Lúc Hà Châu về đến dưới tầng lầu căn hộ, Lý Vĩ Bằng đang tựa vào xe hút thuốc lá nâng cao tinh thần. Thấy Hà Châu đã trở lại, Lý Vĩ Bằng báo cáo: "Lúc trước đèn trong phòng ngủ có bật mấy lần, vài phút thì tắt."
Hà Châu gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi bảo Lý Vĩ Bằng mau chóng về nhà nghỉ ngơi.
Tiếp đó, anh vội vàng vào nhà. Căn hộ tối om. Hà Châu đi vào phòng ngủ, kiểm tra Tôn Hồi đang nghiêng mình ngủ, thấy cô vẫn nhắm mắt, anh mới thoáng yên tâm.
Hà Châu vừa định quay người đi vào phòng vệ sinh thì tấm chăn dịch chuyển, anh nhỏ giọng: "Đánh thức em à?"
Tôn Hồi hơi hơi vén mắt, ngoắc cái tay chống bên gối của anh, lẩm bẩm: "Không ạ. Anh đi đâu đấy?"
"Trả tiền!" Hà Châu hôn Tôn Hồi, không đợi cô phản ứng lại từ trong ngỡ ngàng, anh đã nói tiếp: "Em mau ngủ đi. Anh tắm trước đã!"
Mười lăm phút sau, Hà Châu nằm lên giường. Một cái đầu nhỏ bé liền chui tới trước ngực. Ánh trăng sáng trong, gió đêm hè đang dùng nhịp điệu thoi đưa nhẹ nhàng nhất nơi thành phố này.
Hôm sau, Mặt Trời treo cao, chim hót ve kêu. Vầng thái dương vẽ một vòng tròn nhỏ, cho cuối tuần một khởi đầu tốt đẹp.
Tôn Hồi rời giường sớm, cô lấy trứng gà và hành lá trong tủ lạnh, lấy bột mì trong tủ, nướng mấy cái bánh trứng. Trong mỗi cái bánh trứng cho thêm một lát thịt xông khói và mì sợi vừa xào, rắc đều hành lá lên, cắn một miếng là lưu lại vị thơm nơi răng và môi.
Hà Châu ăn một lúc ba cái, còn muốn ăn nữa thì thấy Tôn Hồi đưa miếng bánh trứng mà cô đã cắn một nửa cho anh, lưu luyến nói: "Anh ăn đi!..."
Hà Châu không nhịn nổi cười, chẳng nỡ cướp chút đồ ăn ấy của cô.
Còn tại biệt thự ven biển phía bên kia, từ bên ngoài từng tấm thủy tinh, Mặt trời rọi thẳng vào, đem những tờ tiền mệnh giá một trăm tệ rải đầy phòng khách chiếu không còn chỗ nấp, hệt lửa thiêu chẳng chừa đường lui.
Mai Cẩn An mặc một cái váy ngủ bằng lụa, từ từ bước ra khỏi phòng, vịn cầu thang mà nhìn xuống phòng khách bừa bộn. Tối qua, cô ta luôn bị vây trong kinh sợ, mãi đến lúc bước chân của Hà Châu nối tiếp nhau xuống lầu, giẫm trên bậc cầu thang, gõ bên tại cô ta như chuông báo động đột ngột reo vang, cô ta mới chợt bừng tỉnh, mạnh mẽ lùi về phía sau mấy bước. Nhưng từ đầu chí cuối Mai Cẩn An không thốt nổi một tiếng. Cô ta chưa bao giờ nhát gan như vậy. Luồng khí lạnh ấy từ trên người Hà Châu ùn ùn thốc vào Mai Cẩn An, lại làm cho cô ta cũng chẳng dám nhúc nhích.
Mai Cẩn An nắm chặt lan can, sắc mặt hệt sương giá. Cứ đứng vậy một lúc lâu, cô ta mới trở về phòng ngủ tắm rửa thay đồ, rồi xách túi giẫm lên những tờ tiền đầy sàn nhà, mở cửa ra ngoài không mang theo mảy may do dự.
Trước khi chuông ngoài cửa nơi Chu Phong ở kêu, hắn đang cùng nói chuyện với Tôn Địch mới sáng sớm đã chạy tới.
Vẻ mặt Tôn Địch không lành, bước vào cửa liền ném mạnh túi xách lên sô pha, rồi khoanh tay, xoay người chất vấn Chu Phong: "Anh đây là cho em ngạc nhiên bất ngờ nhỉ, ra tù ngay cả một lời chào hỏi cũng không có?"
Hôm qua, Mai Đình Sơn đón Tôn Địch đi ăn bữa tối, cô ấy vẫn cho rằng hai người hẹn hò. Đến nhà hàng đỗ xe mới thấy Chu Phong, Mai Đình Sơn còn châm chọc: "Thật khéo, vẫn tưởng vào phòng bao cho Tôn Địch một niềm vui bất ngờ nữa, không nghĩ ở đây đã gặp được!"
Tôn Địch chả có bất cứ niềm vui bất ngờ nào, kinh hãi thì không ít, hồi lâu mới duy trì lại dáng vẻ, không thất lễ trước mặt Mai Đình Sơn.
Chu Phong thờ ơ đáp: "Có cần thiết chào hỏi cô không?"
Tôn Địch thoáng ngớ người, đỏ mặt nói: "Chu Phong, anh làm rõ cho em, giờ em thế này đều là anh hại. Nếu anh muốn vượt mặt em hợp tác với Mai Đình Sơn, nằm mơ đi!"
"À, tôi lại quên mất thân phận của cô hiện giờ rồi!" Chu Phong giễu cợt: "Bạn gái tai tiếng của chủ tịch Mai, bản lĩnh tài giỏi nha!"
Mặt Tôn Địch hơi biến sắc, cô ta không nhịn nổi: "Anh bớt nói mát đi! Lúc trước, nếu không phải là do anh thì nay tôi vẫn là Đàm phu nhân, tội gì phải trốn tít tới Hải Châu xa xôi, ngay cả nhà cũng không dám về!"
"Đó là cô vô dụng! Thời gian hai năm cũng không vét nổi cái rắm, làm việc ngu xuẩn hết sức. Nếu chẳng phải tôi đã chỉ cho cô lối thoát, giờ nói không chừng chôn thây nơi núi hoang rồi đấy!"
Tôn Địch trợn trừng mắt, hai tay không khỏi run rẩy.
Cô ấy vẫn nhớ lần cuối cùng gặp Chu Phong là trong trại giam số bốn của tỉnh. Cô ấy nói cho hắn biết Đàm Đông Niên đã biết hết mọi chuyện, bao gồm kẻ trong tù rốt cuộc là ai. Chu Phong liền mắng Tôn Địch một trận, hai người không ngớt tranh cãi đến tận khi Chu Phong lạnh lùng bảo: "Có biết mấy người đã chết vì chuyện này không? Hai người, một người bị xe đâm chết, tan nhà nát cửa; một người nhảy xuống từ cửa sổ. Cô đoán gã tự nhảy hay có người khác giúp gã?"
Cuối cùng Tôn Địch bình tĩnh lại, theo chỉ thị của Chu Phong, cô ấy vội vàng bay tới Hải Châu, tìm được chủ tịch Mai của tập đoàn Hải Sơn trong miệng Chu Phong đã bảo. Mà hết thảy đều nằm trong dự liệu của Chu Phong, Mai Đình Sơn chỉ nói ngắn gọn vài câu thì giữ cô ấy lại.
Tôn Địch mệt mỏi ngồi xuống sô pha, hai tay đỡ cái trán, rũ mắt mở miệng: "Bây giờ làm sao đây? Em không thể ở mãi nơi này cả đời được. Anh chẳng qua chỉ cần tiền, anh bán cho Mai Đình Sơn thứ ông ta muốn là được rồi, cầm tiền là xong hết mọi việc thôi!"
"Cô nghĩ chuyện đơn giản thế sao?" Chu Phong liếc Tôn Địch một cái: "Chớ hỏi nhiều. Không nói với cô toàn bộ cũng vì tốt cho cô. Tôi có tính toán của mình. Cô ở bên cạnh Mai Đình Sơn như cũ là được." Dừng chốc lát, hắn nghĩ tới hai chậu hoa nhỏ trên mộ mẹ, lại hỏi: "Phải rồi, Hồi Hồi tốt nghiệp chưa, còn sống trong cái nhà nát kia của các người không?"
Tôn Địch ngẩn ra. Một năm rưỡi nay, cô ấy bên cạnh Mai Đình Sơn mà lo lắng, ở
thành phố Hải Châu mà nơm nớp sợ hãi, căn bản không rảnh nhớ nhung cô em gái ấy. Hồi lâu Tôn Địch mới ấp úng trả lời: "Ờ, vẫn chưa... Vẫn ổn..."
Chu Phong chẳng qua thuận miệng hỏi một câu rồi nói tới sắp xếp quãng thời gian tiếp theo. Hắn không định bán mạng cho tập đoàn Hải Sơn, nhưng trước khi làm xong việc của mình, hắn cần phải ở lại đó. Và hắn còn phải tìm lối thoát cho ngày sau, không thể dựa hoàn toàn vào lão hồ li Mai Đình Sơn ấy được.
"Hai ngày này tôi phải ra ngoài một chuyến. Qua một thời gian nữa có thể trở về Nam Giang. Vệ sĩ Mai Đình Sơn thuê là một phiền toái. Tôi làm việc gì cũng phải bó chân bó tay!" Không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên bảo: "Kỳ thực Đàm Đông Niên là người tốt đấy, lại cứ thế buông tha cho cô. Cô đoán giờ cô có thể bình an, có công lao của anh ta không?"
Tim Tôn Địch đập điên cuồng, ánh mắt liếc về phía ban công, không trả lời. Đúng lúc ấy, chuông cửa liền reo, Tôn Địch liền quay đầu nhìn sang Chu Phong. Hắn giơ tay để cô ấy đừng khẩn trương rồi đi tới cửa nhìn điện thoại quan sát, sau đó quay đầu nói Tôn Địch: "Mai Cẩn An!"
Mai Cẩn An lấy thân phận chủ nhà dẫn Chu Phong đi làm quen với hoàn cảnh ở thành phố Hải Châu. Mấy năm nay, thành phố Hải Châu thay đổi rất lớn, tòa nhà của tập đoàn Hải Sơn cũng đã xây mới, rất nhiều kiến trúc đều dùng tên tập đoàn Hải Sơn, ví dụ khách sạn và câu lạc bộ, còn có một trung tâm mua sắm. Tối qua, lúc ăn cơm, Mai Đình Sơn đã giao nhiệm vụ này cho Mai Cẩn An.
Cửa lớn vừa mở ra, Mai Cẩn An nhướn mày: "Giám đốc Địch cũng ở đây à?"
Tôn Địch cười đáp: "Đến sớm vậy. Hôm nay vẫn là tôi đến đây lần đầu tiên!"
Hai người hàn huyên dăm ba câu. Tôn Địch cũng không định đi dạo phố với họ nên khách sao một lúc thì rời đi. Mai Cẩn An và Chu Phong ngồi lên xe, ghế trước là một vệ sĩ, một chiếc xe nữa theo sau, lượn một vòng nội thành rồi tới kho bãi Hải Sơn. Bên trong, bao la các container xếp đầy hai tầng. Mắt Chu Phong bất giác lóe sáng.
Mai Đình Sơn giữ Chu Phong lại là có rất nhiều chỗ tốt. Một điểm trực tiếp nhất chính là có thể khiến tập đoàn Trung Quảng nể mặt Mai Đình Sơn. Còn Mai Cẩn An không hề bằng lòng với loại chuyện lằng nhằng này. Nay, con sói Hà Châu đã không thể khống chế, đây là sai lầm lớn nhất của cô ta rồi. Tuy nhiên cũng có thể coi như một lỗ
hổng, khi cô ta nắm được điểm yếu của con sói ấy, cô ta còn lo lắng gì nữa? Mai Cẩn An và Chu Phong trò chuyện vui vẻ, cô ta không quanh co lòng vòng, cũng không lá mặt lá trái, để lại đủ không gian cho Chu Phong tha hồ tưởng tượng. Kiên nhẫn của ai cũng có giới hạn, Chu Phong đã tiêu hao quá nhiều quá nhiều kiên nhẫn, chưa biết chừng một ngày nào đó cũng chẳng còn ai muốn chơi trò này với hắn nữa, mà kết cục chờ đợi hắn chỉ có một.
Chu Phong cũng biết, kết cục đó chính là những lời sáng nay hắn đã nói với Tôn Địch-Chôn thây nơi núi hoang.
Cho nên, bản thân hắn cũng phải nắm chắc thời gian. Đánh xong một ngày thái cực quyền với Mai Cẩn An, sau khi về nhà, Chu Phong nhìn về phía vệ sĩ đang canh giữ chỗ xa xa. Hắn thong thả uống bia một hồi. Đợi đến khi Trời tối, hắn thay một bộ quần áo, đội cái mũ lưỡi trai, đi xuống cầu thang, lượn tới một gian chứa đồ linh tinh đã khóa cửa dưới tầng trệt, miệng cắn cái đèn pin mini soi vào khóa cửa "chơi đùa" một lúc. Mấy phút sau, cánh cửa nhỏ "kẹt" một tiếng, mở ra. Ngoài cửa là một con đường nhỏ đen thui.
Hà Châu ở trong nhà nhận được điện thoại của Lý Vĩ Bằng. Đầu bên kia, Lý Vĩ Bằng nói: "Anh Châu, hắn còn thật sự đi ra từ cái cửa nhỏ mà anh bảo luôn."
Hà Châu mỉm cười, nhìn đồng hồ trên tường, tiếp tục dùng nĩa xiên một miếng thanh long đưa tới miệng Tôn Hồi. Cô ăn rất ngoan.
Hôm nay Tôn Hồi đã làm rất nhiều việc, sáng sớm làm bánh trứng, buổi trưa nấu hai chay hai mặn, buổi tối nấu mì, gần như cả ngày đều trong bếp. Cô không biết còn có thể làm gì, luôn cảm thấy hơi rệu rã tinh thần. Còn Hà Châu thì cứ bên cô, hỏi cô kỳ nghỉ hè này muốn đi làm thêm không, đứa trẻ ở tòa nhà bên cạnh cần gia sư nữa không? Tôn Hồi chau mày suy tư, trả lời với vẻ chẳng có sức lực: "Hôm khác em đi hỏi xem..."
Nửa tiếng sau cuối cùng Hà Châu buông cô ra, chạy vào phòng ngủ của mình, khóa cửa bật máy tính. Ngồi suốt mười phút rốt cuộc thấy hình nền trên màn hình đã thay đổi.
Hình ảnh trong laptop theo góc độ từ trên xuống, cả phòng khách nhìn không sót thứ gì, đồ đạc bày trí trong phòng phủ đầy bụi, quen thuộc vô cùng. Trên bàn trà nhỏ
cạnh sô pha vẫn để một khung ảnh, trong ảnh là mẹ con ba người, phải cái nhìn vào màn hình chỉ có thể thấy một hình dáng bé xíu.
Nơi này chính là căn hộ mà Hà Huy đã mua. Để lo cho Hà Huy, Hà Châu và mẹ đã bán căn nhà dưới quê, từng sống ở đây hai năm, là căn hộ thường xuyên bị trộm kia.
Từ khi nào, trên màn hình có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Hắn cầm đèn pin mini, lén lút nhìn quanh, bắt đầu từ cánh cửa, mở tất cả tủ và ngăn kéo ra, thậm chí còn khom người gõ gõ lên gạch lát. Hà Châu không nhịn nổi cười, đợi hắn ta từ từ đi về phía phòng ngủ, anh đổi màn hình, hình ảnh chuyển ngay tới phòng ngủ trống trơn.
Cứ thế qua hồi lâu, rốt cuộc hắn quay lại phòng khách, giơ đèn pin ngó ngược ngó xuôi. Cuối cùng, chùm ánh sáng đột nhiên cố định trên bàn trà nhỏ cạnh sô pha. Chiếc đèn pin dần dần tới gần, những chùm sáng mỗi lúc một rõ ràng. Còn kẻ nọ bỗng ngẩn người, hắn cầm khung ảnh trước mặt lên, đến nỗi Hà Châu có thể nhìn thấy trong đôi mắt mở trừng trừng của hắn ngập tràn khiếp sợ.
Hà Châu nhếch môi, ngón tay gõ vào bàn gỗ, giống như thưởng thức vở kịch câm kéo dài một tiếng đồng hồ, thẳng tới lúc màn hình lần nữa khôi phục lại sự tĩnh tại, anh mới nhéo hai đầu lông mày trầm tư một hồi. Đang định đứng dậy thì đột nhiên Hà Châu thấy màn hình vẫn chưa tắt chợt rung một cái, anh quét tầm mắt chậm rãi nhìn qua, cuối cùng dừng trên bóng dáng của một người đàn ông chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Trên hình ảnh, đèn trong phòng khách sáng chưng, chiếu rõ ràng ông ta này. Ông ta mặc một chiếc áo phông kiểu cũ và quần tây, kiểu đầu Địa Trung Hải, người béo, đứng ở cửa nhìn bốn phía.
Hà Châu giật mình ngay tại chỗ, mãi đến khi Tôn Hồi gõ cửa anh mới sực tỉnh, bật màn hình nhìn hai lần nữa. Sau cùng, anh dùng sức gập laptop lại, mím chặt môi, ánh mắt nặng nề.
Hà Châu gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi bảo Lý Vĩ Bằng mau chóng về nhà nghỉ ngơi.
Tiếp đó, anh vội vàng vào nhà. Căn hộ tối om. Hà Châu đi vào phòng ngủ, kiểm tra Tôn Hồi đang nghiêng mình ngủ, thấy cô vẫn nhắm mắt, anh mới thoáng yên tâm.
Hà Châu vừa định quay người đi vào phòng vệ sinh thì tấm chăn dịch chuyển, anh nhỏ giọng: "Đánh thức em à?"
Tôn Hồi hơi hơi vén mắt, ngoắc cái tay chống bên gối của anh, lẩm bẩm: "Không ạ. Anh đi đâu đấy?"
"Trả tiền!" Hà Châu hôn Tôn Hồi, không đợi cô phản ứng lại từ trong ngỡ ngàng, anh đã nói tiếp: "Em mau ngủ đi. Anh tắm trước đã!"
Mười lăm phút sau, Hà Châu nằm lên giường. Một cái đầu nhỏ bé liền chui tới trước ngực. Ánh trăng sáng trong, gió đêm hè đang dùng nhịp điệu thoi đưa nhẹ nhàng nhất nơi thành phố này.
Hôm sau, Mặt Trời treo cao, chim hót ve kêu. Vầng thái dương vẽ một vòng tròn nhỏ, cho cuối tuần một khởi đầu tốt đẹp.
Tôn Hồi rời giường sớm, cô lấy trứng gà và hành lá trong tủ lạnh, lấy bột mì trong tủ, nướng mấy cái bánh trứng. Trong mỗi cái bánh trứng cho thêm một lát thịt xông khói và mì sợi vừa xào, rắc đều hành lá lên, cắn một miếng là lưu lại vị thơm nơi răng và môi.
Hà Châu ăn một lúc ba cái, còn muốn ăn nữa thì thấy Tôn Hồi đưa miếng bánh trứng mà cô đã cắn một nửa cho anh, lưu luyến nói: "Anh ăn đi!..."
Hà Châu không nhịn nổi cười, chẳng nỡ cướp chút đồ ăn ấy của cô.
Còn tại biệt thự ven biển phía bên kia, từ bên ngoài từng tấm thủy tinh, Mặt trời rọi thẳng vào, đem những tờ tiền mệnh giá một trăm tệ rải đầy phòng khách chiếu không còn chỗ nấp, hệt lửa thiêu chẳng chừa đường lui.
Mai Cẩn An mặc một cái váy ngủ bằng lụa, từ từ bước ra khỏi phòng, vịn cầu thang mà nhìn xuống phòng khách bừa bộn. Tối qua, cô ta luôn bị vây trong kinh sợ, mãi đến lúc bước chân của Hà Châu nối tiếp nhau xuống lầu, giẫm trên bậc cầu thang, gõ bên tại cô ta như chuông báo động đột ngột reo vang, cô ta mới chợt bừng tỉnh, mạnh mẽ lùi về phía sau mấy bước. Nhưng từ đầu chí cuối Mai Cẩn An không thốt nổi một tiếng. Cô ta chưa bao giờ nhát gan như vậy. Luồng khí lạnh ấy từ trên người Hà Châu ùn ùn thốc vào Mai Cẩn An, lại làm cho cô ta cũng chẳng dám nhúc nhích.
Mai Cẩn An nắm chặt lan can, sắc mặt hệt sương giá. Cứ đứng vậy một lúc lâu, cô ta mới trở về phòng ngủ tắm rửa thay đồ, rồi xách túi giẫm lên những tờ tiền đầy sàn nhà, mở cửa ra ngoài không mang theo mảy may do dự.
Trước khi chuông ngoài cửa nơi Chu Phong ở kêu, hắn đang cùng nói chuyện với Tôn Địch mới sáng sớm đã chạy tới.
Vẻ mặt Tôn Địch không lành, bước vào cửa liền ném mạnh túi xách lên sô pha, rồi khoanh tay, xoay người chất vấn Chu Phong: "Anh đây là cho em ngạc nhiên bất ngờ nhỉ, ra tù ngay cả một lời chào hỏi cũng không có?"
Hôm qua, Mai Đình Sơn đón Tôn Địch đi ăn bữa tối, cô ấy vẫn cho rằng hai người hẹn hò. Đến nhà hàng đỗ xe mới thấy Chu Phong, Mai Đình Sơn còn châm chọc: "Thật khéo, vẫn tưởng vào phòng bao cho Tôn Địch một niềm vui bất ngờ nữa, không nghĩ ở đây đã gặp được!"
Tôn Địch chả có bất cứ niềm vui bất ngờ nào, kinh hãi thì không ít, hồi lâu mới duy trì lại dáng vẻ, không thất lễ trước mặt Mai Đình Sơn.
Chu Phong thờ ơ đáp: "Có cần thiết chào hỏi cô không?"
Tôn Địch thoáng ngớ người, đỏ mặt nói: "Chu Phong, anh làm rõ cho em, giờ em thế này đều là anh hại. Nếu anh muốn vượt mặt em hợp tác với Mai Đình Sơn, nằm mơ đi!"
"À, tôi lại quên mất thân phận của cô hiện giờ rồi!" Chu Phong giễu cợt: "Bạn gái tai tiếng của chủ tịch Mai, bản lĩnh tài giỏi nha!"
Mặt Tôn Địch hơi biến sắc, cô ta không nhịn nổi: "Anh bớt nói mát đi! Lúc trước, nếu không phải là do anh thì nay tôi vẫn là Đàm phu nhân, tội gì phải trốn tít tới Hải Châu xa xôi, ngay cả nhà cũng không dám về!"
"Đó là cô vô dụng! Thời gian hai năm cũng không vét nổi cái rắm, làm việc ngu xuẩn hết sức. Nếu chẳng phải tôi đã chỉ cho cô lối thoát, giờ nói không chừng chôn thây nơi núi hoang rồi đấy!"
Tôn Địch trợn trừng mắt, hai tay không khỏi run rẩy.
Cô ấy vẫn nhớ lần cuối cùng gặp Chu Phong là trong trại giam số bốn của tỉnh. Cô ấy nói cho hắn biết Đàm Đông Niên đã biết hết mọi chuyện, bao gồm kẻ trong tù rốt cuộc là ai. Chu Phong liền mắng Tôn Địch một trận, hai người không ngớt tranh cãi đến tận khi Chu Phong lạnh lùng bảo: "Có biết mấy người đã chết vì chuyện này không? Hai người, một người bị xe đâm chết, tan nhà nát cửa; một người nhảy xuống từ cửa sổ. Cô đoán gã tự nhảy hay có người khác giúp gã?"
Cuối cùng Tôn Địch bình tĩnh lại, theo chỉ thị của Chu Phong, cô ấy vội vàng bay tới Hải Châu, tìm được chủ tịch Mai của tập đoàn Hải Sơn trong miệng Chu Phong đã bảo. Mà hết thảy đều nằm trong dự liệu của Chu Phong, Mai Đình Sơn chỉ nói ngắn gọn vài câu thì giữ cô ấy lại.
Tôn Địch mệt mỏi ngồi xuống sô pha, hai tay đỡ cái trán, rũ mắt mở miệng: "Bây giờ làm sao đây? Em không thể ở mãi nơi này cả đời được. Anh chẳng qua chỉ cần tiền, anh bán cho Mai Đình Sơn thứ ông ta muốn là được rồi, cầm tiền là xong hết mọi việc thôi!"
"Cô nghĩ chuyện đơn giản thế sao?" Chu Phong liếc Tôn Địch một cái: "Chớ hỏi nhiều. Không nói với cô toàn bộ cũng vì tốt cho cô. Tôi có tính toán của mình. Cô ở bên cạnh Mai Đình Sơn như cũ là được." Dừng chốc lát, hắn nghĩ tới hai chậu hoa nhỏ trên mộ mẹ, lại hỏi: "Phải rồi, Hồi Hồi tốt nghiệp chưa, còn sống trong cái nhà nát kia của các người không?"
Tôn Địch ngẩn ra. Một năm rưỡi nay, cô ấy bên cạnh Mai Đình Sơn mà lo lắng, ở
thành phố Hải Châu mà nơm nớp sợ hãi, căn bản không rảnh nhớ nhung cô em gái ấy. Hồi lâu Tôn Địch mới ấp úng trả lời: "Ờ, vẫn chưa... Vẫn ổn..."
Chu Phong chẳng qua thuận miệng hỏi một câu rồi nói tới sắp xếp quãng thời gian tiếp theo. Hắn không định bán mạng cho tập đoàn Hải Sơn, nhưng trước khi làm xong việc của mình, hắn cần phải ở lại đó. Và hắn còn phải tìm lối thoát cho ngày sau, không thể dựa hoàn toàn vào lão hồ li Mai Đình Sơn ấy được.
"Hai ngày này tôi phải ra ngoài một chuyến. Qua một thời gian nữa có thể trở về Nam Giang. Vệ sĩ Mai Đình Sơn thuê là một phiền toái. Tôi làm việc gì cũng phải bó chân bó tay!" Không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên bảo: "Kỳ thực Đàm Đông Niên là người tốt đấy, lại cứ thế buông tha cho cô. Cô đoán giờ cô có thể bình an, có công lao của anh ta không?"
Tim Tôn Địch đập điên cuồng, ánh mắt liếc về phía ban công, không trả lời. Đúng lúc ấy, chuông cửa liền reo, Tôn Địch liền quay đầu nhìn sang Chu Phong. Hắn giơ tay để cô ấy đừng khẩn trương rồi đi tới cửa nhìn điện thoại quan sát, sau đó quay đầu nói Tôn Địch: "Mai Cẩn An!"
Mai Cẩn An lấy thân phận chủ nhà dẫn Chu Phong đi làm quen với hoàn cảnh ở thành phố Hải Châu. Mấy năm nay, thành phố Hải Châu thay đổi rất lớn, tòa nhà của tập đoàn Hải Sơn cũng đã xây mới, rất nhiều kiến trúc đều dùng tên tập đoàn Hải Sơn, ví dụ khách sạn và câu lạc bộ, còn có một trung tâm mua sắm. Tối qua, lúc ăn cơm, Mai Đình Sơn đã giao nhiệm vụ này cho Mai Cẩn An.
Cửa lớn vừa mở ra, Mai Cẩn An nhướn mày: "Giám đốc Địch cũng ở đây à?"
Tôn Địch cười đáp: "Đến sớm vậy. Hôm nay vẫn là tôi đến đây lần đầu tiên!"
Hai người hàn huyên dăm ba câu. Tôn Địch cũng không định đi dạo phố với họ nên khách sao một lúc thì rời đi. Mai Cẩn An và Chu Phong ngồi lên xe, ghế trước là một vệ sĩ, một chiếc xe nữa theo sau, lượn một vòng nội thành rồi tới kho bãi Hải Sơn. Bên trong, bao la các container xếp đầy hai tầng. Mắt Chu Phong bất giác lóe sáng.
Mai Đình Sơn giữ Chu Phong lại là có rất nhiều chỗ tốt. Một điểm trực tiếp nhất chính là có thể khiến tập đoàn Trung Quảng nể mặt Mai Đình Sơn. Còn Mai Cẩn An không hề bằng lòng với loại chuyện lằng nhằng này. Nay, con sói Hà Châu đã không thể khống chế, đây là sai lầm lớn nhất của cô ta rồi. Tuy nhiên cũng có thể coi như một lỗ
hổng, khi cô ta nắm được điểm yếu của con sói ấy, cô ta còn lo lắng gì nữa? Mai Cẩn An và Chu Phong trò chuyện vui vẻ, cô ta không quanh co lòng vòng, cũng không lá mặt lá trái, để lại đủ không gian cho Chu Phong tha hồ tưởng tượng. Kiên nhẫn của ai cũng có giới hạn, Chu Phong đã tiêu hao quá nhiều quá nhiều kiên nhẫn, chưa biết chừng một ngày nào đó cũng chẳng còn ai muốn chơi trò này với hắn nữa, mà kết cục chờ đợi hắn chỉ có một.
Chu Phong cũng biết, kết cục đó chính là những lời sáng nay hắn đã nói với Tôn Địch-Chôn thây nơi núi hoang.
Cho nên, bản thân hắn cũng phải nắm chắc thời gian. Đánh xong một ngày thái cực quyền với Mai Cẩn An, sau khi về nhà, Chu Phong nhìn về phía vệ sĩ đang canh giữ chỗ xa xa. Hắn thong thả uống bia một hồi. Đợi đến khi Trời tối, hắn thay một bộ quần áo, đội cái mũ lưỡi trai, đi xuống cầu thang, lượn tới một gian chứa đồ linh tinh đã khóa cửa dưới tầng trệt, miệng cắn cái đèn pin mini soi vào khóa cửa "chơi đùa" một lúc. Mấy phút sau, cánh cửa nhỏ "kẹt" một tiếng, mở ra. Ngoài cửa là một con đường nhỏ đen thui.
Hà Châu ở trong nhà nhận được điện thoại của Lý Vĩ Bằng. Đầu bên kia, Lý Vĩ Bằng nói: "Anh Châu, hắn còn thật sự đi ra từ cái cửa nhỏ mà anh bảo luôn."
Hà Châu mỉm cười, nhìn đồng hồ trên tường, tiếp tục dùng nĩa xiên một miếng thanh long đưa tới miệng Tôn Hồi. Cô ăn rất ngoan.
Hôm nay Tôn Hồi đã làm rất nhiều việc, sáng sớm làm bánh trứng, buổi trưa nấu hai chay hai mặn, buổi tối nấu mì, gần như cả ngày đều trong bếp. Cô không biết còn có thể làm gì, luôn cảm thấy hơi rệu rã tinh thần. Còn Hà Châu thì cứ bên cô, hỏi cô kỳ nghỉ hè này muốn đi làm thêm không, đứa trẻ ở tòa nhà bên cạnh cần gia sư nữa không? Tôn Hồi chau mày suy tư, trả lời với vẻ chẳng có sức lực: "Hôm khác em đi hỏi xem..."
Nửa tiếng sau cuối cùng Hà Châu buông cô ra, chạy vào phòng ngủ của mình, khóa cửa bật máy tính. Ngồi suốt mười phút rốt cuộc thấy hình nền trên màn hình đã thay đổi.
Hình ảnh trong laptop theo góc độ từ trên xuống, cả phòng khách nhìn không sót thứ gì, đồ đạc bày trí trong phòng phủ đầy bụi, quen thuộc vô cùng. Trên bàn trà nhỏ
cạnh sô pha vẫn để một khung ảnh, trong ảnh là mẹ con ba người, phải cái nhìn vào màn hình chỉ có thể thấy một hình dáng bé xíu.
Nơi này chính là căn hộ mà Hà Huy đã mua. Để lo cho Hà Huy, Hà Châu và mẹ đã bán căn nhà dưới quê, từng sống ở đây hai năm, là căn hộ thường xuyên bị trộm kia.
Từ khi nào, trên màn hình có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Hắn cầm đèn pin mini, lén lút nhìn quanh, bắt đầu từ cánh cửa, mở tất cả tủ và ngăn kéo ra, thậm chí còn khom người gõ gõ lên gạch lát. Hà Châu không nhịn nổi cười, đợi hắn ta từ từ đi về phía phòng ngủ, anh đổi màn hình, hình ảnh chuyển ngay tới phòng ngủ trống trơn.
Cứ thế qua hồi lâu, rốt cuộc hắn quay lại phòng khách, giơ đèn pin ngó ngược ngó xuôi. Cuối cùng, chùm ánh sáng đột nhiên cố định trên bàn trà nhỏ cạnh sô pha. Chiếc đèn pin dần dần tới gần, những chùm sáng mỗi lúc một rõ ràng. Còn kẻ nọ bỗng ngẩn người, hắn cầm khung ảnh trước mặt lên, đến nỗi Hà Châu có thể nhìn thấy trong đôi mắt mở trừng trừng của hắn ngập tràn khiếp sợ.
Hà Châu nhếch môi, ngón tay gõ vào bàn gỗ, giống như thưởng thức vở kịch câm kéo dài một tiếng đồng hồ, thẳng tới lúc màn hình lần nữa khôi phục lại sự tĩnh tại, anh mới nhéo hai đầu lông mày trầm tư một hồi. Đang định đứng dậy thì đột nhiên Hà Châu thấy màn hình vẫn chưa tắt chợt rung một cái, anh quét tầm mắt chậm rãi nhìn qua, cuối cùng dừng trên bóng dáng của một người đàn ông chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Trên hình ảnh, đèn trong phòng khách sáng chưng, chiếu rõ ràng ông ta này. Ông ta mặc một chiếc áo phông kiểu cũ và quần tây, kiểu đầu Địa Trung Hải, người béo, đứng ở cửa nhìn bốn phía.
Hà Châu giật mình ngay tại chỗ, mãi đến khi Tôn Hồi gõ cửa anh mới sực tỉnh, bật màn hình nhìn hai lần nữa. Sau cùng, anh dùng sức gập laptop lại, mím chặt môi, ánh mắt nặng nề.
Danh sách chương