Diệp Thanh Huyền hét lớn. 

 Chấp sự tông môn xung quanh lập tức chuyển vận tiên lực cho năm vị trưởng lão, sau đó năm vị trưởng lão tập trung tiên lực vào trên người Diệp Thanh Huyền. 

 Khí tức của Diệp Thanh Huyền tăng vọt, sự tồn tại kinh khủng sánh ngang với một nửa Tiên Vương, bà ta tế ra gương đồng cũ nát, gương đồng treo giữa không trung, đối diện trực tiếp với Trần Mục. 

 Gương đồng phóng ra ánh sáng mờ ảo, lúc Trần Mục bị quang mang thần bí bao phủ, không gian quanh thân hắn dường như bị giam cầm, Diệp Thanh Huyền lạnh lùng nói: “Dừng ở đây đi!” 

 Pháp chỉ trên người Trần Mục bay lên không trung, bên trên mang theo huyết sắc, đó là Chí Tôn Huyết bị dính vào lúc bao bọc tiên cốt, quang mang của gương đồng bị pháp chỉ áp chế. 

 Diệp Thanh Huyền cau mày, bà ta không ngờ Trần Mục còn có át chủ bài, nếu như hắn thôi động Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp thì chỉ sợ dù bà ta có chiến trận gia trì cũng không có phần thắng. 

 Trần Mục thuấn di đến trước mặt Diệp Thanh Huyền, Thanh Vân kiếm mang theo tiên lực đáng sợ, không gian vặn vẹo vỡ nát. 

 Diệp Thanh Huyền cũng giải phóng ra tiên lực cường đại, dưới sự gia trì của chiến trận, sức lực bây giờ của bà ta vượt xa cường giả Kiếm Thần, khoảnh khắc hai thanh Tiên Kiếm vam chạm vào nhau, gợn sóng không gian lan ra, Trần Mục bị đánh lui ra mấy chục trượng. 

 Trong mắt Trần Mục nồng đậm chiến ý, hắn thôi động Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng, thần lực tràn ra, hai cánh tay được lân giác kim sắc bao trùm, giống như được áo giáp bao phủ. 

 Diệp Thanh Huyền muốn tốc chiến tốc thắng: “Đưa hết toàn bộ lực lượng của các ngươi cho ta mượn!” 

 Năm vị trưởng lão và mấy chục vị chấp sự cùng lúc giao hết toàn lực, sức lực của Diệp Thanh Huyền lại tăng vọt lần nữa. 

 Dưới tiên áp cường ngạnh, quy tắc bị xáo trộn, Trần Mục không cách nào thuấn di không gian, hắn vẫn lao về phía Diệp Thanh Huyền như cũ, Diệp Thanh Huyền vung kiếm, kiếm quang rực rỡ phá không bay ra. 

 Diệp Thanh Huyền giành xuất chiêu trước, Trần Mục không có không gian né tránh, Trần Mục không hề trốn, Hỗn Độn Chung xuất hiện, chuông lớn u ám ngăn chặn tia tiên quang rực rỡ kia. 

 Trần Mục lao ra từ trong bóng mờ của Hỗn Độn Chung, kiếm quang tử kim hoành không xuất thế, con ngươi Diệp Thanh Huyền co rút lại, hắn dùng tiên lực ngưng kết ra bình phong ở trước người. 

 Răng rắc! 

 Tiên quang phá vỡ bình phong. 

 Diệp Thanh Huyền cảm giác cái chết đến gần, bà ta muốn né tránh nhưng quy tắc xung quanh bị sức mạnh Hỗn Độn áp chế, bà ta hoàn toàn không thể nào thuấn di không gian. 

 Ầm! 

 Tiếng nổ vang lên. 

 Cung điện và dãy núi ở lân cận đều bị san thành bình địa, dù là tiên thổ cũng bị hủy hoại rất nghiêm trọng. 

 Diệp Thanh Huyền bị ép phải chọn cách tự làm nổ nhục thân, đầu bà ta thừa cơ thoát khỏi tia kiếm quang kia, cường giả kết trận chịu phải phản phệ, lũ lượt rút lui ho ra máu. 

 Hồng Mông Thạch Tháp che chở cho Trần Dao, nàng ta nhìn bóng lưng của ca ca, cảm thấy cực kỳ yên tâm, biết hắn muốn báo thù cho chính mình, khuôn mặt đẹp hiện lên ý cười. 

 Trần Mục lại thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ. 

 Tiếng sấm sét vang lên, Thanh Vân kiếm phá không chĩa thẳng vào đầu Diệp Thanh Huyền muốn tru sát bà ta. 

 Tu tiên giả xung quanh kinh hãi thất sắc, Ôn Huyền Âm ở phía xa cũng trừng lớn mắt. 

 Nhưng Thanh Vân kiếm chợt ngừng lại giữa không trung. 

 Giữa thiên địa bỗng nhiên tĩnh mịch, Diệp Thanh Huyền sớm đã bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi, bà ta nhanh chóng đúc lại nhục thân. 

 Tuy rằng cường giả Kiếm Thần có thể cắt chi trùng sinh, nhưng phần lớn thân thể nguyên sinh của Diệp Thanh Huyền đã bị hủy, trừ khi có đại dược đỉnh tiêm, còn không thì rất khó quay lại đỉnh phong. 

 Răng rắc. 

 Trên Thanh Vân kiếm xuất hiện vết nứt. 

 Trần Mục cau mày, hắn muốn thu hồi Thanh Vân kiếm nhưng có cỗ thế lực hùng mạnh giam cầm Thanh Vân kiếm, sau đó Thanh Vân kiếm bị bàn tay to vô hình bóp nát. 

 Mảnh vụn của Thanh Vân kiếm rơi xuống ào ào. 

 Trần Mục nắm chặt nắm đấm, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong Thái Thanh Tiên Cung, hắn biết quái vật khổng lồ ngủ say kia đã thức tỉnh, Diệp Thanh Huyền chắp tay nói: “Đa tạ lão tổ tông ra tay tương trợ, xin lão tổ tông bắt sống kẻ này!” 

 Chỗ sâu trong mây mù có thân ảnh mờ ảo bước ra, đó là hình chiếu của Chí Tôn, hắn ta ném ra tấm bia hắc thạch qua không trung, khối bia hắc thạch kia rơi xuống như cỗ quan tài khổng lồ. 

 Bia hắc thạch trấn áp Ma Thần, Ma Thần kia bị đè xuống, nửa quỳ bên ngoài Thái Thanh Tiên Cung. 

 Tịnh Vân lão tổ dẫn theo rất nhiều cường giả chạy đến chỗ sâu trong tông môn, rất nhanh Trần Mục đã bị bao vây bởi các nhóm. 

 Trần Mục quay người lại, mỉm cười mở miệng: “Dao Dao, muội yên tâm, ca ca sẽ đưa muội về nhà.” 

 Trần Dao nặng nề gật đầu, khuôn mặt đẹp chứa ý cười: “Ca, muội tin tưởng huynh.” 

 Tịnh Vân lão tổ khom người hành lễ với thân ảnh mờ ảo kia, thở dài nói: “Là lão ẩu vô dụng, không ngờ loại chuyện nhỏ này còn có thể kinh động đến sư thúc.” 

 Ở bên cạnh Trần Mục cũng có thân ảnh ngưng kết, lúc lão Chu xuất hiện, giữa thiên địa lại trở nên tĩnh mịch. 

 Tịnh Vân lão tổ bỗng nhiên cau mày. 


 Bỗng nhiên giữa thiên địa rung chuyển, mây gió đổi màu, toàn bộ Thái Thanh Tiên Cung đều rung lắc, thân ảnh mơ hồ kia đột nhiên tiêu tan, người trung niên tóc xám càng áp bức hơn xuất hiện, tu tiên giả xung quanh lũ lượt quỳ xuống. 

 Cách rất xa Trần Mục cũng có thể cảm nhận được áp lực, hắn hiểu rõ đó chính là Chí Tôn, khó mà nhìn thẳng, phóng tầm mắt khắp Tiên giới cũng là sự tồn tại đếm được trên đầu ngón tay. 

 “Bản tôn đã sắp quên mất cái tên này, không ngờ ngươi còn có thể nhớ, là vinh dự của ta.” Tiêu Lạc Mộc cách không trung hành lễ với lão Chu. 

 Trần Mục nhìn chăm chú vào lão Chu, suy cho cùng ông ta chỉ còn là một mảnh tàn cốt nhuốm máu, đối diện với Chí Tôn sống sờ sờ, bọn họ có thể rời khỏi hay không còn phải dựa vào lão Chu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện