Lẽ nào lại đến đổi giáp tiếp?
Chết tiệt, mình chỉ mang theo một rương đá quý thôi, có khi nào nên quay về chọn thêm không? Harold cũng trưng bộ mặt khó chịu: “Tôi thích chỗ này.”
Hai người đứng trước cửa nhìn nhau cau có, nhưng lần này không nhào vào đánh nhau như mọi khi chủ yếu là vì hai tay đang bận, không tiện ra tay.
Vừa bước vào, cả hai đã thấy chủ tiệm đang bị sáu bảy con tiểu long vây chặt ở giữa tiệm.
Tư Kim lên tiếng chào trước:
“Chủ tiệm, tôi muốn đổi bộ giáp khác.”
Lộ Dao tranh thủ liếc Tư Kim một cái, bình tĩnh nói:
“Hôm nay kín lịch rồi, chiều mai được không?”
Tư Kim suýt phát khóc. Tối qua vì mải mê chọn đá quý quá lâu mà mất khối thời gian, giờ thì hay rồi phải chờ đến tận ngày mai. Trong khi cậu rõ ràng chẳng muốn chờ thêm dù chỉ một khắc.
Harold nghe xong thì lập tức đắc ý ra mặt. Tư Kim không làm được giáp móng, vậy hắn vẫn là “long số một”.
Hắn tò mò lại gần xem Lộ Dao đang làm móng tay, rồi vô tình sờ thấy một cuốn sách kỳ lạ trên bàn có cả tranh minh họa lẫn chữ viết, trông cực kỳ thú vị.
Ngay bên cạnh có cái ghế sofa, Harold liền ôm sách ra ngồi đọc như đang thưởng thức món ngon.
Cuốn sách đó là truyện tranh mà hôm qua Lộ Dao lục được ở nhà, mang tới tiệm để khách chờ không thấy chán. Sách in bằng tiếng Trung, nhưng nhờ hiệu ứng kỳ diệu của dị giới, khi nhìn vào sẽ tự động chuyển thành ngôn ngữ bản địa Harold đọc vô tư như đọc truyện thiếu nhi.
Tư Kim cũng chưa chịu rời đi. Khi thấy bộ giáp mới của Tina, trong lòng âm thầm đỏ mắt ghen tỵ.
Dù không chói lóa như của Harold, bộ móng giáp này lại cực kỳ tinh xảo, còn gắn cả hồng bảo thạch thật, rất hợp với dáng vẻ của con tiểu hỏa long kia.
Trong một quán rượu nằm ở góc đường trong thị trấn Lục Bảo Thạch, năm sáu gã đàn ông ngồi tụ tập cùng nhau, trên bàn bày đầy ly rượu và vài đĩa đồ nhắm.
Một tên gầy gò, lén lút đảo mắt rồi nói:
“Hôm nay lại có sáu bảy đứa nhóc khiêng kho báu đến cái tiệm kia, cả thị trấn đều thấy. Đám tiền đó đủ để tụi mình ăn chơi cả đời.”
Một gã cao to râu rậm gầm gừ:
“Cái cô chủ tiệm nail đó nhìn yếu đuối, chẳng có pháp lực gì, lại còn dám phô ra nhiều của cải như thế nên dạy cho một bài học.”
Một thanh niên cao gầy dè dặt lên tiếng:
“Nhưng tối qua chúng ta có thử qua rồi, cửa tiệm không biết bị làm sao mà không mở ra nổi.”
Một người khác lại nói:
“Tao thấy có gì đó không ổn. Đám nhóc mang kho báu đến và cái tiệm đó đều rất kỳ quặc, người thường sao lại phô trương kiểu đó? Biết đâu là bẫy.”
Tên đại hán râu rậm đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói cũng lớn hơn vài phần:
“Chỉ là đám con nhà giàu ngu ngốc thôi, mang theo cả đống tiền mà không có nổi một vệ sĩ, khác nào viết chữ ‘con dê béo’ lên trán? Đám bảo vật kia chắc chắn là thật. Nếu tụi mình không ra tay, cũng sẽ có kẻ khác cướp trước. Ai không muốn tham gia thì cút xa một chút, đừng có phí rượu của ông đây.”
Gã thanh niên bị hắn quát thì co rúm lại, không dám rời đi.
Hắn biết nếu dám bỏ cuộc lúc này, chắc chắn sẽ bị trả thù ngay. Đành phải cúi đầu xin lỗi.
Đám người này đã có kẻ theo dõi, đang ghi chép lại thói quen đóng cửa của tiệm nail suốt mấy ngày qua.
Thông thường, nếu không có khách, tiệm sẽ đóng cửa vào chạng vạng.
Nhưng kỳ lạ là, vào lúc không có ai trong tiệm, cánh cửa đó từ bên ngoài dù làm thế nào cũng không mở ra được.
Đám cướp sau khi bàn bạc, quyết định chờ đến chiều, lúc tiệm nail đóng cửa.
Khi ấy trên đường vắng người, chúng sẽ xông vào tiệm, bắt cóc chủ tiệm cùng mấy đứa nhóc đang ở đó, cướp hết bảo vật rồi nhanh chóng bỏ trốn.
Bàn bạc xong, cả bọn như thể đã thấy trước viễn cảnh cướp thành công tương lai ngập trong tiền tài, tiêu xài vô độ, sung sướng như tiên. Chúng nâng ly rượu, cười ha hả ăn mừng trước.
Trong tiệm nail, Lộ Dao vừa làm xong bộ giáp móng hoàn chỉnh cho con rồng nhỏ thứ hai, đang duỗi lưng giãn gân cốt một chút.
Ngay lúc đó, hệ thống vang lên:
【Tiếp đãi thành công năm vị khách. Tiến độ thu thập sách tranh: 4. Tiệm nail của Lộ Dao được nâng cấp thành cửa hàng 1 sao. Phần thưởng: 100 điểm nhân khí, một công thức keo nước đặc chế cho rồng, một giọt “Ánh sáng sao trời”.】
【Bạn có nhiệm vụ mới! Tiếp đãi 20 khách hàng. Phần thưởng: 500 điểm nhân khí, công thức keo nước đặc chế cho rồng cấp 2, ba giọt “Ánh sáng sao trời”!】
Lộ Dao sửng sốt thì ra loại keo nước đặc biệt này thật sự có công thức riêng?
Còn “Ánh sáng sao trời” là thứ gì vậy? Chỉ có một giọt, phần thưởng này có hơi… keo kiệt thì phải?
Cô cực kỳ tò mò, nhưng con rồng nhỏ thứ ba đã ngồi xuống từ lúc nào, ánh mắt long lanh mong chờ nhìn cô.
Thôi, làm xong việc trước đã, thưởng để tối đóng cửa rồi từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Con rồng thứ ba cũng là một tiểu hồng long, nhưng đã là thiếu niên.
Tóc đỏ ngắn vừa chạm tai, có một cặp răng nanh hơi nhọn, cười lên trông cực kỳ dễ thương.
Cậu đổ ra một túi đá quý màu đen, yêu cầu Lộ Dao thiết kế cho mình một bộ giáp móng vừa “ngầu” lại vừa “soái”.
Lộ Dao phác thảo bản nháp trên giấy, tiểu hồng long nhìn qua rất hài lòng, gật đầu lia lịa.
Cô bắt đầu làm móng cho cậu: chăm sóc, phủ gel, vẽ hoa văn chỉ còn bước hoàn thiện cuối cùng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa tiệm đột ngột bị đẩy bật mở một đám đàn ông lực lưỡng tay cầm đủ loại vũ khí ập vào.
Hơn mười tên thanh niên xông vào, chiếm giữ toàn bộ tiệm trong tích tắc. Chúng dồn Lộ Dao cùng đám thiếu niên thiếu nữ vào một góc, tên cầm đầu vung vẩy chiếc khoan sắt lấp loáng, lớn tiếng đe dọa:
“Không được nhúc nhích! Giao hết tài sản ra đây thì còn có đường sống!”
Đây là lần đầu tiên Lộ Dao rơi vào tình huống như thế này. Cô không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà có người dám ngang nhiên vào tiệm cướp bóc, trong tay toàn là vũ khí thật, không hề kiêng dè gì.
Tay cô khẽ run lên vì căng thẳng. Con tiểu hồng long đang làm móng cũng lo lắng quay đầu lại, quát lớn:
“Các người làm cô ấy hoảng sợ rồi!”
Đám đạo tặc vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chúng chỉ coi tiểu hồng long là một tiểu thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, nghĩ rằng lũ trẻ và cô chủ tiệm đều đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.
Tên cầm đầu ngẩng cổ cười lớn:
“Ha ha ha ha ha, chúng mày nghe thấy không? Thiếu gia nhỏ nổi giận kìa, lát nữa nhớ đừng tha cho nó nha!”
Chúng đặc biệt khoái trêu chọc loại thiếu gia nhà giàu tính khí nóng nảy này.
Trong khi đám cướp cười phá lên và bắt đầu thu gom bảo vật nằm rải rác khắp sàn, ánh mắt sáng rực vì lòng tham. Chỉ cần g.i.ế.c hết cô chủ tiệm và đám trẻ con này, tất cả chỗ của cải đó sẽ thuộc về bọn chúng.
Lúc này, Harold vẫn nằm im không nhúc nhích.
Tư Kim thì ngồi xếp bằng trên sofa, trước n.g.ự.c ôm cái rương báu, thong thả lau từng viên đá quý bên trong.
Tina nhìn bộ giáp móng mới làm xong, thở dài chuẩn bị bước ra… nhưng bốn con tiểu long vừa mới làm móng xong đã đứng bật dậy trước cô.
Đồng tử của bọn chúng chậm rãi co lại, biến thành một đường dọc sắc bén. Trên mặt và bàn tay bắt đầu nổi lên từng mảng vảy rồng. Chúng từng bước tiến về phía đám đạo tặc:
“Vừa rồi… các người nói, muốn làm gì cơ?”
Đám đạo tặc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Những “đứa trẻ” này… hình như… không phải người!?
Lớp vảy và móng vuốt trên tay bọn nhỏ đã quá rõ ràng đây là rồng!
Sắc mặt bọn chúng tái mét, biết phải nhanh chóng bỏ chạy, nhưng toàn thân lại tê liệt, tay chân bủn rủn, không nhúc nhích được nữa.
Trên mặt mấy con tiểu long lúc này đã hoàn toàn phủ vảy rồng, khí tức rồng mạnh mẽ cũng không còn bị kìm nén nữa.
Tư Kim vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Đừng làm sập cửa hàng là được.”
Hoàng hôn, tại một ngọn núi hoang gần vùng hoang dã Hắc Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười mấy tên đàn ông đang run rẩy dựa lưng vào vách đá, sợ đến mức không thốt ra được tiếng nào.
Bọn chúng bị vây quanh bởi bốn con rồng khổng lồ, mỗi con to như quả núi nhỏ, nhẹ nhàng vẫy đuôi đã khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tiểu kim long nhìn chằm chằm tên cầm đầu:
“Chính hắn nói muốn cướp kho báu của chúng ta.”
Tiểu lục long gật đầu:
“Hắn còn dọa cô chủ tiệm nữa.”
Tiểu thanh long thêm vào:
“Hắn còn cười nhạo Gaga!”
Gaga chính là con tiểu hồng long đang được làm móng lúc đó.
Cuối cùng, tiểu tử long bĩu môi ghét bỏ:
“Tớ không muốn ăn người… vứt hết chúng nó vào đầm lầy độc khí đi.”
Đám đạo tặc đã hoàn toàn ngất xỉu vì sợ.
Cái tiệm kia thật quá đáng sợ… chẳng lẽ toàn bộ bọn họ đều là rồng sao!?
Trong tiệm nail, Lộ Dao vừa hoàn thành bộ móng giáp cho Gaga.
Cô hẹn lịch cho con rồng cuối cùng vừa dẫn đám cướp đi “giải quyết” xong, định nghỉ một chút.
Làm liền ba bộ giáp đá quý, nếu không nhờ kinh nghiệm dày dạn, chắc cô đã ngất vì mệt rồi.
Lộ Dao đi đến sofa, giơ chân đá nhẹ Harold một cái ra hiệu nhường chỗ.
Harold lườm cô một cái đầy bất mãn nhưng vẫn dịch người qua một chút. Lộ Dao ngồi xuống, ngả người dựa vào đệm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào. Lông mày Lộ Dao nhíu lại.
Harold đặt cuốn truyện xuống, đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài, năm sáu tên đàn ông cầm d.a.o ngắn đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào.
Tên cầm đầu thân hình to lớn, râu ria xồm xoàm, mặt đỏ gay vì rượu, cánh tay giơ lên sắp đẩy cửa.
Harold mặt mày đầy vẻ khó chịu:
“Lại lằng nhằng nữa à?”
Nói dứt lời, cậu vươn tay tóm lấy tên tráng hán râu ria xồm xoàm, xách bổng lên như xách gà rồi quăng một vòng giữa không trung, ném thẳng sang con phố đối diện.
Tên to xác rơi “phịch” xuống đất, nằm im bất động, dưới thân dần loang ra một vệt m.á.u đỏ thẫm.
Năm tên còn lại vừa chứng kiến cảnh này, lập tức kinh hồn bạt vía, tỉnh rượu ngay tức thì, cả người như bị dội nước đá bao nhiêu ý đồ vừa nãy tan biến sạch sành sanh.
Harold để lộ sát khí của rồng, gương mặt u ám như mây đen kéo tới:
“Biến!”
Từ ngày hôm đó trở đi, ở trấn Lục Bảo Thạch, không còn ai dám nhăm nhe đến tiệm nail nữa.
Thậm chí trong thị trấn bắt đầu lan truyền những lời đồn rùng rợn, chủ tiệm nuôi một đàn rồng dữ tợn, có người còn khẳng định chính chủ tiệm cũng là một con rồng cải trang.
Lộ Dao: …Ờ, vậy cũng được, không quan trọng lắm.
Cùng lúc đó, Lị Tu cùng Elvie và Fraser vội vã vượt đêm quay trở lại trấn Lục Bảo Thạch từ thành Onorton.
Vừa đặt chân đến thị trấn, Lị Tu và Elvie đã nghe thấy tin đồn mới:
Cả thị trấn đều đang xôn xao bàn tán rằng chủ tiệm nail có phải là rồng thật hay không.
Fraser khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Lị Tu:
“Chủ tiệm kia là rồng à?”
Giống như Long tộc, Tinh Linh cũng là một chủng tộc sống tách biệt và rất coi trọng bản sắc riêng, chỉ khác là Tinh Linh theo đuổi sự thanh tịnh nội tâm và tự do yên bình, không màng thế sự.
Còn Long tộc, vì sở hữu sức mạnh khủng khiếp nên thường hành động không kiêng nể gì cả nếu không kiểm soát, một con rồng thôi cũng có thể gây ra đại loạn cho cả thế giới.
Một số tinh linh vốn rất ghét kiểu hành xử thô bạo và vô lý của rồng, cho nên khi nghe nói Lộ Dao có khả năng là Long tộc, Fraser hơi do dự, bắt đầu cân nhắc chuyện “rút lui có trật tự”.
Lị Tu lắc đầu:
“Chủ tiệm là người. Có thể trấn trên đã xảy ra chuyện gì thôi, nhưng tôi dám chắc chủ tiệm tuyệt đối là con người.”
Fraser nghe xong vẫn bán tín bán nghi.
Thế là Lị Tu quyết định dứt khoát dắt cô đến tận tiệm nail xem tận mắt.
Chỉ cần gặp chủ tiệm, Fraser sẽ hiểu ngay Lộ Dao hoàn toàn không thể là rồng.
Elvie vốn đã tính đến tiệm nail từ trước, vậy là cả ba cùng đi luôn một thể.
Khi họ đến nơi, phát hiện cửa tiệm vắng tanh như chùa Bà Đanh, xung quanh mấy cửa hàng khác cũng chẳng có ai.
Bà chị bán trái cây gần đó nhận ra Lị Tu, vội vàng la lớn:
“Ấy chết, mấy đứa đừng vào tiệm nail! Chủ tiệm là rồng đó, đáng sợ lắm!”
Elvie không thèm để ý, giơ tay đẩy cửa:
“Tôi vào đây. Hai người tính sao?”
Lị Tu lập tức theo sau:
“Đợi tôi với.”
Fraser do dự vài giây, cuối cùng vẫn bước vào cùng.
Bên trong tiệm nail, Lộ Dao đang làm móng cho Tư Kim, xung quanh là một vòng tiểu long con vây chặt lấy cô.
Không biết tại sao, đám tiểu long này móng đã làm xong từ hôm qua, vậy mà hôm nay vẫn rủ nhau đến ngồi chơi không chịu về.
Harold cũng có mặt, bá chiếm nguyên cái sô pha, còn mặt dày bắt Lộ Dao tìm truyện tranh mới cho hắn đọc.
Trong tiệm lúc nào cũng tràn ngập “hơi thở long tộc”, lời đồn kỳ dị ở trấn Lục Bảo Thạch lan xa như gió. Khách thường sợ xanh mặt, chẳng ai dám bén mảng đến, khiến Lộ Dao có cảm giác như sắp “buông bỏ cuộc đời”.
Lị Tu vừa nhìn thấy Lộ Dao liền vui vẻ chạy tới chào hỏi:
“Chủ tiệm! Tôi trở về rồi đây!”
Nam Cung Tư Uyển
Trời ơi! Là! Khách! Hàng! Bình! Thường!
Lại còn! Là! Khách! Quay! Lại!
Lộ Dao trong lòng vui như trẩy hội, lập tức thân thiện hỏi:
“Hành trình thuận lợi chứ?”
Lị Tu gật đầu, kéo Fraser lại:
“Cô xem đi, chủ tiệm rõ ràng là người thường, làm sao mà là rồng được chứ?”
Fraser: “……”
Chủ tiệm đúng là người thật nhưng mà vây quanh cô ấy, tất cả… đều là rồng đó!!!
Chết tiệt, mình chỉ mang theo một rương đá quý thôi, có khi nào nên quay về chọn thêm không? Harold cũng trưng bộ mặt khó chịu: “Tôi thích chỗ này.”
Hai người đứng trước cửa nhìn nhau cau có, nhưng lần này không nhào vào đánh nhau như mọi khi chủ yếu là vì hai tay đang bận, không tiện ra tay.
Vừa bước vào, cả hai đã thấy chủ tiệm đang bị sáu bảy con tiểu long vây chặt ở giữa tiệm.
Tư Kim lên tiếng chào trước:
“Chủ tiệm, tôi muốn đổi bộ giáp khác.”
Lộ Dao tranh thủ liếc Tư Kim một cái, bình tĩnh nói:
“Hôm nay kín lịch rồi, chiều mai được không?”
Tư Kim suýt phát khóc. Tối qua vì mải mê chọn đá quý quá lâu mà mất khối thời gian, giờ thì hay rồi phải chờ đến tận ngày mai. Trong khi cậu rõ ràng chẳng muốn chờ thêm dù chỉ một khắc.
Harold nghe xong thì lập tức đắc ý ra mặt. Tư Kim không làm được giáp móng, vậy hắn vẫn là “long số một”.
Hắn tò mò lại gần xem Lộ Dao đang làm móng tay, rồi vô tình sờ thấy một cuốn sách kỳ lạ trên bàn có cả tranh minh họa lẫn chữ viết, trông cực kỳ thú vị.
Ngay bên cạnh có cái ghế sofa, Harold liền ôm sách ra ngồi đọc như đang thưởng thức món ngon.
Cuốn sách đó là truyện tranh mà hôm qua Lộ Dao lục được ở nhà, mang tới tiệm để khách chờ không thấy chán. Sách in bằng tiếng Trung, nhưng nhờ hiệu ứng kỳ diệu của dị giới, khi nhìn vào sẽ tự động chuyển thành ngôn ngữ bản địa Harold đọc vô tư như đọc truyện thiếu nhi.
Tư Kim cũng chưa chịu rời đi. Khi thấy bộ giáp mới của Tina, trong lòng âm thầm đỏ mắt ghen tỵ.
Dù không chói lóa như của Harold, bộ móng giáp này lại cực kỳ tinh xảo, còn gắn cả hồng bảo thạch thật, rất hợp với dáng vẻ của con tiểu hỏa long kia.
Trong một quán rượu nằm ở góc đường trong thị trấn Lục Bảo Thạch, năm sáu gã đàn ông ngồi tụ tập cùng nhau, trên bàn bày đầy ly rượu và vài đĩa đồ nhắm.
Một tên gầy gò, lén lút đảo mắt rồi nói:
“Hôm nay lại có sáu bảy đứa nhóc khiêng kho báu đến cái tiệm kia, cả thị trấn đều thấy. Đám tiền đó đủ để tụi mình ăn chơi cả đời.”
Một gã cao to râu rậm gầm gừ:
“Cái cô chủ tiệm nail đó nhìn yếu đuối, chẳng có pháp lực gì, lại còn dám phô ra nhiều của cải như thế nên dạy cho một bài học.”
Một thanh niên cao gầy dè dặt lên tiếng:
“Nhưng tối qua chúng ta có thử qua rồi, cửa tiệm không biết bị làm sao mà không mở ra nổi.”
Một người khác lại nói:
“Tao thấy có gì đó không ổn. Đám nhóc mang kho báu đến và cái tiệm đó đều rất kỳ quặc, người thường sao lại phô trương kiểu đó? Biết đâu là bẫy.”
Tên đại hán râu rậm đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói cũng lớn hơn vài phần:
“Chỉ là đám con nhà giàu ngu ngốc thôi, mang theo cả đống tiền mà không có nổi một vệ sĩ, khác nào viết chữ ‘con dê béo’ lên trán? Đám bảo vật kia chắc chắn là thật. Nếu tụi mình không ra tay, cũng sẽ có kẻ khác cướp trước. Ai không muốn tham gia thì cút xa một chút, đừng có phí rượu của ông đây.”
Gã thanh niên bị hắn quát thì co rúm lại, không dám rời đi.
Hắn biết nếu dám bỏ cuộc lúc này, chắc chắn sẽ bị trả thù ngay. Đành phải cúi đầu xin lỗi.
Đám người này đã có kẻ theo dõi, đang ghi chép lại thói quen đóng cửa của tiệm nail suốt mấy ngày qua.
Thông thường, nếu không có khách, tiệm sẽ đóng cửa vào chạng vạng.
Nhưng kỳ lạ là, vào lúc không có ai trong tiệm, cánh cửa đó từ bên ngoài dù làm thế nào cũng không mở ra được.
Đám cướp sau khi bàn bạc, quyết định chờ đến chiều, lúc tiệm nail đóng cửa.
Khi ấy trên đường vắng người, chúng sẽ xông vào tiệm, bắt cóc chủ tiệm cùng mấy đứa nhóc đang ở đó, cướp hết bảo vật rồi nhanh chóng bỏ trốn.
Bàn bạc xong, cả bọn như thể đã thấy trước viễn cảnh cướp thành công tương lai ngập trong tiền tài, tiêu xài vô độ, sung sướng như tiên. Chúng nâng ly rượu, cười ha hả ăn mừng trước.
Trong tiệm nail, Lộ Dao vừa làm xong bộ giáp móng hoàn chỉnh cho con rồng nhỏ thứ hai, đang duỗi lưng giãn gân cốt một chút.
Ngay lúc đó, hệ thống vang lên:
【Tiếp đãi thành công năm vị khách. Tiến độ thu thập sách tranh: 4. Tiệm nail của Lộ Dao được nâng cấp thành cửa hàng 1 sao. Phần thưởng: 100 điểm nhân khí, một công thức keo nước đặc chế cho rồng, một giọt “Ánh sáng sao trời”.】
【Bạn có nhiệm vụ mới! Tiếp đãi 20 khách hàng. Phần thưởng: 500 điểm nhân khí, công thức keo nước đặc chế cho rồng cấp 2, ba giọt “Ánh sáng sao trời”!】
Lộ Dao sửng sốt thì ra loại keo nước đặc biệt này thật sự có công thức riêng?
Còn “Ánh sáng sao trời” là thứ gì vậy? Chỉ có một giọt, phần thưởng này có hơi… keo kiệt thì phải?
Cô cực kỳ tò mò, nhưng con rồng nhỏ thứ ba đã ngồi xuống từ lúc nào, ánh mắt long lanh mong chờ nhìn cô.
Thôi, làm xong việc trước đã, thưởng để tối đóng cửa rồi từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Con rồng thứ ba cũng là một tiểu hồng long, nhưng đã là thiếu niên.
Tóc đỏ ngắn vừa chạm tai, có một cặp răng nanh hơi nhọn, cười lên trông cực kỳ dễ thương.
Cậu đổ ra một túi đá quý màu đen, yêu cầu Lộ Dao thiết kế cho mình một bộ giáp móng vừa “ngầu” lại vừa “soái”.
Lộ Dao phác thảo bản nháp trên giấy, tiểu hồng long nhìn qua rất hài lòng, gật đầu lia lịa.
Cô bắt đầu làm móng cho cậu: chăm sóc, phủ gel, vẽ hoa văn chỉ còn bước hoàn thiện cuối cùng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa tiệm đột ngột bị đẩy bật mở một đám đàn ông lực lưỡng tay cầm đủ loại vũ khí ập vào.
Hơn mười tên thanh niên xông vào, chiếm giữ toàn bộ tiệm trong tích tắc. Chúng dồn Lộ Dao cùng đám thiếu niên thiếu nữ vào một góc, tên cầm đầu vung vẩy chiếc khoan sắt lấp loáng, lớn tiếng đe dọa:
“Không được nhúc nhích! Giao hết tài sản ra đây thì còn có đường sống!”
Đây là lần đầu tiên Lộ Dao rơi vào tình huống như thế này. Cô không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà có người dám ngang nhiên vào tiệm cướp bóc, trong tay toàn là vũ khí thật, không hề kiêng dè gì.
Tay cô khẽ run lên vì căng thẳng. Con tiểu hồng long đang làm móng cũng lo lắng quay đầu lại, quát lớn:
“Các người làm cô ấy hoảng sợ rồi!”
Đám đạo tặc vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chúng chỉ coi tiểu hồng long là một tiểu thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, nghĩ rằng lũ trẻ và cô chủ tiệm đều đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.
Tên cầm đầu ngẩng cổ cười lớn:
“Ha ha ha ha ha, chúng mày nghe thấy không? Thiếu gia nhỏ nổi giận kìa, lát nữa nhớ đừng tha cho nó nha!”
Chúng đặc biệt khoái trêu chọc loại thiếu gia nhà giàu tính khí nóng nảy này.
Trong khi đám cướp cười phá lên và bắt đầu thu gom bảo vật nằm rải rác khắp sàn, ánh mắt sáng rực vì lòng tham. Chỉ cần g.i.ế.c hết cô chủ tiệm và đám trẻ con này, tất cả chỗ của cải đó sẽ thuộc về bọn chúng.
Lúc này, Harold vẫn nằm im không nhúc nhích.
Tư Kim thì ngồi xếp bằng trên sofa, trước n.g.ự.c ôm cái rương báu, thong thả lau từng viên đá quý bên trong.
Tina nhìn bộ giáp móng mới làm xong, thở dài chuẩn bị bước ra… nhưng bốn con tiểu long vừa mới làm móng xong đã đứng bật dậy trước cô.
Đồng tử của bọn chúng chậm rãi co lại, biến thành một đường dọc sắc bén. Trên mặt và bàn tay bắt đầu nổi lên từng mảng vảy rồng. Chúng từng bước tiến về phía đám đạo tặc:
“Vừa rồi… các người nói, muốn làm gì cơ?”
Đám đạo tặc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Những “đứa trẻ” này… hình như… không phải người!?
Lớp vảy và móng vuốt trên tay bọn nhỏ đã quá rõ ràng đây là rồng!
Sắc mặt bọn chúng tái mét, biết phải nhanh chóng bỏ chạy, nhưng toàn thân lại tê liệt, tay chân bủn rủn, không nhúc nhích được nữa.
Trên mặt mấy con tiểu long lúc này đã hoàn toàn phủ vảy rồng, khí tức rồng mạnh mẽ cũng không còn bị kìm nén nữa.
Tư Kim vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Đừng làm sập cửa hàng là được.”
Hoàng hôn, tại một ngọn núi hoang gần vùng hoang dã Hắc Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười mấy tên đàn ông đang run rẩy dựa lưng vào vách đá, sợ đến mức không thốt ra được tiếng nào.
Bọn chúng bị vây quanh bởi bốn con rồng khổng lồ, mỗi con to như quả núi nhỏ, nhẹ nhàng vẫy đuôi đã khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tiểu kim long nhìn chằm chằm tên cầm đầu:
“Chính hắn nói muốn cướp kho báu của chúng ta.”
Tiểu lục long gật đầu:
“Hắn còn dọa cô chủ tiệm nữa.”
Tiểu thanh long thêm vào:
“Hắn còn cười nhạo Gaga!”
Gaga chính là con tiểu hồng long đang được làm móng lúc đó.
Cuối cùng, tiểu tử long bĩu môi ghét bỏ:
“Tớ không muốn ăn người… vứt hết chúng nó vào đầm lầy độc khí đi.”
Đám đạo tặc đã hoàn toàn ngất xỉu vì sợ.
Cái tiệm kia thật quá đáng sợ… chẳng lẽ toàn bộ bọn họ đều là rồng sao!?
Trong tiệm nail, Lộ Dao vừa hoàn thành bộ móng giáp cho Gaga.
Cô hẹn lịch cho con rồng cuối cùng vừa dẫn đám cướp đi “giải quyết” xong, định nghỉ một chút.
Làm liền ba bộ giáp đá quý, nếu không nhờ kinh nghiệm dày dạn, chắc cô đã ngất vì mệt rồi.
Lộ Dao đi đến sofa, giơ chân đá nhẹ Harold một cái ra hiệu nhường chỗ.
Harold lườm cô một cái đầy bất mãn nhưng vẫn dịch người qua một chút. Lộ Dao ngồi xuống, ngả người dựa vào đệm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào. Lông mày Lộ Dao nhíu lại.
Harold đặt cuốn truyện xuống, đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài, năm sáu tên đàn ông cầm d.a.o ngắn đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào.
Tên cầm đầu thân hình to lớn, râu ria xồm xoàm, mặt đỏ gay vì rượu, cánh tay giơ lên sắp đẩy cửa.
Harold mặt mày đầy vẻ khó chịu:
“Lại lằng nhằng nữa à?”
Nói dứt lời, cậu vươn tay tóm lấy tên tráng hán râu ria xồm xoàm, xách bổng lên như xách gà rồi quăng một vòng giữa không trung, ném thẳng sang con phố đối diện.
Tên to xác rơi “phịch” xuống đất, nằm im bất động, dưới thân dần loang ra một vệt m.á.u đỏ thẫm.
Năm tên còn lại vừa chứng kiến cảnh này, lập tức kinh hồn bạt vía, tỉnh rượu ngay tức thì, cả người như bị dội nước đá bao nhiêu ý đồ vừa nãy tan biến sạch sành sanh.
Harold để lộ sát khí của rồng, gương mặt u ám như mây đen kéo tới:
“Biến!”
Từ ngày hôm đó trở đi, ở trấn Lục Bảo Thạch, không còn ai dám nhăm nhe đến tiệm nail nữa.
Thậm chí trong thị trấn bắt đầu lan truyền những lời đồn rùng rợn, chủ tiệm nuôi một đàn rồng dữ tợn, có người còn khẳng định chính chủ tiệm cũng là một con rồng cải trang.
Lộ Dao: …Ờ, vậy cũng được, không quan trọng lắm.
Cùng lúc đó, Lị Tu cùng Elvie và Fraser vội vã vượt đêm quay trở lại trấn Lục Bảo Thạch từ thành Onorton.
Vừa đặt chân đến thị trấn, Lị Tu và Elvie đã nghe thấy tin đồn mới:
Cả thị trấn đều đang xôn xao bàn tán rằng chủ tiệm nail có phải là rồng thật hay không.
Fraser khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Lị Tu:
“Chủ tiệm kia là rồng à?”
Giống như Long tộc, Tinh Linh cũng là một chủng tộc sống tách biệt và rất coi trọng bản sắc riêng, chỉ khác là Tinh Linh theo đuổi sự thanh tịnh nội tâm và tự do yên bình, không màng thế sự.
Còn Long tộc, vì sở hữu sức mạnh khủng khiếp nên thường hành động không kiêng nể gì cả nếu không kiểm soát, một con rồng thôi cũng có thể gây ra đại loạn cho cả thế giới.
Một số tinh linh vốn rất ghét kiểu hành xử thô bạo và vô lý của rồng, cho nên khi nghe nói Lộ Dao có khả năng là Long tộc, Fraser hơi do dự, bắt đầu cân nhắc chuyện “rút lui có trật tự”.
Lị Tu lắc đầu:
“Chủ tiệm là người. Có thể trấn trên đã xảy ra chuyện gì thôi, nhưng tôi dám chắc chủ tiệm tuyệt đối là con người.”
Fraser nghe xong vẫn bán tín bán nghi.
Thế là Lị Tu quyết định dứt khoát dắt cô đến tận tiệm nail xem tận mắt.
Chỉ cần gặp chủ tiệm, Fraser sẽ hiểu ngay Lộ Dao hoàn toàn không thể là rồng.
Elvie vốn đã tính đến tiệm nail từ trước, vậy là cả ba cùng đi luôn một thể.
Khi họ đến nơi, phát hiện cửa tiệm vắng tanh như chùa Bà Đanh, xung quanh mấy cửa hàng khác cũng chẳng có ai.
Bà chị bán trái cây gần đó nhận ra Lị Tu, vội vàng la lớn:
“Ấy chết, mấy đứa đừng vào tiệm nail! Chủ tiệm là rồng đó, đáng sợ lắm!”
Elvie không thèm để ý, giơ tay đẩy cửa:
“Tôi vào đây. Hai người tính sao?”
Lị Tu lập tức theo sau:
“Đợi tôi với.”
Fraser do dự vài giây, cuối cùng vẫn bước vào cùng.
Bên trong tiệm nail, Lộ Dao đang làm móng cho Tư Kim, xung quanh là một vòng tiểu long con vây chặt lấy cô.
Không biết tại sao, đám tiểu long này móng đã làm xong từ hôm qua, vậy mà hôm nay vẫn rủ nhau đến ngồi chơi không chịu về.
Harold cũng có mặt, bá chiếm nguyên cái sô pha, còn mặt dày bắt Lộ Dao tìm truyện tranh mới cho hắn đọc.
Trong tiệm lúc nào cũng tràn ngập “hơi thở long tộc”, lời đồn kỳ dị ở trấn Lục Bảo Thạch lan xa như gió. Khách thường sợ xanh mặt, chẳng ai dám bén mảng đến, khiến Lộ Dao có cảm giác như sắp “buông bỏ cuộc đời”.
Lị Tu vừa nhìn thấy Lộ Dao liền vui vẻ chạy tới chào hỏi:
“Chủ tiệm! Tôi trở về rồi đây!”
Nam Cung Tư Uyển
Trời ơi! Là! Khách! Hàng! Bình! Thường!
Lại còn! Là! Khách! Quay! Lại!
Lộ Dao trong lòng vui như trẩy hội, lập tức thân thiện hỏi:
“Hành trình thuận lợi chứ?”
Lị Tu gật đầu, kéo Fraser lại:
“Cô xem đi, chủ tiệm rõ ràng là người thường, làm sao mà là rồng được chứ?”
Fraser: “……”
Chủ tiệm đúng là người thật nhưng mà vây quanh cô ấy, tất cả… đều là rồng đó!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương