Chương 6: Nàng còn muốn chạy trốn sao?
Một vài ngôi sao xuất hiện nơi chân trời, bầu trời trong xanh chuyển sang màu mực thẫm khi hoàng hôn đến.
Cuối cùng Ngân Tâm cũng đã trở lại.
Từ tối qua đến bây giờ đã mười hai tiếng, không biết lúc này uống thuốc tránh thai có còn hiệu quả hay không nữa.
Chúc Anh Đài nghĩ thầm, dù có hiệu quả hay không thì nàng cũng phải uống.
Ngân Tâm thắp đèn dầu, đứng một bên hầu hạ nàng uống xong chén thuốc.
Sau khi Chúc Anh Đài tắm rửa xong, nàng nằm ngơ ngẩn trên giường.
Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng xào xạc, nàng nắm chặt tay, lắng nghe tiếng bước chân qua lại ở cửa, sợ đột nhiên giây tiếp theo Mã Văn Tài sẽ xông vào.
Đến tận lúc tờ mờ sáng, nàng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Mã Văn Tài không về.
Nàng ngủ chưa bao lâu thì Mã Văn Tài mở cửa bước vào, hắn đưa tay ra hiệu im lặng với Ngân Tâm, đi đến bên giường vuốt tóc nàng.
Có lẽ lòng tham của con người là không đáy, khi không có được thì nghĩ chỉ cần có được thân xác là được rồi, nhưng khi có được thân xác lại muốn có trái tim của người ấy.
Vận mệnh của hắn đã định hắn phải đi trên ngõ cụt, khi đã bắt đầu thì đã không còn đường quay lại nữa.
Mấy ngày sau, Chúc Anh Đài đi học và nghỉ ngơi như thường lệ.
Thỉnh thoảng phu tử sẽ gọi nàng đứng dậy trả lời các câu hỏi, Đồng Huệ và Lương Sơn Bá luôn quan tâm hỏi han đến sức khỏe của nàng trong giờ nghỉ ngơi.
Mã Văn Tài ngồi thẳng trên ghế như không nhìn thấy nàng, cũng không quay đầu lại.
Mỗi khi nàng thương lượng với bạn học chuyện đổi phòng thì hầu hết đều uyển chuyển từ chối, một số ít phàn nàn với nàng, quán chủ đã ban hành nội quy mới trong thư viện Ni Sơn, yêu
cầu họ học cách chung sống, hòa đồng với bạn cùng phòng của mình.
Nói một cách dễ hiểu là không được phép đổi phòng.
Vì mấy ngày nay Mã Văn Tài không về phòng nghỉ ngơi nên cảm giác lo lắng của Chúc Anh Đài cũng dần hạ xuống.
Nàng cho rằng Mã Văn Tài đã nghĩ thông suốt, sắp buông tha cho mình.
Chúc Anh Đài luôn tự biết mình, nàng không phải thiên hương quốc sắc, hành vi giả trang huynh trưởng đến đọc sách tại thư viện Ni Sơn đã kinh hãi thế tục, có lẽ là do ở gần nên Mã Văn Tài mới sinh ra hứng thú với nàng thôi.
Sau khi ở cùng nàng thì nhận ra nàng cũng chỉ là nữ tử bình thường, cho nên không quan tâm đến nàng nữa.
Nàng tin tưởng nhân phẩm của Mã Văn Tài, kiếp trước ngoài Lương Sơn Bá ra, người nàng quen thuộc nhất trong thư viện Ni Sơn chính là Mã Văn Tài.
Yêu mà không được chẳng khác nào chui đầu vào ngõ cụt, bây giờ hắn đã có thể tự mình thoát ra.
Nhưng sự bình yên này chỉ kéo dài đến hết giờ ngọ*.
*Giờ ngọ: Từ 11 giờ – 13 giờ trưa
Cửa sổ giảng đường cao lớn, rèm xanh nhạt phấp phới trong gió, mang theo mùi đất xuân và hơi thở của cỏ xanh.
Chúc Anh Đài ngồi trên ghế của mình, viết thư cho huynh trưởng.
Mặc kệ Mã Văn Tài có buông tha nàng hay không thì nàng không thể ở lại thư viện Ni Sơn thêm nữa.
Kiếp trước nàng đến đây để học tập, kiếp này đã biết hết thì ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Có lẽ bởi vì gần đây cuộc sống quá thoải mái nên nàng không để ý hôm nay là ngày nghỉ của thư viện, mọi người trong viện đều được nghỉ nửa ngày.
Mọi người đều đưa giai nhân xuống chân núi nghỉ ngơi vui chơi, chỉ có một mình nàng ở lại học đường.
Những ngày này cảm xúc của Mã Văn Tài rất hỗn loạn, hắn cũng không định ra ngoài chơi với họ, trở lại giảng đường để đọc sách, vừa lúc gặp Chúc Anh Đài cũng đang ở đó.
Cơn gió thổi nhẹ qua tóc nàng, vài sợi tóc còn vương lại giữa đôi môi đỏ thắm, gương mặt trắng nõn của nàng đang ngược sáng…
Tim hắn đập loạn xạ, con thú bị giam cầm trong tim mấy ngày nay vùng ra khỏi l*ng.
Hắn đi vòng ra phía sau nàng, vô tình nhìn thấy bức thư nàng viết cho Chúc Anh Tề.
Mã Văn Tài cười lạnh, hắn đã nhượng bộ đến mức này mà nàng còn muốn chạy trốn sao?
Hẳn mạnh mẽ giam cầm nàng trong lòng mình, vò nát bức thư đã viết rồi ném vào sọt rác.
Trong nháy mắt Chúc Anh Đài ngơ ra, không cần đoán cũng biết người đứng sau mình là ai, mùi trầm hương chỉ có thế gia quý tộc mới thường dùng, nghe nói có tác dụng an thần, tĩnh
tâm.
“Nếu nàng muốn thôi học để sớm ngày gả cho ta, không cần viết thư cho Chúc Anh Tề, ta sẽ nhắn cha ta trực tiếp tới cửa dạm ngõ hỏi cưới nàng.” Mã Văn Tài nói.