Chương 10: Nàng sợ cái gì? (H)

Chúc Anh Đài bất động dựa vào cạnh bàn, bụng dưới tràn ngập tinh dịch, tiểu huyệt bị căng trướng lên, chất lỏng đặc sệt màu trắng đu.c không ngừng chảy ra từ cửa động sưng đỏ.

Nàng chưa kịp phục hồi tinh thần thì gậy thịt trong tiểu huyệt lại bắt đầu ngẩng đầu lên.

Nàng hoảng sợ nhìn Mã Văn Tài, chẳng lẽ hắn muốn chiến thêm một hiệp nữa, nơi này không thể so với phòng ngủ, ai cũng có thể tiến vào.

Mặt trời đang dần khuất bóng sau núi, một lúc nữa các học trò sẽ trở về thư viện Ni Sơn.

“Ngươi buông ta ra, lát nữa sẽ có người tới!” Chúc Anh Đài thấy bên ngoài cửa sổ hoàng hôn dần dần chuyển sang màu đỏ.

Gió thổi bay mồ hôi nóng hồi trên da nàng, nàng không khỏi rùng mình vì lạnh.

“Nàng sợ cái gì?” Mã Văn Tài chậm rãi đưa côn thịt của mình vào, vuốt ve mặt Chúc Anh Đài, “Nàng sợ người khác biết nàng là da^m phụ sao?”

Mặt Chúc Anh Đài lạnh xuống, cắn môi dưới không buồn nói nữa.

Dù sao nàng nói gì cũng sai, hắn là cái đồ không nói lý lẽ.

Mã Văn Tài thấy nàng lại lộ ra vẻ mặt quen thuộc như vậy, tâm tình bực bội, quy đầu chà xát điểm nhạy cảm của nàng, đợi nàng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ từ miệng nhỏ.

Tinh dịch đậm đặc cũng không cản trở được động tác cắm vào của hắn, xuân dịch nơi hoa huyệt bôi trơn giúp hắn càng tiện gia vào.

“Hmm…” Ánh mắt Chúc Anh Đài dần mê ly vì bị thao lộng, đồng tử phản hình bóng của Mã Văn Tài đang luận động trên thân nàng.

Ánh mặt trời đỏ len lõi chiếu vào đuôi lông mày và nhũ hoa của nàng, tựa như một bức họa tuyệt đẹp.

Nàng không thề tin được âm thanh ngân nga kiều mị này lại thoát ra từ miệng mình, âm cuối ngắt quảng vì bị côn thịt nỏng bỏng va chạm vào sâu, chạm đến tận hoa tâm của nàng, không ngừng xoay tròn trong đó.

Côn thịt thô to chăm sóc từng tấc thịt trong hoa huyệt, những đường gân tím đang lay động, ép chặt không gian của hang động bí ẩn

Nàng như đang ở trong đại dương bao la, bị nam nhân trên người thao mạnh đến mức không biết hôm nay là ngày nào, hơi nước nóng cháy chiếm lấy nàng.

Nếu Mã Văn Tài ra sức chiếm hữu nàng mạnh mẽ như trước, nàng có thể không màng thân thể đang bị lật qua lật lại để thao, chống cự lại cơn đau mà mắng hắn, nhưng hiện tại trong lòng nàng có cảm giác bất lực.

Không ngờ nàng thực sự chìm đắm trong loại dục vọng vô biên này, thậm chí giao hợp trên giảng đường còn biến thành một loại kí©h thí©h khác.

Dường như, nàng và hắn sinh ra là để nước sữa hòa nhau, nơi riêng tư của họ khớp chặt đến như vậy.

Chúc Anh Đài cắn đầu lưỡi mình, ép mình tỉnh lại.

Nàng không thể để vận mệnh của mình vào tay người khác!

Mã Văn Tài nhận ra sắc mặt nàng trắng bạch, siết chặt hàm dưới, đưa ngón tay vào để ấn vào lưỡi nàng.

“Ta có điểm nào không xứng với nàng, khiến nàng chán ghét ta đến vậy sao?”

Đôi mắt nam nhân đỏ ngầu, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được.

Vừa rồi trên mặt nàng còn lộ ra vẻ thỏa mãn, nhưng ngay sau đó lại sẵn sàng cắn lưỡi tự sát.

Là vì tên Lương Sơn Bá kia sao?

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng gặp phải sự vấp ngã lớn như vậy, nếu Chúc Anh Đài thích người khác thì thôi đi, nhưng Lương Sơn Bá có thể thì tại sao hắn lại không thể?

“Ngươi hoàn toàn không biết tình yêu là gì, ta chẳng qua chỉ là một đồ vật để ngươi khoe khoang thành tích, ngươi nói thích ta nhưng có từng để ý đến cảm xúc của ta không?” Chúc Anh Đài hét lên.

Rõ ràng nàng và Mã Văn Tài không cùng một thế giới.

“Ngươi không phải là Bồ Tát ngồi trong chùa nên cũng sẽ có người không thích ngươi.” Chúc Anh Đài nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể của mình.

Tinh dịch màu trắng đu.c nhỏ xuống tấm gỗ, lông mu đen rậm rạp dính đầy chất lỏng trắng ngà.

Những lời này như con dao sắc nhọn đâm vào tim Mã Văn Tài, như thể trái tim của anh bị vặn xoắn lại, máu tươi đầm đề, cơn đau khiến hắn như muốn ngất đi.

Hắn dùng tam môi lục lễ cưới nàng, hạ mình chăm sóc nàng, hẹn mọn quỳ xuống hầu hạ để nàng được thoải mái.

Thế mà nàng lại nói, hắn chỉ xem nàng như đồ vật để khoe khoang thành tựu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện