Ước mơ thực sự của Đới Lâm rất đơn giản: chỉ mong kiếm được thật nhiều tiền. Hắn muốn rời khỏi căn phòng chật hẹp mà mình đang ở chung với em trai, không còn để bố mẹ phải vất vả ngược xuôi chỉ để lo nổi học phí cho hai anh em. Hắn muốn có thể mua những thứ mình thích, ăn những món mình thèm, không phải chắt bóp từng đồng.
Hắn từng nghĩ, chỉ cần công việc có thể kiếm tiền, bất kể là gì hắn cũng sẽ làm. Nhưng nếu trong bài văn nói thẳng ra rằng "tôi chỉ muốn kiếm tiền", chắc chắn sẽ bị đánh giá là thiếu lý tưởng. Vì vậy, Đới Lâm quyết định chọn một nghề nghe cao quý hơn – bác sĩ.
Thực ra, hắn chưa từng nghĩ sẽ trở thành bác sĩ. Nếu không phải bác sĩ, hắn cũng có thể dễ dàng bịa ra rằng mình mơ ước làm cảnh sát, quân nhân, hay nhà khoa học. Thế là bài văn ra đời.
Không ngờ rằng, trong giờ đọc bài, giáo viên còn mang ra một bài văn khác cũng với chủ đề "ước mơ làm bác sĩ". Tác giả chính là La Nhân, một bạn học cũng vừa nhảy lớp lên trường trung học này như hắn.
Tan học, La Nhân vui vẻ bước đến bên bàn Đới Lâm, ánh mắt lấp lánh:
"Không ngờ cậu cũng có ước mơ làm bác sĩ đó nha! Tớ cứ tưởng cậu lạnh lùng lắm, không ngờ lại chọn một nghề thiêng liêng như vậy! Chúng ta làm bạn tốt đi?"
Phiêu Vũ Miên Miên

Đới Lâm có chút bất ngờ. Trong ấn tượng của hắn, La Nhân luôn đứng đầu toàn khối, khiến hắn chỉ có thể yên phận với vị trí thứ hai. Nhưng tính cách của La Nhân lại hoàn toàn không cao ngạo như hắn tưởng.
"Ừm... được thôi." Đới Lâm đáp.
Hắn biết, duỗi tay không đánh người mặt mỉm cười. Huống chi, làm bạn với một học bá như La Nhân cũng chẳng thiệt gì.
"Sáng tác của cậu thật sự rất hay đó! Tớ nghe mà cảm động quá trời!" La Nhân hăng hái nói, "Đặc biệt là câu: 'Nếu tôi có thể trở thành bác sĩ, tôi sẽ cống hiến hết mình để loại trừ bệnh tật cho mọi người.' Thật sự rất cảm động."
Đới Lâm thầm cảm thấy kỳ lạ. Câu đó chẳng phải hắn tiện tay sao chép lời thề của sinh viên y khoa trên mạng thôi sao? Không ngờ lại có người xúc động đến vậy.
Lúc đó, hắn không có cảm xúc đặc biệt nào đối với La Nhân. Điều hắn quan tâm duy nhất chỉ là cải thiện thành tích, giành học bổng, đỡ gánh nặng tài chính cho gia đình.
Ngày hôm đó, Đới Lâm đã kết thêm một người bạn tên La Nhân.
Chỉ có điều, hắn chưa từng ngờ tới, sau này mình sẽ thật sự trở thành bác sĩ – còn La Nhân thì trở thành giám đốc điều hành của một ngân hàng đầu tư.
Đúng là trớ trêu.
Nắm chặt điện thoại trong tay, Đới Lâm thầm nghĩ: "Đã lâu rồi chưa gặp lại La Nhân."
Dù sao thì, công việc của hai người cũng quá khác biệt, bác sĩ và giám đốc ngân hàng, mỗi người đều bận tối mặt tối mũi, muốn gặp cũng chẳng dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc này, Khương Lam ngồi bên cạnh hỏi:
"Vừa rồi, người nhà anh gọi sao?"
"Ừ." Đới Lâm gật đầu, thản nhiên trả lời: "Người nhà tôi không biết tôi làm nghề này."
"Đúng vậy... Nghề của anh thật sự rất nguy hiểm." Khương Lam nhẹ nhàng nói, ánh mắt mang theo sự đồng cảm. "Bác sĩ Đới yên tâm đi, chỉ cần bệnh tình của cha tôi có thể chữa khỏi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh đâu. Nếu như bệnh viện các anh không nghiêm cấm giao dịch riêng giữa bác sĩ và bệnh nhân, tôi thật sự muốn hậu tạ anh một cách đàng hoàng."
Xe nhanh chóng chạy đến sân bay. Quả nhiên, Khương Lam rất hào phóng, lần đầu tiên trong đời Đới Lâm được ngồi khoang hạng nhất trên máy bay.
"Cô không cần khách sáo như vậy đâu, Khương tiểu thư." Hắn nói.
"Không sao đâu, bác sĩ Đới, anh vất vả rồi." Khương Lam mỉm cười dịu dàng.
Máy bay cất cánh. Trong khoang hạng nhất yên tĩnh, Khương Lam bỗng nhiên quay đầu nhìn Đới Lâm, trong mắt ánh lên vẻ hoang mang, yếu ớt.
"Thật ra..." Khương Lam khẽ nói, giọng run run, "Tôi rất sợ... Tôi sợ có một ngày, cha tôi thật sự biến thành một người khác... Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này... Bây giờ, tôi luôn có cảm giác những cái c.h.ế.t đó... là do cha tôi gây ra."
Cô nức nở khe khẽ, sợ người khác nghe thấy, giọng nói nhỏ đến mức chỉ như tiếng gió lướt qua.
Đới Lâm nhìn cô, muốn an ủi nhưng lại không thốt nên lời.
Khoảnh khắc đau lòng nhất đối với một bác sĩ không phải là đối mặt với bệnh tật, mà là phải nói ra sự thật rằng: họ không thể hứa chắc chắn có thể cứu chữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh...
Khi màn đêm buông xuống, ở một nơi khác, mục tiêu mà Đới Lâm đang truy tìm – Lâm Sâm – vẫn đang làm thêm giờ tại công ty.
Dạo này, bên A cực kỳ khó tính, liên tục bác bỏ các phương án quảng cáo. Mọi người đều phàn nàn vì phải làm thêm giờ.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, Lâm Sâm vỗ vai một đồng nghiệp trẻ:
"Được rồi, cậu về trước đi. Tôi sẽ làm phần của cậu."
"Anh Sâm, vậy sao được?" Đồng nghiệp lo lắng. "Vợ anh vừa mới sinh con, anh nên về sớm chăm sóc gia đình chứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện