Thời điểm Ema về nhà, Yuuya đang ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là sóc con Juli, động tác của một người một thú thập phần nhất trí.



Đều nói vật tựa như chủ nhân, Juli ở chung với Yuuya trong thời gian dài, dần dà, động tác và thần thái có đôi khi đều nhiễm vài phần giống nhau.



Nhịn không được cười, Ema đi lên trước, xoa xoa đầu thiếu niên, nhẹ giọng hỏi "Làm sao vậy?"



Ema có điểm không hiểu, vì sao em trai và Juli vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú lẫn nhau mà lại không nói lời nào? Chẳng lẽ đây là trò chơi mới sao?



Yuuya xoay người ôm eo Ema, thân mật dán vào cô, ngữ khí làm nũng tự nhiên buột miệng thốt ra "Chị, Juli thật hư, em ấy phá em lúc đang chơi game!"



Juli thở phì phì "Nơi nào có! Bổn đại gia chỉ là mượn xem một chút!"



Yuuya cũng thở phì phì "Kết quả liền đem lưu trữ game nửa tháng của em xoá mất!"



Juli "Làm gì mà keo kiệt như vậy, lại chơi là được!"



Yuuya "Nói đơn giản như vậy! Em chơi một cái cho anh xem đi!"



Ema dở khóc dở cười, nhìn hai người này nội đấu, cũng không biết nên giúp ai mới tốt, cô đem Juli bế lên, ngữ khí mang theo chút trách cứ "Juli, em lại không cắt móng vuốt đúng không?"



Juli làm thú cưng, trên người tự nhiên là không cho phép nuôi móng vuốt thật dài, vì thế qua đoạn thời gian, Ema liền phải giúp nó cắt móng vuốt một lần.



Đương nhiên, này đối với Juli mà nói, chính là tra tấn, không có động vật nào hy vọng móng vuốt của mình bị cắt rớt.



Juli đột nhiên giãy giụa "Lại cắt! Lúc trước em cắt móng vuốt, liền bị cười rất lâu!" Móng vuốt chính là đặc thù của một giống đực cường tráng, không chỉ để kiếm ăn, hoặc là hữu dụng lúc công kích địch nhân, thời điểm theo đuổi phối ngẫu cũng là thứ không thể thiếu a!



Yuuya ở một bên cười, một chút lòng đồng tình cũng không có, còn một bên kích động Ema "Nhất định phải cắt rớt, bởi vì móng vuốt của Juli quá dài, luôn làm máy chơi game của em nở hoa!"



Ema làm mặt nghiêm túc hơn "Nghe lời Juli! Nếu không bữa tối hôm nay......"



Làm chủ nhân, Ema uy hiếp so với cái gì đều lớn hơn, Juli rũ đầu, bi ai vì chính mình sắp lại trở thành con sóc không có móng vuốt.



Ukyo vừa làm xong cơm chiều, tuy rằng hắn có tâm mời các đồng nghiệp ở lại ăn bữa tối, bất quá sắc mặt luật sư Miyu đột nhiên trở nên thập phần không xong, vội vàng rời đi.



Shinya thật ra lại thấy đáng tiếc, lưu luyến nhìn Yuuya một lúc, cũng rời đi theo.



Hai người này...... Thật ra lại rất nhàn thực, Miyu có tâm tư gì hắn đều biết, bất quá Shinya...... Nghĩ đến ánh mắt Shinya nhìn thiếu niên, trong lòng Ukyo liền không thoải mái một trận.



Không có lý do gì, hắn chỉ là không thích có người dùng loại ánh mắt đó nhìn thiếu niên.



Rõ ràng, không phải thiếu niên là của nhà bọn họ sao?



Sao lại có thể chịu đựng những người khác nhìn trộm được?



Ukyo đột nhiên vô cùng tán đồng quyết định của Rintaro, không để cho Yuuya đi học. Nếu không lấy bộ dáng của thiếu niên, hắn cũng có thể tưởng tượng được cậu ở trường học sẽ tạo thành oanh động gì.



Ukyo đột nhiên tỉnh táo! Hắn đang suy nghĩ cái gì a?



Một ý niệm chợt lóe qua, làm hắn suýt không tỉnh được, hắn sửng sốt một lúc, buông bữa tối xuống, xoay người đi vào phòng bếp, lại không cẩn thận đụng phải vách tường, phát ra động tĩnh không nhỏ.



Yuuya và Ema đồng thời nhìn qua, Ukyo luôn luôn nghiêm cẩn không hề có hình tượng mà xoa xoa trán, bị đụng đến mức thất điên bát đảo, hiển nhiên lần này đụng không nhẹ.



Ema kinh hô một tiếng, "Ukyo-san, anh không có việc gì đi!"



Ukyo ho nhẹ một tiếng "Không có việc gì."



"Thật sự không có việc gì sao? Giống như là bị ứ thanh! Để em đi tìm Masaomi-san lấy hòm thuốc!"



Ema nói xong, không đợi Ukyo mở miệng liền chạy đi.



Yuuya đứng ở một bên, nhìn Ukyo, nhẹ nhàng cười, làm Ukyo nhịn không được kinh ngạc nhìn cậu, chẳng lẽ chính mình đụng tường buồn cười lắm sao?



Thật sự là khá buồn cười.



Bởi vì Ukyo là thẳng tắp đụng phải vách tường, cho nên ở giữa trán, có một vết đỏ thực rõ ràng, ở trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ đặc biệt đột ngột, thoạt nhìn, có chút buồn cười.



Yuuya cũng không nói lời nào, nhìn Ukyo một lúc liền rời đi, dẫm lên dép lê sóc con, đi bước nhỏ trở về phòng khách, không biết tại sao, Ukyo đột nhiên rất muốn giữ chặt cậu.



Không vì cái gì cả, chính là đột nhiên rất muốn cùng thiếu niên ở bên nhau, chẳng sợ không nói lời nào.



-------------------------------------------------------



Tiểu kịch trường:



Với vấn đề như vậy, luật sư Ukyo lúc ấy đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?



Thời gian đoán trúng có thưởng bắt đầu!



Tiểu Yuuya thật đáng yêu! ( ̄ε ̄



Thật muốn nuôi một tiểu Yuuya! (≥▽≤



Muốn ăn tiểu Yuuya! ( ˉ『ˉ )



..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện