Thẩm Liệm đứng trong nhà Lý Liên Hoa quan sát, đánh giá xung quanh. Nhà của Lý Liên Hoa không lớn, tính cả sân vườn cũng chỉ bằng nửa tiểu viện Thường gia. Có lẽ vì đây là khu đất tốt nên nhà cửa được xây từ khá sớm, bố cục cũng chật hẹp, cả viện chỉ có hai gian phòng chính và một phòng nhỏ.
Tường viện chỉ cao bằng nửa thân người, liền kề là một dãy hòn non bộ, phía sau mở ra một cánh cửa nhỏ, nhưng trên cửa lại buộc xích sắt, xem chừng là thông sang nhà người khác.
Thế nhưng qua khe cửa, Thẩm Liệm lén nhìn sang sân đối diện. Cỏ dại mọc um tùm, trông không giống có người ở.
Phạm Hào cũng bước tới, khom lưng cùng Thẩm Liệm nhìn sang nhà bên qua khe cửa.
Tiểu viện đối diện thực ra không có gì đặc biệt, chỉ vài gian phòng, nhưng góc sân lại có một cái giếng cũ, trông còn hoang phế hơn cả viện.
"Nơi này và nhà bên vốn được xây bởi một cặp huynh đệ, để tiện qua lại nên mở một cánh cửa giữa hai bức tường. Sau cả hai huynh đệ đều phạm tội, bị tịch thu tài sản, nhà này cũng bị nha môn đem bán qua môi giới. Thế nhưng vì nơi này từng xảy ra án mạng, lại thêm việc hai nhà sát vách, ở giữa còn có cửa, người ta cảm thấy đây là điềm xấu, hoặc sẽ thấy quá thân cận, không có riêng tư, nên mãi chẳng có ai mua. Sau Lý Liên Hoa đến thành Thiên Thủy, vì học nghiệp của con trai nên mới chịu khó mặc cả với bên môi giới, lấy giá thấp mà mua được nhà này."
Đúng vậy, nếu ngôi nhà này không có khuyết điểm sẵn, thì với thị trường nhà đất nóng như lửa ở phường Trạng Nguyên, nào tới lượt người đất khách như Lý Liên Hoa mua được.
Thẩm Liệm từng gặp Lý Liên Hoa, ấn tượng đối với người này rất tốt. Nàng có thể tưởng tượng ra một người mẹ kiên cường vì đường học hành của con mà đã gom bao nhiêu dũng khí, dám ở trong một căn nhà từng có người chết, nghe xong trong lòng lại càng thêm bội phục.
Thẩm Liệm hỏi Phạm Hào:
"Hồi nãy đại nhân nói nơi này từng xảy ra án mạng sao?"
Phạm Hào thực sự rất kiên nhẫn với Thẩm Liệm, cũng đúng như lời từng nói, nàng đang dạy Thẩm Liệm cách tra án phá án:
"Nhà bên bị bỏ hoang ấy, chủ cũ cùng đệ đệ cấu kết giết vợ, sau đó chặt xác ném xuống giếng cạn. Con gái người vợ kia đêm nào cũng mơ thấy mẹ mình khóc dưới đáy giếng, kêu đau, nên nhân lúc trưởng bối không để ý đã chạy đến nha môn báo quan. Ban đầu quan phủ đương nhiên không tin mấy chuyện thần quái đó, không bận tâm đến đứa trẻ, về sau có một nữ lại thấy đứa trẻ khóc đáng thương quá, nhìn không nổi nữa, nên đành đồng ý với đứa trẻ, tự mình lén đi xem thử."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Phạm Hào cất giọng ảm đạm. "Nữ lại ấy nửa đêm xuống giếng, rồi từ trong lớp bùn đất, thực sẹ tìm được đầu lâu của người chết đã mục rữa chỉ còn trơ xương trắng và các đoạn xương khác bị chặt, sau khi bẩm báo lại với nha môn thì nha môn mới cuống cuồng đi điều tra."
Quan phủ tra xét, phát hiện người chết đúng là mẹ ruột của đứa trẻ.
Sau khi bắt giữ hai huynh đệ nhà ấy về quy án rồi thẩm vấn thì chân tướng mới rõ ràng: Thì ra hai người đó vốn không phải huynh đệ thân sinh, mà là một đôi đoạn tụ cố ý giả làm huynh đệ để che mắt thiên hạ. Nhưng vì tuổi tác lớn dần, trưởng bối trong nhà biết con mình không thích nữ nhân nhưng cứ mãi thúc giục chuyện hôn sự, sinh con nối dõi. Vậy nên người "huynh", dưới sự ép buộc dai dẳng của song thân, đành vội vã thành thân với cô nương nhà họ Lưu.
Kết hôn xong thì sinh được một nữ nhi.
Nữ tử nhà họ Lưu sau khi gả vào đây thì chăm lo mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Trượng phu chẳng mấy gần gũi với nàng, chỉ biết sai bảo, khó khăn lắm mới đồng phòng được với nhau, sinh hạ một nữ nhi. Tưởng rằng cuộc sống sẽ khá hơn, nào ngờ vì không sinh được con trai nên nàng bị cha mẹ chồng hết đánh rồi mắng, còn trượng phu nàng thì lại hờ hững chẳng quan tâm.
Một hôm, nàng làm công bên ngoài được nghỉ nửa ngày. Về nhà sớm, không thấy trượng phu đâu, nàng đoán hắn đang ở nhà tiểu thúc sát vách nên mở cửa qua xem.
Không ngờ lại bắt gặp trượng phu và tiểu thúc đang tuyên dâm giữa ban ngày, lại còn nghe hắn nói lấy nàng về chỉ vì chuyện sinh đẻ.
Cô nương nhà họ Lưu nhất thời không chịu nổi đả kích này, lại thêm bao uất ức bất mãn chất chứa bấy lâu, từng chuyện từng chuyện cuồn cuộn dâng lên trong lòng. tâm trạng nàng sụp đổ, lớn tiếng mắng chửi, còn dọa sẽ làm ầm chuyện này ra khắp thành.
Trượng phu cuống cuồng xuống giường khuyên can, nhưng nàng không chịu nhượng bộ, nghe không lọt tai lời nào của tên trượng phu mặt người dạ thú ấy, lại càng muốn báo quan, kiện hắn lừa hôn.
Thương lượng thất bại. Để giữ danh dự và thể diện của gia tộc, gã chồng nổi sát tâm, dùng khăn trải giường siết chết cô nương họ Lưu, sau đó cùng tình nhân chặt xác, chôn dưới giếng cạn, còn tuyên bố với bên ngoài rằng thê tử lén lút tư tình cùng người khác rồi bỏ trốn.
Người đã chết còn bị hắt nước bẩn thành thế này, kẻ ác thì lại đi cáo trạng trước, quả thực khiến người đời phẫn nộ, Thần Phật chẳng dung.
Nếu không phải nữ tử nhà họ Lưu ở dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt, ngày ngày báo mộng cho nữ nhi của mình, thì e rằng vụ án này sẽ mãi mãi không có lời giải, thậm chí sau này người đời kể chuyện phiếm trong thành có khi còn nói thành thê tử nhà nào đó thông gian, cùng tình lang cuỗm tiền nhà chồng, bỏ mặc con cái rồi trốn mất.
Thẩm Liệm xưa nay tính tình bộc trực, lập tức mắng:
"Loại người như vậy nên xuống địa ngục!"
Nói xong lại cảm khái:
"Cũng may là có nữ lại kia tin đứa bé ấy, nếu không thì cô nương nhà họ Lưu đã chết oan rồi......"
Chẳng những chết oan, mà nữ nhi của nàng cũng sẽ bởi vì có một mẫu thân "không giữ đạo làm vợ" mà cả đời bị người ta khinh rẻ.
Phạm Hào nghe vậy, khẽ gật đầu, đáp:
"Vậy ngươi đã hiểu vì sao trong nha môn cần có nữ tử làm quan, làm lại chưa?"
Thẩm Liệm nghiêm túc đáp:
"Tiểu sinh đã hiểu."
Nữ tử trời sinh đã thận trọng, kiên nhẫn, có khả năng giao tiếp, phân tích và giải quyết vấn đề rất tốt, quan trọng nhất là nữ tử có năng lực thấu cảm cực kỳ lợi hại. Hơn nữa, nữ giới hiểu rõ nhất tình cảnh của nhau, sẽ càng để tâm hơn tới lời báo án, lời cầu cứu của nữ bị hại.
Trong quá trình thẩm tra, xét xử hồ sơ vụ án thường ngày, nam tử đa phần đều thích làm việc theo điều lệ. Chẳng hạn như vụ án cô nương nhà họ Lưu bị sát hại, nữ nhi của nàng ấy đến nha môn báo án, nhưng vì không có chứng cứ xác thực đầy đủ nên người của nha môn sẽ không để tâm.
Dù sao xử án cũng là chuyện phải xét đến chứng cứ, đâu thể vì mấy chuyện thần bí ma quỷ mà vô cớ bắt người về thẩm tra được? Nhưng cách suy nghĩ của nữ tử thì khác. Nhân vật mấu chốt trong vụ án này chính là vị nữ lại kia.
Nữ lại ấy tin rằng mẫu nữ tâm linh tương thông, hơn nữa đứa trẻ còn nói trong lúc ngủ nghe thấy tiếng mẫu thân kêu cứu, tỉnh dậy thì mọi người đều bảo con bé nghe nhầm. Nữ lại đó hỏi về chuyện xưa, đứa trẻ nói hồi ấy mẫu thân thương yêu mình trăm bề, mỗi lần con bé ngã, mẹ xót thương cả buổi.
Một người mẹ thương coi như thế, tuyệt đối không thể chỉ vì sự xuất hiện của một tình nhân mà bỏ rơi con mình.
Nha môn vốn là nơi lên tiếng vì chính nghĩa, thay bách tính kêu oan. Nếu người bị hại hay nghi phạm là nữ, nhiều khi họ sẽ muốn thương lượng hoặc tâm sự với nữ quan, nữ lại hơn.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến danh dự hay thân thể, tỷ như những chuyện riêng tư, nếu có nữ lại, nữ quan thì sẽ giúp người bị hạ được an ủi, tránh bị tổn thương thêm lần nữa.
Đây là đạo lý Phạm Hào đúc kết được sau bao năm làm quan ở cấp thấp.
Thể lực và sức khỏe của nam tử vượt trội hơn nữ tử là thật, nhưng để thành một vị quan tốt, chắc chắn không chỉ cần mỗi sức mạnh.
Tỉ mỉ, kiên nhẫn, đồng cảm, tất cả đều là điều kiện không thể thiếu.
"Thưa đại nhân, thuộc hạ đã lục soát qua nhà của Lý Liên Hoa, tạm thời không có gì bất thường." Trong lúc bọn họ nói chuyện, Dịch Bổ đầu tiến đến báo cáo. "Tủ quần áo cũng đã kiểm tra, đồ đạc thường ngày vẫn còn y nguyên, trong tủ còn tìm được một ít bạc vụn."
Điều này loại trừ khả năng Lý Liên Hoa tự ý bỏ nhà trốn đi.
Suy cho cùng, một người có ý định bỏ đi thì ít nhiều cũng phải thu dọn hành lý, mang theo đồ cần thiết. Ngân lượng vẫn còn nguyên trong tủ, chứng tỏ Lý Liên Hoa rời khỏi nhà rất đột ngột, hoặc là nàng ấy căn bản không hề có ý định đi xa.
Phạm Hào trầm ngâm trong chốc lát, rồi xoay người đi vào phòng chính của Lý Liên Hoa. Thẩm Liệm thấy vậy cũng theo vào. Sau khi hai người đi, Cố Quyệt vẫn ngồi chờ trước cửa nhà, cảm thấy nhàm chán liền chậm rãi bước tới, cũng ghé sát mắt vào khe cửa nhìn sang nhà đối diện.
Lúc nãy Thẩm Liệm và Phạm Hào nói chuyện, Cố Quyệt đều nghe hết, chỉ là nàng cảm thấy nếu vừa rồi mình cũng chen vào thì có phần làm mất mặt thân phận Công chúa Điện hạ, nên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mà lắng nghe. Mãi đến khi Phạm Hào và mọi người nói xong về bối cảnh ngôi nhà rồi lại đi vào trong lần nữa, nàng mới đến xem xét tình hình phía đối diện.
Ừm, đúng là trông rất hoang tàn.
Cố Quyệt nhìn một lúc, đột nhiên nhiên cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Cái giếng cạn kia nếu đã bỏ hoang không dùng đến, vậy tại sao xung quanh miệng giếng lại không mọc rêu xanh?
* * *
Lại nói về Phạm Hào và mọi người bên này.
Sau khi bước vào phòng của Lý Liên Hoa, Phạm Hào quan sát xung quanh. Phòng của Lý Liên Hoa không lớn, chỉ khoảng mười bước là hết. Phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường, một tủ quần áo, và một tủ ngăn kéo ở góc phòng.
Đồ đạc tuy ít, nhưng thứ gì cũng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, không hề bám chút bụi nào, có thể thấy được Lý Liên Hoa là một người yêu thích sự ngăn nắp. Phạm Hào dạo quanh một vòng, lại mở tủ quần áo của Lý Liên Hoa ra xem, quả đúng như Dịch Bổ đầu đã nói, tủ quần áo rõ ràng không có dấu hiệu thiếu hụt đồ đạc.
Vậy là Phạm Hào lại quay ra kiểm tra giường ngủ.
Có lẽ vì phải ngủ cùng con nhỏ, nên giường của Lý Liên Hoa lớn hơn bình thường một chút, ước chừng rộng khoảng sáu thước, đủ cho hai người trưởng thành nằm thoải mái.
Thực ra, nhà của phần lớn bách tính hiếm khi có giường rộng như thế, thế nên Phạm Hào bèn vén khăn trải giường lên xem thử, phát hiện thì ra ban đầu giường vốn chỉ rộng khoảng bốn thước, sở dĩ nó rộng như bây giờ là bởi vì Lý Liên Hoa đã ghép thêm một tấm ván gỗ dày bên dưới, dùng hai chiếc ghế kê vào để mở rộng mặt giường.
Thành giường bằng gỗ đều được bọc vải cẩn thận, có lẽ là sợ con nhỏ đùa nghịch trên giường sẽ va đập vào, nên mới làm vậy.
Chăn gối trên giường được xếp gọn gàng chỉnh tề, trông như ngày nào cũng có người dọn dẹp.
Phạm Hào cúi người nhìn chăm chú vào gối một lúc, bất chợt đưa tay nhặt lên hai sợi tóc. Thẩm Liệm ghé lại gần:
"Đây là......?"
Phạm Hào không trả lời, chỉ quan sát sợi tóc trong tay, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thật lâu sau, Phạm Hào đưa sợi tóc cho nữ lại đi cùng:
"Triệu Tiểu Cúc, cất thứ này cho kỹ."
Triệu Tiểu Cúc vâng lời, cẩn thận nhận lấy sợi tóc, dùng giấy dầu bọc lại, cất vào trong người.
"Đi thôi, qua phòng Lý Hâm xem thử." Phạm Hào quay sang nói với Thẩm Liệm.
"Được."
[Hết chương 72]
Tường viện chỉ cao bằng nửa thân người, liền kề là một dãy hòn non bộ, phía sau mở ra một cánh cửa nhỏ, nhưng trên cửa lại buộc xích sắt, xem chừng là thông sang nhà người khác.
Thế nhưng qua khe cửa, Thẩm Liệm lén nhìn sang sân đối diện. Cỏ dại mọc um tùm, trông không giống có người ở.
Phạm Hào cũng bước tới, khom lưng cùng Thẩm Liệm nhìn sang nhà bên qua khe cửa.
Tiểu viện đối diện thực ra không có gì đặc biệt, chỉ vài gian phòng, nhưng góc sân lại có một cái giếng cũ, trông còn hoang phế hơn cả viện.
"Nơi này và nhà bên vốn được xây bởi một cặp huynh đệ, để tiện qua lại nên mở một cánh cửa giữa hai bức tường. Sau cả hai huynh đệ đều phạm tội, bị tịch thu tài sản, nhà này cũng bị nha môn đem bán qua môi giới. Thế nhưng vì nơi này từng xảy ra án mạng, lại thêm việc hai nhà sát vách, ở giữa còn có cửa, người ta cảm thấy đây là điềm xấu, hoặc sẽ thấy quá thân cận, không có riêng tư, nên mãi chẳng có ai mua. Sau Lý Liên Hoa đến thành Thiên Thủy, vì học nghiệp của con trai nên mới chịu khó mặc cả với bên môi giới, lấy giá thấp mà mua được nhà này."
Đúng vậy, nếu ngôi nhà này không có khuyết điểm sẵn, thì với thị trường nhà đất nóng như lửa ở phường Trạng Nguyên, nào tới lượt người đất khách như Lý Liên Hoa mua được.
Thẩm Liệm từng gặp Lý Liên Hoa, ấn tượng đối với người này rất tốt. Nàng có thể tưởng tượng ra một người mẹ kiên cường vì đường học hành của con mà đã gom bao nhiêu dũng khí, dám ở trong một căn nhà từng có người chết, nghe xong trong lòng lại càng thêm bội phục.
Thẩm Liệm hỏi Phạm Hào:
"Hồi nãy đại nhân nói nơi này từng xảy ra án mạng sao?"
Phạm Hào thực sự rất kiên nhẫn với Thẩm Liệm, cũng đúng như lời từng nói, nàng đang dạy Thẩm Liệm cách tra án phá án:
"Nhà bên bị bỏ hoang ấy, chủ cũ cùng đệ đệ cấu kết giết vợ, sau đó chặt xác ném xuống giếng cạn. Con gái người vợ kia đêm nào cũng mơ thấy mẹ mình khóc dưới đáy giếng, kêu đau, nên nhân lúc trưởng bối không để ý đã chạy đến nha môn báo quan. Ban đầu quan phủ đương nhiên không tin mấy chuyện thần quái đó, không bận tâm đến đứa trẻ, về sau có một nữ lại thấy đứa trẻ khóc đáng thương quá, nhìn không nổi nữa, nên đành đồng ý với đứa trẻ, tự mình lén đi xem thử."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Phạm Hào cất giọng ảm đạm. "Nữ lại ấy nửa đêm xuống giếng, rồi từ trong lớp bùn đất, thực sẹ tìm được đầu lâu của người chết đã mục rữa chỉ còn trơ xương trắng và các đoạn xương khác bị chặt, sau khi bẩm báo lại với nha môn thì nha môn mới cuống cuồng đi điều tra."
Quan phủ tra xét, phát hiện người chết đúng là mẹ ruột của đứa trẻ.
Sau khi bắt giữ hai huynh đệ nhà ấy về quy án rồi thẩm vấn thì chân tướng mới rõ ràng: Thì ra hai người đó vốn không phải huynh đệ thân sinh, mà là một đôi đoạn tụ cố ý giả làm huynh đệ để che mắt thiên hạ. Nhưng vì tuổi tác lớn dần, trưởng bối trong nhà biết con mình không thích nữ nhân nhưng cứ mãi thúc giục chuyện hôn sự, sinh con nối dõi. Vậy nên người "huynh", dưới sự ép buộc dai dẳng của song thân, đành vội vã thành thân với cô nương nhà họ Lưu.
Kết hôn xong thì sinh được một nữ nhi.
Nữ tử nhà họ Lưu sau khi gả vào đây thì chăm lo mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Trượng phu chẳng mấy gần gũi với nàng, chỉ biết sai bảo, khó khăn lắm mới đồng phòng được với nhau, sinh hạ một nữ nhi. Tưởng rằng cuộc sống sẽ khá hơn, nào ngờ vì không sinh được con trai nên nàng bị cha mẹ chồng hết đánh rồi mắng, còn trượng phu nàng thì lại hờ hững chẳng quan tâm.
Một hôm, nàng làm công bên ngoài được nghỉ nửa ngày. Về nhà sớm, không thấy trượng phu đâu, nàng đoán hắn đang ở nhà tiểu thúc sát vách nên mở cửa qua xem.
Không ngờ lại bắt gặp trượng phu và tiểu thúc đang tuyên dâm giữa ban ngày, lại còn nghe hắn nói lấy nàng về chỉ vì chuyện sinh đẻ.
Cô nương nhà họ Lưu nhất thời không chịu nổi đả kích này, lại thêm bao uất ức bất mãn chất chứa bấy lâu, từng chuyện từng chuyện cuồn cuộn dâng lên trong lòng. tâm trạng nàng sụp đổ, lớn tiếng mắng chửi, còn dọa sẽ làm ầm chuyện này ra khắp thành.
Trượng phu cuống cuồng xuống giường khuyên can, nhưng nàng không chịu nhượng bộ, nghe không lọt tai lời nào của tên trượng phu mặt người dạ thú ấy, lại càng muốn báo quan, kiện hắn lừa hôn.
Thương lượng thất bại. Để giữ danh dự và thể diện của gia tộc, gã chồng nổi sát tâm, dùng khăn trải giường siết chết cô nương họ Lưu, sau đó cùng tình nhân chặt xác, chôn dưới giếng cạn, còn tuyên bố với bên ngoài rằng thê tử lén lút tư tình cùng người khác rồi bỏ trốn.
Người đã chết còn bị hắt nước bẩn thành thế này, kẻ ác thì lại đi cáo trạng trước, quả thực khiến người đời phẫn nộ, Thần Phật chẳng dung.
Nếu không phải nữ tử nhà họ Lưu ở dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt, ngày ngày báo mộng cho nữ nhi của mình, thì e rằng vụ án này sẽ mãi mãi không có lời giải, thậm chí sau này người đời kể chuyện phiếm trong thành có khi còn nói thành thê tử nhà nào đó thông gian, cùng tình lang cuỗm tiền nhà chồng, bỏ mặc con cái rồi trốn mất.
Thẩm Liệm xưa nay tính tình bộc trực, lập tức mắng:
"Loại người như vậy nên xuống địa ngục!"
Nói xong lại cảm khái:
"Cũng may là có nữ lại kia tin đứa bé ấy, nếu không thì cô nương nhà họ Lưu đã chết oan rồi......"
Chẳng những chết oan, mà nữ nhi của nàng cũng sẽ bởi vì có một mẫu thân "không giữ đạo làm vợ" mà cả đời bị người ta khinh rẻ.
Phạm Hào nghe vậy, khẽ gật đầu, đáp:
"Vậy ngươi đã hiểu vì sao trong nha môn cần có nữ tử làm quan, làm lại chưa?"
Thẩm Liệm nghiêm túc đáp:
"Tiểu sinh đã hiểu."
Nữ tử trời sinh đã thận trọng, kiên nhẫn, có khả năng giao tiếp, phân tích và giải quyết vấn đề rất tốt, quan trọng nhất là nữ tử có năng lực thấu cảm cực kỳ lợi hại. Hơn nữa, nữ giới hiểu rõ nhất tình cảnh của nhau, sẽ càng để tâm hơn tới lời báo án, lời cầu cứu của nữ bị hại.
Trong quá trình thẩm tra, xét xử hồ sơ vụ án thường ngày, nam tử đa phần đều thích làm việc theo điều lệ. Chẳng hạn như vụ án cô nương nhà họ Lưu bị sát hại, nữ nhi của nàng ấy đến nha môn báo án, nhưng vì không có chứng cứ xác thực đầy đủ nên người của nha môn sẽ không để tâm.
Dù sao xử án cũng là chuyện phải xét đến chứng cứ, đâu thể vì mấy chuyện thần bí ma quỷ mà vô cớ bắt người về thẩm tra được? Nhưng cách suy nghĩ của nữ tử thì khác. Nhân vật mấu chốt trong vụ án này chính là vị nữ lại kia.
Nữ lại ấy tin rằng mẫu nữ tâm linh tương thông, hơn nữa đứa trẻ còn nói trong lúc ngủ nghe thấy tiếng mẫu thân kêu cứu, tỉnh dậy thì mọi người đều bảo con bé nghe nhầm. Nữ lại đó hỏi về chuyện xưa, đứa trẻ nói hồi ấy mẫu thân thương yêu mình trăm bề, mỗi lần con bé ngã, mẹ xót thương cả buổi.
Một người mẹ thương coi như thế, tuyệt đối không thể chỉ vì sự xuất hiện của một tình nhân mà bỏ rơi con mình.
Nha môn vốn là nơi lên tiếng vì chính nghĩa, thay bách tính kêu oan. Nếu người bị hại hay nghi phạm là nữ, nhiều khi họ sẽ muốn thương lượng hoặc tâm sự với nữ quan, nữ lại hơn.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến danh dự hay thân thể, tỷ như những chuyện riêng tư, nếu có nữ lại, nữ quan thì sẽ giúp người bị hạ được an ủi, tránh bị tổn thương thêm lần nữa.
Đây là đạo lý Phạm Hào đúc kết được sau bao năm làm quan ở cấp thấp.
Thể lực và sức khỏe của nam tử vượt trội hơn nữ tử là thật, nhưng để thành một vị quan tốt, chắc chắn không chỉ cần mỗi sức mạnh.
Tỉ mỉ, kiên nhẫn, đồng cảm, tất cả đều là điều kiện không thể thiếu.
"Thưa đại nhân, thuộc hạ đã lục soát qua nhà của Lý Liên Hoa, tạm thời không có gì bất thường." Trong lúc bọn họ nói chuyện, Dịch Bổ đầu tiến đến báo cáo. "Tủ quần áo cũng đã kiểm tra, đồ đạc thường ngày vẫn còn y nguyên, trong tủ còn tìm được một ít bạc vụn."
Điều này loại trừ khả năng Lý Liên Hoa tự ý bỏ nhà trốn đi.
Suy cho cùng, một người có ý định bỏ đi thì ít nhiều cũng phải thu dọn hành lý, mang theo đồ cần thiết. Ngân lượng vẫn còn nguyên trong tủ, chứng tỏ Lý Liên Hoa rời khỏi nhà rất đột ngột, hoặc là nàng ấy căn bản không hề có ý định đi xa.
Phạm Hào trầm ngâm trong chốc lát, rồi xoay người đi vào phòng chính của Lý Liên Hoa. Thẩm Liệm thấy vậy cũng theo vào. Sau khi hai người đi, Cố Quyệt vẫn ngồi chờ trước cửa nhà, cảm thấy nhàm chán liền chậm rãi bước tới, cũng ghé sát mắt vào khe cửa nhìn sang nhà đối diện.
Lúc nãy Thẩm Liệm và Phạm Hào nói chuyện, Cố Quyệt đều nghe hết, chỉ là nàng cảm thấy nếu vừa rồi mình cũng chen vào thì có phần làm mất mặt thân phận Công chúa Điện hạ, nên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mà lắng nghe. Mãi đến khi Phạm Hào và mọi người nói xong về bối cảnh ngôi nhà rồi lại đi vào trong lần nữa, nàng mới đến xem xét tình hình phía đối diện.
Ừm, đúng là trông rất hoang tàn.
Cố Quyệt nhìn một lúc, đột nhiên nhiên cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Cái giếng cạn kia nếu đã bỏ hoang không dùng đến, vậy tại sao xung quanh miệng giếng lại không mọc rêu xanh?
* * *
Lại nói về Phạm Hào và mọi người bên này.
Sau khi bước vào phòng của Lý Liên Hoa, Phạm Hào quan sát xung quanh. Phòng của Lý Liên Hoa không lớn, chỉ khoảng mười bước là hết. Phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường, một tủ quần áo, và một tủ ngăn kéo ở góc phòng.
Đồ đạc tuy ít, nhưng thứ gì cũng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, không hề bám chút bụi nào, có thể thấy được Lý Liên Hoa là một người yêu thích sự ngăn nắp. Phạm Hào dạo quanh một vòng, lại mở tủ quần áo của Lý Liên Hoa ra xem, quả đúng như Dịch Bổ đầu đã nói, tủ quần áo rõ ràng không có dấu hiệu thiếu hụt đồ đạc.
Vậy là Phạm Hào lại quay ra kiểm tra giường ngủ.
Có lẽ vì phải ngủ cùng con nhỏ, nên giường của Lý Liên Hoa lớn hơn bình thường một chút, ước chừng rộng khoảng sáu thước, đủ cho hai người trưởng thành nằm thoải mái.
Thực ra, nhà của phần lớn bách tính hiếm khi có giường rộng như thế, thế nên Phạm Hào bèn vén khăn trải giường lên xem thử, phát hiện thì ra ban đầu giường vốn chỉ rộng khoảng bốn thước, sở dĩ nó rộng như bây giờ là bởi vì Lý Liên Hoa đã ghép thêm một tấm ván gỗ dày bên dưới, dùng hai chiếc ghế kê vào để mở rộng mặt giường.
Thành giường bằng gỗ đều được bọc vải cẩn thận, có lẽ là sợ con nhỏ đùa nghịch trên giường sẽ va đập vào, nên mới làm vậy.
Chăn gối trên giường được xếp gọn gàng chỉnh tề, trông như ngày nào cũng có người dọn dẹp.
Phạm Hào cúi người nhìn chăm chú vào gối một lúc, bất chợt đưa tay nhặt lên hai sợi tóc. Thẩm Liệm ghé lại gần:
"Đây là......?"
Phạm Hào không trả lời, chỉ quan sát sợi tóc trong tay, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thật lâu sau, Phạm Hào đưa sợi tóc cho nữ lại đi cùng:
"Triệu Tiểu Cúc, cất thứ này cho kỹ."
Triệu Tiểu Cúc vâng lời, cẩn thận nhận lấy sợi tóc, dùng giấy dầu bọc lại, cất vào trong người.
"Đi thôi, qua phòng Lý Hâm xem thử." Phạm Hào quay sang nói với Thẩm Liệm.
"Được."
[Hết chương 72]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương