Trở lại tiệm ăn vặt, các nhân viên tầng một thấy Lộ Dao bước vào liền vội vã chào hỏi:
“Chủ tiệm!”
Lộ Dao gật đầu, hỏi thăm về tình hình hoạt động trong tiệm những ngày gần đây.
Kể từ khi Mộng Chi Hương áp dụng chính sách phân khu cho khu A, mỗi ngày khách đến tiệm vẫn rất đông, nhưng không còn xảy ra chuyện cãi nhau đánh nhau ngoài cửa nữa.
Hiện tại, cư dân khu B và khu A đã bắt đầu giao lưu, thậm chí cả khu nhạc viên cũng được hoán đổi qua lại.
Tuy nhiên, nhạc viên tầng 99 thì lại khá đặc biệt.
Trưởng thủ vệ chịu trách nhiệm bảo vệ khu nhạc viên không thể tùy tiện rời khỏi vị trí.
Vì vậy, trưởng thủ vệ, Thanh, cùng các NPC khác ở khu nhạc viên vẫn thường xuyên đến tiệm ăn, duy trì sự hiện diện trong thế giới này.
Lộ Dao vừa nghe Bạch Minh báo cáo, vừa đi lên lầu.
Trên tầng hai, không ít khách đang uống cà phê và ăn điểm tâm.
Kỳ Sâm và Tiểu Gia chào cô, rồi lại quay lại tiếp tục công việc.
Do phòng bếp ở tầng một và tầng hai đều đang sử dụng, nên Lộ Dao quyết định lên tầng ba, nơi còn một phòng bếp trống để nấu thử các nguyên liệu vừa mang về từ đại lục Alexander.
Bạch Minh tò mò nhìn Lộ Dao lấy nguyên liệu ra:
“Những thứ này… nhìn lạ quá.”
Mỗi món đồ trông đều rất quen mắt, nhưng lại không giống hệt thứ mà cậu từng thấy.
Lộ Dao cười:
“Trông thì hơi kỳ lạ một chút, nhưng nghe nói mùi vị không tệ đâu.”
Bạch Minh kinh ngạc hỏi:
“Chị định ăn thử thật à?”
Lộ Dao gật đầu.
Cô đã hỏi thăm mấy ông chủ quầy hàng, thì biết cách ăn mấy thứ này thật ra cũng giống như ở thế giới của cô thịt và rau chỉ cần nấu chín là ăn được, trái cây thì rửa sạch có thể ăn sống.
Cô cầm trước miếng thịt ma thú mà cô cảm thấy hứng thú nhất, chọn một khối mỡ nạc đan xen khá lớn.
Vốn định dùng hành và gừng để khử mùi tanh, nhưng miếng thịt này lại có màu sắc cực kỳ tươi sáng, lại tỏa ra một mùi sữa nhàn nhạt, khiến Lộ Dao hơi do dự, cuối cùng quyết định xào trực tiếp, vừa hay có ớt xanh to mua từ đại lục Alexander.
Cô cắt thịt ma thú thành những lát hơi dày. Vân thịt bên trong như vân đá cẩm thạch, phần nạc và mỡ gần như tỉ lệ 5:5.
Sau khi cắt ra, mùi sữa càng rõ rệt.
Ớt xanh có lớp thịt rất dày, vừa cắt ra là nước trào ra, hương tươi ngọt lập tức lan tỏa khắp không khí.
Lộ Dao bốc một miếng nếm thử giòn và ngọt, hoàn toàn có thể coi như trái cây mà ăn.
Bạch Minh lúc đầu cảm thấy mấy nguyên liệu này trông kỳ lạ, thấy Lộ Dao ăn sống cũng tò mò.
Cô đưa cho cậu một miếng, Bạch Minh cẩn thận cắn thử ngạc nhiên cực độ:
“Ngọt thật đấy!”
Lộ Dao bắt đầu xào thịt. Trong nồi đã làm nóng dầu, cô trực tiếp cho thịt ma thú vào.
Thịt vừa chạm nồi, mùi thịt nồng đậm bốc lên, đến khi cho ớt xanh vào, cả tầng ba tràn ngập hương thơm.
Tầng dưới không còn chỗ, tầng ba vốn đã có một số khách, trong đó có một bàn là nhóm thủ vệ mới chuyển từ khu nhạc viên khu B.
Họ thấy Lộ Dao đi vào bếp thì liền chú ý người này là chủ tiệm sao? Trông hơi lạ mặt, nhưng cô có thể tự do vào phòng bếp, mà tay nghề lại rất điêu luyện.
Khi mùi ớt xanh xào thịt lan khắp tầng, rồi theo hành lang bay ra ngoài, họ xác định đây nhất định là chủ tiệm.
Nghe nói đồ ăn do chủ tiệm nấu ngon nhất, mùi thơm này quả thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tất cả khách trên tầng ba đều nhìn chằm chằm vào bếp, không kiềm được mà nuốt nước miếng.
Nam Cung Tư Uyển
Khi tắt bếp, Lộ Dao không nhịn được, múc một muỗng vào bát nhỏ, kẹp một miếng thịt thổi thổi rồi cho vào miệng.
Thịt ma thú sau khi xào phồng lên, mềm mềm như thạch trái cây, đũa chạm vào là dầu thấm ra nhẹ nhàng, ăn vào miệng thì mềm tan, không hề ngấy, mà còn có mùi thơm béo đậm đà và một vị sữa kỳ lạ, vô cùng đặc biệt.
Lộ Dao ăn liền ba miếng, cảm giác không thể dừng lại.
Bạch Minh cũng ăn thử và kinh ngạc thốt lên:
“Miếng thịt này… ngon quá!”
Cô chia thành hai phần, bảo Bạch Minh mang xuống tầng cho các nhân viên khác nếm thử.
Một người trong nhóm thủ vệ tầng ba tiến lại gần, đứng ở cửa sổ bếp hỏi:
“Chủ tiệm, tôi có thể nếm thử một chút không?”
Lộ Dao ngẩng đầu lên thì phát hiện cả khách tầng ba đều đang nhìn về phía bếp.
Cô không xào nhiều, nhưng trong nồi vẫn còn chút ít, nên quyết định cho thử món mới.
Cô dùng hộp nhỏ múc từng miếng thịt và ớt xanh, rồi hô lớn:
“Món mới thử ăn! Số lượng không nhiều, ai muốn thử thì xếp hàng nhé!”
Bạch Minh vừa đưa phần ăn xuống lầu, quay lên đã thấy người trên tầng ba bắt đầu xếp hàng ở cửa sổ bếp. Cậu tới hỗ trợ phân phát, còn Lộ Dao thì nhanh tay xào thêm hai nồi nữa.
Người thủ vệ đầu tiên nếm thử không giấu được sự kích động:
“Thịt này không hề ngấy, còn có mùi sữa nữa, ngon quá trời luôn!”
Các đồng đội liên tục gật đầu:
“Tôi thích loại thịt này! Chủ tiệm, sắp bán chính thức chưa?”
Các khách khác cũng phấn khích:
“Còn chưa nếm được mùi vị đã hết mất rồi, aaa, ít quá!”
“Thịt ngon thế này, ăn với cơm tôi nuốt cả nồi cũng được!”
“Chỉ muốn biết bao giờ bán chính thức thôi!”
Nguyên liệu từ đại lục Alexander được cả nhân viên lẫn khách hàng tiệm ăn vặt đồng loạt khen ngợi, Lộ Dao yên tâm, chuẩn bị lập một danh sách, sau này sẽ nhập hàng thường xuyên.
Hiện tại Mặc Thành và Toàn Thắng Cử đều đang ở bếp tầng một. Lộ Dao quyết định mở bếp tầng ba, chuyển Mặc Thành và Dư Thải lên đó Mặc Thành phụ trách nấu ăn, Dư Thải tiếp khách.
Tầng một có Hạnh Tử, Bạch Minh và Toàn Thắng Cử.
Tầng hai là Tiểu Gia, Kỳ Sâm và Xích.
Tầng ba sẽ là Mặc Thành và Dư Thải, sau này sẽ tuyển thêm người.
Thấy khách tự giác xếp hàng ở cửa sổ, Lộ Dao nảy ra ý tưởng có thể mở dịch vụ cơm hộp tại tầng ba, sử dụng một phần nguyên liệu nhập từ Alexander đại lục, chế biến sẵn từ sáng, rồi bán vào buổi trưa và tối tại cửa sổ tầng ba, nhanh gọn và tiện lợi.
Chiều hôm đó, sau khi đóng cửa tiệm, Lộ Dao trao đổi ý tưởng với mọi người. Mặc Thành và Dư Thải rất vui mừng như thể cuối cùng cũng tìm được vị trí của mình.
Tối đến, Lộ Dao dùng một ít điểm nhân khí để nâng cấp tiệm ăn vặt.
Cô vẽ bản thiết kế mới, dựng thêm cầu thang bên hông cửa tiệm, mở thêm một cửa riêng cho tầng hai và ba.
Khách có thể lên thẳng tầng mà không cần chen chúc qua cầu thang hẹp bên trong.
Khi ra khỏi tiệm, trời đã tối đen.
Lộ Dao lững thững quay về chỗ ở, trước khi ngủ chợt nhớ ra đăng nhập vào diễn đàn của khu nhạc viên.
Trong hộp thư, bất ngờ có một tin nhắn mua hàng.
Một người cũng chỉ có tài khoản cấp một giống cô, hỏi cách giao dịch muốn mua “hắc giới”.
Lộ Dao trả lời xong thì thấy người kia đang trực tuyến, lập tức nhắn lại:
“Tôi muốn giao dịch trực tiếp. Bạn đang ở đâu? Tôi có thể đến tận nơi, thanh toán tiền mặt.”
Lộ Dao suy nghĩ 1 triệu không phải con số nhỏ, giao dịch trực tiếp cũng được, nên gửi địa chỉ.
Đối phương trả lời ngay:
“Trùng hợp quá, tôi cũng đang ở thành phố này.”
Vì người mua cũng ở thành phố Diêu Quang, Lộ Dao hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, rồi thoát khỏi diễn đàn.
Alexander đại lục – Long Cốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời tiết rất đẹp. Buổi trưa, lũ rồng con lười biếng nằm phơi nắng trên sườn núi.
Giáo viên Mộc Tâm ngồi dưới tán cây, đang định chợp mắt nghỉ ngơi thì bỗng cảm thấy tim đập loạn nhịp, lập tức sinh lòng cảnh giác.
Nói mới nhớ, tên nhóc Harold cũng đã một thời gian không thấy mặt rồi.
Xét theo tần suất những lần trước, gần đây hắn cũng sắp đến rồi, chẳng lẽ lại chính là hôm nay?
Từ xa bỗng vang lên tiếng khóc của lũ rồng con.
Mộc Tâm lập tức cảm thấy đau đầu, không cần đoán cũng biết nhất định là Harold lại đến rồi.
Cái tên này vẫn luôn ghi hận chuyện bị đuổi khỏi Long Cốc, cứ cách vài hôm lại quay về gây rối, bắt nạt lũ rồng nhỏ, chọc giận cô người giáo viên của hắn.
Harold vẫn chưa trưởng thành, đúng là để hắn rời khỏi Long Cốc sớm cũng có phần thiệt thòi cho hắn, nhưng đó không phải lý do để hắn suốt ngày gây chuyện.
Lần trước Mộc Tâm đã hạ quyết tâm nếu Harold còn dám trở về Long Cốc, nhất định phải cho hắn một trận, để dạy dỗ lại con Tiểu Hắc Long ngông cuồng khó dạy dỗ này.
Cô thở dài, đứng dậy, hóa thành hình rồng rồi bay về phía triền núi.
Tại triền núi, Harold đang đứng trên một tảng đá lớn, mu bàn tay đưa lên dưới ánh mặt trời, ngón tay không ngừng vung vẩy như đang chơi đàn piano, những viên đá quý gắn trên móng tay phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh đủ màu, chói đến mức khiến lũ rồng con lóa cả mắt.
Đám ấu long nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, nhưng mắt thì không sao rời khỏi móng tay của Harold.
Harold đắc ý vô cùng, bật cười sảng khoái:
“Ha ha, tụi nhỏ này chắc chắn đang ghen tỵ với bộ móng tuyệt đẹp của ta, ghen đến mức muốn khóc luôn!”
Khi Mộc Tâm bay đến gần, nhìn thấy Harold đang lượn qua lượn lại giữa đám rồng con như một tên côn đồ nhỏ, cô hơi khó hiểu hôm nay không dùng hình rồng để doạ người à?
Dù hình người của rồng trông kém phần dữ tợn so với hình rồng, nhưng việc hắn ăn h.i.ế.p lũ rồng con vẫn không hề thay đổi, cô vẫn phải giáo huấn hắn một trận.
Đến gần hơn, Mộc Tâm cuối cùng cũng thấy rõ Harold “ăn hiếp” ấu long bằng cách nào: tên này giơ bộ móng tay đầy đá quý lên, liên tục huơ qua huơ lại trước mặt chúng, mấy đầu ngón tay màu đen lấp lánh đá quý như một dòng ngân hà năm sắc trong màn đêm, dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ đến lóa mắt.
Tư Kim đứng bên cạnh, đã chán chẳng buồn can ngăn.
Sớm biết Harold chỉ đến để khoe khoang, thì hắn đã chẳng đến làm gì, ở nhà chọn đá quý có khi còn sướng hơn.
Thật lòng mà nói hắn sắp ghen đến phát điên rồi.
Đôi móng tay của Harold dưới ánh mặt trời quá đẹp, lộng lẫy chói mắt, mọi góc độ đều phản xạ ra ánh sáng màu sắc khác nhau, so với sao trời hay cầu vồng còn chói hơn nhiều.
Hắn thầm hạ quyết tâm về nhà phải làm ngay một bộ giáp còn rực rỡ hơn Harold mới được!
Giáo viên Mộc Tâm dừng lại trên một tảng đá lớn, thân rồng khổng lồ che khuất cả ánh mặt trời, bóng râm bao phủ cả sườn núi, lũ rồng con đều nằm gọn dưới bóng tối.
Cô trầm giọng nói:
“Harold, ngươi lại đến nữa. Lần trước tôi đã nói rất rõ, nếu còn quay lại Long Cốc, tôi sẽ không khách khí.”
Harold hơi co tay lại, lùi về sau ba bước, nói bằng giọng uỷ khuất:
“Lão sư nói chuyện thật tổn thương lòng người, tôi chỉ là vừa lúc đi ngang qua, tiện thể ghé vào nhìn một chút. Nếu không có chuyện gì nữa thì… tôi đi trước.”
Dù sao thì khoe cũng khoe xong rồi, hắn cũng chẳng ngu gì mà đánh nhau với lão sư, lỡ làm hỏng bộ móng tay thì uổng lắm.
Tư Kim trợn trắng mắt, cam chịu số phận, đi theo sau Harold chuẩn bị rời khỏi Long Cốc.
Bỗng nhiên, trong đám rồng, một con tiểu Hồng Long đứng dậy, đi về phía Harold hai bước:
“Harold, chờ một chút.”
Harold quay đầu lại:
“Có chuyện gì?”
Tiểu Hồng Long có chút ngượng ngùng, đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ, cúi đầu vân vê móng vuốt, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng:
“Tôi muốn hỏi… hỏi một chút… làm sao mà móng vuốt của anh lại có thể lấp lánh như vậy?”
Câu hỏi này coi như đã nói ra tiếng lòng của vô số rồng con, ngay cả giáo viên Mộc Tâm nghe thấy cũng lặng lẽ nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ hơn.
Không có con rồng nào có thể cưỡng lại được ánh sáng lấp lánh như vậy, đúng là chạm đến tận tâm khảm của chúng!
Sáng hôm sau, Lộ Dao ngủ đến tám giờ mới dậy. Sau khi rửa mặt, cô mang nhẫn theo, đi thẳng tới trung tâm thành phố.
Nói ra cũng khéo vị khách định mua nhẫn này lại hẹn gặp ở chính quán trà lần trước mà cô, Trang Lương và Kỳ Giác đã cùng nhau uống trà.
Lộ Dao đến sớm năm phút so với giờ hẹn, vừa bước vào phòng đã thấy một bóng dáng quen thuộc, cô đi tới:
“Thẩm tiên sinh, Trang tiên sinh.”
Người mua nhẫn họ Thẩm, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc tây trang xám, dáng người cao gầy, lạnh lùng, sắc mặt hơi tiều tụy.
Ngồi cùng anh ta chính là Trang Lương, đã lâu không gặp cũng gầy đi không ít.
Trang Lương vừa thấy Lộ Dao, phản xạ đầu tiên là đứng bật dậy, nhưng lại bị Thẩm Bình Tiến liếc một cái, miễn cưỡng ngồi xuống, giọng nói run rẩy:
“Lộ tiểu thư.”
Thẩm Bình Tiến nhướn mày:
“Quen nhau à?”
Trang Lương lắp bắp:
“Tính… tính là vậy.”
Đúng ra anh phải sớm nghĩ tới dám hét giá 100 vạn, lại còn là một người chơi mới nổi ở thành phố Diêu Quang, đương nhiên phải là Lộ Dao, người từng chỉnh anh một trận ra trò.
Lần trước sau khi về từ quán ăn nhỏ đó, anh bị ốm một thời gian dài.
Trên đường, Kỳ Giác có ghé qua thăm, bảo rằng quán ăn vặt đó lại mở cửa trở lại.
Nghe xong, Trang Lương càng thêm hoảng, đóng cửa không tiếp khách suốt một thời gian dài.
Nhà họ Thẩm rất có thế lực ở thành phố Diêu Quang, nếu không phải thật sự không từ chối được, anh cũng chẳng muốn xuất hiện ở đây.
Anh không hề muốn lại đụng độ Lộ Dao, trong lúc này đầu óc gần như trống rỗng, chẳng có ý nghĩ gì cả.
Lộ Dao lấy nhẫn từ trong túi ra, đặt lên bàn, đi thẳng vào vấn đề:
“Hai người xem trước đi? Nếu không có vấn đề gì thì trả tiền, giao hàng. Tôi còn phải đi làm, không tiện ở lâu.”
Cô rất dứt khoát, hoàn toàn không lo lắng chuyện nhẫn bị cướp.
Nếu có vấn đề trong giao dịch trung gian, trưởng thủ vệ sẽ xử lý tất cả, lúc đó chẳng còn là giao dịch 100 vạn nữa rồi.
Đó cũng là lý do cô dám gặp mặt trực tiếp.
Trang Lương nhận lệnh từ ánh mắt của Thẩm Bình Tiến, cầm lấy chiếc nhẫn, chỉ liếc một cái đã đặt xuống, gật đầu:
“Đúng là nhẫn mới, chưa từng dùng qua.”
Nhưng trong lòng anh lại nghi hoặc: chẳng phải đây là cái mà Lộ Dao đã dùng lần trước sao? Sao lại có cái mới nữa? Chẳng lẽ cô ấy có rất nhiều loại nhẫn như vậy?
Anh không dám nghĩ nhiều nữa, ngồi một bên rất bồn chồn.
Thẩm Bình Tiến thì ngược lại, rất sảng khoái. Nghe nói là nhẫn mới, anh ta liền trực tiếp kéo ra từ dưới bàn hai rương da màu đen, mở ra là một mảng đỏ chói mắt:
“100 vạn. Lộ tiểu thư có thể kiểm tra một chút.”
Lộ Dao mang theo hai rương tiền rời đi, còn Thẩm Bình Tiến ngồi thưởng thức chiếc nhẫn trong tay, rồi nhìn sang Trang Lương, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm:
“Trang tiên sinh hình như rất sợ vị Lộ tiểu thư này?”
Trang Lương không hề giấu diếm mà gật đầu, nhưng cũng không muốn nói nhiều. Anh đứng dậy:
“Thẩm tiên sinh vận khí tốt, đã được như ý nguyện. Mọi chuyện xong xuôi rồi, tôi xin phép đi trước.”
“Chủ tiệm!”
Lộ Dao gật đầu, hỏi thăm về tình hình hoạt động trong tiệm những ngày gần đây.
Kể từ khi Mộng Chi Hương áp dụng chính sách phân khu cho khu A, mỗi ngày khách đến tiệm vẫn rất đông, nhưng không còn xảy ra chuyện cãi nhau đánh nhau ngoài cửa nữa.
Hiện tại, cư dân khu B và khu A đã bắt đầu giao lưu, thậm chí cả khu nhạc viên cũng được hoán đổi qua lại.
Tuy nhiên, nhạc viên tầng 99 thì lại khá đặc biệt.
Trưởng thủ vệ chịu trách nhiệm bảo vệ khu nhạc viên không thể tùy tiện rời khỏi vị trí.
Vì vậy, trưởng thủ vệ, Thanh, cùng các NPC khác ở khu nhạc viên vẫn thường xuyên đến tiệm ăn, duy trì sự hiện diện trong thế giới này.
Lộ Dao vừa nghe Bạch Minh báo cáo, vừa đi lên lầu.
Trên tầng hai, không ít khách đang uống cà phê và ăn điểm tâm.
Kỳ Sâm và Tiểu Gia chào cô, rồi lại quay lại tiếp tục công việc.
Do phòng bếp ở tầng một và tầng hai đều đang sử dụng, nên Lộ Dao quyết định lên tầng ba, nơi còn một phòng bếp trống để nấu thử các nguyên liệu vừa mang về từ đại lục Alexander.
Bạch Minh tò mò nhìn Lộ Dao lấy nguyên liệu ra:
“Những thứ này… nhìn lạ quá.”
Mỗi món đồ trông đều rất quen mắt, nhưng lại không giống hệt thứ mà cậu từng thấy.
Lộ Dao cười:
“Trông thì hơi kỳ lạ một chút, nhưng nghe nói mùi vị không tệ đâu.”
Bạch Minh kinh ngạc hỏi:
“Chị định ăn thử thật à?”
Lộ Dao gật đầu.
Cô đã hỏi thăm mấy ông chủ quầy hàng, thì biết cách ăn mấy thứ này thật ra cũng giống như ở thế giới của cô thịt và rau chỉ cần nấu chín là ăn được, trái cây thì rửa sạch có thể ăn sống.
Cô cầm trước miếng thịt ma thú mà cô cảm thấy hứng thú nhất, chọn một khối mỡ nạc đan xen khá lớn.
Vốn định dùng hành và gừng để khử mùi tanh, nhưng miếng thịt này lại có màu sắc cực kỳ tươi sáng, lại tỏa ra một mùi sữa nhàn nhạt, khiến Lộ Dao hơi do dự, cuối cùng quyết định xào trực tiếp, vừa hay có ớt xanh to mua từ đại lục Alexander.
Cô cắt thịt ma thú thành những lát hơi dày. Vân thịt bên trong như vân đá cẩm thạch, phần nạc và mỡ gần như tỉ lệ 5:5.
Sau khi cắt ra, mùi sữa càng rõ rệt.
Ớt xanh có lớp thịt rất dày, vừa cắt ra là nước trào ra, hương tươi ngọt lập tức lan tỏa khắp không khí.
Lộ Dao bốc một miếng nếm thử giòn và ngọt, hoàn toàn có thể coi như trái cây mà ăn.
Bạch Minh lúc đầu cảm thấy mấy nguyên liệu này trông kỳ lạ, thấy Lộ Dao ăn sống cũng tò mò.
Cô đưa cho cậu một miếng, Bạch Minh cẩn thận cắn thử ngạc nhiên cực độ:
“Ngọt thật đấy!”
Lộ Dao bắt đầu xào thịt. Trong nồi đã làm nóng dầu, cô trực tiếp cho thịt ma thú vào.
Thịt vừa chạm nồi, mùi thịt nồng đậm bốc lên, đến khi cho ớt xanh vào, cả tầng ba tràn ngập hương thơm.
Tầng dưới không còn chỗ, tầng ba vốn đã có một số khách, trong đó có một bàn là nhóm thủ vệ mới chuyển từ khu nhạc viên khu B.
Họ thấy Lộ Dao đi vào bếp thì liền chú ý người này là chủ tiệm sao? Trông hơi lạ mặt, nhưng cô có thể tự do vào phòng bếp, mà tay nghề lại rất điêu luyện.
Khi mùi ớt xanh xào thịt lan khắp tầng, rồi theo hành lang bay ra ngoài, họ xác định đây nhất định là chủ tiệm.
Nghe nói đồ ăn do chủ tiệm nấu ngon nhất, mùi thơm này quả thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tất cả khách trên tầng ba đều nhìn chằm chằm vào bếp, không kiềm được mà nuốt nước miếng.
Nam Cung Tư Uyển
Khi tắt bếp, Lộ Dao không nhịn được, múc một muỗng vào bát nhỏ, kẹp một miếng thịt thổi thổi rồi cho vào miệng.
Thịt ma thú sau khi xào phồng lên, mềm mềm như thạch trái cây, đũa chạm vào là dầu thấm ra nhẹ nhàng, ăn vào miệng thì mềm tan, không hề ngấy, mà còn có mùi thơm béo đậm đà và một vị sữa kỳ lạ, vô cùng đặc biệt.
Lộ Dao ăn liền ba miếng, cảm giác không thể dừng lại.
Bạch Minh cũng ăn thử và kinh ngạc thốt lên:
“Miếng thịt này… ngon quá!”
Cô chia thành hai phần, bảo Bạch Minh mang xuống tầng cho các nhân viên khác nếm thử.
Một người trong nhóm thủ vệ tầng ba tiến lại gần, đứng ở cửa sổ bếp hỏi:
“Chủ tiệm, tôi có thể nếm thử một chút không?”
Lộ Dao ngẩng đầu lên thì phát hiện cả khách tầng ba đều đang nhìn về phía bếp.
Cô không xào nhiều, nhưng trong nồi vẫn còn chút ít, nên quyết định cho thử món mới.
Cô dùng hộp nhỏ múc từng miếng thịt và ớt xanh, rồi hô lớn:
“Món mới thử ăn! Số lượng không nhiều, ai muốn thử thì xếp hàng nhé!”
Bạch Minh vừa đưa phần ăn xuống lầu, quay lên đã thấy người trên tầng ba bắt đầu xếp hàng ở cửa sổ bếp. Cậu tới hỗ trợ phân phát, còn Lộ Dao thì nhanh tay xào thêm hai nồi nữa.
Người thủ vệ đầu tiên nếm thử không giấu được sự kích động:
“Thịt này không hề ngấy, còn có mùi sữa nữa, ngon quá trời luôn!”
Các đồng đội liên tục gật đầu:
“Tôi thích loại thịt này! Chủ tiệm, sắp bán chính thức chưa?”
Các khách khác cũng phấn khích:
“Còn chưa nếm được mùi vị đã hết mất rồi, aaa, ít quá!”
“Thịt ngon thế này, ăn với cơm tôi nuốt cả nồi cũng được!”
“Chỉ muốn biết bao giờ bán chính thức thôi!”
Nguyên liệu từ đại lục Alexander được cả nhân viên lẫn khách hàng tiệm ăn vặt đồng loạt khen ngợi, Lộ Dao yên tâm, chuẩn bị lập một danh sách, sau này sẽ nhập hàng thường xuyên.
Hiện tại Mặc Thành và Toàn Thắng Cử đều đang ở bếp tầng một. Lộ Dao quyết định mở bếp tầng ba, chuyển Mặc Thành và Dư Thải lên đó Mặc Thành phụ trách nấu ăn, Dư Thải tiếp khách.
Tầng một có Hạnh Tử, Bạch Minh và Toàn Thắng Cử.
Tầng hai là Tiểu Gia, Kỳ Sâm và Xích.
Tầng ba sẽ là Mặc Thành và Dư Thải, sau này sẽ tuyển thêm người.
Thấy khách tự giác xếp hàng ở cửa sổ, Lộ Dao nảy ra ý tưởng có thể mở dịch vụ cơm hộp tại tầng ba, sử dụng một phần nguyên liệu nhập từ Alexander đại lục, chế biến sẵn từ sáng, rồi bán vào buổi trưa và tối tại cửa sổ tầng ba, nhanh gọn và tiện lợi.
Chiều hôm đó, sau khi đóng cửa tiệm, Lộ Dao trao đổi ý tưởng với mọi người. Mặc Thành và Dư Thải rất vui mừng như thể cuối cùng cũng tìm được vị trí của mình.
Tối đến, Lộ Dao dùng một ít điểm nhân khí để nâng cấp tiệm ăn vặt.
Cô vẽ bản thiết kế mới, dựng thêm cầu thang bên hông cửa tiệm, mở thêm một cửa riêng cho tầng hai và ba.
Khách có thể lên thẳng tầng mà không cần chen chúc qua cầu thang hẹp bên trong.
Khi ra khỏi tiệm, trời đã tối đen.
Lộ Dao lững thững quay về chỗ ở, trước khi ngủ chợt nhớ ra đăng nhập vào diễn đàn của khu nhạc viên.
Trong hộp thư, bất ngờ có một tin nhắn mua hàng.
Một người cũng chỉ có tài khoản cấp một giống cô, hỏi cách giao dịch muốn mua “hắc giới”.
Lộ Dao trả lời xong thì thấy người kia đang trực tuyến, lập tức nhắn lại:
“Tôi muốn giao dịch trực tiếp. Bạn đang ở đâu? Tôi có thể đến tận nơi, thanh toán tiền mặt.”
Lộ Dao suy nghĩ 1 triệu không phải con số nhỏ, giao dịch trực tiếp cũng được, nên gửi địa chỉ.
Đối phương trả lời ngay:
“Trùng hợp quá, tôi cũng đang ở thành phố này.”
Vì người mua cũng ở thành phố Diêu Quang, Lộ Dao hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, rồi thoát khỏi diễn đàn.
Alexander đại lục – Long Cốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời tiết rất đẹp. Buổi trưa, lũ rồng con lười biếng nằm phơi nắng trên sườn núi.
Giáo viên Mộc Tâm ngồi dưới tán cây, đang định chợp mắt nghỉ ngơi thì bỗng cảm thấy tim đập loạn nhịp, lập tức sinh lòng cảnh giác.
Nói mới nhớ, tên nhóc Harold cũng đã một thời gian không thấy mặt rồi.
Xét theo tần suất những lần trước, gần đây hắn cũng sắp đến rồi, chẳng lẽ lại chính là hôm nay?
Từ xa bỗng vang lên tiếng khóc của lũ rồng con.
Mộc Tâm lập tức cảm thấy đau đầu, không cần đoán cũng biết nhất định là Harold lại đến rồi.
Cái tên này vẫn luôn ghi hận chuyện bị đuổi khỏi Long Cốc, cứ cách vài hôm lại quay về gây rối, bắt nạt lũ rồng nhỏ, chọc giận cô người giáo viên của hắn.
Harold vẫn chưa trưởng thành, đúng là để hắn rời khỏi Long Cốc sớm cũng có phần thiệt thòi cho hắn, nhưng đó không phải lý do để hắn suốt ngày gây chuyện.
Lần trước Mộc Tâm đã hạ quyết tâm nếu Harold còn dám trở về Long Cốc, nhất định phải cho hắn một trận, để dạy dỗ lại con Tiểu Hắc Long ngông cuồng khó dạy dỗ này.
Cô thở dài, đứng dậy, hóa thành hình rồng rồi bay về phía triền núi.
Tại triền núi, Harold đang đứng trên một tảng đá lớn, mu bàn tay đưa lên dưới ánh mặt trời, ngón tay không ngừng vung vẩy như đang chơi đàn piano, những viên đá quý gắn trên móng tay phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh đủ màu, chói đến mức khiến lũ rồng con lóa cả mắt.
Đám ấu long nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, nhưng mắt thì không sao rời khỏi móng tay của Harold.
Harold đắc ý vô cùng, bật cười sảng khoái:
“Ha ha, tụi nhỏ này chắc chắn đang ghen tỵ với bộ móng tuyệt đẹp của ta, ghen đến mức muốn khóc luôn!”
Khi Mộc Tâm bay đến gần, nhìn thấy Harold đang lượn qua lượn lại giữa đám rồng con như một tên côn đồ nhỏ, cô hơi khó hiểu hôm nay không dùng hình rồng để doạ người à?
Dù hình người của rồng trông kém phần dữ tợn so với hình rồng, nhưng việc hắn ăn h.i.ế.p lũ rồng con vẫn không hề thay đổi, cô vẫn phải giáo huấn hắn một trận.
Đến gần hơn, Mộc Tâm cuối cùng cũng thấy rõ Harold “ăn hiếp” ấu long bằng cách nào: tên này giơ bộ móng tay đầy đá quý lên, liên tục huơ qua huơ lại trước mặt chúng, mấy đầu ngón tay màu đen lấp lánh đá quý như một dòng ngân hà năm sắc trong màn đêm, dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ đến lóa mắt.
Tư Kim đứng bên cạnh, đã chán chẳng buồn can ngăn.
Sớm biết Harold chỉ đến để khoe khoang, thì hắn đã chẳng đến làm gì, ở nhà chọn đá quý có khi còn sướng hơn.
Thật lòng mà nói hắn sắp ghen đến phát điên rồi.
Đôi móng tay của Harold dưới ánh mặt trời quá đẹp, lộng lẫy chói mắt, mọi góc độ đều phản xạ ra ánh sáng màu sắc khác nhau, so với sao trời hay cầu vồng còn chói hơn nhiều.
Hắn thầm hạ quyết tâm về nhà phải làm ngay một bộ giáp còn rực rỡ hơn Harold mới được!
Giáo viên Mộc Tâm dừng lại trên một tảng đá lớn, thân rồng khổng lồ che khuất cả ánh mặt trời, bóng râm bao phủ cả sườn núi, lũ rồng con đều nằm gọn dưới bóng tối.
Cô trầm giọng nói:
“Harold, ngươi lại đến nữa. Lần trước tôi đã nói rất rõ, nếu còn quay lại Long Cốc, tôi sẽ không khách khí.”
Harold hơi co tay lại, lùi về sau ba bước, nói bằng giọng uỷ khuất:
“Lão sư nói chuyện thật tổn thương lòng người, tôi chỉ là vừa lúc đi ngang qua, tiện thể ghé vào nhìn một chút. Nếu không có chuyện gì nữa thì… tôi đi trước.”
Dù sao thì khoe cũng khoe xong rồi, hắn cũng chẳng ngu gì mà đánh nhau với lão sư, lỡ làm hỏng bộ móng tay thì uổng lắm.
Tư Kim trợn trắng mắt, cam chịu số phận, đi theo sau Harold chuẩn bị rời khỏi Long Cốc.
Bỗng nhiên, trong đám rồng, một con tiểu Hồng Long đứng dậy, đi về phía Harold hai bước:
“Harold, chờ một chút.”
Harold quay đầu lại:
“Có chuyện gì?”
Tiểu Hồng Long có chút ngượng ngùng, đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ, cúi đầu vân vê móng vuốt, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng:
“Tôi muốn hỏi… hỏi một chút… làm sao mà móng vuốt của anh lại có thể lấp lánh như vậy?”
Câu hỏi này coi như đã nói ra tiếng lòng của vô số rồng con, ngay cả giáo viên Mộc Tâm nghe thấy cũng lặng lẽ nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ hơn.
Không có con rồng nào có thể cưỡng lại được ánh sáng lấp lánh như vậy, đúng là chạm đến tận tâm khảm của chúng!
Sáng hôm sau, Lộ Dao ngủ đến tám giờ mới dậy. Sau khi rửa mặt, cô mang nhẫn theo, đi thẳng tới trung tâm thành phố.
Nói ra cũng khéo vị khách định mua nhẫn này lại hẹn gặp ở chính quán trà lần trước mà cô, Trang Lương và Kỳ Giác đã cùng nhau uống trà.
Lộ Dao đến sớm năm phút so với giờ hẹn, vừa bước vào phòng đã thấy một bóng dáng quen thuộc, cô đi tới:
“Thẩm tiên sinh, Trang tiên sinh.”
Người mua nhẫn họ Thẩm, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc tây trang xám, dáng người cao gầy, lạnh lùng, sắc mặt hơi tiều tụy.
Ngồi cùng anh ta chính là Trang Lương, đã lâu không gặp cũng gầy đi không ít.
Trang Lương vừa thấy Lộ Dao, phản xạ đầu tiên là đứng bật dậy, nhưng lại bị Thẩm Bình Tiến liếc một cái, miễn cưỡng ngồi xuống, giọng nói run rẩy:
“Lộ tiểu thư.”
Thẩm Bình Tiến nhướn mày:
“Quen nhau à?”
Trang Lương lắp bắp:
“Tính… tính là vậy.”
Đúng ra anh phải sớm nghĩ tới dám hét giá 100 vạn, lại còn là một người chơi mới nổi ở thành phố Diêu Quang, đương nhiên phải là Lộ Dao, người từng chỉnh anh một trận ra trò.
Lần trước sau khi về từ quán ăn nhỏ đó, anh bị ốm một thời gian dài.
Trên đường, Kỳ Giác có ghé qua thăm, bảo rằng quán ăn vặt đó lại mở cửa trở lại.
Nghe xong, Trang Lương càng thêm hoảng, đóng cửa không tiếp khách suốt một thời gian dài.
Nhà họ Thẩm rất có thế lực ở thành phố Diêu Quang, nếu không phải thật sự không từ chối được, anh cũng chẳng muốn xuất hiện ở đây.
Anh không hề muốn lại đụng độ Lộ Dao, trong lúc này đầu óc gần như trống rỗng, chẳng có ý nghĩ gì cả.
Lộ Dao lấy nhẫn từ trong túi ra, đặt lên bàn, đi thẳng vào vấn đề:
“Hai người xem trước đi? Nếu không có vấn đề gì thì trả tiền, giao hàng. Tôi còn phải đi làm, không tiện ở lâu.”
Cô rất dứt khoát, hoàn toàn không lo lắng chuyện nhẫn bị cướp.
Nếu có vấn đề trong giao dịch trung gian, trưởng thủ vệ sẽ xử lý tất cả, lúc đó chẳng còn là giao dịch 100 vạn nữa rồi.
Đó cũng là lý do cô dám gặp mặt trực tiếp.
Trang Lương nhận lệnh từ ánh mắt của Thẩm Bình Tiến, cầm lấy chiếc nhẫn, chỉ liếc một cái đã đặt xuống, gật đầu:
“Đúng là nhẫn mới, chưa từng dùng qua.”
Nhưng trong lòng anh lại nghi hoặc: chẳng phải đây là cái mà Lộ Dao đã dùng lần trước sao? Sao lại có cái mới nữa? Chẳng lẽ cô ấy có rất nhiều loại nhẫn như vậy?
Anh không dám nghĩ nhiều nữa, ngồi một bên rất bồn chồn.
Thẩm Bình Tiến thì ngược lại, rất sảng khoái. Nghe nói là nhẫn mới, anh ta liền trực tiếp kéo ra từ dưới bàn hai rương da màu đen, mở ra là một mảng đỏ chói mắt:
“100 vạn. Lộ tiểu thư có thể kiểm tra một chút.”
Lộ Dao mang theo hai rương tiền rời đi, còn Thẩm Bình Tiến ngồi thưởng thức chiếc nhẫn trong tay, rồi nhìn sang Trang Lương, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm:
“Trang tiên sinh hình như rất sợ vị Lộ tiểu thư này?”
Trang Lương không hề giấu diếm mà gật đầu, nhưng cũng không muốn nói nhiều. Anh đứng dậy:
“Thẩm tiên sinh vận khí tốt, đã được như ý nguyện. Mọi chuyện xong xuôi rồi, tôi xin phép đi trước.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương