Lúc Y Đông đang mê mẩn học bù thì Khổng Thu ở phim trường cũng bận rộn không kém. Cam Y đứng ở một chỗ không xa để tiện giám sát cậu, hễ có gì liền bước ra hỗ trợ một tay. Cam Y không biết Khổng Thu đã thật sự thông suốt hay chưa, nhưng xem biểu hiện ra mặt của cậu thì dường như Khổng Thu đang cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Ngay lúc Khổng Thu thương tâm cực điểm, trái tim Cam Y dường như cũng đã lạc đi đâu mất.

Nếu như nói mèo mắt xanh thiên tính lạnh lùng vô tình, thì đồng thời tình cảm mà họ dành cho người hầu có thể sánh như trời cao biển rộng. Cam Y không sao tưởng tượng được một ngày nào đó mình cũng sẽ đi được đến bước này cùng với người hầu của mình. Cam Y hẳn sẽ yêu thương người hầu của mình, sẽ chiếu cố người đó, sẽ mang lại cho người đó một cuộc sống hạnh phúc, nhưng Cam Y sẽ không thể như đại ca và Đề Cổ, vì người hầu của mình mà trả giá hết thảy. Năng lực của Cam Y chỉ vừa đạt đến “Tỉnh”, mà lại là giai đoạn thấp nhất của “Tỉnh”, điều này nghĩa là Cam Y căn bản không thể mang lại cho người hầu của mình sự an toàn tuyệt đối, cho nên sau chuyện đại ca và Đề Cổ lần này, Cam Y đã đem ý tưởng đi tìm người hầu của mình vứt ra khỏi đầu, không phải bản thân không có ý muốn tu luyện, khát vọng theo đuổi năng lực của Miêu Linh Tộc vốn không có điểm dừng, nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm, năng lực của Cam Y đến đây đã là cực hạn rồi, không thể đột phá được nữa.

Khổng Thu đang ngồi cùng với đạo diễn theo dõi mấy diễn viên, còn Cam Y thì tìm một chỗ vắng vẻ, ít người qua lại mà ngồi xuống, trong lòng lại không khỏi dâng lên thương cảm. Có lẽ sự ra đi đột ngột của Đề Cổ đã khiến cho Cam Y ngày càng đa sầu đa cảm hơn, Cam Y cảm thấy bản thân càng ngày càng dễ khóc. Nhớ trước đây bản thân cũng vì cái tật mít ướt này mà bị chị hai trêu đùa không biết bao nhiêu lần, bây giờ nếu để chị hai nhìn thấy, thế nào chị ấy cũng cười đến rụng răng luôn. Hít hít mấy cái, hai mắt Cam Y chăm chú quan sát Khổng Thu, trong đầu lại bất chợt nghĩ đến Y Đông. Y Đông là nhân loại, bé cùng lắm chỉ sống đến trăm tuổi mà thôi, có một ngày nào đó, Cam Y sẽ phải trơ mắt nhìn cảnh Y Đông lụm khụm, già nua, bệnh tật rời khỏi dương thế. Chỉ cần nghĩ đến đây, Cam Y cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu Y Đông là người hầu của Cam Y, thì sau khi bé lên mười sáu, Cam Y sẽ cùng bé ký kết khế ước chủ tớ, như vậy hai người có thể vĩnh viễn cùng nhau cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng Y Đông lại không phải, cho dù bản thân có muốn đến đâu đi chăng nữa cũng không thể làm trái thiên mệnh mà cùng ký khế ước với Y Đông. Sau khi xác nhận được chuyện này, Cam Y cảm thấy thật bất đắc dĩ khi bản thân lại là tộc nhân của Miêu Linh Tộc, lần đầu tiên, Cam Y cảm thấy bi ai cho chính mình. Tộc nhân Miêu Linh Tộc chỉ dâng trào dục vọng với người hầu của mình, mặc kệ người đó bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, vẫn có thể cảm nhận được, đây chính là thiên tính của Miêu Linh Tộc.

Ngay từ khi nhặt được Y Đông, trực giác đã cho Cam Y biết cậu bé không cho hắn bất kỳ cảm giác nào khác chứ đừng nói gì đến dục vọng hay cơ khát. Cho dù Y Đông chỉ mới là một cậu bé, nhưng ngay từ lần đầu gặp gỡ đã không có cảm giác đó thì sau này cũng không thể có. Mà thân là nhân loại, Y Đông lại càng không thể trở thành chủ nhân của Cam Y. Với Cam Y mà nói, thân phận chủ nhân hay người hầu đều không quan trọng, cái nào cũng như nhau cả mà thôi, nhưng Y Đông lại không phải là một nửa thiên định của Cam Y.

Áp chế thương tâm, Cam Y tự khích lệ bản thân. Mặc kệ Y Đông có thể sống được bao lâu, mình cũng sẽ mang lại cho bé một cuộc sống tựa như vương tử, như đế vương suốt cuộc đời. Y Đông đã đoạn tuyệt quan hệ với hai người kia, mình sẽ không để bọn họ xuất hiện trước mặt bé, bọn họ và Y Đông đã không còn quan hệ gì với nhau. Y Đông bây giờ là con của mình, là con trai của Cam Y này.

Hoàn thành chương trình học buổi chiều xong, Y Đông ngồi trong thư phòng làm bài tập, Mục Dã xuống bếp chuẩn bị cơm tối. Nếu trước đây chỉ là suy đoán, thì hiện tại Mục Dã có thể chắc chắn trong vòng hai tháng ngắn ngủi có thể giúp Y Đông theo kịp kiến thức của lớp ba tiểu học là chuyện không thành vấn đề, Y Đông rất thông minh, mà điều đáng quý nhất chính là bé thật sự, thật sự rất cố gắng. Một cậu bé có ý chí như vậy, chuyện học nhất định không thành vấn đề.

Làm xong bài tập, Y Đông liền xuống bếp giúp một tay, Mục Dã cũng không cự tuyệt, còn nhường chỗ cho bé nhặt rau. Nhặt được một nửa, Y Đông vốn nhịn đã mấy hôm nay, liền quyết định lên tiếng: “Chú Mục ơi, con có thể hỏi chú một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Mục Dã quay đầu qua.

Y Đông khẽ hỏi: “Chủ nhân và người hầu của Miêu Linh Tộc là sao vậy chú?”

Mục Dã sững sờ, trong lòng có chút ảo não, mấy hôm nay vì chuyện của Khổng Thu mà bọn họ vẫn chưa nghĩ đến chuyện giấu diếm Y Đông. Có nên nói dối gạt bé không đây? Dù sao Cam Y cũng không hy vọng bé biết chuyện này.

Y Đông nhìn thấu do dự của Mục Dã, có chút lo lắng nói: “Chú Mục, chú nói cho con biết đi, con thật sự muốn biết lắm.”

Mục Dã nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này con nên đi hỏi papa con thì hơn. Không phải chú không muốn cho con biết mà là….. papa con mỗi lần nghĩ đến vấn đề này đều vô cùng thương tâm, cho nên để papa trực tiếp nói cho con thì tốt hơn.”

Y Đông đứng lên, nói: “Con biết papa rất khổ sở, cho nên con mới không muốn hỏi papa. Chú Mục, chú nói cho con biết đi mà.” Nhìn ánh mắt trong suốt của Y Đông, Mục Dã không sao nói ra được lời từ chối. Sau một hồi khá lâu, y lau tay, kéo một cái ghế đến, ngồi đối diện Y Đông, nói: “Được rồi, để chú nói cho con biết.”

Y Đông lập tức ngồi xuống, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác trương không sao dằn lại. Mục Dã nói rất chậm, tận lực để Y Đông có thể hiểu hết những gì mà mình muốn truyền đạt. Sau khi y nói xong, trên mặt Y Đông không giấu được nỗi thất vọng, nhưng rất nhanh, bé đã khôi phục lại bình tĩnh, trước khi Mục Dã kịp lên tiếng, liền nói: “Chú Mục, cám ơn chú.”

Mục Dã cầm tay Y Đông an ủi: “Tiểu Đông, papa con thật sự luôn hy vọng con và anh ấy có thể bên nhau mãi mãi, những chuyện này anh ấy cũng không có cách nào thay đổi được, con không nên oán trách anh ấy. Một khi thời điểm biệt ly đến, người thống khổ nhất chính là bản thân anh ấy.”

“Con không trách papa.” Trên mặt Y Đông hiện lên vẻ kiên định, “Chú Mục, con sẽ nói cho papa biết, mặc kệ con có thể sống được bao lâu đi chăng nữa, con sẽ đều ở bên papa, con sẽ không bao giờ rời khỏi papa.”

Mục Dã xoa đầu Y Đông, không biết nên nói gì. Bây giờ y kể cho Y Đông nghe chuyện này đúng là còn quá sớm, nhưng Y Đông không giống với những đứa trẻ khác, sớm cho bé biết, bé càng có nhiều thời gian để chuẩn bị sẵn sàng, đế lúc đó, có lẽ bé sẽ không quá thống khổ.

“Chú Mục, con đi nhặt rau đây.”

“….Ừm.”

Tại sao Tiểu Đông lại không phải là người hầu của Cam Y kia chứ? Mục Dã không nhịn được lại một lần nữa tự cảm thán trong lòng.

Hơn chín giờ tối, Khổng Thu bị đông lạnh đến tê cứng được Cam Y mang trở về. Ngồi bên bàn cơm xì xụp húp chén canh nóng hôi hổi, vẻ hạnh phúc trên mặt Khổng Thu làm người ta khó tưởng tượng được mấy hôm trước cậu còn khóc lóc phi thường thê thảm. Bất quá nhìn cậu như thế này, cả Cam Y lẫn Mục Dã đều cảm thấy hòan toàn yên tâm, tin rằng không bao lâu nữa, Khổng Thu sẽ có thể vượt qua nỗi thống khổ vì Blue đột ngột đi Đan Á.

Cơm nước xong xuôi, Khổng Thu chủ động yêu cầu tự mình rửa chén. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Khổng Thu cuộn mình nằm trên ghế sofa, nói: “Mục Mục, bộ phim của công ty chúng ta cũng sắp hoàn tất rồi. Mấy hôm nữa là Tết Nguyên Đán, tổng tài tổ chức một bữa party mừng ra mắt phim, anh ấy muốn nhờ em hỏi xem anh có đến được không? Anh ấy nói chỉ cần anh ấy tự mình gọi điện thì anh nhất định sẽ không bao giờ chối từ, nhưng hiện tại sức khỏe anh vẫn chưa ổn định, anh ấy không muốn miễn cưỡng anh.”

“Em đi không?” Mục Dã hỏi.

Khổng Thu bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Em là phó đạo diễn, nhất định phải có mặt là cái chắc rồi, tổng tài nói đó là ý của bên tập đoàn Medoc, đến lúc đó còn mở họp báo chiêu đãi phóng viên để tuyên truyền cho phim nữa, nên em nhất định phải đi.”

“Tập đoàn Medoc?” Cam Y nhíu mày, nói vậy cái tên Berilmonto gì gì đó cũng sẽ đến sao?”

“Đương nhiên.” Khổng Thu không để ý đáp.

Mục Dã hỏi: “Berilmonto? Hắn có gì không ổn sao?” Y và người kia từng gặp mặt một lần, cũng không thể nói là có hảo cảm gì cho lắm.

Cam Y nói: “Lần trước hắn đến phim trường, lúc nào cũng tranh thủ mời Tiểu Thu Thu đi dùng cơm riêng, anh đã phái người điều tra về nhân thân của hắn, cuộc sống riêng tư sạch sẽ đến mức giả dối luôn, anh không ưa tên đó.”

Mục Dã cũng gật đầu đầy thấu hiểu, nói: “Em không đi đâu, em ở nhà với Tiểu Đông, anh Cam Y đi với Trọng Ni đi.”

“Được rồi.”

Khổng Thu nhìn về phía Y Đông: “Hay là mọi người cùng đi luôn được không? Dẫn Tiểu Đông theo, dù sao sau này cậu bé cũng phải tham dự mấy buổi tiệc tùng kiểu này, sớm thể nghiệm một chút cũng không tệ.”

Y Đông lập tức vô cùng hiểu chuyện từ chối: “Con không đi đâu, con ở nhà được mà.”

Cam Y cũng lập tức nói: “Ngày đó không phải sẽ có rất nhiều phóng viên sao? Hay là đừng để Tiểu Đông đi thì tốt hơn, anh không muốn bọn họ chụp ảnh của bé.” Nghĩ kỹ lại, vạn nhất Tiểu Đông lên tivi rồi để cha mẹ bé biết có thể sẽ gây thêm không ít phiền toái. Khổng Thu nói: “Được rồi, vậy anh Cam Y đi chung với em.”

“Vừa lúc anh muốn bồi dưỡng tiếng Anh cho Tiểu Đông. Này, đúng rồi.” Mục Dã cười cười nói: “Từ hôm nay trở đi, lúc ở nhà chúng ta sẽ dùng tiếng Anh để nói chuyện, để Tiểu Đông có môi trường học tập một cách sáng tạo.”

“English?” Cam Y bật người, sửa miệng hỏi.

“Yes.”

“Ok, no problem.”

“Đông, come on.” Ba người nhìn Y Đông mỗi người một câu, Y Đông ngơ ngác ngồi một chỗ, vẻ mặt mờ mịt, có ý gì đây? Không phải là đang bàn về chuyện chú Thu phải tham gia buổi tiệc gì đó sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện