Quyển 4 –

Tình yêu không thể ký thác, sinh độc ý


Sau khi chuyện này kết thúc, Tuấn Tần lập tức có ý tiến tới, bởi vì Phi Tâm đang có hứng thú. Trên bàn lớn lúc này một nửa trống không, chỗ xa nhất cũng cách hoàng thượng một nửa. Một nửa kia lại chen lấn thành một đống, ngay cả té ngã cũng ép vào trong.

Phi Tâm và Tuấn Tần nói chuyện phiếm mấy câu, thấy nàng ta không yên lòng nên nàng cũng không muốn nói gì nữa. Nàng liền đi nửa vòng tìm một chỗ cách xa ngồi xuống, bưng chén lên nhìn bọn họ.

Ánh mắt Vân Hi quét qua Phi Tâm đang cười híp mắt nhìn bộ dạng bọn họ, hoàn toàn biến mình thành vợ cả, xem một bầy tỷ muội nghe lời cùng vui với tướng công, cả nhà một dạng đều hân hoan. Trong lòng hắn như có luồng lửa vọt lên, nhất thời trừng nàng.

Phi Tâm vốn ngồi rất thoải mái, nhưng nàng luôn luôn nhạy cảm với ánh mắt phi đao của Vân Hi, có khi không nhìn hắn cũng đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, khi đó nếu giương mắt nhìn nhất định sẽ thấy ánh mắt hắn như đao kiếm phóng tới. Nàng cầm ly trà nóng lên, đột nhiên toàn thân rùng mình, ánh mắt không động đậy nhưng đã phản ứng kịp, nàng thật sự có chút hí hửng.

Bởi vì vừa rồi nàng nói nói chuyện với Tuần Tần, hơn nữa Tuyết Thanh đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi nên nàng cũng muốn ra khỏi cửa, tuy rằng nàng không rõ Tuấn Tần vì sao sinh con trai lại còn sợ đến như vậy. Nhưng Tuấn Tần hôm nay rõ ràng đã quy hàng về phía Phi Tâm, mà chuyện này còn phải làm rầm rộ lên, nhất định phải để cho hoàng thượng chứng kiến, để cho các cung viện đều nhìn thấy!

Hài tử này là do nàng ta sinh, chuyện này không đổi được. Nhưng đứa trẻ này về sau ở trong cung của Quý Phi, cho nên tất cả mọi việc đều do Quý Phi giải quyết. Nếu Quý Phi thất bại, con trai của nàng ta cũng không có lấy một tí lợi ích. Bởi vậy rõ ràng là lấy đứa trẻ bắc cầu, tỏ ý từ nay về sau cùng hưởng vinh nhục với Quý Phi.

Chuyện đoạt con trong cung không phải là không có. Tiền triều thậm chí lừa hoàng đế mấy chục năm, đến khi đi rồi mới biết ai là mẹ ruột. Nhưng chiêu này của Tuấn Tần cao minh hơn, thừa dịp thai của ngươi còn nhỏ, nam nữ chưa định, trước dâng hoàng trưởng tử lên. Cho dù ngươi sinh con trai cũng chỉ là thứ tử. Hoàng trưởng tử chỉ có một! Gửi con trai cho ngươi làm học trò sẽ trở thành con của Quý Phi, thân phận cao hơn nhiều so với con của Tần. Hiện giờ lại không có hoàng hậu, nếu Quý Phi sinh được con trai, lại tiến thêm một bước, như vậy hoàng trưởng tử đương nhiên trở thành trưởng tử! Lợi ích của Tuấn Tần tự nhiên sẽ càng thêm nhiều. Nếu Quý Phi sinh con gái, vậy cũng không tồi, đứa con trai sẽ củng cố địa vị của Quý Phi, kéo dài thời gian nắm quyền của mình. Mà hành động dâng con của Tuấn Tần, đương nhiên Quý Phi cũng không thể thiếu cánh tay đắc lực này. Đơn độc chiến đấu trong cung làm sao bằng kết bè phái mưu sự chứ? Đây là hai bên đều vui vì việc thành chuyện tốt. Tuyết Thanh mất hứng, nguyên nhân rất đơn giản, nàng ta lôi kéo Tuấn Tần thất bại!

Nửa năm này Phi Tâm tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, cũng không hiểu vì sao Tuấn Tần sinh con trai mà không được phong thưởng, thậm chí ép nàng phải đảm bảo như vậy, nhưng có một số việc rất rõ ràng, Tuyết Thanh tự cho là đã nhận được sự ủng hộ của Tuấn Tần, cuối cùng lại bỏ lỡ con cờ này.

Phi Tâm chính là bởi vì suy nghĩ này mà có chút hí hửng, bị Vân Hi vung phi đao khó chịu qua đây.

Phi Tâm bình tĩnh nâng ly trà nhìn lướt qua, trên mặt Vân Hi không có biểu cảm gì. Nhưng Phi Tâm dù sao cũng đã ở cùng hắn mấy tháng, biết cái vẻ không có biểu tình gì của hắn chính là bực dọc. Nàng khẽ mở miệng: “Ngô Mỹ Nhân, nghe nói muội đánh đàn rất hay. Hiện giờ bên ngoài vừa nghe tiếng đàn sắt, không bằng gảy một khúc giúp vui cho hoàng thượng xem sao?”

Phi Tâm mặc dù mặc kệ các nàng ầm ĩ thế nào, nhưng mặc kệ không có nghĩa là không nhìn. Nàng liếc mắt một cái cũng biết trước hết nên dựa vào người nào. Cái gọi là tên bắn chim đầu đàn, chỉ cần đánh trúng trước thì không sợ các nàng không tản ra.

Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngốc, liếc mắt cũng biết Quý Phi không vừa ý, nhất thời đều ngậm miệng dừng động tác lại, thân mình cũng đứng dậy ngăn ngắn. Cả người Ngô Mỹ Nhân nhanh chóng ngã vào lòng Vân Hi, vừa nghe Quý Phi nói, tuy là không quá tình nguyện, nhưng mắt thấy hoàng thượng cũng không có biểu cảm gì, nhất thời cũng ngượng ngùng đứng lên nói: “Quý Phi đã có nhã hứng, thần thiếp liền đàn một khúc.”

Bên này Phi Tâm vừa khẽ cười thì Tuyết Thanh mở miệng: “Theo ta thấy. Đàn như vậy không có ca múa cũng không vui. Bổn cung nghe nói Trần Mỹ Nhân múa rất hay. Chỉ tiếc từ năm trước vẫn không có duyên nhìn thấy. Không bằng Trần Mỹ Nhân múa một khúc. Còn có Hòa Tần muội muội. Nghe nói muội ở Hà Dương có giọng ca trong vắt, hát xướng cực kỳ động lòng người. Không bằng cũng xướng một khúc đi? Tuấn Tần muội muội sẽ đập trống. Cùng nhau thì mới thêm sôi nổi!”

Phi Tâm nghe lời kia có vẻ không đúng. Nàng chỉ ra mặt đánh. Hiện giờ một vị này lại quét sạch cả đám! Cái gọi là trừng trị thủ phạm bất kể ai cũng không chừa, đây mới là biện pháp cân bằng. Ngươi lại đuổi cả đống người, chính mình ngồi bên người hoàng thượng, rõ ràng là ỷ vào thân phận mà không coi chúng tỷ muội ra gì! Thế này là sao? Khí tiết hỗn loạn, cả một đám người mất hứng.

Phi Tâm cười trong lòng. Đây mới chân chính là Lâm Tuyết Thanh. Một tháng trước thấy nàng ta, thật sự là con đường thăng quan tiến chức thuận lợi. Phi Tâm liền không hiểu. Ngươi nắm chắc Tuấn Tần thì có gì đắc ý? Cũng không ngẫm lại cuộc tuyển tú hơn một năm sau. Đến lúc đó lại có nhiều người trẻ tuổi xinh đẹp hơn tiến cung. Rất nhiều người sẽ sinh con trai cho hoàng thượng. Đến lúc đó phải như thế nào mới tốt? Muốn gộp lại thì gộp lại, ít đắc tội với người.

Đây mới là đạo lý vững vàng cho cuộc chiến lâu dài. Mọi người bị đả kích một trận, gộp lại thành một đám. Nàng ta thì hay rồi. Giận chó đánh mèo cả đám. Tội gì? Quả nhiên tất cả mọi người có chút ngẩn ngơ, nhất thời cũng không biết là nghe hay không nghe. Ngô Mỹ Nhân vui vẻ, noi theo điệu bộ của Đức Phi, chuẩn bị ca múa, toàn bộ biến thành chợ. Vân Hi liếc nhìn nàng: “Nàng đang làm cái gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Thần thiếp không phải không thoải mái.” Tuyết Thanh ỷ vào ba phần say, cộng thêm bảy phần bực bội tám phần oán giận, chuyện trước kia toàn để bụng. Nhất thời cảm thấy càng lúc càng tức anh ách, nhưng dù sao trước mặt hoàng thượng nàng ta cũng không dám lỗ mãng, liền hít vào một hơi, đặt cái chén xuống bàn, “Thần thiếp chẳng qua là uống hơn hai chén, cho nên tùy tiện nói đùa. Hoàng thượng không thích nghe, thần thiếp không nói thêm lời nào là được.” Nói xong, nàng ta liền đứng dậy, “Thần thiếp đau đầu quá, xin hoàng thượng cho phép thần thiếp hồi cung trước.”

Phi Tâm thấy nét mặt nàng ta càng bực bội không sao nén được, ngay cả chào từ giã rời bàn cũng nghe như đang giận dỗi. Lại thấy trong mắt Vân Hi bày vẻ lo lắng, Phi Tâm cũng có chút phiền muộn. Hôm nay cũng thật là lạ, trước đây bọn họ đều rắc rối khác thường, nhưng hiện tại, nàng thấy hắn không được thoải mái cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, nhất thời nàng mở miệng: “Nếu muội muội đã say, không bằng đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại nói chuyện.”

Tuyết Thanh cười lạnh một cái: “Tỷ tỷ đi nam một chuyến, rốt cuộc cũng không giống trước, cũng có thể làm chủ hoàng thượng.”

Lời này vừa nói ra, Phi Tâm há hốc mồm. Đúng vậy, nàng là cái quái gì, ngày thường nàng cũng chưa liều lĩnh thế này. Hôm nay nàng lại dường như vô cùng nhiệt tình, cuối cùng lại để cho Đức Phi gây khó dễ.

“Nàng không phải không thoải mái sao? Không thoải mái thì nàng ấy quan tâm nàng một chút có gì không đúng?” Vân Hi không đợi Phi Tâm mở miệng đã từ từ đứng dậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi, “Thế nào? Không muốn đi? Vậy nàng ở lại xem ca múa đi, chẳng phải nàng vừa sắp xếp sao?” Nói xong, hắn vung tay áo, quay đầu bước đi. Trước khi đi còn kéo theo Phi Tâm, “Nàng ngồi ngơ ngác ở đó làm gì? Đỡ phải quấy rầy nhã ý của Đức Phi!” Nói xong, cũng không quản đám người trên điện, hắn trực tiếp túm Phi Tâm lôi đi, đám nô tài đi sau hai người họ vội vàng chạy theo.

Tuấn Tần căn bản không dám nhìn nét mặt của Đức Phi, lặng lẽ cúi đầu: “Nương nương, thần thiếp cũng cáo lui trước.” Nói xong, cũng không nghe Đức Phi đáp lại, nàng lui lại mấy bước dẫn nô tài rời đi. Nhất thời tụm năm tụm ba đều đi sạch! Có người sợ hãi nghi hoặc, cho rằng cười trộm thật mất mặt, đành chờ xem kịch vui phía sau.

Tuyết Thanh mặt tái mét đứng đó, mấy nô tài đi theo bên người nàng cũng không dám mở miệng. Đợi đến khi mọi người đều đi cả rồi, điện to như vậy chỉ còn lại mỗi một mình nàng, nàng cười lạnh, từ từ ngồi xuống.

Trên mặt nào còn vẻ giận dữ trước đó? Nàng nửa chống tay, thuận tay lấy một cái chén lạnh. Nô tài bên cạnh thấy điệu bộ của nàng như thế, vội vàng châm thêm rượu.

Nàng khẽ nhấp một ngụm, đặt chén xuống: “Bãi giá hồi cung.” Nói xong, thái giám bên người nâng dậy, chậm rãi đi ra ngoài điện. Gió thổi qua, vù vù rét lạnh, trước kia thật là khờ. Nàng than thở trong lòng, khóe môi cong lên, như vậy cũng không tính là muộn!

Lý thị - mẫu thân của Lâm Tuyết Thanh chờ ở điện thờ phụ Lai Nhân Cung đã lâu. Hai ngày này vì tiệc mừng thọ của thái hậu mà quan quyến qua lại chúc mừng rất nhiều. Lý thị vốn có thể mỗi tháng tiến cung một lần, lúc này thừa dịp nhiều người lẫn lộn lui tới, nhất thời đi vòng quanh Lai Nhân Cung. Hiện giờ cửa cung đã sớm đóng, nàng hẳn là chưa về nhà.

Thấy Tuyết Thanh trở về, bà vội vàng đứng dậy nghênh giá. Tuyết Thanh cũng không nói gì, kéo tay mẫu thân đi thẳng vào nội điện. Còn chưa mở miệng, nước mắt đã tuôn trào trước, cổ họng tắc nghẹn: “Mẹ ~”

Lý thị vừa ôm nàng vừa vỗ đầu nàng than thở: “Mẹ sớm đã nói, trong cung không phải là một nơi ở tốt. Con một khi đã vào thì nhất định phải cẩn thận gấp bội. Con cứ khăng khăng không tin, liên tiếp té ngã, để cho con đàn bà nhỏ bé kia cưỡi ở trên đầu.”

“Ngày đó mẫu thân nói, Tuấn Tần người này cực kỳ xảo quyệt gian trá, nửa điểm cũng không thể tin nàng ta. Nữ nhi không cho là đúng, bữa tiệc hôm nay, nàng ta thật sự đem con trai của mình giao cho tiện nhân kia!” Nước mắt Tuyết Thanh tuôn ào ào, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Lúc trước con tiện nhân kia luôn miệng nói, muốn cùng nữ nhi bắt ép nàng ta. Ai ngờ vừa trở về một cái liền xoay chuyển!”

“Lão thất phu Mạt Lĩnh này thật là một kẻ dối trá, nuôi dạy nữ nhi thành một tên gian xảo như vậy.” Lý thị cười lạnh, “Trước đây ta đã nói, nữ nhân này không đáng tin, nàng ta muốn tìm núi lớn tất sẽ không tìm con. Con cũng không suy nghĩ một chút, hoàng thượng đều có thể nghĩ ra cách để khống chế các con, nàng ta sao lại cho rằng có thể dựa vào con?”

“Quả không sai. Cho nên nữ nhi hôm nay không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quyết định ầm ĩ một trận. Thứ nhất là để cho Mạt Tử Dung gặp họa mà bớt kiêu ngạo. Thứ hai là làm cho con tiện nhân Lạc Chính Phi Tâm buông lỏng, cho là con vẫn là đứa ngu xuẩn dễ bị gạt và bị coi thường như hồi trước!” Tuyết Thanh khóc lóc.

“Con của ta, tội gì phải ầm ĩ khó coi như vậy? Càng làm cho người ta chê cười!” Lý thị đau lòng thở dài, nhất thời sờ mặt nàng nói.

Tuyết Thanh từ trong ngực mẫu thân ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, “Hoàng thượng thật là độc ác, tháng giêng ban hương liệu, cứ tưởng là Lạc Chính Phi Tâm không có. Hóa ra là hắn có lòng dạ này! Hắn căn bản là muốn nâng đỡ cái nhà giàu mới nổi kia làm hoàng hậu! Đáng tiếc, con tiện nhân kia bụng không tốt. Mà họ Mạt lại có! Họ Mạt phát hiện hoàng thượng không để tâm, một mực che giấu đến tháng tư mới nói. Khi đó hoàng thượng sắp đi tuần, nàng ta vừa vặn có thể tránh khỏi đầu ngọn gió mà hạ sinh hài tử! Nàng ta tự nhìn thấy tâm tư của hoàng thượng, sợ trở về không chết tử tế được, liền trực tiếp đem đứa nhỏ giao cho con tiện nhân kia nuôi dưỡng. Hoàng thượng thấy nàng thức thời, tất nhiên là tương lai sẽ hậu thưởng đại phong, con trai được đảm bảo, địa vị cũng không đổ. Nàng ta tính kế thật khôn khéo!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện