Trung thu năm ấy nhanh chóng đến trong sự khô hạn và nóng bức, khi ánh trăng tròn thành một cái bánh nướng, Thi VôĐoan nhận được chiến báo – Cố Hoài Dương đã dẫn binh vượt qua Đông Nhạc lần nữa, hạđược một trạm gác lớn cuối cùng khu vực Trung Nguyên –đại doanh Từ Nam, bắt sống Tống A.

Sau đó Tống đại tướng quân tự sát.

Có lẽ về sau tên của hắn có thể chói lọi ngàn thu, là một hán tử ngoan cốđến cùng, trung quân ái quốc, sinh tại thời đại mục nát nhất, lại chưa bao giờ thỏa hiệp với giáo tông, từng lập chiến công hiển hách, cũng dùng sinh mệnh bảo hộ tôn nghiêm võ sĩ cuối cùng vào thời điểm không thủđược.

… Tiền đề là, không ai biết đây là một âm mưu lớn.

Mà hiện giờ, âm mưu sẽ còn tiếp tục.

Thi Vô Đoan nắm giữ một đám người thần bí nhất trong loạn thế, nó lúc ban đầu là tiểu thương hội do một số tài phú thông qua thủđoạn phi thường cướp đoạt được kiến lập, sau đó chậm rãi thò tay đến nơi xa hơn, bồi dưỡng càng nhiều thế lực và cứđiểm, theo thời gian trôi qua, nó trở nên càng thêm bíẩn, cũng càng thêm rắc rối phức tạp.

Có lẽ trừ bản thân Thi VôĐoan tự tay kiến lập thì không ai có thể làm rõ hệ thống rối ren ấy, không ai biết nó vận hành thế nào, đến bây giờ cho dù là Cố Hoài Dương cũng láng máng biết trong tay Thi VôĐoan có một số thương nhân và binh lính có thể thần tốc truyền tin tức.

Chỉ là trước mắt họ vẫn là hảo huynh đệ, Cố Hoài Dương vẫn là một loạn thế kiêu hùng “dùng người không nghi, nghi người không dùng”, không có tinh lực đi kiêng kỵ gì Thi VôĐoan.

Con đường tin tức đặc thù này mang đến cho Thi VôĐoan tin thứ hai – Hoàng đế bất đắc dĩ, lại bắt đầu dùng Nhan Chân.

Quả nhiên – lúc ngồi trên ghế Thi VôĐoan nghĩ như vậy, y đang dùng dao gọt một quả lê, việc này vốn là do Bạch Ly làm, cóđiều trái cây qua tay Bạch Ly đều biến thành chẳng to hơn hột đến đâu, không biết thao tác cụ thể thế nào màướt cả tay áo.

Thi Vô Đoan xem thế làđủ màởđằng sau y quan sát một hồi, cho rằng mười ngón tay của Bạch Ly kỳ thật chỉđể trang trí– căn bản ngay cả kẽ cũng không bẻ ra, đành tự mình ngồi trên ghế trong viện, nhận dao trên tay y mà bắt đầu gọt.

Một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu người hầu trà bên cạnh thấy tình cảnh này, ngay cả mí mắt cũng không nhướng một thoáng, chỉ hơi dừng một chút rồi lại tiếp tục: “Nhan Chân quan phục nguyên chức ngày thứ hai liền phái người đến thảo nguyên A Mộc.”

“A.” Thi Vô Đoan nghe đến đó cười nói, “Mới muốn ngủđã có người tặng gối cho.”

Thanh niên ăn mặc kiểu người hầu kia nói nhạt nhẽo: “Nhan Chân mấy phiên lên xuống, Hoàng đế lúc này mới nhớ khởi phục y, thiết nghĩ là quá muộn rồi, nếu đây là tổng thể, lúc này trên bàn cờđã chẳng còn bao nhiêu vị trí có thểđặt quân, y muốn làm gì, kỳ thật rất dễđoán.”

“Cũng không thể nói như vậy được.” Thi VôĐoan đưa quả lêđã gọt cho Bạch Ly, ban đầu lúc có người, Bạch Ly sẽ tựđộng né tránh, về sau quen rồi không né nữa, nhưng cũng không nói lời nào, ở bên cạnh như làm nền, sau đó Thi VôĐoan chọn tới chọn lui trong đĩa lê– giống như y thật sự có thể nhìn ra sự khác biệt của chúng, qua cả buổi y mới nhớ tới đề tài Nhan Chân, vì thế tiếp tục nói, “Tuy rằng Nhan gia… cũng coi như nhiều thế hệ trung lương, nhưng Nhan Chân và phụ thân không giống nhau. Dẫu cho quyền cao chức trọng, hiện giờ cao tuổi, vẫn có thể nghĩđến, lúc còn trẻ y nhất định cũng là một người ly kinh phản đạo, cho dù là hiện tại, khi làm một số việc, vẫn quen với kiếm đi nghiêng mũi, trong lúc làm việc có kèm tà khí.”

Hai người khác lẳng lặng nghe, Thi VôĐoan lại dường như nhớ tới điều gì, nói: “Năm đó khi ta lần đầu tiên nhìn thấy y ở Cửu Lộc sơn, Nhan Chân còn từng nói muốn nhận ta làm đệ tử, đại khái hai ta tuy làđối thủ một mất một còn nhưng cũng rất có xu hướng xú vị tương đầu.”

Nam nhân trẻ tuổi nọ không hềđộng dung, chỉ nói: “Thỉnh giáo lục gia, bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải.”

“Làm theo kế hoạch.” Thi VôĐoan nói, qua giây lát lại bổ sung, “Việc này vô luận làđại ca hay làđám Hạ chưởng môn đều không cần thông báo, ngươi biết nên làm thế nào.”

Người trẻ tuổi nói: “Vâng.”

Nói xong quay người rời khỏi, giống như chưa bao giờđến.

Thi Vô Đoan vừa ngước lên, phát hiện Bạch Ly đã im lặng ăn hết một quả lê, đang ngồi nghiêm chỉnh ởđó chờ quả kế tiếp, người đến người đi, y thậm chí chẳng ngước mắt, toàn xem như người khác không tồn tại, trong mắt chỉ có trái cây trên tay Thi VôĐoan, có vẻ cực chuyên chú, ánh mắt ấy làm Thi VôĐoan nhớ tới con thỏ y từng nuôi.

Thi Vô Đoan tức khắc cảm thấy… kỳ thật Bạch Ly là người cực kỳ dễ nuôi, chỉ cần cho ăn đúng giờ làđược, y thậm chí cũng không kén ăn.

Lúc này, Lan Nhược bưng một đĩa to bánh trung thu vỏ xốp đi đến, nhẹ giọng nói: “Lục gia, đây là tứ nương đặc biệt phái người đưa qua, nghe nói là mời người làm theo ngự thiện trong cung, mời lục gia và… Bạch công tử nếm thử.”

Nàng nhìn Bạch Ly một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt, dường như hơi sợ y.

Bạch Ly vốn ngồi đó như bên cạnh không người khoảnh khắc Lan Nhược vào lại ngước lên. Cặp mắt sắc bén kia của y ngày xưa lúc bao hàm sát ý dù là dũng sĩ vạn phu không bằng khi đối thị cũng thấy rét run, càng khỏi cần nói một cô nương gia như vậy.

Lan Nhược giật mình, cái khay trong tay suýt nữa rơi xuống đất, Thi VôĐoan đón được – món bánh trung thu kia không biết làm như thế nào mà xốp cực kỳ, chấn nhẹ như vậy nhưng vẫn tự vỡ, lộ ra phần nhân màu sắc đẹp mắt bên trong.

Lan Nhược mặt mũi trắng bệch, nhưng mà không chờ nàng nói, Thi VôĐoan đã nhẹ nhàng khoát tay bảo: “Không hề gì.”

Y khá hiếu kỳ nhìn món bánh trung thu xốp đến thần kỳ kia một cái, nhón một miếng nhỏ nếm thử, cảm khái: “Năm đó khi ta mới gặp tứ nương, tỷấy vẫn là người nấu cơm sẽ xắn tay áo tự mình xuống bếp, không ngờ hiện giờ lại biết nhiều trò thế này.”

Thiết nghĩ bất hạnh sinh trong thời đại này, chém người là một môn kỹ năng còn cao quý hơn nấu cơm nhỉ? Y còn chưa dứt lời thìđột nhiên một bàn tay thò qua, không biết nặng nhẹôm cổ y, Bạch Ly nhanh chóng sán đến, lại liếm một chút vụn bánh trung thu trên khóe miệng y, sau đó không biết là cốý hay vôý mà nhìn quét Lan Nhược một cái. Cô nương đáng thương chỉđành mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, lập tức sợ tới mức không thốt được câu nào.

Thi Vô Đoan mất khoảng thời gian một chén trà vẫn chưa phản ứng được, ngây người hồi lâu mặt mới đỏ lên không dễ phát hiện, dời ánh mắt nói với Lan Nhược: “Ngươi… Ngươi đi trước, hôm nay ăn tết, sớm đi nghỉ ngơi, không cần làm gì nữa.”

Lan Nhược lúng túng đáp một tiếng rồi lướt ra như mộng du.

Thi Vô Đoan lúc này mới liếc sang Bạch Ly mà thấp giọng nói: “Trước mặt người khác, ngươi làm cái gì thế?”

Bạch Ly tràn ngập địch ý nhìn bóng lưng Lan Nhược, nói: “Cô ta chính là người hầu hạ ngươi? Họ tìm một nữ nhân chưa gả chồng như vậy hầu hạ ngươi là cóý gì?”

Thi Vô Đoan giật mình, đột nhiên nhớ năm đó khi y bị thương mới gặp Lan Nhược, lại bởi vì mặt mày nàng hơi giống Bạch Ly mà thất thần rất lâu, liền không nhịn được nhìn Bạch Ly cười rộ lên.

Bạch Ly hơi giận nói: “Cười cái…”

Thi Vô Đoan đem một miếng bánh trung thu vỡ nhét vào miệng y, nói: “Cho bớt chua.”

Bạch Ly lại nắm cổ tay y, cốý ngậm cảđầu ngón tay y vào miệng. Lòng bàn tay như có chút mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm mắt Thi VôĐoan – mắt người nọ vẫn đen trắng rõ ràng như nhiều năm trước, ấn đường lại bởi vì cười ít nhíu mày nhiều mà lưu lại một dấu vết nhàn nhạt, khiến khuôn mặt tuấn tú luôn lộ ra một chút sầu khổ.

Bạch Ly thầm nghĩ, kỳ thật mấy năm nay y cũng chưa bao giờ vui vẻ.

Lúc này, Lan Nhược đã đi ra ngoài mới như vừa tỉnh mộng, nhớ tới một câu phải nói với Thi VôĐoan – tam gia đến rồi.

Nhưng đã muộn, Lục Vân Châu vốn là hơi khách khí một chút mới để nàng thông báo thay, căn bản cũng chẳng đợi người bên trong đến mời đãđi vào như nhà mình.

Hiện giờđối với quân Khăn Đỏ thì chiến cuộc đã kháổn định, lần này hắn trở vềđại bản doanh Hoài Châu, lại là vì hôn sự của tiểu nữ nhi Lục Lộ, thuận tiện nghe nói Thi VôĐoan đã về nên đến thăm một chút.

Ai ngờ vừa vào viện đã nhìn thấy Bạch Ly trước.

Mạnh Trung Dũng nhất thời không nhớ nổi Bạch Ly là ai, nhưng Lục Vân Châu nhận ra được. Năm đó khi Thi VôĐoan và Bạch Ly phát sinh xung đột bởi vìÂm thi hỏa, chính là hắn chặn ngang một kiếm, định quyết một trận tử chiến với yêu ma quỷ quái vong ân phụ nghĩa này. Hiện giờ Lục tam ca mặc dù con gái cũng đã làm lễ cập kê, chuẩn bị xuất giá, lại vẫn chưa đổi khí khái giang hồ hào hiệp một lời không hợp là rút kiếm chĩa đến của năm đó.

Hắn vừa thấy Bạch Ly, thoạt tiên sửng sốt – rồi lập tức nổi giận đùng đùng rút trường kiếm trên hông, giận dữ nói: “Yêu nghiệt, ngươi còn dám tới Hoài Châu!”

Thi Vô Đoan công phu mồm mép không tồi, nhưng xét theo tập tính chậm rì rì, luôn nói không nhanh bằng kiếm của Lục Vân Châu, còn chưa kịp ra tiếng thì Lục Vân đã chém đến, Bạch Ly nhẹ nhàng lướt khỏi chỗđang ngồi, dường như không mất sức mà dừng lại bên cạnh.

Y lại chỉ tránh né chứ không hềđánh trả, ánh mắt nhìn hướng Thi VôĐoan.

Thi Vô Đoan vội nói: “Tam ca!”

Lục Vân Châu quát: “Câm miệng!”

Thi Vô Đoan quả thực muốn trợn mắt, cảm thấy tình này cảnh này rất là quen thuộc, nghe nói lúc Lục Lộ cùng một đệđệ tiền phong thủ hạ Cố Hoài Dương lưỡng tình tương duyệt bị cha đụng phải, thiếu niên đáng thương kia cũng bị nhạc phụ tương lai xách kiếm truy sát qua tám con phố.

Y giơ tay cầm chiếc đũa bạc trên bàn đỡ nghiêng mũi kiếm của Lục Vân Châu, vẫn không nhanh không chậm nói: “Tam ca, huynh khoan động thủ, nghe ta…”

Cho dù là dưới tình huống bình thường, Lục Vân Châu cũng chẳng kiên nhẫn nghe y nói cho hết lời, càng khỏi cần nói lúc này nổi giận đùng đùng, Lục Vân Châu khẽ quát một tiếng, một đao bức Thi VôĐoan buông tay, chẳng thèm nhìn y một cái, ánh mắt nhìn Bạch Ly cực kỳ thù hận, như thể một tiểu cô nương bị người xấu dụ bắt.

Thi Vô Đoan dở khóc dở cười, Bạch Ly lại không tốt tính như vậy, sớm bị người này làm phiền, vung tay áo đánh nghiêng kiếm của Lục Vân Châu, lạnh giọng nói: “Ngươi lại là kẻ nào, quản chuyện bao đồng gìđây? Năm đó là ta có lỗi trước, cho nên không chấp nhặt với ngươi, ngươi còn thật sự cho là ta không làm gìđược ngươi sao?”

Lục Vân Châu vừa nghe lời này, liền như lửa cháy đổ thêm dầu, lập tức giận đến mức không nhận cả con gái, nổi nóng muốn xuyên Bạch Ly thành kẹo hồ lô, ai ngờ một cái bóng đột nhiên lướt qua, mũi kiếm của hắn lại khóđẩy về trước thêm một phân – Thi VôĐoan lần này dùng hai chiếc đũa kẹp lấy kiếm của hắn.

Thi Vô Đoan nói bằng giọng điệu khá vô lực: “Tam ca, ta đâu phải là Tiểu Lộ.”

Lục Vân Châu giận quá hóa cười: “Ngươi còn không bằng Lục Lộ, ít nhất nó biết không đi chung với tà ma ngoại đạo như vậy.”

Bạch Ly híp mắt, nói tranh: “Ta là cái gì, không tới phiên ngươi xen vào.”

Lục Vân Châu nói: “Ta vốn chẳng cần nói gì, giết ngươi làđược!”

Bạch Ly cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngươi?”

Lục Vân Châu: “Chỉ bằng thanh kiếm trong tay ta!”

Bạch Ly nói: “Ha!”

Thi Vô Đoan rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhíu mày nói: “Được rồi!”

Y dường như chẳng hề có cảm giác, trực tiếp dùng tay nắm kiếm của Lục Vân Châu, lưỡi kiếm cắt bàn tay ra một vết thương nhỏ, cũng may y không dùng sức cho nên máu chảy không nhiều.

Thi Vô Đoan để mũi kiếm trên người mình, nói: “Tam ca, nếu huynh khó chịu thì cứđâm nơi này làđược, việc trước kia đủ loại nội tình ngoại tình, nhất thời cũng không nói rõđược, tóm lại… kỳ thật là ta sai nhiều hơn một chút.”

Phía sau y, Bạch Ly thần sắc chấn động, đủ loại lãnh lệ vừa nãy lại chợt dịu đi.

Lục Vân Châu không thể nhịn được nữa nói: “Thi VôĐoan! Ngươi… Ngươi xem kịch nhiều quá hay sao?”

Thi Vô Đoan không nhịn được lộ ra một chút ý cười, y không nghiêm túc như thế, càng khiến Lục Vân Châu nổi cơn tam bành, Lục tam ca “Hà” một tiếng, nhìn nhìn y, lại nhìn Bạch Ly một cái, cắn răng ném kiếm trong tay, quay người rảo bước rời khỏi chẳng thèm ngoái đầu – giống như nhìn thấy đôi cẩu nam nam này một cái là phải lên lẹo vậy.

Thi Vô Đoan chùi tơ máu trên tay, còn không quên ởđằng sau bổ sung: “Tam ca không cần lo lắng, khi Tiểu Lộ khoác áo cưới, người làm lục thúc ta đây cũng phải cho một phần hồi môn.”

Lời này quả thực không nên nói, chuẩn nhạc phụ vốn cảm thấy nữ tế hời không vừa mắt rốt cuộc dừng lại, hung hãn trừng y một cái, sau đóđi nhanh hơn, dưới chân như nổi gió.

Năm nay Trùng dương chưa đến, Lục Lộ hòn ngọc quý trên tay tam gia đã khoác áo cưới, tiểu cô nương khi ba tuổi từng phát chí nguyện to lớn, nói lớn lên phải gả cho lục thúc, rốt cuộc quay đầu là bờ từ bỏ lục thúc thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia, gả làm vợ người khác.

Tháng mười cùng năm, đại quân của Cố Hoài Dương tiếp tục bắc tiến, văn võ bá quan ởđếđô Bình Dương kinh hoảng thất thố, Nhan Chân lại triệu tập mười vạn yêu quân từ thảo nguyên A Mộc, cùng quân Khăn Đỏđối chọi trên Thái An sơn, chiến sự một lần nữa giằng co.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện