“Đại nhân...đại nhân...ngươi làm sao có thể như vậy a?”

Bên trong khách điếm vang lên tiếng nức nở của một nữ nhân...

Tủi nhục, vô cùng tủi nhục...

Tên khốn kiếp kia thật sự chỉ thu lấy quần lót nhỏ của nàng, sau khi đạt thành mục đích...hắn lại không thèm động vào nàng dù chỉ là một đầu ngón tay, cực kỳ dứt khoát quay đầu liền đi, từ đầu đến cuối ngay cả liếc nhìn nàng cũng không nhìn a.

Biến thái, biến thái đến cực điểm, thế gian sao lại tồn tại kẻ biến thái như vậy.

Bất quá bởi vì kiêng kỵ thân phận của đối phương, nàng cũng chỉ đành nuốt hờn tủi vào trong lòng mà thút thít khóc bên trong chăn đệm, đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm xông lên liều mạng.

“Ngươi tổn thương trái tim nữ nhân.” Bọ Hung chậc lưỡi không thôi nói:

“Đi cùng với ngươi đúng là khiến Đấng ta mở mang tầm mắt.”

“Ai thèm quan tâm chứ? Bộ sưu tập độc nhất vô nhị của Trư gia lại càng thêm phong phú rồi.” Trư Hùng Tuấn cười hắc hắc kiểm tra một mảnh vải hình tam giác vừa bổ sung vào Nhẫn Trữ Vật, bên trên còn cẩn thận chú thích mấy dòng chữ “Mỹ Mỹ đệ nhất hoa khôi Đại Hoang Thành”.

Nếu có người quét được cảnh tượng bên trong nhẫn của hắn chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Nhẫn Trữ Vật của tu sĩ thông thường đều là nguyên thạch, pháp bảo, phù chú hoặc tài nguyên tu luyện...của con hàng này lại đều là một số vật ly kỳ cổ quái, mà nhiều nhất chính là đại lượng quần lót nữ tử được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, mỗi chiếc còn được chú thích lại danh tính chủ nhân, địa phương đạt được.

“Hừ, nếu không nhờ Tiểu Thiên Ý lăn lộn tốt tìm cho chúng ta khối lệnh bài kia, làm sao có thể dùng thân phận người của Đạo Yêu Thần Cung tung hoành ngang dọc?” Bọ Hung bất mãn nói:

“Nếu để nàng biết ngươi lợi dụng vào đó thu thập quần lót nữ nhân, nàng sẽ cạo hết lông heo của ngươi.”

“Cấm ngươi nói với Thiên Ý.” Trư Hùng Tuấn nghiêm nghị nói:

“Ở trước mặt Tiểu Thiên Ý, Trư gia vẫn luôn giữ hình tượng một người thúc thúc cao thượng và mẫu mực.”

“Cái rắm a.” Bọ Hung khinh bỉ phỉ nhổ.

Hai tên động vật nghênh ngang băng qua Đại Hoang Thành, ý đồ xâm nhập vào phạm vi Đại Hoang Thương Khung.

“Có thật là lần này sẽ có chỗ tốt cho Trư gia?” Trư Hùng Tuấn có chút chần chờ nhìn phiến thiên địa mênh mông âm u, đầy rẫy khí tức nguy hiểm phía trước chưa dám bước vào.

“Yên tâm đi, tìm thấy nơi an nghỉ của chủ nhân ta...ngươi muốn gì cũng có.” Bọ Hung truyền âm nói, giọng điệu pha lẫn thương cảm.

“Mẹ nó thật không vậy? Sao trước đây chưa từng nghe nói ngươi còn có chủ nhân thực lực ngưu bức?” Trư Hùng Tuấn nghi hoặc không thôi.

Lần này sở dĩ bọn hắn bôn ba tìm đến Đại Hoang Thương Khung, chủ yếu là vì con hàng Bọ Hung này đột nhiên nói nơi đó có mộ phần do chủ nhân của nó lưu lại, thực lực của chủ nhân nó uy chấn thượng cổ, dù là ở tại thời đại xa xưa cũng là số một, số hai.

Trư Hùng Tuấn hiển nhiên là bán tính bán nghi, bất quá vẫn ôm một phần hy vọng...dù sao thì lai lịch của con hàng này vốn cực bí ẩn, từ trước đến nay chưa từng ai nhìn thấu thân phận cũng như nguồn gốc thật sự của nó, nói không chừng thật sự là chân nhân bất lộ tướng.

“Ngươi thì biết cái gì? Ngay cả bản thân Đấng ta sau khi ngủ đông một trận cũng không biết lai lịch thật sự của mình, mãi đến khi đột phá đến Đạo Cảnh thì phần ký ức bị phong ấn mới dần dần được giải phóng.” Bọ Hung thanh âm có phần nghẹn ngào:

“Dù có chết...ta cũng phải trở về Đại Hoang Thương Khung viếng chủ nhân một lần.”

Trư Hùng Tuấn giật mình, từ khi nhận thức đến nay lần đầu tiên nhìn thấy con côn trùng không tim không phổi này đa sầu đa cảm như vậy, liền nghiêm mặt gật đầu:

“Hảo huynh đệ, Trư gia bồi ngươi một chuyến.”

Đã quyết tâm như vậy, hai con hàng cắn chặt răng, nhắm vào Đại Hoang Thương Khung lao vọt đi vào.

Rất nhanh đã biến mất trong một làn sương huyền ảo.

...

Đạo Hải, hạp cốc bí ẩn...

“Tam Đương Gia, nhiệm vụ của ta thất bại rồi...thật xin lỗi.”

Ngồi trên một phiến đá xanh, nhìn mặt hồ yên tĩnh phía trước, Lạc Long Nhi nói với Bích Tiêu ngồi bên cạnh.

Phá Đạo Hội giao nhiệm vụ nằm vùng lôi kéo Xích Bích Giáo cho nàng, kết quả hiện tại nàng đã không thể quay về Xích Bích Giáo được nữa, quan hệ giữa nàng với Lạc Nam cũng bại lộ, nhiệm vụ xem như thất bại rồi.

“Không thể nói là thất bại, ngược lại đã thành công một nửa.” Bích Tiêu điềm tĩnh:

“Tuy rằng chưa thể kéo Xích Bích Giáo về phía chúng ta, tuy nhiên ngươi đã đột phá Thiên Đạo Cảnh, chiến lực tăng mạnh nhờ vào khoảng thời gian này...đó đã là một loại thành công.”

“Thật ra thứ mà đại tỷ chú trọng là sự tiến bộ của mỗi một người các ngươi, về phần lôi kéo thành công cả một thế lực phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.”

Lạc Long Nhi xem như hiểu ra, bản thân nàng là thành viên của Phá Đạo Hội...sự phát triển của nàng, thực lực của nàng càng thêm cường đại đồng nghĩa với Phá Đạo Hội cũng đang tiến triển từng chút một.

“Tam Đương Gia nói không sai, với sự lựa chọn của Xích Bích Giáo lần này...bọn hắn cũng không đáng để Phá Đạo Hội chúng ta lôi kéo.” Trương Nhã Trâm vuốt nhẹ lọn tóc, ưu nhã nhìn sang Minh Hà nói:

“Huống hồ có được Minh Hà gia nhập, những cái giá vừa bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.”

Minh Hà đã cho thấy tác dụng khó lường với năng lực của mình.

Hư ảnh Vực Thần Đạo Chủ tuy rằng khủng bố nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một hư ảnh mà thôi, sau khi tiêu hao sạch sẽ lực lượng cũng đành biến mất.

Nếu như lần này không có Minh Hà hỗ trợ, bọn họ chắc chắn không thể thoát khỏi sự truy bắt của Huyết Hải Đạo Chủ và Huyết Hải Phu Nhân.

“Tất cả là nhờ Linh Hi cô nương, bằng không ta cũng vô pháp giúp mọi người thoát khốn.” Minh Hà khiêm tốn lắc đầu.

“Thôi được rồi, đừng lẫn nhau thổi phồng nữa, ta nói tất cả các nàng đều đáng được khen thưởng, đến hôn mỗi người một ngụm.”

Lạc Nam cười hắc hắc từ trong Phá Đạo Lệnh tiến ra, mặt dày nhào đến ôm lấy Bích Tiêu.

Bích Tiêu thoát một cái đã nhẹ nhõm né tránh, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hắn.

Lạc Nam cảm giác được khí lạnh bao vây mà rùng mình, vội vàng thu hồi đôi tay...

Mấy nữ nhân nhịn không được lắc đầu, thật sự khó liên tưởng cái tên thiếu đứng đắn này với nhân vật đứng đầu Ngũ Châu Tứ Vực đại danh đỉnh đỉnh.

“Nàng sao rồi?” Lạc Nam ân cần quan tâm tình huống của Lạc Long Nhi, đặt tay lên bụng nàng kiểm tra tình huống bên trong cơ thể.

“Khá ổn rồi, đừng lo lắng.” Lạc Long Nhi gò má ửng đỏ, trước mặt nhiều nữ nhân bị hắn thân thiết như vậy có chút mất tự nhiên.

Nếu là trước đây có lẽ nàng đã đem tay hắn đẩy ra, bất quá hiện tại sau nhiều chuyện như vậy...nàng đã hiểu rõ địa vị của nam nhân này lớn đến mức nào ở trong lòng mình, vì vậy cũng bắt đầu tập thích ứng với hắn.

Cảm giác thương thế của Lạc Long Nhi đã khôi phục tám phần mười, Lạc Nam hài lòng gật đầu.

Tình huống của nàng trước đó chỉ là cạn kiệt lực lượng và bị ngoại thương mà thôi, chỉ cần dùng Bất Tử Dịch Thuỷ cũng như tịnh dưỡng là có thể dễ dàng hồi phục.

So với chúng nữ gặp phản phệ trước một kích của Thần Đạo Cảnh thì nhẹ nhàng hơn, cho nên hắn mới ưu tiên cùng các thê tử song tu trị liệu.

Lúc này Lạc Nam mới bước đến trước mặt Bùi Linh Hi, nghiêm túc nói:

“Mấy lời khách khí ta cũng không cùng nàng nói nhiều, lần này Lạc Nam ta nợ nàng một mạng, tương lai dù bất cứ việc gì nàng yêu cầu, ta dù liều mạng cũng sẽ hoàn thành.”

Bùi Linh Hi dùng ánh mắt cổ quái nhìn lấy hắn, lại nhìn sang Lạc Long Nhi:

“Hai người các ngươi quả thật giống nhau.”

“Là sao?” Lạc Nam mờ mịt không hiểu.

“Trước đó ta cũng nói với nàng mấy lời như vậy.” Lạc Long Nhi mỉm cười.

“Haha, phu thê đồng tâm đâu phải chuyện gì hiếm lạ?” Lạc Nam cười haha.

“Tất cả chúng ta đều thiếu nợ ân tình của Linh Hi cô nương.” Long Uyển Ước chúng nữ cũng bày tỏ thái độ.

Bùi Linh Hi cứu mạng tỷ muội của các nàng, lại cứu phu quân của các nàng...

Cảm nhận được sự chân thành của hắn và chúng nữ, Bùi Linh Hi âm thầm cảm động, loại tình cảm xuất phát từ nội tâm như vậy thật sự là vô giá.

“Đạo Hải hiện tại xem ra không thể ở được nữa.” Lạc Nam nhún vai:

“Sợ rằng Hải Thần Đảo đang điên cuồng tìm kiếm tung tích chúng ta...”

“Mục đích đã đạt được, tạm thời cũng không còn lý do ở lại.” Bích Tiêu gật đầu.

“Kế hoạch tiếp theo của công tử là gì?” Trương Nhã Trâm hỏi.

“Tìm cơ duyên giúp các thê tử của ta đột phá Thiên Đạo Cảnh.” Lạc Nam nói.

Nếu là trước đây, hắn có thể sử dụng Thiên Cơ Lâu kinh doanh, dùng các thông tin tình báo đổi lấy tài nguyên tu luyện để chúng nữ đột phá cảnh giới.

Nhưng hiện tại không thể làm như vậy, bởi lẽ các tin tức liên quan đến cấp độ Thiên Đạo trở lên đều có giá quá cao, hắn không đủ Điểm Danh Vọng để kinh doanh Thiên Cơ ở Đạo Giới.

Điểm Danh Vọng tại Đạo Giới quá tiêu tốn, bất kể là mua vật phẩm từ Cửa Hàng May Mắn hay dò xét tin tức từ Thiên Cơ Lâu đều có giá trên trời, dù danh tiếng hiện nay của hắn không nhỏ vẫn chẳng thể đáp ứng nổi.

“Ngươi nên để tất cả tỷ muội chúng ta tự mình theo đuổi thực lực...” Kỳ Duyên trong trẻo nói:

“Chúng ta không thể cứ dựa vào ngươi được.”

“Không thể.” Lạc Nam lập tức lắc đầu, bá đạo nói:

“Ta mặc kệ trước đây các nàng là thiên tài, thiên kim tiểu thư, công chúa, nữ hoàng hay người đứng đầu một thế lực có thể một mình đảm đương một phía...nhưng đó là khi các nàng còn độc thân, hiện tại các nàng đã lập gia đình, phải đặt vấn đề an toàn của bản thân lên trên hết.”

Nếu ở một thế giới tu luyện thông thường, hắn đương nhiên tin tưởng vào khả năng của chúng nữ, các nàng có thể tự thân phát triển, tự thân tiến bộ mà không cần dựa vào hắn hay bất kỳ ai.

Nhưng ở Đạo Giới thì khác, bốn phương tám hướng đều có địch nhân...hơn nữa còn là địch nhân khủng bố luôn tìm kiếm cơ hội để nhắm vào hắn và tất cả những người bên cạnh hắn, trong đó Thần Đạo Cảnh nhiều không kể hết.

Trước một hoàn cảnh như vậy, hắn làm sao có thể an tâm để nữ nhân của mình từng người phân tán trong thiên hạ, một mình đi truy tìm cơ duyên? Long Uyển Ước vừa định tán thành với Kỳ Duyên thấy thái độ kiên quyết của hắn liền vô thức ngậm miệng lại.

Kỳ Duyên hơi chau mày, bản thân nàng trước đây độc lập hoạt động, thậm chí tự thân nằm vùng trong Bất Tử Tộc khi còn chưa đột phá Chí Tôn...lúc này lại được nam nhân quan tâm cảm thấy có chút không thích ứng.

“Có một nơi thích hợp để tất cả các nàng đạt được cơ duyên cũng như tài nguyên tu luyện.” Bích Tiêu lên tiếng.

“Nơi nào?” Lạc Nam ánh mắt sáng ngời.

Trước đó hắn còn dự định sử dụng Thiên Cơ Lâu tìm kiếm một nơi như vậy, không ngờ Bích Tiêu lại có ý tưởng rồi.

“Thâm Uyên Chư Thần.” Bích Tiêu hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra bốn chữ.

“Thâm Uyên Chư Thần?” Trương Nhã Trâm giật mình, vội vàng nói:

“Quá nguy hiểm.”

“Đó là nơi nào a?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.

Ngay cả Trương Nhã Trâm cũng nói rằng đó là một nơi nguy hiểm, có thể thấy không hề tầm thường chút nào.

“Trong quá khứ khi Đạo Vực và Đạo Quốc quyết tâm phân tách Đạo Giới ra một cách độc lập, vẫn có những thế lực, đạo thống và cường giả đứng lên ngăn chặn, chống lại ý đồ của bọn chúng.” Bích Tiêu nói.

Lạc Nam gật đầu, chuyện này hắn đã sớm biết, ví dụ như Vĩnh Hằng Thần Cung, Âm Sát Huyết Ngục, Thạch Cổ Tộc các loại đều bởi vì chống lại mưu đồ phân tách Đạo Giới mà bị Đạo Quốc và Đạo Vực tiêu diệt trong dòng lịch sử.

“Trước khi thành công đem Đạo Giới phân tách ra, Đạo Vực và Đạo Quốc cũng đã trải qua một trận kịch chiến với những cường giả và thế lực phản đối kế hoạch của bọn chúng...trận chiến đó cường giả ngã xuống không hề ít, Thiên Đạo Cảnh, Thần Đạo Cảnh cũng lần lượt tán thân, ngã xuống vì lý tưởng của chính mình.” Bích Tiêu cảm thán không thôi:

“Chiến trường xảy ra trận chiến kinh thiên động địa đó chính là Thâm Uyên Chư Thần, bên trong có rất nhiều cường giả chết đi và lưu lại truyền thừa.”

“Ồ...” Lạc Nam rốt cuộc hiểu ra, quả thật chỉ có nơi như Thâm Uyên Chư Thần...là chiến trường thời thượng cổ nơi có vô số cường giả tử trận mới đáp ứng đủ tất cả cơ duyên cũng như truyền thừa cho các thê tử của hắn.

“Thế Thâm Uyên Chư Thần đang ở đâu a? ở Đạo Giới cũng có một thời gian nhưng chưa từng nghe nói.” Hắn vuốt vuốt cằm.

Hiểm địa nguy hiểm nhất mà hắn từng vượt qua hiện tại là Tứ Đạo Cổ Lâm...nhưng xem ra Thâm Uyên Chư Thần càng đáng sợ hơn.

“Bởi vì Thâm Uyên Chư Thần hư hỏng quá nặng, gần như không còn sót lại phiến thiên địa hoàn chỉnh nào, trong đó lại chứa đựng Quy Tắc Chi Lực càn quét khắp nơi vô cùng hỗn loạn...Giới Linh đã quyết định cắt bỏ nó ra khỏi Nguyên Giới.” Bích Tiêu hít sâu một hơi:

“Nó hiện đang trôi nổi bên ngoài hỗn độn.”

Lạc Nam và mấy nữ nhân hít một ngụm khí lạnh...loại nơi nguy hiểm như thế, sợ rằng vào tìm truyền thừa chưa thấy đâu đã bị hoàn cảnh diệt sát a.

Hắn bắt đầu chau mày, cân nhắc xem có nên để các thê tử của mình tiến vào một chỗ khủng bố như vậy hay không.

“Nhìn khắp toàn Nguyên Giới, sợ rằng ngoài Thâm Uyên Chư Thần ra đã không còn chỗ nào thích hợp hơn để tất cả nữ nhân của ngươi đồng loạt tìm thấy cơ duyên thích hợp.” Bích Tiêu nói thẳng.

“Công tử an tâm đi, thực lực của các tỷ muội đều vượt xa người cùng cấp, hơn nữa ta cũng sẽ hỗ trợ hết mình.” Trương Nhã Trâm lên tiếng.

“Phu quân, chàng thừa hiểu đạo lý thế gian này không có bữa cơm miễn phí từ trên trời rơi xuống...con đường cường giả luôn đi kèm với hung hiểm.” Long Uyển Ước ôn tồn nói:

“Nếu ngay cả Thâm Uyên Chư Thần bọn thiếp cũng không vượt qua được, vậy làm sao còn xứng cùng chàng chống lại đại địch đây?”

Phá Đạo Lệnh nhẹ rung, Yên Nhược Tuyết cao quý thanh thoát xuất hiện...kéo tay Lạc Nam nắm lấy:

“Thâm Uyên Chư Thần này là địa phương giúp bọn thiếp tìm kiếm con đường đi đến Thần Đạo của mình, không đơn giản chỉ là Thiên Đạo Cảnh thôi đâu.”

Như đã nói bên trong trận chiến năm đó có rất nhiều Thần Đạo Cảnh đã ngã xuống, nếu đạt được truyền thừa của Thần Đạo Cảnh...vậy các nàng sẽ có đủ căn cơ và nền tảng để tu luyện một đường đến tận đỉnh phong.

Có thể nói là mạo hiểm một lần nhưng dùng cho cả đời...

Lạc Nam lặng lẽ suy tư, đi qua đi lại...

Bùi Linh Hi, Minh Hà mấy nữ đứng ở bên cạnh nhìn lấy cảnh tượng này, trong lòng có chút hâm mộ những nữ nhân của Lạc Nam.

Phải biết rằng nam nhân này là một kẻ vô cùng quyết đoán, chỉ những việc liên quan đến an nguy của nữ nhân thì hắn mới trở nên thận trọng và do dự.

Qua đó có thể thấy tình cảm mà hắn dành cho các thê tử là sâu nặng đến mức nào.

“Thôi được rồi.” Lạc Nam hít sâu một hơi:

“Ta sẽ đi cùng các nàng!”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///









- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện