Sau đó tiếng cười của y rốt cuộc chôn vùi trong tiếng sấm vô biên.
Hai mươi năm trước, một đạo cửu thiên thần lôi bổ Thương Vân cốc ra, vì cảnh cáo một ấu đồng không được tiết lộ thiên cơ, để Ma Tông trấn dưới đất lộ ra một tuyến manh mối, là bắt đầu cho hết thảy nhân quả.
Mà nay, hết thảy nhân quả sắp kết thúc tại đây, ấu đồng ngày xưa bị bắt dập đầu với tây thiên đã lớn lên, một thân phản cốt trưởng thành, y cửu tử không hối, không sợ hãi gì.
Không trung đột nhiên mọc lên bảy ngọn sơn đăng, chỉ là sấm chớp kia chấn động quá mức, thế cho nên chẳng ai lưu ýđến, những ngọn đèn nọ chậm rãi lên giữa không trung, từng ngọn tắt ngấm, phù quang lược ảnh, cuối cùng toàn bộ quy về trầm tịch.
Ầm một tiếng.
Bạch Ly giãy giụa dữ dội, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc như kén tằm kia, trong lòng sinh ra sự tuyệt vọng vô biên, y gọi tên Thi VôĐoan từng tiếng, mãi đến khi tiếng gào thét như côn trùng kêu, không thể phát ra mảy may âm thanh, cổ họng trào ra một búng máu.
Nhưng mà… Vô luận y là tiểu hồ ly suy nghĩ quá nhiều kia, hay là Ma quân vạn người sợ hãi, thế gian này thủy chung có một người như vậy, có thể dễ dàng vây khốn y.
Sau đó trói buộc trên người y đột nhiên không còn, tất cả những sợi tơ như là chết héo, biến thành đám dây không hề có sức sống, suy sụp rũ xuống đất, Bạch Ly cứng đờ người, hai mắt đỏ ngầu ngẩng đầu nhìn nơi chính giữa chúng nhân rõ ràng đã trống không, nơi đó chẳng còn tung tích của người nọ, chỉ sót lại một vốc bụi dưới đất.
Tấm gương dưới chân đột nhiên nát bấy, hết thảy đều làảo giác, bỗng nhiên trời trong… Chỉ có chỗ bụi bặm ởđó, lưu lại một bộ tinh bàn bị gọt mất một đế, đầu cao đầu thấp, sao dốc xuống, hóa thành một vốc cát bình thường.
Bạch Ly nhảy xuống ngựa, một mình xuyên qua thiên quân vạn mã, trong tay cầm một mộc đầu nhân be bé.
Đột nhiên, một người cao giọng nói: “Y… Y là Ma quân!”
Có kẻ không biết sống chết lên ngăn y, nhưng còn chưa tiếp cận thìđầu mình đã chia lìa, đầu bay ra trong tiếng ngựa hí chói tai, Bạch Ly thoát khỏi trói buộc, trong khoảnh khắc liền hạ xuống nơi Thi VôĐoan biến mất.
Y đờ đẫn quỳ xuống, cảm thấy người cầu cảđời, truy đuổi cảđời, mới cho rằng bắt được trong tay, lại đột nhiên hóa thành một tấc gió nhẹ bay xa, giống như là… cuộc đời y cứ thế qua đi mất vậy.
Bạch Ly chìa ngón tay, nhẹ nhàng chùi đám bụi phảng phất còn sót lại độấm trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ, sao có thể như vậy chứ? Thi Vô Đoan, sao ngươi có thể như vậy?
Cố Hoài Dương đột nhiên định thần lại, quát: “Công thành! Công thành!”
Sau đó hắn lại một ngựa làm đầu xông ra, chẳng mảy may cố kỵ thân phận chủ soái trung quân của mình, tầm mắt đều bị thứ gìđó chiếm hết, luôn cảm thấy hơi không rõ.
Khó cầm nổi lòng, tim nhưđao giảo.
Lục Vân Châu theo sát sau đó, Mạnh Trung Dũng còn thất thần, đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Tứ nương, tiểu lục đâu?”
Không biết từ khi nào bụi đất trên mặt Lý tứ nương đều đã bị nước mắt gột sạch.
Cho dù dưới cửa thành người chết chất đống, người sau cũng có thể giẫm những thi thể này để trèo lên từng bước một.
Bạch Ly lại phảng phất thân ở nơi khác, mọi người đều tựđộng tránh lui, họở bên cạnh chạy trốn, kêu la, xung sát, bụi tung cao ba trượng…đều như là người cách ngàn vạn năm cùng âm binh, nháy mắt tương phùng, nhưng chẳng ai liên quan đến ai.
Trong mắt y chỉ còn lại một vốc đất.
Bỗng nhiên, đám tro tàn đó chậm rãi lưu động, Bạch Ly cả kinh, chỉ thấy tro tàn dường như bị cái gìđó dẫn dắt, chậm rãi chảy vào mộc đầu nhân trong tay y.
Chỗ ngực mộc đầu nhân lóe lên một chút ánh sáng nhạt, như là… hình dạng một giọt nước.
Bạch Ly trợn tròn hai mắt, sau đóđột nhiên đứng bật dậy, một tay xách bộ tinh bàn sứt mẻ, điên điên khùng khùng mà lẩm bẩm: “Đúng… y nói y sẽ trở về, y nói…”
Y lôi kỵ binh chạy qua bên cạnh xuống ngựa, trèo lên ngựa mà ra sức vung roi: “Đi!”
Bạch Ly phóng ngựa đi ngược ra khỏi chiến cuộc, từđây không còn ai thấy vị Ma quân truyền kỳ này nữa.
Một trận đánh suốt mười ngày, thủ quân Bình Dương dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, dường như phải chết đến người cuối cùng, sau đó thành lâu gánh sự trung quân ái quốc lung lay sắp đổ của họ rốt cuộc bị phá, quân Khăn Đỏùa vào, Nhan Chân chết trận, Bích Đàm bị bắt.
Ngày hôm sau, Bích Đàm chân nhân tự sát trong ngục.
Lúc Cố Hoài Dương tiến cung, Hoàng đế Phổ Khánh trốn dưới gầm giường, bị lôi sống sờ sờ ra, lại bị Cố Hoài Dương người đầy bụi mù và vết máu dọa cho quỳ xuống đất không dậy nổi.
Hóa ra Hoàng đế họ phí hết tâm cơ giết địch, trải hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được… kết quả chính là một người như vậy. Cố Hoài Dương đột nhiên không thể miêu thuật tâm tình của mình, cứ như một quái vật phảng phất không thể chiến thắng, họ liều mạng đánh, liều mạng đánh, đánh rơi từng tầng máu thịt của nó, đánh chết vô số huynh đệ bên này, rốt cuộc nhìn thấy dưới khôi giáp quái vật chỉ có một tên lùn run rẩy.
Cố Hoài Dương từng nghĩ, nhất định phải đem cẩu Hoàng đế hại nước hại dân này lăng trì từng đao trước mặt vạn dân, nhưng nhìn nam nhân liên tiếp dập đầu hứa hẹn lập tức hạ chiếu thoái vị kia, hắn đột nhiên chẳng còn tâm tình, cảm thấy rất mệt, rất… không đáng.
Hắn khoát tay, gọi người dẫn người này đi trông giữ, ngay cả giết cũng lười.
Ba tháng mùa xuân qua đi, đại tuyết tan, Hoàng đế Phổ Khánh thoái vị, hạ chiếu tội mình, tự xưng vô tài vôđức, không xứng làm đế, tự biếm thành vương, truyền ngôi cho Cố Hoài Dương Cốđại tướng quân, từđấy thay đổi triều đại.
Mật ước với Đại Thừa giáo tông tựđộng đạt thành, Cố Hoài Dương theo mật ước của Thi VôĐoan vàđại tông chủ, hạ lệnh Đại BồĐề sơn thành từđường của các đời đế vương, lễ ngộ gấp đôi.
Thế là luận công hành thưởng, tái lập bá quan, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm.
Bách tính đều tỏý vui mừng.
HạĐoan Phương lại cầm một phong di thư của Thi VôĐoan giao cho Cố Hoài Dương, Cố Hoài Dương xem rất lâu không nói gì, HạĐoan Phương quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần tự xin đi trấn ma sơn.”
Nhan Chân xé nát Lục hồi hoạt trận, Thi VôĐoan lấy tinh bàn giả mạo ngân hà, lừa được ông trời, nặn lại đại trận, phong ba đôi đối cảnh vào sáu ngọn núi lớn, đóng chặt chẽ Ma Tông dưới đất, y đích xác sớm tính đến, trong thưđem mỗi một ngọn núi phái những người nào trấn thủ liệt hết ra.
Cố Hoài Dương trầm mặc rất lâu rồi hỏi: “Ngươi cam tâm chứ?”
HạĐoan Phương cười nói: “Ít nhất thần còn chưa biến thành một đống bụi, còn có mệnh hưởng vinh hoa, có gì mà không cam tâm?”
Hắn dừng một chút rồi lại cười khổ nói: “Thần vẫn đi theo lục gia, kỳ thật bắt đầu từ lúc Đả Cốc đạo bị cắt đứt, linh khí của đại địa đều bị dẫn vào thảo nguyên A Mộc, chẳng qua hai ba mươi năm sẽ không xa khô kiệt, trừ phi có người thiên phú dị bẩm, trời sinh linh khíđại tạo hóa, nếu không con đường tu đạo của thường nhân sẽ gần nhưđoạn tuyệt. Ngày sau nếu có ai khư khư cố chấp, cố muốn đi cướp linh khí của yêu quái để tu hành đạo pháp, căn cứ mật ước, yêu tộc đứng mũi chịu sào có quyền lợi xử lý y, nếu tự nguyện đi trấn ma sơn, ngày sau có bổng lộc triều đình, tuy không còn chú pháp, ít nhất còn có thể luyện tập võ nghệ, được thuật trận pháp họa phù lục gia lưu lại.”
Cố Hoài Dương rốt cuộc cười khổ ra tiếng, nói: “Y thật đúng là… tính toán không bỏ sót.”
HạĐoan Phương cũng cười khổ theo mà nói: “Không sai, ngỗ nghịch y hiện giờđều chẳng có kết cục tốt, phàm nhân chúng ta, nên thành thật làm theo việc lục gia đã viết sẵn đi, mật tín lui tới lục gia vốn đã tiêu hủy, đạo hữu đã vào kỵ binh sẽ không biết, xin Hoàng thượng yên tâm.”
Cố Hoài Dương rốt cuộc gật đầu, thở dài khoát tay bảo hắn đi xuống.
Năm ấy mưa thuận gió hòa khác tầm thường, các nơi cùng có tin vui thu hoạch truyền tới, hết thảy đều bắt đầu khôi phục, phảng phất ngày đông giá rét qua đi, trên đại địa bắt đầu một lần nữa mọc ra cỏ non, cho đến khi hàn đông lại đến, Đại BồĐề sơn lại bịđại tuyết phong kín.
Đại tông chủ Chấp Diệp bưng một chén trà, nhìn tuyết rơi rào rào ngoài cửa sổ, nói: “Có lẽ năm nay sẽ không còn ai chết vì lạnh vàđói nữa.”
Một nam nhân dáng vẻ thanh niên ngồi đối diện, khuôn mặt thản nhiên, không hề tiếp lời.
Thanh niên thoạt nhìn mặt hơi cóđào hoa, dùng cách ngôn mà nói thì là kèm chút tướng hồ mị, chân mày khóe mắt đều cực ái muội mà nhướng khẽ, nếu có người tu đạo ởđây là có thể vừa nhìn đã nhận ra người này có huyết thống hồ tộc, nhưng tướng đào hoa kia lại bị một thân khí túc sát âm hàn xua bớt, khiến người ta xa xa nhìn thấy là hận không thể tránh lui ba thước.
Trên cổ thanh niên lại dùng tơ hồng đeo một mộc đầu nhân nhỏ tinh xảo, thoạt nhìn có chút không hòa hợp, nhưng chẳng biết vì sao lại có sự hài hòa không nói nên lời.
Chính là Bạch Ly bán hồ bán ma mất tích ngoài thành Bình Dương.
Đại tông chủ cười nhìn Bạch Ly nói: “Sao? Ma quân vẫn đang lo lắng?”
Bạch Ly phục hồi tinh thần, ánh mắt tối xuống, không kìm được đưa tay cầm tiểu mộc nhân đeo trên cổ, hỏi: “Trên người ta liên lụy nhân quả tiền triều, vì sao…”
Đại tông chủ nói: “Vì sao nhân quảđã phá, ngươi lại vẫn sống, mà còn sống không có gì bất đồng với trước kia?”
Bạch Ly cau mày gật đầu.
Đại tông chủ cười nói: “Ma quân còn chưa minh bạch sao? Lục gia y uống ly hận thủy, chính làđem hồn phách liên lụy với ngươi, y lại động thủ trùng chỉnh Ma Tông đại trận, chịu nỗi khổ sét đánh, tự nhiên làđem nhân quả này chuyển lên người y, tiền triều với ngươi đã xong hết mọi chuyện.”
Ngón tay Bạch Ly siết chặt, đại tông chủ lại tiếp tục: “Lục gia lòng dạ quá cứng, lại chỉ một mềm hai mềm với Ma quân, đủ thấy y dẫu có bản lĩnh thông thiên triệt địa, chung quy cũng là một con người, là người, thì hiểu được tình ý, minh bạch ly hận hỉ bi, dù là một tuyến lương tri còn đó, vô luận treo đến đâu, đều có thể khiến y nóng ruột nóng gan.”
Bạch Ly lẩm bẩm: “Y uống ly hận thủy là vìđiều này sao?”
Đại tông chủ nói: “Cũng không hẳn thế.”
Bạch Ly đưa mắt hỏi: “Sao cơ?”
Đại tông chủ chỉ mộc đầu nhân ở ngực y nói: “Lục gia bắt chước ngươi năm đó ném bỏ huyết nhục, đem bản thân chia ra làm đôi, lấy tinh huyết hồn phách dưỡng tinh bàn, khắc mộc đầu nhân để lại cho ngươi, nhưng mà…đại khái là y không tự tin lắm, sợ mình không thâm tình bằng ngươi, thế cho nên không tìm được ngươi, mới mượn dùng ngoại vật.”
Đại tông chủ uống một ngụm trà, chép một chút mùi thơm nơi đầu lưỡi kia, cười nói: “Nhưng mà si nhân này, chẳng lẽ không biết, khi y trăm phương ngàn kế như vậy, làđã không cần dùng mấy thứ này nữa?”
Bạch Ly im lặng giây lát rồi hỏi: “Bồđề mộc kia… khi nào thì có thể xong?”
Đại tông chủ không nhanh không chậm nói: “Không vội, thân thể thần mộc tạo, cũng cần dưỡng đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, tính ra thì chỉtrong mấy hôm nay thôi, ngươi yên tâm, nếu y nguyện ý, chung quy sẽ vì ngươi mà cúi đầu trước thần thụ.”
Bạch Ly cười khổ nói: “Y…đã bao giờ cúi đầu?”
Đại tông chủ chậm rãi nói: “Y có từng cúi hay chưa, chẳng lẽ trong lòng Ma quân không biết sao?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên lòng bàn tay Bạch Ly như bị thứ gìđó làm phỏng một chút, y buông tay, ngạc nhiên phát hiện chỗ ngực tiểu mộc nhân trên cổ kia chợt lóe ánh sáng, một đống tro tàn từ trên người mộc nhân bay ra ngoài cửa sổ.
Bạch Ly đứng phắt dậy, đụng đổ một đống ấm chén trên bàn, lại bất chấp tất cả, đuổi theo tro tàn kia chạy nhưđiên ra ngoài.
Đại tông chủ tay bưng chén trà, cười cười mà nói tiếp lời người trẻ tuổi không kiên nhẫn nghe hết: “… Huống chi lục gia tuy rằng quật cường, nhưng không phải là không thông tình lý, y trước nay ăn mềm không ăn cứng, dùng tay đè, chi bằng dùng tình lay chuyển. Thế nhưng có nhiều người không biết như vậy, đèđầu y nhất định bắt y nam bắc đông tây, không khiến y xù lông sao?”
Truyền rằng bồđề thần thụ là gốc của sinh mệnh, cuốn một chiếc lá có thể nghe âm thiên ngoại, đem thi thể táng trên cành cây có thể tẩy sạch linh hồn, gọt cây làm xương, cuốn lá làm thịt, dùng máu người sống trước đây để tưới, có thể sinh tử nhục cốt, lấy linh hồn thảo mộc sinh ra hồn phách.
Chỉ là kẻ tự nguyện phân ly cốt nhục, nhất định phải thành tâm hối lỗi, nhận hết nỗi đau tê tâm liệt phế, mới có thể trở về bản nguyên.
Bụi trong mộc nhân vừa vào thân thể do cây bồđề và máu tinh bàn dung thành, người trên băng sàng nọ liền đột nhiên giãy giụa như co giật, thân thể kia không như ban đầu, cho dù cười cũng thoáng có ba phần sầu khổ, mà càng giống y thời thiếu niên hơn, tay dài chân dài, có một chút gầy gò và non nớt của riêng thiếu niên.
Bạch Ly từng chịu nỗi khổ như vậy, liền ôm lấy y, đè lại tay chân đang giãy giụa, chịu đựng người phảng phất mới được ban cho sinh cơ cắn tay mình một cái, chỉ cảm thấy dấu răng sâu hoắm kia cũng mang theo hy vọng vô hạn.
Bị y cắn cả một đêm, máu đã nhuộm đỏ quá nửa khuôn mặt người bộ dáng thiếu niên.
Thi Vô Đoan mới bình tĩnh trở lại, vì thế giống như lăn một vòng trên núi đao chảo dầu, mỏi mệt tột cùng mở mắt ra, hơi thở yếu ớt mỉm cười, trong lúm đồng tiền lộ ra như là chứa đầy ý xấu sau tròđùa dai, dùng giọng điệu nhẹ tênh dị thường, nhẹđến mức cơ hồ khiến người ta không nghe thấy mà nói: “Tức phụ, lần này… chúng ta… hòa nhau rồi.”
Tim Bạch Ly như bị một tảng đá treo cao cao đập xuống, y cẩn thận ôm thân thểđã có hơi thở, một lần nữa hôn mê vào lòng, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hô hấp yếu ớt kia từng chút một phả lên cổ, như nghe âm thanh tốt đẹp nhất trên thế giới.
Sau đó y nói: “Ừm.”
Liền thêm lên một tờ phong ấn khi bụi bặm lắng xuống, phong lại đủ loại chân trời góc biển, đủ loại chua ngọt đắng cay…
Y nghĩ, chúng ta rốt cuộc vẫn quay về rồi.
Hai mươi năm trước, một đạo cửu thiên thần lôi bổ Thương Vân cốc ra, vì cảnh cáo một ấu đồng không được tiết lộ thiên cơ, để Ma Tông trấn dưới đất lộ ra một tuyến manh mối, là bắt đầu cho hết thảy nhân quả.
Mà nay, hết thảy nhân quả sắp kết thúc tại đây, ấu đồng ngày xưa bị bắt dập đầu với tây thiên đã lớn lên, một thân phản cốt trưởng thành, y cửu tử không hối, không sợ hãi gì.
Không trung đột nhiên mọc lên bảy ngọn sơn đăng, chỉ là sấm chớp kia chấn động quá mức, thế cho nên chẳng ai lưu ýđến, những ngọn đèn nọ chậm rãi lên giữa không trung, từng ngọn tắt ngấm, phù quang lược ảnh, cuối cùng toàn bộ quy về trầm tịch.
Ầm một tiếng.
Bạch Ly giãy giụa dữ dội, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc như kén tằm kia, trong lòng sinh ra sự tuyệt vọng vô biên, y gọi tên Thi VôĐoan từng tiếng, mãi đến khi tiếng gào thét như côn trùng kêu, không thể phát ra mảy may âm thanh, cổ họng trào ra một búng máu.
Nhưng mà… Vô luận y là tiểu hồ ly suy nghĩ quá nhiều kia, hay là Ma quân vạn người sợ hãi, thế gian này thủy chung có một người như vậy, có thể dễ dàng vây khốn y.
Sau đó trói buộc trên người y đột nhiên không còn, tất cả những sợi tơ như là chết héo, biến thành đám dây không hề có sức sống, suy sụp rũ xuống đất, Bạch Ly cứng đờ người, hai mắt đỏ ngầu ngẩng đầu nhìn nơi chính giữa chúng nhân rõ ràng đã trống không, nơi đó chẳng còn tung tích của người nọ, chỉ sót lại một vốc bụi dưới đất.
Tấm gương dưới chân đột nhiên nát bấy, hết thảy đều làảo giác, bỗng nhiên trời trong… Chỉ có chỗ bụi bặm ởđó, lưu lại một bộ tinh bàn bị gọt mất một đế, đầu cao đầu thấp, sao dốc xuống, hóa thành một vốc cát bình thường.
Bạch Ly nhảy xuống ngựa, một mình xuyên qua thiên quân vạn mã, trong tay cầm một mộc đầu nhân be bé.
Đột nhiên, một người cao giọng nói: “Y… Y là Ma quân!”
Có kẻ không biết sống chết lên ngăn y, nhưng còn chưa tiếp cận thìđầu mình đã chia lìa, đầu bay ra trong tiếng ngựa hí chói tai, Bạch Ly thoát khỏi trói buộc, trong khoảnh khắc liền hạ xuống nơi Thi VôĐoan biến mất.
Y đờ đẫn quỳ xuống, cảm thấy người cầu cảđời, truy đuổi cảđời, mới cho rằng bắt được trong tay, lại đột nhiên hóa thành một tấc gió nhẹ bay xa, giống như là… cuộc đời y cứ thế qua đi mất vậy.
Bạch Ly chìa ngón tay, nhẹ nhàng chùi đám bụi phảng phất còn sót lại độấm trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ, sao có thể như vậy chứ? Thi Vô Đoan, sao ngươi có thể như vậy?
Cố Hoài Dương đột nhiên định thần lại, quát: “Công thành! Công thành!”
Sau đó hắn lại một ngựa làm đầu xông ra, chẳng mảy may cố kỵ thân phận chủ soái trung quân của mình, tầm mắt đều bị thứ gìđó chiếm hết, luôn cảm thấy hơi không rõ.
Khó cầm nổi lòng, tim nhưđao giảo.
Lục Vân Châu theo sát sau đó, Mạnh Trung Dũng còn thất thần, đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Tứ nương, tiểu lục đâu?”
Không biết từ khi nào bụi đất trên mặt Lý tứ nương đều đã bị nước mắt gột sạch.
Cho dù dưới cửa thành người chết chất đống, người sau cũng có thể giẫm những thi thể này để trèo lên từng bước một.
Bạch Ly lại phảng phất thân ở nơi khác, mọi người đều tựđộng tránh lui, họở bên cạnh chạy trốn, kêu la, xung sát, bụi tung cao ba trượng…đều như là người cách ngàn vạn năm cùng âm binh, nháy mắt tương phùng, nhưng chẳng ai liên quan đến ai.
Trong mắt y chỉ còn lại một vốc đất.
Bỗng nhiên, đám tro tàn đó chậm rãi lưu động, Bạch Ly cả kinh, chỉ thấy tro tàn dường như bị cái gìđó dẫn dắt, chậm rãi chảy vào mộc đầu nhân trong tay y.
Chỗ ngực mộc đầu nhân lóe lên một chút ánh sáng nhạt, như là… hình dạng một giọt nước.
Bạch Ly trợn tròn hai mắt, sau đóđột nhiên đứng bật dậy, một tay xách bộ tinh bàn sứt mẻ, điên điên khùng khùng mà lẩm bẩm: “Đúng… y nói y sẽ trở về, y nói…”
Y lôi kỵ binh chạy qua bên cạnh xuống ngựa, trèo lên ngựa mà ra sức vung roi: “Đi!”
Bạch Ly phóng ngựa đi ngược ra khỏi chiến cuộc, từđây không còn ai thấy vị Ma quân truyền kỳ này nữa.
Một trận đánh suốt mười ngày, thủ quân Bình Dương dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, dường như phải chết đến người cuối cùng, sau đó thành lâu gánh sự trung quân ái quốc lung lay sắp đổ của họ rốt cuộc bị phá, quân Khăn Đỏùa vào, Nhan Chân chết trận, Bích Đàm bị bắt.
Ngày hôm sau, Bích Đàm chân nhân tự sát trong ngục.
Lúc Cố Hoài Dương tiến cung, Hoàng đế Phổ Khánh trốn dưới gầm giường, bị lôi sống sờ sờ ra, lại bị Cố Hoài Dương người đầy bụi mù và vết máu dọa cho quỳ xuống đất không dậy nổi.
Hóa ra Hoàng đế họ phí hết tâm cơ giết địch, trải hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được… kết quả chính là một người như vậy. Cố Hoài Dương đột nhiên không thể miêu thuật tâm tình của mình, cứ như một quái vật phảng phất không thể chiến thắng, họ liều mạng đánh, liều mạng đánh, đánh rơi từng tầng máu thịt của nó, đánh chết vô số huynh đệ bên này, rốt cuộc nhìn thấy dưới khôi giáp quái vật chỉ có một tên lùn run rẩy.
Cố Hoài Dương từng nghĩ, nhất định phải đem cẩu Hoàng đế hại nước hại dân này lăng trì từng đao trước mặt vạn dân, nhưng nhìn nam nhân liên tiếp dập đầu hứa hẹn lập tức hạ chiếu thoái vị kia, hắn đột nhiên chẳng còn tâm tình, cảm thấy rất mệt, rất… không đáng.
Hắn khoát tay, gọi người dẫn người này đi trông giữ, ngay cả giết cũng lười.
Ba tháng mùa xuân qua đi, đại tuyết tan, Hoàng đế Phổ Khánh thoái vị, hạ chiếu tội mình, tự xưng vô tài vôđức, không xứng làm đế, tự biếm thành vương, truyền ngôi cho Cố Hoài Dương Cốđại tướng quân, từđấy thay đổi triều đại.
Mật ước với Đại Thừa giáo tông tựđộng đạt thành, Cố Hoài Dương theo mật ước của Thi VôĐoan vàđại tông chủ, hạ lệnh Đại BồĐề sơn thành từđường của các đời đế vương, lễ ngộ gấp đôi.
Thế là luận công hành thưởng, tái lập bá quan, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm.
Bách tính đều tỏý vui mừng.
HạĐoan Phương lại cầm một phong di thư của Thi VôĐoan giao cho Cố Hoài Dương, Cố Hoài Dương xem rất lâu không nói gì, HạĐoan Phương quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần tự xin đi trấn ma sơn.”
Nhan Chân xé nát Lục hồi hoạt trận, Thi VôĐoan lấy tinh bàn giả mạo ngân hà, lừa được ông trời, nặn lại đại trận, phong ba đôi đối cảnh vào sáu ngọn núi lớn, đóng chặt chẽ Ma Tông dưới đất, y đích xác sớm tính đến, trong thưđem mỗi một ngọn núi phái những người nào trấn thủ liệt hết ra.
Cố Hoài Dương trầm mặc rất lâu rồi hỏi: “Ngươi cam tâm chứ?”
HạĐoan Phương cười nói: “Ít nhất thần còn chưa biến thành một đống bụi, còn có mệnh hưởng vinh hoa, có gì mà không cam tâm?”
Hắn dừng một chút rồi lại cười khổ nói: “Thần vẫn đi theo lục gia, kỳ thật bắt đầu từ lúc Đả Cốc đạo bị cắt đứt, linh khí của đại địa đều bị dẫn vào thảo nguyên A Mộc, chẳng qua hai ba mươi năm sẽ không xa khô kiệt, trừ phi có người thiên phú dị bẩm, trời sinh linh khíđại tạo hóa, nếu không con đường tu đạo của thường nhân sẽ gần nhưđoạn tuyệt. Ngày sau nếu có ai khư khư cố chấp, cố muốn đi cướp linh khí của yêu quái để tu hành đạo pháp, căn cứ mật ước, yêu tộc đứng mũi chịu sào có quyền lợi xử lý y, nếu tự nguyện đi trấn ma sơn, ngày sau có bổng lộc triều đình, tuy không còn chú pháp, ít nhất còn có thể luyện tập võ nghệ, được thuật trận pháp họa phù lục gia lưu lại.”
Cố Hoài Dương rốt cuộc cười khổ ra tiếng, nói: “Y thật đúng là… tính toán không bỏ sót.”
HạĐoan Phương cũng cười khổ theo mà nói: “Không sai, ngỗ nghịch y hiện giờđều chẳng có kết cục tốt, phàm nhân chúng ta, nên thành thật làm theo việc lục gia đã viết sẵn đi, mật tín lui tới lục gia vốn đã tiêu hủy, đạo hữu đã vào kỵ binh sẽ không biết, xin Hoàng thượng yên tâm.”
Cố Hoài Dương rốt cuộc gật đầu, thở dài khoát tay bảo hắn đi xuống.
Năm ấy mưa thuận gió hòa khác tầm thường, các nơi cùng có tin vui thu hoạch truyền tới, hết thảy đều bắt đầu khôi phục, phảng phất ngày đông giá rét qua đi, trên đại địa bắt đầu một lần nữa mọc ra cỏ non, cho đến khi hàn đông lại đến, Đại BồĐề sơn lại bịđại tuyết phong kín.
Đại tông chủ Chấp Diệp bưng một chén trà, nhìn tuyết rơi rào rào ngoài cửa sổ, nói: “Có lẽ năm nay sẽ không còn ai chết vì lạnh vàđói nữa.”
Một nam nhân dáng vẻ thanh niên ngồi đối diện, khuôn mặt thản nhiên, không hề tiếp lời.
Thanh niên thoạt nhìn mặt hơi cóđào hoa, dùng cách ngôn mà nói thì là kèm chút tướng hồ mị, chân mày khóe mắt đều cực ái muội mà nhướng khẽ, nếu có người tu đạo ởđây là có thể vừa nhìn đã nhận ra người này có huyết thống hồ tộc, nhưng tướng đào hoa kia lại bị một thân khí túc sát âm hàn xua bớt, khiến người ta xa xa nhìn thấy là hận không thể tránh lui ba thước.
Trên cổ thanh niên lại dùng tơ hồng đeo một mộc đầu nhân nhỏ tinh xảo, thoạt nhìn có chút không hòa hợp, nhưng chẳng biết vì sao lại có sự hài hòa không nói nên lời.
Chính là Bạch Ly bán hồ bán ma mất tích ngoài thành Bình Dương.
Đại tông chủ cười nhìn Bạch Ly nói: “Sao? Ma quân vẫn đang lo lắng?”
Bạch Ly phục hồi tinh thần, ánh mắt tối xuống, không kìm được đưa tay cầm tiểu mộc nhân đeo trên cổ, hỏi: “Trên người ta liên lụy nhân quả tiền triều, vì sao…”
Đại tông chủ nói: “Vì sao nhân quảđã phá, ngươi lại vẫn sống, mà còn sống không có gì bất đồng với trước kia?”
Bạch Ly cau mày gật đầu.
Đại tông chủ cười nói: “Ma quân còn chưa minh bạch sao? Lục gia y uống ly hận thủy, chính làđem hồn phách liên lụy với ngươi, y lại động thủ trùng chỉnh Ma Tông đại trận, chịu nỗi khổ sét đánh, tự nhiên làđem nhân quả này chuyển lên người y, tiền triều với ngươi đã xong hết mọi chuyện.”
Ngón tay Bạch Ly siết chặt, đại tông chủ lại tiếp tục: “Lục gia lòng dạ quá cứng, lại chỉ một mềm hai mềm với Ma quân, đủ thấy y dẫu có bản lĩnh thông thiên triệt địa, chung quy cũng là một con người, là người, thì hiểu được tình ý, minh bạch ly hận hỉ bi, dù là một tuyến lương tri còn đó, vô luận treo đến đâu, đều có thể khiến y nóng ruột nóng gan.”
Bạch Ly lẩm bẩm: “Y uống ly hận thủy là vìđiều này sao?”
Đại tông chủ nói: “Cũng không hẳn thế.”
Bạch Ly đưa mắt hỏi: “Sao cơ?”
Đại tông chủ chỉ mộc đầu nhân ở ngực y nói: “Lục gia bắt chước ngươi năm đó ném bỏ huyết nhục, đem bản thân chia ra làm đôi, lấy tinh huyết hồn phách dưỡng tinh bàn, khắc mộc đầu nhân để lại cho ngươi, nhưng mà…đại khái là y không tự tin lắm, sợ mình không thâm tình bằng ngươi, thế cho nên không tìm được ngươi, mới mượn dùng ngoại vật.”
Đại tông chủ uống một ngụm trà, chép một chút mùi thơm nơi đầu lưỡi kia, cười nói: “Nhưng mà si nhân này, chẳng lẽ không biết, khi y trăm phương ngàn kế như vậy, làđã không cần dùng mấy thứ này nữa?”
Bạch Ly im lặng giây lát rồi hỏi: “Bồđề mộc kia… khi nào thì có thể xong?”
Đại tông chủ không nhanh không chậm nói: “Không vội, thân thể thần mộc tạo, cũng cần dưỡng đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, tính ra thì chỉtrong mấy hôm nay thôi, ngươi yên tâm, nếu y nguyện ý, chung quy sẽ vì ngươi mà cúi đầu trước thần thụ.”
Bạch Ly cười khổ nói: “Y…đã bao giờ cúi đầu?”
Đại tông chủ chậm rãi nói: “Y có từng cúi hay chưa, chẳng lẽ trong lòng Ma quân không biết sao?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên lòng bàn tay Bạch Ly như bị thứ gìđó làm phỏng một chút, y buông tay, ngạc nhiên phát hiện chỗ ngực tiểu mộc nhân trên cổ kia chợt lóe ánh sáng, một đống tro tàn từ trên người mộc nhân bay ra ngoài cửa sổ.
Bạch Ly đứng phắt dậy, đụng đổ một đống ấm chén trên bàn, lại bất chấp tất cả, đuổi theo tro tàn kia chạy nhưđiên ra ngoài.
Đại tông chủ tay bưng chén trà, cười cười mà nói tiếp lời người trẻ tuổi không kiên nhẫn nghe hết: “… Huống chi lục gia tuy rằng quật cường, nhưng không phải là không thông tình lý, y trước nay ăn mềm không ăn cứng, dùng tay đè, chi bằng dùng tình lay chuyển. Thế nhưng có nhiều người không biết như vậy, đèđầu y nhất định bắt y nam bắc đông tây, không khiến y xù lông sao?”
Truyền rằng bồđề thần thụ là gốc của sinh mệnh, cuốn một chiếc lá có thể nghe âm thiên ngoại, đem thi thể táng trên cành cây có thể tẩy sạch linh hồn, gọt cây làm xương, cuốn lá làm thịt, dùng máu người sống trước đây để tưới, có thể sinh tử nhục cốt, lấy linh hồn thảo mộc sinh ra hồn phách.
Chỉ là kẻ tự nguyện phân ly cốt nhục, nhất định phải thành tâm hối lỗi, nhận hết nỗi đau tê tâm liệt phế, mới có thể trở về bản nguyên.
Bụi trong mộc nhân vừa vào thân thể do cây bồđề và máu tinh bàn dung thành, người trên băng sàng nọ liền đột nhiên giãy giụa như co giật, thân thể kia không như ban đầu, cho dù cười cũng thoáng có ba phần sầu khổ, mà càng giống y thời thiếu niên hơn, tay dài chân dài, có một chút gầy gò và non nớt của riêng thiếu niên.
Bạch Ly từng chịu nỗi khổ như vậy, liền ôm lấy y, đè lại tay chân đang giãy giụa, chịu đựng người phảng phất mới được ban cho sinh cơ cắn tay mình một cái, chỉ cảm thấy dấu răng sâu hoắm kia cũng mang theo hy vọng vô hạn.
Bị y cắn cả một đêm, máu đã nhuộm đỏ quá nửa khuôn mặt người bộ dáng thiếu niên.
Thi Vô Đoan mới bình tĩnh trở lại, vì thế giống như lăn một vòng trên núi đao chảo dầu, mỏi mệt tột cùng mở mắt ra, hơi thở yếu ớt mỉm cười, trong lúm đồng tiền lộ ra như là chứa đầy ý xấu sau tròđùa dai, dùng giọng điệu nhẹ tênh dị thường, nhẹđến mức cơ hồ khiến người ta không nghe thấy mà nói: “Tức phụ, lần này… chúng ta… hòa nhau rồi.”
Tim Bạch Ly như bị một tảng đá treo cao cao đập xuống, y cẩn thận ôm thân thểđã có hơi thở, một lần nữa hôn mê vào lòng, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hô hấp yếu ớt kia từng chút một phả lên cổ, như nghe âm thanh tốt đẹp nhất trên thế giới.
Sau đó y nói: “Ừm.”
Liền thêm lên một tờ phong ấn khi bụi bặm lắng xuống, phong lại đủ loại chân trời góc biển, đủ loại chua ngọt đắng cay…
Y nghĩ, chúng ta rốt cuộc vẫn quay về rồi.
Danh sách chương