Chương 1:

Lúc cả nhà mất điện, tôi đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành.

Tiếng hét bất ngờ của người giúp việc ở tầng dưới vọng lên khiến tôi choàng tỉnh.

Phòng đã kéo rèm, ánh sáng mờ mịt, chẳng biết đang là ngày hay đêm.

Tôi lờ đờ hé mắt, với tay định tìm điện thoại trên táp đầu giường để xem mấy giờ.

Kết quả là tay tôi bị ai đó giữ chặt, bị bao phủ trong một bàn tay ấm lớn và rắn chắc.

“Ai đấy?!”

Toàn thân tôi run lên, lập tức khiến mình tỉnh táo, cố vùng dậy.

Nhưng đối phương dường như đã đoán được ý định đó, lập tức đè người tôi xuống giường.

“Ưm…”

Một nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống, thô bạo cướp lấy hơi thở của tôi.

Nụ hôn ấy… không hiểu sao lại mang theo cảm xúc bị dồn nén đã lâu.

Trong lúc quấn quýt, tôi thoáng ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc.

Là loại mà cả nhà tôi cùng dùng!

Tôi lập tức mở to mắt.

Cái… cái gì cơ?!

Tôi đang ở trong phòng mình, bị một trong ba người anh trai… cưỡng hôn? Đối phương càng lúc càng quá đáng, tôi lắc đầu né tránh nhưng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể bất lực chịu thua sức lực của hắn.

Tôi cố gắng mở to mắt ra nhìn, nhưng bóng tối đặc quánh khiến tôi chỉ lờ mờ thấy một cái bóng hình người, không tài nào phân biệt được đó là ai.

May mà nụ hôn không kéo dài lâu.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hình như là quản gia.

“Tiểu thư San San? Cô dậy chưa? A… Thiếu gia à, do nhà bị mất điện rồi, nên tôi có mang đèn đến cho tiểu thư.”

“Ưm! Ưm ưm!!”

Tôi lập tức phát ra tiếng cầu cứu đầy mơ hồ, thì sức mạnh kiềm chế tôi đột nhiên biến mất.

Bên trong bên ngoài đều hỗn loạn, tôi chẳng biết bước chân là từ ai.

Khi lấy lại được tự do, lồng n.g.ự.c tôi phập phồng dữ dội, nằm ngây ra giường mất mấy giây không phản ứng.

Cho đến khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào với ánh sáng từ màn hình điện thoại trên tay.

Ánh sáng yếu ớt ấy ngay lập tức xé toạc bóng tối trong phòng.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, bật dậy trong hoảng hốt rồi… sững người.

Cả ba người anh trai đều đứng trước cửa, vẻ mặt bình tĩnh, giống như vừa mới bước vào?!

Không ai lộ vẻ bất thường.

Nếu không phải cảm giác ướt át còn lưu lại trên môi, tôi suýt tưởng mọi chuyện vừa rồi là… mơ!

Anh cả Mộc Nhất Minh đứng cạnh giường, nhìn tôi đầy lo lắng:

“Em không sao chứ?”

Tôi tức tối lau miệng, nhưng trước mặt bao nhiêu người lại chẳng thể nói rõ nỗi uất ức trong lòng.

Không ổn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi chỉ muốn biết kẻ dám tranh thủ lúc cúp điện để cưỡng hôn tôi là ai!

“Đinh!”

Hệ thống vang lên trong đầu tôi:

“Anh trai đã hắc hóa, cốt truyện sụp đổ!”

“Nhiệm vụ mới khởi động – mời ký chủ công lược【anh trai biến chất】,kéo lại kịch bản chính.”

Tôi thực sự muốn khóc đến chết!

Đây là một thế giới truyện “thiên kim giả thiên kim thật”, mà nay đã sụp đổ hoàn toàn.

Tôi lúc đầu bị hệ thống kéo vào truyện, trở thành “thiên kim giả” tên Mộc San San, người đã thế chỗ thiên kim thật của nhà họ Mộc là Mộc Lê.

Không biết lí do tại sao ở lần đầu diễn biến cốt truyện, thiên kim thật sau nhiều năm lang bạt khổ cực dần trở nên thâm độc và biến chất.

Nhiệm vụ của tôi là ngăn cô ấy hắc hóa.

Nhưng ở lần đầu tiên tham gia, do thời gian công lược quá ngắn, tôi đã thất bại.

Mộc Lê sau khi được đón về nhà thì đã quen lối sống buông thả, kiêu căng xa xỉ, chỉ biết ăn chơi lười biếng tiếng xấu lan khắp nơi.

Sau khi phá tan sản nghiệp nhà họ Mộc, cô ta cuối cùng rơi vào con đường trộm cắp, lừa gạt.

Để dọn mớ hỗn độn đó, nhà họ Mộc đành bán cả gia sản để đền bù, cuối cùng thân bại danh liệt: người thì chết, người thì bệnh, không ai có kết cục tốt.

Kết cục thất bại khiến hệ thống bị phạt nặng, buộc phải khởi động lại toàn bộ cốt truyện.

Lần này, tôi được quay ngược về tận lúc mười tuổi.

Có đủ thời gian để làm lại từ đầu, tôi âm thầm quan sát Mộc Lê suốt mười ba năm và cuối cùng cũng thành công!

Cô ấy không đi vào con đường cũ nữa, mà được dạy dỗ đàng hoàng, trở thành một thiếu nữ dịu dàng, có phẩm hạnh tốt rất đang được mong đợi.

Hôm nay, cha mẹ nhà họ Mộc đã lên đường đón cô ấy trở về.

Chỉ cần Mộc Lê trở lại làm người tốt, cô sẽ bước vào cốt truyện ngôn tình cổ điển: yêu tổng tài, sống hạnh phúc mãi mãi.

Còn tôi cũng có thể rút lui, để hệ thống “đánh thức” NPC Mộc San San tiếp tục diễn phần còn lại của mình.

“Tôi sắp được về nhà rồi…”

“Sao đúng lúc này, mấy ông anh trai lại hắc hóa hết vậy?! Có gì không ổn sao trời!”

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi ngồi trên giường, tức đến mức như muốn đi tìm ai đó để quyết đấu sinh tử.

“Với tình cảnh lúc đó, tối như hũ nút, tôi đâu có nhìn thấy mặt ai mà công lược chứ.”

“Sao tôi biết được là anh nào hắc hóa mà ra tay đây?”

“Hệ thống, không phải cậu thấy rõ à?”

Trong đầu im lặng như tờ.

Mãi hơn mười giây sau, mới vang lên giọng cơ học lạnh lùng:

“Hệ thống quá tải, không thể trả lời.”



“Thật ra cậu cũng không nhìn thấy đúng không?”

Lại là một tràng im lặng.

“Ký chủ, CPU của tôi cháy mất rồi, đinh-píng-tùng-thơ đơ bu đinh bơ…~”

Đừng thấy bên ngoài tôi im lặng nhé.

Trong đầu tôi đang chửi thề những câu siêu to khổng lồ đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện