Khác với Trần Phàm chính là Dai Fu cũng không tự lái xe như khi đến, mà ngồi trong chiếc Lincoln của Roman, bưng một ly rượu đỏ do chính Roman rót cho nàng, lẳng lặng nhìn về phía trước.
 
Khi nàng nhìn thấy chiếc CC loạng choạng, nàng vốn biết rõ tài lái xe của Trần Phàm, trong lòng mơ hồ hiện ra một cảm giác ghen tỵ, vẻ hâm mộ trong con ngươi cũng không cách nào che lấp.
 
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Dai Fu, Roman ngồi bên cạnh trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, lại không dám nói gì.
 
Đối với quá khứ của Trần Phàm, Roman cũng có nghe qua, theo ý nào đó mà nói, hắn cảm thấy được Dai Fu xuất thân cao quý, bản thân lại xuất sắc, trong bất giác hắn luôn cảm thấy Trần Phàm không xứng với Dai Fu.
 
Nhưng nhìn biểu tình hâm mộ trên mặt của Dai Fu lúc này, hắn lại cảm thấy bất bình cho Dai Fu...theo hắn xem ra, mười Tô San cộng lại cũng còn kém Dai Fu.
 
- Chú Roman, gọi điện thoại nói với cha tôi, hôm nay tôi quay về Anh quốc.
 
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Dai Fu uống cạn ly rượu đỏ trong tay, bình tình nhìn Roman nói.
 
Quay về Anh quốc?
 
Ngạc nhiên nghe được mấy lời này, trong lòng Roman không khỏi chấn động.
 
Lần này sau khi nhận được điện thoại của Dai Fu, hắn liền hồi báo cho tộc trưởng gia tộc Kemer Er, cũng chính là cha của Dai Fu.
 
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, lúc ấy cha của Dai Fu phẫn nộ, đồng thời yêu cầu Roman phải nghĩ biện pháp để Dai Fu quay về nước.
 
Có thể nói, yêu cầu này giống như một tòa núi lớn, luôn luôn chặt chẽ đè nặng trong lòng Roman, hắn biết rõ, nếu Dai Fu khăng khăng muốn lụa chọn lưu lại, hắn không thể nào thuyết phục được nàng.
 
Thậm chí, trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể thuyết phục.
 
Nếu không lúc trước Dai Fu cũng không thuận lợi đến Trung Quốc...
 
- Được...được...
 
Nỗi vui mừng thình lình xảy ra làm vẻ mặt luôn bình tình ổn trọng của Roman mừng như điên, hắn biết rõ Dai Fu chịu về nước đối với hắn mà nói ý vị như thế nào.
 
Dứt lời, Roman giống như sợ Dai Fu đổi ý, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, điều chỉnh cảm xúc một chút, bấm số điện thoại của cha Dai Fu thật nhanh.
 
Nhìn bộ dáng kích động của Roman, Dai Fu không nói gì thêm, mà nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, trong lòng cũng không biết suy nghĩ chuyện gì.
 
Cùng lúc đó, trong chiếc Maserati ở sau xe Lincoln, Độc Nhất Đao một tay lái xe, ánh mắt đã tràn ngập vẻ lãnh đạm như trước.
 
Đêm qua hắn chạy tới Hàng Châu, vốn định đến khách sạn Radisson tìm Sở Qua, nhưng nhìn thấy Black bố trí phòng vệ, cuối cùng quyết định ở ngoài khách sạn chờ một đêm, thẳng đến buổi sáng Trần Phàm mang theo đoàn người đi xuống lầu, mới tiến lên gặp mặt Sở Qua.
 
Bởi vì nhất thời sơ ý, bị Sở Qua dùng thuốc làm mê ngất, sau đó bị Hoàng Phủ Hồng Trúc nghiêm khắc phê bình, Độc Nhất Đao ngoại trừ áy náy, cũng không có chút nào bất mãn.
 
Bảo hộ Sở Qua.
 
Đây là nam nhân cấp cho hắn cuộc sống mới đã yêu cầu hắn.
 
- Nhất Đao ca, thực xin lỗi...anh cũng biết, tôi chỉ vì sốt ruột bái sư.
 
Độc Nhất Đao trầm mặc, Sở Qua cũng cảm thấy được có chút xin lỗi nam nhân cho tới nay luôn dùng tính mạng của mình để bảo hộ hắn, thần tình xin lỗi nói:
 
- Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.
 
- Không trách Sở thiếu, là chính tôi sơ sót.
 
Độc Nhất Đao trầm giọng hồi đáp, vẻ áy náy trong con ngươi càng dày hơn.
 
Có lẽ cảm thấy được không khí trong xe có chút áp lực, Sở Qua nói sang chuyện khác: '"Nhất Đao ca, nguyên bản tôi còn chưa tin lời anh nói, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, tôi tin. TMD (con mẹ nó), sư phụ tôi quả thật lợi hại, anh ngẫm lại a, một người, đơn thương độc mã, huyết tẩy phân bộ Thanh bang Hàng Châu, đây là khái niệm gì a.
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Sở Qua, trong lòng Độc Nhất Đao cũng chợt động, theo bản năng trong lòng hiện ra một giả thiết: nếu ngày hôm qua do mình bảo hộ Sở thiếu, có thể đem Sở thiếu bình yên vô sự cứu ra sao?
 
Rất khó.
 
Ngay sau đó, trong lòng Độc Nhất Đao có đáp án.
 
Hai giờ sau, đoàn người Trần Phàm an toàn về tới Đông Hải.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc sám biết được Sở Qua trở về, bởi vì có việc không thể tự mình đến, mà phái người ở giao lộ đường cao tốc chờ đợi Sở Qua.
 
Dù sao, tối hôm qua không riêng gì Trần Phàm ở Hàng Châu đại khai sát giới, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng bắt lấy cơ hội đem Hồng Trúc bang vốn chia thành năm bè bảy mảng buộc vào một sợi dây, hướng Thanh bang triển khai vồ đến.
 
Một buổi tối, Hồng Trúc bang thế như chẻ tre, làm Thanh bang nguyên khí đại thương.
 
Dù lấy được chiến tích không tầm thường, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc rất rõ ràng, Thanh bang còn có thể đánh trả, hơn nữa rất có thể sẽ ngay trong ngày hôm nay, vì thế nàng tự nhiên không dám khinh thường.
 
Sau khi đoàn xe dùng lại, Sở Qua là người thứ nhất nhảy xuống xe, có chút không muốn chạy đến trước xe Trần Phàm.
 
Đối với người đến đón Sở Qua, Trần Phàm cũng nhìn thấy, vì thế nhìn thấy Sở Qua chạy tới, hắn mở cửa xe đi xuống.
 
- Trần ca.
 
Vô luận Sở Qua từng có bao nhiêu bá đạo, ở trước mặt Trần Phàm hắn tựa như một đứa bé, sự tôn kính cùng sùng bái Trần Phàm không chút nào che lấp:
 
- Tôi phải về.
 
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Qua có chút xấu hồ gãi đầu, hiển nhiên hắn cũng kịp phản ứng, mình có về thì về, cũng không đến nỗi phải làm ra vẻ chính thức cáo biệt với Trần Phàm như vậy.
 
- Ân.
 
Trần Phàm gật gật đầu: 'Trở về nói cho mẹ nuôi cậu biết, đợi nàng xử lý xong chuyện này, tôi sẽ đi bái phỏng.
 
- Tốt.
 
Sở Qua lên tiếng, lộ ra vẻ tươi cười hưng phẫn, theo sau lại nhớ ra gì đó, nhược nhược hỏi:
 
- Cái kia...Trần ca, anh xem, chuyện tôi bái anh làm thầy còn có khả năng không?
 
Nói xong, vẻ mặt Sở Qua khẩn trương nhìn Trần Phàm.
 
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Sở Qua lúc này, trong đầu Trần Phàm theo bản năng liền hiện ra bộ dáng không ai bì nổi của Sở Qua khi chỉnh đoàn người Phó Bác tại Hàng Châu, cười cười nói:
 
- Nhìn biểu hiện của cậu.
 
- Nga.
 
Nghe được Trần Phàm trả lời, Sở Qua giống như một nhi đồng được người lớn thưởng cho, nhảy dựng lên làm ra một động tác chúc mừng, sau đó một đường chạy chậm đến trước xe bảo tiêu của Dai Fu, phất tay cáo biệt Ngu Huyền, Chu Văn hai người.
 
Về phần Tiêu Phong, hắn cũng không đi theo Trần Phàm cùng nhau quay về Đông Hải, mà chạy về Tiêu gia. Dù sao chuyện xảy ra trong mấy ngày này đối với hắn thậm chí cả Tiêu gia đều có ảnh hưởng thật lớn, hắn nhất định phải chạy trở về hội báo.
 
Sau đó Sở Qua đi theo Độc Nhất Đao, dưới sự bảo vệ của tám gã thành viên Ám Đường Hồng Trúc bang, rời đi trước.
 
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Trần Phàm bỗng nhiên vang lên.
 
Ngây ra, Trần Phàm cầm lấy di động nhìn xem, rõ ràng phát hiện là Dai Fu phát tới tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Đồ tể, em đi.
 
Trong xe, Dai Fu nhìn thấy Trần Phàm lấy di động ra, nói khẽ với lái xe:
 
- Lái xe.
 
Thanh âm hạ xuống, xe chậm rãi khởi động, Dai Fu xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Trần Phàm.
 
Nhìn Trần Phàm đứng sừng sững trong gió, đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng nàng chợt rung động, thân thể mềm mại thoáng run rẩy.
 
- Honey, chung quy có một ngày anh còn sẽ đi Châu Âu, ân, em tin chắc điểm này. Em sẽ ở England chờ anh, luôn luôn chờ đợi.
 
Thầm nghĩ trong lòng một câu, Dai Fu thở ra một hơi, gương mặt hoàn toàn khôi khục bình thường, trong con ngươi không còn tia lưu luyến cùng không muốn.
 
Giờ khắc này, nàng tựa hồ lại biến thành cô khổng tước kiêu ngạo cao cao tại thượng, để cho người ta chỉ có thể nhìn lên, không dám khinh nhờn.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện