Chương 118
Tô Tú Song giật mình, “Sao vậy?”
“Hẹ, trứng.” Hoắc Dung Thành nhíu mày, rất là khó chịu, ngay cả giọng nói cũng như là bị ép ra từ giữa hai kế răng.
“Hả?”
Tô Tú Song đặt chiếc sủi cảo đang ăn dở vào bát, nói nhỏ: “Bát của tôi là thịt bò.”
“Cô cố ý đúng không?” Hoắc Dung Thành liếc cô, trong miệng anh tràn ngập mùi vị của rau hẹ, rất kinh tởm.
Tô Tú Song nuốt xuống miếng sủi cảo trong miệng, nhanh chóng giơ ngón tay mảnh khảnh lên không trung, “Tôi thề, tôi tuyệt đối không cố tình, chỉ là tôi không cẩn thận nhớ nhầm mà thôi. “
Tự biết mình đuối lý, nên âm thanh cô nói ngày càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không thể nghe thấy thanh âm.
“Cô đi làm lại đĩa khác đi” Hoắc Dung Thành đem hai chân dài vắt lên nhau, trầm giọng nói.
Nghe vậy, lông mày Tô Tú Song khẽ giật giật, giọng nói càng nhỏ hơn, “Thịt bò hết rồi.”
Do chỉ có hai người, nên sủi cảo cô làm cũng không nhiều lắm.
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành mím lại thành một đường thẳng, anh nhìn cô một cách thâm trầm.
Bị anh nhìn chằm chằm nên trong lòng có chút ngứa ngáy, Tô Tú Song suy nghĩ một chút, rồi cô cắn môi dưới nói: “Nếu không … anh ăn đĩa này của tôi?”
Anh nheo mắt, liếc nhìn đĩa sủi cảo thơm phức kia, đôi lông mày nhíu lại thật chặt thành hình chữ Xuyên (JII), anh trực tiếp vươn tay giật cái đĩa mà cô đang cầm trong tay.
Tô Tú Song giật mình, ho khan một tiếng. Cô chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, anh ta :.. anh ta … anh ta thực sự ăn thật ưI Cô vỗ vỗ ngực. Đợi đến khi cơn giận nguôi ngoai, tuân thủ nguyên tắc không thể lãng phí tâm huyết mình bỏ ra nên cô đành phải lấy đĩa đồ ăn mà người đàn ông ghét bỏ để ở trước mặt mình.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy anh đang gắp chiếc sủi cảo mà cô đang ăn dở đưa thẳng vào trong miệng.
“Khu khụ khụ…”
Cơn giận của Tô Tú Song lại nổi lên, cô ho dữ dội, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Viên sủi cảo kia, cô đã ăn một nửa, anh lại ăn nửa cái còn lại.
Đây có phải là … hôn gián tiếp không?
Càng nghĩ, mặt cô càng đỏ hơn. Trên đó còn dính cả nước bọt của cô, anh không phải là tên cuồng sạch sẽ sao?
Ăn xong, Tô Tú Song vừa xuống bếp rửa bát vừa suy nghĩ đến mức xuất thần.
Nghĩ kỹ lại, đây cũng là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau một cách vui vẻ hòa nhã như vậy.
Nếu có thể cứ chung sống hòa bình như thế này, thì hai năm, cũng không phải quá mức giày vò.
Sau khi thu dọn xong bát đĩa, cô bước ra khỏi phòng bếp, vốn dĩ tưởng rằng Hoắc Dung Thành đã lên lâu nghỉ ngơi, không nghĩ tới, bộ dáng anh lại giống như một ông cụ, vắt hai chân ngồi trên ghế sofa.
Lúc bình thường, Tô Tú Song nhất định sẽ lên lầu.
Nhưng hôm nay là đêm giao thừa.
Nhất định phải làm hai việc trong đêm này, một là xem dạ tiệc mừng xuân, hai là đón giao thừa.