Phùng Yên:!!! BUG!!
【 Canh hai 】
Phùng Yên sững sờ toàn tập. Một NPC mà có thể tham gia hỗ trợ người chơi trong các cuộc thi đấu giữa người chơi với nhau? Vậy là hợp lý à!? Tiêu Yến lần đầu trải nghiệm việc bị dịch chuyển tức thời đến chỗ khác. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải lần đầu. Khi hắn mười tuổi, còn đang ngồi phía sau tỷ tỷ, tay nắm lấy ống tay áo rộng của cô, trong chớp mắt đã bị kéo về bên giếng nước trong lãnh cung.
Hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nhảy lên ngựa, quay sang nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy cô vẫn còn đang m.ô.n.g lung, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó, hắn đã thấy tỷ tỷ từng phối hợp với một công tử khác tham gia thi đấu, nên cũng phần nào hiểu được quy tắc. Nhìn thấy người dẫn đầu đoàn thi đã cưỡi ngựa chuẩn bị giương cờ hiệu lệnh xuất phát, những người khác cũng đều đã sẵn sàng, vậy mà tỷ tỷ vẫn còn đứng ngẩn ra ở đó.
“Chuẩn bị xuất phát rồi, tỷ tỷ.”
“À, à, được!” Phùng Yên bị NPC nhắc nhở thì bừng tỉnh, vội vàng triệu hồi con bạch mã của mình, cùng NPC cưỡi ngựa xuất phát. Cô nghiêng đầu tò mò nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn đang chăm chú quan sát những chiếc đèn lồng bay lơ lửng giữa không trung trên đường đua, lại liếc nhìn các chướng ngại vật trên mặt đất phía xa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Hắn vận bạch y, cưỡi con tuấn mã màu đen, dáng người thẳng tắp, gương mặt tuấn tú lộ vẻ tập trung cao độ, vừa nghiêm nghị vừa đáng yêu. Một NPC như thế mà còn nghiêm túc muốn giúp cô giành chiến thắng… Phùng Yên lập tức quyết định: Không thể phụ tấm lòng nhiệt huyết của hắn được.
Theo hiệu lệnh từ NPC dẫn đội, mười người chơi đồng loạt cưỡi ngựa phóng ra khỏi điểm xuất phát.
Phùng Yên ban đầu còn nghĩ, suốt chặng đường này chắc chắn mình sẽ phải không ngừng nhắc nhở NPC nên b.ắ.n những chiếc đèn lồng nào, hoặc chọn lấy các bông hoa quý để tích nhiều điểm hơn. Cô còn lo mình phải hướng dẫn hắn tránh những cái bẫy dưới đất.
Nhưng… năm phút đầu tiên của cuộc đua diễn ra thế này:
Tiêu Yến: “Tỷ tỷ! Hướng đông, nam, tây bắc, đông nam…”
Phùng Yên: “Gió loạn quá rồi, bảo bối ơi, tỷ tỷ không phân biệt nổi đông nam tây bắc đâu!”
Rồi mấy phút tiếp theo là như thế này:
Tiêu Yến: “Tỷ tỷ, bên này! Tỷ tỷ, bên trái! Sau lưng bên phải! Cẩn thận dưới chân! Tỷ tỷ, đi theo ta! Tỷ tỷ, hái bông mẫu đơn kia!”
Phùng Yên: “Ờ ờ, được, ừ ừ, đúng rồi, đợi đã, ngươi giỏi quá đó tiểu Lưu Li…”
Kết thúc ván đầu tiên, Phùng Yên và NPC lần lượt về đến đích. Cô nhảy xuống ngựa, ngồi nghỉ bên hành lang dài, tim vẫn còn đập thình thịch liên hồi. Không thể tin được NPC này cưỡi ngựa, b.ắ.n cung giỏi đến thế!
Không những không cần cô hướng dẫn gì, dọc đường hắn còn như đang dẫn dắt toàn cuộc. Với sự hỗ trợ của hắn, Phùng Yên không chỉ giữ được nhịp thi đấu ổn định, mà còn liên tục tích điểm trong cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng.
Không ngờ rằng trận thi đấu này lại như một “sân nhà” của NPC. Cô hoàn toàn bị cuốn theo tiết tấu do hắn kiểm soát và hướng dẫn. Đây đúng là một NPC không hề bình thường!
Phùng Yên quay đầu nhìn hắn chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, động tác dứt khoát, toát lên phong thái mạnh mẽ, đầy tự tin. Hắn tiến về phía cô, dáng vẻ thư thái, không có chút mệt mỏi nào, càng không còn dấu vết gì của bệnh tật khi nãy.
Thấy hắn đến gần, Phùng Yên không kiềm được sự tò mò:
“Ngươi chưa từng chơi cái này mà sao giỏi thế?”
Thiếu niên mỉm cười:
“Từ nhỏ ta đã học cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nơi huấn luyện có rất nhiều chướng ngại, so với ở đây thì trò này còn dễ hơn nhiều.”
“Ồ?” Ánh mắt Phùng Yên sáng lên. Trước đó cô từng hỏi hắn về thân thế, hắn toàn bảo là mất trí nhớ, chẳng biết gì. Nhưng giờ xem ra… có vẻ bối cảnh cốt truyện sắp được hé lộ rồi!
Cô bắt đầu mong chờ: Một NPC ưu tú thế này, rốt cuộc có câu chuyện gì phía sau? Với gương mặt này… liệu có thể có một tuyến truyện ngọt ngào, hay một mối tình khắc cốt ghi tâm không?
Chỉ mong kết thúc là HE, chứ SE nữa thì trái tim nhỏ bé của cô lại tan nát mất!
Tiêu Yến thấy cô hiện rõ vẻ chờ mong và nghi hoặc, suýt nữa thì lỡ lời tiết lộ bí mật gì đó. Hắn nhớ ra rằng mỗi ngày có thể tham gia ba lượt thi đấu, nên vội vàng chuyển chủ đề:
“Tỷ tỷ, chúng ta đi bắt đầu trận thứ hai chứ?”
“Còn… còn đi nữa à?”
Phùng Yên trong lòng thì muốn từ chối, nhưng nghĩ đến khả năng đây là một phần nhiệm vụ kỳ ngộ liên quan đến cốt truyện lỡ như bỏ lỡ thì sao!?
Đành phải gắng sức đứng dậy, nói:
“Nếu ngươi muốn đi thì… chúng ta đi thôi.”
Tiêu Yến nhìn thấy cô rõ ràng đã mệt lắm rồi, nhưng cũng nghe được từ cuộc trò chuyện giữa cô và bạn bè rằng bọn họ rất mong muốn giành được phần thưởng hạng nhất của trò chơi này.
Tỷ tỷ muốn gì, hắn đều nguyện lòng đi giành lấy giúp cô. Huống chi, thứ cô đang muốn, cũng chỉ là phần thưởng hạng nhất của một cuộc thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung mà thôi.
“Tỷ tỷ sao không kiểm tra bảng xếp hạng trước đã?”
Ồ? Có thể làm vậy à?
Phùng Yên đúng là đã hao hết sức lực sau một trận thi đấu với NPC, quả thật không muốn tiếp tục cưỡi ngựa hơn hai mươi phút nữa trong trạng thái căng thẳng, tập trung cao độ như thế. Có đi nữa thì cũng nửa đường bỏ cuộc mất.
Nam Cung Tư Uyển
Hiện tại cô đang ở hạng 24, vậy là đủ mãn nguyện rồi.
Tuy nhiên, điểm số trong ván vừa rồi với NPC thực sự rất cao, theo tính toán hợp lý, điểm trung bình của cô chắc chắn đã vượt qua cả điểm của cô và Lạc Thanh Phong trong ván thứ ba hôm qua.
Nhưng mà, thi đấu có sự hỗ trợ của NPC… chắc đâu có được tính vào bảng xếp hạng chính thức?
“Thôi thì đi xem thử một chút.”
NPC nghiêm túc và mong đợi như thế, ít nhất cô cũng nên xem qua một lần cho biết.
Phùng Yên vốn chỉ định đi kiểm tra qua loa như làm nhiệm vụ, ai ngờ vừa tra xong thì suýt ngất!
Cô dụi mắt mấy lần, liên tục xác nhận lại bảng xếp hạng.
Trời ơi cô cô cô… thế quái nào lại bay thẳng lên vị trí số 1 hả trời?!
Mà bảng này là xếp hạng cá nhân cơ chứ!
Lẽ nào… đây là phần thưởng kỳ ngộ do hệ thống sắp đặt!?
Cô lập tức quay đầu lại nhìn về phía NPC, hắn lúc này đang đứng giữa đám đông. Khi ánh mắt họ giao nhau, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt sáng như sao trời, ấm áp dịu dàng.
Phùng Yên bắt đầu nghe thấy tiếng xì xào xung quanh gọi tên mình:
“Trời ơi, là Sương Khói đại đại kìa! Lâu rồi không thấy tên nàng, không ngờ lại đứng nhất đơn cá nhân!”
“Để tôi xem… đúng rồi thật kìa!”
“Má ơi, không phải chứ? Tối qua bảng xếp hạng còn thấy cổ với Lạc Thanh Phong ở tận hạng hai mấy mà.”
“Lạc Thanh Phong… là cái ông Vương của Bồng Lai Tiên Đảo đó hả?”
“Chuẩn, là anh ta!”
“Trời đất, hai người đó nhìn y như một cặp CP luôn. Nghe nói hôm trước còn đấu tay đôi, Lạc đại đại thua luôn á!”
“Thật hả? Lạc Thanh Phong đang đứng top 5 mà?”
“Tôi thấy giống như hai người họ có quen biết gì đó á…"
Phùng Yên thấy đám người chơi xung quanh càng nói càng không kiểm soát được nội dung.
Nhưng cô… thật sự vẫn chưa hoàn hồn.
Cô chỉ mới đánh một trận kỳ ngộ cùng NPC thôi mà, vậy mà đã đứng nhất thật rồi sao!?
Trời ơi trời ơi, phần thưởng là gì!?
Một bức bình phong thêu hai mặt tuyệt phẩm phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên.
Hai mươi rương kho báu kiểu “Hộp Pandora” đầy bất ngờ.
Và tận 300,000 vàng!!!
Phần thưởng sẽ được hệ thống gửi qua thư sau khi kết thúc sự kiện, người chơi có thể đến điểm nhận quà để lĩnh thưởng.
Trời ơi, NPC gì mà như kho báu thế này!
Đi, đi ngay! NPC muốn gì cô cũng sẵn sàng mua cho, “Huyền Ảnh” là gì chứ, không sánh được với combo cô + NPC!
Ngoại hình gì tầm này, thiếu niên nhỏ bé nhà cô chính là tốt nhất!
Phùng Yên trong lòng mừng rỡ như điên, chạy bổ về phía NPC, không kìm được kích động mà ôm chầm lấy hắn, gào lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Aaaa ngươi làm sao mà giỏi dữ vậy! Yêu quá đi!!”
Tiêu Yến chưa từng bị ai tiếp cận gần đến thế.
Tỷ tỷ… yêu thích hắn sao?
Nữ tử ở đây ai cũng mạnh dạn như vậy ư?
Hắn bỗng cảm thấy tim mình đập loạn, đến cả hô hấp cũng không theo kịp, mặt đỏ bừng, thậm chí cảm giác bên tai như đang nóng lên.
Mùi hương trên người tỷ tỷ, như mùi hoa trong viện của cô lúc nhạt, lúc nồng khiến người ta say mê.
Hắn từ từ nâng tay, định đặt lên vai cô, nhưng cuối cùng vẫn vội vàng rút lại, quay mặt đi.
Tiên cảnh trong mộng, khiến hắn khát khao, nhưng giấc mộng nào… rồi cũng phải tỉnh lại.
Hắn cố hít thở chậm rãi, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
“Xem ra tỷ tỷ rất vui… chắc là chúng ta đạt thứ hạng tốt rồi?”
Phùng Yên ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, chỉ thấy được cằm của thiếu niên.
Phần thưởng lần này đã nhận được rồi, kỳ ngộ cũng có lẽ sắp đến hồi kết… vậy NPC này, cũng sắp biến mất rồi sao?
Nghĩ đến đó, lòng cô hơi chùng xuống, nhưng rồi vẫn đứng thẳng dậy, cười rạng rỡ nói:
“Không phải chỉ là hạng cao đâu, mà là hạng nhất đấy! Ngươi giỏi quá trời luôn đó!”
Tiêu Yến mỉm cười:
“Vậy thì chúc mừng tỷ tỷ giành được phần thưởng như ý.”
Phùng Yên nhìn hắn, mỉm cười:
“Vẫn là phải cảm ơn ngươi đó, tiểu Lưu Ly.”
Cô nhớ lại lúc cao hứng đã đặt biệt danh cho hắn như vậy.
Nghĩ đến việc có thể hắn sắp rời đi, lòng Phùng Yên bỗng không nỡ, nhưng cũng không thể làm gì khác cốt truyện trò chơi nào rồi cũng phải có hồi kết.
Phùng Yên hỏi:
“Tiểu Lưu Ly, còn có điều gì muốn tỷ làm cho ngươi không?”
Chỉ thấy thiếu niên lắc đầu:
“Tỷ tỷ đã vì ta làm quá nhiều rồi. Ta không cần tỷ tỷ phải làm thêm gì nữa cả.”
Phùng Yên khẽ cắn môi, nhìn hắn với vẻ mặt buồn bã, giọng nói cũng đầy lo lắng:
“Vậy… ngươi sắp rời đi rồi sao?”
Tiêu Yến lại tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Tỷ tỷ biết làm thế nào để đưa ta trở về sao?”
Phùng Yên: ???
Ủa? Cốt truyện vẫn chưa xong à?
Cô lắc đầu:
“Không biết nữa… Hay là chúng ta thử quay lại Lạc Dương xem sao?”
Sau lần cưỡi ngựa b.ắ.n cung này, Tiêu Yến cũng tỏ ra hơi mệt, hắn nhẹ nhàng xoa vai, lông mày khẽ nhíu lại vì khó chịu.
Phùng Yên thấy vậy, tưởng rằng hắn cần đổi thuốc.
Nhớ lại lần trước khi NPC còn là một bé shota, cũng phải đợi thương tích lành rồi mới biến mất. Hiện tại, hắn vẫn còn trúng tên, độc chưa giải hết… có lẽ chưa đến lúc rời đi.
“Ta thấy ngươi có vẻ không khỏe lắm, hay chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước đi?”
“Được.”
Cũng may từ Dương Châu trở về Bồng Lai Tiên Đảo chỉ cần một chuyến thuyền là tới, không tốn quá nhiều thời gian.
Hai người vừa về đến nhà, Phùng Yên liền nhận được tin nhắn mật từ Quan Hành:
Quan Hành: “Tiểu Yên Yên ~~”
Phùng Yên: “Nói đi.”
Quan Hành: “Lạc thiếu nhờ tớ hỏi cậu hôm nay có muốn thử lại thi đấu Ngày Của Hoa không?”
Phùng Yên: “Không cần.”
Quan Hành thấy câu trả lời, liếc sang Lạc Thanh Phong đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng, rồi tiếp tục:
“Thật sự không cân nhắc sao? Với thực lực của cậu và Lạc thiếu, lọt vào top 10 là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Phùng Yên: “Không cần.”
Quan Hành: “Aiz, Tiểu Yên Yên à, chẳng phải cậu thích rương kho báu lung linh lắm sao? Còn 300.000 vàng nữa kìa? Cái bình phong lần này là độc nhất vô nhị, không có cái thứ hai đâu nha!”
Phùng Yên: “Thích chứ, tớ thích hết. Nhưng cái bình phong đó tớ đã có rồi.”
Câu trả lời của cô khiến Quan Hành sửng sốt, sững người vài giây rồi hỏi lại:
“Ý cậu là gì… cậu đứng nhất sao?”
Phùng Yên liếc nhìn NPC bên cạnh, chỉ thấy hắn đã đi vào trong viện, quen thuộc bước vào phòng tiếp khách.
“Cậu không tin cũng phải, tớ dựa vào NPC mà giành được hạng nhất đấy.”
Quan Hành dĩ nhiên không tin, tưởng cô đang đùa.
Lúc này hắn và Lạc Thanh Phong đang ở gần khu thi đấu Dương Châu, bèn nhìn sang Lạc Thanh Phong, thấp giọng nói:
“Tiểu Yên Yên nói cô ấy đoạt giải nhất.”
Lạc Thanh Phong, người vốn ít khi bộc lộ cảm xúc, nghe xong cũng hơi ngẩn ra, hiện rõ chút kinh ngạc.
Quan Hành quyết định đích thân kiểm tra. Cậu đến chỗ NPC đăng ký để xem bảng xếp hạng. Vừa tra xong liền giật mình kinh hãi, vội vàng quay lại chỗ Lạc Thanh Phong đang ngồi, nói nhanh:
“Cô ấy thật sự đứng nhất! Điểm của cô ấy vượt người thứ hai hơn một nghìn điểm, gần như không thể bị vượt!”
Lạc Thanh Phong hơi nhướng mày:
“Đồng đội là ai?”
Quan Hành cười híp mắt:
“Haha… là đấu đơn. Có vẻ trước đó là bị đồng đội kéo lùi lại thôi. Tiểu Yên Yên nhà ta đúng là kỳ tài xuất chúng trong giang hồ.”
Vừa dứt lời thì thấy Lạc Thanh Phong đã xoay người bỏ đi.
Quan Hành vội chạy theo phía sau, gọi:
“Ê ê, Lạc thiếu, tôi không có ý đó đâu! Anh đừng hiểu lầm mà!”
Để nhận được phần thưởng, người chơi phải đợi đến sau 0 giờ để hệ thống tổng kết điểm số.
Phùng Yên đang háo hức mong chờ phần thưởng, mong được mở rương báu nên không muốn offline.
Hôm nay nhìn NPC thấy sao mà dễ thương đến thế, nên cô ghé tiệm thuốc hái thêm dược liệu, còn chuẩn bị nước tắm, háo hức định gọi NPC đi tắm và thay quần áo.
Vừa vào phòng tiếp khách, đã thấy hắn đang nằm trên giường, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Phùng Yên lấy lọ thuốc ra trong bình chỉ còn một viên giải dược.
Lúc trước khi về, hắn đã có vẻ không khỏe.
Phùng Yên nghiền viên thuốc thành bột, hòa vào nước rồi đổ vào một cái ấm sứ men xanh. Sau đó, cô đặt thêm một dĩa mứt hoa quả bên giường.
“Lưu Ly, tỉnh dậy nào.”
Phùng Yên nhẹ nhàng đẩy hắn:
“Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé.”
Tuy đây chỉ là trò chơi, nhưng nhìn NPC trông khó chịu như vậy, lòng cô cũng cảm thấy không yên.
Thực ra, Tiêu Yến ban đầu không cảm thấy mình có gì bất ổn, chỉ là vết thương hơi nhức một chút.
Nhưng lúc đi thuyền về, không may gặp phải sóng to gió lớn, con thuyền chao đảo không ngừng.
Tuy cuối cùng cũng cập bến an toàn, nhưng hắn đã bị chao đảo đến choáng váng cả đầu óc.
Các nàng nhớ bấm theo dõi mình nha~~
【 Canh hai 】
Phùng Yên sững sờ toàn tập. Một NPC mà có thể tham gia hỗ trợ người chơi trong các cuộc thi đấu giữa người chơi với nhau? Vậy là hợp lý à!? Tiêu Yến lần đầu trải nghiệm việc bị dịch chuyển tức thời đến chỗ khác. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải lần đầu. Khi hắn mười tuổi, còn đang ngồi phía sau tỷ tỷ, tay nắm lấy ống tay áo rộng của cô, trong chớp mắt đã bị kéo về bên giếng nước trong lãnh cung.
Hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nhảy lên ngựa, quay sang nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy cô vẫn còn đang m.ô.n.g lung, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó, hắn đã thấy tỷ tỷ từng phối hợp với một công tử khác tham gia thi đấu, nên cũng phần nào hiểu được quy tắc. Nhìn thấy người dẫn đầu đoàn thi đã cưỡi ngựa chuẩn bị giương cờ hiệu lệnh xuất phát, những người khác cũng đều đã sẵn sàng, vậy mà tỷ tỷ vẫn còn đứng ngẩn ra ở đó.
“Chuẩn bị xuất phát rồi, tỷ tỷ.”
“À, à, được!” Phùng Yên bị NPC nhắc nhở thì bừng tỉnh, vội vàng triệu hồi con bạch mã của mình, cùng NPC cưỡi ngựa xuất phát. Cô nghiêng đầu tò mò nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn đang chăm chú quan sát những chiếc đèn lồng bay lơ lửng giữa không trung trên đường đua, lại liếc nhìn các chướng ngại vật trên mặt đất phía xa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Hắn vận bạch y, cưỡi con tuấn mã màu đen, dáng người thẳng tắp, gương mặt tuấn tú lộ vẻ tập trung cao độ, vừa nghiêm nghị vừa đáng yêu. Một NPC như thế mà còn nghiêm túc muốn giúp cô giành chiến thắng… Phùng Yên lập tức quyết định: Không thể phụ tấm lòng nhiệt huyết của hắn được.
Theo hiệu lệnh từ NPC dẫn đội, mười người chơi đồng loạt cưỡi ngựa phóng ra khỏi điểm xuất phát.
Phùng Yên ban đầu còn nghĩ, suốt chặng đường này chắc chắn mình sẽ phải không ngừng nhắc nhở NPC nên b.ắ.n những chiếc đèn lồng nào, hoặc chọn lấy các bông hoa quý để tích nhiều điểm hơn. Cô còn lo mình phải hướng dẫn hắn tránh những cái bẫy dưới đất.
Nhưng… năm phút đầu tiên của cuộc đua diễn ra thế này:
Tiêu Yến: “Tỷ tỷ! Hướng đông, nam, tây bắc, đông nam…”
Phùng Yên: “Gió loạn quá rồi, bảo bối ơi, tỷ tỷ không phân biệt nổi đông nam tây bắc đâu!”
Rồi mấy phút tiếp theo là như thế này:
Tiêu Yến: “Tỷ tỷ, bên này! Tỷ tỷ, bên trái! Sau lưng bên phải! Cẩn thận dưới chân! Tỷ tỷ, đi theo ta! Tỷ tỷ, hái bông mẫu đơn kia!”
Phùng Yên: “Ờ ờ, được, ừ ừ, đúng rồi, đợi đã, ngươi giỏi quá đó tiểu Lưu Li…”
Kết thúc ván đầu tiên, Phùng Yên và NPC lần lượt về đến đích. Cô nhảy xuống ngựa, ngồi nghỉ bên hành lang dài, tim vẫn còn đập thình thịch liên hồi. Không thể tin được NPC này cưỡi ngựa, b.ắ.n cung giỏi đến thế!
Không những không cần cô hướng dẫn gì, dọc đường hắn còn như đang dẫn dắt toàn cuộc. Với sự hỗ trợ của hắn, Phùng Yên không chỉ giữ được nhịp thi đấu ổn định, mà còn liên tục tích điểm trong cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng.
Không ngờ rằng trận thi đấu này lại như một “sân nhà” của NPC. Cô hoàn toàn bị cuốn theo tiết tấu do hắn kiểm soát và hướng dẫn. Đây đúng là một NPC không hề bình thường!
Phùng Yên quay đầu nhìn hắn chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, động tác dứt khoát, toát lên phong thái mạnh mẽ, đầy tự tin. Hắn tiến về phía cô, dáng vẻ thư thái, không có chút mệt mỏi nào, càng không còn dấu vết gì của bệnh tật khi nãy.
Thấy hắn đến gần, Phùng Yên không kiềm được sự tò mò:
“Ngươi chưa từng chơi cái này mà sao giỏi thế?”
Thiếu niên mỉm cười:
“Từ nhỏ ta đã học cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Nơi huấn luyện có rất nhiều chướng ngại, so với ở đây thì trò này còn dễ hơn nhiều.”
“Ồ?” Ánh mắt Phùng Yên sáng lên. Trước đó cô từng hỏi hắn về thân thế, hắn toàn bảo là mất trí nhớ, chẳng biết gì. Nhưng giờ xem ra… có vẻ bối cảnh cốt truyện sắp được hé lộ rồi!
Cô bắt đầu mong chờ: Một NPC ưu tú thế này, rốt cuộc có câu chuyện gì phía sau? Với gương mặt này… liệu có thể có một tuyến truyện ngọt ngào, hay một mối tình khắc cốt ghi tâm không?
Chỉ mong kết thúc là HE, chứ SE nữa thì trái tim nhỏ bé của cô lại tan nát mất!
Tiêu Yến thấy cô hiện rõ vẻ chờ mong và nghi hoặc, suýt nữa thì lỡ lời tiết lộ bí mật gì đó. Hắn nhớ ra rằng mỗi ngày có thể tham gia ba lượt thi đấu, nên vội vàng chuyển chủ đề:
“Tỷ tỷ, chúng ta đi bắt đầu trận thứ hai chứ?”
“Còn… còn đi nữa à?”
Phùng Yên trong lòng thì muốn từ chối, nhưng nghĩ đến khả năng đây là một phần nhiệm vụ kỳ ngộ liên quan đến cốt truyện lỡ như bỏ lỡ thì sao!?
Đành phải gắng sức đứng dậy, nói:
“Nếu ngươi muốn đi thì… chúng ta đi thôi.”
Tiêu Yến nhìn thấy cô rõ ràng đã mệt lắm rồi, nhưng cũng nghe được từ cuộc trò chuyện giữa cô và bạn bè rằng bọn họ rất mong muốn giành được phần thưởng hạng nhất của trò chơi này.
Tỷ tỷ muốn gì, hắn đều nguyện lòng đi giành lấy giúp cô. Huống chi, thứ cô đang muốn, cũng chỉ là phần thưởng hạng nhất của một cuộc thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung mà thôi.
“Tỷ tỷ sao không kiểm tra bảng xếp hạng trước đã?”
Ồ? Có thể làm vậy à?
Phùng Yên đúng là đã hao hết sức lực sau một trận thi đấu với NPC, quả thật không muốn tiếp tục cưỡi ngựa hơn hai mươi phút nữa trong trạng thái căng thẳng, tập trung cao độ như thế. Có đi nữa thì cũng nửa đường bỏ cuộc mất.
Nam Cung Tư Uyển
Hiện tại cô đang ở hạng 24, vậy là đủ mãn nguyện rồi.
Tuy nhiên, điểm số trong ván vừa rồi với NPC thực sự rất cao, theo tính toán hợp lý, điểm trung bình của cô chắc chắn đã vượt qua cả điểm của cô và Lạc Thanh Phong trong ván thứ ba hôm qua.
Nhưng mà, thi đấu có sự hỗ trợ của NPC… chắc đâu có được tính vào bảng xếp hạng chính thức?
“Thôi thì đi xem thử một chút.”
NPC nghiêm túc và mong đợi như thế, ít nhất cô cũng nên xem qua một lần cho biết.
Phùng Yên vốn chỉ định đi kiểm tra qua loa như làm nhiệm vụ, ai ngờ vừa tra xong thì suýt ngất!
Cô dụi mắt mấy lần, liên tục xác nhận lại bảng xếp hạng.
Trời ơi cô cô cô… thế quái nào lại bay thẳng lên vị trí số 1 hả trời?!
Mà bảng này là xếp hạng cá nhân cơ chứ!
Lẽ nào… đây là phần thưởng kỳ ngộ do hệ thống sắp đặt!?
Cô lập tức quay đầu lại nhìn về phía NPC, hắn lúc này đang đứng giữa đám đông. Khi ánh mắt họ giao nhau, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt sáng như sao trời, ấm áp dịu dàng.
Phùng Yên bắt đầu nghe thấy tiếng xì xào xung quanh gọi tên mình:
“Trời ơi, là Sương Khói đại đại kìa! Lâu rồi không thấy tên nàng, không ngờ lại đứng nhất đơn cá nhân!”
“Để tôi xem… đúng rồi thật kìa!”
“Má ơi, không phải chứ? Tối qua bảng xếp hạng còn thấy cổ với Lạc Thanh Phong ở tận hạng hai mấy mà.”
“Lạc Thanh Phong… là cái ông Vương của Bồng Lai Tiên Đảo đó hả?”
“Chuẩn, là anh ta!”
“Trời đất, hai người đó nhìn y như một cặp CP luôn. Nghe nói hôm trước còn đấu tay đôi, Lạc đại đại thua luôn á!”
“Thật hả? Lạc Thanh Phong đang đứng top 5 mà?”
“Tôi thấy giống như hai người họ có quen biết gì đó á…"
Phùng Yên thấy đám người chơi xung quanh càng nói càng không kiểm soát được nội dung.
Nhưng cô… thật sự vẫn chưa hoàn hồn.
Cô chỉ mới đánh một trận kỳ ngộ cùng NPC thôi mà, vậy mà đã đứng nhất thật rồi sao!?
Trời ơi trời ơi, phần thưởng là gì!?
Một bức bình phong thêu hai mặt tuyệt phẩm phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên.
Hai mươi rương kho báu kiểu “Hộp Pandora” đầy bất ngờ.
Và tận 300,000 vàng!!!
Phần thưởng sẽ được hệ thống gửi qua thư sau khi kết thúc sự kiện, người chơi có thể đến điểm nhận quà để lĩnh thưởng.
Trời ơi, NPC gì mà như kho báu thế này!
Đi, đi ngay! NPC muốn gì cô cũng sẵn sàng mua cho, “Huyền Ảnh” là gì chứ, không sánh được với combo cô + NPC!
Ngoại hình gì tầm này, thiếu niên nhỏ bé nhà cô chính là tốt nhất!
Phùng Yên trong lòng mừng rỡ như điên, chạy bổ về phía NPC, không kìm được kích động mà ôm chầm lấy hắn, gào lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Aaaa ngươi làm sao mà giỏi dữ vậy! Yêu quá đi!!”
Tiêu Yến chưa từng bị ai tiếp cận gần đến thế.
Tỷ tỷ… yêu thích hắn sao?
Nữ tử ở đây ai cũng mạnh dạn như vậy ư?
Hắn bỗng cảm thấy tim mình đập loạn, đến cả hô hấp cũng không theo kịp, mặt đỏ bừng, thậm chí cảm giác bên tai như đang nóng lên.
Mùi hương trên người tỷ tỷ, như mùi hoa trong viện của cô lúc nhạt, lúc nồng khiến người ta say mê.
Hắn từ từ nâng tay, định đặt lên vai cô, nhưng cuối cùng vẫn vội vàng rút lại, quay mặt đi.
Tiên cảnh trong mộng, khiến hắn khát khao, nhưng giấc mộng nào… rồi cũng phải tỉnh lại.
Hắn cố hít thở chậm rãi, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
“Xem ra tỷ tỷ rất vui… chắc là chúng ta đạt thứ hạng tốt rồi?”
Phùng Yên ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, chỉ thấy được cằm của thiếu niên.
Phần thưởng lần này đã nhận được rồi, kỳ ngộ cũng có lẽ sắp đến hồi kết… vậy NPC này, cũng sắp biến mất rồi sao?
Nghĩ đến đó, lòng cô hơi chùng xuống, nhưng rồi vẫn đứng thẳng dậy, cười rạng rỡ nói:
“Không phải chỉ là hạng cao đâu, mà là hạng nhất đấy! Ngươi giỏi quá trời luôn đó!”
Tiêu Yến mỉm cười:
“Vậy thì chúc mừng tỷ tỷ giành được phần thưởng như ý.”
Phùng Yên nhìn hắn, mỉm cười:
“Vẫn là phải cảm ơn ngươi đó, tiểu Lưu Ly.”
Cô nhớ lại lúc cao hứng đã đặt biệt danh cho hắn như vậy.
Nghĩ đến việc có thể hắn sắp rời đi, lòng Phùng Yên bỗng không nỡ, nhưng cũng không thể làm gì khác cốt truyện trò chơi nào rồi cũng phải có hồi kết.
Phùng Yên hỏi:
“Tiểu Lưu Ly, còn có điều gì muốn tỷ làm cho ngươi không?”
Chỉ thấy thiếu niên lắc đầu:
“Tỷ tỷ đã vì ta làm quá nhiều rồi. Ta không cần tỷ tỷ phải làm thêm gì nữa cả.”
Phùng Yên khẽ cắn môi, nhìn hắn với vẻ mặt buồn bã, giọng nói cũng đầy lo lắng:
“Vậy… ngươi sắp rời đi rồi sao?”
Tiêu Yến lại tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Tỷ tỷ biết làm thế nào để đưa ta trở về sao?”
Phùng Yên: ???
Ủa? Cốt truyện vẫn chưa xong à?
Cô lắc đầu:
“Không biết nữa… Hay là chúng ta thử quay lại Lạc Dương xem sao?”
Sau lần cưỡi ngựa b.ắ.n cung này, Tiêu Yến cũng tỏ ra hơi mệt, hắn nhẹ nhàng xoa vai, lông mày khẽ nhíu lại vì khó chịu.
Phùng Yên thấy vậy, tưởng rằng hắn cần đổi thuốc.
Nhớ lại lần trước khi NPC còn là một bé shota, cũng phải đợi thương tích lành rồi mới biến mất. Hiện tại, hắn vẫn còn trúng tên, độc chưa giải hết… có lẽ chưa đến lúc rời đi.
“Ta thấy ngươi có vẻ không khỏe lắm, hay chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước đi?”
“Được.”
Cũng may từ Dương Châu trở về Bồng Lai Tiên Đảo chỉ cần một chuyến thuyền là tới, không tốn quá nhiều thời gian.
Hai người vừa về đến nhà, Phùng Yên liền nhận được tin nhắn mật từ Quan Hành:
Quan Hành: “Tiểu Yên Yên ~~”
Phùng Yên: “Nói đi.”
Quan Hành: “Lạc thiếu nhờ tớ hỏi cậu hôm nay có muốn thử lại thi đấu Ngày Của Hoa không?”
Phùng Yên: “Không cần.”
Quan Hành thấy câu trả lời, liếc sang Lạc Thanh Phong đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng, rồi tiếp tục:
“Thật sự không cân nhắc sao? Với thực lực của cậu và Lạc thiếu, lọt vào top 10 là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Phùng Yên: “Không cần.”
Quan Hành: “Aiz, Tiểu Yên Yên à, chẳng phải cậu thích rương kho báu lung linh lắm sao? Còn 300.000 vàng nữa kìa? Cái bình phong lần này là độc nhất vô nhị, không có cái thứ hai đâu nha!”
Phùng Yên: “Thích chứ, tớ thích hết. Nhưng cái bình phong đó tớ đã có rồi.”
Câu trả lời của cô khiến Quan Hành sửng sốt, sững người vài giây rồi hỏi lại:
“Ý cậu là gì… cậu đứng nhất sao?”
Phùng Yên liếc nhìn NPC bên cạnh, chỉ thấy hắn đã đi vào trong viện, quen thuộc bước vào phòng tiếp khách.
“Cậu không tin cũng phải, tớ dựa vào NPC mà giành được hạng nhất đấy.”
Quan Hành dĩ nhiên không tin, tưởng cô đang đùa.
Lúc này hắn và Lạc Thanh Phong đang ở gần khu thi đấu Dương Châu, bèn nhìn sang Lạc Thanh Phong, thấp giọng nói:
“Tiểu Yên Yên nói cô ấy đoạt giải nhất.”
Lạc Thanh Phong, người vốn ít khi bộc lộ cảm xúc, nghe xong cũng hơi ngẩn ra, hiện rõ chút kinh ngạc.
Quan Hành quyết định đích thân kiểm tra. Cậu đến chỗ NPC đăng ký để xem bảng xếp hạng. Vừa tra xong liền giật mình kinh hãi, vội vàng quay lại chỗ Lạc Thanh Phong đang ngồi, nói nhanh:
“Cô ấy thật sự đứng nhất! Điểm của cô ấy vượt người thứ hai hơn một nghìn điểm, gần như không thể bị vượt!”
Lạc Thanh Phong hơi nhướng mày:
“Đồng đội là ai?”
Quan Hành cười híp mắt:
“Haha… là đấu đơn. Có vẻ trước đó là bị đồng đội kéo lùi lại thôi. Tiểu Yên Yên nhà ta đúng là kỳ tài xuất chúng trong giang hồ.”
Vừa dứt lời thì thấy Lạc Thanh Phong đã xoay người bỏ đi.
Quan Hành vội chạy theo phía sau, gọi:
“Ê ê, Lạc thiếu, tôi không có ý đó đâu! Anh đừng hiểu lầm mà!”
Để nhận được phần thưởng, người chơi phải đợi đến sau 0 giờ để hệ thống tổng kết điểm số.
Phùng Yên đang háo hức mong chờ phần thưởng, mong được mở rương báu nên không muốn offline.
Hôm nay nhìn NPC thấy sao mà dễ thương đến thế, nên cô ghé tiệm thuốc hái thêm dược liệu, còn chuẩn bị nước tắm, háo hức định gọi NPC đi tắm và thay quần áo.
Vừa vào phòng tiếp khách, đã thấy hắn đang nằm trên giường, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Phùng Yên lấy lọ thuốc ra trong bình chỉ còn một viên giải dược.
Lúc trước khi về, hắn đã có vẻ không khỏe.
Phùng Yên nghiền viên thuốc thành bột, hòa vào nước rồi đổ vào một cái ấm sứ men xanh. Sau đó, cô đặt thêm một dĩa mứt hoa quả bên giường.
“Lưu Ly, tỉnh dậy nào.”
Phùng Yên nhẹ nhàng đẩy hắn:
“Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé.”
Tuy đây chỉ là trò chơi, nhưng nhìn NPC trông khó chịu như vậy, lòng cô cũng cảm thấy không yên.
Thực ra, Tiêu Yến ban đầu không cảm thấy mình có gì bất ổn, chỉ là vết thương hơi nhức một chút.
Nhưng lúc đi thuyền về, không may gặp phải sóng to gió lớn, con thuyền chao đảo không ngừng.
Tuy cuối cùng cũng cập bến an toàn, nhưng hắn đã bị chao đảo đến choáng váng cả đầu óc.
Các nàng nhớ bấm theo dõi mình nha~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương