Chương 34: Trời định không chung đường

Chúc Anh Đài chống tay lên ôm chăn mỏng, đôi vai tuyết trắng lộ ra, bộ ngực tròn trịa nửa ẩn nửa hiện. Mã Văn Tài nhìn mà miệng lưỡi khô khốc, hắn đè nén ham muốn của mình xuống, đặt tay lên eo nàng.

“Ta biết huynh có thể không hiểu tại sao ta luôn nói những lời không phù hợp như vậy, có phải đó là cớ để trốn tránh huynh không.”Chúc Anh Đài dựa vào thành xe, nhìn hắn nói.

Giọng nói của nàng tao nhã mềm mại, không hợp với âm thanh hỗn loạn ầm ĩ của những người bán hàng rong và xe ngựa bên ngoài kia.

“Ta là con gái út trong nhà, khi ta còn nhỏ, có một đạo sĩ đến nhà và nói ta mệnh cách chết yểu, nếu đặt tên như nam nhân thì ta có thể sẽ sống lâu hơn. Sau này huynh cũng biết rồi đó, cho dù ta có lấy tên Chúc Anh Đài này cũng không thể sống thọ được.”

“Phụ mẫu và huynh trưởng ở nhà gọi ta là Cửu Nương, mong ta giống như một miêu tử, có chín cái mạng.”.

“Từ nhỏ ta đã được cưng chiều, muốn làm gì thì làm, duy nhất có hai việc đến thư viện Ni Sơn và kết hôn là bị họ cấm cản.”

Chúc Anh Đài ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn nước mắt chảy xuống.

Kiếp trước nghe tin nàng đâm đầu vào bia mộ mà chết, người nhà nàng chắc sẽ đau buồn biết bao, nàng không nên tùy hứng như vậy, muốn chạy trốn thì có vô số con đường để lựa chọn.

“Mã Văn Tài, lý tưởng làm quan của huynh không thể dung nạp một phu nhân có tư tưởng phản nghịch như ta, mục tiêu sống của ta là không thể bị nam nhân ràng buộc, phó thác cuộc đời mình lên người một nam nhân, trên thế gian này ngoài chuyện tình yêu còn có rất nhiều thứ đáng để theo đuổi.”

“Những lời ta nói trước đây có thể đã làm tổn thương huynh, huynh không cần để tâm đến những lời đó. Kỳ thật, tiểu thư quý nữ ái mộ huynh đếm không hết, khi ta sáu tuổi đã nghe được tên huynh từ những người khác nhau, họ nói huynh là thiếu niên thiên tài, rất có phong nghi, sau này ắt thành nghiệp lớn. Khi ta lên mười bốn, mười lăm tuổi, các nàng thường rủ ta đến giảng đường huynh theo học, mỗi khi huynh tan học sẽ trốn ở con hẻm để nhìn lén huynh đi ngang qua.”

“Ta không thể cản được các nàng, đứng xa xa mà nhìn thoáng qua thấy trong vô số học trò, huynh bước ra ý vị phong lưu, chỉ nhìn thoáng ta đã biết đó là người các nàng ái mộ.”

Mã Văn Tài yên lặng lắng nghe nàng kể lại chuyện cũ, nỗi chua xót tích tụ trong lòng càng thêm sâu.

“Mã Văn Tài, huynh biết không, huynh có được nhiều thứ mà người khác không có, ta cũng vậy. Ta không phải nữ tử có thể chiều theo tính tình người khác, cũng không thể thay đổi ý định,” Chúc Anh Đài đưa tay vuốt ấn đường đang nhíu mặt của hắn, ôm hắn: “Văn Tài, rồi huynh sẽ có một thê tử tri thư đạt lý, sau này cũng sẽ có một thê thiếp khả ái tôn thờ mình, cũng sẽ có con chàu đầy nhà, thật ra ta cũng biết đoán mệnh.”

Trong đầu Mã Văn Tài ong ong, hắn không muốn những thứ đó.

“Anh Đài, ta không muốn…”

Chúc Anh Đài hôn lên khóe môi hắn, không để ý đến lời hắn, tiếp tục nói.

“Lý tưởng của ta không chỉ là chuyện nữ nhi thường tình.”

Thần sắc nàng kiên định, không hề cho hắn đường cứu vãn.

Mắt Mã Văn Tài đỏ hoe, trái tim hắn giống như một chuỗi hạt thủy tinh mẫu thân tặng khi còn nhỏ, hắn không giơ tay đỡ kịp, chuỗi hạt thủy tinh bị đứt, rơi rớt vỡ tan vương vãi khắp nơi.

“Đợi đến thành trấn tiếp theo, nàng mới xuống xe có được không?” Mã Văn Tài mím môi, cúi người nói.

“Thành trấn tiếp theo, rồi lại thành tiếp theo nữa…” Chúc Anh Đài ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân lõa thể, ở trong không gian xe ngữa chật chội cũng lộ ra khí chất cao quý hơn người.

Hắn là nhân trung long phượng, nàng là trời sinh phản cốt.

Mỗi người đều có sự kiêu ngạo riêng.

“Vậy thì xuống xe nghỉ ngơi một chút, Ngân Tâm còn ở Chúc Gia Trang, không có người chiếu cố nàng ta không yên tâm. Dù sao hiện tại nàng vẫn thê tử của ta, ta sai Nhạc Nam tìm một nữ hộ vệ hộ tống nàng, nàng muốn đi đâu cũng được.” Mã Văn Tài nhặt từng lớp áo vương vãi trong xe ngựa lên, lần lượt mặc vào cho nàng.

Chúc Anh Đài cũng không có cự tuyệt lòng tốt của hắn, dù sao nữ nhân đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm, nàng lại mang theo nhiều tài vật xa xỉ.

Mã Văn Tài sai xa phu ghìm ngựa, sau khi chỉnh trang y phục cho Chúc Anh Đài nghiêm chỉnh thì bế nàng xuống xe.

Phía sau xe gắn ba bốn chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút, trông không giống đi cầu học mà như đi du ngoạn.

Đoàn xe dừng lại trước một khách điểm.

Cả người Chúc Anh Đài mềm nhũn ra, búi tóc lòa xòa, đuôi mắt vẫn đỏ bừng, có chuyện thì xúm lại xem náo nhiệt, trong bóng tối có người mắng cô là hồ ly tinh, ban ngày ban mặt mà để một nam nhân bế xuống xe ngựa, cũng không biết là tiểu thiếp nhà nào.

Sau khi nhìn rõ mặt Mã Văn Tài, bọn họ lại tán thưởng nữ nhân này y tốt số, lang quân tuấn tú như vậy, đúng là xuân phong nhất độ, cặp đôi trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện