Lâm Sâm cười cười:
"Hôm nay là sinh nhật bạn gái cậu, không đi thì cô ấy sẽ giận đấy. Tôi không sao, dù sao vợ tôi cũng hiểu. Các cậu còn trẻ, đừng để chiến tranh lạnh làm mất tình yêu."
Nghe vậy, đồng nghiệp cảm kích vô cùng:
"Anh Sâm, anh đúng là người tốt!"
"Mau đi đi, mau đi đi. Chỉ cần mai nộp đúng hạn là được."
Đồng nghiệp cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
Chỉ còn lại mình Lâm Sâm ngồi trước máy tính, hai mắt dán chặt vào bảng kế hoạch. Anh thở dài, biết rằng tối nay mình chắc chắn lỡ chuyến xe cuối cùng.
Con trai vừa mới chào đời được hai tháng. Nghĩ đến tiền sữa bột, tiền tã giấy, Lâm Sâm chỉ có thể gồng mình làm thêm, gác hết mệt mỏi sang một bên.
Phiêu Vũ Miên Miên
Trong lúc pha cà phê ở phòng giải khát, anh tranh thủ gọi video cho vợ.
Màn hình hiện lên khuôn mặt vợ anh – vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
"Chồng, hôm nay mấy giờ anh về?"
Lâm Sâm cười khổ, đưa mắt nhìn bình cà phê:
"Ai biết được, bên A làm khó quá. Nhưng thôi, để anh nhìn con chút đi."
"Anh này... Thôi được rồi."
Một lát sau, vợ anh di chuyển điện thoại, chiếu vào nôi. Đứa bé đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Ban nãy khóc cả ngày, vừa b.ú xong thì ngủ thiếp đi."
Lâm Sâm nhìn con, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn em nhiều lắm."
"Anh đã ăn tối chưa?" Vợ anh hỏi.
"Cũng tạm ổn, gọi đồ giao tận nơi rồi."
"Ừm... Vậy anh cố gắng lên nha. Về sớm chút."
"Được. Gặp lại sau nhé, bà xã."
Cúp máy, Lâm Sâm thở dài. Nếu vợ biết anh còn đang ôm thêm việc của đồng nghiệp, chắc chắn sẽ lại lo lắng.
"Thôi kệ, làm cho xong đã..."
Anh rót thêm cà phê, chuẩn bị pha cho các đồng nghiệp.
Nhưng đúng lúc đó, anh bỗng cảm thấy một luồng ù tai rất mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ơ?"
Lâm Sâm giật mình. Anh nhận ra mình không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa – cả tiếng đồng nghiệp bên ngoài phòng, cả tiếng nước cà phê đang chảy.
Huyễn thính, tức là hiện tượng nghe thấy những âm thanh vốn không tồn tại.
Lúc này, bên tai Lâm Sâm bỗng vang lên những tiếng động kỳ quái. Anh chậm rãi đặt bình cà phê xuống, đưa tay xoa xoa lỗ tai, hy vọng cơn ù tai sẽ giảm bớt. Thế nhưng, tình trạng đó không hề thuyên giảm, ngược lại còn càng lúc càng nghiêm trọng.
Âm thanh lạ mỗi lúc một nhiều khiến Lâm Sâm cảm thấy choáng váng. Anh gần như không thể phân biệt nổi những tiếng động bình thường quanh mình nữa. Vội vã bước ra khỏi phòng giải khát, anh lao nhanh ra khỏi văn phòng, chạy thẳng đến hành lang, rồi đẩy cửa nhà vệ sinh, mở vòi nước và lấy nước rửa tai.
Dù biết cách làm này có thể vô dụng, nhưng vào lúc này, anh chỉ còn biết thử đại. Tiếng ù tai bên tai anh đã quái dị đến mức không thể hình dung nổi.
Cuối cùng, những âm thanh lạ cũng ngừng lại. Nhưng lúc này, Lâm Sâm phát hiện ra mình hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa — dù vòi nước vẫn đang chảy mạnh, nhưng bên tai anh, tuyệt nhiên là một mảnh yên lặng như tờ.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Lâm Sâm hoảng hốt. Anh cố gắng lớn tiếng hét lên:
"Uy uy, này này này!"
Nhưng dù cố gắng thế nào, anh cũng không thể nghe thấy tiếng của chính mình.
Sự mất thính giác đột ngột khiến anh sợ hãi cực độ. Không lẽ vì làm thêm giờ quá nhiều nên thần kinh có vấn đề? Anh đứng c.h.ế.t lặng trong nhà vệ sinh trống trải, lòng dâng lên một nỗi hoang mang tột độ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai:
"Không! Không! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"
Lâm Sâm sững người, thậm chí còn mừng rỡ vì nghĩ rằng mình đã nghe lại được âm thanh. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng chuyển thành kinh hoàng — vì anh nhận ra đó chính là giọng nói của bản thân mình!
Anh hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nhưng nhà vệ sinh trống trơn, các buồng đều mở cửa, bên trong không có lấy một bóng người.
Ra khỏi nhà vệ sinh, anh cũng không thấy ai quanh đó.
"Vừa rồi... chẳng lẽ là huyễn thính?" Ý nghĩ này khiến toàn thân Lâm Sâm nổi da gà. Anh vội đưa tay bịt chặt hai tai. Lúc này, thính giác của anh cuối cùng cũng dần hồi phục.
Quay trở lại văn phòng, anh bước nhanh tới hỏi các đồng nghiệp:
"Vừa rồi có ai đi vào khu nhà vệ sinh không?"
Các đồng nghiệp đang làm việc quay lại nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Không có ai cả."
"Vừa rồi anh là người duy nhất đi vệ sinh."
"Đúng vậy, chẳng có ai khác đâu."
Trong bộ phận kế hoạch quảng cáo, Lâm Sâm có mối quan hệ khá tốt với mọi người, và anh cũng tin rằng chẳng ai rảnh rỗi tới mức bắt chước giọng mình để trêu đùa.
"Có khi nào mình nên đi bệnh viện kiểm tra một chuyến? Nhưng nên đến Khoa Tai Mũi Họng hay Khoa Thần Kinh đây?" Anh nghĩ thầm, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Cơn huyễn thính vừa rồi khiến anh nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng tại thành phố K...
"Có lẽ... lời nguyền từ căn hộ đó vẫn chưa chấm dứt?"
"Hôm nay là sinh nhật bạn gái cậu, không đi thì cô ấy sẽ giận đấy. Tôi không sao, dù sao vợ tôi cũng hiểu. Các cậu còn trẻ, đừng để chiến tranh lạnh làm mất tình yêu."
Nghe vậy, đồng nghiệp cảm kích vô cùng:
"Anh Sâm, anh đúng là người tốt!"
"Mau đi đi, mau đi đi. Chỉ cần mai nộp đúng hạn là được."
Đồng nghiệp cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
Chỉ còn lại mình Lâm Sâm ngồi trước máy tính, hai mắt dán chặt vào bảng kế hoạch. Anh thở dài, biết rằng tối nay mình chắc chắn lỡ chuyến xe cuối cùng.
Con trai vừa mới chào đời được hai tháng. Nghĩ đến tiền sữa bột, tiền tã giấy, Lâm Sâm chỉ có thể gồng mình làm thêm, gác hết mệt mỏi sang một bên.
Phiêu Vũ Miên Miên
Trong lúc pha cà phê ở phòng giải khát, anh tranh thủ gọi video cho vợ.
Màn hình hiện lên khuôn mặt vợ anh – vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
"Chồng, hôm nay mấy giờ anh về?"
Lâm Sâm cười khổ, đưa mắt nhìn bình cà phê:
"Ai biết được, bên A làm khó quá. Nhưng thôi, để anh nhìn con chút đi."
"Anh này... Thôi được rồi."
Một lát sau, vợ anh di chuyển điện thoại, chiếu vào nôi. Đứa bé đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Ban nãy khóc cả ngày, vừa b.ú xong thì ngủ thiếp đi."
Lâm Sâm nhìn con, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn em nhiều lắm."
"Anh đã ăn tối chưa?" Vợ anh hỏi.
"Cũng tạm ổn, gọi đồ giao tận nơi rồi."
"Ừm... Vậy anh cố gắng lên nha. Về sớm chút."
"Được. Gặp lại sau nhé, bà xã."
Cúp máy, Lâm Sâm thở dài. Nếu vợ biết anh còn đang ôm thêm việc của đồng nghiệp, chắc chắn sẽ lại lo lắng.
"Thôi kệ, làm cho xong đã..."
Anh rót thêm cà phê, chuẩn bị pha cho các đồng nghiệp.
Nhưng đúng lúc đó, anh bỗng cảm thấy một luồng ù tai rất mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ơ?"
Lâm Sâm giật mình. Anh nhận ra mình không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa – cả tiếng đồng nghiệp bên ngoài phòng, cả tiếng nước cà phê đang chảy.
Huyễn thính, tức là hiện tượng nghe thấy những âm thanh vốn không tồn tại.
Lúc này, bên tai Lâm Sâm bỗng vang lên những tiếng động kỳ quái. Anh chậm rãi đặt bình cà phê xuống, đưa tay xoa xoa lỗ tai, hy vọng cơn ù tai sẽ giảm bớt. Thế nhưng, tình trạng đó không hề thuyên giảm, ngược lại còn càng lúc càng nghiêm trọng.
Âm thanh lạ mỗi lúc một nhiều khiến Lâm Sâm cảm thấy choáng váng. Anh gần như không thể phân biệt nổi những tiếng động bình thường quanh mình nữa. Vội vã bước ra khỏi phòng giải khát, anh lao nhanh ra khỏi văn phòng, chạy thẳng đến hành lang, rồi đẩy cửa nhà vệ sinh, mở vòi nước và lấy nước rửa tai.
Dù biết cách làm này có thể vô dụng, nhưng vào lúc này, anh chỉ còn biết thử đại. Tiếng ù tai bên tai anh đã quái dị đến mức không thể hình dung nổi.
Cuối cùng, những âm thanh lạ cũng ngừng lại. Nhưng lúc này, Lâm Sâm phát hiện ra mình hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa — dù vòi nước vẫn đang chảy mạnh, nhưng bên tai anh, tuyệt nhiên là một mảnh yên lặng như tờ.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Lâm Sâm hoảng hốt. Anh cố gắng lớn tiếng hét lên:
"Uy uy, này này này!"
Nhưng dù cố gắng thế nào, anh cũng không thể nghe thấy tiếng của chính mình.
Sự mất thính giác đột ngột khiến anh sợ hãi cực độ. Không lẽ vì làm thêm giờ quá nhiều nên thần kinh có vấn đề? Anh đứng c.h.ế.t lặng trong nhà vệ sinh trống trải, lòng dâng lên một nỗi hoang mang tột độ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai:
"Không! Không! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"
Lâm Sâm sững người, thậm chí còn mừng rỡ vì nghĩ rằng mình đã nghe lại được âm thanh. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng chuyển thành kinh hoàng — vì anh nhận ra đó chính là giọng nói của bản thân mình!
Anh hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nhưng nhà vệ sinh trống trơn, các buồng đều mở cửa, bên trong không có lấy một bóng người.
Ra khỏi nhà vệ sinh, anh cũng không thấy ai quanh đó.
"Vừa rồi... chẳng lẽ là huyễn thính?" Ý nghĩ này khiến toàn thân Lâm Sâm nổi da gà. Anh vội đưa tay bịt chặt hai tai. Lúc này, thính giác của anh cuối cùng cũng dần hồi phục.
Quay trở lại văn phòng, anh bước nhanh tới hỏi các đồng nghiệp:
"Vừa rồi có ai đi vào khu nhà vệ sinh không?"
Các đồng nghiệp đang làm việc quay lại nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Không có ai cả."
"Vừa rồi anh là người duy nhất đi vệ sinh."
"Đúng vậy, chẳng có ai khác đâu."
Trong bộ phận kế hoạch quảng cáo, Lâm Sâm có mối quan hệ khá tốt với mọi người, và anh cũng tin rằng chẳng ai rảnh rỗi tới mức bắt chước giọng mình để trêu đùa.
"Có khi nào mình nên đi bệnh viện kiểm tra một chuyến? Nhưng nên đến Khoa Tai Mũi Họng hay Khoa Thần Kinh đây?" Anh nghĩ thầm, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Cơn huyễn thính vừa rồi khiến anh nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng tại thành phố K...
"Có lẽ... lời nguyền từ căn hộ đó vẫn chưa chấm dứt?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương