Ngước mắt lê, người đàn ông nhắm mắt lại, hô hấp kéo dài, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Cố Phi Yên, “…”

Cảm giác thất bại trong lòng càng đậm, cũng rất bất đắc dĩ.

Một trận triền miên đến cực hạn làm cả người cô ướt nhẹp mồ hôi, sợi tóc dính bết bên mặt, cứ như vậy bị nam nhân ôm vào lòng, da dính da, cô chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.

Lặng lẽ kéo tay người đàn ông vòng qua lưng mình, Cố Phi Yên rón rén đứng dậy, xuống giường, cô muốn đi tắm.

Tắm xong trở ra, nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say sưa, thụy nhan anh tuấn không chút phòng bị, Cố Phi Yên cuối cùng vẫn không nhịn được, ước lượng nhiệt độ nước phù hợp rồi đổ đầy chậu,tỉ mỉ lau rửa người cho anh.

Anh rất đáng ghét, giây phút nào cũng chiếm cứ một chỗ trong tim cô, khiến cô nhịn không được lại mềm lòng, biết rõ phía trước là vực sâu, nhưng cô vẫn chần chừ đứng cạnh vực sâu đó mà do dự.

Anh cũng rất tốt, cô không phải là người vô tri vô giác, cô vẫn cảm nhận được tình cảm của anh đối với mình.

Mọi thứ anh không sợ hãi, nhưng lại sợ cô không cần anh, điều đó khiến lòng cô lúc thì ngọt ngào lúc thì chua xót, phập phồng phập phồng, đến bản thân cũng thấy khác.

Tâm trạng rất phức tạp…

Lau người cho nam nhân sạch sẽ thoải mái, Cố Phi Yên lúc này mới lến giường, lùi gần đến mép giường cách anh ta rồi mới ngủ.

Ngày mai, cô nhất định phải nói chuyện với anh, càng không được để anh ta dắt mũi.



Hôm sau.

Bởi vì đêm qua triền miên đến mức hoang đường, Cố Phi Yên sau khi chống đỡ tắm rửa xong đã là cực hạn thể lực, cô vừa ngủ, là ngủ đến hôn thiên ám địa.

Sắp đến trưa, Cố Phi Yên mới yếu ớt tỉnh lại.

Thò tay sang phía bên cạnh tìm tòi, quả nhiên đã rời giường, ngay cả nhiệt độ cũng đã tiêu tán, xem ra người đã đi rất lâu.

Cô ngây ra.

Dường như, tối hôm qua hết thảy chỉ là một giấc mơ, Chiến Mặc Thần ngây thơ trong mộng kia, người đàn ông ôm cô nói sợ ấy, chỉ là dáng vẻ cô tưởng tượng ra.

Bụng trống trơn, cô muốn xuống tầng ăn một chút gì đó.

Bưng một cốc nước xuống tầng, Cố Phi Yên đúng lúc nhìn thấy Trần tẩu đi ngang qua, liền hỏi, “Trần tẩu, những người khác đi đâu cả rồi?”

“Không đi, chẳng lẽ phải ơ đây phục vụ cho cô sao? Nghĩ mình tai to mặt lớn chắc!” Trần tẩu còn chưa kịp trả lời, bà Vương từ phòng bếp đi ra liền mở miệng châm chọc khiêu khích, khinh bỉ xem xét Cố Phi Yên, “Không soi gương xem mình có đức hạnh gì, lớn lên có được cái vẻ bề ngoài, giả vẻ đẹp đẽ, còn muốn đãi ngộ của của vợ chính thức, đúng là đồ vô sỉ!”

Anh nhìn Cố Phi Yên lạnh lẽo, “Bà nói chuyện sạch sẽ một chút đi!”

“Chỉ có miệng tôi là không sạch sẽ, còn cô thì cả người bẩn thỉu, tôi làm sao, bà đây không sạch sẽ thì vẫn mạnh hơn đồ tiện nhân bán mình như cô! Không chỉ ở bên ngoài câu tam đáp tứ mà còn đoạt vị hôn thê của chị ruột mình, loại như cô nên bị ngâm nước trong chuồng lợn thì hơn!”

Bà Vương nổi nóng phách lối, gần như nhảy chân lên mắng,

Đã nhịn rất lâu, Cố Phi Yên luôn lười không so đo với loại đàn bà này, trước đó thì ngơ ngơ ngác ngác không có sức nói lại bà ta, nhưng lúc này đây, cô thật sự không nhịn được nữa!

Tiếp tục bỏ qua cho bà ta, người đàn bà chanh chua này vẫn sẽ cho rằng cô là người dễ ăn hiếp!

Trực tiếp đập cốc nước trong tay, Cố Phi Yên ánh mắt lăng liệt, lanh giọng quát lên, “Nếu như bà đã biết miệng mình không sạch, vậy thì nên làm sạch miệng một chút! Nếu bà tự rửa không sạch, thì để tôi rửa giúp bà!”

Ly thủy tinh đập lên trán bà Vương, có tiếng vỡ thanh thúy, quần áo và diện mạo bà Vương bị ướt hết, bà trừng to mắt, lấy tay lau mặt, mấy giây sau mới không dám tin rống to một tiếng, “Tiện nhân, mày thế mà dám đánh tao!”

Che lấy cái trán, bà Vương đánh tới Cố Phi Yên đang đứng trên bậc thang, khí thế hung hăng, giống như một con cua giương càng.

Cố Phi Yên lạnh lùng cười nhạo.

Không dám đánh? Cô không chỉ dám đánh, mà còn đánh cho bà ta đau!

Đối phó với loại người ngu xuẩn này, Cố Phi Yên không có ý định cứng đối cứng.

Cô lạnh lùng đứng trên bậc thang không nhúc nhích, trước khi bà Vương bổ nhào vào người mình, cô linh hoạt đón đầu, xen chân, bà Vương mất cân bằng, bất ngờ “Ngao” lên một tiếng ngã mạnh xuống thảm cầu thang.

Mặt bà ta hướng xuống đất, môi răng chưa rõ sống chết đúng lúc va đập vào góc nhọn trên cầu thang, bà ta không chỉ có răng cửa lung lay sắp xụp, mà bờ môi còn bị rách da chảy đầy máu, trông thật sự rất thê thảm.

Run rẩy chỉ tay về hướng Cố Phi Yên, bà Vương đau đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng run run.

“Mày… Con tiện nhân! Trời đất ơi, có còn vương pháp hay không, ở đây tôi chỉ là người làm chứ đâu phải tội nhân a, chủ thế mà lại dám đánh tôi, còn biến tôi thành dạng như thế này, tôi không muốn sống nữa!”

“Chiến thiếu sao đã đi rồi, nếu ngài ấy nhìn thấy ở đây, biết tâm địa ác độc của đồ tiện hóa cô, ngài nhất định sẽ vì tôi chủ trì công đạo!”

“Bà Vương tôi sống cả đời, lần đầu tiên đụng phải con điếm vô sỉ lại phách lối như vậy, ông trời sao không xử lý cô ta đi!”

Bà Vương đập đùi rồi khóc lớn.

Bà ta khóc ròng ròng lau khuôn mặt toàn máu, kể cả nước bọt phun ra cũng toàn máu, trong mắt tràn đầy oán hận nhìn Cố Phi Yên.

Nói thật, Cố Phi Yên không biết mình trêu chọc đàn bà điên Vương tẩu này, bây giờ rất rõ ràng không phải là lúc hỏi thăm, nhưng cô càng không có ý định làm tiêu tan hiềm khích với bà Vương.

Giọng nói nhục mạ của bà Vương vang bên tai không dứt, Trần tẩu đứng một bên rất sốt ruột, lâm vào tình thế khó xử.

Tranh chấp cùng với dạng người này thật sự là mất địa vị, Cố Phi Yên không có dự định tiếp tục dây dưa với bà Vương, quay người chuẩn bị lên tầng. Mới đi hai bước, một thân hình cao lớn mạnh mẽ đã xuất hiện ở bậc thang cuối cùng, khiến cô không tự chủ trừng to mắt.

Chiến Mặc Thần?

Sao anh ta lại ở nhà…

“Sao lại ồn ào như thế này?” Chiến Mặc Thần nhíu mày, mắt quét qua mấy người, khi nhìn thấy bà Vương trong con ngươi tăng thêm lãnh ý.

Chỉ là, Cố Phi Yên đã sớm thả tầm mắt, không nhìn được thần sắc trong mắt anh, nghe thấy tiếng anh ta chất vấn, tay để cuôi bên người bất an nắm lại với nhau, lòng hoàn toàn lạnh lẽo.

Bà Vương là người anh đã sắp xếp, hiện tại gây loạn đến như vậy, chỉ cần bà Vương cáo trạng vài câu trước mặt anh, nói không chừng anh ta sẽ nổi trận lôi đình với cô.

Nhưng mà…

“Nếu tôi nghe không lầm, bà ở trước mặt tôi mắng nữ nhân của tôi?”

Âm thanh âm trầm của người đàn ông vang lên, nghe ra được, anh ta cực kỳ không vui.

“Chiến, Chiến thiếu…” Bà Vương cũng sững sờ, nhanh như gió bò dậy từ dưới đất, ác nhân cáo trạng, “Là Cố tiểu thư ra tay với tôi, hại tôi bị ngã thành bộ dạng này, tôi không dám bất kính với với Cố tiểu thư a!”

“Vậy sao?” Chiến Mặc Thần không có biểu cảm, khí thế càng thêm khiếp người, “Cô ấy muốn chỉnh bà, bà phải thành thật chịu! Dám bất kính với cô ấy, là ai cho bà cái gan đấy?!”

“Tôi…”

“Giang Đào!” Chiến Mặc Thần quát lạnh, Giang Đào lập tức đến bên cạnh anh, nghe phân phó, “Hai mươi cái tát, dạy bà làm người như thế nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện