Cậu Kiên và Út vừa bước lên nhà sàn, cô Ngọc vội ra đón cậu:
- Anh Kiên, anh đi đâu làm em lo lắng quá!
Cậu Kiên không trả lời, cậu vào chỗ nằm lấy mấy đồ đạc cá nhân rồi kéo tay Út xuống sân.
- Tao với mày về Hà Nội, ở đây làm gì nữa.
- Ơ… sao thế được cậu. Cậu đưa cô Ngọc đến đây cơ mà.
- Kệ nó đi, cho nó về cùng đoàn.
- Thôi… thế không được đâu cậu. Em không đồng ý.
Út giữ tay cậu lại, nhất quyết không thể đi thế được. Dù thế nào thì cậu Kiên cũng đã đưa cô Ngọc đến đây, cậu không thể bỏ lại cô ấy mà về trước được, như vậy thì quá đáng với cô ấy quá.
Long cũng từ phía nhà tắm tiến lại, nhìn chân Long mà Út giật mình. Vết rắn cắn sưng to lại còn tím lên rồi. Út áy náy bảo cậu Kiên:
- Hay chúng ta về sớm đi, cả cô Ngọc và anh Long đi cùng nữa. Em nghĩ anh Long cần vào viện kiểm tra vết rắn cắn, có vẻ không đơn giản cậu ạ.
Cậu Kiên đang bực nhưng nghe Út nói vậy cũng hợp lý. Cậu không nói gì.
Út mỉm cười nói với Long:
- Anh Long, anh Kiên sẽ đưa chúng ta về Hà Nội bây giờ, tôi thấy chân anh không ổn.
- Tôi không sao, Kim đừng quên tối nay đoàn có buổi thi team building phụ đấy nhé, không trốn được đâu.
Cậu Kiên thở dài, team building cái gì chứ, Út sắp nghỉ việc ở đó đến nơi rồi còn gì. Cần quái gì thi thố nữa.
Út không quên buổi team building phụ này, chỉ là Út lo cho Long nên mới muốn về sớm thôi, nhưng Long đã nói thế thì Út nghĩ mình nên ở lại thi đấu. Dù sao Út cũng đang là thành viên trong đội của Tùng, Út không muốn bỏ mặc anh chị em trong lúc họ cần Út.
- Tôi không quên đâu. Nếu anh muốn ở lại thì chúng ta ở lại. Tôi cũng không muốn đội chúng ta thua cuộc.
- Mày có nghe tao không đấy? Cậu Kiên bực mình quát lên nhưng nhìn cái mặt cười cười của Út thì cậu cũng đành chịu mà ở lại cùng Út. Ở đâu có Út, ở đó dễ chịu mà.
Út bảo cậu Kiên lên trên nằm nghỉ, cậu cũng chán cái nơi khỉ ho cò gáy này nên kéo Út lên gian nhà sàn nơi mấy thanh niên vẫn đang sum vầy bên chiếu bạc.
Út ngường ngượng đứng dậy khi cậu Kiên kéo Út lại chỗ cậu.
- Em ngồi đây đâu có tiện, em qua gian chị em phụ nữ đây, cậu nằm nghỉ đi.
Cậu Kiên hậm hực nằm xuống, cậu đành lôi điện thoại ra chơi điện tử giết thời gian vậy.
Đến bữa tối, cả đoàn lại kéo nhau ra một nhà hàng gần đó để thưởng thức ẩm thực núi rừng ngon mắt lạ miệng. Cậu Kiên chọn chỗ ngồi cạnh Út, dù sao anh trai ngồi cạnh em gái thì cũng có gì là khó hiểu.
Cô Ngọc đương nhiên ngồi cạnh cậu ở phía kia, Long ngồi đối diện Út, cạnh Long là Duyên rồi đến Tùng.
Không khí bàn ăn không được thoải mái, dù ngoài mặt, Duyên vui vẻ nói nói cười cười với Tùng và Long làm câu chuyện quanh bàn cũng có phần rôm rả.
Tất nhiên giờ có cho tiền Tùng cũng không dám mời cậu Kiên uống rượu quê thơm ngon hảo hạng của anh thêm một lần nào nữa, anh chỉ rót cho Long và mình mà thôi.
Cậu Kiên im lặng. Thi thoảng cậu lại gắp thức ăn cho Út, gỡ cá cho Út làm Út ngại ngùng. Cô vợ tương lai cành vàng lá ngọc của cậu ngồi ngay bên cạnh mà cậu chẳng thèm đoái hoài, cứ chỉ quan tâm đến Út thôi làm mặt cô đen lại, chả còn bụng dạ nào mà ăn hay trò chuyện cùng ba người kia.
Nhìn thái độ của ba người trước mặt, có vẻ Tùng cũng hiểu chuyện. Rõ ràng không thể có chuyện Kim và anh chàng kia là anh em được, cách họ nhìn nhau, quan tâm đến nhau chỉ cần thoáng qua cũng hiểu là của người tình. Anh cười cười tỏ vẻ thông cảm với cô Ngọc.
Duyên quan tâm đến Long thì ai cũng nhận ra, chẳng kém gì cách cậu Kiên quan tâm đến Út. Long không có ý kiến, anh chỉ lịch sự cảm ơn Duyên mà thôi. Hình như Long mệt, thần sắc anh nhợt nhạt làm Duyên càng thêm quan tâm lo lắng.
- Tôi đủ rồi, tôi về nhà sàn trước.
Mới ăn được một lúc, Long đặt đũa xuống rồi từ biệt cả nhóm để về nhà sàn. Có vẻ anh mệt thật, Duyên vội vã theo Long dù Long cứ tập tễnh bước đi trước. Vết rắn cắn giờ sưng tím lại làm Long thêm khó chịu, đúng như Long lo ngại, vết rắn cắn đó không hoàn toàn lành tính.
Long cảm thấy người gai gai lạnh, anh vừa bước lên gian nhà sàn đã lôi chăn ra đắp kín người. Duyên bước vào thấy Long trùm chăn thì hốt hoảng tiến lại sờ trán Long.
- Anh Long, anh bị sốt rồi. Chúng ta về Hà Nội thôi. Để em báo anh Tùng!
- Tôi không sao, cô kệ tôi.
Duyên bực bội nhìn gương mặt bắt đầu mê man của Long, cô tìm thuốc hạ sốt cho Long uống rồi chạy lại nhà hàng.
- Anh Tùng, anh Long bị sốt rồi, anh ấy đang mê man, chúng ta phải đưa anh ấy về Hà Nội thôi, vết rắn cắn sưng lên to lắm anh ạ.
Tùng cũng hốt hoảng đứng dậy, giờ đưa Long về Hà Nội là cần thiết, không thể đùa với rắn được.
Cậu Kiên dù rất ghét Long nhưng cũng đành lên tiếng:
- Để tôi đưa anh ta về.
- Vậy… phiền anh quá!
Duyên mừng ra mặt khi nghe cậu Kiên nói vậy, dù Duyên bực mình suốt buổi với cậu, tại cậu mới khiến anh Long của cô phải chịu khổ mà.
Cô Ngọc nhanh chóng bám theo cậu Kiên lên ngồi cạnh cậu. Ghế phía sau, Long nằm đó mê man không biết gì.
Út cố tình lui lại, buổi team building tối nay của nhóm Tùng đã thiếu Long rồi, Tùng năn nỉ Út ở lại để nhóm của anh không thua cuộc. Thêm nữa, xe của cậu cũng đã chật, Út không thể tranh giành chỗ với cô Ngọc được, Út đành lánh mặt khi cậu Kiên cùng Tùng đỡ Long ra xe. Chắc chắn cậu sẽ giận Út nhưng Út cũng đành phải tạm xa cậu thôi.
- Anh Kiên, anh đi đâu làm em lo lắng quá!
Cậu Kiên không trả lời, cậu vào chỗ nằm lấy mấy đồ đạc cá nhân rồi kéo tay Út xuống sân.
- Tao với mày về Hà Nội, ở đây làm gì nữa.
- Ơ… sao thế được cậu. Cậu đưa cô Ngọc đến đây cơ mà.
- Kệ nó đi, cho nó về cùng đoàn.
- Thôi… thế không được đâu cậu. Em không đồng ý.
Út giữ tay cậu lại, nhất quyết không thể đi thế được. Dù thế nào thì cậu Kiên cũng đã đưa cô Ngọc đến đây, cậu không thể bỏ lại cô ấy mà về trước được, như vậy thì quá đáng với cô ấy quá.
Long cũng từ phía nhà tắm tiến lại, nhìn chân Long mà Út giật mình. Vết rắn cắn sưng to lại còn tím lên rồi. Út áy náy bảo cậu Kiên:
- Hay chúng ta về sớm đi, cả cô Ngọc và anh Long đi cùng nữa. Em nghĩ anh Long cần vào viện kiểm tra vết rắn cắn, có vẻ không đơn giản cậu ạ.
Cậu Kiên đang bực nhưng nghe Út nói vậy cũng hợp lý. Cậu không nói gì.
Út mỉm cười nói với Long:
- Anh Long, anh Kiên sẽ đưa chúng ta về Hà Nội bây giờ, tôi thấy chân anh không ổn.
- Tôi không sao, Kim đừng quên tối nay đoàn có buổi thi team building phụ đấy nhé, không trốn được đâu.
Cậu Kiên thở dài, team building cái gì chứ, Út sắp nghỉ việc ở đó đến nơi rồi còn gì. Cần quái gì thi thố nữa.
Út không quên buổi team building phụ này, chỉ là Út lo cho Long nên mới muốn về sớm thôi, nhưng Long đã nói thế thì Út nghĩ mình nên ở lại thi đấu. Dù sao Út cũng đang là thành viên trong đội của Tùng, Út không muốn bỏ mặc anh chị em trong lúc họ cần Út.
- Tôi không quên đâu. Nếu anh muốn ở lại thì chúng ta ở lại. Tôi cũng không muốn đội chúng ta thua cuộc.
- Mày có nghe tao không đấy? Cậu Kiên bực mình quát lên nhưng nhìn cái mặt cười cười của Út thì cậu cũng đành chịu mà ở lại cùng Út. Ở đâu có Út, ở đó dễ chịu mà.
Út bảo cậu Kiên lên trên nằm nghỉ, cậu cũng chán cái nơi khỉ ho cò gáy này nên kéo Út lên gian nhà sàn nơi mấy thanh niên vẫn đang sum vầy bên chiếu bạc.
Út ngường ngượng đứng dậy khi cậu Kiên kéo Út lại chỗ cậu.
- Em ngồi đây đâu có tiện, em qua gian chị em phụ nữ đây, cậu nằm nghỉ đi.
Cậu Kiên hậm hực nằm xuống, cậu đành lôi điện thoại ra chơi điện tử giết thời gian vậy.
Đến bữa tối, cả đoàn lại kéo nhau ra một nhà hàng gần đó để thưởng thức ẩm thực núi rừng ngon mắt lạ miệng. Cậu Kiên chọn chỗ ngồi cạnh Út, dù sao anh trai ngồi cạnh em gái thì cũng có gì là khó hiểu.
Cô Ngọc đương nhiên ngồi cạnh cậu ở phía kia, Long ngồi đối diện Út, cạnh Long là Duyên rồi đến Tùng.
Không khí bàn ăn không được thoải mái, dù ngoài mặt, Duyên vui vẻ nói nói cười cười với Tùng và Long làm câu chuyện quanh bàn cũng có phần rôm rả.
Tất nhiên giờ có cho tiền Tùng cũng không dám mời cậu Kiên uống rượu quê thơm ngon hảo hạng của anh thêm một lần nào nữa, anh chỉ rót cho Long và mình mà thôi.
Cậu Kiên im lặng. Thi thoảng cậu lại gắp thức ăn cho Út, gỡ cá cho Út làm Út ngại ngùng. Cô vợ tương lai cành vàng lá ngọc của cậu ngồi ngay bên cạnh mà cậu chẳng thèm đoái hoài, cứ chỉ quan tâm đến Út thôi làm mặt cô đen lại, chả còn bụng dạ nào mà ăn hay trò chuyện cùng ba người kia.
Nhìn thái độ của ba người trước mặt, có vẻ Tùng cũng hiểu chuyện. Rõ ràng không thể có chuyện Kim và anh chàng kia là anh em được, cách họ nhìn nhau, quan tâm đến nhau chỉ cần thoáng qua cũng hiểu là của người tình. Anh cười cười tỏ vẻ thông cảm với cô Ngọc.
Duyên quan tâm đến Long thì ai cũng nhận ra, chẳng kém gì cách cậu Kiên quan tâm đến Út. Long không có ý kiến, anh chỉ lịch sự cảm ơn Duyên mà thôi. Hình như Long mệt, thần sắc anh nhợt nhạt làm Duyên càng thêm quan tâm lo lắng.
- Tôi đủ rồi, tôi về nhà sàn trước.
Mới ăn được một lúc, Long đặt đũa xuống rồi từ biệt cả nhóm để về nhà sàn. Có vẻ anh mệt thật, Duyên vội vã theo Long dù Long cứ tập tễnh bước đi trước. Vết rắn cắn giờ sưng tím lại làm Long thêm khó chịu, đúng như Long lo ngại, vết rắn cắn đó không hoàn toàn lành tính.
Long cảm thấy người gai gai lạnh, anh vừa bước lên gian nhà sàn đã lôi chăn ra đắp kín người. Duyên bước vào thấy Long trùm chăn thì hốt hoảng tiến lại sờ trán Long.
- Anh Long, anh bị sốt rồi. Chúng ta về Hà Nội thôi. Để em báo anh Tùng!
- Tôi không sao, cô kệ tôi.
Duyên bực bội nhìn gương mặt bắt đầu mê man của Long, cô tìm thuốc hạ sốt cho Long uống rồi chạy lại nhà hàng.
- Anh Tùng, anh Long bị sốt rồi, anh ấy đang mê man, chúng ta phải đưa anh ấy về Hà Nội thôi, vết rắn cắn sưng lên to lắm anh ạ.
Tùng cũng hốt hoảng đứng dậy, giờ đưa Long về Hà Nội là cần thiết, không thể đùa với rắn được.
Cậu Kiên dù rất ghét Long nhưng cũng đành lên tiếng:
- Để tôi đưa anh ta về.
- Vậy… phiền anh quá!
Duyên mừng ra mặt khi nghe cậu Kiên nói vậy, dù Duyên bực mình suốt buổi với cậu, tại cậu mới khiến anh Long của cô phải chịu khổ mà.
Cô Ngọc nhanh chóng bám theo cậu Kiên lên ngồi cạnh cậu. Ghế phía sau, Long nằm đó mê man không biết gì.
Út cố tình lui lại, buổi team building tối nay của nhóm Tùng đã thiếu Long rồi, Tùng năn nỉ Út ở lại để nhóm của anh không thua cuộc. Thêm nữa, xe của cậu cũng đã chật, Út không thể tranh giành chỗ với cô Ngọc được, Út đành lánh mặt khi cậu Kiên cùng Tùng đỡ Long ra xe. Chắc chắn cậu sẽ giận Út nhưng Út cũng đành phải tạm xa cậu thôi.
Danh sách chương