Mười lăm tháng Giêng, Thượng nguyên giai tiết.
Khai chiến.
Người dưới thành lấy thịt làm thuẫn, trên tường thành tên bay như mưa, từng tốp người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả thành hào Bình Dương, nhưng mà binh tướng như thủy triều, sóng trước lui sóng sau lại lên, đao thương kiếm kích, Nhan Chân ở trên tường thành nhìn một cái, cảm thấy những người này giống như muốn dùng móng tay móc bung cả tường thành, hung ác đến mức khiến người ta ngứa ran da đầu.
Giờ Ngọ qua đi, đệ tử giáo tông còn sót lại trong thành Bình Dương xuất động, giằng co với kỵ binh dưới thành, ban ngày nhưđêm, đêm như ban ngày, trời đất tối sầm, chẳng ai biết trước mắt là giờ nào, thậm chí có người ngay cả mình còn sống hay đã chết cũng không phân rõ, chỉ xung sát theo bản năng.
Mãi đến khi kiệt sức rã rời, mãi đến khi rát bỏng cổ họng.
“Bích Đàm sư thúc.” Thi VôĐoan xa xa nhìn nam nhân tọa trấn Huyền Tông sứt đầu mẻ trán trên tường thành, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ, dường như muộn màng ý thức được mình là một phản đồ của sư môn.
Sau đó y vẫy tay gọi bên cạnh, trong tiếng kêu giết câu trước câu sau không ăn nhập mà hỏi: “Ngươi có biết, nếu một người máu thịt phân ly, mà thời điểm một bên sắp chết, sẽ thế nào chứ?”
Bạch Ly nhíu mày nói: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ hỏi thử thôi.” Thi VôĐoan dời ánh mắt, y gần đây dường như gầy đi không ít, chẳng biết có phải là suy nghĩ quá nhiều hay không mà trên mặt càng lúc càng thiếu biểu cảm, thoạt nhìn hơi giống một mộc đầu nhân điêu mài tinh tế.
“Ngươi đang hỏi ta năm đó một hồn một phách, thêm huyết nhục hồ tộc bị cắt ra, là trở về như thế nào sao?” Bạch Ly hỏi.
Thi Vô Đoan lại hỏi: “Vậy ngươi… năm đó vì sao lại vào trong thân thể một con thỏ?”
Y chưa bao giờđề cập vấn đề này, hiện giờ rốt cuộc hỏi ra, Bạch Ly lại giơ tay, vén mái tóc bị gió thổi tung của y sang một bên, đầu ngón tay đụng tới gò má bị gió thổi lạnh băng, qua một hồi lâu mới nói: “Đại khái là không yên tâm về ngươi thôi? Nếu không nhìn thấy ngươi, không biết ngươi thế nào, ta sẽ hoảng sợ.”
Thi Vô Đoan ngơ ngẩn nhìn y, nhưng mà lúc này, một tiếng trống kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến, Thi VôĐoan phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung vừa nãy còn thấy được ngân hàđột nhiên bị hắc khí che phủ, một luồng sáng màu tím đen lên từ phương tây, gió ngừng một cách quỷ dị, một mùi rữa nát không biết lên từđâu, như là mùi vị truyền ra khi bãi tha ma chôn đầy xác thối bịđộng đất lật lên.
Thanh âm sột soạt từ phương xa truyền đến, như là có ai đang thầm thì khe khẽ.
Đột nhiên có người la hoảng lên: “Ma vật! Là cửu u ma vật!”
HạĐoan Phương lập tức vô thức nhìn Thi VôĐoan, chỉ thấy y nhìn phương hướng tường thành, khuôn mặt nghiêng bịánh lửa chớp tắt chiếu đến thoáng mơ hồ, y hơi ngẩng đầu, chiếc cằm hơi nhọn kéo căng quá, búi tóc bị cơn gió vừa nãy thổi tung non nửa, hiện giờđều buông xuống, lẳng lặng rơi phía sau… Vẻ mặt y lại là bình tĩnh.
Dường như y vĩnh viễn đều bình tĩnh, hỉ nộ ai lạc trên thế giới này, chẳng còn bất cứ thứ gì có thể dao động y. Cóđôi khi HạĐoan Phương không khỏi hoài nghi, nếu Bạch Ly không quay về, một ngày kia phải chăng y hoặc là biến thành một kẻđiên, triệt triệt đểđể bộc phát ra, hoặc là biến thành một tảng đá, quên mất hết thảy bi hoan? Trên tường thành chẳng biết từ khi nào đã có một loạt tiểu nhi tóc trái đào bịđẩy lên, mỗi một đứa trẻđều bị trói bằng dây thừng, đám sĩ binh nửa người nhuộm máu cầm đao thương đứng phía sau chúng.
Nhan Chân cúi mắt, nhẹ nhàng khoát tay.
Chỉ thấy một bé trai bụ bẫm trông rất đáng yêu bịđẩy ra, nó bất lực quay đầu nhìn một cái, không biết từđâu bộc phát ra một tiếng khóc chói tai, rồi nhanh chóng bị người ta bịt lại.
Sĩ binh sau lưng đứa béđờđẫn nhìn nó, lại đẩy vai nó một phen.
Đứa bé hơi lảo đảo rồi đứng vững, khóc nức nở hô to với dưới cửa thành: “Nghịch tặc các ngươi!”
Thanh âm của nó trong trẻo hơn nhiều tiểu hài tử bình thường, ước chừng là một con hát, chỉ thấy lời này vừa ra khỏi miệng, cổ họng nó gian nan động một chút, quát: “Nghịch tặc các ngươi nghe đây, sinh dưới hoàng thiên, trên hậu thổ, không nghĩđến trung quân báo quốc, nhân nghĩa hiếu đạo, dùng võ phạm kỵ, hoành hành ngang ngược, đến mức khiến chư thần phẫn nộ, giáng tội vào con người, vạn ngàn lê dân trôi giạt khắp nơi, mà lấy ô hỏa độc chủ thượng ta, lấy yêu pháp loạn triều cương ta! Các ngươi, các ngươi…”
Tiếng của đứa bé bắt đầu khàn khàn, mở miệng mà không phát ra tiếng, vì thếđột nhiên ở trên tường thành gào khóc ầm lên, khuôn mặt tròn nén thành màu đỏ tía, vừa khóc ra thì cả một loạt tiểu đồng cao giọng khóc theo, giống như trên thành kia là một sân khấu kịch, đang diễn một vở hoang đường tột cùng.
Cho đến khi thằng bé khóc tới không thở nổi, mới nghẹn ngào nói: “Các ngươi… các ngươi tội ác tày trời! Vạn… chết khó chuộc!”
Cả tường thành đều bị hắc ảnh phủ kín, như là quét một lớp hắc thủy thật dày, chúng lúc nhúc, nôn nóng nhìn mười mấy tiểu đồng da mỏng thịt mềm này, thân ảnh lững lờ phảng phất có thể cho người ta cảm giác được khát vọng và sự tham lam dơ bẩn kia của chúng.
Trên chiến trường rộng lớn, hơn mười vạn người ởđây, lại không một ai lên tiếng, chỉ có Thi VôĐoan khóe môi lộ ra nụ cười như có như không, lúm đồng tiền trên má trái hơi lõm xuống, y nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm lại cho mọi người đều nghe được – từng chữ từng câu truyền lên thành cao nguy nga.
Y chậm rãi nói: “Được, Nhan đại nhân, vôđộc bất trượng phu, đập nồi dìm thuyền như vậy, trong lòng kẻ học sau rất bội phục.”
Nhan Chân từ xa xa nhìn y, ánh mắt chớp động, tiếng một nam nhân ngân nga từ phía sau hắn truyền đến, dường như một tiếng thở dài, người nọ nói: “Hiến tế…”
Lũ trẻđồng thời bịđẩy xuống tường thành, cơ hồ nháy mắt liền bị hắc ảnh nhấn chìm, tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi mà chói tai của hài tử trong khoảnh khắc không còn thấy đâu, sau đó hắc ảnh tan đi, một đống bạch cốt nho nhỏ dính máu lộ ra, người nọ run giọng xướng: “Lễ thành…”
Mặt đất chấn động, hắc ảnh che lấp trời đất tràn ngập ra, chúng ở trên mặt đất, trên không trung, trên tường thành, trong bóng, ăn thịt hút tủy, cưỡng ép nhét những hồn phách sứt mẻđó vào thân thể mình, trong đêm tối triển lộ ra thân xác xấu xí, Bạch Ly đột nhiên nắm chặt tay.
Thi Vô Đoan lại nắm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng bẻ ngón tay y ra.
Ánh mắt nam nhân cực sâu, cũng cực nhu hòa, Bạch Ly nghe thấy y nói khẽ: “Cầm cái này.”
Bạch Ly không tự chủđược xòe hai tay nhận lấy, chỉ thấy đó là một mộc đầu nhân nho nhỏ, bất đồng với thanh khuê thô kệch bản thân y từng khắc, mộc đầu nhân này trông rất sống động, có lẽ phải cực khéo tay mới làm được, ngay cả sợi tóc cùng lúm đồng tiền trên mặt cũng rõ nét, hiện rõđến từng chân tơ kẽ tóc.
Người gỗ nhỏ chính là bản thân Thi VôĐoan, chỉ là hai má phúng phính hơn hiện tại một chút, với nụ cười xấu xa không hề phiền não, đại khái là y thời điểm thiếu niên.
“Cất kỹ.” Thi VôĐoan nói, “Đây là ta đưa cho ngươi, sau này ta sẽ trở về tìm ngươi.”
Nói xong không đợi Bạch Ly phản ứng lại, y đột nhiên thúc ngựa xông ra, HạĐoan Phương thần sắc phức tạp nhìn Bạch Ly một cái rồi giục ngựa đuổi theo, chỉ khoảnh khắc đoàn người đã tách họ ra, Bạch Ly trơ mắt nhìn bóng lưng Thi VôĐoan, nhưng vô luận thế nào cũng khó mà lao khỏi quân Khăn Đỏđang bao vây.
Y không nhịn được giận dữ nói: “Tránh ra hết cho ta, cho rằng có y là ta không dám giết các ngươi sao? Ta mới là Ma quân! Dù là mấy thứđó dốc tổ mà ra thì thế nào, ta có biện pháp giết bọn chúng một lần, là có thể giết bọn chúng lần thứ hai!”
Không ai để ý tới y, đã lên chiến trường này thì chẳng ai tính toán còn sống trở về.
Bạch Ly vung roi ngựa, tuy rằng mắt cũng đỏ lên vì gấp, lại vẫn bởi vì cố kỵ Thi VôĐoan mà không hề hạ sát thủ, roi kia chỉ như có mắt, tự mình đánh một vòng trên không trung, cuốn một người ngăn trước mặt ra, y trợn mắt nhìn chăm chú bóng lưng mỗi lúc một xa kia, vừa định đuổi theo thì một luồng thanh quang lại từ dưới chân dâng lên, trên mặt đất chẳng biết từ khi nào sinh ra vô số sợi tơ như tơ nhện, càng lúc càng nhiều, quấn lấy Bạch Ly.
Chúng dừng lại trên da y, không hề thương tổn, chỉ buộc chặt y tại chỗ, xúc cảm lạnh băng đó Bạch Ly từng nhiều lần gặp được – là tinh ti, tinh ti trên bộ quỷ bàn kia.
Y ngạc nhiên cúi đầu, rất nhiều người đều làm động tác giống y, chỉ thấy mặt đất phảng phất biến thành một tấm gương lớn, giống như loại ảo thuật Thi VôĐoan sử dụng phối hợp với trận pháp khi thư sát Huyền Tông trên Đại Châu sơn, các ảo thuật sưđứng trong kỵ binh đồng thời cao giọng nói: “Khởi!”
Đại biểu cho hoàn thành quá trình bố trí, Thi VôĐoan đãđứng ở giữa gương, phản xạ trong gương chính là một bộ tinh bàn, tinh bàn nguyên bản chẳng qua một thước vuông bị gương phóng đại vô số lần, bên trên tinh vân lưu động, y giống như là giẫm lên ngân hà.
Tiểu tượng mộc đầu nhân trong tay Bạch Ly phát ra ánh sáng giống những tinh ti tinh tửđó, trên mặt tiểu nhân tượng ngây thơ kia đột nhiên bị cắt ra một huyết châu, như là chảy xuống một đường huyết lệ, để cùng với nụ cười không hề có tâm sự kia, có vẻ xa cách lạ thường.
Bạch Ly đột nhiên ý thức được, mảnh gỗ dùng đểđiêu khắc nhân tượng này vốn là một phần của đế tinh bàn.
Trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, nhớ tới Thi VôĐoan mỗi ngày dùng máu mình nuôi tinh bàn, nhớ tới câu vừa nãy y đột nhiên hỏi… Y muốn làm gì?
Vô số hắc ảnh ùa đến Thi VôĐoan chính giữa tinh bàn như phát điên, y thậm chí chẳng buồn nhướng mí mắt, dường như mấy thứđó chẳng qua đều là bụi đất, gió lốc lên từ dưới chân y như cuồng phong không gì cản nổi, không chút lưu tình quét hết những hắc ảnh đó.
HạĐoan Phương nghiêm nghịđứng một bên, bộ râu luôn có vẻ hơi buồn cười kia cùng đồng tiền to đeo trên người đều sinh ra vài phần trang trọng khác thường trong buồn cười.
Chỉ nghe Thi VôĐoan nói từng chữ: “Tham Lang nhập lục cung, tiến tam tức, tẩu thần tọa…”
Rất nhiều năm trước, Giang Hoa tản nhân dùng một Lục hồi hoạt trận vây Thi VôĐoan trên núi, tiểu gia hỏa nọ không biết trời cao đất dày, mượn một cây chày ngân hà của Bạch Ly, thao tác sao trên tinh bàn đi theo tâm ý của y, lừa hoạt trận biến động theo các vì sao kia tự mình mở ra.
Mấy chục năm về sau, y đều không làm tròđùa dai có trình độ lại to gan lớn mật như vậy nữa, Thi VôĐoan cơ hồ có phần không xác định phải chăng mình càng sống càng đi lùi.
Sao trên tinh bàn chậm rãi di động, mây đen mù trời đột nhiên đình trệ, giống như bị hai tầng trời trên dưới này mê hoặc.
Ba đôi yêu cảnh ngoài Ma Tông chính là nối liền nhau bằng hình thức của Lục hồi hoạt trận, chia Ma Tông và nhân gian từ một ra làm hai, thành quang ảnh của nhau, Nhan Chân lợi dụng nhân quả của Bạch Ly, lại cưỡng ép mở Ma Tông, Lục hồi trận bị xé rách, Thi VôĐoan liền vừa vặn mượn cơ hội này đểđốt ngọn đèn diệt thế cuối cùng của y.
Không phá không lập.
Nhan Chân động dung, mọi người đều động dung, Cố Hoài Dương đột nhiên đẩy mọi người ra, bắt lấy một kỵ binh vừa nãy hỗ trợ mượn sức dựng kính tượng, hỏi: “Ngươi… Ngươi nói cho ta biết! Lục gia muốn làm gì?!”
Kỵ binh nghiêm nghị nói: “Hồi tướng quân, lục gia nói, đây là tuyến cuối cùng dính với cái gọi là‘quốc vận’, tuyến này cắt đứt, làông trời không làm gìđược việc trùng chỉnh trật tự trên đại lục này của y, mọi thứđều sẽ có trật tự mới, xin tướng quân yên tâm.”
“Yên tâm?!” Cố Hoài Dương cơ hồ trừng lồi mắt, quay đầu thoáng nhìn Thi VôĐoan đứng giữa tinh bàn giống nhưđang hiến tế cái gìđó, túm cổáo kỵ binh, “Ta yên tâm cái gì? Đó là huynh đệ của ta, từ nhỏđược ta nhặt về, nuôi nấng đến bằng này, ta coi y như nửa con, ngươi bảo ta yên tâm cái gì!”
Gió từ dưới chân dâng lên triệt đểđánh tung búi tóc của Thi VôĐoan, mỗi một ngôi sao đều ở trong tay y, những quỹđạo vận chuyển phức tạp đó, tựa như mệnh số vô thường lại liên lụy lẫn nhau, trăm ngàn năm qua không ai có thể tính rõđược.
Màu đen trên không trung chậm rãi tan đi, rõ ràng là nửa đêm, lại đột nhiên ló ra một chùm ánh dương từ dưới tầng mây, tuyến ánh sáng ấy giống như lợi kiếm đến từ thiên ngoại, ghim thẳng một đoàn ma vật đen kịt trên mặt đất, trong khoảnh khắc đốt thành một đống than.
Nhan Chân lui phắt ra sau một bước, cả người run rẩy dữ dội: “Y lại dám… lại dám…”
Không trung đột nhiên dâng lên sáu luồng sáng màu sắc khác nhau, như là màu sắc bất tường lộ ra khi động đất sắp đến, hết đợt này đến đợt khác, hôứng từ xa, mọi người che mắt, ngay cả Bạch Ly cũng bịánh sáng ấy đâm nhói mắt, nhưng y nhận được, đây chính là yêu cảnh bao vây bên ngoài Ma Tông, từng vây y và Thi VôĐoan trong đó hơn một tháng.
Những ngôi sao ấy kín kẽ vận chuyển đến một chỗ, sáu luồng sáng đột nhiên tản ra, tự chọn một phương hướng rồi chìm vào đại địa, mặt đất ầm ầm như sắp nứt ra, mà phương xa, sáu ngọn núi mọc từđất bằng, như làđóng sáu cái đinh cho đại lục muốn bay lên.
Vô số tia sáng đột nhiên từ trên thiên không chiếu xuống, gần như quét sạch đám ma vật trên mặt đất, chúng thét lên, vặn vẹo, thanh âm khàn khàn, dần dần bị tấm lưới to do tinh ti dệt thành đè dưới đất, ánh sáng ấy phảng phất mang theo độấm cháy bỏng, Bạch Ly không nhịn được muốn nghiêng đầu tránh lui, lại phát hiện đám tơ quấn trên người y như một con nhộng đã thay y ngăn hết những tia sáng nọ.
Y ngước mắt, phát hiện Thi VôĐoan từ giữa ngàn vạn người quay đầu nhìn qua đây, trên mặt dường như lộ ra nụ cười.
Sau đó kinh lôi bổ xuống, thiên địa bị lừa gạt rốt cuộc tức giận, cơn giận lôi đình giáng lên phàm nhân mưu toan làm việc thần thánh này, ánh nắng quỷ dị và tia chớp cùng lên cùng xuống, mỗi người đều mù trong nhất thời.
Thi Vô Đoan lại buông tiếng cười rộ lên.
HạĐoan Phương ngồi xổm một bên, hai tay ôm đầu, bị cơn giận của thiên địa chấn nhiếp đến mức phải cuộn tròn lại không dám động đậy, nghe tiếng cười càn rỡ của người nọ bên tai, lòng thầm nghĩ, sao Bạch công tửđã quay về rồi mà lục gia y vẫn điên vậy?
Khoảnh khắc ấy tất cảủy khuất, bi phẫn trong lòng Thi VôĐoan đều hóa thành tiếng cười to nhưđiên cuồng mà buột khỏi miệng. Thần phật thì thế nào? Thiên địa lại thế nào?
Đã cho ta linh hồn, vì sao vây ta bên trong? Đã cho ta hai mắt, vì sao bắt ta không được nhìn xa? Đã sinh cho ta đôi tai, vì sao không nghe thấy nửa câu lời thật? Đã cho ta miệng lưỡi, cớ sao mọi chuyện bức ta nói năng thận trọng?
Không được tự do!
Không được tự do!
Không được tự do!
Tạo hóa là gì? Dựa vào cái gì mà là tạo hóa? Hiện giờ chẳng phải cũng bị ta đùa bỡn trong tay sao?
Sấm sét bổ lên người, phỏng rát tận xương, Thi VôĐoan thầm nghĩ, cũng chẳng qua như thế sao.
Cái gọi là cơn giận lôi đình của thiên địa, chẳng qua hủy thân xác một phàm nhân, xuẩn vật bị lường gạt này có lẽ vĩnh viễn không hiểu được – chỉ cần tinh phách chưa chết thì mầm mống phản kháng sẽ không vỡ nát.
Khai chiến.
Người dưới thành lấy thịt làm thuẫn, trên tường thành tên bay như mưa, từng tốp người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả thành hào Bình Dương, nhưng mà binh tướng như thủy triều, sóng trước lui sóng sau lại lên, đao thương kiếm kích, Nhan Chân ở trên tường thành nhìn một cái, cảm thấy những người này giống như muốn dùng móng tay móc bung cả tường thành, hung ác đến mức khiến người ta ngứa ran da đầu.
Giờ Ngọ qua đi, đệ tử giáo tông còn sót lại trong thành Bình Dương xuất động, giằng co với kỵ binh dưới thành, ban ngày nhưđêm, đêm như ban ngày, trời đất tối sầm, chẳng ai biết trước mắt là giờ nào, thậm chí có người ngay cả mình còn sống hay đã chết cũng không phân rõ, chỉ xung sát theo bản năng.
Mãi đến khi kiệt sức rã rời, mãi đến khi rát bỏng cổ họng.
“Bích Đàm sư thúc.” Thi VôĐoan xa xa nhìn nam nhân tọa trấn Huyền Tông sứt đầu mẻ trán trên tường thành, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ, dường như muộn màng ý thức được mình là một phản đồ của sư môn.
Sau đó y vẫy tay gọi bên cạnh, trong tiếng kêu giết câu trước câu sau không ăn nhập mà hỏi: “Ngươi có biết, nếu một người máu thịt phân ly, mà thời điểm một bên sắp chết, sẽ thế nào chứ?”
Bạch Ly nhíu mày nói: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ hỏi thử thôi.” Thi VôĐoan dời ánh mắt, y gần đây dường như gầy đi không ít, chẳng biết có phải là suy nghĩ quá nhiều hay không mà trên mặt càng lúc càng thiếu biểu cảm, thoạt nhìn hơi giống một mộc đầu nhân điêu mài tinh tế.
“Ngươi đang hỏi ta năm đó một hồn một phách, thêm huyết nhục hồ tộc bị cắt ra, là trở về như thế nào sao?” Bạch Ly hỏi.
Thi Vô Đoan lại hỏi: “Vậy ngươi… năm đó vì sao lại vào trong thân thể một con thỏ?”
Y chưa bao giờđề cập vấn đề này, hiện giờ rốt cuộc hỏi ra, Bạch Ly lại giơ tay, vén mái tóc bị gió thổi tung của y sang một bên, đầu ngón tay đụng tới gò má bị gió thổi lạnh băng, qua một hồi lâu mới nói: “Đại khái là không yên tâm về ngươi thôi? Nếu không nhìn thấy ngươi, không biết ngươi thế nào, ta sẽ hoảng sợ.”
Thi Vô Đoan ngơ ngẩn nhìn y, nhưng mà lúc này, một tiếng trống kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến, Thi VôĐoan phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung vừa nãy còn thấy được ngân hàđột nhiên bị hắc khí che phủ, một luồng sáng màu tím đen lên từ phương tây, gió ngừng một cách quỷ dị, một mùi rữa nát không biết lên từđâu, như là mùi vị truyền ra khi bãi tha ma chôn đầy xác thối bịđộng đất lật lên.
Thanh âm sột soạt từ phương xa truyền đến, như là có ai đang thầm thì khe khẽ.
Đột nhiên có người la hoảng lên: “Ma vật! Là cửu u ma vật!”
HạĐoan Phương lập tức vô thức nhìn Thi VôĐoan, chỉ thấy y nhìn phương hướng tường thành, khuôn mặt nghiêng bịánh lửa chớp tắt chiếu đến thoáng mơ hồ, y hơi ngẩng đầu, chiếc cằm hơi nhọn kéo căng quá, búi tóc bị cơn gió vừa nãy thổi tung non nửa, hiện giờđều buông xuống, lẳng lặng rơi phía sau… Vẻ mặt y lại là bình tĩnh.
Dường như y vĩnh viễn đều bình tĩnh, hỉ nộ ai lạc trên thế giới này, chẳng còn bất cứ thứ gì có thể dao động y. Cóđôi khi HạĐoan Phương không khỏi hoài nghi, nếu Bạch Ly không quay về, một ngày kia phải chăng y hoặc là biến thành một kẻđiên, triệt triệt đểđể bộc phát ra, hoặc là biến thành một tảng đá, quên mất hết thảy bi hoan? Trên tường thành chẳng biết từ khi nào đã có một loạt tiểu nhi tóc trái đào bịđẩy lên, mỗi một đứa trẻđều bị trói bằng dây thừng, đám sĩ binh nửa người nhuộm máu cầm đao thương đứng phía sau chúng.
Nhan Chân cúi mắt, nhẹ nhàng khoát tay.
Chỉ thấy một bé trai bụ bẫm trông rất đáng yêu bịđẩy ra, nó bất lực quay đầu nhìn một cái, không biết từđâu bộc phát ra một tiếng khóc chói tai, rồi nhanh chóng bị người ta bịt lại.
Sĩ binh sau lưng đứa béđờđẫn nhìn nó, lại đẩy vai nó một phen.
Đứa bé hơi lảo đảo rồi đứng vững, khóc nức nở hô to với dưới cửa thành: “Nghịch tặc các ngươi!”
Thanh âm của nó trong trẻo hơn nhiều tiểu hài tử bình thường, ước chừng là một con hát, chỉ thấy lời này vừa ra khỏi miệng, cổ họng nó gian nan động một chút, quát: “Nghịch tặc các ngươi nghe đây, sinh dưới hoàng thiên, trên hậu thổ, không nghĩđến trung quân báo quốc, nhân nghĩa hiếu đạo, dùng võ phạm kỵ, hoành hành ngang ngược, đến mức khiến chư thần phẫn nộ, giáng tội vào con người, vạn ngàn lê dân trôi giạt khắp nơi, mà lấy ô hỏa độc chủ thượng ta, lấy yêu pháp loạn triều cương ta! Các ngươi, các ngươi…”
Tiếng của đứa bé bắt đầu khàn khàn, mở miệng mà không phát ra tiếng, vì thếđột nhiên ở trên tường thành gào khóc ầm lên, khuôn mặt tròn nén thành màu đỏ tía, vừa khóc ra thì cả một loạt tiểu đồng cao giọng khóc theo, giống như trên thành kia là một sân khấu kịch, đang diễn một vở hoang đường tột cùng.
Cho đến khi thằng bé khóc tới không thở nổi, mới nghẹn ngào nói: “Các ngươi… các ngươi tội ác tày trời! Vạn… chết khó chuộc!”
Cả tường thành đều bị hắc ảnh phủ kín, như là quét một lớp hắc thủy thật dày, chúng lúc nhúc, nôn nóng nhìn mười mấy tiểu đồng da mỏng thịt mềm này, thân ảnh lững lờ phảng phất có thể cho người ta cảm giác được khát vọng và sự tham lam dơ bẩn kia của chúng.
Trên chiến trường rộng lớn, hơn mười vạn người ởđây, lại không một ai lên tiếng, chỉ có Thi VôĐoan khóe môi lộ ra nụ cười như có như không, lúm đồng tiền trên má trái hơi lõm xuống, y nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm lại cho mọi người đều nghe được – từng chữ từng câu truyền lên thành cao nguy nga.
Y chậm rãi nói: “Được, Nhan đại nhân, vôđộc bất trượng phu, đập nồi dìm thuyền như vậy, trong lòng kẻ học sau rất bội phục.”
Nhan Chân từ xa xa nhìn y, ánh mắt chớp động, tiếng một nam nhân ngân nga từ phía sau hắn truyền đến, dường như một tiếng thở dài, người nọ nói: “Hiến tế…”
Lũ trẻđồng thời bịđẩy xuống tường thành, cơ hồ nháy mắt liền bị hắc ảnh nhấn chìm, tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi mà chói tai của hài tử trong khoảnh khắc không còn thấy đâu, sau đó hắc ảnh tan đi, một đống bạch cốt nho nhỏ dính máu lộ ra, người nọ run giọng xướng: “Lễ thành…”
Mặt đất chấn động, hắc ảnh che lấp trời đất tràn ngập ra, chúng ở trên mặt đất, trên không trung, trên tường thành, trong bóng, ăn thịt hút tủy, cưỡng ép nhét những hồn phách sứt mẻđó vào thân thể mình, trong đêm tối triển lộ ra thân xác xấu xí, Bạch Ly đột nhiên nắm chặt tay.
Thi Vô Đoan lại nắm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng bẻ ngón tay y ra.
Ánh mắt nam nhân cực sâu, cũng cực nhu hòa, Bạch Ly nghe thấy y nói khẽ: “Cầm cái này.”
Bạch Ly không tự chủđược xòe hai tay nhận lấy, chỉ thấy đó là một mộc đầu nhân nho nhỏ, bất đồng với thanh khuê thô kệch bản thân y từng khắc, mộc đầu nhân này trông rất sống động, có lẽ phải cực khéo tay mới làm được, ngay cả sợi tóc cùng lúm đồng tiền trên mặt cũng rõ nét, hiện rõđến từng chân tơ kẽ tóc.
Người gỗ nhỏ chính là bản thân Thi VôĐoan, chỉ là hai má phúng phính hơn hiện tại một chút, với nụ cười xấu xa không hề phiền não, đại khái là y thời điểm thiếu niên.
“Cất kỹ.” Thi VôĐoan nói, “Đây là ta đưa cho ngươi, sau này ta sẽ trở về tìm ngươi.”
Nói xong không đợi Bạch Ly phản ứng lại, y đột nhiên thúc ngựa xông ra, HạĐoan Phương thần sắc phức tạp nhìn Bạch Ly một cái rồi giục ngựa đuổi theo, chỉ khoảnh khắc đoàn người đã tách họ ra, Bạch Ly trơ mắt nhìn bóng lưng Thi VôĐoan, nhưng vô luận thế nào cũng khó mà lao khỏi quân Khăn Đỏđang bao vây.
Y không nhịn được giận dữ nói: “Tránh ra hết cho ta, cho rằng có y là ta không dám giết các ngươi sao? Ta mới là Ma quân! Dù là mấy thứđó dốc tổ mà ra thì thế nào, ta có biện pháp giết bọn chúng một lần, là có thể giết bọn chúng lần thứ hai!”
Không ai để ý tới y, đã lên chiến trường này thì chẳng ai tính toán còn sống trở về.
Bạch Ly vung roi ngựa, tuy rằng mắt cũng đỏ lên vì gấp, lại vẫn bởi vì cố kỵ Thi VôĐoan mà không hề hạ sát thủ, roi kia chỉ như có mắt, tự mình đánh một vòng trên không trung, cuốn một người ngăn trước mặt ra, y trợn mắt nhìn chăm chú bóng lưng mỗi lúc một xa kia, vừa định đuổi theo thì một luồng thanh quang lại từ dưới chân dâng lên, trên mặt đất chẳng biết từ khi nào sinh ra vô số sợi tơ như tơ nhện, càng lúc càng nhiều, quấn lấy Bạch Ly.
Chúng dừng lại trên da y, không hề thương tổn, chỉ buộc chặt y tại chỗ, xúc cảm lạnh băng đó Bạch Ly từng nhiều lần gặp được – là tinh ti, tinh ti trên bộ quỷ bàn kia.
Y ngạc nhiên cúi đầu, rất nhiều người đều làm động tác giống y, chỉ thấy mặt đất phảng phất biến thành một tấm gương lớn, giống như loại ảo thuật Thi VôĐoan sử dụng phối hợp với trận pháp khi thư sát Huyền Tông trên Đại Châu sơn, các ảo thuật sưđứng trong kỵ binh đồng thời cao giọng nói: “Khởi!”
Đại biểu cho hoàn thành quá trình bố trí, Thi VôĐoan đãđứng ở giữa gương, phản xạ trong gương chính là một bộ tinh bàn, tinh bàn nguyên bản chẳng qua một thước vuông bị gương phóng đại vô số lần, bên trên tinh vân lưu động, y giống như là giẫm lên ngân hà.
Tiểu tượng mộc đầu nhân trong tay Bạch Ly phát ra ánh sáng giống những tinh ti tinh tửđó, trên mặt tiểu nhân tượng ngây thơ kia đột nhiên bị cắt ra một huyết châu, như là chảy xuống một đường huyết lệ, để cùng với nụ cười không hề có tâm sự kia, có vẻ xa cách lạ thường.
Bạch Ly đột nhiên ý thức được, mảnh gỗ dùng đểđiêu khắc nhân tượng này vốn là một phần của đế tinh bàn.
Trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, nhớ tới Thi VôĐoan mỗi ngày dùng máu mình nuôi tinh bàn, nhớ tới câu vừa nãy y đột nhiên hỏi… Y muốn làm gì?
Vô số hắc ảnh ùa đến Thi VôĐoan chính giữa tinh bàn như phát điên, y thậm chí chẳng buồn nhướng mí mắt, dường như mấy thứđó chẳng qua đều là bụi đất, gió lốc lên từ dưới chân y như cuồng phong không gì cản nổi, không chút lưu tình quét hết những hắc ảnh đó.
HạĐoan Phương nghiêm nghịđứng một bên, bộ râu luôn có vẻ hơi buồn cười kia cùng đồng tiền to đeo trên người đều sinh ra vài phần trang trọng khác thường trong buồn cười.
Chỉ nghe Thi VôĐoan nói từng chữ: “Tham Lang nhập lục cung, tiến tam tức, tẩu thần tọa…”
Rất nhiều năm trước, Giang Hoa tản nhân dùng một Lục hồi hoạt trận vây Thi VôĐoan trên núi, tiểu gia hỏa nọ không biết trời cao đất dày, mượn một cây chày ngân hà của Bạch Ly, thao tác sao trên tinh bàn đi theo tâm ý của y, lừa hoạt trận biến động theo các vì sao kia tự mình mở ra.
Mấy chục năm về sau, y đều không làm tròđùa dai có trình độ lại to gan lớn mật như vậy nữa, Thi VôĐoan cơ hồ có phần không xác định phải chăng mình càng sống càng đi lùi.
Sao trên tinh bàn chậm rãi di động, mây đen mù trời đột nhiên đình trệ, giống như bị hai tầng trời trên dưới này mê hoặc.
Ba đôi yêu cảnh ngoài Ma Tông chính là nối liền nhau bằng hình thức của Lục hồi hoạt trận, chia Ma Tông và nhân gian từ một ra làm hai, thành quang ảnh của nhau, Nhan Chân lợi dụng nhân quả của Bạch Ly, lại cưỡng ép mở Ma Tông, Lục hồi trận bị xé rách, Thi VôĐoan liền vừa vặn mượn cơ hội này đểđốt ngọn đèn diệt thế cuối cùng của y.
Không phá không lập.
Nhan Chân động dung, mọi người đều động dung, Cố Hoài Dương đột nhiên đẩy mọi người ra, bắt lấy một kỵ binh vừa nãy hỗ trợ mượn sức dựng kính tượng, hỏi: “Ngươi… Ngươi nói cho ta biết! Lục gia muốn làm gì?!”
Kỵ binh nghiêm nghị nói: “Hồi tướng quân, lục gia nói, đây là tuyến cuối cùng dính với cái gọi là‘quốc vận’, tuyến này cắt đứt, làông trời không làm gìđược việc trùng chỉnh trật tự trên đại lục này của y, mọi thứđều sẽ có trật tự mới, xin tướng quân yên tâm.”
“Yên tâm?!” Cố Hoài Dương cơ hồ trừng lồi mắt, quay đầu thoáng nhìn Thi VôĐoan đứng giữa tinh bàn giống nhưđang hiến tế cái gìđó, túm cổáo kỵ binh, “Ta yên tâm cái gì? Đó là huynh đệ của ta, từ nhỏđược ta nhặt về, nuôi nấng đến bằng này, ta coi y như nửa con, ngươi bảo ta yên tâm cái gì!”
Gió từ dưới chân dâng lên triệt đểđánh tung búi tóc của Thi VôĐoan, mỗi một ngôi sao đều ở trong tay y, những quỹđạo vận chuyển phức tạp đó, tựa như mệnh số vô thường lại liên lụy lẫn nhau, trăm ngàn năm qua không ai có thể tính rõđược.
Màu đen trên không trung chậm rãi tan đi, rõ ràng là nửa đêm, lại đột nhiên ló ra một chùm ánh dương từ dưới tầng mây, tuyến ánh sáng ấy giống như lợi kiếm đến từ thiên ngoại, ghim thẳng một đoàn ma vật đen kịt trên mặt đất, trong khoảnh khắc đốt thành một đống than.
Nhan Chân lui phắt ra sau một bước, cả người run rẩy dữ dội: “Y lại dám… lại dám…”
Không trung đột nhiên dâng lên sáu luồng sáng màu sắc khác nhau, như là màu sắc bất tường lộ ra khi động đất sắp đến, hết đợt này đến đợt khác, hôứng từ xa, mọi người che mắt, ngay cả Bạch Ly cũng bịánh sáng ấy đâm nhói mắt, nhưng y nhận được, đây chính là yêu cảnh bao vây bên ngoài Ma Tông, từng vây y và Thi VôĐoan trong đó hơn một tháng.
Những ngôi sao ấy kín kẽ vận chuyển đến một chỗ, sáu luồng sáng đột nhiên tản ra, tự chọn một phương hướng rồi chìm vào đại địa, mặt đất ầm ầm như sắp nứt ra, mà phương xa, sáu ngọn núi mọc từđất bằng, như làđóng sáu cái đinh cho đại lục muốn bay lên.
Vô số tia sáng đột nhiên từ trên thiên không chiếu xuống, gần như quét sạch đám ma vật trên mặt đất, chúng thét lên, vặn vẹo, thanh âm khàn khàn, dần dần bị tấm lưới to do tinh ti dệt thành đè dưới đất, ánh sáng ấy phảng phất mang theo độấm cháy bỏng, Bạch Ly không nhịn được muốn nghiêng đầu tránh lui, lại phát hiện đám tơ quấn trên người y như một con nhộng đã thay y ngăn hết những tia sáng nọ.
Y ngước mắt, phát hiện Thi VôĐoan từ giữa ngàn vạn người quay đầu nhìn qua đây, trên mặt dường như lộ ra nụ cười.
Sau đó kinh lôi bổ xuống, thiên địa bị lừa gạt rốt cuộc tức giận, cơn giận lôi đình giáng lên phàm nhân mưu toan làm việc thần thánh này, ánh nắng quỷ dị và tia chớp cùng lên cùng xuống, mỗi người đều mù trong nhất thời.
Thi Vô Đoan lại buông tiếng cười rộ lên.
HạĐoan Phương ngồi xổm một bên, hai tay ôm đầu, bị cơn giận của thiên địa chấn nhiếp đến mức phải cuộn tròn lại không dám động đậy, nghe tiếng cười càn rỡ của người nọ bên tai, lòng thầm nghĩ, sao Bạch công tửđã quay về rồi mà lục gia y vẫn điên vậy?
Khoảnh khắc ấy tất cảủy khuất, bi phẫn trong lòng Thi VôĐoan đều hóa thành tiếng cười to nhưđiên cuồng mà buột khỏi miệng. Thần phật thì thế nào? Thiên địa lại thế nào?
Đã cho ta linh hồn, vì sao vây ta bên trong? Đã cho ta hai mắt, vì sao bắt ta không được nhìn xa? Đã sinh cho ta đôi tai, vì sao không nghe thấy nửa câu lời thật? Đã cho ta miệng lưỡi, cớ sao mọi chuyện bức ta nói năng thận trọng?
Không được tự do!
Không được tự do!
Không được tự do!
Tạo hóa là gì? Dựa vào cái gì mà là tạo hóa? Hiện giờ chẳng phải cũng bị ta đùa bỡn trong tay sao?
Sấm sét bổ lên người, phỏng rát tận xương, Thi VôĐoan thầm nghĩ, cũng chẳng qua như thế sao.
Cái gọi là cơn giận lôi đình của thiên địa, chẳng qua hủy thân xác một phàm nhân, xuẩn vật bị lường gạt này có lẽ vĩnh viễn không hiểu được – chỉ cần tinh phách chưa chết thì mầm mống phản kháng sẽ không vỡ nát.
Danh sách chương