– QUYỂN 5 –
Rồng bay lên trời, phượng đậu ngô vàng
♥ • ♥ • ♥
Quyển 5 –
Từng bước âm mưu, từng bước lộ tình
Thái hậu biết rõ, việc này mà lộ ra thì khẳng định liên luỵ không ít người. Nếu bởi vì Lạc Chính Phi Tâm này mà kinh thành máu chảy thành sông, đại sự của hoàng thượng sẽ khó làm. Cho dù tàn sát cả nhà nàng cũng khó giải được mối hận trong lòng thái hậu!
Tới mùng mười tháng tư, hoàng thượng nhận được mật báo của Tả Hàm Thanh và Sở Tịnh Hà. Dưới sự điều tra nghiêm ngặt của hai vị đại quan đương nhiệm của hai binh ti, hơn nữa lại đột nhiên bí mật điều tra khiến cho một số người bất an lộ chân tướng. Kết quả lôi ra gần ba mươi quan viên tuyên bố Quý Phi từng tiết lộ nhiều tin tức cho họ, phần nhiều là những quan viên đang chấp chưởng Binh ti, đều có quan hệ xa hoặc gần với Nguyễn Đan Thanh. Một số bởi vì e ngại uy phong của Quý Phi mà miễn cưỡng ứng phó, một số thì dứt khoát không quan tâm! Giữa có thư từ vật chứng rất nhiều, càng liên lụy không ít nhân chứng.
Thái hậu đang ở góc điện trong vườn Sướng Tâm, nghe Đông Lâm Vương nói xong thì suýt nữa ngất xỉu. Mạng lưới quan hệ của Quý Phi bà cũng từng nghe qua, nhưng bây giờ lại kéo theo ngần này người, khiến cho đầu bà muốn nổ tung!
Nhưng đang lúc tra tường tận, khiến cho thái hậu chú ý lại là một chuyện liên quan đến Lâm gia. Lâm gia qua lại với Quý Phi là nhiều nhất. Xem ra cũng không đơn giản như lời Lâm Hiếu nói như vậy! Sở Tịnh Hà cho người âm thầm tra xét sai dịch của Lâm gia ở Ngọc Phường, nói huynh đệ của Lâm Hiếu Lâm Khang đã chết. Sau lại tiếp tục tra, lại phát hiện người này thật ra chưa chết, chẳng qua là tìm một thế thân giả báo tang với quan môn, bởi vì Lâm Hiếu ở kinh thành có địa vị cao, vị quan môn kia không dám đắc tội, trực tiếp tiêu tịch cho xong.
Lâm Khang là môi giới của hoàng thất, bên này Lâm Tuyết Thanh tố cáo Quý Phi, bên kia Lâm Khang giả chết mấy tháng. Như thế lại làm cho thái hậu lại có chút ý tưởng!
Ngoại trừ chuyện này, càng khiến cho thái hậu có chút đứng ngồi không yên là, triển khai việc điều tra vụ án này ra, rất nhiều chuyện đã qua cũng nổi lên mặt nước. Năm đó Nguyễn Đan Thanh quyền thế tận trời, vây cánh trong triều rất nhiều, người hầu tử sĩ nhiều vô số. Liên quan đến Quý Phi, cũng dính dáng rất nhiều chuyện phụ thân lộng quyền ở triều đình, nhược đế khinh quân, giấu giếm rất nhiều chuyện không tấu lên, tự ý sát hại nhiều đối thủ chính trị! Những chuyện này hoàng thượng đều che giấu từng cái, cũng không hề truyền thư với Nguyễn Đan Thanh nửa câu. Hắn cuối cùng được truy phong thành Thanh Bình Vương, đại tướng quân trung liệt! Thanh bình, trung liệt…
Năm Tuyên Bình thứ chín, thái hậu lui ra sau tấm màn chính trị. Vân Hi mười sáu tuổi làm sao địch nổi Đại Tư Mã quyền khuynh thiên hạ? Về việc phụ thân lộng quyền ở trong triều, bà cũng sớm có nghe thấy. Bà cũng từng khuyên qua, nhưng phụ thân luôn nói, thánh thượng tuổi còn nhỏ, năm đó hắn được tiên đế uỷ thác trước giường, tuyệt đối không thể phụ Cẩm triều, hắn nói, đợi hoàng thượng lớn tuổi hơn một chút sẽ từ quan về quê. Nhưng một năm rồi lại một năm, Nguyễn Đan Thanh vẫn như cũ, thường xuyên đối chọi gay gắt với hoàng thượng trên triều. Thái hậu nghe nói qua không ít, nhưng bây giờ không chịu đựng nổi, càng điều tra kỹ lại càng thấy Đại Tư Mã năm đó rành rành… Quả thật, Nguyễn Đan Thanh chưa từng có ý phản nghịch, nhưng hắn cũng là một quyền thần trong triều khó chứa!
Như thế xem ra hoàng thượng năm đó đè xuống mà không tra, cũng là vì suy nghĩ cho thái hậu! Bà tuy là nữ nhi của Nguyễn Đan Thanh, nhưng lại là hoàng hậu của tiên đế, đương kim thái hậu! Bà đại diện cho sự tôn vinh nhất Cẩm triều, thứ bà phải duy trì, vĩnh viễn là hoàng quyền của Cẩm triều! Là bà không thể nhận thức được tấm lòng này của hoàng thượng!
Sở Tịnh Hà nhìn nét mặt của thái hậu, quỳ xuống đất nói khẽ: “Lâm Tuyết Thanh tháng chạp mật báo với thái hậu, muốn mượn tay thái hậu loại trừ Quý Phi. Nay thái hậu tra một cái, Lâm Hiếu liền đẩy tội nói là bị bức bách, nhưng hắn rõ ràng đã chuyền qua chuyền lại mấy phen mà không tấu rõ lên, chẳng lẽ là sợ Quý Phi liên lụy đến hắn? Theo như thần thấy, Quý Phi tham lam không giả. Nhưng sợ là trong đó cũng có huyền cơ!” Sở Tịnh Hà khom người nói, “Đại Tư Mã tiền nhiệm, võ công hơn người, vạn phu chớ địch. Dù tuổi tác đã cao cũng không làm giảm sự anh dũng năm đó. Tuỳ tùng tay sai đâu chỉ trăm ngàn, hộ vệ trong phủ tầng tầng lớp lớp, tử sĩ vô số, sao có thể tùy ý mà vào? Nếu Quý Phi mua chuộc được hào hiệp, cũng khó được việc. Nhưng thật ra Lâm Hiếu vẫn chịu sự áp bức của Nguyễn đại tướng mà ấm ức. Thấy Quý Phi tham lam không đủ thì cố ý giật dây. Người đã chết rồi, cuối cùng là người nào gây nên, Quý Phi đang ở trong cung sao có thể biết được? Cho dù Lâm Hiếu tìm người giết, Quý Phi cho là mình đắc kế cũng không biết chừng!”
“Nay việc này càng tra càng quá sức tưởng tượng, thật là làm cho ai gia tâm loạn như ma.” Cả người Tinh Hoa run rẩy. Sở Tịnh Hà nói là Quý Phi và Lâm Hiếu. Nhưng từng câu từng chữ này, thái hậu làm sao không rõ. Tuỳ tùng tay sai đâu chỉ trăm ngàn? Cái này căn bản chính là đi quá giới hạn! Hộ vệ trong phủ tầng tầng lớp lớp, tử sĩ vô số, cái này định thành mưu nghịch cũng không quá đáng!
Tinh Hoa nhìn hoàng thượng: “Ai gia đã sớm biết. Việc này càng lúc càng không thể tra tường tận. Nhưng nay người đã chết. Quý Phi lại nhận tội. Nên làm thế nào cho phải?”
“Cấu kết với nhiều ngoại thần đã là tội lớn. Lại ngầm ám sát đại quan của triều đình. Há có thể bỏ qua? Cho dù nhi thần yêu nàng, cũng phải báo thù cho mẫu hậu!” Vân Hi híp mắt lại. “Nếu nàng mạnh vì gạo bạo vì tiền dính dáng đến nhiều người như thế, nhất định là có ngoại ứng. Thế nào cũng phải bắt cho được! Nay nội cung đã phong tỏa tin tức. Kinh thành lại ra lệnh cấm nghiêm ngặt hơn. Trong lòng có quỷ tất nhiên sẽ hoảng sợ. Nay lấy không được chứng cứ xác thực thì sẽ bức cho tự hiện!”
Thái hậu càng nghĩ càng thẹn. Nguyễn Đan Thanh đã chết. Chứng cứ trước mắt của Quý Phi hiển nhiên đã không thể giữ được gót chân. Nay lại liên lụy thêm Lâm Hiếu. Như vậy đã nhảy ra rất nhiều nợ cũ trước kia của phụ thân. Chẳng lẽ muốn bà phải báo thù cũ cho phụ thân, lại làm cho phụ thân chết không nhắm mắt. Cuối cùng lại thân bại danh liệt trong lòng đất? Trước kia hoàng thượng đã năm lần bảy lượt thay bà lấp liếm. Kỳ thật là lo cho tình mẹ con của bọn họ! Là bà nhất thời tức giận mà quên mất lý trí. Việc này hiển nhiên là không liên quan đến hoàng thượng. Bằng không, hắn đã sớm theo ý bà ban chết cho Quý Phi cho xong việc. Vì lẽ gì lại tra tới tra lui, cuối cùng ngay cả Lâm Hiếu chính hắn đề bạt đều liên luỵ đến cái cọc án tử này!
Hoàng thượng. Mấy năm nay, bà thật ra nợ hắn rất nhiều!
“Thái hậu. Nếu dựa theo lời Lâm Hiếu trước đây, lúc ấy hắn không thể giúp Quý Phi, đành phải đưa tiền cho xong việc. Nhưng khi đó Nguyễn đại tướng đã mất, Lâm Hiếu kế nhiệm hữu thừa của Trung ương lệnh. Hắn đã có năng lực giúp Quý Phi chuyện này, sao không đền đáp toàn bộ? Không nên đưa một khoản tiền kếch xù khiến người ta nghi ngờ? Theo thần thấy, sợ là Lâm Hiếu kia mới là ngư ông thu hết mọi lợi ích!” Sở Tịnh Hà căn bản không nhìn sắc mặt co giật của thái hậu, tiếp tục nghiêm túc nói. “Thái hậu. Quý Phi ở trong thâm cung. Thái hậu dễ dàng quản giáo. Nàng còn ở đây một ngày thì Lâm Hiếu kia đoán chừng là bất an ngày đó. Nếu Quý Phi chết, hắn sẽ vô tư! Nguyễn đại tướng là hoàng thân quốc thích, lại còn là cha ruột của thái hậu. Nếu có người dám cả gan mưu đồ, hoàng thượng và thần tuyệt không khoan dung. Nhất định phải truy cứu đến cùng!”
Vân Hi híp mắt lại: “Rõ ràng như thế, bây giờ thái hậu triệu nữ nhân kia của Lâm gia tiến cung. Đến lúc đó bà ta nhất định sẽ đi Lai Nhân Cung, xem các nàng sẽ quyết định thế nào! Về phần Lạc Chính Phi Tâm, trước cứ giữ nàng lại, để cho nàng đối chất với Lâm Hiếu. Xem bọn họ nói cái gì!”
Hắn thấy vẻ mặt chần chừ bất an của thái hậu thì thấp giọng nói: “Thái hậu, việc này nếu đã muốn tra xét thì phải tra rõ ràng, Tả Hàm Thanh kia rất cương trực, năm đó cho dù không đắc ý cũng sẽ không chịu nói nửa câu thất lễ với Nguyễn gia. Lại càng không thể làm kẻ tiểu nhân đâm bị thóc, chọc bị gạo! Về phần Tịnh Hà, hắn là huynh ruột của nhi thần, cũng là con của thái hậu, làm sao có thể truyền ra chuyện tổn hại đến thiên gia? Đại Tư Mã đã về với cát bụi, bất kể ông ấy đã từng làm cái gì, nhi thần cũng không quên tình ý của ông ấy với nhi thần, cũng không hề so đo, càng không thể ở phía sau phá hư thanh danh của Đại Tư Mã, cũng sẽ không bởi vậy mà làm cho mẫu hậu lại khổ sở đau buồn!”
Thái hậu nghe xong, lại là nhịn không được mà ôm Vân Hi khóc!
××××××××××××××
Hậu cung mấy ngày nay vì chuyện Quý Phi đột nhiên nhiễm bệnh mà hoảng sợ, suy đoán không ngừng. Nhưng bởi vì thái hậu tự mình đứng ra lo liệu, căn bản không ai dám loan truyền, mỗi ngày chỉ dựa theo lễ nghi mà hành sự. Tuyết Thanh hiểu rất rõ, cho nên mấy ngày nay nàng ta và phụ thân mình đều giống nhau, tận tâm hoàn thành trách nhiệm ở hậu cung, cẩn thận xử sự. Việc này sau khi thái hậu tiếp nhận thì giải quyết trong im lặng, giữ kín không nói ra. Ngoài mặt thì tăng thêm người cho Quý Phi ở Cúc Tuệ Cung, trên thực tế là đổi toàn bộ thành người của Thọ Xuân Cung.
Nàng ta thầm than thủ đoạn của thái hậu cao minh, vốn nàng ta chỉ muốn vạch trần chuyện hai mươi vạn lượng cho thái hậu tự mình suy diễn, nào có ngờ thái hậu hoặc là bất động, động một cái thì như sấm sét.
Có điều là ngày hôm qua mẫu thân vào cung gặp thái hậu, nàng ta mới biết được trong kinh mấy ngày nay canh phòng rất nghiêm ngặt. Đông Lâm Vương Sở Tịnh Hà và Tả Hàm Thanh thỉnh thoảng triệu các quan viên vào hỏi, ngay cả phụ thân cũng phải đến vương phủ. Cũng không biết hoàng thượng muốn làm cái gì mà trên triều vô cùng khẩn trương. Có lẽ là thái hậu lại tìm được chứng cớ gì, hoàng thượng muốn tra rõ. Sợ là Quý Phi căn bản không chỉ tham ô một nhà nàng ta!
Nhưng mà thái hậu chịu đựng cơn tức giận này của Quý Phi rất lâu, chuyện hai mươi vạn lượng bạc vừa lộ ra, sao có thể tùy tiện dừng lại. Quý Phi trước kia ở trong cung cấu kết với người khác, nay lại đưa tay lên triều, hoàng thượng cũng không thể nhịn!
Mẫu thân quả nhiên đoán không sai, thái hậu và hoàng thượng cũng không tính rêu rao chuyện này, thứ nhất là vì danh dự của hoàng thất, thứ hai đương nhiên là phụ thân ở trong triều rất có ảnh hưởng.
Như vậy Lâm Tuyết Thanh nàng dĩ nhiên có hứng thú với chuyện này, chỉ cần lần này biểu hiện tốt một chút, đợi chuyện qua rồi, không còn Quý Phi, xem Tĩnh Hoa Phu Nhân kia sẽ tự xử thế nào?
Mấy ngày nay hoàng thượng mỗi ngày đều đi Cúc Tuệ Cung, Tuyết Thanh bắt đầu có điểm khó hiểu. Theo lý thuyết, Quý Phi gạt hoàng thượng lấy bạc của ngoại thần, loại chuyện này là vứt mặt mũi của hoàng thượng. Bây giờ lộ ra, hoàng thượng trước sau không tức chết cũng không nên để ý tới nàng ta nữa mới phải. Huống hồ Quý Phi đã cùng đường bí lối, bức tường mọi người đắp cũng đổ, Thường Phúc Tú Linh dưới nàng ta không cầu xin để tự bảo vệ mình? Không chừng lại lòi ra nhiều chuyện tốt Quý Phi làm trước kia. Hoàng thượng bây giờ còn đến chỗ nàng ta là có ý gì?
Chỉ có điều sau này nàng nghĩ thông suốt lại, không thể nói với bên ngoài là Quý Phi phạm tội, chỉ nói nàng bệnh thôi. Lần trước hoàng thượng hận không thể phóng nàng lên trời, nay đột nhiên thay đổi sắc mặt chẳng phải là làm cho hậu cung nghi ngờ? Nghĩ như thế Tuyết Thanh liền không hề quản cái gì khác nữa, chỉ chuyên tâm để ý mọi chuyện hậu cung rồi thôi. Vào cung hai năm, nàng cũng được lòng. Trước kia là nàng ngu si, còn tưởng là tình nồng ý mật, cứ ngoan ngoãn săn sóc thì tốt rồi.
Thật ra thì trong hậu cung này, nữ nhân cũng chia thành ba bảy loại, xinh đẹp giàu tình cảm thì lại to gan, bất quá là hoàng thượng lấy tài nghệ để đùa giỡn mua vui một chút mà thôi. Hay là có nhiều người có thể lèo lái nắm giữ mọi việc, là người bình tĩnh mới có thể ở đây lâu dài. Tuy rằng nàng thật không thích bộ dạng giả tạo này của Phi Tâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là con đường để tồn tại lâu dài.
Hoàng thượng có vô số mỹ nhân vây quanh, đủ loại phong tình nên đã sớm không còn thấy mới mẻ, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú. Loại chuyện lên xuống này nàng cũng đã trải qua, lại xinh đẹp rung động lòng người, thú vị được mấy ngày thì hắn liền chán ghét. Mẫu thân nói có lý, hắn là hoàng thượng, gánh vác cả thiên hạ, muốn ổn định và hoà bình lâu dài, tình yêu nam nữ rốt cuộc phải để sang một bên trước.
Tuy rằng nghĩ như vậy có chút tiếc nuối, nhưng thiên gia chính là như thế, dù sao ngoại trừ chướng ngại Quý Phi, sau này làm bạn lâu dài, hoàng thượng tự nhiên sẽ thấy được điểm tốt của nàng. Trước đây chẳng phải Quý Phi lăn lộn gần năm năm mới có chút thành quả sao? Nay nàng tiến cung chỉ mới có hai năm, ngày còn dài nha!
Rồng bay lên trời, phượng đậu ngô vàng
♥ • ♥ • ♥
Quyển 5 –
Từng bước âm mưu, từng bước lộ tình
Thái hậu biết rõ, việc này mà lộ ra thì khẳng định liên luỵ không ít người. Nếu bởi vì Lạc Chính Phi Tâm này mà kinh thành máu chảy thành sông, đại sự của hoàng thượng sẽ khó làm. Cho dù tàn sát cả nhà nàng cũng khó giải được mối hận trong lòng thái hậu!
Tới mùng mười tháng tư, hoàng thượng nhận được mật báo của Tả Hàm Thanh và Sở Tịnh Hà. Dưới sự điều tra nghiêm ngặt của hai vị đại quan đương nhiệm của hai binh ti, hơn nữa lại đột nhiên bí mật điều tra khiến cho một số người bất an lộ chân tướng. Kết quả lôi ra gần ba mươi quan viên tuyên bố Quý Phi từng tiết lộ nhiều tin tức cho họ, phần nhiều là những quan viên đang chấp chưởng Binh ti, đều có quan hệ xa hoặc gần với Nguyễn Đan Thanh. Một số bởi vì e ngại uy phong của Quý Phi mà miễn cưỡng ứng phó, một số thì dứt khoát không quan tâm! Giữa có thư từ vật chứng rất nhiều, càng liên lụy không ít nhân chứng.
Thái hậu đang ở góc điện trong vườn Sướng Tâm, nghe Đông Lâm Vương nói xong thì suýt nữa ngất xỉu. Mạng lưới quan hệ của Quý Phi bà cũng từng nghe qua, nhưng bây giờ lại kéo theo ngần này người, khiến cho đầu bà muốn nổ tung!
Nhưng đang lúc tra tường tận, khiến cho thái hậu chú ý lại là một chuyện liên quan đến Lâm gia. Lâm gia qua lại với Quý Phi là nhiều nhất. Xem ra cũng không đơn giản như lời Lâm Hiếu nói như vậy! Sở Tịnh Hà cho người âm thầm tra xét sai dịch của Lâm gia ở Ngọc Phường, nói huynh đệ của Lâm Hiếu Lâm Khang đã chết. Sau lại tiếp tục tra, lại phát hiện người này thật ra chưa chết, chẳng qua là tìm một thế thân giả báo tang với quan môn, bởi vì Lâm Hiếu ở kinh thành có địa vị cao, vị quan môn kia không dám đắc tội, trực tiếp tiêu tịch cho xong.
Lâm Khang là môi giới của hoàng thất, bên này Lâm Tuyết Thanh tố cáo Quý Phi, bên kia Lâm Khang giả chết mấy tháng. Như thế lại làm cho thái hậu lại có chút ý tưởng!
Ngoại trừ chuyện này, càng khiến cho thái hậu có chút đứng ngồi không yên là, triển khai việc điều tra vụ án này ra, rất nhiều chuyện đã qua cũng nổi lên mặt nước. Năm đó Nguyễn Đan Thanh quyền thế tận trời, vây cánh trong triều rất nhiều, người hầu tử sĩ nhiều vô số. Liên quan đến Quý Phi, cũng dính dáng rất nhiều chuyện phụ thân lộng quyền ở triều đình, nhược đế khinh quân, giấu giếm rất nhiều chuyện không tấu lên, tự ý sát hại nhiều đối thủ chính trị! Những chuyện này hoàng thượng đều che giấu từng cái, cũng không hề truyền thư với Nguyễn Đan Thanh nửa câu. Hắn cuối cùng được truy phong thành Thanh Bình Vương, đại tướng quân trung liệt! Thanh bình, trung liệt…
Năm Tuyên Bình thứ chín, thái hậu lui ra sau tấm màn chính trị. Vân Hi mười sáu tuổi làm sao địch nổi Đại Tư Mã quyền khuynh thiên hạ? Về việc phụ thân lộng quyền ở trong triều, bà cũng sớm có nghe thấy. Bà cũng từng khuyên qua, nhưng phụ thân luôn nói, thánh thượng tuổi còn nhỏ, năm đó hắn được tiên đế uỷ thác trước giường, tuyệt đối không thể phụ Cẩm triều, hắn nói, đợi hoàng thượng lớn tuổi hơn một chút sẽ từ quan về quê. Nhưng một năm rồi lại một năm, Nguyễn Đan Thanh vẫn như cũ, thường xuyên đối chọi gay gắt với hoàng thượng trên triều. Thái hậu nghe nói qua không ít, nhưng bây giờ không chịu đựng nổi, càng điều tra kỹ lại càng thấy Đại Tư Mã năm đó rành rành… Quả thật, Nguyễn Đan Thanh chưa từng có ý phản nghịch, nhưng hắn cũng là một quyền thần trong triều khó chứa!
Như thế xem ra hoàng thượng năm đó đè xuống mà không tra, cũng là vì suy nghĩ cho thái hậu! Bà tuy là nữ nhi của Nguyễn Đan Thanh, nhưng lại là hoàng hậu của tiên đế, đương kim thái hậu! Bà đại diện cho sự tôn vinh nhất Cẩm triều, thứ bà phải duy trì, vĩnh viễn là hoàng quyền của Cẩm triều! Là bà không thể nhận thức được tấm lòng này của hoàng thượng!
Sở Tịnh Hà nhìn nét mặt của thái hậu, quỳ xuống đất nói khẽ: “Lâm Tuyết Thanh tháng chạp mật báo với thái hậu, muốn mượn tay thái hậu loại trừ Quý Phi. Nay thái hậu tra một cái, Lâm Hiếu liền đẩy tội nói là bị bức bách, nhưng hắn rõ ràng đã chuyền qua chuyền lại mấy phen mà không tấu rõ lên, chẳng lẽ là sợ Quý Phi liên lụy đến hắn? Theo như thần thấy, Quý Phi tham lam không giả. Nhưng sợ là trong đó cũng có huyền cơ!” Sở Tịnh Hà khom người nói, “Đại Tư Mã tiền nhiệm, võ công hơn người, vạn phu chớ địch. Dù tuổi tác đã cao cũng không làm giảm sự anh dũng năm đó. Tuỳ tùng tay sai đâu chỉ trăm ngàn, hộ vệ trong phủ tầng tầng lớp lớp, tử sĩ vô số, sao có thể tùy ý mà vào? Nếu Quý Phi mua chuộc được hào hiệp, cũng khó được việc. Nhưng thật ra Lâm Hiếu vẫn chịu sự áp bức của Nguyễn đại tướng mà ấm ức. Thấy Quý Phi tham lam không đủ thì cố ý giật dây. Người đã chết rồi, cuối cùng là người nào gây nên, Quý Phi đang ở trong cung sao có thể biết được? Cho dù Lâm Hiếu tìm người giết, Quý Phi cho là mình đắc kế cũng không biết chừng!”
“Nay việc này càng tra càng quá sức tưởng tượng, thật là làm cho ai gia tâm loạn như ma.” Cả người Tinh Hoa run rẩy. Sở Tịnh Hà nói là Quý Phi và Lâm Hiếu. Nhưng từng câu từng chữ này, thái hậu làm sao không rõ. Tuỳ tùng tay sai đâu chỉ trăm ngàn? Cái này căn bản chính là đi quá giới hạn! Hộ vệ trong phủ tầng tầng lớp lớp, tử sĩ vô số, cái này định thành mưu nghịch cũng không quá đáng!
Tinh Hoa nhìn hoàng thượng: “Ai gia đã sớm biết. Việc này càng lúc càng không thể tra tường tận. Nhưng nay người đã chết. Quý Phi lại nhận tội. Nên làm thế nào cho phải?”
“Cấu kết với nhiều ngoại thần đã là tội lớn. Lại ngầm ám sát đại quan của triều đình. Há có thể bỏ qua? Cho dù nhi thần yêu nàng, cũng phải báo thù cho mẫu hậu!” Vân Hi híp mắt lại. “Nếu nàng mạnh vì gạo bạo vì tiền dính dáng đến nhiều người như thế, nhất định là có ngoại ứng. Thế nào cũng phải bắt cho được! Nay nội cung đã phong tỏa tin tức. Kinh thành lại ra lệnh cấm nghiêm ngặt hơn. Trong lòng có quỷ tất nhiên sẽ hoảng sợ. Nay lấy không được chứng cứ xác thực thì sẽ bức cho tự hiện!”
Thái hậu càng nghĩ càng thẹn. Nguyễn Đan Thanh đã chết. Chứng cứ trước mắt của Quý Phi hiển nhiên đã không thể giữ được gót chân. Nay lại liên lụy thêm Lâm Hiếu. Như vậy đã nhảy ra rất nhiều nợ cũ trước kia của phụ thân. Chẳng lẽ muốn bà phải báo thù cũ cho phụ thân, lại làm cho phụ thân chết không nhắm mắt. Cuối cùng lại thân bại danh liệt trong lòng đất? Trước kia hoàng thượng đã năm lần bảy lượt thay bà lấp liếm. Kỳ thật là lo cho tình mẹ con của bọn họ! Là bà nhất thời tức giận mà quên mất lý trí. Việc này hiển nhiên là không liên quan đến hoàng thượng. Bằng không, hắn đã sớm theo ý bà ban chết cho Quý Phi cho xong việc. Vì lẽ gì lại tra tới tra lui, cuối cùng ngay cả Lâm Hiếu chính hắn đề bạt đều liên luỵ đến cái cọc án tử này!
Hoàng thượng. Mấy năm nay, bà thật ra nợ hắn rất nhiều!
“Thái hậu. Nếu dựa theo lời Lâm Hiếu trước đây, lúc ấy hắn không thể giúp Quý Phi, đành phải đưa tiền cho xong việc. Nhưng khi đó Nguyễn đại tướng đã mất, Lâm Hiếu kế nhiệm hữu thừa của Trung ương lệnh. Hắn đã có năng lực giúp Quý Phi chuyện này, sao không đền đáp toàn bộ? Không nên đưa một khoản tiền kếch xù khiến người ta nghi ngờ? Theo thần thấy, sợ là Lâm Hiếu kia mới là ngư ông thu hết mọi lợi ích!” Sở Tịnh Hà căn bản không nhìn sắc mặt co giật của thái hậu, tiếp tục nghiêm túc nói. “Thái hậu. Quý Phi ở trong thâm cung. Thái hậu dễ dàng quản giáo. Nàng còn ở đây một ngày thì Lâm Hiếu kia đoán chừng là bất an ngày đó. Nếu Quý Phi chết, hắn sẽ vô tư! Nguyễn đại tướng là hoàng thân quốc thích, lại còn là cha ruột của thái hậu. Nếu có người dám cả gan mưu đồ, hoàng thượng và thần tuyệt không khoan dung. Nhất định phải truy cứu đến cùng!”
Vân Hi híp mắt lại: “Rõ ràng như thế, bây giờ thái hậu triệu nữ nhân kia của Lâm gia tiến cung. Đến lúc đó bà ta nhất định sẽ đi Lai Nhân Cung, xem các nàng sẽ quyết định thế nào! Về phần Lạc Chính Phi Tâm, trước cứ giữ nàng lại, để cho nàng đối chất với Lâm Hiếu. Xem bọn họ nói cái gì!”
Hắn thấy vẻ mặt chần chừ bất an của thái hậu thì thấp giọng nói: “Thái hậu, việc này nếu đã muốn tra xét thì phải tra rõ ràng, Tả Hàm Thanh kia rất cương trực, năm đó cho dù không đắc ý cũng sẽ không chịu nói nửa câu thất lễ với Nguyễn gia. Lại càng không thể làm kẻ tiểu nhân đâm bị thóc, chọc bị gạo! Về phần Tịnh Hà, hắn là huynh ruột của nhi thần, cũng là con của thái hậu, làm sao có thể truyền ra chuyện tổn hại đến thiên gia? Đại Tư Mã đã về với cát bụi, bất kể ông ấy đã từng làm cái gì, nhi thần cũng không quên tình ý của ông ấy với nhi thần, cũng không hề so đo, càng không thể ở phía sau phá hư thanh danh của Đại Tư Mã, cũng sẽ không bởi vậy mà làm cho mẫu hậu lại khổ sở đau buồn!”
Thái hậu nghe xong, lại là nhịn không được mà ôm Vân Hi khóc!
××××××××××××××
Hậu cung mấy ngày nay vì chuyện Quý Phi đột nhiên nhiễm bệnh mà hoảng sợ, suy đoán không ngừng. Nhưng bởi vì thái hậu tự mình đứng ra lo liệu, căn bản không ai dám loan truyền, mỗi ngày chỉ dựa theo lễ nghi mà hành sự. Tuyết Thanh hiểu rất rõ, cho nên mấy ngày nay nàng ta và phụ thân mình đều giống nhau, tận tâm hoàn thành trách nhiệm ở hậu cung, cẩn thận xử sự. Việc này sau khi thái hậu tiếp nhận thì giải quyết trong im lặng, giữ kín không nói ra. Ngoài mặt thì tăng thêm người cho Quý Phi ở Cúc Tuệ Cung, trên thực tế là đổi toàn bộ thành người của Thọ Xuân Cung.
Nàng ta thầm than thủ đoạn của thái hậu cao minh, vốn nàng ta chỉ muốn vạch trần chuyện hai mươi vạn lượng cho thái hậu tự mình suy diễn, nào có ngờ thái hậu hoặc là bất động, động một cái thì như sấm sét.
Có điều là ngày hôm qua mẫu thân vào cung gặp thái hậu, nàng ta mới biết được trong kinh mấy ngày nay canh phòng rất nghiêm ngặt. Đông Lâm Vương Sở Tịnh Hà và Tả Hàm Thanh thỉnh thoảng triệu các quan viên vào hỏi, ngay cả phụ thân cũng phải đến vương phủ. Cũng không biết hoàng thượng muốn làm cái gì mà trên triều vô cùng khẩn trương. Có lẽ là thái hậu lại tìm được chứng cớ gì, hoàng thượng muốn tra rõ. Sợ là Quý Phi căn bản không chỉ tham ô một nhà nàng ta!
Nhưng mà thái hậu chịu đựng cơn tức giận này của Quý Phi rất lâu, chuyện hai mươi vạn lượng bạc vừa lộ ra, sao có thể tùy tiện dừng lại. Quý Phi trước kia ở trong cung cấu kết với người khác, nay lại đưa tay lên triều, hoàng thượng cũng không thể nhịn!
Mẫu thân quả nhiên đoán không sai, thái hậu và hoàng thượng cũng không tính rêu rao chuyện này, thứ nhất là vì danh dự của hoàng thất, thứ hai đương nhiên là phụ thân ở trong triều rất có ảnh hưởng.
Như vậy Lâm Tuyết Thanh nàng dĩ nhiên có hứng thú với chuyện này, chỉ cần lần này biểu hiện tốt một chút, đợi chuyện qua rồi, không còn Quý Phi, xem Tĩnh Hoa Phu Nhân kia sẽ tự xử thế nào?
Mấy ngày nay hoàng thượng mỗi ngày đều đi Cúc Tuệ Cung, Tuyết Thanh bắt đầu có điểm khó hiểu. Theo lý thuyết, Quý Phi gạt hoàng thượng lấy bạc của ngoại thần, loại chuyện này là vứt mặt mũi của hoàng thượng. Bây giờ lộ ra, hoàng thượng trước sau không tức chết cũng không nên để ý tới nàng ta nữa mới phải. Huống hồ Quý Phi đã cùng đường bí lối, bức tường mọi người đắp cũng đổ, Thường Phúc Tú Linh dưới nàng ta không cầu xin để tự bảo vệ mình? Không chừng lại lòi ra nhiều chuyện tốt Quý Phi làm trước kia. Hoàng thượng bây giờ còn đến chỗ nàng ta là có ý gì?
Chỉ có điều sau này nàng nghĩ thông suốt lại, không thể nói với bên ngoài là Quý Phi phạm tội, chỉ nói nàng bệnh thôi. Lần trước hoàng thượng hận không thể phóng nàng lên trời, nay đột nhiên thay đổi sắc mặt chẳng phải là làm cho hậu cung nghi ngờ? Nghĩ như thế Tuyết Thanh liền không hề quản cái gì khác nữa, chỉ chuyên tâm để ý mọi chuyện hậu cung rồi thôi. Vào cung hai năm, nàng cũng được lòng. Trước kia là nàng ngu si, còn tưởng là tình nồng ý mật, cứ ngoan ngoãn săn sóc thì tốt rồi.
Thật ra thì trong hậu cung này, nữ nhân cũng chia thành ba bảy loại, xinh đẹp giàu tình cảm thì lại to gan, bất quá là hoàng thượng lấy tài nghệ để đùa giỡn mua vui một chút mà thôi. Hay là có nhiều người có thể lèo lái nắm giữ mọi việc, là người bình tĩnh mới có thể ở đây lâu dài. Tuy rằng nàng thật không thích bộ dạng giả tạo này của Phi Tâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là con đường để tồn tại lâu dài.
Hoàng thượng có vô số mỹ nhân vây quanh, đủ loại phong tình nên đã sớm không còn thấy mới mẻ, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú. Loại chuyện lên xuống này nàng cũng đã trải qua, lại xinh đẹp rung động lòng người, thú vị được mấy ngày thì hắn liền chán ghét. Mẫu thân nói có lý, hắn là hoàng thượng, gánh vác cả thiên hạ, muốn ổn định và hoà bình lâu dài, tình yêu nam nữ rốt cuộc phải để sang một bên trước.
Tuy rằng nghĩ như vậy có chút tiếc nuối, nhưng thiên gia chính là như thế, dù sao ngoại trừ chướng ngại Quý Phi, sau này làm bạn lâu dài, hoàng thượng tự nhiên sẽ thấy được điểm tốt của nàng. Trước đây chẳng phải Quý Phi lăn lộn gần năm năm mới có chút thành quả sao? Nay nàng tiến cung chỉ mới có hai năm, ngày còn dài nha!
Danh sách chương