Chương 117
Anh cởi găng tay da màu đen ra, không để ý đến cô, tùy tiện ném chúng lên ghế sô pha.
Tô Tú Song suy nghĩ một chút, cô khách sáo hỏi: “Tôi đang làm sủi cảo, anh có muốn ăn một chút không?”
Anh nhếch môi mỏng ném ra một câu, ‘Nhân gì?”
“Hả?”
Tô Tú Song sửng sốt trong chốc lát, sau khi hoàn hồn mới nói: “Hai loại nhân, một loại là tỏi tây và trứng, một loại là nấm và thịt”
Hoắc Dung Thành cau mày, ngắn gọn nói: “Nhân thịt bò.”
Tô Tú Song tự động dịch lời nói của anh thành: Có phải anh muốn ăn nhân thịt bò không?
Cô thầm nghiến răng, thật hận không thể tát chính mình hai cái, đáng đời cô thích nói nhiều này, thích khách sáo này, thích hỏi loạn này!
Thật đúng là chỉ đáp lại một câu nói, tự gây nghiệt không thể sống mài!
Không còn cách nào khác, cô đành bỏ thìa xuống, lại vào bếp bắt đầu thái thịt bò.
Cũng may là nguyên liệu đầy đủ nên chuẩn bị rất nhanh, không đến 20 phút đã có một đĩa nhân sủi cảo nữa rồi.
Tô Tú Song bưng đến ghế sô pha, trong phòng khách không có Hoắc Dung Thành, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết được, không bao lâu sau, Hoắc Dung Thành lại xuất hiện ở phòng khách, bộ âu phục đã được thay bằng áo ngủ màu xanh đậm, thắt lưng cũng được nới lỏng, nhìn vô cùng lười biếng.
Anh vừa xuất hiện, Tô Tú Song liền có cảm giác bị áp chế.
Cô khẽ ho hai tiếng, mắt không dám nhỉn thẳng. Cô cúi đầu, giả vờ nghiêm túc làm sủi cảo để tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Hoắc Dung Thành nhàn nhạt quét mắt qua người cô, sau đó lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, dùng ngón tay thon dài gõ vào quyển sổ.
Lần đầu tiên, hai người ở chung một chỗ mà không có sự tranh cãi ngang ngược cùng với những lời lạnh lẽo chế nhạo.
Trong không khí, tiếng hít thở của hai người đan chéo vào nhau, có một sự hòa hợp không thể giải thích được.
Tiếng TV và mùi thơm của sủi cảo bay lơ lửng trong phòng khách, giúp cho không khí có thêm hơi người và tăng thêm hương vị của đồ ăn.
Động tác của cô thành thục, chỉ sau một lúc đã nấu xong.
Tô Tú Song đun sôi nước, làm hai đĩa sủi cảo, mỗi viên sủi cảo đều long lanh đẫm nước, nhìn rất ngon mắt.
Sau khi điều chỉnh lại nước sốt, cô bèn bưng lên bàn ăn và nói với người đàn ông cao lớn. “Ăn cơm thôi”
Hoắc Dung Thành ném quyển sổ ghi chép trên đùi xuống, thân hình cao to đứng lên, đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Cái đĩa hơi nóng, Tô Tú Song vừa bưng vừa không ngừng nói: “Nóng quá, nóng quát”
Vừa đến bàn ăn, cô liên vội đặt cái đĩa xuống, rồi nhanh chóng miết hai tay đã có chút hồng hồng vì nóng lên hai dái tai.
Hoắc Dung Thành không thèm để ý liếc cô một cái, bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Khi hai tay đã bớt nóng, Tô Tú Song ngồi xuống đối diện anh, chậm rãi ăn cơm.
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành tối sâm mặt lại, nhổ miếng sủi cảo trong miệng vào thùng rác.