Bà nội đột nhiên sinh bệnh, khi nhận được tin, Ninh Trĩ đang ghi hình cho một chương trình du lịch tạp kỹ.
Cô lập tức mua vé máy bay quay về.
Khi đến bệnh viện, người đang ở cạnh bà nội chỉ có cha mẹ của Thẩm Nghi Chi, hai nhà họ ở đối diện nhau suốt mấy chục năm, từ xưa đến nay đã luôn thân thiết lui tới.
Thấy Ninh Trĩ trở về, lại có hai trợ lý đi cùng giúp cô, cha mẹ Thẩm Nghi Chi mới yên tâm rời khỏi.
Người già lớn tuổi rồi, cơ thể nói yếu là yếu, sáng còn nấu cơm, giặt giũ, thậm chí đi ra ngoài một chút, vậy mà chiều đã hoa mắt chóng mặt, phải nhập viện khẩn cấp.
Lần gần nhất Ninh Trĩ liên lạc với bà nội là ba ngày trước, khi ấy bà vẫn khoẻ mạnh, còn hỏi cô Tết này có về nhà không, nói sẽ làm vằn thắn cho cô ăn, nhắc mấy hôm nay trời lạnh, phải mặc thêm quần áo, bà còn kể tối qua vừa xem chương trình có cô tham gia, nói Ninh Ninh càng ngày càng xinh đẹp, hát cũng rất hay, bà nội còn bảo bây giờ ra ngoài rất nở mày nở mặt, lão Trương lão Lý đều khen ngợi, khiến bà rất tự hào.
Vậy mà cô không thể ngờ được, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bà nội lại nằm trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp.
Ninh Trĩ ngồi cạnh giường, thủ thỉ trò chuyện với bà, bà vẫn còn nghe được, tuy nói chuyện có vẻ khó nhọc, nhưng vẫn cố gắng cười, ra hiệu rằng bà đang nghe, rằng bà vẫn thích nghe cô kể chuyện.
Ninh Trĩ không ngờ Thẩm Nghi Chi cũng sẽ đến, mà còn là vào đúng lúc cô đang cãi vã gay gắt với ba mình.
Ba cô đến trễ hơn cô, nói là vừa đi công tác về, dẫn theo người vợ hiện tại và con trai đến.
Ninh Trĩ không cấm họ đến thăm bà nội, nhưng khi nghe ông ấy nói muốn gần gũi với cô nhiều hơn, cô không kìm được tính tình, mỉa mai đáp lại.
Thẩm Nghi Chi xuất hiện đúng lúc đó, khi Ninh Trĩ còn đang tức giận châm chọc, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Nghi Chi, cô liền ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại thì hộ lý trong phòng đã vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Cô chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ tới chuyện khác, vội vàng quay về phòng bệnh, sau đó là một đêm dài đầy căng thẳng với những lần cấp cứu.
Ninh Trĩ thức trắng đêm canh chừng trong phòng bệnh, Thẩm Nghi Chi cũng không rời đi. Cả hai không nói gì với nhau, trong hoàn cảnh như vậy, Ninh Trĩ thậm chí chẳng thể phân tâm mà nhìn nàng một cái.
Gia đình ba cô thì vừa chập tối đã mệt mỏi, chỉnh chỉnh tề tề mà đến, rồi cũng chỉnh chỉnh tề tề liền rời đi.
Ninh Trĩ cảm thấy thế cũng tốt, dù sao bọn họ ở lại chỉ thêm vướng víu, chỉ là cô lo cho bà nội khi tỉnh lại không thấy con trai sẽ thất vọng.
Cô ngồi bên mép giường thỉnh thoảng lại thủ thỉ với bà, bác sĩ nói như vậy có thể kích thích ý chí sống của người bệnh.
Đến nửa đêm, bà nội thật sự tỉnh lại. Ninh Trĩ mừng rỡ vô cùng, vội vàng gọi bác sĩ tới kiểm tra, sau khi xem các chỉ số, bác sĩ hạ thông báo bệnh nguy kịch, nói tình hình hiện giờ rất xấu, người nhà cần chuẩn bị tâm lý.
Ninh Trĩ cố nén nước mắt, trở lại phòng bệnh nói với bà nội, bác sĩ bảo sức khỏe đang hồi phục rất tốt, khuyên bà phải cố lên, còn nói Tết này cô nhất định sẽ về nhà, ăn sủi cảo bà gói.
Bà nội chỉ mỉm cười, bà hiểu rõ sức khỏe của mình, bà sợ nếu lần này hôn mê nữa thì sẽ không thể tỉnh lại, nên cố dồn hết chút sức lực, để dặn dò Ninh Trĩ phải sống cho thật tốt, đừng quá cố gắng, nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, sức khỏe là quan trọng nhất.
Bà nói được một lúc liền mệt nói muốn ngủ một chút, lại thiếp đi rất lâu.
Thẩm Nghi Chi ra ngoài nghe điện thoại, bà nội nhân cơ hội thở dài nói, điều tiếc nuối duy nhất của bà bây giờ là không chờ được đến ngày Ninh Trĩ tìm được người bạn đời thật sự. Ninh Trĩ kiên cường như thế, sau này chắc chắn sẽ không muốn quay về với cha mẹ, bà mất rồi về sau mỗi dịp lễ Tết sẽ một mình cô đơn thì phải làm sao bây giờ.
Đôi mắt già nua đục ngầu của bà lộ rõ sự lo lắng và tiếc nuối khiến tim Ninh Trĩ như bị dao cứa.
Khi bà nội ngủ say, Ninh Trĩ cầm ấm nước đi ra ngoài lấy nước, ngang qua cầu thang thì nghe được nội dung cuộc điện thoại của Thẩm Nghi Chi.
Thì ra có một nhân vật quyền lực đang theo đuổi nàng, người đó còn tuyên bố chỉ cần Thẩm Nghi Chi còn độc thân thì sẽ không từ bỏ, Thẩm Nghi Chi không tiện đắc tội người này, chỉ có thể kiên nhẫn ứng phó.
Ninh Trĩ vốn không định làm gì, nhưng nghe thấy câu này, suy nghĩ trong đầu cô liền sống dậy, cô đợi Thẩm Nghi Chi đi ra sau khi kết thúc cuộc gọi, rồi chủ động đưa ra một lời thỉnh cầu.
Cô muốn một cuộc hôn nhân để bà nội an tâm, Thẩm Nghi Chi cần tránh khỏi rắc rối vậy thì hai người họ có thể hợp tác thành một đôi.
Thẩm Nghi Chi bất ngờ, không trả lời ngay mà đắn đo suy nghĩ.
Trong đầu Ninh Trĩ lúc đó chỉ toàn nghĩ đến việc làm bà nội vui, biết đâu vì thế mà bà khỏe lại.
"Chị yên tâm, tôi sớm đã không còn tình cảm với chị nữa, tôi đưa ra đề nghị này chỉ là muốn bà nội yên lòng, bà vui lên rồi biết đâu sẽ khỏe hơn. Chúng ta thuận theo nhu cầu của nhau, chờ bà khoẻ lại, chị cũng thoát khỏi rắc rối, rồi chúng ta sẽ ly hôn sau."
Thẩm Nghi Chi do dự một lúc, cuối cùng đáp ứng ánh mắt cầu khẩn của Ninh Trĩ.
Sáng hôm sau, họ cùng trở về quê đến phòng đăng ký kết hôn của huyện nhỏ.
Nhân viên Cục Dân Chính vô cùng phấn khích, còn nói là người hâm mộ. Ninh Trĩ cũng không rõ là người hâm mộ của ai, trong lòng vẫn còn đang lo lắng cho bà nội ở bệnh viện.
Khi nhân viên trao giấy chứng nhận kết hôn vào tay họ, vừa cười vừa nói, hai người là cặp đôi đầu tiên.
Lúc đó, Ninh Trĩ hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trên đường trở về, cô lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ ra nhéo nhéo, trong khoảnh khắc đó, cô gần như không thể tin được, cô thực sự đã kết hôn với Thẩm Nghi Chi. Nhưng những cảm xúc mơ hồ ấy nhanh chóng bị nỗi lo cho bệnh tình của bà nội lấn át.
Khi đến trước cửa phòng bệnh, Thẩm Nghi Chi kéo cô lại, nhìn sắc mặt cô rồi dặn dò: "Nếu đã quyết định làm như vậy, thì nhất định phải diễn cho giống, chúng ta sẽ thống nhất một lý do, là sau khi em ra mắt, hai người chúng ta mới gặp lại, rồi tự nhiên ở bên nhau. Vốn dĩ định về quê dịp Tết để đăng ký kết hôn, chỉ là bây giờ đành làm sớm một chút. Nếu bà nội hỏi chi tiết, cứ để chị trả lời."
Ninh Trĩ hiểu mấu chốt quan trọng, nên cố ghi nhớ kỹ kịch bản đã thống nhất.
Bà nội quả thực rất vui, hôm đó tinh thần còn khá hơn nhiều, bác sĩ cũng nói tình trạng cải thiện tốt.
Nhưng Ninh Trĩ còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu, chưa đầy một tuần sau, sức khỏe bà lại đột ngột chuyển biến xấu. Sau một lần cấp cứu không thành công, bà ra đi mà không kịp mở mắt lần nữa.
Ninh Trĩ bị say nắng đầu đau như búa bổ.
Cô nhắm chặt mắt nằm trên giường rất lâu mà không ngủ nổi, cuối cùng cô dứt khoát lấy điện thoại ra, định trò chuyện đôi câu với người bạn qua mạng thần bí.
Nhưng đối phương không biết đã lâu không liên lạc mà đã xóa cô hay không, hay là đang bận, cả buổi không hồi âm.
Ninh Trĩ đành bỏ cuộc, cất điện thoại đi.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Nghi Chi vẫn luôn ở bên cạnh cô, giúp cô lo liệu đủ thứ việc lớn nhỏ.
Thẳng đến khi tang lễ kết thúc, Thẩm Nghi Chi đưa cô trở về nhà.
Ngoài trời mưa lớn tầm tã, từ sáng kéo dài đến tối, thời tiết lạnh lẽo đến thấu xương.
Ninh Trĩ mơ mơ hồ hồ, được Thẩm Nghi Chi sắp xếp ở trong phòng dành cho khách.
Sắc mặt Thẩm Nghi Chi cũng không tốt, nhưng vẫn cùng cô im lặng đi dạo mấy vòng, nỗi buồn nặng nề vây quanh.
Khi thấy Ninh Trĩ đã nằm ổn trong chiếc giường ấm áp, Thẩm Nghi Chi dặn: "Chị ở ngay phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì, cứ gọi chị."
Nói xong, nàng tắt đèn giúp Ninh Trĩ rồi rời đi.
Nằm trong căn phòng xa lạ, trước mắt tối đen như mực, đầu óc Ninh Trĩ lại dần trở nên tỉnh táo.
Lúc này, cô mới thật sự tĩnh lại sau nỗi đau mất bà.
Bỗng nhiên, cô nhận ra việc kết hôn là cô ép buộc người ta, là cô chủ động đề nghị, là cô dùng đạo đức để ép Thẩm Nghi Chi phải đồng ý. Người cần hôn nhân là cô, còn Thẩm Nghi Chi nếu muốn thoát khỏi rắc rối, nàng có rất nhiều cách.
Nghĩ đến chuyện này, cô nằm rất lâu vẫn không ngủ được, bèn xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Căn nhà phảng phất một mùi hương nhè nhẹ, thanh mát dễ chịu, đèn hành lang đều bật sáng.
Cô đi sang phòng bên cạnh, cửa phòng mở, đèn cũng sáng, nhưng không thấy Thẩm Nghi Chi đâu.
Ninh Trĩ sững người ở cửa một lát, rồi nhìn quanh thấy ánh sáng hắt ra từ phòng làm việc.
Thẩm Nghi Chi đang gọi video với quản lý xử lý vài việc công việc, giọng nàng so với ngày thường nhẹ hơn đôi chút, nhưng ngữ khí vẫn trầm ổn, khi nói đến những vấn đề then chốt, nàng vẫn đánh trúng điểm mấu chốt.
Ninh Trĩ không vào làm phiền nàng, chỉ đứng tựa vào bức tường cạnh cửa, lắng nghe giọng nàng.
Tận đến lúc này, Ninh Trĩ mới bắt đầu có cảm giác thực sự là lần thứ hai gặp lại Thẩm Nghi Chi, mới ý thức được mình đang thật sự ở trong nhà của Thẩm Nghi Chi.
Chuyện kết hôn khiến cô vừa chột dạ lại bất an, nhưng chỉ vài giây sau, trong lòng lại len lén dâng lên chút vui mừng ích kỷ.
Cô biết mình không nên như thế, nhưng lại không thể khống chế được cảm xúc mình, vừa tự trách, vừa không khống chế được mà cao hứng.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi Chi từ trong thư phòng bước ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa, hơi giật mình, sau đó cười hỏi: "Em không ngủ được à? Sao lại chạy sang đây?"
Ngữ khi nàng rất tự nhiên, chẳng khác gì trước kia.
Ninh Trĩ nhìn nàng, trái tim vốn như chết lặng bỗng kịch liệt nhảy lên liên hồi.
"Có đói bụng không? Trong nhà không còn gì ăn, chị gọi cơm hộp cho em nhé?" Thẩm Nghi Chi lại nói.
Ninh Trĩ như ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Thẩm Nghi Chi khẽ cười, hỏi cô muốn ăn gì, rồi kể rằng khu tiểu khu có một quán cơm nấu rất ngon, gọi vài món đơn giản là nửa tiếng sau sẽ mang đến.
Ninh Trĩ lúc này mới nhận ra mình thật sự đói, cô đã bao lâu rồi chưa ăn một bữa tử tế.
Khi đồ ăn được giao đến, Ninh Trĩ cùng nàng xuống lầu, ra tận cổng nhận cơm.
Người giao hàng dường như đã quen với việc gặp người nổi tiếng, nhìn thấy họ cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ mỉm cười chào hỏi một cách tự nhiên và thoải mái.
Thẩm Nghi Chi sau khi đóng cửa lại thì đưa Ninh Trĩ đến bên hệ thống khoá vân tay ở cửa ra vào, thêm dấu vân tay của cô.
"Em sau này, muốn đến lúc nào cũng được." Nàng nói.
Những điều tốt đẹp, dường như cứ thế mà liên tiếp diễn ra.
Ninh Trĩ vẫn còn chìm trong nỗi buồn mất bà, nhưng không còn tuyệt vọng như trước.
Cô chợt hỏi: "Vì sao?"
Vì sao nhà của Thẩm Nghi Chi, cô có thể đến bất cứ lúc nào? Thẩm Nghi Chi đáp: "Không phải vẫn luôn như thế sao? Trước đây, em đến nhà chị chẳng phải lúc nào cũng được à?"
Ninh Trĩ lập tức hiểu, Thẩm Nghi Chi đang hoài niệm mối quan hệ trước kia của họ.
Cô không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm, đầu lưỡi chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Chờ cô ăn xong, Thẩm Nghi Chi lại nói: "Còn giấy kết hôn..."
Ninh Trĩ lập tức căng thẳng, như thể toàn thân bị bóc trần, bật thốt lên: "Giấy kết hôn là theo như nhu cầu, ai cũng không nợ ai."
Cô không muốn kết thúc đoạn quan hệ tạm thời này quá sớm, sợ rằng Thẩm Nghi Chi sẽ phát hiện ra cô vẫn còn tình cảm, vẫn còn thích nàng. Câu nói đó như bật ra không suy nghĩ, gần như vừa nói xong, cô liền hối hận.
Thẩm Nghi Chi trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Em nói đúng, theo nhu cầu, không ai nợ ai."
Ninh Trĩ gượng gạo nói: "Biết là được rồi."
Rõ ràng là cô không có lý, nhưng Thẩm Nghi Chi vẫn thuận theo ý cô, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Trĩ liền bỏ chạy, cô như thể bị tâm thần phân liệt, tách ra làm hai nhân cách
Một nhân cách trách mắng bản thân vô liêm sỉ, đã dùng đạo đức ép buộc người khác, còn mưu toan níu giữ mối quan hệ giả này.
Một nhân cách khác thì tự an ủi, biết đâu phiền toái của Thẩm Nghi Chi vẫn không giải quyết được, dù sao cũng đã kết hôn rồi, thêm vài ngày cũng chẳng sao, đợi đến lúc Thẩm Nghi Chi muốn kết thúc, cùng nhau đi ly hôn cũng không muộn.
Việc bỏ chạy trong tình trạng tâm lý phân liệt như vậy, chẳng khác nào một con đà điểu vùi đầu xuống cát, lúc nào cũng cảnh giác, chỉ sợ giây tiếp theo Thẩm Nghi Chi sẽ gọi điện đến, ép cô phải đối mặt với thứ hôn nhân vốn không có thực mà cô đang cố gắng níu giữ.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn đang giả vờ rất giỏi, chưa từng nhắc đến tờ giấy đăng ký kết hôn kia, thậm chí cố tình làm mờ đi sự tồn tại của nó.
Nhưng chính sự làm lơ ấy lại càng vạch rõ ranh giới giữa cô và Thẩm Nghi Chi, bên ngoài thì tỏ ra dửng dưng không thèm để ý, nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngược lại.
Nghĩ đến những chuyện này, càng đau đầu đến lợi hại.
Không biết bên phim trường quay có suôn sẻ hay không, cô nhớ rõ hôm nay sẽ quay cảnh nào, lại càng cảm thấy phiền muộn đến hoảng.
0929 vẫn không trả lời cô.
Ninh Trĩ có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng vẫn gõ vài dòng gửi đi, hy vọng 0929 có thể nghe cô tâm sự.
Lần này, 0929 cuối cùng cũng trả lời.
"Cậu nói đi." 0929 trả lời.
Ninh Trĩ cảm thấy rất vui, nhưng thật sự khi nói thì lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, mọi chuyện quá phức tạp, hơn nữa lần trước cô còn mỗi ngày than phiền về Thẩm Nghi Chi, bây giờ lại muốn nói là mình thích nàng ấy, giống như nhảy vọt cốt truyện vậy.
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dè dặt gõ ra: "Gần đây tớ phát hiện, đồng nghiệp của tớ hình như cũng không đến mức chán ghét như tớ tưởng."
"Vì sao?" 0929 hỏi.
Ninh Trĩ chậm rãi trả lời: "Thỉnh thoảng nàng ấy cũng rất tốt."
"Là lúc nào?" 0929 hôm nay đặc biệt thích truy hỏi tới cùng.
Ninh Trĩ suy nghĩ một hồi, Thẩm Nghi Chi làm gì có lúc nào không tốt, nàng ấy lúc nào cũng rất tốt.
Nhưng trả lời thẳng thắn như vậy thì nghe có vẻ quá đột ngột, nên Ninh Trĩ quyết định nói từng chút.
"Khi nàng ấy kiên nhẫn nói chuyện, và rất hiếm khi nổi giận."
0929 trả lời có hơi chậm.
Lúc đó, trợ lý của Thẩm Nghi Chi bước vào, thấy cô vẫn đang cầm điện thoại thì không hài lòng nói: "Sao không chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng?"
Cô ấy đưa cho Ninh Trĩ một ly nước ấm, rồi kiểm tra nhiệt độ cho cô. Không sốt cao cũng không hạ nhiều.
"Em không ngủ được." Ninh Trĩ đáp, nể mặt đặt điện thoại xuống, uống nửa ly nước.
Đầu lưỡi có vị đắng, cô đặt ly sang bên, đợi trợ lý rời đi rồi mới lặng lẽ kiểm tra xem 0929 có nhắn lại chưa.
Vẫn chưa trả lời.
Thêm mười phút nữa trôi qua, cuối cùng cũng có tin nhắn.
"Cậu có muốn thử ở gần nàng ấy thêm một thời gian không? Biết đâu sẽ phát hiện nàng ấy không tệ như trong ấn tượng của cậu."
Ninh Trĩ có chút sửng sốt, cảm thấy có gì đó lạ lạ, khẩu khí của 0929 giống như đang bênh vực giúp Thẩm Nghi Chi.
"Quan hệ với đồng nghiệp hoà thuận một chút, công việc cũng sẽ trôi chảy hơn. Làm bạn vẫn hơn là trở mặt, đúng không?" 0929 lại nói, lần này nhắn tới rất nhanh.
Cảm giác kỳ lạ vừa rồi cũng tan biến, thì ra 0929 không phải bênh vực, mà chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ giúp ích cho công việc.
Ninh Trĩ nhanh chóng nhắn lại: "Cậu nói đúng."
Không lâu sau, Thẩm Nghi Chi đến, nàng mang theo một ly nước đường.
Đúng lúc đầu lưỡi đang thấy đắng, Ninh Trĩ mừng rỡ nhận lấy.
Đến khi mở nắp ly ra, cô mới nhận ra bản thân đã nhận lấy một cách quá tự nhiên.
Cô liếc nhìn Thẩm Nghi Chi, chỉ thấy nàng ấy bình thản nói: "Trước kia em bị sốt, đều thích ăn một chút đồ ngọt ."
Ninh Trĩ "Dạ" một tiếng, cúi đầu nếm một muỗng, độ ngọt vừa vặn.
Lời nói của 0929 vừa rồi, "Cô ấy không phải như trong ấn tượng của cậu đâu," khiến Ninh Trĩ một lần nữa cảm nhận được sự chu đáo của Thẩm Nghi Chi.
Cô từng muỗng một muỗng uống nước đường, lượng nước đường không nhiều, nhanh chóng chỉ còn lại một chút dưới đáy.
Ninh Trĩ đặt muỗng xuống, Thẩm Nghi Chi khẽ cúi đầu, cầm lấy chén cất đi..
Sau đó, nàng đứng dậy và đi ra ngoài.
Ninh Trĩ mắt vẫn dõi theo bóng dáng nàng, mãi cho đến khi không còn thấy nữa.
Dương Dương từ ngoài đi vào, khẽ hạ giọng nói: "Thẩm lão sư với trợ lý của cô ấy, sao lại tranh nhau đoạt công việc của tôi thế này?"
Lời Dương Dương nói khiến Ninh Trĩ bừng tỉnh nhận ra, thật ra việc Thẩm Nghi Chi cẩn thận chăm sóc cho cô như vậy, rõ ràng là một hành động hạ mình.
Dương Dương mang thuốc đến cho cô.
"Thẩm lão sư nói hôm nay quay phim không thuận lợi, ngày mai còn phải quay tiếp, liền giúp em tìm một cái cớ, xin nghỉ một ngày cho em ." Dương Dương vừa nói vừa quan sát cô nuốt thuốc.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Ninh Trĩ là, Thẩm Nghi Chi đi rồi sao?
Tâm trạng cô chùng xuống ngay lập tức, cô che trán và nói: "Đau đầu quá."
Vừa dứt lời, Thẩm Nghi Chi đẩy cửa bước vào, Ninh Trĩ ngay lập tức im bặt, không dám nói gì.
"Làm sao không chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng?" Thẩm Nghi Chi nói mà không chút khách khí.
Thực sự rất lạnh lùng a, Ninh Trĩ trong lòng thầm mắng.
Dương Dương kẻ thất thời mới là trang tuấn kiệt, vội đánh bài chuồn, đi ra ngoài còn cẩn thận giúp họ đóng cửa lại.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, khiến Ninh Trĩ cảm thấy bối rối không được tự nhiên.
Cô nhìn Thẩm Nghi Chi, trong lòng muốn nói sao nàng còn không đi, nhưng lại sợ nếu mở miệng, Thẩm Nghi Chi thật sự sẽ rời đi.
Thẩm Nghi Chi ngồi xuống mép giường, Ninh Trĩ khẩn trương đến mức không biết phải phản ứng thế nào, mỗi lần chỉ có hai người ở chung như thế này, cô đều cảm thấy thấp thỏm.
Thẩm Nghi Chi đợi một lúc, vẫn không thấy cô mở miệng, thậm chí ngay cả một ánh mắt liếc nhìn mình cũng không có, nàng không khỏi thở dài, thầm nghĩ người này sao nói chuyện chẳng có chút cân nhắc gì cả, rõ ràng vừa mới đồng ý sẽ ở chung thêm một lúc mà.
Thẩm Nghi Chi đứng lên, nói: "Ngủ ngon, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghịch điện thoại."
Ninh Trĩ nắm lấy chăn, khẽ đáp: "Dạ."
Thẩm Nghi Chi không ở lâu, mở cửa rồi bước ra ngoài, Ninh Trĩ cảm giác cả người mình đều ướt đẫm, không rõ là do sốt hay vì khẩn trương quá mức.
Cô kéo chăn lên che mặt, co người lại dưới chăn
Khi nào cô mới có thể giống Thẩm Nghi Chi, một dáng vẻ bình thản ung dung như vậy.
--- HẾT CHƯƠNG 32 ---
Cô lập tức mua vé máy bay quay về.
Khi đến bệnh viện, người đang ở cạnh bà nội chỉ có cha mẹ của Thẩm Nghi Chi, hai nhà họ ở đối diện nhau suốt mấy chục năm, từ xưa đến nay đã luôn thân thiết lui tới.
Thấy Ninh Trĩ trở về, lại có hai trợ lý đi cùng giúp cô, cha mẹ Thẩm Nghi Chi mới yên tâm rời khỏi.
Người già lớn tuổi rồi, cơ thể nói yếu là yếu, sáng còn nấu cơm, giặt giũ, thậm chí đi ra ngoài một chút, vậy mà chiều đã hoa mắt chóng mặt, phải nhập viện khẩn cấp.
Lần gần nhất Ninh Trĩ liên lạc với bà nội là ba ngày trước, khi ấy bà vẫn khoẻ mạnh, còn hỏi cô Tết này có về nhà không, nói sẽ làm vằn thắn cho cô ăn, nhắc mấy hôm nay trời lạnh, phải mặc thêm quần áo, bà còn kể tối qua vừa xem chương trình có cô tham gia, nói Ninh Ninh càng ngày càng xinh đẹp, hát cũng rất hay, bà nội còn bảo bây giờ ra ngoài rất nở mày nở mặt, lão Trương lão Lý đều khen ngợi, khiến bà rất tự hào.
Vậy mà cô không thể ngờ được, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bà nội lại nằm trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp.
Ninh Trĩ ngồi cạnh giường, thủ thỉ trò chuyện với bà, bà vẫn còn nghe được, tuy nói chuyện có vẻ khó nhọc, nhưng vẫn cố gắng cười, ra hiệu rằng bà đang nghe, rằng bà vẫn thích nghe cô kể chuyện.
Ninh Trĩ không ngờ Thẩm Nghi Chi cũng sẽ đến, mà còn là vào đúng lúc cô đang cãi vã gay gắt với ba mình.
Ba cô đến trễ hơn cô, nói là vừa đi công tác về, dẫn theo người vợ hiện tại và con trai đến.
Ninh Trĩ không cấm họ đến thăm bà nội, nhưng khi nghe ông ấy nói muốn gần gũi với cô nhiều hơn, cô không kìm được tính tình, mỉa mai đáp lại.
Thẩm Nghi Chi xuất hiện đúng lúc đó, khi Ninh Trĩ còn đang tức giận châm chọc, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Nghi Chi, cô liền ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại thì hộ lý trong phòng đã vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Cô chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ tới chuyện khác, vội vàng quay về phòng bệnh, sau đó là một đêm dài đầy căng thẳng với những lần cấp cứu.
Ninh Trĩ thức trắng đêm canh chừng trong phòng bệnh, Thẩm Nghi Chi cũng không rời đi. Cả hai không nói gì với nhau, trong hoàn cảnh như vậy, Ninh Trĩ thậm chí chẳng thể phân tâm mà nhìn nàng một cái.
Gia đình ba cô thì vừa chập tối đã mệt mỏi, chỉnh chỉnh tề tề mà đến, rồi cũng chỉnh chỉnh tề tề liền rời đi.
Ninh Trĩ cảm thấy thế cũng tốt, dù sao bọn họ ở lại chỉ thêm vướng víu, chỉ là cô lo cho bà nội khi tỉnh lại không thấy con trai sẽ thất vọng.
Cô ngồi bên mép giường thỉnh thoảng lại thủ thỉ với bà, bác sĩ nói như vậy có thể kích thích ý chí sống của người bệnh.
Đến nửa đêm, bà nội thật sự tỉnh lại. Ninh Trĩ mừng rỡ vô cùng, vội vàng gọi bác sĩ tới kiểm tra, sau khi xem các chỉ số, bác sĩ hạ thông báo bệnh nguy kịch, nói tình hình hiện giờ rất xấu, người nhà cần chuẩn bị tâm lý.
Ninh Trĩ cố nén nước mắt, trở lại phòng bệnh nói với bà nội, bác sĩ bảo sức khỏe đang hồi phục rất tốt, khuyên bà phải cố lên, còn nói Tết này cô nhất định sẽ về nhà, ăn sủi cảo bà gói.
Bà nội chỉ mỉm cười, bà hiểu rõ sức khỏe của mình, bà sợ nếu lần này hôn mê nữa thì sẽ không thể tỉnh lại, nên cố dồn hết chút sức lực, để dặn dò Ninh Trĩ phải sống cho thật tốt, đừng quá cố gắng, nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, sức khỏe là quan trọng nhất.
Bà nói được một lúc liền mệt nói muốn ngủ một chút, lại thiếp đi rất lâu.
Thẩm Nghi Chi ra ngoài nghe điện thoại, bà nội nhân cơ hội thở dài nói, điều tiếc nuối duy nhất của bà bây giờ là không chờ được đến ngày Ninh Trĩ tìm được người bạn đời thật sự. Ninh Trĩ kiên cường như thế, sau này chắc chắn sẽ không muốn quay về với cha mẹ, bà mất rồi về sau mỗi dịp lễ Tết sẽ một mình cô đơn thì phải làm sao bây giờ.
Đôi mắt già nua đục ngầu của bà lộ rõ sự lo lắng và tiếc nuối khiến tim Ninh Trĩ như bị dao cứa.
Khi bà nội ngủ say, Ninh Trĩ cầm ấm nước đi ra ngoài lấy nước, ngang qua cầu thang thì nghe được nội dung cuộc điện thoại của Thẩm Nghi Chi.
Thì ra có một nhân vật quyền lực đang theo đuổi nàng, người đó còn tuyên bố chỉ cần Thẩm Nghi Chi còn độc thân thì sẽ không từ bỏ, Thẩm Nghi Chi không tiện đắc tội người này, chỉ có thể kiên nhẫn ứng phó.
Ninh Trĩ vốn không định làm gì, nhưng nghe thấy câu này, suy nghĩ trong đầu cô liền sống dậy, cô đợi Thẩm Nghi Chi đi ra sau khi kết thúc cuộc gọi, rồi chủ động đưa ra một lời thỉnh cầu.
Cô muốn một cuộc hôn nhân để bà nội an tâm, Thẩm Nghi Chi cần tránh khỏi rắc rối vậy thì hai người họ có thể hợp tác thành một đôi.
Thẩm Nghi Chi bất ngờ, không trả lời ngay mà đắn đo suy nghĩ.
Trong đầu Ninh Trĩ lúc đó chỉ toàn nghĩ đến việc làm bà nội vui, biết đâu vì thế mà bà khỏe lại.
"Chị yên tâm, tôi sớm đã không còn tình cảm với chị nữa, tôi đưa ra đề nghị này chỉ là muốn bà nội yên lòng, bà vui lên rồi biết đâu sẽ khỏe hơn. Chúng ta thuận theo nhu cầu của nhau, chờ bà khoẻ lại, chị cũng thoát khỏi rắc rối, rồi chúng ta sẽ ly hôn sau."
Thẩm Nghi Chi do dự một lúc, cuối cùng đáp ứng ánh mắt cầu khẩn của Ninh Trĩ.
Sáng hôm sau, họ cùng trở về quê đến phòng đăng ký kết hôn của huyện nhỏ.
Nhân viên Cục Dân Chính vô cùng phấn khích, còn nói là người hâm mộ. Ninh Trĩ cũng không rõ là người hâm mộ của ai, trong lòng vẫn còn đang lo lắng cho bà nội ở bệnh viện.
Khi nhân viên trao giấy chứng nhận kết hôn vào tay họ, vừa cười vừa nói, hai người là cặp đôi đầu tiên.
Lúc đó, Ninh Trĩ hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trên đường trở về, cô lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ ra nhéo nhéo, trong khoảnh khắc đó, cô gần như không thể tin được, cô thực sự đã kết hôn với Thẩm Nghi Chi. Nhưng những cảm xúc mơ hồ ấy nhanh chóng bị nỗi lo cho bệnh tình của bà nội lấn át.
Khi đến trước cửa phòng bệnh, Thẩm Nghi Chi kéo cô lại, nhìn sắc mặt cô rồi dặn dò: "Nếu đã quyết định làm như vậy, thì nhất định phải diễn cho giống, chúng ta sẽ thống nhất một lý do, là sau khi em ra mắt, hai người chúng ta mới gặp lại, rồi tự nhiên ở bên nhau. Vốn dĩ định về quê dịp Tết để đăng ký kết hôn, chỉ là bây giờ đành làm sớm một chút. Nếu bà nội hỏi chi tiết, cứ để chị trả lời."
Ninh Trĩ hiểu mấu chốt quan trọng, nên cố ghi nhớ kỹ kịch bản đã thống nhất.
Bà nội quả thực rất vui, hôm đó tinh thần còn khá hơn nhiều, bác sĩ cũng nói tình trạng cải thiện tốt.
Nhưng Ninh Trĩ còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu, chưa đầy một tuần sau, sức khỏe bà lại đột ngột chuyển biến xấu. Sau một lần cấp cứu không thành công, bà ra đi mà không kịp mở mắt lần nữa.
Ninh Trĩ bị say nắng đầu đau như búa bổ.
Cô nhắm chặt mắt nằm trên giường rất lâu mà không ngủ nổi, cuối cùng cô dứt khoát lấy điện thoại ra, định trò chuyện đôi câu với người bạn qua mạng thần bí.
Nhưng đối phương không biết đã lâu không liên lạc mà đã xóa cô hay không, hay là đang bận, cả buổi không hồi âm.
Ninh Trĩ đành bỏ cuộc, cất điện thoại đi.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Nghi Chi vẫn luôn ở bên cạnh cô, giúp cô lo liệu đủ thứ việc lớn nhỏ.
Thẳng đến khi tang lễ kết thúc, Thẩm Nghi Chi đưa cô trở về nhà.
Ngoài trời mưa lớn tầm tã, từ sáng kéo dài đến tối, thời tiết lạnh lẽo đến thấu xương.
Ninh Trĩ mơ mơ hồ hồ, được Thẩm Nghi Chi sắp xếp ở trong phòng dành cho khách.
Sắc mặt Thẩm Nghi Chi cũng không tốt, nhưng vẫn cùng cô im lặng đi dạo mấy vòng, nỗi buồn nặng nề vây quanh.
Khi thấy Ninh Trĩ đã nằm ổn trong chiếc giường ấm áp, Thẩm Nghi Chi dặn: "Chị ở ngay phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì, cứ gọi chị."
Nói xong, nàng tắt đèn giúp Ninh Trĩ rồi rời đi.
Nằm trong căn phòng xa lạ, trước mắt tối đen như mực, đầu óc Ninh Trĩ lại dần trở nên tỉnh táo.
Lúc này, cô mới thật sự tĩnh lại sau nỗi đau mất bà.
Bỗng nhiên, cô nhận ra việc kết hôn là cô ép buộc người ta, là cô chủ động đề nghị, là cô dùng đạo đức để ép Thẩm Nghi Chi phải đồng ý. Người cần hôn nhân là cô, còn Thẩm Nghi Chi nếu muốn thoát khỏi rắc rối, nàng có rất nhiều cách.
Nghĩ đến chuyện này, cô nằm rất lâu vẫn không ngủ được, bèn xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Căn nhà phảng phất một mùi hương nhè nhẹ, thanh mát dễ chịu, đèn hành lang đều bật sáng.
Cô đi sang phòng bên cạnh, cửa phòng mở, đèn cũng sáng, nhưng không thấy Thẩm Nghi Chi đâu.
Ninh Trĩ sững người ở cửa một lát, rồi nhìn quanh thấy ánh sáng hắt ra từ phòng làm việc.
Thẩm Nghi Chi đang gọi video với quản lý xử lý vài việc công việc, giọng nàng so với ngày thường nhẹ hơn đôi chút, nhưng ngữ khí vẫn trầm ổn, khi nói đến những vấn đề then chốt, nàng vẫn đánh trúng điểm mấu chốt.
Ninh Trĩ không vào làm phiền nàng, chỉ đứng tựa vào bức tường cạnh cửa, lắng nghe giọng nàng.
Tận đến lúc này, Ninh Trĩ mới bắt đầu có cảm giác thực sự là lần thứ hai gặp lại Thẩm Nghi Chi, mới ý thức được mình đang thật sự ở trong nhà của Thẩm Nghi Chi.
Chuyện kết hôn khiến cô vừa chột dạ lại bất an, nhưng chỉ vài giây sau, trong lòng lại len lén dâng lên chút vui mừng ích kỷ.
Cô biết mình không nên như thế, nhưng lại không thể khống chế được cảm xúc mình, vừa tự trách, vừa không khống chế được mà cao hứng.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi Chi từ trong thư phòng bước ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa, hơi giật mình, sau đó cười hỏi: "Em không ngủ được à? Sao lại chạy sang đây?"
Ngữ khi nàng rất tự nhiên, chẳng khác gì trước kia.
Ninh Trĩ nhìn nàng, trái tim vốn như chết lặng bỗng kịch liệt nhảy lên liên hồi.
"Có đói bụng không? Trong nhà không còn gì ăn, chị gọi cơm hộp cho em nhé?" Thẩm Nghi Chi lại nói.
Ninh Trĩ như ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Thẩm Nghi Chi khẽ cười, hỏi cô muốn ăn gì, rồi kể rằng khu tiểu khu có một quán cơm nấu rất ngon, gọi vài món đơn giản là nửa tiếng sau sẽ mang đến.
Ninh Trĩ lúc này mới nhận ra mình thật sự đói, cô đã bao lâu rồi chưa ăn một bữa tử tế.
Khi đồ ăn được giao đến, Ninh Trĩ cùng nàng xuống lầu, ra tận cổng nhận cơm.
Người giao hàng dường như đã quen với việc gặp người nổi tiếng, nhìn thấy họ cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ mỉm cười chào hỏi một cách tự nhiên và thoải mái.
Thẩm Nghi Chi sau khi đóng cửa lại thì đưa Ninh Trĩ đến bên hệ thống khoá vân tay ở cửa ra vào, thêm dấu vân tay của cô.
"Em sau này, muốn đến lúc nào cũng được." Nàng nói.
Những điều tốt đẹp, dường như cứ thế mà liên tiếp diễn ra.
Ninh Trĩ vẫn còn chìm trong nỗi buồn mất bà, nhưng không còn tuyệt vọng như trước.
Cô chợt hỏi: "Vì sao?"
Vì sao nhà của Thẩm Nghi Chi, cô có thể đến bất cứ lúc nào? Thẩm Nghi Chi đáp: "Không phải vẫn luôn như thế sao? Trước đây, em đến nhà chị chẳng phải lúc nào cũng được à?"
Ninh Trĩ lập tức hiểu, Thẩm Nghi Chi đang hoài niệm mối quan hệ trước kia của họ.
Cô không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm, đầu lưỡi chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Chờ cô ăn xong, Thẩm Nghi Chi lại nói: "Còn giấy kết hôn..."
Ninh Trĩ lập tức căng thẳng, như thể toàn thân bị bóc trần, bật thốt lên: "Giấy kết hôn là theo như nhu cầu, ai cũng không nợ ai."
Cô không muốn kết thúc đoạn quan hệ tạm thời này quá sớm, sợ rằng Thẩm Nghi Chi sẽ phát hiện ra cô vẫn còn tình cảm, vẫn còn thích nàng. Câu nói đó như bật ra không suy nghĩ, gần như vừa nói xong, cô liền hối hận.
Thẩm Nghi Chi trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Em nói đúng, theo nhu cầu, không ai nợ ai."
Ninh Trĩ gượng gạo nói: "Biết là được rồi."
Rõ ràng là cô không có lý, nhưng Thẩm Nghi Chi vẫn thuận theo ý cô, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Trĩ liền bỏ chạy, cô như thể bị tâm thần phân liệt, tách ra làm hai nhân cách
Một nhân cách trách mắng bản thân vô liêm sỉ, đã dùng đạo đức ép buộc người khác, còn mưu toan níu giữ mối quan hệ giả này.
Một nhân cách khác thì tự an ủi, biết đâu phiền toái của Thẩm Nghi Chi vẫn không giải quyết được, dù sao cũng đã kết hôn rồi, thêm vài ngày cũng chẳng sao, đợi đến lúc Thẩm Nghi Chi muốn kết thúc, cùng nhau đi ly hôn cũng không muộn.
Việc bỏ chạy trong tình trạng tâm lý phân liệt như vậy, chẳng khác nào một con đà điểu vùi đầu xuống cát, lúc nào cũng cảnh giác, chỉ sợ giây tiếp theo Thẩm Nghi Chi sẽ gọi điện đến, ép cô phải đối mặt với thứ hôn nhân vốn không có thực mà cô đang cố gắng níu giữ.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn đang giả vờ rất giỏi, chưa từng nhắc đến tờ giấy đăng ký kết hôn kia, thậm chí cố tình làm mờ đi sự tồn tại của nó.
Nhưng chính sự làm lơ ấy lại càng vạch rõ ranh giới giữa cô và Thẩm Nghi Chi, bên ngoài thì tỏ ra dửng dưng không thèm để ý, nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngược lại.
Nghĩ đến những chuyện này, càng đau đầu đến lợi hại.
Không biết bên phim trường quay có suôn sẻ hay không, cô nhớ rõ hôm nay sẽ quay cảnh nào, lại càng cảm thấy phiền muộn đến hoảng.
0929 vẫn không trả lời cô.
Ninh Trĩ có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng vẫn gõ vài dòng gửi đi, hy vọng 0929 có thể nghe cô tâm sự.
Lần này, 0929 cuối cùng cũng trả lời.
"Cậu nói đi." 0929 trả lời.
Ninh Trĩ cảm thấy rất vui, nhưng thật sự khi nói thì lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, mọi chuyện quá phức tạp, hơn nữa lần trước cô còn mỗi ngày than phiền về Thẩm Nghi Chi, bây giờ lại muốn nói là mình thích nàng ấy, giống như nhảy vọt cốt truyện vậy.
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dè dặt gõ ra: "Gần đây tớ phát hiện, đồng nghiệp của tớ hình như cũng không đến mức chán ghét như tớ tưởng."
"Vì sao?" 0929 hỏi.
Ninh Trĩ chậm rãi trả lời: "Thỉnh thoảng nàng ấy cũng rất tốt."
"Là lúc nào?" 0929 hôm nay đặc biệt thích truy hỏi tới cùng.
Ninh Trĩ suy nghĩ một hồi, Thẩm Nghi Chi làm gì có lúc nào không tốt, nàng ấy lúc nào cũng rất tốt.
Nhưng trả lời thẳng thắn như vậy thì nghe có vẻ quá đột ngột, nên Ninh Trĩ quyết định nói từng chút.
"Khi nàng ấy kiên nhẫn nói chuyện, và rất hiếm khi nổi giận."
0929 trả lời có hơi chậm.
Lúc đó, trợ lý của Thẩm Nghi Chi bước vào, thấy cô vẫn đang cầm điện thoại thì không hài lòng nói: "Sao không chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng?"
Cô ấy đưa cho Ninh Trĩ một ly nước ấm, rồi kiểm tra nhiệt độ cho cô. Không sốt cao cũng không hạ nhiều.
"Em không ngủ được." Ninh Trĩ đáp, nể mặt đặt điện thoại xuống, uống nửa ly nước.
Đầu lưỡi có vị đắng, cô đặt ly sang bên, đợi trợ lý rời đi rồi mới lặng lẽ kiểm tra xem 0929 có nhắn lại chưa.
Vẫn chưa trả lời.
Thêm mười phút nữa trôi qua, cuối cùng cũng có tin nhắn.
"Cậu có muốn thử ở gần nàng ấy thêm một thời gian không? Biết đâu sẽ phát hiện nàng ấy không tệ như trong ấn tượng của cậu."
Ninh Trĩ có chút sửng sốt, cảm thấy có gì đó lạ lạ, khẩu khí của 0929 giống như đang bênh vực giúp Thẩm Nghi Chi.
"Quan hệ với đồng nghiệp hoà thuận một chút, công việc cũng sẽ trôi chảy hơn. Làm bạn vẫn hơn là trở mặt, đúng không?" 0929 lại nói, lần này nhắn tới rất nhanh.
Cảm giác kỳ lạ vừa rồi cũng tan biến, thì ra 0929 không phải bênh vực, mà chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ giúp ích cho công việc.
Ninh Trĩ nhanh chóng nhắn lại: "Cậu nói đúng."
Không lâu sau, Thẩm Nghi Chi đến, nàng mang theo một ly nước đường.
Đúng lúc đầu lưỡi đang thấy đắng, Ninh Trĩ mừng rỡ nhận lấy.
Đến khi mở nắp ly ra, cô mới nhận ra bản thân đã nhận lấy một cách quá tự nhiên.
Cô liếc nhìn Thẩm Nghi Chi, chỉ thấy nàng ấy bình thản nói: "Trước kia em bị sốt, đều thích ăn một chút đồ ngọt ."
Ninh Trĩ "Dạ" một tiếng, cúi đầu nếm một muỗng, độ ngọt vừa vặn.
Lời nói của 0929 vừa rồi, "Cô ấy không phải như trong ấn tượng của cậu đâu," khiến Ninh Trĩ một lần nữa cảm nhận được sự chu đáo của Thẩm Nghi Chi.
Cô từng muỗng một muỗng uống nước đường, lượng nước đường không nhiều, nhanh chóng chỉ còn lại một chút dưới đáy.
Ninh Trĩ đặt muỗng xuống, Thẩm Nghi Chi khẽ cúi đầu, cầm lấy chén cất đi..
Sau đó, nàng đứng dậy và đi ra ngoài.
Ninh Trĩ mắt vẫn dõi theo bóng dáng nàng, mãi cho đến khi không còn thấy nữa.
Dương Dương từ ngoài đi vào, khẽ hạ giọng nói: "Thẩm lão sư với trợ lý của cô ấy, sao lại tranh nhau đoạt công việc của tôi thế này?"
Lời Dương Dương nói khiến Ninh Trĩ bừng tỉnh nhận ra, thật ra việc Thẩm Nghi Chi cẩn thận chăm sóc cho cô như vậy, rõ ràng là một hành động hạ mình.
Dương Dương mang thuốc đến cho cô.
"Thẩm lão sư nói hôm nay quay phim không thuận lợi, ngày mai còn phải quay tiếp, liền giúp em tìm một cái cớ, xin nghỉ một ngày cho em ." Dương Dương vừa nói vừa quan sát cô nuốt thuốc.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Ninh Trĩ là, Thẩm Nghi Chi đi rồi sao?
Tâm trạng cô chùng xuống ngay lập tức, cô che trán và nói: "Đau đầu quá."
Vừa dứt lời, Thẩm Nghi Chi đẩy cửa bước vào, Ninh Trĩ ngay lập tức im bặt, không dám nói gì.
"Làm sao không chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng?" Thẩm Nghi Chi nói mà không chút khách khí.
Thực sự rất lạnh lùng a, Ninh Trĩ trong lòng thầm mắng.
Dương Dương kẻ thất thời mới là trang tuấn kiệt, vội đánh bài chuồn, đi ra ngoài còn cẩn thận giúp họ đóng cửa lại.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, khiến Ninh Trĩ cảm thấy bối rối không được tự nhiên.
Cô nhìn Thẩm Nghi Chi, trong lòng muốn nói sao nàng còn không đi, nhưng lại sợ nếu mở miệng, Thẩm Nghi Chi thật sự sẽ rời đi.
Thẩm Nghi Chi ngồi xuống mép giường, Ninh Trĩ khẩn trương đến mức không biết phải phản ứng thế nào, mỗi lần chỉ có hai người ở chung như thế này, cô đều cảm thấy thấp thỏm.
Thẩm Nghi Chi đợi một lúc, vẫn không thấy cô mở miệng, thậm chí ngay cả một ánh mắt liếc nhìn mình cũng không có, nàng không khỏi thở dài, thầm nghĩ người này sao nói chuyện chẳng có chút cân nhắc gì cả, rõ ràng vừa mới đồng ý sẽ ở chung thêm một lúc mà.
Thẩm Nghi Chi đứng lên, nói: "Ngủ ngon, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghịch điện thoại."
Ninh Trĩ nắm lấy chăn, khẽ đáp: "Dạ."
Thẩm Nghi Chi không ở lâu, mở cửa rồi bước ra ngoài, Ninh Trĩ cảm giác cả người mình đều ướt đẫm, không rõ là do sốt hay vì khẩn trương quá mức.
Cô kéo chăn lên che mặt, co người lại dưới chăn
Khi nào cô mới có thể giống Thẩm Nghi Chi, một dáng vẻ bình thản ung dung như vậy.
--- HẾT CHƯƠNG 32 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương