Nhìn hình bóng quá đỗi quen thuộc bên cạnh giường, Thời Lưu không khỏi sững sờ.
Nàng bối rối nhìn chằm chằm vào áo choàng rủ xuống chân giường của người nọ ——
Sao ma lại mặc áo choàng đen tuyền như mực thế? Nếu không phải Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm không bị ảo thuật quấy nhiễu, có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng người ở trên giường là ảo giác hoặc là tâm ma của nàng.
Thấy thiếu nữ mãi không nhúc nhích, ma áp chế sự bực bội, uể oải nhướng mày: “Thế nào, nửa tháng ở chung với đạo lữ tương lai của ngươi, ngay cả ta cũng không nhận ra à?”
“......”
Thời Lưu hoàn hồn, bước vào phòng trong.
—— Giọng điệu bỡn cợt và bạc bẽo như thế, dù ảo thuật lợi hại đến cách mấy cũng không thể nào bắt chước được.
“Chỉ là ta chưa bao giờ thấy huynh mặc màu này,” Thời Lưu đặt Đoạn Tương Tư xuống bàn, ngập ngừng quan sát trường bào màu đen kia, “Ngoại trừ lúc mượn thân thể của Phương Quỳnh ở U Minh……”
Đương nói chuyện, nàng chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chợt co lại: “Huynh bị thương sao?”
Ma cụp mắt xuống, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Mãi cho đến khi thiếu nữ cạnh bàn không giữ được vẻ hờ hững nữa, đợi thật lâu mà không nhận được câu trả lời của ma, rốt cuộc giữa mi tâm cũng hiện lên cảm xúc vội vàng bực bội.
Nàng bước vài bước đến trước giường, giơ tay định cởi cúc áo choàng màu đen của người nọ.
Đầu ngón tay vừa giơ lên, đã bị người nọ nâng ống sáo lên chặn lại ——
Ma dựa vào cạnh giường lười nhác nhướng mắt lên, con ngươi đen láy lạnh như băng: “Quả lựu nhỏ, ngươi thật to gan.”
Cùng lúc đó, ống sáo lạnh thấu xương áp sát vào lòng bàn tay của nàng.
Thời Lưu không muốn tranh luận với hắn, khẽ nghiến răng: “Chẳng phải huynh đã nói, cho dù chưa lấy lại đá La Phong thì không có ai ở Phàm giới có thể làm huynh bị thương sao.”
“Đúng thế.”
“Vậy bây giờ là sao!”
“......”
Ma ngước mắt lên, một chút cảm xúc kỳ dị lấp lóe trong mắt hắn.
Hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi con kiến nhỏ không tỏ ra kích động ở trước mặt hắn, tựa như một tiểu yêu hoạt bát không thể bắt được, chớp mắt một cái sẽ chạy mất tăm.
Thế nên hắn nhìn mãi, cho đến khi đuôi mắt của nàng bị cảm xúc làm đỏ bừng lên, đôi mắt đen láy kia càng trở nên trong veo như nước.
Ma cụp mắt xuống, bật cười: “Người không thể làm hại ta, nhưng lần này không phải ‘người’.”
Cảm xúc trào dâng trong mắt Thời Lưu thoáng chốc ngưng đọng lại, sau đó sắc mặt hơi lạnh đi: “Tiên giới phát hiện ra huynh à?”
“Có lẽ thế.”
Giọng điệu của ma vẫn thờ ơ hời hợt, như thể điều này chẳng là gì cả.
Nhưng Thời Lưu có trí nhớ của tiểu lưu ly yêu cho nên nàng hiểu rõ ——
Tây Đế Côn Ly là một kẻ quyết đoán có thủ đoạn độc ác sát phạt, nếu y phát hiện Phong Nghiệp trở về Tam giới, cho dù chỉ là nghi ngờ và phỏng đoán, y cũng sẽ dốc hết sức để hạ đòn sát thủ.
Ấn đường của Thời Lưu nhíu lại thật chặt.
Ánh mắt của nàng vô thức lướt chiếc cổ mảnh khảnh và sắc sảo của người nọ, rồi dừng lại trên một nửa cổ áo trắng như tuyết dưới lớp áo choàng đen bên ngoài. Góc cổ áo chỉnh tề ngay ngắn rỉ ra màu đỏ hồng khó phân biệt dưới ánh trăng.
Chưa kể đến còn có cả mùi màu nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí.
—— Vết thương khiến Phong Nghiệp không thể không mặc áo choàng màu đen là bằng chứng tốt nhất.
Thời Lưu vô thức siết chặt bàn tay: “Quy tắc thiên địa ở cõi Phàm giống với Tiên giới, mặc dù tạo hóa chi lực của hai cõi đều áp chế những kẻ đọa tiên, nhưng vẫn không thể sánh bằng cấm chế U Minh do huynh tự mình thiết lập —— Nếu bọn họ xuống quá nhiều, khiến huynh bị thương nặng hoặc thậm chí……”
Thời Lưu dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm bất an: “Không phải là không thể.”
“Tiên nhân dùng bản thể hạ phàm phải trả giá rất đắt, trong thời gian ngắn không thể lặp lại nhiều lần, nếu lần này thất bại thì sẽ không có lần sau.” Ma chống một tay lên đầu gối, uể oải xoay ống sáo, nhìn thẳng vào khoảng không trước mắt, ánh mắt lạnh buốt.
“Nếu như có, tất nhiên là khi ta lên Tiên giới tính sổ với bọn chúng.”
“.......”
Lời của Phong Nghiệp khiến Thời Lưu suy nghĩ một chút, sau đó nàng thở phào nhẹ nhõm, thừa nhận hắn nói đúng.
Chỉ là ngay sau đó nàng lại nhíu mày:
“Tại sao Côn Ly biết huynh ở Phàm giới?”
Nói đến đây, hàng mi dài của Phong Nghiệp khẽ cụp xuống, hiếm khi không được tự nhiên mà dời tầm mắt sang hướng khác.
Thời Lưu vẫn chưa nhận ra, nàng vẫn đang cố gắng suy nghĩ: “Rõ ràng sau khi lên Phàm giới, huynh vẫn luôn thu liễm hơi thở, chưa từng tiết lộ thân phận ——”
Sắc mặt của Thời Lưu chợt thay đổi, cúi đầu nhìn Phong Nghiệp: “Núi Ngọc Bi.”
“......”
Ma liếc sang nơi khác.
—— Bởi vì tức giận đến mức không khống chế được, khiến cả ngọn núi Ngọc Bi bị sang bằng thành bình địa, thậm chí thành trì lớn gần đó còn có lời đồn nói rằng trời phạt giáng lâm…… Chuyện này có thể được ghi vào lịch sử đen trong suốt mấy vạn năm cuộc đời của hắn.
Ma không được tự nhiên khựng lại một lát, sau đó nhướng mắt lạnh lùng trào phùng: “Sao ngươi không nghi ngờ sư huynh của ngươi thế? Ngoài Nam Thiền, hắn là người đầu tiên không bị linh thuật của ta chấn nhiếp.”
“Chủ nhân đừng thừa cơ nói xấu sư huynh,” Sau khi biết được là do người nào đó tự mình tạo nghiệt chứ không phải rơi vào cạm bẫy, Thời Lưu mới yên tâm, “Lần đầu gặp nhau ở Thông Thiên Các huynh đã có ác cảm với sư huynh, thậm chí sau đó còn vô cớ trút giận lên đám Viên Hồi, đừng tưởng ta không nhớ.”
Ma lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt sang hướng khác.
Thời Lưu cũng quay mặt đi: “Vậy tại sao chủ nhân lại có ác ý đối với sư huynh như thế?”
“Bởi vì hắn trông giống loại người hay lừa gạt những kẻ không rành sự đời như ngươi.”
Ma đáp lại một cách qua loa.
Trong phòng yên tĩnh một lát.
Phong Nghiệp buông tay xuống, nghiêng đầu liếc nhìn thiếu nữ vừa xoay người giấu giếm sắc mặt của mình trong bóng tối: “Trên người hắn có một hơi thở mà ta rất quen thuộc.”
“Hả?” Mạch suy nghĩ của Thời Lưu dừng lại, đáp án này nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng nghiêng mắt nhìn sang.
Mặt mày của ma lạnh lùng, không chịu nói tiếp nữa.
Thời Lưu im lặng một lúc, cuối cùng mới sực nhớ ra: “Nhóm của sư huynh sẽ nhanh chóng mang sính lễ đến bên ngoài núi xanh ẩn thế. Có lẽ đêm nay huynh ấy sẽ ở lại một lát, nếu chủ nhân không còn chuyện gì nữa……”
“Trong sính lễ có đá La Phong không?”
Ma cầm ống sáo, màu xanh lưu chuyển trên thân sáo.
Thời Lưu cảnh giác, nhíu mày nói nhỏ: “Không thể trắng trợn cướp đoạt. Ngộ nhỡ đá La Phong không có ở đó thì sẽ thất bại trong gang tấc.”
“...... Chậc.”
Ma không vui ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn thiếu nữ đang đứng gần giường: “Ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân, nghe lời ngươi hay nghe lời ta?”
“Chủ nhân là chủ nhân.” Thiếu nữ khiêm tốn đáp, chỉ là chẳng biết tại sao mà giọng lại hơi run lên, “Nhưng chuyện này phải nghe theo ta.”
“......”
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Bên ngoài giường, bên ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt tỏa sáng rực rỡ, thiếu nữ chậm rãi ngước mắt lên, dường như muốn tìm kiếm âm thanh của người trên giường, nhưng vẫn chưa tìm được thì đã nghe thấy giọng nói lành lạnh khàn khàn của người nọ.
Như thế đang kìm nén lửa giận ——
“Ngươi định chịu đựng tới khi nào?”
Vừa dứt lời.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã
=====================================
Phía ngoài giường, hình bóng của thiếu nữ lung lay như không đứng vững, nàng vội vã chống tay lên thanh vịn chạm trổ trước giường.
Nghiêng người sang một bên, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh trăng, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh. Đôi mi run rẩy của nàng nhắm chặt lại, đôi môi mềm mại bị cắn đến mức bật máu, rõ ràng là đang ngấm ngầm chịu đựng đau đớn dữ dội.
Không phải lúc này mới thế, mà từ đầu đã thế rồi.
Ống sáo ngọc nằm trong lòng bàn tay đang đặt trên đầu gối của ma biến mất, hắn lật lòng bàn tay lên, chìa về phía thiếu nữ.
Chẳng hiểu sao giọng của hắn hơi trầm khàn: “Lại đây.”
“Không…… Không được.” Sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt, nhắm mắt gắng sức lắc đầu.
Phong Nghiệp dừng lại, sau khi tỉnh táo, hắn lạnh lùng quan sát nàng, không kìm được mà châm chọc bằng giọng điệu rét lạnh: “Sao ngươi không mở mắt ra xem đi, hiện tại ngươi có tư cách nói không cần à.”
Thời Lưu không phản bác lại lời trào phúng của hắn.
Nàng dùng hết sức lực và ý chí để ngăn chặn sự ăn mòn lý trí do đau đớn gây ra, lại còn phải dùng một phần để chống lại mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, nên nào có tinh thần và thể lực để quan tâm đến sự giễu cợt của Phong Nghiệp dành cho nàng.
Nhìn thiếu nữ đau đến mức gần như quỳ xuống đất cũng cắn răng không chịu bước một bước, Phong Nghiệp tức tới mức bật cười.
“Thế nào, sắp trở thành đạo lữ của sư huynh ngươi, nên ngay cả máu mà cũng muốn vạch ranh giới với ta sao?”
“.......”
“Được lắm.” Ma cười lạnh, đứng lên, “Vậy ngươi cứ đau chết đi.”
“.......”
Tiếng bước chân đìu hiu vang lên quá rõ ràng trong không gian vắng lặng.
Đặc biệt là đối với Thời Lưu, âm thanh nho nhỏ kia hệt như vừa chà đạp vừa xé nát lý trí của nàng. Mỗi một âm thanh sắc bén và vặn vẹo trong đầu nàng đều đang gào thét bảo nàng mau đuổi theo, uy hiếp hắn, cầu xin hắn, mặc kệ thế nào cũng được, chỉ cần có thể cho nàng một chút ——
“Không…… Không được.”
Ngón tay của thiếu nữ vịn chặt lan can giường như muốn bấu gãy mép gỗ.
Khi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cuối cùng rời khỏi phòng.
Ý chí như trút được gánh nặng.
Tuy nhiên, chỉ trong tích tắc, một cơn đau còn kinh thiên động địa ập đến khiến mắt nàng tối sầm.
Thiếu nữ không đứng vững mà ngã xuống.
Nhưng không phải ngã xuống mặt đất cứng rắn lạnh lẽo mà rơi vào một vòng tay rộng rãi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
‘Tại sao không được.’
Trong bóng tối mênh mông, nàng nghe thấy ai đó thì thầm hỏi.
Gương mặt trắng bệch vì đau đớn của thiếu nữ nhăn lại, giọng nói khó chịu như mê sảng: “Đừng…… Đừng để hắn bị thương…….”
Áo choàng đen tuyền ôm lấy nàng hơi khựng lại.
Một lát sau, trong bóng tối vang lên một tiếng cười than thở chịu phục.
‘Không sao.’
‘Hắn quen rồi.’
—
Vầng trăng gần treo lên giữa đỉnh đầu, Yến Thu Bạch và Viên Hồi bước ra từ điện tiếp khách của Thời gia.
Các đệ tử Huyền Môn đi cùng đã đến Tử Giang Các từ lâu, lúc này chỉ có hai người bọn họ đi đến nơi ở tạm thời dành cho khách.
Đã giao sính lễ và danh sách cho Thời gia chủ, Viên Hồi cảm thấy rất thư thái ——
Cuối cũng cũng không cần phải lo bị cướp nữa rồi.
“Sư huynh, huynh cùng đệ về Tử Giang Các hay đi thăm Thập Lục sư tỷ trước vậy?” Viên Hồi quay đầu lại, nháy mắt với Yến Thu Bạch.
“Thập Lục chưa hồi âm kiếm tấn của ta, ta hơi lo lắng, nên sẽ đi thăm một chút, sau đó về Tử Giang Các sau.”
“Vâng.”
Viên Hồi gật đầu, không ngạc nhiên lắm. Chẳng qua khi cậu ta thu hồi ánh mắt, ánh mắt liếc xéo qua chiếc quạt xếp trong tay Yến Thu Bạch.
Ánh mắt của cậu ta kỳ lạ, phóng thích thần thức dò xét xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai thì mới hỏi: “Sư huynh, trước khi chúng ta đi, sao chưởng môn lại hỏi huynh có muốn chọn pháp bảo mới hay không vậy? Năm đó ngay cả tiểu sư thúc tổ cũng khen chiếc quạt này của huynh không phải thần khí tầm thường mà, bộ có chuyện gì rồi hả?”
Ánh mắt của Yến Thu Bạch khẽ động, khẽ vuốt ve đinh quạt bạch ngọc dưới chiếc quạt xếp.
Thở dài một hơi, hắn cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là thần khí khó điều khiển mà thôi.”
“À.”
Viên Hồi gật đầu, nửa hiểu nửa không.
Chẳng mấy chốc họ đã đến hành lang ngã rẽ, Tử Giang Các ở phía đông và lầu gác chính ở phía tây, hai người tạm biệt nhau. Yến Thu Bạch bước đi như bay, đi về phía lầu gác chính.
—— Chẳng hiểu sao hôm nay hắn có chút linh cảm chẳng lành.
Một lát sau, trường bào xanh lơ đứng trước cửa chính của Tuệ Thần Hiên.
Yến Thu Bạch bước lên bậc thang bên ngoài Tuệ Thần Hiên, rồi dừng lại trước cửa.
Hắn định giơ tay gõ cửa nhưng lại chợt khựng lại.
Trường bào xanh lơ như bị đóng băng, vài giây sau, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía khoảng sân rộng sau lưng.
Trong sân trồng một cây cổ thụ không rõ tuổi tác, cành lá rậm rạp chằng chịt, gần như che khuất cả mặt trăng.
Song, đêm nay trăng tròn vành vạnh, sáng ngời đến mức không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Thế nên, Yến Thu Bạch có thể trông thấy rõ ràng.
Trên cây cổ thụ cao chót vót, trên một cành cây, trường bào đen tuyền rủ xuống, ống tay áo khẽ phấp phới trong gió đêm.
Người đàn ông ngồi trên cành cây nối liền với thân cây, ống sáo ngọc bích xanh biếc nằm giữa những ngón tay trắng lạnh, ngân lên tiếng sáo như có như không, dường như còn hơi dập dờn hàn quang lạnh buốt.
Và trước áo choàng màu đen, thiếu nữ dựa vào thân cây, nắm chặt lấy đai lưng bằng ngọc, ôm lấy người nọ ——
Nàng cắn lấy một bên cổ trắng lạnh của hắn, không cho hắn giãy giụa, hệt như một nụ hôn đậm sâu.
Một chút mùi máu thanh mát thoảng qua, thiếu nữ khẽ nuốt xuống.
Ma bình tĩnh cụp mắt xuống.
Ngay lúc này.
Ma hơi liếc sang một bên, rủ mắt xuống ——
Nhìn bóng người trước gốc cây, môi của ma khẽ cong lên, ánh mắt trào phúng như một lưỡi dao mỏng và lạnh buốt.
Nàng bối rối nhìn chằm chằm vào áo choàng rủ xuống chân giường của người nọ ——
Sao ma lại mặc áo choàng đen tuyền như mực thế? Nếu không phải Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm không bị ảo thuật quấy nhiễu, có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng người ở trên giường là ảo giác hoặc là tâm ma của nàng.
Thấy thiếu nữ mãi không nhúc nhích, ma áp chế sự bực bội, uể oải nhướng mày: “Thế nào, nửa tháng ở chung với đạo lữ tương lai của ngươi, ngay cả ta cũng không nhận ra à?”
“......”
Thời Lưu hoàn hồn, bước vào phòng trong.
—— Giọng điệu bỡn cợt và bạc bẽo như thế, dù ảo thuật lợi hại đến cách mấy cũng không thể nào bắt chước được.
“Chỉ là ta chưa bao giờ thấy huynh mặc màu này,” Thời Lưu đặt Đoạn Tương Tư xuống bàn, ngập ngừng quan sát trường bào màu đen kia, “Ngoại trừ lúc mượn thân thể của Phương Quỳnh ở U Minh……”
Đương nói chuyện, nàng chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chợt co lại: “Huynh bị thương sao?”
Ma cụp mắt xuống, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Mãi cho đến khi thiếu nữ cạnh bàn không giữ được vẻ hờ hững nữa, đợi thật lâu mà không nhận được câu trả lời của ma, rốt cuộc giữa mi tâm cũng hiện lên cảm xúc vội vàng bực bội.
Nàng bước vài bước đến trước giường, giơ tay định cởi cúc áo choàng màu đen của người nọ.
Đầu ngón tay vừa giơ lên, đã bị người nọ nâng ống sáo lên chặn lại ——
Ma dựa vào cạnh giường lười nhác nhướng mắt lên, con ngươi đen láy lạnh như băng: “Quả lựu nhỏ, ngươi thật to gan.”
Cùng lúc đó, ống sáo lạnh thấu xương áp sát vào lòng bàn tay của nàng.
Thời Lưu không muốn tranh luận với hắn, khẽ nghiến răng: “Chẳng phải huynh đã nói, cho dù chưa lấy lại đá La Phong thì không có ai ở Phàm giới có thể làm huynh bị thương sao.”
“Đúng thế.”
“Vậy bây giờ là sao!”
“......”
Ma ngước mắt lên, một chút cảm xúc kỳ dị lấp lóe trong mắt hắn.
Hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi con kiến nhỏ không tỏ ra kích động ở trước mặt hắn, tựa như một tiểu yêu hoạt bát không thể bắt được, chớp mắt một cái sẽ chạy mất tăm.
Thế nên hắn nhìn mãi, cho đến khi đuôi mắt của nàng bị cảm xúc làm đỏ bừng lên, đôi mắt đen láy kia càng trở nên trong veo như nước.
Ma cụp mắt xuống, bật cười: “Người không thể làm hại ta, nhưng lần này không phải ‘người’.”
Cảm xúc trào dâng trong mắt Thời Lưu thoáng chốc ngưng đọng lại, sau đó sắc mặt hơi lạnh đi: “Tiên giới phát hiện ra huynh à?”
“Có lẽ thế.”
Giọng điệu của ma vẫn thờ ơ hời hợt, như thể điều này chẳng là gì cả.
Nhưng Thời Lưu có trí nhớ của tiểu lưu ly yêu cho nên nàng hiểu rõ ——
Tây Đế Côn Ly là một kẻ quyết đoán có thủ đoạn độc ác sát phạt, nếu y phát hiện Phong Nghiệp trở về Tam giới, cho dù chỉ là nghi ngờ và phỏng đoán, y cũng sẽ dốc hết sức để hạ đòn sát thủ.
Ấn đường của Thời Lưu nhíu lại thật chặt.
Ánh mắt của nàng vô thức lướt chiếc cổ mảnh khảnh và sắc sảo của người nọ, rồi dừng lại trên một nửa cổ áo trắng như tuyết dưới lớp áo choàng đen bên ngoài. Góc cổ áo chỉnh tề ngay ngắn rỉ ra màu đỏ hồng khó phân biệt dưới ánh trăng.
Chưa kể đến còn có cả mùi màu nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí.
—— Vết thương khiến Phong Nghiệp không thể không mặc áo choàng màu đen là bằng chứng tốt nhất.
Thời Lưu vô thức siết chặt bàn tay: “Quy tắc thiên địa ở cõi Phàm giống với Tiên giới, mặc dù tạo hóa chi lực của hai cõi đều áp chế những kẻ đọa tiên, nhưng vẫn không thể sánh bằng cấm chế U Minh do huynh tự mình thiết lập —— Nếu bọn họ xuống quá nhiều, khiến huynh bị thương nặng hoặc thậm chí……”
Thời Lưu dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm bất an: “Không phải là không thể.”
“Tiên nhân dùng bản thể hạ phàm phải trả giá rất đắt, trong thời gian ngắn không thể lặp lại nhiều lần, nếu lần này thất bại thì sẽ không có lần sau.” Ma chống một tay lên đầu gối, uể oải xoay ống sáo, nhìn thẳng vào khoảng không trước mắt, ánh mắt lạnh buốt.
“Nếu như có, tất nhiên là khi ta lên Tiên giới tính sổ với bọn chúng.”
“.......”
Lời của Phong Nghiệp khiến Thời Lưu suy nghĩ một chút, sau đó nàng thở phào nhẹ nhõm, thừa nhận hắn nói đúng.
Chỉ là ngay sau đó nàng lại nhíu mày:
“Tại sao Côn Ly biết huynh ở Phàm giới?”
Nói đến đây, hàng mi dài của Phong Nghiệp khẽ cụp xuống, hiếm khi không được tự nhiên mà dời tầm mắt sang hướng khác.
Thời Lưu vẫn chưa nhận ra, nàng vẫn đang cố gắng suy nghĩ: “Rõ ràng sau khi lên Phàm giới, huynh vẫn luôn thu liễm hơi thở, chưa từng tiết lộ thân phận ——”
Sắc mặt của Thời Lưu chợt thay đổi, cúi đầu nhìn Phong Nghiệp: “Núi Ngọc Bi.”
“......”
Ma liếc sang nơi khác.
—— Bởi vì tức giận đến mức không khống chế được, khiến cả ngọn núi Ngọc Bi bị sang bằng thành bình địa, thậm chí thành trì lớn gần đó còn có lời đồn nói rằng trời phạt giáng lâm…… Chuyện này có thể được ghi vào lịch sử đen trong suốt mấy vạn năm cuộc đời của hắn.
Ma không được tự nhiên khựng lại một lát, sau đó nhướng mắt lạnh lùng trào phùng: “Sao ngươi không nghi ngờ sư huynh của ngươi thế? Ngoài Nam Thiền, hắn là người đầu tiên không bị linh thuật của ta chấn nhiếp.”
“Chủ nhân đừng thừa cơ nói xấu sư huynh,” Sau khi biết được là do người nào đó tự mình tạo nghiệt chứ không phải rơi vào cạm bẫy, Thời Lưu mới yên tâm, “Lần đầu gặp nhau ở Thông Thiên Các huynh đã có ác cảm với sư huynh, thậm chí sau đó còn vô cớ trút giận lên đám Viên Hồi, đừng tưởng ta không nhớ.”
Ma lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt sang hướng khác.
Thời Lưu cũng quay mặt đi: “Vậy tại sao chủ nhân lại có ác ý đối với sư huynh như thế?”
“Bởi vì hắn trông giống loại người hay lừa gạt những kẻ không rành sự đời như ngươi.”
Ma đáp lại một cách qua loa.
Trong phòng yên tĩnh một lát.
Phong Nghiệp buông tay xuống, nghiêng đầu liếc nhìn thiếu nữ vừa xoay người giấu giếm sắc mặt của mình trong bóng tối: “Trên người hắn có một hơi thở mà ta rất quen thuộc.”
“Hả?” Mạch suy nghĩ của Thời Lưu dừng lại, đáp án này nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng nghiêng mắt nhìn sang.
Mặt mày của ma lạnh lùng, không chịu nói tiếp nữa.
Thời Lưu im lặng một lúc, cuối cùng mới sực nhớ ra: “Nhóm của sư huynh sẽ nhanh chóng mang sính lễ đến bên ngoài núi xanh ẩn thế. Có lẽ đêm nay huynh ấy sẽ ở lại một lát, nếu chủ nhân không còn chuyện gì nữa……”
“Trong sính lễ có đá La Phong không?”
Ma cầm ống sáo, màu xanh lưu chuyển trên thân sáo.
Thời Lưu cảnh giác, nhíu mày nói nhỏ: “Không thể trắng trợn cướp đoạt. Ngộ nhỡ đá La Phong không có ở đó thì sẽ thất bại trong gang tấc.”
“...... Chậc.”
Ma không vui ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn thiếu nữ đang đứng gần giường: “Ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân, nghe lời ngươi hay nghe lời ta?”
“Chủ nhân là chủ nhân.” Thiếu nữ khiêm tốn đáp, chỉ là chẳng biết tại sao mà giọng lại hơi run lên, “Nhưng chuyện này phải nghe theo ta.”
“......”
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Bên ngoài giường, bên ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt tỏa sáng rực rỡ, thiếu nữ chậm rãi ngước mắt lên, dường như muốn tìm kiếm âm thanh của người trên giường, nhưng vẫn chưa tìm được thì đã nghe thấy giọng nói lành lạnh khàn khàn của người nọ.
Như thế đang kìm nén lửa giận ——
“Ngươi định chịu đựng tới khi nào?”
Vừa dứt lời.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã
=====================================
Phía ngoài giường, hình bóng của thiếu nữ lung lay như không đứng vững, nàng vội vã chống tay lên thanh vịn chạm trổ trước giường.
Nghiêng người sang một bên, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh trăng, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh. Đôi mi run rẩy của nàng nhắm chặt lại, đôi môi mềm mại bị cắn đến mức bật máu, rõ ràng là đang ngấm ngầm chịu đựng đau đớn dữ dội.
Không phải lúc này mới thế, mà từ đầu đã thế rồi.
Ống sáo ngọc nằm trong lòng bàn tay đang đặt trên đầu gối của ma biến mất, hắn lật lòng bàn tay lên, chìa về phía thiếu nữ.
Chẳng hiểu sao giọng của hắn hơi trầm khàn: “Lại đây.”
“Không…… Không được.” Sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt, nhắm mắt gắng sức lắc đầu.
Phong Nghiệp dừng lại, sau khi tỉnh táo, hắn lạnh lùng quan sát nàng, không kìm được mà châm chọc bằng giọng điệu rét lạnh: “Sao ngươi không mở mắt ra xem đi, hiện tại ngươi có tư cách nói không cần à.”
Thời Lưu không phản bác lại lời trào phúng của hắn.
Nàng dùng hết sức lực và ý chí để ngăn chặn sự ăn mòn lý trí do đau đớn gây ra, lại còn phải dùng một phần để chống lại mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, nên nào có tinh thần và thể lực để quan tâm đến sự giễu cợt của Phong Nghiệp dành cho nàng.
Nhìn thiếu nữ đau đến mức gần như quỳ xuống đất cũng cắn răng không chịu bước một bước, Phong Nghiệp tức tới mức bật cười.
“Thế nào, sắp trở thành đạo lữ của sư huynh ngươi, nên ngay cả máu mà cũng muốn vạch ranh giới với ta sao?”
“.......”
“Được lắm.” Ma cười lạnh, đứng lên, “Vậy ngươi cứ đau chết đi.”
“.......”
Tiếng bước chân đìu hiu vang lên quá rõ ràng trong không gian vắng lặng.
Đặc biệt là đối với Thời Lưu, âm thanh nho nhỏ kia hệt như vừa chà đạp vừa xé nát lý trí của nàng. Mỗi một âm thanh sắc bén và vặn vẹo trong đầu nàng đều đang gào thét bảo nàng mau đuổi theo, uy hiếp hắn, cầu xin hắn, mặc kệ thế nào cũng được, chỉ cần có thể cho nàng một chút ——
“Không…… Không được.”
Ngón tay của thiếu nữ vịn chặt lan can giường như muốn bấu gãy mép gỗ.
Khi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cuối cùng rời khỏi phòng.
Ý chí như trút được gánh nặng.
Tuy nhiên, chỉ trong tích tắc, một cơn đau còn kinh thiên động địa ập đến khiến mắt nàng tối sầm.
Thiếu nữ không đứng vững mà ngã xuống.
Nhưng không phải ngã xuống mặt đất cứng rắn lạnh lẽo mà rơi vào một vòng tay rộng rãi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
‘Tại sao không được.’
Trong bóng tối mênh mông, nàng nghe thấy ai đó thì thầm hỏi.
Gương mặt trắng bệch vì đau đớn của thiếu nữ nhăn lại, giọng nói khó chịu như mê sảng: “Đừng…… Đừng để hắn bị thương…….”
Áo choàng đen tuyền ôm lấy nàng hơi khựng lại.
Một lát sau, trong bóng tối vang lên một tiếng cười than thở chịu phục.
‘Không sao.’
‘Hắn quen rồi.’
—
Vầng trăng gần treo lên giữa đỉnh đầu, Yến Thu Bạch và Viên Hồi bước ra từ điện tiếp khách của Thời gia.
Các đệ tử Huyền Môn đi cùng đã đến Tử Giang Các từ lâu, lúc này chỉ có hai người bọn họ đi đến nơi ở tạm thời dành cho khách.
Đã giao sính lễ và danh sách cho Thời gia chủ, Viên Hồi cảm thấy rất thư thái ——
Cuối cũng cũng không cần phải lo bị cướp nữa rồi.
“Sư huynh, huynh cùng đệ về Tử Giang Các hay đi thăm Thập Lục sư tỷ trước vậy?” Viên Hồi quay đầu lại, nháy mắt với Yến Thu Bạch.
“Thập Lục chưa hồi âm kiếm tấn của ta, ta hơi lo lắng, nên sẽ đi thăm một chút, sau đó về Tử Giang Các sau.”
“Vâng.”
Viên Hồi gật đầu, không ngạc nhiên lắm. Chẳng qua khi cậu ta thu hồi ánh mắt, ánh mắt liếc xéo qua chiếc quạt xếp trong tay Yến Thu Bạch.
Ánh mắt của cậu ta kỳ lạ, phóng thích thần thức dò xét xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai thì mới hỏi: “Sư huynh, trước khi chúng ta đi, sao chưởng môn lại hỏi huynh có muốn chọn pháp bảo mới hay không vậy? Năm đó ngay cả tiểu sư thúc tổ cũng khen chiếc quạt này của huynh không phải thần khí tầm thường mà, bộ có chuyện gì rồi hả?”
Ánh mắt của Yến Thu Bạch khẽ động, khẽ vuốt ve đinh quạt bạch ngọc dưới chiếc quạt xếp.
Thở dài một hơi, hắn cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là thần khí khó điều khiển mà thôi.”
“À.”
Viên Hồi gật đầu, nửa hiểu nửa không.
Chẳng mấy chốc họ đã đến hành lang ngã rẽ, Tử Giang Các ở phía đông và lầu gác chính ở phía tây, hai người tạm biệt nhau. Yến Thu Bạch bước đi như bay, đi về phía lầu gác chính.
—— Chẳng hiểu sao hôm nay hắn có chút linh cảm chẳng lành.
Một lát sau, trường bào xanh lơ đứng trước cửa chính của Tuệ Thần Hiên.
Yến Thu Bạch bước lên bậc thang bên ngoài Tuệ Thần Hiên, rồi dừng lại trước cửa.
Hắn định giơ tay gõ cửa nhưng lại chợt khựng lại.
Trường bào xanh lơ như bị đóng băng, vài giây sau, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía khoảng sân rộng sau lưng.
Trong sân trồng một cây cổ thụ không rõ tuổi tác, cành lá rậm rạp chằng chịt, gần như che khuất cả mặt trăng.
Song, đêm nay trăng tròn vành vạnh, sáng ngời đến mức không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Thế nên, Yến Thu Bạch có thể trông thấy rõ ràng.
Trên cây cổ thụ cao chót vót, trên một cành cây, trường bào đen tuyền rủ xuống, ống tay áo khẽ phấp phới trong gió đêm.
Người đàn ông ngồi trên cành cây nối liền với thân cây, ống sáo ngọc bích xanh biếc nằm giữa những ngón tay trắng lạnh, ngân lên tiếng sáo như có như không, dường như còn hơi dập dờn hàn quang lạnh buốt.
Và trước áo choàng màu đen, thiếu nữ dựa vào thân cây, nắm chặt lấy đai lưng bằng ngọc, ôm lấy người nọ ——
Nàng cắn lấy một bên cổ trắng lạnh của hắn, không cho hắn giãy giụa, hệt như một nụ hôn đậm sâu.
Một chút mùi máu thanh mát thoảng qua, thiếu nữ khẽ nuốt xuống.
Ma bình tĩnh cụp mắt xuống.
Ngay lúc này.
Ma hơi liếc sang một bên, rủ mắt xuống ——
Nhìn bóng người trước gốc cây, môi của ma khẽ cong lên, ánh mắt trào phúng như một lưỡi dao mỏng và lạnh buốt.
Danh sách chương