Đường Tâm Nhan có thể cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng và thẳng thắn của hắn.
Cô thật sự không hiểu, loại đàn ông vừa có tiền lại vừa đẹp trai như hắn sao lại có hứng thú với người phụ nữ đã có chồng như cô chứ? Hắn nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn hé mở, trầm giọng nói, “Chồng em không quan tâm đến em sống hay chết, em vẫn muốn dây dưa không dứt với hắn sao?”
Đường Tâm Nhan, “…” Hắn có ý gì đây?
Không đợi cô kịp nói gì, thì hắn lại nói thêm: “Tôi vẫn tưởng rằng em là người phụ nữ kiêu hãnh và khí khái.”
Giọng hắn vẫn cứ trầm và lãnh đạm nhưng cô có thể cảm nhận được sự chế giễu trong đó.
Lồng ngực cô như bị thứ gì đó châm chích.
Cô cúi gằm mặt xuống, đẩy hắn ra, “Tôi là người thế nào thì có liên quan đến Mặc tổng sao?”
Cô luôn muốn vạch rõ ranh giới với hắn, duy trì khoảng cách, bởi vì cô hiểu, loại đàn ông quá mức ưu tú như hắn thì cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Giống như vực sâu không thấy đáy, cô không thể nào dò xét được suy nghĩ của hắn, càng không nghĩ đến việc bước vào trái tim hắn.
Cô đã từng bị Phó Tư Thần làm tổn thương một lần rồi, trở nên vừa nhạy cảm lại vừa yếu đuối, cô thật sự rất sợ lại bị tổn thương một lần nữa.
Ngay đến cả người bạn thanh mai trúc mã là Phó Tư Thần cô còn không giữ nổi thì nói gì đến người đàn ông trước mặt cô đây, một người thâm sâu khó đoán mà cô hoàn toàn không biết gì về hắn!
Có lẽ hắn cũng chỉ giống như những kẻ giàu có khác, chỉ muốn chơi đùa mà thôi.
Nhưng cô thì khác, một khi đã bắt đầu một mối tình thì sẽ nghiêm túc với nó, thậm chí là chìm sâu vào nó.
Trước khi cô có thể thoát khỏi nỗi đau và cái bóng mà Phó Tư Thần gây ra cho cô, cô sẽ không chấp nhận bất cứ ai!
Mặc Trì Úy nghe được những lời của Đường Tâm Nhan, hắn mím chặt môi, đôi mắt tối đen của hắn như hang động đen kịt muốn nuốt chửng trái tim người khác.
Nhiệt độ xung quanh cứng ngắc, đóng băng.
Âm thanh bên ngoài của Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu ngày càng ái muội, kịch liệt, mà giữa cô và Mặc Trì Úy càng lúc càng gay gắt như ‘kiếm bạt nõ trương[1]’.
Tim Đường Tâm Nhan căng như dây đàn, như thể có thể đứt bất cứ lúc nào.
Không khí cứ im lặng và cứng ngắc như thế khoảng một phút, Mặc Trì Úy đột nhiên đẩy cô ra, ngón tay mảnh khảnh đặt trên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa bước ra.
Đường Tâm Nhan lập tức phản ứng, nắm lấy tay hắn.
Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu xong xuôi rồi nhưng vẫn chưa rời đi, lúc này mà hắn ra ngoài thì không phải sẽ gặp nhau sao?
So với sự hoảng loạn và căng thẳng của cô, hắn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, như thể không để ý đến hai người đang vụng trộm ngoài kia.
“Sao, em không muốn tôi đi?” Hắn khẽ nheo đôi mắt đen đầy nguy hiểm, khóe môi khẽ cong lên nhưng có phần kìm nén.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ mấp máy, “Làm ơn đi, bây giờ không được ra ngoài.”
Hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt hai người hòa vào nhau, đôi môi của hắn khẽ mở, “Hôn tôi!”
Ý tứ rằng nếu cô không chủ động hôn hắn thì hắn sẽ đi ra ngoài.
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sáng như sao của hắn, hiểu được hắn không nói đùa. Nếu cô không chủ động hôn hắn, hắn lập tức sẽ mở cửa bước ra.
Trái tim nhỏ bé của cô run lên kịch liệt.
Cô nhìn vào mắt hắn, cảm thấy có chút xấu hổ và tức giận.
Hắn thế này không phải là đang được voi đòi tiên, mượn gió bẻ măng, gây khó dễ cho người khác hay sao?
Như hiểu được cô không muốn, hắn nhẹ nhếch đôi lông mày, ngón tay mảnh khảnh lại nắm chặt tay nắm cửa.
Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy khinh thường hắn.
Thú vui đáng ghê tởm của quý công tử đây!
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhón bàn chân nhỏ bé, cô hôn lên quai hàm cong hoàn hảo của hắn.
Nhìn thấy động tác rụt rè của cô, hắn cong môi đầy thích thú.
Bảo cô hôn môi, cô lại hôn cằm.
Khiến cho hắn thấy thích thú.
Cô thật sự không hiểu, loại đàn ông vừa có tiền lại vừa đẹp trai như hắn sao lại có hứng thú với người phụ nữ đã có chồng như cô chứ? Hắn nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn hé mở, trầm giọng nói, “Chồng em không quan tâm đến em sống hay chết, em vẫn muốn dây dưa không dứt với hắn sao?”
Đường Tâm Nhan, “…” Hắn có ý gì đây?
Không đợi cô kịp nói gì, thì hắn lại nói thêm: “Tôi vẫn tưởng rằng em là người phụ nữ kiêu hãnh và khí khái.”
Giọng hắn vẫn cứ trầm và lãnh đạm nhưng cô có thể cảm nhận được sự chế giễu trong đó.
Lồng ngực cô như bị thứ gì đó châm chích.
Cô cúi gằm mặt xuống, đẩy hắn ra, “Tôi là người thế nào thì có liên quan đến Mặc tổng sao?”
Cô luôn muốn vạch rõ ranh giới với hắn, duy trì khoảng cách, bởi vì cô hiểu, loại đàn ông quá mức ưu tú như hắn thì cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Giống như vực sâu không thấy đáy, cô không thể nào dò xét được suy nghĩ của hắn, càng không nghĩ đến việc bước vào trái tim hắn.
Cô đã từng bị Phó Tư Thần làm tổn thương một lần rồi, trở nên vừa nhạy cảm lại vừa yếu đuối, cô thật sự rất sợ lại bị tổn thương một lần nữa.
Ngay đến cả người bạn thanh mai trúc mã là Phó Tư Thần cô còn không giữ nổi thì nói gì đến người đàn ông trước mặt cô đây, một người thâm sâu khó đoán mà cô hoàn toàn không biết gì về hắn!
Có lẽ hắn cũng chỉ giống như những kẻ giàu có khác, chỉ muốn chơi đùa mà thôi.
Nhưng cô thì khác, một khi đã bắt đầu một mối tình thì sẽ nghiêm túc với nó, thậm chí là chìm sâu vào nó.
Trước khi cô có thể thoát khỏi nỗi đau và cái bóng mà Phó Tư Thần gây ra cho cô, cô sẽ không chấp nhận bất cứ ai!
Mặc Trì Úy nghe được những lời của Đường Tâm Nhan, hắn mím chặt môi, đôi mắt tối đen của hắn như hang động đen kịt muốn nuốt chửng trái tim người khác.
Nhiệt độ xung quanh cứng ngắc, đóng băng.
Âm thanh bên ngoài của Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu ngày càng ái muội, kịch liệt, mà giữa cô và Mặc Trì Úy càng lúc càng gay gắt như ‘kiếm bạt nõ trương[1]’.
Tim Đường Tâm Nhan căng như dây đàn, như thể có thể đứt bất cứ lúc nào.
Không khí cứ im lặng và cứng ngắc như thế khoảng một phút, Mặc Trì Úy đột nhiên đẩy cô ra, ngón tay mảnh khảnh đặt trên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa bước ra.
Đường Tâm Nhan lập tức phản ứng, nắm lấy tay hắn.
Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu xong xuôi rồi nhưng vẫn chưa rời đi, lúc này mà hắn ra ngoài thì không phải sẽ gặp nhau sao?
So với sự hoảng loạn và căng thẳng của cô, hắn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, như thể không để ý đến hai người đang vụng trộm ngoài kia.
“Sao, em không muốn tôi đi?” Hắn khẽ nheo đôi mắt đen đầy nguy hiểm, khóe môi khẽ cong lên nhưng có phần kìm nén.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ mấp máy, “Làm ơn đi, bây giờ không được ra ngoài.”
Hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt hai người hòa vào nhau, đôi môi của hắn khẽ mở, “Hôn tôi!”
Ý tứ rằng nếu cô không chủ động hôn hắn thì hắn sẽ đi ra ngoài.
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sáng như sao của hắn, hiểu được hắn không nói đùa. Nếu cô không chủ động hôn hắn, hắn lập tức sẽ mở cửa bước ra.
Trái tim nhỏ bé của cô run lên kịch liệt.
Cô nhìn vào mắt hắn, cảm thấy có chút xấu hổ và tức giận.
Hắn thế này không phải là đang được voi đòi tiên, mượn gió bẻ măng, gây khó dễ cho người khác hay sao?
Như hiểu được cô không muốn, hắn nhẹ nhếch đôi lông mày, ngón tay mảnh khảnh lại nắm chặt tay nắm cửa.
Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy khinh thường hắn.
Thú vui đáng ghê tởm của quý công tử đây!
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhón bàn chân nhỏ bé, cô hôn lên quai hàm cong hoàn hảo của hắn.
Nhìn thấy động tác rụt rè của cô, hắn cong môi đầy thích thú.
Bảo cô hôn môi, cô lại hôn cằm.
Khiến cho hắn thấy thích thú.
Danh sách chương