Biên tập: Susu
Hiệu đính: Xiaoxin
Buổi tối, Khương Vũ nằm thư giãn trên giường, xem video múa ba-lê trong điện thoại di động.
Lúc này đột nhiên có tin nhắn được gửi đến điện thoại di động, là Tạ Uyên.
“Cháu đang ở Hải Thành à?”
“Đúng thế, sao chú Tạ biết vậy?”
“Là mẹ cháu nói cho chú biết.”
Vừa mới bước ra khỏi nhà hàng Ono, Tạ Uyên đã gọi cho Khương Mạn Y một cuộc điện thoại rất dài. Hai người suýt chút làm ầm lên trong điện thoại.
Tạ Uyên vô cùng bất mãn khi bà ấy đồng ý để cho Khương Vũ và bạn trai qua đêm ở ngoài. Ông ta cảm thấy làm như vậy không khác gì đưa dê vào miệng cọp, làm gì có người đàn ông nào có suy nghĩ đàng hoàng chứ.
Khương Mạn Y mắng Tạ Uyên một trận, nói con gái đã trưởng thành nên nó có tình yêu và cuộc sống của riêng mình. Ông ta tự cho là vì muốn tốt với con gái mà can thiệp quá nhiều, thế mới là người cổ hủ.
Nói tóm lại, Tạ Uyên rất không yên lòng. Ông ta phải đắn đo một lúc lâu rồi mới gọi điện thoại cho Khương Vũ.
Mà cũng không thể nói qua điện thoại được. Những lời răn đe, dạy bảo khó mà nói qua điện thoại, nên ông ta đành gửi tin nhắn.
Khương Vũ nắm bắt được thông tin từ trong tin nhắn của Tạ Uyên, cảm thấy nội dung hơi kỳ kỳ: “Vâng? Chú Tạ, chú thường xuyên liên lạc với mẹ cháu sao?”
Tạ Uyên: “Ừ, vẫn thường xuyên liên lạc. Chuyện này, Tiểu Vũ, bây giờ cháu còn nhỏ, chú cho rằng mấy chuyện yêu đương tạm thời không cần phải gấp gáp. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải trưởng thành, tiến bộ.”
Khương Vũ: “Chú Tạ, chú thường xuyên liên lạc với mẹ cháu, hai người… nói cái gì vậy!”
Khương Vũ hoàn toàn không để tâm đến lời khuyên bảo của Tạ Uyên mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào mối quan hệ của ông ta và mẹ cô.
Không thể nào, chẳng lẽ hai người này thật sự bén lửa? Khương Vũ để tay lên ngực tự hỏi. Bây giờ mặc dù Khương Mạn Y không còn trẻ, nhưng mà vẫn xinh đẹp như xưa. Đôi mắt như ‘làn thu thuỷ’[1] ẩn tình khiến cho đàn ông trên đường phải ngoái nhìn.
Từ Khương Mạn Y, Khương Vũ có thể thấy được người phụ nữ không chỉ xinh đẹp ở thời kỳ thanh xuân. Chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, duy trì suy nghĩ tuổi trẻ, dù cho ba mươi tuổi hay là bốn mươi tuổi cũng sẽ đầy quyến rũ.
Có đôi khi Khương Vũ cảm thấy mình không phải con gái ruột của mẹ. Vì bà có phong thái của một mỹ nhân, mà mình lại không di truyền lại được chút gì…
Tạ Uyên thích mẹ, như vậy cũng rất bình thường.
Kiểu đàn ông phong độ như Tạ Uyên thì không biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi vây quanh nhưng ông ta lại vẫn luôn độc thân. Có lẽ là không thích các cô gái trẻ, có khi thích kiểu người có dáng vẻ trưởng thành, dịu dàng.
Chuyện này khiến Khương Vũ rơi vào tình thế khó xử.
Cô rất kính trọng Tạ Uyên. Nếu như Tạ Uyên có thể làm bố dượng của mình thì đó cũng là chuyện tốt.
Nhưng mặt khác, chuyện tình yêu ngày xưa của Trình Dã và Khương Mạn Y lại làm cho cô hết sức cảm động. Vả lại Trình Dã còn là bố ruột của cô!
Đây thật sự là… khó chọn quá đi.
Khương Vũ: “Chú Tạ, chú và mẹ cháu có rất nhiều chủ đề chung sao?”
Tạ Uyên: “…”
Khương Vũ: “Chú yên tâm, cháu là đứa con cởi mở. Cháu sẽ không cản trở hai người đâu. Mẹ cháu phải được hạnh phúc.”
Tạ Uyên: “… Cháu hiểu lầm rồi.”
Khương Vũ: “Không sao không sao, là cháu đoán mò thôi. Chú không cần để ý đến cháu đâu. Những việc này vẫn nên để mẹ cháu tự quyết định.”
Tạ Uyên: “Thật đấy, không phải như thế đâu.”
Khương Vũ: “Ôi, cháu buồn ngủ quá, cháu đi nghỉ trước đây. Chú cũng nên đi nghỉ sớm, không nên thức đêm. Chúc chú ngủ ngon.”
Sau khi nhắn đoạn này, Khương Vũ nhanh chóng thoát khỏi Wechat. Cô nằm ở trên giường, ngây ngẩn nhìn trần nhà một hồi.
Nếu như Tạ Uyên thật sự thích mẹ, mà mẹ cũng có tình cảm với ông ta, Khương Vũ không nên mang tình cảm của Trình Dã vào trong chuyện này.
Coi như ông ta có là bố ruột của mình. Nhưng mà vật đổi sao dời, có lẽ Khương Mạn Y muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Khương Vũ thật sự cũng không hiểu rõ về bố ruột – Trình Dã của mình.
Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp rồi.
Hao tổn tâm trí.
Lúc này, cửa phòng tắm được mở ra, sau đó thì Cừu Lệ đi ra.
Khương Vũ vốn đang nhìn vào điện thoại, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh sáng phát ra từ phần thân trên của cậu thiếu niên.
Trên cổ anh vắt một chiếc khăn tắm màu trắng, nước đọng trên làn da màu lúa mì, cơ bắp hiện lên khi khom người xuống. Nhìn nghiêng cũng có thể thấy được cơ bụng rắn chắc của anh.
Mặt Khương Vũ chợt nóng lên. Cô cố gắng không di dời tầm mắt của mình, chăm chú vào việc chơi điện thoại, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Nhưng lại không nhịn được mà nhìn anh qua đuôi mắt.
Dù gì cũng là con gái, đều khó kháng cự được dáng người hoàn hảo thế này.
Đây thật là… quá mức dụ dỗ.
Cừu Lệ lấy một chiếc máy sấy tóc màu trắng trong va li của Khương Vũ ra, đứng ở trước gương sấy tóc.
Anh nhìn thấy thiếu nữ đang nằm sấp trên giường trong gương. Gò má cô ửng hồng, không tập trung chơi điện thoại, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn sang mình.
Cừu Lệ cúi đầu nhìn thân hình của mình.
Lập tức cảm thấy tự tin.
Anh nghiêng người, dịu dàng gọi: “Tiểu Vũ, tới đây giúp anh sấy tóc.”
Khương Vũ nằm ì trên giường, vùi đầu vào trong chăn bông: “Anh… tự anh sấy đi, sao lại cần em?”
“Anh không biết sấy.”
Khương Vũ cuối cùng cũng chịu đứng lên, xỏ dép lê rồi đi tới nhận máy sấy tóc, lầu bầu nói: “Ngay cả tóc cũng không tự sấy được, bạn trai thật sự vô dụng mà.”
Cừu Lệ thuận thế ôm lấy cô, đặt cô ngồi ở trên bàn trang điểm, mặc cho cô sấy lung tung tóc anh.
“Anh có Tiểu Vũ là đủ rồi.” Anh tựa như đang nũng nịu với cô, kề mặt vào sát cổ của cô, mũi nhẹ nhàng cọ xát tóc mai bên tai cô. Anh ngửi thấy hương chanh thơm nhàn nhạt trên người cô.
“Em là mắt, mũi, lỗ tai,… của anh”
Khương Vũ bị nhột, cô cười khanh khách, vỗ đầu của anh: “Ngồi yên nào.”
Cừu Lệ mặc cô sấy tóc cho mình. Mái tóc dài, đen nhánh của cô rũ xuống đầu vai, đường cong vai rất đẹp. Cô mặc váy ngủ màu trắng bồng bềnh, váy rất rộng, cả cổ váy cũng thế.
Từ góc độ của anh có thể nương theo đường viền cổ áo mà nhìn vào trong. Chiêm ngưỡng cảnh đẹp tuyệt vời…
Chỉ trong một giây, anh dời mắt đi.
Nếu như lúc này có máy đo điện tâm đồ, chắc hẳn sẽ xuất hiện đường thẳng nâng lên hạ xuống như đỉnh Everest.
Khương Vũ không phát hiện ra tâm trạng bối rối của cậu thiếu niên. Cô nghiêm túc sấy tóc giúp anh, nhỏ giọng dặn dò: “Mẹ em nói sau mỗi lần gội đầu, tóc phải được sấy khô. Nếu không sau này sẽ bị đau đầu.”
Trong vô thức, tay của cậu thiếu niên đã dời xuống cổ cô, khẽ chạm vào xương quai xanh.
Tay Khương Vũ khựng lại, nhìn về phía anh. Cô nhìn thấy khao khát mãnh liệt từ trong đôi mắt anh.
Cô hình như dự cảm được điều gì đó, nhẹ nhàng buông máy sấy tóc xuống, sau đó nhắm mắt lại.
Cậu thiếu niên vô cùng kiềm chế khi hôn, không phải là kiểu bão táp như trong tưởng tượng.
Sự khắc chế đó không thuộc về tuổi mười tám.
Thật ra Khương Vũ có bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng về những việc này.
Cô trải qua một cuộc đời hoàn toàn khác. Thậm chí đã trải qua cuộc sống hôn nhân.
Trong cuộc hôn nhân của cô, mỗi ngày đều là sợ hãi, bạo lực đợi chờ. Cho dù là chuyện thân mật nhất cũng ngập tràn đau đớn và vũ nhục.
Thời gian dần trôi qua, Khương Vũ bắt đầu e ngại, bắt đầu trốn tránh.
Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy nhân vật chính trong phim người lớn sung sướng, thoả mãn biết bao thì cô chưa từng cảm thấy đây là chuyện khoái lạc. Thậm chí còn là một loại cực hình.
Cừu Lệ cảm thấy cô đang run rẩy, môi và răng như đang trốn anh. Anh ngừng hôn, sau đó chui vào trong hõm tai cô rồi nhìn cô: “Sợ sao?”
Khương Vũ trốn tránh ánh mắt của anh, tỏ vẻ bĩnh tĩnh nói: “Không, cũng không hẳn.”
“Bây giờ còn mạnh miệng?”
“Thật sự không sợ. Nếu như là Tiểu Lệ, thì em không sợ chút nào.”
Cừu Lệ nắm lấy cằm của cô, ép cô nhìn mình, khóe miệng cong nhẹ lên: “Chẳng lẽ bạn gái của anh đã trải qua chuyện này rồi sao?”
“…”
Ngực cô gái nhỏ hơi phập phồng, lại trốn tránh ánh mắt anh lần nữa.
Cơ thể của cô vẫn là cơ thể khi còn trẻ, nhưng linh hồn đã sớm mang đầy vết thương… Những chuyện dường như không thể chịu nổi kia, tựa như bụi gai lộn xộn ở trong lòng cô.
Rất khó để biến mất.
Vốn chỉ là nói đùa một câu, nhưng phản ứng của cô làm cho anh nhíu mày.
Cừu Lệ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô một hồi lâu, giống như muốn tìm ra chút manh mối từ cô. Anh sầm mặt, thì thầm: “Thật sự sao?”
“Không phải như anh nghĩ.”
“Em mới bao nhiêu tuổi chứ. Lúc ấy đã trưởng thành chưa?”
“Không phải như thế!”
Lòng Cừu Lệ nhất thời phát hỏa, tay bất giác siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Còn lý do gì khác nữa sao. Anh yêu thương, quý trọng cô như vậy nhưng trong quá khứ lại từng bị người khác đối xử như thế…
Khương Vũ biết Cừu Lệ đã hiểu lầm, nhưng là cô không thể giải thích.
Giải thích thế nào, nói mình vẫn là trinh, anh đừng nóng giận?
Cô nên nói gì bây giờ.
Với quan trọng không phải là như thế!
Phản ứng của Cừu Lệ làm cho Khương Vũ hơi nản lòng. Cô đẩy anh ra, thản nhiên nói: “Cừu Lệ, sao… anh ngại ư?”
Cừu Lệ dùng một tay túm lấy cổ áo của cô, hơi thô bạo nhấc cô lên, ném thẳng lên trên giường: “Ông đây nhịn lâu như vậy cũng không dám chạm vào một sợi tóc.”
Khương Vũ định đứng dậy, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay. Cô nhìn thấy trong mắt anh toàn là tơ máu.
“Em mới bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của Cừu Lệ hơi khàn khàn, đè nén và không ngừng lặp lại: “Con mẹ nó em mới có bao nhiêu tuổi!”
“Em đã nói không phải như anh nghĩ…”
“Như thế nào cũng không được.”
“Buông tay!”
Cô gái nhìn thì vừa bé vừa gầy, nhưng sức không nhỏ. Hai người giằng co một hồi cũng bắt đầu hơi kiệt sức.
Cuối cùng vẫn là Khương Vũ nhận sai, dịu dàng nói: “Tiểu Lệ, anh buông em ra trước. Em sẽ nói với anh mọi chuyện.”
Cừu Lệ rốt cục cũng buông lỏng Khương Vũ ra. Ánh mắt của anh tràn đầy bi thương, ngồi đưa lưng về phía cô ở bên giường.
Khương Vũ lúc đầu cũng định nói rõ chuyện tái sinh và app [Đã biết] với anh. Vì quan hệ của hai người đã đến bước này thì không cần phải giấu diếm gì nữa.
Anh có thể lựa chọn không tin, nhưng cô nhất định phải nói thật.
Nhưng khi Khương Vũ chuẩn bị mở miệng nói cho anh biết chuyện mình đã kết hôn thì bỗng app [Đã biết] gửi tin nhắn đến.
“Cảnh cáo, trong quá trình tiến hành nhiệm vụ thì người tái sinh tuyệt đối không được giải thích chuyện kiếp trước. Vì khi nói cho người ủy thác biết sẽ tạo thành nghịch lý về thời gian. Tất cả số tiền trong tài khoản của người tái sinh sẽ bị trừ về số không. Đồng thời người tái sinh cũng sẽ biến mất.”
Khương Vũ: …
Thì ra là không thể nói!
Cừu Lệ lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn cô: “Anh chờ em giải thích.”
Khương Vũ cầm di động, đầu óc nhanh chóng phản xạ, không biết phải nói gì.
Cừu Lệ thông minh như vậy. Một ánh mắt do dự của cô đều không qua được mắt anh, cô nói dối thì rõ ràng là trò đùa trong mắt anh.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể… làm người xấu bịa chuyện thôi.
“Bạn trai, không ngờ nha. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà anh còn quan tâm trinh tiết?”
Mặt của Cừu Lệ thộn ra, sầm mặt giải thích: “Anh không, không quan tâm tới những thứ đó.”
“Vậy cũng không phải.”
Thái độ thờ ơ của cô lại làm cho Cừu Lệ giận sôi lên. Anh rất muốn làm như bố, giáo huấn cô nhóc này một trận nhưng lại không nỡ. Anh chỉ có thể nắm chặt góc áo đến nhăn nhúm của cô.
“Tiểu Vũ… Em biết tim anh đau không, sao em có thể thấy không quan trọng!”
Bất cứ những chuyện không may xảy ra với cô trong quá khứ đều là vết hằn đầy máu trong tim anh.
Khương Vũ nhìn chằm chằm Cừu Lệ, vuốt ve khuôn mặt căng cứng của anh: “Cừu Lệ, em không nghĩ rằng anh xem em tốt đẹp thuần khiết như vậy. Em không phải người được đặt trong lồng kính ở thế giới cổ tích, càng không phải là cô gái ngây thơ, mộng mơ chưa hiểu sự đời.”
Chỉ có từ nhỏ được bố mẹ yêu thương, được nuôi dưỡng trong sự giàu có mới có thể tạo ra một cô gái ngây thơ, mơ mộng như búp bê.
Khương Vũ đã từng trải qua sự tàn khốc của nhân gian, chứng kiến nhiều chuyện bất ngờ, cũng đã gặp ác ma…
Cũng bởi vì như thế, cô mới có thể trân trọng Cừu Lệ một cách chân thành như thế. Nguyện ý mở lại trái tim đã từng bị tổn thương mà đồng ý tiếp nhận anh.
Nhưng nếu như anh không chấp nhận được mình như thế, chỉ có thể nói rõ là hai người không thích hợp.
Khương Vũ đứng lên, sửa sang váy áo một chút, “Em đi tới phòng khác.”
Cừu Lệ thẫn thờ ngồi trên giường. Anh nhìn thấy cô rời đi nhưng không cản lại.
[1]‘Làn thu thủy’: ví đôi mắt như làn nước mùa thu long lanh, trong vắt. Như Nguyễn Du đã miêu tả đôi mắt, lông mày của Thúy Kiều ở câu thơ sau:
Làn thu thủy nét xuân sơn.
Hiệu đính: Xiaoxin
Buổi tối, Khương Vũ nằm thư giãn trên giường, xem video múa ba-lê trong điện thoại di động.
Lúc này đột nhiên có tin nhắn được gửi đến điện thoại di động, là Tạ Uyên.
“Cháu đang ở Hải Thành à?”
“Đúng thế, sao chú Tạ biết vậy?”
“Là mẹ cháu nói cho chú biết.”
Vừa mới bước ra khỏi nhà hàng Ono, Tạ Uyên đã gọi cho Khương Mạn Y một cuộc điện thoại rất dài. Hai người suýt chút làm ầm lên trong điện thoại.
Tạ Uyên vô cùng bất mãn khi bà ấy đồng ý để cho Khương Vũ và bạn trai qua đêm ở ngoài. Ông ta cảm thấy làm như vậy không khác gì đưa dê vào miệng cọp, làm gì có người đàn ông nào có suy nghĩ đàng hoàng chứ.
Khương Mạn Y mắng Tạ Uyên một trận, nói con gái đã trưởng thành nên nó có tình yêu và cuộc sống của riêng mình. Ông ta tự cho là vì muốn tốt với con gái mà can thiệp quá nhiều, thế mới là người cổ hủ.
Nói tóm lại, Tạ Uyên rất không yên lòng. Ông ta phải đắn đo một lúc lâu rồi mới gọi điện thoại cho Khương Vũ.
Mà cũng không thể nói qua điện thoại được. Những lời răn đe, dạy bảo khó mà nói qua điện thoại, nên ông ta đành gửi tin nhắn.
Khương Vũ nắm bắt được thông tin từ trong tin nhắn của Tạ Uyên, cảm thấy nội dung hơi kỳ kỳ: “Vâng? Chú Tạ, chú thường xuyên liên lạc với mẹ cháu sao?”
Tạ Uyên: “Ừ, vẫn thường xuyên liên lạc. Chuyện này, Tiểu Vũ, bây giờ cháu còn nhỏ, chú cho rằng mấy chuyện yêu đương tạm thời không cần phải gấp gáp. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải trưởng thành, tiến bộ.”
Khương Vũ: “Chú Tạ, chú thường xuyên liên lạc với mẹ cháu, hai người… nói cái gì vậy!”
Khương Vũ hoàn toàn không để tâm đến lời khuyên bảo của Tạ Uyên mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào mối quan hệ của ông ta và mẹ cô.
Không thể nào, chẳng lẽ hai người này thật sự bén lửa? Khương Vũ để tay lên ngực tự hỏi. Bây giờ mặc dù Khương Mạn Y không còn trẻ, nhưng mà vẫn xinh đẹp như xưa. Đôi mắt như ‘làn thu thuỷ’[1] ẩn tình khiến cho đàn ông trên đường phải ngoái nhìn.
Từ Khương Mạn Y, Khương Vũ có thể thấy được người phụ nữ không chỉ xinh đẹp ở thời kỳ thanh xuân. Chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, duy trì suy nghĩ tuổi trẻ, dù cho ba mươi tuổi hay là bốn mươi tuổi cũng sẽ đầy quyến rũ.
Có đôi khi Khương Vũ cảm thấy mình không phải con gái ruột của mẹ. Vì bà có phong thái của một mỹ nhân, mà mình lại không di truyền lại được chút gì…
Tạ Uyên thích mẹ, như vậy cũng rất bình thường.
Kiểu đàn ông phong độ như Tạ Uyên thì không biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi vây quanh nhưng ông ta lại vẫn luôn độc thân. Có lẽ là không thích các cô gái trẻ, có khi thích kiểu người có dáng vẻ trưởng thành, dịu dàng.
Chuyện này khiến Khương Vũ rơi vào tình thế khó xử.
Cô rất kính trọng Tạ Uyên. Nếu như Tạ Uyên có thể làm bố dượng của mình thì đó cũng là chuyện tốt.
Nhưng mặt khác, chuyện tình yêu ngày xưa của Trình Dã và Khương Mạn Y lại làm cho cô hết sức cảm động. Vả lại Trình Dã còn là bố ruột của cô!
Đây thật sự là… khó chọn quá đi.
Khương Vũ: “Chú Tạ, chú và mẹ cháu có rất nhiều chủ đề chung sao?”
Tạ Uyên: “…”
Khương Vũ: “Chú yên tâm, cháu là đứa con cởi mở. Cháu sẽ không cản trở hai người đâu. Mẹ cháu phải được hạnh phúc.”
Tạ Uyên: “… Cháu hiểu lầm rồi.”
Khương Vũ: “Không sao không sao, là cháu đoán mò thôi. Chú không cần để ý đến cháu đâu. Những việc này vẫn nên để mẹ cháu tự quyết định.”
Tạ Uyên: “Thật đấy, không phải như thế đâu.”
Khương Vũ: “Ôi, cháu buồn ngủ quá, cháu đi nghỉ trước đây. Chú cũng nên đi nghỉ sớm, không nên thức đêm. Chúc chú ngủ ngon.”
Sau khi nhắn đoạn này, Khương Vũ nhanh chóng thoát khỏi Wechat. Cô nằm ở trên giường, ngây ngẩn nhìn trần nhà một hồi.
Nếu như Tạ Uyên thật sự thích mẹ, mà mẹ cũng có tình cảm với ông ta, Khương Vũ không nên mang tình cảm của Trình Dã vào trong chuyện này.
Coi như ông ta có là bố ruột của mình. Nhưng mà vật đổi sao dời, có lẽ Khương Mạn Y muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Khương Vũ thật sự cũng không hiểu rõ về bố ruột – Trình Dã của mình.
Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp rồi.
Hao tổn tâm trí.
Lúc này, cửa phòng tắm được mở ra, sau đó thì Cừu Lệ đi ra.
Khương Vũ vốn đang nhìn vào điện thoại, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh sáng phát ra từ phần thân trên của cậu thiếu niên.
Trên cổ anh vắt một chiếc khăn tắm màu trắng, nước đọng trên làn da màu lúa mì, cơ bắp hiện lên khi khom người xuống. Nhìn nghiêng cũng có thể thấy được cơ bụng rắn chắc của anh.
Mặt Khương Vũ chợt nóng lên. Cô cố gắng không di dời tầm mắt của mình, chăm chú vào việc chơi điện thoại, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Nhưng lại không nhịn được mà nhìn anh qua đuôi mắt.
Dù gì cũng là con gái, đều khó kháng cự được dáng người hoàn hảo thế này.
Đây thật là… quá mức dụ dỗ.
Cừu Lệ lấy một chiếc máy sấy tóc màu trắng trong va li của Khương Vũ ra, đứng ở trước gương sấy tóc.
Anh nhìn thấy thiếu nữ đang nằm sấp trên giường trong gương. Gò má cô ửng hồng, không tập trung chơi điện thoại, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn sang mình.
Cừu Lệ cúi đầu nhìn thân hình của mình.
Lập tức cảm thấy tự tin.
Anh nghiêng người, dịu dàng gọi: “Tiểu Vũ, tới đây giúp anh sấy tóc.”
Khương Vũ nằm ì trên giường, vùi đầu vào trong chăn bông: “Anh… tự anh sấy đi, sao lại cần em?”
“Anh không biết sấy.”
Khương Vũ cuối cùng cũng chịu đứng lên, xỏ dép lê rồi đi tới nhận máy sấy tóc, lầu bầu nói: “Ngay cả tóc cũng không tự sấy được, bạn trai thật sự vô dụng mà.”
Cừu Lệ thuận thế ôm lấy cô, đặt cô ngồi ở trên bàn trang điểm, mặc cho cô sấy lung tung tóc anh.
“Anh có Tiểu Vũ là đủ rồi.” Anh tựa như đang nũng nịu với cô, kề mặt vào sát cổ của cô, mũi nhẹ nhàng cọ xát tóc mai bên tai cô. Anh ngửi thấy hương chanh thơm nhàn nhạt trên người cô.
“Em là mắt, mũi, lỗ tai,… của anh”
Khương Vũ bị nhột, cô cười khanh khách, vỗ đầu của anh: “Ngồi yên nào.”
Cừu Lệ mặc cô sấy tóc cho mình. Mái tóc dài, đen nhánh của cô rũ xuống đầu vai, đường cong vai rất đẹp. Cô mặc váy ngủ màu trắng bồng bềnh, váy rất rộng, cả cổ váy cũng thế.
Từ góc độ của anh có thể nương theo đường viền cổ áo mà nhìn vào trong. Chiêm ngưỡng cảnh đẹp tuyệt vời…
Chỉ trong một giây, anh dời mắt đi.
Nếu như lúc này có máy đo điện tâm đồ, chắc hẳn sẽ xuất hiện đường thẳng nâng lên hạ xuống như đỉnh Everest.
Khương Vũ không phát hiện ra tâm trạng bối rối của cậu thiếu niên. Cô nghiêm túc sấy tóc giúp anh, nhỏ giọng dặn dò: “Mẹ em nói sau mỗi lần gội đầu, tóc phải được sấy khô. Nếu không sau này sẽ bị đau đầu.”
Trong vô thức, tay của cậu thiếu niên đã dời xuống cổ cô, khẽ chạm vào xương quai xanh.
Tay Khương Vũ khựng lại, nhìn về phía anh. Cô nhìn thấy khao khát mãnh liệt từ trong đôi mắt anh.
Cô hình như dự cảm được điều gì đó, nhẹ nhàng buông máy sấy tóc xuống, sau đó nhắm mắt lại.
Cậu thiếu niên vô cùng kiềm chế khi hôn, không phải là kiểu bão táp như trong tưởng tượng.
Sự khắc chế đó không thuộc về tuổi mười tám.
Thật ra Khương Vũ có bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng về những việc này.
Cô trải qua một cuộc đời hoàn toàn khác. Thậm chí đã trải qua cuộc sống hôn nhân.
Trong cuộc hôn nhân của cô, mỗi ngày đều là sợ hãi, bạo lực đợi chờ. Cho dù là chuyện thân mật nhất cũng ngập tràn đau đớn và vũ nhục.
Thời gian dần trôi qua, Khương Vũ bắt đầu e ngại, bắt đầu trốn tránh.
Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy nhân vật chính trong phim người lớn sung sướng, thoả mãn biết bao thì cô chưa từng cảm thấy đây là chuyện khoái lạc. Thậm chí còn là một loại cực hình.
Cừu Lệ cảm thấy cô đang run rẩy, môi và răng như đang trốn anh. Anh ngừng hôn, sau đó chui vào trong hõm tai cô rồi nhìn cô: “Sợ sao?”
Khương Vũ trốn tránh ánh mắt của anh, tỏ vẻ bĩnh tĩnh nói: “Không, cũng không hẳn.”
“Bây giờ còn mạnh miệng?”
“Thật sự không sợ. Nếu như là Tiểu Lệ, thì em không sợ chút nào.”
Cừu Lệ nắm lấy cằm của cô, ép cô nhìn mình, khóe miệng cong nhẹ lên: “Chẳng lẽ bạn gái của anh đã trải qua chuyện này rồi sao?”
“…”
Ngực cô gái nhỏ hơi phập phồng, lại trốn tránh ánh mắt anh lần nữa.
Cơ thể của cô vẫn là cơ thể khi còn trẻ, nhưng linh hồn đã sớm mang đầy vết thương… Những chuyện dường như không thể chịu nổi kia, tựa như bụi gai lộn xộn ở trong lòng cô.
Rất khó để biến mất.
Vốn chỉ là nói đùa một câu, nhưng phản ứng của cô làm cho anh nhíu mày.
Cừu Lệ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô một hồi lâu, giống như muốn tìm ra chút manh mối từ cô. Anh sầm mặt, thì thầm: “Thật sự sao?”
“Không phải như anh nghĩ.”
“Em mới bao nhiêu tuổi chứ. Lúc ấy đã trưởng thành chưa?”
“Không phải như thế!”
Lòng Cừu Lệ nhất thời phát hỏa, tay bất giác siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Còn lý do gì khác nữa sao. Anh yêu thương, quý trọng cô như vậy nhưng trong quá khứ lại từng bị người khác đối xử như thế…
Khương Vũ biết Cừu Lệ đã hiểu lầm, nhưng là cô không thể giải thích.
Giải thích thế nào, nói mình vẫn là trinh, anh đừng nóng giận?
Cô nên nói gì bây giờ.
Với quan trọng không phải là như thế!
Phản ứng của Cừu Lệ làm cho Khương Vũ hơi nản lòng. Cô đẩy anh ra, thản nhiên nói: “Cừu Lệ, sao… anh ngại ư?”
Cừu Lệ dùng một tay túm lấy cổ áo của cô, hơi thô bạo nhấc cô lên, ném thẳng lên trên giường: “Ông đây nhịn lâu như vậy cũng không dám chạm vào một sợi tóc.”
Khương Vũ định đứng dậy, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay. Cô nhìn thấy trong mắt anh toàn là tơ máu.
“Em mới bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của Cừu Lệ hơi khàn khàn, đè nén và không ngừng lặp lại: “Con mẹ nó em mới có bao nhiêu tuổi!”
“Em đã nói không phải như anh nghĩ…”
“Như thế nào cũng không được.”
“Buông tay!”
Cô gái nhìn thì vừa bé vừa gầy, nhưng sức không nhỏ. Hai người giằng co một hồi cũng bắt đầu hơi kiệt sức.
Cuối cùng vẫn là Khương Vũ nhận sai, dịu dàng nói: “Tiểu Lệ, anh buông em ra trước. Em sẽ nói với anh mọi chuyện.”
Cừu Lệ rốt cục cũng buông lỏng Khương Vũ ra. Ánh mắt của anh tràn đầy bi thương, ngồi đưa lưng về phía cô ở bên giường.
Khương Vũ lúc đầu cũng định nói rõ chuyện tái sinh và app [Đã biết] với anh. Vì quan hệ của hai người đã đến bước này thì không cần phải giấu diếm gì nữa.
Anh có thể lựa chọn không tin, nhưng cô nhất định phải nói thật.
Nhưng khi Khương Vũ chuẩn bị mở miệng nói cho anh biết chuyện mình đã kết hôn thì bỗng app [Đã biết] gửi tin nhắn đến.
“Cảnh cáo, trong quá trình tiến hành nhiệm vụ thì người tái sinh tuyệt đối không được giải thích chuyện kiếp trước. Vì khi nói cho người ủy thác biết sẽ tạo thành nghịch lý về thời gian. Tất cả số tiền trong tài khoản của người tái sinh sẽ bị trừ về số không. Đồng thời người tái sinh cũng sẽ biến mất.”
Khương Vũ: …
Thì ra là không thể nói!
Cừu Lệ lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn cô: “Anh chờ em giải thích.”
Khương Vũ cầm di động, đầu óc nhanh chóng phản xạ, không biết phải nói gì.
Cừu Lệ thông minh như vậy. Một ánh mắt do dự của cô đều không qua được mắt anh, cô nói dối thì rõ ràng là trò đùa trong mắt anh.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể… làm người xấu bịa chuyện thôi.
“Bạn trai, không ngờ nha. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà anh còn quan tâm trinh tiết?”
Mặt của Cừu Lệ thộn ra, sầm mặt giải thích: “Anh không, không quan tâm tới những thứ đó.”
“Vậy cũng không phải.”
Thái độ thờ ơ của cô lại làm cho Cừu Lệ giận sôi lên. Anh rất muốn làm như bố, giáo huấn cô nhóc này một trận nhưng lại không nỡ. Anh chỉ có thể nắm chặt góc áo đến nhăn nhúm của cô.
“Tiểu Vũ… Em biết tim anh đau không, sao em có thể thấy không quan trọng!”
Bất cứ những chuyện không may xảy ra với cô trong quá khứ đều là vết hằn đầy máu trong tim anh.
Khương Vũ nhìn chằm chằm Cừu Lệ, vuốt ve khuôn mặt căng cứng của anh: “Cừu Lệ, em không nghĩ rằng anh xem em tốt đẹp thuần khiết như vậy. Em không phải người được đặt trong lồng kính ở thế giới cổ tích, càng không phải là cô gái ngây thơ, mộng mơ chưa hiểu sự đời.”
Chỉ có từ nhỏ được bố mẹ yêu thương, được nuôi dưỡng trong sự giàu có mới có thể tạo ra một cô gái ngây thơ, mơ mộng như búp bê.
Khương Vũ đã từng trải qua sự tàn khốc của nhân gian, chứng kiến nhiều chuyện bất ngờ, cũng đã gặp ác ma…
Cũng bởi vì như thế, cô mới có thể trân trọng Cừu Lệ một cách chân thành như thế. Nguyện ý mở lại trái tim đã từng bị tổn thương mà đồng ý tiếp nhận anh.
Nhưng nếu như anh không chấp nhận được mình như thế, chỉ có thể nói rõ là hai người không thích hợp.
Khương Vũ đứng lên, sửa sang váy áo một chút, “Em đi tới phòng khác.”
Cừu Lệ thẫn thờ ngồi trên giường. Anh nhìn thấy cô rời đi nhưng không cản lại.
[1]‘Làn thu thủy’: ví đôi mắt như làn nước mùa thu long lanh, trong vắt. Như Nguyễn Du đã miêu tả đôi mắt, lông mày của Thúy Kiều ở câu thơ sau:
Làn thu thủy nét xuân sơn.
Danh sách chương