Kỳ nghỉ hè cuối năm nhất đại học của Vạn Thu, Tưởng Thành Phong chuẩn bị kết hôn.
Anh đặc biệt gọi điện cho Vạn Thu, mời cậu đến dự hôn lễ. (Chính truyện để là “hắn” nhưng giờ thấy “anh” hợp hơn nên tui sửa thành “anh nhe)
Tưởng Thành Phong còn trêu ghẹo nếu không phải vì Vạn Thu quá ưa nhìn thì anh thậm chí còn muốn để cậu làm phù rể.
Vạn Thu trước nay chưa từng thật sự tham dự một hôn lễ nào, lần này được mời với tư cách bạn của chú rể, nghe nói còn có thể tham gia toàn bộ quá trình đón dâu.
Vạn Thu có chút phấn khích.
Khái niệm về đám cưới trong lòng cậu vẫn khá mơ hồ, nhưng cậu lại rất rõ hôn lễ là chuyện may mắn và đầy hạnh phúc.
Vạn Thu vẫn còn nhớ hồi trước khi đi nhặt ve chai, cậu từng gặp qua một đoàn xe cưới.
Cô dâu xinh đẹp khoác trên mình bộ váy trắng, khuôn mặt tràn ngập niềm vui, được chú rể nắm tay đi ngang qua trước mắt cậu.
Đó là một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Lúc đó có người đứng bên cạnh mặt mày rạng rỡ, vui vẻ phát kẹo cho tất cả những ai đi ngang qua.
Vạn Thu cũng nhận được một nắm.
Đó là một món quà đầy bất ngờ.
Là vị ngọt mà cậu lén giấu thật lâu mới nếm thử.
“Em có thể đứng ở cửa phát kẹo cho người qua đường không?” Vạn Thu khi đó chủ động hỏi Tưởng Thành Phong.
“Phát kẹo gì cơ?” Tưởng Thành Phong bên kia điện thoại không hiểu.
Sở Ức Quy ở bên cạnh Vạn Thu cũng nghiêng đầu nhìn cậu.
Dường như Vạn Thu từ lúc nghe chuyện được dự hôn lễ thì đã lộ rõ vẻ mong đợi trong lòng.
“Không phải lúc cưới sẽ có người đứng trước cửa, phát kẹo cho người qua đường để chia sẻ niềm vui sao?” Bàn tay Vạn Thu bất giác siết lại, như thể vẫn còn cảm nhận được niềm hân hoan khi nhận được một nắm kẹo năm đó.
“Ở chỗ bọn anh hình như không có tập tục này thì phải, nhưng trong tiệc cưới thì mỗi khách đều sẽ được nhận một hộp kẹo cưới, không cần phải phát riêng.” Tưởng Thành Phong nói.
“Vậy sao.” Vạn Thu cũng không quá thất vọng, “Vậy em cũng có kẹo cưới sao?”
“Đương nhiên, anh sẽ chuẩn bị riêng cho em một túi kẹo cưới to thật to.” Tưởng Thành Phong ở đầu dây bên kia không nhịn được bật cười.
Sau khi Vạn Thu cúp máy, Sở Ức Quy hỏi: “Em thích tham dự hôn lễ lắm sao?”
Vạn Thu kể cho Sở Ức Quy nghe về ký ức của cậu.
“Hồi trước còn sống trong làng, cũng có các chị gái lớn kết hôn, lúc đó bọn họ phát kẹo cưới cho tất cả trẻ con trong làng, em cũng được một phần, còn được đi ăn tiệc nữa, thật sự rất ngon.”
Với Vạn Thu, mọi ký ức liên quan đến đám cưới đều là những hồi ức đẹp đẽ.
Những viên kẹo ấy là quãng thời gian hạnh phúc hiếm hoi mà cậu có thể ghi nhớ trong quãng đời mơ hồ của mình.
Đầu lưỡi của Sở Ức Quy dường như cũng có thể nếm ra vị ngọt ngào mà Vạn Thu đang hoài niệm.
Là thiếu gia của Sở gia, Vạn Thu từng tham dự không ít yến tiệc, nhưng trong suốt chưa đầy một năm qua lại chưa từng dự một lễ cưới nào.
So với việc để Vạn Thu tham gia những cuộc hôn nhân thương mại thì để cậu dự lễ cưới của Tưởng Thành Phong có lẽ lại là một chuyện tốt.
“Đi đám cưới thì nên mặc đồ gì nhỉ?” Vạn Thu kéo Sở Ức Quy vào phòng thay đồ của mình, đứng trước khu quần áo phân loại dành riêng cho tiệc tùng, “Ức quy giúp em chọn một bộ lễ phục nhé?”
Sở Ức Quy giúp Vạn Thu chọn một bộ vest nhỏ kiểu dáng đơn giản, dù sao cũng là lễ cưới của Tưởng Thành Phong, ăn mặc quá lộng lẫy cũng không hay.
Không chỉ Vạn Thu nhận được thiệp mời mà cả Sở Ức Quy cũng có, thậm chí Tưởng Thành Phong còn mời cả ba mẹ bọn họ.
Nhưng Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không có ý định đến dự.
Khi nghe nói đi đám cưới cần mang tiền mừng, Vạn Thu liền mở két sắt nhỏ của mình, lấy ra một xấp tiền mặt dày cộp.
Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Vạn Thu nhập mật mã trước mặt mình một cách không giấu giếm, nghĩ đến những lần Vạn Thu cũng không hề đề phòng mở nó ra khi ở trước mặt Sở Chương và Dương Tắc, có lúc hắn cũng tự hỏi vậy chiếc két này tồn tại để làm gì.
Vạn Thu từ chối một vài buổi tụ tập và công việc trong kỳ nghỉ, cố tình dành thời gian trống, thậm chí còn dự định đến sớm một ngày để giúp Tưởng Thành Phong trang trí phòng tân hôn.
Ban đầu Sở Ức Quy định lái một chiếc xe bình thường từ Sở gia đến địa điểm tổ chức hôn lễ, nhưng Sở Chương lại bảo trợ lý mang chìa khóa chiếc xe trong gara của mình giao cho bọn họ.
Khi nhìn thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy lái chiếc siêu xe màu đỏ đến, vẻ mặt của Tưởng Thành Phong cực kỳ khó tả.
“Xe của hai người còn sang hơn cả xe cưới anh thuê nữa…” Tưởng Thành Phong nhìn chiếc xe dở khóc dở cười.
Vạn Thu cũng không biết chiếc xe này giá trị bao nhiêu, chỉ nói: “Anh cả nói phải trang trí bằng hoa, dùng xe này treo hoa sẽ đẹp hơn.”
“Các em định chiếm luôn spotlight của anh hả.” Miệng nói vậy nhưng Tưởng Thành Phong cũng không hề thấy phiền lòng gì.
Là đàn ông, Tưởng Thành Phong cũng rất mê xe, còn tranh thủ lên ngồi thử một vòng.
“Thật là, sớm biết thế này thì bảo em lái xe từ nhà tới luôn, khỏi thuê nữa, phí thuê xe anh đưa cho hai người, thuê luôn xe nhà em.” Tưởng Thành Phong cảm khái.
Vạn Thu nghiêng đầu nhìn chiếc xe, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Mau vào đi, tối nay bọn anh định thức suốt đêm, hai em tối nay về hay ở lại?” Tưởng Thành Phong vừa nói vừa mời bọn họ bước vào phòng tân hôn.
Vạn Thu gửi tin nhắn cho Sở Chương, Sở Chương nhanh chóng trả lời lại.
Sở Chương: Nếu bọn họ đồng ý thì để làm xe cưới đi, Vạn Thu, em làm tài xế đi.
Sở Chương: Nghe Sở Ức Quy nói em rất muốn tham gia hôn lễ không phải sao? Sở Chương: Còn có thể tiếp xúc gần với cô dâu chú rể nữa đấy.
Vạn Thu nhìn những dòng tin nhắn của Sở Chương, hiểu ra lý do vì sao anh cả nhất định muốn bọn họ lái chiếc xe này đến.
Tuy anh cả luôn không ở nhà, nhưng dường như lúc nào cũng đang dõi theo mọi chuyện ở nơi cậu.
Vạn Thu thuật lại lời của Sở Chương cho Tưởng Thành Phong nghe, Tưởng Thành Phong chỉ bật cười.
“Không cần đâu, giờ cái gì cũng chuẩn bị xong cả rồi, hai người cứ lái xe theo đoàn là được, không cần chở thêm ai đâu.” – Tưởng Thành Phong nghiêng đầu nói với Vạn Thu, “Không phải em không giỏi giao tiếp với người lạ sao?”
Mặc dù vẫn còn giữ liên lạc, nhưng tình cảm giữa bọn họ đã không còn thân thiết như xưa.
Vạn Thu nhìn Tưởng Thành Phong.
“Giờ em đã có thể nói chuyện với người lạ rồi, em còn có thể làm rất tốt.” Nhờ có sự động viên của Sở Ức Quy và cả trách nhiệm trong công việc, Vạn Thu đang cố gắng khắc phục khuyết điểm nhỏ này của mình.
Tưởng Thành Phong ngẩn người một lát, sau đó mỉm cười, “Xem ra là anh lạc hậu rồi, Vạn Thu bây giờ giỏi lắm, rất tuyệt!”
Những năm qua, Tưởng Thành Phong cũng thay đổi rất nhiều.
Từ một chàng thanh niên còn mang nét ngây ngô, giờ đây khí chất lẫn diện mạo đều biến đổi rõ rệt.
Nhưng vào khoảnh khắc được Tưởng Thành Phong khen ngợi, Vạn Thu bỗng như nhìn lại được người thầy giáo đặc biệt năm xưa – một người từng kiên nhẫn bẻ nhỏ kiến thức, nhào nặn lại rồi giảng dạy cho cậu chút một.
Tưởng Thành Phong mở cửa phòng tân hôn, bên trong có rất nhiều người.
Trên bàn là những món đồ ngổn ngang, những quả bóng căng tròn, chữ Hỉ đỏ rực, vô số dây ruy băng đủ sắc màu cùng nhóm bạn đang tất bật giúp đỡ.
Vạn Thu mở to mắt nhìn mọi thứ, kinh ngạc đến mức sững người.
Cậu rất thích những màu sắc rực rỡ.
Dù đã trưởng thành, cậu vẫn chưa từng thay đổi sở thích này.
Đứng giữa không gian tràn ngập sắc màu, cậu cảm thấy hôn lễ có lẽ chính là một trong những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.
Sở Ức Quy luôn ở bên cạnh Vạn Thu, cùng cậu làm những món đồ nhỏ cần thiết.
Tối đến, Vạn Thu không còn thức nổi nữa, Sở Ức Quy để cậu ngủ gối đầu lên đùi mình, dù xung quanh có ồn ào đến mấy cũng không thể đánh thức cậu dậy.
Vì khí chất và diện mạo của Sở Ức Quy, chỉ cần ngồi yên ở đó thôi cũng tạo ra cảm giác xa cách, khiến những người xung quanh không dám làm ồn.
Lúc gần tới giờ nghỉ ngơi, không khí xung quanh cũng lặng dần.
Tưởng Thành Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, nói: “Vào phòng ngủ trước đi? Không thì nằm trên thảm, giờ thời tiết nóng, nằm đất cũng không sợ bị cảm đâu.”
“Không sao ạ, ghế sofa là được rồi.” – Sở Ức Quy nói.
“Hai người vẫn thân thiết như xưa nhỉ.” – Tưởng Thành Phong có chút cảm thán.
Sở Ức Quy chỉ gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Vạn Thu.
“Như vậy sau này chắc khó tìm người yêu lắm, người ta ghen chết mất.” – Tưởng Thành Phong nửa đùa nửa thật nói.
“Em sẽ cầu hôn em ấy.” – Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Khoảnh khắc đó, những người đang nằm bốn phương tám hướng định chợp mắt bỗng im bặt, không dám lên tiếng.
Tưởng Thành Phong kinh ngạc nhìn Sở Ức Quy.
“Hai người... là kiểu quan hệ đó sao?” – Tưởng Thành Phong lặng người một lúc lâu mới hỏi, “Nói cho anh biết không sao chứ?”
“Vâng.” Sở Ức Quy cũng không có ý định giấu Tưởng Thành Phong, huống chi người lạ lại càng không cần phải giấu.
“Thế thì... à, thì...” Tưởng Thành Phong lắp bắp, sau đó uống một ngụm nước, “Ừm, hai người vui vẻ là được, vậy là tốt rồi.”
Sở Ức Quy không nói gì thêm.
Nhưng Tưởng Thành Phong lại liếc nhìn hắn lần nữa, “Không phải em đang trêu anh đấy chứ?”
Cuối cùng Sở Ức Quy cũng liếc mắt nhìn Tưởng Thành Phong, nhưng không đáp lời.
Tưởng Thành Phong thấy Sở Ức Quy đứng dậy, ôm Vạn Thu vào lòng rồi cùng cậu nằm xuống chiếc ghế sofa không mấy rộng rãi. Hắn quay lưng về phía mọi người, hoàn toàn che chở Vạn Thu trong vòng tay, như thể không cho phép bất cứ ánh nhìn hay sự dòm ngó nào từ phía sau chạm đến cậu.
Tưởng Thành Phong nhìn thấy Sở Ức Quy dùng tay che mắt Vạn Thu lại, lúc này mới như sực tỉnh mà đứng lên, tắt ngọn đèn vẫn đang sáng.
Trong bóng tối, tiếng hô hấp nhịp nhàng của mọi người vang lên khiến Tưởng Thành Phong bất giác cảm thấy có chút bất lực.
Tuổi trẻ thật tốt.
Có thể không màng ánh nhìn của người xung quanh, không cần giải thích với bất kỳ ai, chỉ một lòng quan tâm đến người mình yêu.
Vì công việc giáo dục đặc thù của mình, những mối quan hệ tình cảm trước đây của Tưởng Thành Phong đều đổ vỡ. Đến cả mối quan hệ hiện tại cũng trắc trở không ít, nhưng cuối cùng cũng đi đến cái kết viên mãn.
Nhưng nghĩ lại thì, hành trình đó cũng thật đặc biệt.
Anh hy vọng Vạn Thu và Sở Ức Quy có thể có được một cuộc đời vừa đặc biệt, vừa rực rỡ theo cách của riêng mình.
Lễ cưới của Tưởng Thành Phong diễn ra rất náo nhiệt.
Vạn Thu hòa vào đám đông, cùng tham gia các nghi thức cưới truyền thống.
Không khí rộn ràng, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ.
Từng người một đều không thèm giữ gìn hình tượng, Vạn Thu cũng bị cuốn vào sự vui vẻ ấy.
Có lẽ vì vẻ ngoài quá ngoan ngoãn, cậu không bị đội phù dâu cố ý làm khó như người khác.
Vạn Thu nhìn thấy vợ của Tưởng Thành Phong.
Tựa như đóa hoa nở rộ cực điểm dưới ánh mặt trời.
Cậu cùng đám đông cười đùa, kéo nhau đến khách sạn, ngồi vào bàn tiệc, chờ đợi buổi lễ bắt đầu.
Người dẫn chương trình là một người rất có khiếu hài hước, khiến khán giả bên dưới vừa khóc vừa cười.
Nhìn cô dâu hạnh phúc tột cùng và Tưởng Thành Phong có phần ngại ngùng, ánh hào quang xung quanh bọn họ còn khiến người ta cảm thán hơn cả cầu vồng giữa bầu trời xanh.
Đến phần ném hoa cưới, Vạn Thu không hiểu chuyện gì đã bị một người lạ kéo vào giữa đám đông.
Các cô gái xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đều hừng hực khí thế, chuẩn bị giành lấy bó hoa cưới.
Trong lúc hỗn loạn, Vạn Thu bỗng bị bó hoa đập trúng đầu.
Bó hoa suýt nữa đã rơi vào tay cậu, nhưng lại bị một người khác nhanh tay giành lấy.
Vạn Thu và người kia nhìn nhau, cả hai đều im lặng trong một giây.
Đột nhiên đối phương buông tay, bó hoa rơi vào tay Vạn Thu.
Vạn Thu ôm lấy bó hoa, khuôn mặt tràn đầy mơ hồ.
Cô gái xinh đẹp kia nghiêng người đến gần Vạn Thu, lén nháy mắt một cái, “Chúc em và bạn trai trăm năm hạnh phúc.”
Vạn Thu hơi hoang mang, không hiểu tại sao cô ấy lại chúc mừng.
Cậu ôm bó hoa quay trở về chỗ ngồi, nhìn Sở Ức Quy, tò mò hỏi: “Cái này ý nghĩa là gì?”
“Là một lời chúc.” Sở Ức Quy đáp, “Người nhận được bó hoa của cô dâu sẽ là người tiếp theo kết hôn.”
Vạn Thu ôm bó hoa, có chút thất thần.
Cậu và Ức Quy không thể kết hôn.
Cô gái kia hẳn là rất mong được nhận bó hoa, nếu khi đó đưa cho cô ấy thì tốt rồi.
Bó hoa rực rỡ đang nằm trong tay Vạn Thu.
Dưới ánh sáng nơi bàn tiệc, Vạn Thu cúi mắt nhìn bó hoa, đôi mắt lóe lên niềm vui xen lẫn một chút nuối tiếc nhè nhẹ.
Cậu giơ bó hoa lên, trong đầu bỗng vang vọng giọng nói của người dẫn chương trình.
Đột nhiên Vạn Thu đưa bó hoa ra trước mắt Sở Ức Quy.
“Ngài có đồng ý kết hôn với ngài Sở Vạn Thu – người đang ở bên cạnh ngài – làm chồng không? Dù giàu sang hay nghèo khổ, vẫn ở bên nhau cho đến mãi mãi?”
Sở Ức Quy nở một nụ cười nhè nhẹ, nhận lấy bó hoa: “Tôi đồng ý.”
Vạn Thu rất vui vẻ.
Dù chỉ là một trò đùa nho nhỏ.
Nhưng cậu vẫn hy vọng bó hoa màu hồng này sẽ chúc phúc cho cậu và Sở Ức Quy.
Anh đặc biệt gọi điện cho Vạn Thu, mời cậu đến dự hôn lễ. (Chính truyện để là “hắn” nhưng giờ thấy “anh” hợp hơn nên tui sửa thành “anh nhe)
Tưởng Thành Phong còn trêu ghẹo nếu không phải vì Vạn Thu quá ưa nhìn thì anh thậm chí còn muốn để cậu làm phù rể.
Vạn Thu trước nay chưa từng thật sự tham dự một hôn lễ nào, lần này được mời với tư cách bạn của chú rể, nghe nói còn có thể tham gia toàn bộ quá trình đón dâu.
Vạn Thu có chút phấn khích.
Khái niệm về đám cưới trong lòng cậu vẫn khá mơ hồ, nhưng cậu lại rất rõ hôn lễ là chuyện may mắn và đầy hạnh phúc.
Vạn Thu vẫn còn nhớ hồi trước khi đi nhặt ve chai, cậu từng gặp qua một đoàn xe cưới.
Cô dâu xinh đẹp khoác trên mình bộ váy trắng, khuôn mặt tràn ngập niềm vui, được chú rể nắm tay đi ngang qua trước mắt cậu.
Đó là một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Lúc đó có người đứng bên cạnh mặt mày rạng rỡ, vui vẻ phát kẹo cho tất cả những ai đi ngang qua.
Vạn Thu cũng nhận được một nắm.
Đó là một món quà đầy bất ngờ.
Là vị ngọt mà cậu lén giấu thật lâu mới nếm thử.
“Em có thể đứng ở cửa phát kẹo cho người qua đường không?” Vạn Thu khi đó chủ động hỏi Tưởng Thành Phong.
“Phát kẹo gì cơ?” Tưởng Thành Phong bên kia điện thoại không hiểu.
Sở Ức Quy ở bên cạnh Vạn Thu cũng nghiêng đầu nhìn cậu.
Dường như Vạn Thu từ lúc nghe chuyện được dự hôn lễ thì đã lộ rõ vẻ mong đợi trong lòng.
“Không phải lúc cưới sẽ có người đứng trước cửa, phát kẹo cho người qua đường để chia sẻ niềm vui sao?” Bàn tay Vạn Thu bất giác siết lại, như thể vẫn còn cảm nhận được niềm hân hoan khi nhận được một nắm kẹo năm đó.
“Ở chỗ bọn anh hình như không có tập tục này thì phải, nhưng trong tiệc cưới thì mỗi khách đều sẽ được nhận một hộp kẹo cưới, không cần phải phát riêng.” Tưởng Thành Phong nói.
“Vậy sao.” Vạn Thu cũng không quá thất vọng, “Vậy em cũng có kẹo cưới sao?”
“Đương nhiên, anh sẽ chuẩn bị riêng cho em một túi kẹo cưới to thật to.” Tưởng Thành Phong ở đầu dây bên kia không nhịn được bật cười.
Sau khi Vạn Thu cúp máy, Sở Ức Quy hỏi: “Em thích tham dự hôn lễ lắm sao?”
Vạn Thu kể cho Sở Ức Quy nghe về ký ức của cậu.
“Hồi trước còn sống trong làng, cũng có các chị gái lớn kết hôn, lúc đó bọn họ phát kẹo cưới cho tất cả trẻ con trong làng, em cũng được một phần, còn được đi ăn tiệc nữa, thật sự rất ngon.”
Với Vạn Thu, mọi ký ức liên quan đến đám cưới đều là những hồi ức đẹp đẽ.
Những viên kẹo ấy là quãng thời gian hạnh phúc hiếm hoi mà cậu có thể ghi nhớ trong quãng đời mơ hồ của mình.
Đầu lưỡi của Sở Ức Quy dường như cũng có thể nếm ra vị ngọt ngào mà Vạn Thu đang hoài niệm.
Là thiếu gia của Sở gia, Vạn Thu từng tham dự không ít yến tiệc, nhưng trong suốt chưa đầy một năm qua lại chưa từng dự một lễ cưới nào.
So với việc để Vạn Thu tham gia những cuộc hôn nhân thương mại thì để cậu dự lễ cưới của Tưởng Thành Phong có lẽ lại là một chuyện tốt.
“Đi đám cưới thì nên mặc đồ gì nhỉ?” Vạn Thu kéo Sở Ức Quy vào phòng thay đồ của mình, đứng trước khu quần áo phân loại dành riêng cho tiệc tùng, “Ức quy giúp em chọn một bộ lễ phục nhé?”
Sở Ức Quy giúp Vạn Thu chọn một bộ vest nhỏ kiểu dáng đơn giản, dù sao cũng là lễ cưới của Tưởng Thành Phong, ăn mặc quá lộng lẫy cũng không hay.
Không chỉ Vạn Thu nhận được thiệp mời mà cả Sở Ức Quy cũng có, thậm chí Tưởng Thành Phong còn mời cả ba mẹ bọn họ.
Nhưng Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không có ý định đến dự.
Khi nghe nói đi đám cưới cần mang tiền mừng, Vạn Thu liền mở két sắt nhỏ của mình, lấy ra một xấp tiền mặt dày cộp.
Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Vạn Thu nhập mật mã trước mặt mình một cách không giấu giếm, nghĩ đến những lần Vạn Thu cũng không hề đề phòng mở nó ra khi ở trước mặt Sở Chương và Dương Tắc, có lúc hắn cũng tự hỏi vậy chiếc két này tồn tại để làm gì.
Vạn Thu từ chối một vài buổi tụ tập và công việc trong kỳ nghỉ, cố tình dành thời gian trống, thậm chí còn dự định đến sớm một ngày để giúp Tưởng Thành Phong trang trí phòng tân hôn.
Ban đầu Sở Ức Quy định lái một chiếc xe bình thường từ Sở gia đến địa điểm tổ chức hôn lễ, nhưng Sở Chương lại bảo trợ lý mang chìa khóa chiếc xe trong gara của mình giao cho bọn họ.
Khi nhìn thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy lái chiếc siêu xe màu đỏ đến, vẻ mặt của Tưởng Thành Phong cực kỳ khó tả.
“Xe của hai người còn sang hơn cả xe cưới anh thuê nữa…” Tưởng Thành Phong nhìn chiếc xe dở khóc dở cười.
Vạn Thu cũng không biết chiếc xe này giá trị bao nhiêu, chỉ nói: “Anh cả nói phải trang trí bằng hoa, dùng xe này treo hoa sẽ đẹp hơn.”
“Các em định chiếm luôn spotlight của anh hả.” Miệng nói vậy nhưng Tưởng Thành Phong cũng không hề thấy phiền lòng gì.
Là đàn ông, Tưởng Thành Phong cũng rất mê xe, còn tranh thủ lên ngồi thử một vòng.
“Thật là, sớm biết thế này thì bảo em lái xe từ nhà tới luôn, khỏi thuê nữa, phí thuê xe anh đưa cho hai người, thuê luôn xe nhà em.” Tưởng Thành Phong cảm khái.
Vạn Thu nghiêng đầu nhìn chiếc xe, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Mau vào đi, tối nay bọn anh định thức suốt đêm, hai em tối nay về hay ở lại?” Tưởng Thành Phong vừa nói vừa mời bọn họ bước vào phòng tân hôn.
Vạn Thu gửi tin nhắn cho Sở Chương, Sở Chương nhanh chóng trả lời lại.
Sở Chương: Nếu bọn họ đồng ý thì để làm xe cưới đi, Vạn Thu, em làm tài xế đi.
Sở Chương: Nghe Sở Ức Quy nói em rất muốn tham gia hôn lễ không phải sao? Sở Chương: Còn có thể tiếp xúc gần với cô dâu chú rể nữa đấy.
Vạn Thu nhìn những dòng tin nhắn của Sở Chương, hiểu ra lý do vì sao anh cả nhất định muốn bọn họ lái chiếc xe này đến.
Tuy anh cả luôn không ở nhà, nhưng dường như lúc nào cũng đang dõi theo mọi chuyện ở nơi cậu.
Vạn Thu thuật lại lời của Sở Chương cho Tưởng Thành Phong nghe, Tưởng Thành Phong chỉ bật cười.
“Không cần đâu, giờ cái gì cũng chuẩn bị xong cả rồi, hai người cứ lái xe theo đoàn là được, không cần chở thêm ai đâu.” – Tưởng Thành Phong nghiêng đầu nói với Vạn Thu, “Không phải em không giỏi giao tiếp với người lạ sao?”
Mặc dù vẫn còn giữ liên lạc, nhưng tình cảm giữa bọn họ đã không còn thân thiết như xưa.
Vạn Thu nhìn Tưởng Thành Phong.
“Giờ em đã có thể nói chuyện với người lạ rồi, em còn có thể làm rất tốt.” Nhờ có sự động viên của Sở Ức Quy và cả trách nhiệm trong công việc, Vạn Thu đang cố gắng khắc phục khuyết điểm nhỏ này của mình.
Tưởng Thành Phong ngẩn người một lát, sau đó mỉm cười, “Xem ra là anh lạc hậu rồi, Vạn Thu bây giờ giỏi lắm, rất tuyệt!”
Những năm qua, Tưởng Thành Phong cũng thay đổi rất nhiều.
Từ một chàng thanh niên còn mang nét ngây ngô, giờ đây khí chất lẫn diện mạo đều biến đổi rõ rệt.
Nhưng vào khoảnh khắc được Tưởng Thành Phong khen ngợi, Vạn Thu bỗng như nhìn lại được người thầy giáo đặc biệt năm xưa – một người từng kiên nhẫn bẻ nhỏ kiến thức, nhào nặn lại rồi giảng dạy cho cậu chút một.
Tưởng Thành Phong mở cửa phòng tân hôn, bên trong có rất nhiều người.
Trên bàn là những món đồ ngổn ngang, những quả bóng căng tròn, chữ Hỉ đỏ rực, vô số dây ruy băng đủ sắc màu cùng nhóm bạn đang tất bật giúp đỡ.
Vạn Thu mở to mắt nhìn mọi thứ, kinh ngạc đến mức sững người.
Cậu rất thích những màu sắc rực rỡ.
Dù đã trưởng thành, cậu vẫn chưa từng thay đổi sở thích này.
Đứng giữa không gian tràn ngập sắc màu, cậu cảm thấy hôn lễ có lẽ chính là một trong những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.
Sở Ức Quy luôn ở bên cạnh Vạn Thu, cùng cậu làm những món đồ nhỏ cần thiết.
Tối đến, Vạn Thu không còn thức nổi nữa, Sở Ức Quy để cậu ngủ gối đầu lên đùi mình, dù xung quanh có ồn ào đến mấy cũng không thể đánh thức cậu dậy.
Vì khí chất và diện mạo của Sở Ức Quy, chỉ cần ngồi yên ở đó thôi cũng tạo ra cảm giác xa cách, khiến những người xung quanh không dám làm ồn.
Lúc gần tới giờ nghỉ ngơi, không khí xung quanh cũng lặng dần.
Tưởng Thành Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, nói: “Vào phòng ngủ trước đi? Không thì nằm trên thảm, giờ thời tiết nóng, nằm đất cũng không sợ bị cảm đâu.”
“Không sao ạ, ghế sofa là được rồi.” – Sở Ức Quy nói.
“Hai người vẫn thân thiết như xưa nhỉ.” – Tưởng Thành Phong có chút cảm thán.
Sở Ức Quy chỉ gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Vạn Thu.
“Như vậy sau này chắc khó tìm người yêu lắm, người ta ghen chết mất.” – Tưởng Thành Phong nửa đùa nửa thật nói.
“Em sẽ cầu hôn em ấy.” – Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Khoảnh khắc đó, những người đang nằm bốn phương tám hướng định chợp mắt bỗng im bặt, không dám lên tiếng.
Tưởng Thành Phong kinh ngạc nhìn Sở Ức Quy.
“Hai người... là kiểu quan hệ đó sao?” – Tưởng Thành Phong lặng người một lúc lâu mới hỏi, “Nói cho anh biết không sao chứ?”
“Vâng.” Sở Ức Quy cũng không có ý định giấu Tưởng Thành Phong, huống chi người lạ lại càng không cần phải giấu.
“Thế thì... à, thì...” Tưởng Thành Phong lắp bắp, sau đó uống một ngụm nước, “Ừm, hai người vui vẻ là được, vậy là tốt rồi.”
Sở Ức Quy không nói gì thêm.
Nhưng Tưởng Thành Phong lại liếc nhìn hắn lần nữa, “Không phải em đang trêu anh đấy chứ?”
Cuối cùng Sở Ức Quy cũng liếc mắt nhìn Tưởng Thành Phong, nhưng không đáp lời.
Tưởng Thành Phong thấy Sở Ức Quy đứng dậy, ôm Vạn Thu vào lòng rồi cùng cậu nằm xuống chiếc ghế sofa không mấy rộng rãi. Hắn quay lưng về phía mọi người, hoàn toàn che chở Vạn Thu trong vòng tay, như thể không cho phép bất cứ ánh nhìn hay sự dòm ngó nào từ phía sau chạm đến cậu.
Tưởng Thành Phong nhìn thấy Sở Ức Quy dùng tay che mắt Vạn Thu lại, lúc này mới như sực tỉnh mà đứng lên, tắt ngọn đèn vẫn đang sáng.
Trong bóng tối, tiếng hô hấp nhịp nhàng của mọi người vang lên khiến Tưởng Thành Phong bất giác cảm thấy có chút bất lực.
Tuổi trẻ thật tốt.
Có thể không màng ánh nhìn của người xung quanh, không cần giải thích với bất kỳ ai, chỉ một lòng quan tâm đến người mình yêu.
Vì công việc giáo dục đặc thù của mình, những mối quan hệ tình cảm trước đây của Tưởng Thành Phong đều đổ vỡ. Đến cả mối quan hệ hiện tại cũng trắc trở không ít, nhưng cuối cùng cũng đi đến cái kết viên mãn.
Nhưng nghĩ lại thì, hành trình đó cũng thật đặc biệt.
Anh hy vọng Vạn Thu và Sở Ức Quy có thể có được một cuộc đời vừa đặc biệt, vừa rực rỡ theo cách của riêng mình.
Lễ cưới của Tưởng Thành Phong diễn ra rất náo nhiệt.
Vạn Thu hòa vào đám đông, cùng tham gia các nghi thức cưới truyền thống.
Không khí rộn ràng, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ.
Từng người một đều không thèm giữ gìn hình tượng, Vạn Thu cũng bị cuốn vào sự vui vẻ ấy.
Có lẽ vì vẻ ngoài quá ngoan ngoãn, cậu không bị đội phù dâu cố ý làm khó như người khác.
Vạn Thu nhìn thấy vợ của Tưởng Thành Phong.
Tựa như đóa hoa nở rộ cực điểm dưới ánh mặt trời.
Cậu cùng đám đông cười đùa, kéo nhau đến khách sạn, ngồi vào bàn tiệc, chờ đợi buổi lễ bắt đầu.
Người dẫn chương trình là một người rất có khiếu hài hước, khiến khán giả bên dưới vừa khóc vừa cười.
Nhìn cô dâu hạnh phúc tột cùng và Tưởng Thành Phong có phần ngại ngùng, ánh hào quang xung quanh bọn họ còn khiến người ta cảm thán hơn cả cầu vồng giữa bầu trời xanh.
Đến phần ném hoa cưới, Vạn Thu không hiểu chuyện gì đã bị một người lạ kéo vào giữa đám đông.
Các cô gái xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đều hừng hực khí thế, chuẩn bị giành lấy bó hoa cưới.
Trong lúc hỗn loạn, Vạn Thu bỗng bị bó hoa đập trúng đầu.
Bó hoa suýt nữa đã rơi vào tay cậu, nhưng lại bị một người khác nhanh tay giành lấy.
Vạn Thu và người kia nhìn nhau, cả hai đều im lặng trong một giây.
Đột nhiên đối phương buông tay, bó hoa rơi vào tay Vạn Thu.
Vạn Thu ôm lấy bó hoa, khuôn mặt tràn đầy mơ hồ.
Cô gái xinh đẹp kia nghiêng người đến gần Vạn Thu, lén nháy mắt một cái, “Chúc em và bạn trai trăm năm hạnh phúc.”
Vạn Thu hơi hoang mang, không hiểu tại sao cô ấy lại chúc mừng.
Cậu ôm bó hoa quay trở về chỗ ngồi, nhìn Sở Ức Quy, tò mò hỏi: “Cái này ý nghĩa là gì?”
“Là một lời chúc.” Sở Ức Quy đáp, “Người nhận được bó hoa của cô dâu sẽ là người tiếp theo kết hôn.”
Vạn Thu ôm bó hoa, có chút thất thần.
Cậu và Ức Quy không thể kết hôn.
Cô gái kia hẳn là rất mong được nhận bó hoa, nếu khi đó đưa cho cô ấy thì tốt rồi.
Bó hoa rực rỡ đang nằm trong tay Vạn Thu.
Dưới ánh sáng nơi bàn tiệc, Vạn Thu cúi mắt nhìn bó hoa, đôi mắt lóe lên niềm vui xen lẫn một chút nuối tiếc nhè nhẹ.
Cậu giơ bó hoa lên, trong đầu bỗng vang vọng giọng nói của người dẫn chương trình.
Đột nhiên Vạn Thu đưa bó hoa ra trước mắt Sở Ức Quy.
“Ngài có đồng ý kết hôn với ngài Sở Vạn Thu – người đang ở bên cạnh ngài – làm chồng không? Dù giàu sang hay nghèo khổ, vẫn ở bên nhau cho đến mãi mãi?”
Sở Ức Quy nở một nụ cười nhè nhẹ, nhận lấy bó hoa: “Tôi đồng ý.”
Vạn Thu rất vui vẻ.
Dù chỉ là một trò đùa nho nhỏ.
Nhưng cậu vẫn hy vọng bó hoa màu hồng này sẽ chúc phúc cho cậu và Sở Ức Quy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương