Chương 202 “Lại là bộ dáng sắp chết này.”

Giang Ninh Phiến vọt tới bồn rửa tay lần nữa, mở vòi sen liều mạng dùng nước lạnh nhất vào mình.

“Giang Ninh Phiến, đừng quên Hạng Chí Viễn từng làm gì với mày! Đừng quên anh ta là thủ lĩnh Đông Nam Á! Anh ta là đen, mày là trắng!”.

Giang Ninh Phiến dùng nước lạnh dội tỉnh mình.

Đúng, anh là đen, cô là trắng.

Trắng đen không thể lẫn lộn cùng nhau…

Bên ngoài phòng bệnh, đàn em đẩy Hạng Chí Viễn đi đến cửa thang máy.

Hạng Chí Viễn mặt lạnh vẫy tay, đàn em lui sang một bên.

Hạng Chí Viễn ngồi trên xe lăn đưa ra sau, khuôn mặt âm u ác độc, đôi mắt hoàn toàn đỏ đậm, nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ trên cửa thang máy.

Hạng Chí Viễn chuyển động chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ, chậm rãi cụp mắt.

Sự ảm đạm lóe lên trong mắt anh một cái rồi biến mất.

Nhắm mắt lại, một ngọn lửa lớn bốc cháy hừng hực trước mặt anh, ngày đó tiếng cầu xin, tiếng súng xen lẫn lọt vào tai anh, ông nội anh chết không nhắm mắt, ba mẹ anh ngã trong vũng máu mười ngón tay đan chặt…

Ba.

Me.

Hạng Chí Viễn nắm chặt nắm đấm mạnh mẽ, lúc mở mắt ra trong mắt chỉ còn lại thù hận vô vàn.

Tổ chức AN.

Tổ chức rách nát này có bao nhiêu người gia nhập, Hạng Chí Viễn anh dùng bao nhiêu máu tươi để tế cho bảy mươi mạng người nhà anh, một người cũng không buông tha!

“Đinh.”

cửa thang máy mở ra.

Đàn em đẩy Hạng Chí Viễn đi vào, mở miệng hỏi ý kiến: “Cậu Hạng, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong.”

Thù hận trong mắt Hạng Chí Viễn biến mất, thay đổi thành vẻ lạnh lùng ngày thường, khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt, lạnh lùng nói: “Nguyên liệu nấu ăn chở về vượt quá ba giờ đều ném cho tôi.”

Tiêm Tiêm của anh nhất định phải ăn thứ tươi mới nhất.

“Vâng, cậu Hạng.”

Đàn em gật đầu.

Hạng Chí Viễn xoay nhẫn theo thói quen, bắt đầu suy nghĩ làm những gì cho Giang Ninh Phiến ăn…

Thời gian Giang Ninh Phiến ở bệnh viện cũng không vui.

Hạng Chí Viễn đối xử tốt với cô, sự thâm tình và Mục Thanh Linh lúc nào cũng xuất hiện đều khiến cô như ngồi bàn chông, chèn ép hít thở không thông.

“Thật không nhìn ra, thủ đoạn cô đùa giỡn thật cao tay, ngay cả nhân vật ngang ngược oai phong một cõi như Hạng Chí Viễn cũng bị cô làm mê mẩn vây quanh.”

Hôm nay Hạng Chí Viễn đi làm kiểm tra chân, Giang Ninh Phiến ngồi một mình trên ghế sô pha đọc sách.

Mục Thanh Linh đi tới, vừa đến cửa phòng bệnh đã bắt đầu châm chọc khiêu khích.

Giang Ninh Phiến ngước mắt lạnh nhạt nhìn đồng phục y tá của cô ta, tiếp tục cúi đầu xuống đọc sách, không hứng thú để ý cô ta.

“Lại là bộ dáng sắp chết này.”

Đối với sự lạnh lùng của Giang Ninh Phiến, Mục Thanh Linh đã quen từ lâu, cô ta ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô: “Hạng Chí Viễn đâu? Đi làm cơm tối cho cô, hay là bưng nước rửa chân cho cô thế?”

Giang Ninh Phiến lười nói chuyện với cô ta.

“Sếp căn dặn, cô và Hạng Chí Viễn sắp ra viện, muốn tôi đi theo, sẵn phối hợp với cô.” Mục Thanh Linh lột quýt trên bàn trà.

“Không thể nào.” Cuối cùng Giang Ninh Phiến đã có phản ứng.

“Hiện tại Hạng Chí Viễn cưng cô như vậy, cô mở miệng để bạn tốt” như tôi cùng về nhà, anh ta nhất định sẽ đồng ý.” Mục Thanh Linh đã xem xét rất cẩn thận.

Hạng Chí Viễn cưng chiều Giang Ninh Phiến 180 độ.

Điều này càng khiến cô ta ghét Giang Ninh Phiến.

Dựa vào đầu nhiệm vụ gian khổ như thế mà Giang Ninh Phiến lại hoàn thành nhẹ nhàng như vậy, quả thực là giống đến hưởng phúc, nào có nằm vùng như Giang Ninh Phiến, cái gì cũng có thủ lĩnh Địa Ngục Thiên Hạng Chí Viễn tự mình phục vụ.

“Là tôi không muốn hợp tác với cô.” Giang Ninh Phiến ngước mắt khỏi cuốn sách, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi ghét cô, tôi và cô không hợp tác được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện