Dịch: Tiểu Băng

Trong một ngọn núi vô danh.

Lão giả áo choàng đen xuất hiện ở nơi này.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

"Từ Trạch trưởng lão, theo tin tình báo của tông ta, Đại Hạ công chúa đã đi tới Thanh Châu, ý của tông môn là muốn ngươi phối hợp với chúng ta, bắt lấy Đại Hạ công chúa."

Lão giả áo choàng đen không khỏi biến sắc.

"Đại Hạ công chúa? Là vị công chúa kia? Trưởng công chúa?"

Lão giả lên tiếng, giọng có chút khiếp sợ.

"Đương nhiên là không phải. Nếu trưởng công chúa tới, chỉ bằng chúng ta, bắt được người ta sao? Là thập công chúa."

Lão giả thở phào, nhưng lão lập tức thắc mắc.

"Thập công chúa Đại Hạ? Không phải là vị công chúa không được yêu thương nhất sao? Bắt nàng ta để làm gì? Không lẽ Đại Hạ vương triều lại vì một vị công chúa không được yêu thương mà chịu trao đổi à?"

Lão giả không hiểu, vì ông ta rất hiểu Đại Hạ vương triều.

"Đại Hạ thập công chúa, đúng là không được yêu thương, nhưng trong cơ thể nàng ta là huyết mạch hoàng tộc, đại diện cho bộ mặt của Đại Hạ, trong tông ta có mấy trưởng lão, bị Đại Hạ vương triều giam cầm, bây giờ chỉ có bắt lấy thập công chúa, để coi như làm áp lực, buộc Đại Hạ vương triều chủ động thả người."

"Mặc dù thập công chúa không được yêu thương, nhưng nàng ta dù sao cũng là công chúa Đại Hạ, đương nhiên sẽ chịu thỏa hiệp."

Thanh âm vang lên, giọng rất kiên định.

Nhưng lão giả cau chặt mày, im lặng không đáp, trong lòng lo lắng.

"Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi lo là sợ làm như vậy, sẽ khiến Đại Hạ vương triều giận chó đánh mèo, đến lúc đó tập trung lực lượng nhằm vào ngươi, nhưng ngươi yên tâm, hiện giờ Đại Hạ vương triều đang có rất nhiều việc phải đau đầu."

"Nội loạn lẫn ngoại xâm, đủ để khiến vương triều sứt đầu mẻ trán, cơ bản không rảnh để xử lý chuyện này đâu, quá lắm cũng chỉ là chuyển lửa giận này lên người thập công chúa mà thôi."

"Được rồi, nếu ngươi có thể xử lý tốt việc này, sẽ cho ngươi hai danh ngạch lên Thiên Tinh tiên đảo."

Giọng nói có vẻ rất gấp gáp, lúc nói đến đây còn có cả dáng vẻ như ra lệnh.

"Thiên Tinh tiên đảo? Thật sự?"

Lão giả khi nghe tới bốn chữ Thiên Tinh tiên đảo thì không kiềm được lên tinh thần hẳn.

"Nếu đã nói ra, đương nhiên ta sẽ không lừa ngươi, nhưng mà ngươi nhất định phải bắt được thập công chúa. Nhớ kĩ, không được làm tổn thương tới tính mạng của nàng ta, nàng ta là lợi thế của chúng ta, hiểu không?"

Giọng nói lúc này rất nặng nề, nghiêm túc.

"Đương nhiên ta biết." Lão giả gật đầu. Thật ra cho dù có cho lão mười lá gan, lão cũng không dám làm thương tổn đến Đại Hạ thập công chúa.

Lỡ quả thật làm vị kia bị thương, dù người ta có được yêu thương hay không, thì lão cũng không gánh nổi.

"Đây là tin mật báo chúng ta có được từ trong cung, trên đó có viết rõ những đặc điểm của thập công chúa."

"À phải, ngươi có một đồ đệ, định tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu phải không?"

Đối phương âm thầm ném ra một cuộn giấy, hỏi.

"Phải."

Lão giả thấy hơi khó hiểu, đối phương hỏi chuyện này làm gì? "Tên gì?"

Đối phương tiếp tục hỏi.

"Vương Minh Hạo."

Lão giả trả lời.

"Được. Hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, sau khi chuyện lớn của tông chủ thành công, Đại Nhật Hàng Ma Tông của ngươi chắc chắn sẽ trở lại huy hoàng."

Nói xong, một bóng người biến mất.

Lão giả phất tay, cuộn giấy trên mặt đất rơi vào tay ông ta.

Ông ta mở cuộn giấy ra, xem thật kĩ, sau đó lẩm bẩm.

"Thích tranh họa của Thanh Liên Cư Sĩ?"

Ông ta lẩm bẩm xong, thì cũng biến mất khỏi chỗ đó.

Cùng lúc đó.

Trong thành Ngân Hạnh.

Tiệm cầm đồ Thành Kim.

Có hai khách quý tới.

Trong nhã các.

Thập Lượng Kim mặt mày kích động đang giảng giải một bức họa.

Trong nhã các lúc này có hai vị khách quý, đều là nữ tử, một người mặc váy dài màu lam nhạt, một người mặc váy dài màu lục nhạt.

Hai nữ tử này đều đeo lồng che mặt, nhưng chỉ cần nhìn khí chất và tư thế là biết nhất định là mỹ nữ hàng đầu, chỉ là đẹp tới cỡ nào thì không biết thôi.

Nhưng mà Thập Lượng Kim lại không có hứng thú với cái gọi là nữ sắc, hắn chỉ có hứng thú với ngân lượng thôi.

Trước mặt hắn đang trải rộng một bức họa, vẽ cảnh đêm tối đầy sao.

"Hai vị tiên tử, bức họa này chính là do Thanh Liên Cư Sĩ dốc hết tâm huyết vẽ ra. Hai vị tiên tử, ngài nhìn kĩ bức tranh này đi, có phải là cảm giác có một sự kiềm nén, sau đó nhanh chóng được giải tỏa ra, giống như vén mây mù nhìn thấy trời xanh không?"

"Không giấu gì hai vị thượng tiên, khi Thanh Liên Cư Sĩ sáng tác bức họa này, còn có một câu chuyện nhỏ."

"Lúc đó Thanh Liên Cư Sĩ đang suy nghĩ vấn đề, hắn đang suy nghĩ xem trời đất này sinh ra như thế nào, người ta sống ở trên đời rốt cuộc là vì cái gì, hắn nghĩ hoài nghĩ mãi, mà vẫn không ra."

"Đột nhiên lúc đó, có một cơn gió nhẹ thổi qua, Thanh Liên Cư Sĩ chợt ngộ, hắn bèn trút hết tất cả tâm đắc của mình vào bức họa này, cho nên bức họa này còn có tên là, Thanh Liên Cư Sĩ đêm tối ngộ đạo đồ."

Thập Lượng Kim vì để bán được giá cao, mà không ngừng điên cuồng bịa đặt.

Nhưng nữ tử áo xanh lục không thèm để ý đến hắn, đôi mắt đẹp chỉ nhìn chằm chằm vào trong bức họa, cẩn thận ngắm nghía, trong ánh mắt không che giấu được vẻ vui mừng.

Nữ tử còn lại thì quay qua nhìn Thập Lượng Kim.

"Ngươi nói thẳng đi, bức họa bao nhiêu tiền?"

Nàng ta hỏi, giọng rất tùy ý.

"Thực không dám giấu diếm, bức họa này ta phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới mua được, nhưng ta thấy hai vị là người hiểu biết họa, lại còn giống ta, đều thích tranh Thanh Liên Cư Sĩ họa, năm mươi vạn lượng hoàng kim, coi như giá làm quen."

Thập Lượng Kim cười tủm tỉm.

Nữ tử váy lam nhạt biến sắc, nhìn Thập Lượng Kim: "Năm mươi vạn lượng hoàng kim? Sao ngươi không đi ăn cướp? Tranh này tuy đúng là bút tích của Thanh Liên Cư Sĩ họa thực, nhưng giá ngươi thu vào làm gì tới mấy chục vạn lượng hoàng kim!"

"Có bán cả cái cửa tiệm này của ngươi cũng không tới được năm mươi vạn lượng hoàng kim! Chưởng quỹ, tốt nhất ngươi nói cái giá thực, bằng không không có được cơ hội thứ hai đâu!"

Nữ tử nói, giọng điệu rất khôn khéo.

"Ôi, hai vị thượng tiên, thật sự không phải ta định giá tùm lum đâu! Thanh Liên Cư Sĩ là đệ nhất tài tử Tấn quốc chúng ta, nhất là ba năm trở lại đây, Thanh Liên Cư Sĩ gần như là bốc hơi khỏi nhân gian, tranh ngài ấy họa đương nhiên càng có giá. Năm mươi vạn lượng hoàng kim, ta thật sự là không lời một lượng bạc nữa."

Thập Lượng Kim bày mặt như khóc tang, cố gắng ra vẻ mình không lừa người.

"Không lời một lượng bạc! Lời tới mười vạn lượng hoàng kim chứ gì?" Nữ tử áo lam chẳng hề bị bộ dạng của y đánh lừa. Nàng ta suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng: "Một vạn lượng hoàng kim, bán hay không?"

Thập Lượng Kim ngẩn ra.

"Một vạn lượng hoàng kim? Cô nãi nãi, ngài trả giá cũng không sát ván như thế chứ? Một vạn lượng hoàng kim? Không phải ta nói chuyện khó nghe, một vạn lượng hoàng kim đừng nói là mua tranh Thanh Liên Cư Sĩ vẽ, dù có mua một bài thơ của ngài ấy cũng còn không đủ nữa!"

"Ngài nhìn đi, trên bức họa này còn có thơ do Thanh Liên Cư Sĩ chính tay đề, còn có cả con dấu của Thanh Liên Cư Sĩ nữa, chỉ mấy thứ này thôi đã có giá hơn năm vạn lượng rồi!"

"Hai vị tiên tử, nếu thật lòng muốn mua, thì giá cả còn có thể thương lượng, nhưng nếu không thật lòng muốn mua, vậy thì… xin tự nhiên!"

Thập Lượng Kim có chút phiền muộn.

Trời ạ, một vạn lượng!?

Nếu hắn bán, chưa nói tới chuyện lỗ vốn hay không, chỉ riêng đám người hâm mộ Thanh Liên Cư Sĩ cũng đủ chém chết hắn rồi.

Bán tranh Thanh Liên Cư Sĩ họa với giá một vạn lượng?

Quả thực là đã ném đi bốn chữ Thanh Liên Cư Sĩ này rồi!

"Chưởng quỹ."

Nhưng đúng lúc này, nữ tử áo xanh lục nãy giờ vẫn luôn thưởng thức bức họa mở miệng.

Giọng nàng thánh thót như tiếng chim hoàng oanh, nghe thoải mái vô cùng.

"Bức họa này ta thích, cũng quả thật là tranh Thanh Liên Cư Sĩ mới làm gần đây, nhưng mà năm mươi vạn lượng là hơi tham quá, mười vạn lượng hoàng kim đi."

Nữ tử nói.

"Mười vạn lượng? Ta bán giá này là lỗ đó. Ba mươi vạn lượng hoàng kim có được không?"

Thập Lượng Kim không hề để mỹ sắc làm mờ mắt, trong mắt hắn chỉ có tiền.

"Mười vạn lượng hoàng kim thôi, bức họa này thật ra không đáng giá tới mười vạn lượng, nhưng còn phải xem nó ở trong tay ai. Giới cao tầng Tấn quốc cũng có mấy vị khá thích tranh Thanh Liên Cư Sĩ họa, nhưng mà ngươi không thể tiếp xúc được tới họ. Dù ngươi có tiếp xúc được, mà cấp dưới của họ biết ngươi có bức họa này, thì cũng sẽ dùng đủ mọi cách cướp nó của ngươi."

"Ngươi tự cân nhắc đi, bán cho ta ít nhất ngươi còn kiếm được tiền, không bán cho ta, nói không chừng chỉ mấy ngày nữa là sẽ có người của triều đình tới cửa, đến lúc đó giá cả bọn họ định ra cho ngươi e là ngay cả vốn gốc ngươi cũng không có được đâu."

Nữ tử nói rất bình tĩnh, nhưng lời nàng nói ra lại làm Thập Lượng Kim im bặt.

Bởi vì nàng nói không sai một chữ nào.

Giới cao tầng Tấn quốc cũng có người thích tranh Thanh Liên Cư Sĩ họa, cho nên để nịnh bợ họ, đương nhiên sẽ có nhiều kẻ ra tay. Những kẻ này đều là những kẻ ngoan độc, nếu hắn dám định giá quá cao, coi chừng ngày hôm sau cái tiệm này sẽ không còn nữa.

Nghĩ tới đây, Thập Lượng Kim cắn răng: "Hai mươi vạn lượng hoàng kim."

"Mười vạn lượng, không thêm một đồng nào hết, ngươi tự cân nhắc đi."

Nữ tử nói, giọng rất kiên định.

"Bán bán bán, coi như hôm nay mới bắt đầu khai trương, lỗ chút thì lỗ chút vậy."

Thấy đối phương đã dùng tới giọng điệu kia, Thập Lượng Kim cũng không dám ép thêm nữa, đồng ý với giá đó luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện