Gió lạnh xen lẫn vài miếng bông tuyết rơi vào giữa hai người, hai tay Tần Phi bị Liễu Khinh Dương nắm trong tay, chân lực thuần khiết mạnh mẽ chạy trong kinh mạch trị liệu thương thế cho hắn.
Liễu Khinh Dương có vẻ thành thạo thoải mái mở miệng ra nói: "Trước kia, ta không bội phục Dịch Tổng đốc nhiều lắm. Nhưng thông qua lần đón dâu này, ta đã hiểu rất rõ, vì sao ông ta lại có thể tọa trấn tại Sát Sự Thính lâu như vậy?"
Tần Phi đang vào lúc mấu chốt để chữa thương nên không dám nói chuyện, hắn mở trừng hai mắt ý bảo Liễu Khinh Dương nói tiếp.
"Có biết tại sao ở đoạn đường này các người không gặp cường địch không?"
Liễu Khinh Dương ung dung nói: "Nguyên Đề đốc ở bên ngoài cầm đầu tinh anh Chấp Hành Ty, không ngừng quét sạch thích khách đến từ Giang Nam. Ta nhận được tin, tại cầu nổi các ngươi chiến một trận bắt được một tên sống sót. Người này dưới sự tra tấn bức cung của Nguyên Đề đốc đã phun ra sạch sẽ. Sau đó Nguyên Đề đốcđã bắt ít nhất năm sáu chục người giết chết gần trăm người. Thích khách mấy đại gia tộc ở Giang Nam có lẽ đã bị thanh tảo sạch sẻ, còn lại đều là địch nhân bên trong Sở Quốc chúng ta."
"Yến Vương xác thực đã phái Lưu Nhậm Trọng, vị này chính là đệ nhất cao thủ Bắc Cương mang theo bộ hạ tinh nhuệ mai phục tại một nơi cách thành Đông Đô hơn hai trăm dặm. Nếu như những người phía trước đều không thể giết chết công chúa Vũ Dương. Lưu Nhậm Trọng nhất định phải ra tay. Nhưng hiện tại ngươi có thể yên tâm, Lưu Nhậm Trọng đã trở về Bắc Cương rồi."
Tần Phi nhẹ nhàng thở ra, cảm giác trong ngực bụng thoải mái hơn khá nhiều. Hắn trầm giọng nói: " Tại sao Lưu Nhậm Trọng phải quay về?"
"Còn có thể là ai? Đương nhiên là vì tiểu cửu thúc." Liễu Khinh Dương mỉm cười nói: "Trần Hoằng Dận đem theo La Ngũ, Mâu Thất và các cao thủ của Quản phủ ra ngoài thành Đông Đô truy tìm dấu vết Lưu Nhậm Trọng để lại rồi giết người trong tối ngoài sáng khiến cho Lưu Nhậm Trọng không thể không ra mặt quyết một trận sinh tử với Trần Hoằng Dận. Hai người trải qua một trận kịch chiến. Mặc dù ta không tận mắt thấy thế nhưng cũng có tìm hiểu qua. Cao thủ đến cấp này tranh đấu quả thật quá hung hiểm."
"Nghe nói hai người giao thủ chỉ tính bằng một lần thở, Trần Hoằng Dận tổng cộng đâm ra mười hai thương, Lưu Nhậm Trọng đánh trả ba chưởng."
Lông mày Tần Phi nhướng lên: "Tiểu cửu thúc không sao chứ?"
"Trần Hoằng Dận phỏng chừng được mất một tháng nằm trên giường nhưng Lưu Nhậm Trọng cũng không khá hơn chút nào, nếu y tiếp tục lưu lại Đông Đô chỉ cần một cao thủ cấp Tông Sư cũng đủ để lấy mạng của hắn. Ngươi nói đi, Lưu Nhậm Trọng còn không cúp đuôi trốn về Bắc Cương à, chẳng lẽ muốn ở Đông Đô chờ chết sao?"
Lúc này Tần Phi mới yên lòng. Hắn lại muốn mở miệng hỏi tiếp thì Liễu Khinh Dương đã ngăn hắn lại rồi nói tiếp: "Những chuyện ở Đông Đô mà có khả năng dấu được Đường phủ rất ít rất ít. Ngày đó ngươi đập gãy chân Cao Đức, với tính tình của Tề Vương thì không thể không ra tay với ngươi. Khi chân trước Niệm công công rời khỏi Đông Đô, ta chân sau cũng theo đi cùng. Chỉ có điều, tên tiểu tử nhà ngươi thật giảo hoạt, tránh né hành tung thật đúng là nhất tuyệt, sau cuộc chiến cầu nổi Tam Thủy trấn đổi tên thành Hưng Long trấn, đuổi theo ngươi thật không dễ dàng."
"Ta đoán, Liễu thế thúc căn bản là không cần tìm ta, người chỉ cần theo Niệm công công là được. Nếu lão tìm không thấy ta, người cũng không cần ra tay. Nếu lão thái giám này tìm được ta. . . Vừa rồi chính là chứng cứ rõ ràng." Tần Phi cười ha hả nói.
"Đúng vậy a, ta cứ theo sát sau lưng Niệm công công. Vốn cho là lão cũng rất khó tìm được ngươi thế mà thật không ngờ lão thái giám này thật là giỏi. Lão ở đâu chặn đầu ngươi. Lá gan của ngươi không nhỏ nha dám đối lại ba chiêu. Ngươi cũng đã biết, người chịu được ba chiêu của Niệm công công không có mấy người. So với ta năm đó ngươi có dũng khí hơn!"
Tần Phi thỉnh thoảng mới khiêm tốn: " Liễu thế thúc quá khen."
"Cho nên ta mới bội phục Dịch Tổng đốc, nếu lão không phái ngươi ra đón dâu thì phải phái tất cả tinh anh Sát Sự Thính kể cả Quân Sơn Thủy, Tư Mã. Luân phiên ác chiến khó tránh khỏi sẽ có hao tổn. Quân Sơn Thủy cũng tốt, Nguyên Đề đốc cũng được, những nhân vật như thế chỉ cần hao tổn một người cũng là tổn thất to lớn cho Sát Sự Thính."
"Lão hồ ly này tâm địa như giảo hoạt như giặc cướp. Lão cố ý cho ngươi tới đón dâu. . . Ngươi nghĩ xem nếu ngươi thân hãm hiểm cảnh, Quản Linh Tư há có thể ngồi yên không lý gì đến sao? Nữ hài tử vì tình lang nguyện ý trả bất cứ giá nào. Cao thủ Quản phủ vì bảo vệ con rể tương lai gần như phái ra toàn bộ nhân thủ. Mà ngươi đã phải đi thì Đường phủ chúng ta có thể thờ ơ sao?" Liễu Khinh Dương mỉm cười: "Tốt xấu gò, ngươi cũng là con rể trên danh nghĩa của Đường phủ chúng ta tuy là ngươi đã tuyên bố từ hôn. . ."
"Dịch Tổng đốc hời hợt phái một người thế mà kéo ra bao nhiêu là cao thủ của hai gia tộc Đường, Quản. Lão vẫn bảo toàn được thực lực Sát Sự Thính, mặt khác lại để cho Quản gia Đường gia không thể đứng bên phía Yến Vương, Tề Vương. Cái phép tính này lão thực sự tính toán quá tuyệt vời. . ."
Nội công Tần Phi đã điều trị xong bảy tám phần, hắn thử vận động chân lực cho chạy từ khí hải đi ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt. Hắn cảm giác không có gì trở ngại nên biết rõ tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng là được, trong lòng liền thả lỏng. Hắn thản nhiên nói: "Liễu thế thúc, ta đọc sách không nhiều, người không cần lừa ta. Đại tổng quản của Đường phủ tự mình đến cứu ta, tuyệt đối không phải là vì sự kiện con rể tương lai là ta đã tuyên bố từ hôn, đúng hay không?"
Liễu Khinh Dương đứng chắp tay, dáng người cao gầy vẻ phong lưu văn nhã, dưới trời đất một màu tuyết trắng trong bộ thanh sam cứ ngạo nghễ như cổ thụ khí định thần nhàn.
Ánh mắt của y trong suốt như thật như ảo nhìn vào hai mắt Tần Phi thốt lên: "Về nhà đi. . ."
"Nhà nào?"
"Năm đó phu nhân mang thai rời Đường phủ, tình huống cụ thể hẳn là Thiên Kỳ đã nói với ngươi. Trên đời này những chuyện trùng hợp quá nhiều chắc chắn không phải trùng hợp. Vô luận ngươi có thừa nhận hay không, ngươi vẫn có hàng nghìn hàng vạn liên hệ với Đường gia, điểm này không cải biến được."
Thấy Liễu Khinh Dương nói chém đinh chặt sắt như thế, sắc mặt Tần Phi dần dần trầm xuống: "Nhưng ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Đường gia."
" Vậy cái này là cái gì?"Bàn tay Liễu Khinh Dương đang nắm chặt bỗng nhiên mở ra, trong tay là một cái khóa vàng nho nhỏ bên trên có viết 'Nguyệt Nhi bách nhật', chiếc khóa vàng được gia công tinh tế, bên trên khắc trăng và mây trông rất sống động.
Tần Phi biến sắc, tay sờ vào trong ngực, quả nhiên chiếc khóa vàng đã không thấy bóng dáng.
Liễu Khinh Dương thản nhiên nói: "Yên tâm, không phải ta ăn trộm. Vừa rồi ngươi kịch chiến với Niệm công công bị văng ra rơi trên mặt đất mà ngươi không biết, ta chỉ tiện tay nhặt lên. Chỉ có điều, cái khóa vàng của phu nhân ta đã nhìn thấy từ lâu. Ngươi có thể nói cho ta biết, cái khóa vàng này có quan hệ gì với ngươi?"
Tần Phi im lặng không nói gì, sau nửa ngày mới phản bác: "Cho dù có quan hệ, ta cần gì phải nói cho ngươi biết?"
Liễu Khinh Dương bật cười: "Tuổi trẻ bướng bỉnh không khác gì lão gia năm xưa. Khi đó Đường Quốc bị diệt, Ngụy Đế nghe nói lão gia tài hoa liền phát ý chỉ cho các lộ quân, chỉ cần lão gia hiện thân quy hàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý hưởng vô tận lại cho Đường gia thêm những khoản đãi trọng hậu khác. Nhưng lão gia khư khư cố chấp thề muốn diệt Ngụy. Cuối cùng lão gia đến Sở Quốc phụ tá Sở Đế. Sau vài năm nghỉ ngơi lấy sức chỉ bốn năm diệt Ngụy xem như hoàn thành giấc mộng."
"Ngươi hiện tại cũng như thế, bằng chứng như núi, ngươi vẫn còn muốn khua môi múa mép biện luận với ta, ngươi. . . Ta phải nói như thế nào ngươi mới cho phải đây?"
"Từ nhỏ ta được lão mụ nuôi lớn. Xem ra, ta cũng không cần có phụ thân, bất kể là đúng cha ruột hay không cũng không phải là cần thiết." Tần Phi nhún vai thản nhiên nói: "Hiện giờ ta vẫn sống tốt, có thể đoán được tương lai, tiền đồ của ta coi như không tệ, cần gì phải học người khác nhận sự giúp đỡ của cha mẹ?"
Liễu Khinh Dương thấy hắn bướng bỉnh như thế, nhất thời vô kế khả thi chỉ lạnh nhạt nói: "Được rồi, vô luận ngươi có thừa nhận hay không thừa nhận. Sự thật đã rõ rồi. Cho dù ngươi không phải do phu nhân sinh ra nhưng công nuôi dưỡng ngươi mười bảy mười tám năm cũng chẳng khác gì là mẹ con. Con của phu nhân chính là con của lão gia, ngươi có thể không nhận Đường gia, nhưng là Đường gia sẽ nhận ngươi. Nếu không thế, ta cứ ở Đông Đô mừng năm mới cần gì phải chạy đến cứu ngươi?"
"Cho dù ngươi bất mãn với Đường gia, ta xuất thủ cứu ngươi, ngươi thiếu nợ ta một phần nhân tình, cơm tất niên đã qua. Ngày mười lăm tháng giêng, ngươi chuẩn bị lễ vật đến Đường phủ cảm tạ ta. Đây là vãn bối làm tròn đạo lý!" Liễu Khinh Dương đường đường là nhất đại Tông Sư, lại hạ mình chủ động bảo hậu bối mua lễ vật đến cảm tạ, đã là đãi ngộ xưa nay hiếm thấy.
Phải biết rằng, ở Đông Đô nếu như Liễu Khinh Dương chịu nể tình, bao nhiêu người tuổi trẻ nguyện ý táng gia bại sản tặng lễ vật cho y.
Nhưng Tần Phi hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn hời hợt nói: "Ta không cầu người tới cứu ta, là chính người chạy tới. Theo lý mà nói ta không nợ người cái gì."
"Lại nói, ba chiêu đó đều là tự ta tiếp được, mặc dù Liễu thế thúc tuy có ra tay một lần nhưng cũng có thể coi là người không ra tay, ta dùng chiêu thứ ba phá chân khí Niệm công công, ta chỉ thương nặng một chút cùng lắm là nằm im vài ngày là khỏi."
"Còn nữa, ngày mười lăm tháng giêng, ta với vị huynh đệ lâu lắm chưa gặp sẽ ăn cơm tất niên. Bánh trôi ngày mười lắm tháng giêng, chuyện gì cũng không cản được ta ăn một bữa với Thành Tín. Hảo ý của ngài, ta tâm lĩnh, về phần lễ vật ta nhất định sẽ chuẩn một phần rồi gọi người đưa qua."
Tần Phi ngụy biện tà thuyết một phen làm Liễu Khinh Dương nghẹn họng nói không ra lời, nếu không phải công phu hàm dưỡng của y thâm bất khả trắc, nếu thay một người khác chỉ sợ đã trở mặt. Liễu Khinh Dương buột mồm nói: "Vì sao ngươi có địch ý lớn như vậy với Đường gia. . .Năm đó phu nhân rời Đường phủ, ngươi làm sao biết được nguyên nhân? Nếu là suy đoán mà phá đi quan hệ của ngươi với Đường gia, làm sao phải khổ thế?"
"Địch ý ư? Ta chưa đủ tư cách đối địch với Đường phủ." Tần Phi lạnh lùng nói: "Chỉ có điều, ta chẳng muốn có quan hệ với Đường gia thôi. Ta chỉ biết là ta lớn lên từ phố chợ, ta chỉ có một lão mụ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng. Về phần những người khác, vô luận hắn có quyền thế thế nào, bản lĩnh ra sao, đều không quan hệ với ta."
"Thôi, tuổi thanh niên ai cũng thế." Khinh Dương thở dài: "Khi ta đương độ thanh niên có lẽ còn cố chấp hơn."
Nói xong, Liễu Khinh Dương chắp tay thi lễ rồi nhẹ lướt đi, thanh sam tuyết trắng, cây khô cổ đạo biến mất ở cuối trời.
Đám Lôi Lôi núp lẫn người tuyết ở xa xa thấy Liễu Khinh Dương rời đi thì vội vàng chạy tới vây quanh. Lôi Lôi nhanh miệng hỏi: "Tần Phi, Liễu tổng quản nói gì với ngươi thế?"
Tần Phi mỉm cười nói: "Người nói, cho dù chúng ta bây giờ nghênh ngang phất cờ đánh trống vẫn sẽ bình yên vô sự trở lại Đông Đô."