Lão diễn viên đóng vai bà nội có gương mặt hiền từ, thường đảm nhận các vai trưởng bối trong những bộ phim điện ảnh, cả nước gần như ai cũng biết đến bà. Nếu toàn dân tổ chức một cuộc bầu chọn cho "nãi nãi quốc dân", bà chắc chắn sẽ giành được số phiếu cao nhất.
Ninh Trĩ cũng đã từng xem qua nhiều tác phẩm của bà từ khi còn nhỏ, mỗi lần thấy bà, Ninh Trĩ đều cảm thấy rất thân thuộc.
Cô nghĩ rằng hôm nay sẽ là một buổi quay phim vất vả, vì lần trước dù chỉ được Thẩm Nghi Chi khen một câu, ý thức về Ninh Trĩ trong lòng không ngừng rục rịch ngo ngoe xông lên, như thế nào cũng không thể áp xuống được, khiến cô không thể nào vào được trạng thái.
Mà tối qua, cô lại suy nghĩ về Thẩm Nghi Chi cả đêm.
Không ngờ hôm nay mọi việc lại suôn sẻ đến bất ngờ.
Lão diễn viên mặc trang phục diễn, mái tóc bạc phơ được búi gọn gàng, trên gương mặt đầy nếp nhăn toát lên vẻ hiền từ, cười tủm tỉm khen ngợi Ninh Trĩ: "Tiểu Ninh, hôm nay cháu diễn tốt lắm, chỉ mới mấy ngày mà tiến bộ nhanh như vậy."
Ninh Trĩ ngồi trên một cái rương cao, chân lắc qua lắc lại: "Mai đạo diễn nói cháu quá ỷ lại vào cảm xúc."
Lão diễn viên đã hợp tác với rất nhiều diễn viên, từng gặp đủ kiểu phương thức diễn xuất, bà dịu dàng trấn an: "Ỷ lại vào cảm xúc cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng đó là phong cách diễn xuất của cháu."
"Nhưng một ngày nào đó cảm xúc không đúng chỗ, chẳng phải cháu sẽ không diễn được sao?" Ninh Trĩ lo lắng nói.
Hai người tùy ý trò chuyện thoải mái, Thẩm Nghi Chi lại thỉnh thoảng liếc mắt về phía cô một chút.
Mai Lan thuận tay rút ra một điếu thuốc, nhớ ra trong nhà hút thuốc không tốt, liền bỏ lại vào bao thuốc.
Bà ngồi cạnh Thẩm Nghi Chi, hai người cùng nhau trò chuyện về một bộ phim đầu tư lớn, bộ phim đứng đầu trong loạt IP, không chỉ đoàn phim mà ngay cả đề tài cũng rất hấp dẫn.
Thẩm Nghi Chi nói: "Để Lâm Thiệu nói chuyện đi."
Nàng nói xong, lại liếc nhìn Ninh Trĩ. Ninh Trĩ đang ở ngay trước mặt nàng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Khoảng cách tuy hơi xa, cũng không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy Ninh Trĩ tươi cười ngoan ngoãn và đôi lúc là nhíu mày nhẹ nhàng của cô, như một đứa trẻ tâm sự những buồn bực với bậc tiền bối.
"Em đang nhìn ai vậy?" Mai Lan hỏi, nhưng không thấy Thẩm Nghi Chi trả lời, liền nhìn theo ánh mắt của nàng.
Thẩm Nghi Chi thu lại ánh mắt, đứng dậy và nói: "Buổi tối còn phải diễn, tôi đi chuẩn bị một chút."
Mai Lan cũng không ngăn cản nàng, chỉ là không biết nghĩ tới điều gì, khẽ cúi đầu và bật cười
Vì buổi chụp ban ngày diễn ra thuận lợi, nên trước tiên xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tối nay, có thêm một buổi diễn đêm, người đảm nhận là Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ quyết định ở lại quan sát một chút về cách biểu diễn của Thẩm Nghi Chi, vì vậy cô cũng ở lại phim trường cùng mọi người.
Người mang cơm hộp không biết có chuyện gì, đã muộn đến nửa giờ mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Dù hậu cần có thúc giục thế nào, người đó vẫn chỉ ngoài miệng trả lời "sắp tới rồi, sắp tới rồi," nhưng thực tế đợi mãi vẫn không thấy tới.
Ninh Trĩ ngồi trong phòng nghỉ, lấy kịch bản che mặt, mệt mỏi nói với Dương Dương: "Cũng không tới, thôi thì chúng ta tự kêu cơm hộp bên ngoài đi"
Cơm hộp của đoàn phim thực ra không tồi, lần đầu tiên Ninh Trĩ ăn, cô đã thích ngay, nên từ đó đến giờ vẫn luôn ăn cơm hộp của đoàn, không cần tự chuẩn bị đồ ăn riêng cho mình.
Mà đến tận bây giờ, người mang cơm vẫn chậm chạp không đến, Ninh Trĩ và mọi người đều đói đến mức bụng kêu vang.
Dương Dương nhìn chằm vào ứng dụng đặt cơm, đang phân vân không biết nếu hiện tại kêu cơm, nhanh nhất cũng phải nửa giờ sau mới giao đến.
Đang nghĩ xem có nên đặt món nào dễ làm để ăn trước cho nhanh, thì mọi người bên ngoài bỗng vui mừng ồn ào reo lên, cơm hộp đã đến rồi.
Ninh Trĩ lập tức đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Một đám người tụ tập quanh khu vực hậu cần, chật như nêm cối, mãi một lúc sau mới bắt đầu tản ra và mỗi người hớn hở cầm một hộp cơm, nhanh chóng tìm chỗ cứu đói.
Đói thật sự, mùi cơm thơm ngào ngạt khiến ai cũng không thể kiềm lòng.
Ninh Trĩ đi qua, khu hậu cần chỉ còn sót lại vài phần cơm.
Dương Dương vừa đi vừa kiểm tra các hộp cơm, tới trước mặt Ninh Trĩ, người bên hậu cần chuẩn bị cơm, cười nói: "Mọi người như quỷ chết đói, ai nấy cũng vội bay vào đoạt cơm, chỉ còn lại mỗi cơm xương sườn và cơm thịt bằm xào cà tím thôi."
Người hậu cân nói rồi lại nhìn về phía sau Ninh Trĩ: "Còn cô và Thẩm Nghi Chi là chưa đến lấy cơm thôi."
"Đưa cơm xương sườn cho chúng tôi." Dương Dương nói, vì cô biết Ninh Trĩ không thích ăn cà tím.
Ninh Trĩ hỏi lại: "Cơm xương sườn còn lại mấy phần?"
Hậu cần vừa đưa hộp cơm, vừa trả lời: "Chỉ còn một phần thôi."
Ninh Trĩ không hỏi tiếp, chỉ nói: "Đưa chúng tôi hai phần cà tím là được." Cô thực sự không thích ăn cà tím, nhưng Thẩm Nghi Chi lại dị ứng với nó, chỉ cần ăn một miếng nhỏ xíu liền bị phát ban đỏ ngay.
Dương Dương ngoài ý muốn nhìn về phía cô một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhưng người bên hậu cần lại tưởng rằng nàng muốn lấy lòng Thẩm Nghi Chi, liền vui vẻ nhân cơ hội bán cho cô một chút ân tình, hơi nâng giọng hỏi: "Có phải cô Ninh muốn nhường phần cơm xương sườn còn lại cho cô Thẩm không?"
Hậu cần vừa nói mỉm cười ân cần, nháy mắt ra hiệu phía sau Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảm thấy có điều không ổn, vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Nghi Chi vừa đi đến gần mình.
Các trợ lý của hai bên nhanh chóng đến lấy hộp cơm mang đi, hậu cần tự hào vì vừa làm được một việc tốt, trước khi đi còn vui vẻ nháy mắt với Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ như bị bị điểm huyệt mà đứng yên tại chỗ, trong đầu chỉ nghĩ đến cách giải thích sao cho hợp lý.
Thẩm Nghi Chi biết cô không thích cà tím.
Thẩm Nghi Chi cũng đang suy nghĩ làm sao để cảm ơn cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì Ninh Trĩ đã bình tĩnh lên tiếng trước: "Tôi hiện tại lại thích ăn cà tím, không phải là nhường cho chị đâu."
Không đánh đã vội khai, Dương Dương nhịn không được mà muốn che mặt vì xấu hổ, lặng lẽ đánh bài chuồn chạy đi trước. Trợ lý của Thẩm Nghi Chi thấy vậy, cũng tinh mắt tàn hình đi theo sau.
Thẩm Nghi Chi nghe được ý trong lời cô, nhịn không được mà mỉm cười. Nhìn Ninh Trĩ lạnh lùng mà lại có chút đáng yêu, nàng đột nhiên rất muốn xoa xoa đầu Ninh Trĩ.
Dù vậy, nàng vẫn nhịn xuống, chỉ là như tình cờ gặp khi đang lấy cơm hộp thôi, mà đã giận dỗi đến thế. Nếu thật sự xoa đầu cô, không biết Ninh Trĩ có tức giận biến thành cá nóc không nữa.
"Vậy, cảm ơn em." Thẩm Nghi Chi nói.
Nàng đã nể mặt không vạch trần lời nói dối vụng về kia khiến cô mất mặt, nhưng Ninh Trĩ vẫn không hề thấy vui.
Ninh Trĩ cảm thấy chính mình vừa mới nói những lời quá ngốc nghếch, nói xong cũng thấy xấu hổ. Nhưng Thẩm Nghi Chi vẫn cứ theo cô, thật sự tin lý do vụng về "hiện tại thích ăn cà tím," dù nghe rất giả tạo.
Trước đây, khi Thẩm Nghi Chi từ chối cô, nàng từng nói: "Chị không thích em, chị cũng không có ý gì với em, tuổi em còn rất nhỏ, em có hiểu được thế nào gọi là thích không?"
Vì cô khi ấy còn quá nhỏ, Thẩm Nghi Chi căn bản không nhìn thẳng vào tình cảm của cô. Nàng luôn cho rằng khi ấy Ninh Trĩ chỉ đang mơ mộng, tuổi trẻ bồng bột, dễ xúc động nên chưa hiểu rõ thế nào là yêu, thế nào là thích một người.
Thậm chí có thể đến tận bây giờ, Thẩm Nghi Chi vẫn xem cô như một đứa bé 14 tuổi, coi những lời cô nói rất trẻ con, chỉ tùy tiện nghe rồi cho qua.
Ninh Trĩ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: "Thực ra là tôi nhường cho chị, tôi chưa bao giờ thích cà tím, nhưng chị tối nay còn phải quay phim, không thể nhịn đói cả ngày, còn tôi tí nữa không có lịch quay, nên chờ thêm một chút cũng không sao."
Ninh Trĩ bỗng trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ đáng yêu giận dỗi khi nãy nữa, lại khiến Thẩm Nghi Chi trở nên trầm mặc.
Ninh Trĩ nhìn nàng một lúc, miễn cưỡng cong môi, nói: "Vậy tôi đi ăn cơm trước."
Nói xong, Ninh Trĩ liền bước qua người nàng.
Đi được vài bước, cô lập tức cảm thấy hối hận, cần gì phải nói chuyện nghiêm túc như vậy chứ. Nếu lở Thẩm Nghi Chi hiểu lầm, cho rằng cô đang cố làm thân thì sao? Ninh Trĩ cắn môi dưới, suy nghĩ Thẩm Nghi Chi có thể sẽ tránh mặt cô. Đúng lúc đó, lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi:
"Ninh Ninh."
Ninh Trĩ dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Thẩm Nghi Chi cũng không bước đến gần.
nàng chỉ đứng cách một khoảng vài bước, nói: "Thật xin lỗi, tôi nghĩ rằng em sẽ thích tôi theo ý em. Trước đây, mỗi khi em tức giận, em đều muốn tôi đứng về phía em, đồng tình với em."
Ninh Trĩ hơi nhấp môi, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Thẩm Nghi Chi giọng nói nhẹ nhàng, tiếp tục: "Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, tôi chỉ biết dùng cách cư xử hồi trước để đối xử với em, có lẽ bây giờ không còn hợp lý nữa. Em đừng giận tôi nhé?"
Ninh Trĩ không nghĩ rằng nàng lại xin lỗi mình, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
Phía sau bỗng im lặng, Thẩm Nghi Chi không nói thêm gì nữa, cũng không bước tới, chỉ đứng yên chờ cô hồi đáp.
Ninh Trĩ điều chỉnh cảm xúc một chút, rồi mới nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
Cô trở về phòng nghỉ, không lâu sau, trợ lý của Thẩm Nghi Chi mang thêm vài hộp cơm tới. Trên hộp có một cái logo nhà hàng khác , có lẽ nàng cũng giống như cô, đợi mãi không thấy đồ ăn giao tới nên cũng đã tự gọi món bên ngoài.
"Nghi Chi nhờ tôi cảm ơn em vì đã nhường phần cơm xương sườn cho cô ấy. Những món ăn này chưa động đến, vẫn còn nóng, các em ăn đi." Trợ lý Thẩm Nghi Chi chu đáo nói.
Ninh Trĩ nhìn mấy hộp cơm trên bàn, một lúc lâu cũng không động đũa.
Buổi tối ở phim trường, ánh đèn chiếu sáng thật sự khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi. Diễn viên nào cũng không thích diễn ban đêm, đặc biệt là mùa hè, phim trường không có điều hòa, vừa nóng lại còn bị muỗi đốt.
Ninh Trĩ kê chiếc ghế nhỏ, vừa xem notebook vừa ghi chú lại những điểm quan trọng, chuyên chú nghiền ngẫm. Trông nàng như một miếng bọt biển nhỏ, chăm chỉ hấp thụ từng chút kiến thức, cố gắng học cách làm sao để diễn xuất thật tốt.
Không chỉ đêm nay, những ngày không có lịch quay, cô vẫn lặng lẽ ở lại học hỏi như vậy.
Kỹ thuật diễn xuất của Thẩm Nghi Chi, mỗi khi đối diễn với nàng có thể cảm nhận được sự tinh tế. Bây giờ, đứng bên ngoài màn hình, cảm giác lại khác biệt hoàn toàn.
Ninh Trĩ nhớ lại những gì lão sư trong lớp diễn xuất từng nói: "Không ai có thể dễ dàng thoát khỏi giới hạn của mình, diễn viên cũng vậy. Khi diễn, dù ít hay nhiều, cũng sẽ mang theo những đặc trưng riêng của bản thân, rất khó để thoát ra."
Kể từ khi bắt đầu quay phim, những lời ấy in đậm trong trí nhớ của cô hơn bao giờ hết, bởi chính cô là minh chứng sống động nhất cho câu nói đó. Khi hóa thân vào vai Trì Sinh, cô luôn không thể ngăn mình đem những trải nghiệm của bản thân hòa vào từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Nhưng Thẩm Nghi Chi dường như hoàn toàn không gặp phải vấn đề này.
Nàng và Nguyễn Nhân Mộng là hai người hoàn toàn khác biệt. Khi đang quay, mặc dù không nói gì, chỉ một biểu cảm, một ánh mắt, một động tác nhỏ, đã đủ khiến người ta cảm thấy Thẩm Nghi Chi chính là Nguyễn Nhân Mộng.
Nhưng một khi đạo diễn hô cắt, nàng có thể ngay lập tức thoát khỏi nhân vật, chỉ cần một nụ cười, một động tác, nàng hoàn toàn tách biệt với nhân vật, không ai có thể lẫn lộn Thẩm Nghi Chi với Nguyễn Nhân Mộng.
Ninh Trĩ cầm bút viết vài chữ lên notebook, rồi dừng lại.
Cô nghĩ về lời xin lỗi của Thẩm Nghi Chi, nghĩ đến câu "Chúng ta đã lâu không gặp", và cả lần trước, khi nàng hỏi cô, liệu khi thích nàng cô có từng cảm thấy đau khổ không.
Sau lần gặp lại ấy, Ninh Trĩ vẫn luôn cẩn trọng, chưa từng nhắc đến chuyện cũ, cố tỏ ra như thể tất cả những điều đã qua chưa từng tồn tại. Nhưng Thẩm Nghi Chi lại thản nhiên đến lạ, không chút né tránh hay e dè.
Khi nàng nhắc lại những chuyện đó, trong lòng Thẩm Nghi Chi rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Tiếng đánh bản vang lên, Mai Lan phất tay nói: "Được rồi, cảnh này có thể cho qua."
Ánh đèn tập trung chiếu sáng, Thẩm Nghi Chi chỉ cần thay đổi một tư thế, ngay lập tức thoát khỏi nhân vật.
Thuần thục, bình tĩnh.
Nàng đang nghĩ gì vậy chứ?
Liệu Thẩm Nghi Chi không hề kiêng dè, là vì nàng đã coi tất cả những chuyện đó như một phần ký ức cũ kỹ, chẳng khác gì những chuyện đã qua khác, cũng không còn gì đáng để né tránh hay giấu giếm? Hay là, Thẩm Nghi Chi muốn dùng sự thản nhiên ấy để nói với cô rằng, tất cả những chuyện đó, nàng vẫn luôn nhớ rõ, và cũng đã tha thứ rồi?
Ninh Trĩ không thể xác định được.
Cô có chút thất vọng, nghĩ lại, cũng không thể trách Thẩm Nghi Chi đã đối xử với cô như vậy trong suốt sáu năm trước.
So với sự bình thản của Thẩm Nghi Chi, Ninh Trĩ bỗng cảm thấy sự trốn tránh và lớp vỏ cứng cỏi của mình thật vụng về và ấu trĩ.
Cảnh đêm đã quay xong, thời gian cũng không quá muộn, khi Ninh Trĩ chuẩn bị rời khỏi phim trường, đúng lúcThẩm Nghi Chi vừa tháo trang sức xong, hai người gặp nhau ở lối đi. Thẩm Nghi Chi nhìn cô, khóe môi khẽ cong.
Ninh Trĩ khẽ khựng lại, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với nàng. Nhưng cũng chẳng cần cô phải bối rối quá lâu, hai người chỉ thoáng lướt qua nhau.
Về đến khách sạn, nằm trên giường, tâm tình của Ninh Trĩ vẫn còn hỗn loạn như cũ, bất ngờ nhận được tin nhắn từ 0929.
Người bạn trên mạng bí ẩn kia hiếm khi chủ động nhắn tin, hỏi: "Có phải đồng nghiệp của cậu hôm nay lại khiến cậu khó chịu không?"
--- HẾT CHƯƠNG 22 ---
Ninh Trĩ cũng đã từng xem qua nhiều tác phẩm của bà từ khi còn nhỏ, mỗi lần thấy bà, Ninh Trĩ đều cảm thấy rất thân thuộc.
Cô nghĩ rằng hôm nay sẽ là một buổi quay phim vất vả, vì lần trước dù chỉ được Thẩm Nghi Chi khen một câu, ý thức về Ninh Trĩ trong lòng không ngừng rục rịch ngo ngoe xông lên, như thế nào cũng không thể áp xuống được, khiến cô không thể nào vào được trạng thái.
Mà tối qua, cô lại suy nghĩ về Thẩm Nghi Chi cả đêm.
Không ngờ hôm nay mọi việc lại suôn sẻ đến bất ngờ.
Lão diễn viên mặc trang phục diễn, mái tóc bạc phơ được búi gọn gàng, trên gương mặt đầy nếp nhăn toát lên vẻ hiền từ, cười tủm tỉm khen ngợi Ninh Trĩ: "Tiểu Ninh, hôm nay cháu diễn tốt lắm, chỉ mới mấy ngày mà tiến bộ nhanh như vậy."
Ninh Trĩ ngồi trên một cái rương cao, chân lắc qua lắc lại: "Mai đạo diễn nói cháu quá ỷ lại vào cảm xúc."
Lão diễn viên đã hợp tác với rất nhiều diễn viên, từng gặp đủ kiểu phương thức diễn xuất, bà dịu dàng trấn an: "Ỷ lại vào cảm xúc cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng đó là phong cách diễn xuất của cháu."
"Nhưng một ngày nào đó cảm xúc không đúng chỗ, chẳng phải cháu sẽ không diễn được sao?" Ninh Trĩ lo lắng nói.
Hai người tùy ý trò chuyện thoải mái, Thẩm Nghi Chi lại thỉnh thoảng liếc mắt về phía cô một chút.
Mai Lan thuận tay rút ra một điếu thuốc, nhớ ra trong nhà hút thuốc không tốt, liền bỏ lại vào bao thuốc.
Bà ngồi cạnh Thẩm Nghi Chi, hai người cùng nhau trò chuyện về một bộ phim đầu tư lớn, bộ phim đứng đầu trong loạt IP, không chỉ đoàn phim mà ngay cả đề tài cũng rất hấp dẫn.
Thẩm Nghi Chi nói: "Để Lâm Thiệu nói chuyện đi."
Nàng nói xong, lại liếc nhìn Ninh Trĩ. Ninh Trĩ đang ở ngay trước mặt nàng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Khoảng cách tuy hơi xa, cũng không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy Ninh Trĩ tươi cười ngoan ngoãn và đôi lúc là nhíu mày nhẹ nhàng của cô, như một đứa trẻ tâm sự những buồn bực với bậc tiền bối.
"Em đang nhìn ai vậy?" Mai Lan hỏi, nhưng không thấy Thẩm Nghi Chi trả lời, liền nhìn theo ánh mắt của nàng.
Thẩm Nghi Chi thu lại ánh mắt, đứng dậy và nói: "Buổi tối còn phải diễn, tôi đi chuẩn bị một chút."
Mai Lan cũng không ngăn cản nàng, chỉ là không biết nghĩ tới điều gì, khẽ cúi đầu và bật cười
Vì buổi chụp ban ngày diễn ra thuận lợi, nên trước tiên xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tối nay, có thêm một buổi diễn đêm, người đảm nhận là Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ quyết định ở lại quan sát một chút về cách biểu diễn của Thẩm Nghi Chi, vì vậy cô cũng ở lại phim trường cùng mọi người.
Người mang cơm hộp không biết có chuyện gì, đã muộn đến nửa giờ mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Dù hậu cần có thúc giục thế nào, người đó vẫn chỉ ngoài miệng trả lời "sắp tới rồi, sắp tới rồi," nhưng thực tế đợi mãi vẫn không thấy tới.
Ninh Trĩ ngồi trong phòng nghỉ, lấy kịch bản che mặt, mệt mỏi nói với Dương Dương: "Cũng không tới, thôi thì chúng ta tự kêu cơm hộp bên ngoài đi"
Cơm hộp của đoàn phim thực ra không tồi, lần đầu tiên Ninh Trĩ ăn, cô đã thích ngay, nên từ đó đến giờ vẫn luôn ăn cơm hộp của đoàn, không cần tự chuẩn bị đồ ăn riêng cho mình.
Mà đến tận bây giờ, người mang cơm vẫn chậm chạp không đến, Ninh Trĩ và mọi người đều đói đến mức bụng kêu vang.
Dương Dương nhìn chằm vào ứng dụng đặt cơm, đang phân vân không biết nếu hiện tại kêu cơm, nhanh nhất cũng phải nửa giờ sau mới giao đến.
Đang nghĩ xem có nên đặt món nào dễ làm để ăn trước cho nhanh, thì mọi người bên ngoài bỗng vui mừng ồn ào reo lên, cơm hộp đã đến rồi.
Ninh Trĩ lập tức đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Một đám người tụ tập quanh khu vực hậu cần, chật như nêm cối, mãi một lúc sau mới bắt đầu tản ra và mỗi người hớn hở cầm một hộp cơm, nhanh chóng tìm chỗ cứu đói.
Đói thật sự, mùi cơm thơm ngào ngạt khiến ai cũng không thể kiềm lòng.
Ninh Trĩ đi qua, khu hậu cần chỉ còn sót lại vài phần cơm.
Dương Dương vừa đi vừa kiểm tra các hộp cơm, tới trước mặt Ninh Trĩ, người bên hậu cần chuẩn bị cơm, cười nói: "Mọi người như quỷ chết đói, ai nấy cũng vội bay vào đoạt cơm, chỉ còn lại mỗi cơm xương sườn và cơm thịt bằm xào cà tím thôi."
Người hậu cân nói rồi lại nhìn về phía sau Ninh Trĩ: "Còn cô và Thẩm Nghi Chi là chưa đến lấy cơm thôi."
"Đưa cơm xương sườn cho chúng tôi." Dương Dương nói, vì cô biết Ninh Trĩ không thích ăn cà tím.
Ninh Trĩ hỏi lại: "Cơm xương sườn còn lại mấy phần?"
Hậu cần vừa đưa hộp cơm, vừa trả lời: "Chỉ còn một phần thôi."
Ninh Trĩ không hỏi tiếp, chỉ nói: "Đưa chúng tôi hai phần cà tím là được." Cô thực sự không thích ăn cà tím, nhưng Thẩm Nghi Chi lại dị ứng với nó, chỉ cần ăn một miếng nhỏ xíu liền bị phát ban đỏ ngay.
Dương Dương ngoài ý muốn nhìn về phía cô một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhưng người bên hậu cần lại tưởng rằng nàng muốn lấy lòng Thẩm Nghi Chi, liền vui vẻ nhân cơ hội bán cho cô một chút ân tình, hơi nâng giọng hỏi: "Có phải cô Ninh muốn nhường phần cơm xương sườn còn lại cho cô Thẩm không?"
Hậu cần vừa nói mỉm cười ân cần, nháy mắt ra hiệu phía sau Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảm thấy có điều không ổn, vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Nghi Chi vừa đi đến gần mình.
Các trợ lý của hai bên nhanh chóng đến lấy hộp cơm mang đi, hậu cần tự hào vì vừa làm được một việc tốt, trước khi đi còn vui vẻ nháy mắt với Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ như bị bị điểm huyệt mà đứng yên tại chỗ, trong đầu chỉ nghĩ đến cách giải thích sao cho hợp lý.
Thẩm Nghi Chi biết cô không thích cà tím.
Thẩm Nghi Chi cũng đang suy nghĩ làm sao để cảm ơn cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì Ninh Trĩ đã bình tĩnh lên tiếng trước: "Tôi hiện tại lại thích ăn cà tím, không phải là nhường cho chị đâu."
Không đánh đã vội khai, Dương Dương nhịn không được mà muốn che mặt vì xấu hổ, lặng lẽ đánh bài chuồn chạy đi trước. Trợ lý của Thẩm Nghi Chi thấy vậy, cũng tinh mắt tàn hình đi theo sau.
Thẩm Nghi Chi nghe được ý trong lời cô, nhịn không được mà mỉm cười. Nhìn Ninh Trĩ lạnh lùng mà lại có chút đáng yêu, nàng đột nhiên rất muốn xoa xoa đầu Ninh Trĩ.
Dù vậy, nàng vẫn nhịn xuống, chỉ là như tình cờ gặp khi đang lấy cơm hộp thôi, mà đã giận dỗi đến thế. Nếu thật sự xoa đầu cô, không biết Ninh Trĩ có tức giận biến thành cá nóc không nữa.
"Vậy, cảm ơn em." Thẩm Nghi Chi nói.
Nàng đã nể mặt không vạch trần lời nói dối vụng về kia khiến cô mất mặt, nhưng Ninh Trĩ vẫn không hề thấy vui.
Ninh Trĩ cảm thấy chính mình vừa mới nói những lời quá ngốc nghếch, nói xong cũng thấy xấu hổ. Nhưng Thẩm Nghi Chi vẫn cứ theo cô, thật sự tin lý do vụng về "hiện tại thích ăn cà tím," dù nghe rất giả tạo.
Trước đây, khi Thẩm Nghi Chi từ chối cô, nàng từng nói: "Chị không thích em, chị cũng không có ý gì với em, tuổi em còn rất nhỏ, em có hiểu được thế nào gọi là thích không?"
Vì cô khi ấy còn quá nhỏ, Thẩm Nghi Chi căn bản không nhìn thẳng vào tình cảm của cô. Nàng luôn cho rằng khi ấy Ninh Trĩ chỉ đang mơ mộng, tuổi trẻ bồng bột, dễ xúc động nên chưa hiểu rõ thế nào là yêu, thế nào là thích một người.
Thậm chí có thể đến tận bây giờ, Thẩm Nghi Chi vẫn xem cô như một đứa bé 14 tuổi, coi những lời cô nói rất trẻ con, chỉ tùy tiện nghe rồi cho qua.
Ninh Trĩ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: "Thực ra là tôi nhường cho chị, tôi chưa bao giờ thích cà tím, nhưng chị tối nay còn phải quay phim, không thể nhịn đói cả ngày, còn tôi tí nữa không có lịch quay, nên chờ thêm một chút cũng không sao."
Ninh Trĩ bỗng trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ đáng yêu giận dỗi khi nãy nữa, lại khiến Thẩm Nghi Chi trở nên trầm mặc.
Ninh Trĩ nhìn nàng một lúc, miễn cưỡng cong môi, nói: "Vậy tôi đi ăn cơm trước."
Nói xong, Ninh Trĩ liền bước qua người nàng.
Đi được vài bước, cô lập tức cảm thấy hối hận, cần gì phải nói chuyện nghiêm túc như vậy chứ. Nếu lở Thẩm Nghi Chi hiểu lầm, cho rằng cô đang cố làm thân thì sao? Ninh Trĩ cắn môi dưới, suy nghĩ Thẩm Nghi Chi có thể sẽ tránh mặt cô. Đúng lúc đó, lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi:
"Ninh Ninh."
Ninh Trĩ dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Thẩm Nghi Chi cũng không bước đến gần.
nàng chỉ đứng cách một khoảng vài bước, nói: "Thật xin lỗi, tôi nghĩ rằng em sẽ thích tôi theo ý em. Trước đây, mỗi khi em tức giận, em đều muốn tôi đứng về phía em, đồng tình với em."
Ninh Trĩ hơi nhấp môi, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Thẩm Nghi Chi giọng nói nhẹ nhàng, tiếp tục: "Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, tôi chỉ biết dùng cách cư xử hồi trước để đối xử với em, có lẽ bây giờ không còn hợp lý nữa. Em đừng giận tôi nhé?"
Ninh Trĩ không nghĩ rằng nàng lại xin lỗi mình, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
Phía sau bỗng im lặng, Thẩm Nghi Chi không nói thêm gì nữa, cũng không bước tới, chỉ đứng yên chờ cô hồi đáp.
Ninh Trĩ điều chỉnh cảm xúc một chút, rồi mới nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
Cô trở về phòng nghỉ, không lâu sau, trợ lý của Thẩm Nghi Chi mang thêm vài hộp cơm tới. Trên hộp có một cái logo nhà hàng khác , có lẽ nàng cũng giống như cô, đợi mãi không thấy đồ ăn giao tới nên cũng đã tự gọi món bên ngoài.
"Nghi Chi nhờ tôi cảm ơn em vì đã nhường phần cơm xương sườn cho cô ấy. Những món ăn này chưa động đến, vẫn còn nóng, các em ăn đi." Trợ lý Thẩm Nghi Chi chu đáo nói.
Ninh Trĩ nhìn mấy hộp cơm trên bàn, một lúc lâu cũng không động đũa.
Buổi tối ở phim trường, ánh đèn chiếu sáng thật sự khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi. Diễn viên nào cũng không thích diễn ban đêm, đặc biệt là mùa hè, phim trường không có điều hòa, vừa nóng lại còn bị muỗi đốt.
Ninh Trĩ kê chiếc ghế nhỏ, vừa xem notebook vừa ghi chú lại những điểm quan trọng, chuyên chú nghiền ngẫm. Trông nàng như một miếng bọt biển nhỏ, chăm chỉ hấp thụ từng chút kiến thức, cố gắng học cách làm sao để diễn xuất thật tốt.
Không chỉ đêm nay, những ngày không có lịch quay, cô vẫn lặng lẽ ở lại học hỏi như vậy.
Kỹ thuật diễn xuất của Thẩm Nghi Chi, mỗi khi đối diễn với nàng có thể cảm nhận được sự tinh tế. Bây giờ, đứng bên ngoài màn hình, cảm giác lại khác biệt hoàn toàn.
Ninh Trĩ nhớ lại những gì lão sư trong lớp diễn xuất từng nói: "Không ai có thể dễ dàng thoát khỏi giới hạn của mình, diễn viên cũng vậy. Khi diễn, dù ít hay nhiều, cũng sẽ mang theo những đặc trưng riêng của bản thân, rất khó để thoát ra."
Kể từ khi bắt đầu quay phim, những lời ấy in đậm trong trí nhớ của cô hơn bao giờ hết, bởi chính cô là minh chứng sống động nhất cho câu nói đó. Khi hóa thân vào vai Trì Sinh, cô luôn không thể ngăn mình đem những trải nghiệm của bản thân hòa vào từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Nhưng Thẩm Nghi Chi dường như hoàn toàn không gặp phải vấn đề này.
Nàng và Nguyễn Nhân Mộng là hai người hoàn toàn khác biệt. Khi đang quay, mặc dù không nói gì, chỉ một biểu cảm, một ánh mắt, một động tác nhỏ, đã đủ khiến người ta cảm thấy Thẩm Nghi Chi chính là Nguyễn Nhân Mộng.
Nhưng một khi đạo diễn hô cắt, nàng có thể ngay lập tức thoát khỏi nhân vật, chỉ cần một nụ cười, một động tác, nàng hoàn toàn tách biệt với nhân vật, không ai có thể lẫn lộn Thẩm Nghi Chi với Nguyễn Nhân Mộng.
Ninh Trĩ cầm bút viết vài chữ lên notebook, rồi dừng lại.
Cô nghĩ về lời xin lỗi của Thẩm Nghi Chi, nghĩ đến câu "Chúng ta đã lâu không gặp", và cả lần trước, khi nàng hỏi cô, liệu khi thích nàng cô có từng cảm thấy đau khổ không.
Sau lần gặp lại ấy, Ninh Trĩ vẫn luôn cẩn trọng, chưa từng nhắc đến chuyện cũ, cố tỏ ra như thể tất cả những điều đã qua chưa từng tồn tại. Nhưng Thẩm Nghi Chi lại thản nhiên đến lạ, không chút né tránh hay e dè.
Khi nàng nhắc lại những chuyện đó, trong lòng Thẩm Nghi Chi rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Tiếng đánh bản vang lên, Mai Lan phất tay nói: "Được rồi, cảnh này có thể cho qua."
Ánh đèn tập trung chiếu sáng, Thẩm Nghi Chi chỉ cần thay đổi một tư thế, ngay lập tức thoát khỏi nhân vật.
Thuần thục, bình tĩnh.
Nàng đang nghĩ gì vậy chứ?
Liệu Thẩm Nghi Chi không hề kiêng dè, là vì nàng đã coi tất cả những chuyện đó như một phần ký ức cũ kỹ, chẳng khác gì những chuyện đã qua khác, cũng không còn gì đáng để né tránh hay giấu giếm? Hay là, Thẩm Nghi Chi muốn dùng sự thản nhiên ấy để nói với cô rằng, tất cả những chuyện đó, nàng vẫn luôn nhớ rõ, và cũng đã tha thứ rồi?
Ninh Trĩ không thể xác định được.
Cô có chút thất vọng, nghĩ lại, cũng không thể trách Thẩm Nghi Chi đã đối xử với cô như vậy trong suốt sáu năm trước.
So với sự bình thản của Thẩm Nghi Chi, Ninh Trĩ bỗng cảm thấy sự trốn tránh và lớp vỏ cứng cỏi của mình thật vụng về và ấu trĩ.
Cảnh đêm đã quay xong, thời gian cũng không quá muộn, khi Ninh Trĩ chuẩn bị rời khỏi phim trường, đúng lúcThẩm Nghi Chi vừa tháo trang sức xong, hai người gặp nhau ở lối đi. Thẩm Nghi Chi nhìn cô, khóe môi khẽ cong.
Ninh Trĩ khẽ khựng lại, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với nàng. Nhưng cũng chẳng cần cô phải bối rối quá lâu, hai người chỉ thoáng lướt qua nhau.
Về đến khách sạn, nằm trên giường, tâm tình của Ninh Trĩ vẫn còn hỗn loạn như cũ, bất ngờ nhận được tin nhắn từ 0929.
Người bạn trên mạng bí ẩn kia hiếm khi chủ động nhắn tin, hỏi: "Có phải đồng nghiệp của cậu hôm nay lại khiến cậu khó chịu không?"
--- HẾT CHƯƠNG 22 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương