Chương 37: Tuyệt tự vì nàng

Bầu trời càng lúc càng sáng, trong quán trọ có gió lùa vào. Gió mang theo hương thơm của cây cỏ và ồn ào náo nhiệt bên ngoài nhưng vẫn không thể mang theo ánh mắt trời rực rỡ vào.

Chúc Anh Đài uống thuốc xong không bao lâu th dựa vào bàn ngủ thiếp đi, lông mi rũ xuống, cổ thon dài.

Mã Văn Tài chặn lại bế nàng lên, đặt nàng trên giường, vuốt ve bụng nhỏ của nàng.

Đứa bé này, hắn nhất định phải giữ lại.

Hắn đắp chăn cho Chúc Anh Đài, cúi người hôn lên trán và chóp mũi nàng, sau đó hung hắn hôn lên môi nàng, trằn trọc nỉ non.

Sau thời gian một tách trà, cuối cùng hắn cũng rời khỏi môi nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng.

—cốc cốc cốc.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Mã Văn Tài nhìn chăm chú nữ nhân trên giường thêm một lần nữa, sau đó quay người rời đi. Ngoài cửa là nữ hộ vệ của Chúc Anh Đài, nàng ôm quyền hành lễ với Mã Văn Tài..

“Thiếu gia.”

“Ra ngoài rồi nói.” Mã Văn Tài khép cửa lại, hắn không cho phép bại lộ bất kỳ điều gì.

Bên ngoài sương phòng trong một trà lâu của trấn nhỏ, gã sai vặt đang đứng canh chừng.

Mã Văn Tài ngồi trong sương phòng, nhìn đồ uống trên bàn gỗ, nghe nữ hộ vệ báo cáo tình hình.

“Đại phu trong y quán kia ban đầu vẫn không chịu mở miệng, sau khi nô tì kề dao vào cổ hắn, hắn mới chịu tiết lộ phu nhân đang màng thai. Nô tì cũng làm theo lời thiếu gia chỉ thị, nói phu nhân bị kẻ xấu cường bắt, thiếu gia si tình với phu nhân, không quan tâm đến việc phu nhân đã bị vấy bẩn, chỉ hi vọng phu nhân khỏe mạnh, đừng làm chuyện tổn thương đến thân thể mình. Đại phu đã vờ như lấy nhầm loại thuốc, ra vẻ thiếu gia hoàn toàn không biết chuyện này, miễn cho phu nhân tích tụ buồn bực trong lòng, sau này thiếu gia sẽ từ từ khuyên nhủ phu nhân.”

“Không tồi,” Mã Văn Tài không chút để ý gật đầu, “Ngươi đi tìm thêm loại thuốc khác, loại thuốc này khiến nam nhân đoạn tử tuyệt tôn nhưng không làm tổn hại đến năng lực của nam nhân.

“Thiếu gia?” Giọng nói hộ vệ đột nhiên cất cao.

“Sao bây giờ ngươi vẫn chưa giữ được điềm tĩnh, lúc kinh lúc rống vậy,” Mã Văn Tài buông chung trà, “Chuyện này không thể để cho người khác biết.”

Chúc Anh Đài từ từ tỉnh lại, trong phòng ánh sáng lờ mờ, nến trên bàn lặng lẽ chiếu sáng.

“Anh Đài, nàng đói chưa?” Mã Văn Tài ngồi ở mép giường, đắp chăn cho nàng, “Bữa tối đã nguội rồi, ta gọi tiểu nhị hâm nóng cho nàng.”

Nàng lắc đầu, trong bụng cũng có cảm giác đói khát.

“Vậy đợi lát nữa dùng bữa sau.” Giọng nói nam nhân dịu dàng quá mức.

Tiếng bước chân đi lại ngoài phòng, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện.

Hương trầm hương trên người Mã Văn Tài bao trùm lấy nàng bên trong, nàng không còn nơi nào để trốn.

“Anh Đài, ban ngày nàng lo lắng ta sẽ nạp thiếp vì vấn đề thừa tự sao?”

“Ta không có…” Người nàng đột nhiên cứng đờ.

Bàn tay nóng bỏng của nam nhân vén áo nàng lên, vuốt ve vòng eo mẫn cảm cảm của nàng, thở gấp hôn lên xương quai xanh của nàng.

“Đừng sợ, ta sẽ không có hài tử. Ta đã uống thuốc rồi, sẽ không có con nối dõi nữa. Anh Đài không cần lo lắng ta cưới thiếp thất chỉ để có hài tử.” Mã Văn Tài vén chăn lên, xoa nắn ngực nàng, “Trong đời ta chỉ có một mình Anh Đài thôi.”

Chúc Anh Đài khiếp sợ không nói nên lời, thậm chí quên cả phản kháng.

Mã Văn Tài thực sự chỉ vì một lời nói của nàng mà tự đoạn tôn tuyệt tự, thậm chí còn dùng thuốc làm tổn thương đến cơ thể

“Đi gọi đại phu.” Nàng đẩy tay hắn ra, đôi tay run rẩy che bụng dưới của mình.

“Anh Đài, thuốc đã uống rồi làm gì có chuyện nôn ra lại,” Mã Văn Tài xoa xoa mu bàn tay nàng, “Anh Đài, đừng rời khỏi ta có được không?”

“Ta muốn gặp đại phu.” Chúc Anh Đài bối rối, khó thở, đẩy cánh tay hắn ra.

Sau khi Mã Văn Tài rời đi, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại, tay nắm chặt chăn, suy nghĩ xem rốt cuộc mình đang làm gì.

Rõ ràng đã uống thuốc rồi, bây giờ quyết định giữ lại.

Tại sao lại để nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy?

Nếu giữ thì thì nàng không cam lòng, nếu để sảy mất thì tâm nàng bất an.

Nàng nhớ lại hành vi bất thường của Mã Văn Tài mấy ngày nay, chẳng lẽ nàng thực sự đã bức hắn đến mức này sao?

Chúc Anh Đài nhìn ánh nến nhảy múa, nàng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.

Một lát sau, đại phu trong y quán đã đến khách điếm, ngồi ở mép giường bắt mạch cho nàng.

Chúc Anh Đài duỗi cổ tay mảnh khảnh của mình ra, tim đập nhanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương, căng thẳng như đi trên mũi dao.

Nàng không rõ mình muốn đứa bé bình yên vô sự hay gặp vấn đề nữa.

Thời gian bắt mạch với nàng như dài đằng đẵng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

“Ồ, thai thị không có vấn đề gì.” Đại phu rút tay lại, kiểm tra túi thuốc thì phát hiện mình đã đưa nhầm thuốc.

Chúc Anh Đài thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt dường như đang tỏa sáng của Mã Văn Tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện