Tiếng nói vừa dứt, không gian trở nên tĩnh lặng!
Mọi người ngây ra như phông, ánh mắt nhìn Trần Hoa cứ như gặp quỷ. Bảo Dương Chí Viễn thanh toán hai triệu!
Đưa lãi suất bốn triệu từ khoản vay một trăm triệu cho Tử Hi!
Trời ơi!
Thằng phế vật này điên rồi hả? Sao dám đưa ra yêu cầu quá quắt như vậy? Đến Dương Tử Hí cũng chẳng dám tin vào tai mình, kinh hãi nhìn Trần
Tên này chỉ từng nói muốn để Dương Chí Viễn thanh toán hai triệu, chủ chưa từng nói phải đưa tiền lãi suất cho cô, càng chưa nói muốn chém Dương Chí Viễn lại một nhát!
Điều kiện thứ nhất không quá đáng, cô tin chắc ông nội sẽ đồng ý.
Điều kiện thứ hai hơi quá đáng, cô cũng cho rằng ông nội sẽ đồng ý.
Điều kiện thứ ba không phải quá đáng với nhà cô, nhưng đối với cả nhà bác cả và ông nội thì quá đáng!
Dương Chí Viễn là cháu trai cả của ông nội, sao ông nội có thể đồng ý. Để một thằng ở rể của cháu gái chém cháu trai ruột một nhát?
Quả nhiên thời gian ngắn ngủi qua đi, cô đã thấy khóe mắt ông nội đột nhiên giật giật, trong chốc lát sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo đến nỗi có thể vắt ra nước!
Thấy vậy cô gấp gáp khuyên nhủ: "Trần Hoa, anh nhanh chóng thu hồi điều kiện thứ hai và thứ ba đi."
Vốn dĩ vay một trăm triệu được miễn lãi suất Trần Hoa không phải không có công, chẳng sợ ông nội không thích anh ra sao thì ít nhất trong một khoảng thời gian dài sẽ không ép cô ly hôn với Trần Hoa.
Hoa.
Nhưng Trần Hoa làm như vậy, khiến ấn tượng của ông nội về anh càng thêm tồi tệ, dù Vương Hằng không có ở giữa gây rối thì ông nội cũng sẽ không dung thú cho một đứa cháu rể như vậy.
"Ba cái điều kiện này đã là yêu cầu thấp nhất của tôi rồi, chỉ chút yêu cầu thế thôi cũng không thể thỏa mãn tôi thì không cần vay một trăm triệu làm gì nữa." Thái độ của Trần Hoa vô cùng kiên định.
Nếu không phải Dương Chí Viễn hại anh và Dương Tử Hi chịu uất ức lớn như thế, đừng nói là vay một trăm triệu dù vay một tỷ anh cũng chẳng cần bất kỳ công lao nào, mà lẳng lặng đi làm.
Nhưng Dương Chí Viễn từ không thành có, hại Dương Tử Hí khóc, hại anh đổ máu. Nếu có thể nuốt cục tức này xuống, anh cũng cảm thấy bản thân không phải đàn ông.
"Mẹ nó mày là cái thá gì? Có tư cách gì mà nói điều kiện với ông nội tao?" Cuối cùng Dương Chí Viễn cũng lấy lại tinh thần, hung tợn rít gào về phía Trần Hoa.
"Nếu miệng anh còn bẩn thỉu như thế nữa thì tôi sẽ gia tăng thêm mấy điều kiện nhằm vào anh." Trần Hoa nói.
"Mày chọc điên ông đây rồi. Nếu hôm nay nếu ông không đánh mày tàn phế, ông đây không gọi Dương Chí Viễn, sửa thành Tru Chí Viễn!"
Vừa dứt lời nắm tay anh ta nắm chặt, hùng hổ lao về phía Trần Hoa, nắm đấm đấm lên mặt Trần Hoa.
"Trần Hoa cẩn thận!"
Trái tim Dương Tử Hi thắt lại, hoảng sợ gọi ra tiếng.
"Ha ha!"
Dương Chí Viễn cười thật dữ tợn, cứ như giây tiếp theo có thể nhìn thấy Trần Hoa bị anh ta đánh tẹt mũi, sau đó là cảnh anh bị đè xuống đất cọ xát.
Ngay trong lúc hoa lửa va chạm.
Thấy Trần Hoa nâng cánh tay trái lên rồi bắt lấy nắm đấm của Dương Chí Viễn, lại nâng cánh tay phải không nói hai lời mà tát thẳng.
Mọi người ngây ra như phông, ánh mắt nhìn Trần Hoa cứ như gặp quỷ. Bảo Dương Chí Viễn thanh toán hai triệu!
Đưa lãi suất bốn triệu từ khoản vay một trăm triệu cho Tử Hi!
Trời ơi!
Thằng phế vật này điên rồi hả? Sao dám đưa ra yêu cầu quá quắt như vậy? Đến Dương Tử Hí cũng chẳng dám tin vào tai mình, kinh hãi nhìn Trần
Tên này chỉ từng nói muốn để Dương Chí Viễn thanh toán hai triệu, chủ chưa từng nói phải đưa tiền lãi suất cho cô, càng chưa nói muốn chém Dương Chí Viễn lại một nhát!
Điều kiện thứ nhất không quá đáng, cô tin chắc ông nội sẽ đồng ý.
Điều kiện thứ hai hơi quá đáng, cô cũng cho rằng ông nội sẽ đồng ý.
Điều kiện thứ ba không phải quá đáng với nhà cô, nhưng đối với cả nhà bác cả và ông nội thì quá đáng!
Dương Chí Viễn là cháu trai cả của ông nội, sao ông nội có thể đồng ý. Để một thằng ở rể của cháu gái chém cháu trai ruột một nhát?
Quả nhiên thời gian ngắn ngủi qua đi, cô đã thấy khóe mắt ông nội đột nhiên giật giật, trong chốc lát sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo đến nỗi có thể vắt ra nước!
Thấy vậy cô gấp gáp khuyên nhủ: "Trần Hoa, anh nhanh chóng thu hồi điều kiện thứ hai và thứ ba đi."
Vốn dĩ vay một trăm triệu được miễn lãi suất Trần Hoa không phải không có công, chẳng sợ ông nội không thích anh ra sao thì ít nhất trong một khoảng thời gian dài sẽ không ép cô ly hôn với Trần Hoa.
Hoa.
Nhưng Trần Hoa làm như vậy, khiến ấn tượng của ông nội về anh càng thêm tồi tệ, dù Vương Hằng không có ở giữa gây rối thì ông nội cũng sẽ không dung thú cho một đứa cháu rể như vậy.
"Ba cái điều kiện này đã là yêu cầu thấp nhất của tôi rồi, chỉ chút yêu cầu thế thôi cũng không thể thỏa mãn tôi thì không cần vay một trăm triệu làm gì nữa." Thái độ của Trần Hoa vô cùng kiên định.
Nếu không phải Dương Chí Viễn hại anh và Dương Tử Hi chịu uất ức lớn như thế, đừng nói là vay một trăm triệu dù vay một tỷ anh cũng chẳng cần bất kỳ công lao nào, mà lẳng lặng đi làm.
Nhưng Dương Chí Viễn từ không thành có, hại Dương Tử Hí khóc, hại anh đổ máu. Nếu có thể nuốt cục tức này xuống, anh cũng cảm thấy bản thân không phải đàn ông.
"Mẹ nó mày là cái thá gì? Có tư cách gì mà nói điều kiện với ông nội tao?" Cuối cùng Dương Chí Viễn cũng lấy lại tinh thần, hung tợn rít gào về phía Trần Hoa.
"Nếu miệng anh còn bẩn thỉu như thế nữa thì tôi sẽ gia tăng thêm mấy điều kiện nhằm vào anh." Trần Hoa nói.
"Mày chọc điên ông đây rồi. Nếu hôm nay nếu ông không đánh mày tàn phế, ông đây không gọi Dương Chí Viễn, sửa thành Tru Chí Viễn!"
Vừa dứt lời nắm tay anh ta nắm chặt, hùng hổ lao về phía Trần Hoa, nắm đấm đấm lên mặt Trần Hoa.
"Trần Hoa cẩn thận!"
Trái tim Dương Tử Hi thắt lại, hoảng sợ gọi ra tiếng.
"Ha ha!"
Dương Chí Viễn cười thật dữ tợn, cứ như giây tiếp theo có thể nhìn thấy Trần Hoa bị anh ta đánh tẹt mũi, sau đó là cảnh anh bị đè xuống đất cọ xát.
Ngay trong lúc hoa lửa va chạm.
Thấy Trần Hoa nâng cánh tay trái lên rồi bắt lấy nắm đấm của Dương Chí Viễn, lại nâng cánh tay phải không nói hai lời mà tát thẳng.
Danh sách chương