Tiêu Yến đứng dưới lầu chờ Phùng Yên. Hắn khẽ ấn vai nơi vết thương còn đau, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Dù xung quanh người người tấp nập, đèn hoa rực rỡ, với hắn lúc này, tất cả không phải là cảnh náo nhiệt tráng lệ, mà là sự hỗn loạn khiến tâm trí không yên, cả người như bị tiếng ồn dày vò.
Khi Phùng Yên chạy tới, thấy trong mắt hắn hiện rõ vẻ đau đớn, thậm chí đã đứng không vững nữa, cô vội vã đỡ lấy hắn, trong lòng cũng nhói lên. Cô lấy một viên thuốc đưa cho hắn uống.
“Loại thuốc này có vẻ hiệu quả với vết thương của ngươi, nhưng không thể uống một lần là khỏi hẳn được đâu. Số còn lại cũng chẳng còn nhiều. Ta đã nhờ Hoa Hoa làm thêm rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo nghĩ gì cả.”
Thuốc vừa vào miệng, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trong đầu Tiêu Yến dần tan biến. Trận choáng váng vừa rồi đã khiến bước chân hắn trở nên lảo đảo. Nếu không có Phùng Yên đỡ, e rằng hắn chẳng thể đi tiếp nổi.
Phùng Yên mở bản đồ ra xem. Con thuyền của Thanh Ca Môn hôm nay đã rời bến, không thể quay về bằng đường cũ. Nghĩ tới việc ngày mai NPC này còn muốn cùng cô tham gia lại cuộc thi Ngày Của Hoa, mà giờ thì hắn yếu ớt đến mức này… cô lập tức thấy rối bời.
“Tỷ tỷ, giờ mình về luôn à?” Tiêu Yến thấy cô đứng yên liền hỏi.
“Để ta nghĩ đã.”
Giờ mà còn quay lại thì đúng là hành xác thật sự.
Bỗng một ý tưởng loé lên trong đầu Phùng Yên, mắt sáng bừng:
“Hay là mình đi tìm quán trọ ngủ lại đi!”
“Nghe theo tỷ hết.”
Trong lòng Phùng Yên vui như mở hội: Haha, ta đúng là thiên tài, nghĩ ra cách này thật không uổng công ta chơi game bao năm!
Thế là Tiêu Yến liền thấy tỷ tỷ trước mặt vung tay một cái, triệu hồi ra một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng. Hai con ngựa trắng kéo xe, rèm xe màu tím thướt tha, xung quanh còn đính đầy ngọc trai lấp lánh. Bên trong xe được bày sẵn bánh ngọt, rượu nhẹ và đệm êm mềm mại.
Phùng Yên cẩn thận đỡ Tiêu Yến lên xe, còn mình thì ngồi lên vị trí đánh xe, giục ngựa chạy về phía một thị trấn nhỏ ngoài thành.
“Dạo này đang là dịp lễ Ngày Của Hoa, trong thành ồn ào quá, ta sợ ngươi nghỉ không nổi nên quyết định đưa ngươi ra ngoài thành nghỉ tạm ở thị trấn Đỡ Phong. Ở đó gần sông, lại có cả rừng hoa anh đào, phong cảnh rất đẹp.”
“Vâng, cảm ơn tỷ.” Tiêu Yến ngoan ngoãn gật đầu.
“Không cần khách sáo đâu.” Chỉ mong phần thưởng từ nhiệm vụ ba bước kế tiếp đừng có keo kiệt quá nhé. Không thì ta đây tức quá là bỏ game đấy!
Hai người đến được trấn nhỏ, Phùng Yên thu xe ngựa lại, chọn một nhà trọ bên bờ sông. Vừa bước vào, liền thấy tiểu nhị quán trọ nhiệt tình chạy ra chào đón.
“Khách quan, quý khách đến nghỉ chân hay trọ lại ạ?”
“Phụt!” Phùng Yên bật cười không nhịn nổi.
Không thể ngờ được, năm cuối đại học của cô lại có ngày… phải đi thuê trọ trong một trò chơi online.
Ban đầu cô chỉ định đăng xuất để nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến vẻ mặt khó chịu của NPC kia, nếu giờ cô rời đi, để hắn lại một mình trong thành Dương Châu, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Mà nếu quay lại biệt viện của mình thì đường sá xa xôi, sáng mai còn phải trở lại tham gia thi đấu nữa.
Suy đi tính lại, cuối cùng cô lại kéo nhau đến thị trấn Đỡ Phong để thuê trọ.
Trấn nhỏ này trước đây cô và Hoa Vũ từng ghé qua trong lúc làm nhiệm vụ thăng cấp. Khi đó cả hai đều cảm thấy nơi đây có không khí sinh hoạt rất chân thật: ăn uống, ngủ nghỉ, chụp ảnh sống ảo các kiểu.
Thôi thì… đúng là game này, chơi cũng đáng đồng tiền bát gạo thật!
Sắp xếp xong cho NPC nghỉ ngơi, Phùng Yên chuẩn bị rời đi.
“Hôm nay ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, mai ta lại đến đón.” Nhìn NPC đẹp trai nhưng mang nét tiều tụy đáng thương này, Phùng Yên thật sự không nỡ để hắn lại một mình như vậy.
“Tỷ tỷ vất vả rồi.” Tiêu Yến không nói nhiều, trong lòng hắn biết, có thể gặp được tỷ tỷ, được cô quan tâm, đã là may mắn lớn nhất đời hắn rồi. Hắn cũng hiểu tỷ tỷ còn nhiều việc riêng, nên không hỏi gì thêm.
“Ừm, mai gặp lại nhé.”
Thấy NPC gật đầu đồng ý, Phùng Yên mới yên tâm quay về biệt viện rồi thoát game.
Ngày hôm sau, Phùng Yên ngủ một mạch đến trưa. Vừa mở mắt ra đã thấy bé mèo “trà sữa” mở to đôi mắt ướt át, long lanh nhìn cô, trông vô cùng tủi thân. Thấy cô tỉnh, nó liền cất tiếng “meo~ meo~” đầy nũng nịu.
Cô mở cửa sổ ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào. Hôm nay là một ngày thích hợp để đi dạo quanh hồ. Bé mèo con nhảy lên bệ cửa sổ, meo meo ngắm tường vi ngoài kia, rồi quay lại nhìn cô bằng đôi mắt hổ phách long lanh.
Phùng Yên: “…… Biết rồi biết rồi, nghe theo em hết.”
Cô rời giường, rửa mặt thay đồ thể thao, rồi đeo túi, bế mèo con ra ngoài.
Công viên ven hồ lúc này rực rỡ muôn hoa. Đây là thời điểm hoa đẹp nhất, cũng là giai đoạn chúng chuẩn bị úa tàn. Phùng Yên vừa đi bộ dọc bờ hồ, vừa ghé hàng ăn mua thêm ít đồ và cá khô cho mèo con. Cô tìm được một bãi cỏ bên hồ, nơi có tường hoa tường vi màu hồng phớt nở rộ, rồi ngồi xuống.
Cô trải khăn picnic ra, lấy phần cá khô bỏ vào hộp:
“Trà Trà, lại đây ăn nè.”
Bé mèo được tháo dây, ngậm lấy một miếng cá khô. Nhưng khi nhìn xung quanh thấy bãi cỏ rộng vắng người, nó lại tỏ ra nhút nhát, ôm miếng cá khô rút vào cạnh bụi hoa, vừa gặm vừa rụt rè.
Gió xuân mơn man, quanh đó cũng có nhiều người ra dã ngoại. Phần lớn là cha mẹ dắt con đi chơi, hoặc các cặp đôi, học sinh. Hít thở mùi hoa, sưởi nắng, đi bộ vài vòng rồi, Phùng Yên bắt đầu thấy lơ mơ muốn ngủ.
Bé mèo ăn xong, liền nhảy vào lòng cô, l.i.ế.m móng rồi cuộn tròn nằm ngủ. Nhìn nó, cô lại nhớ đến NPC “kỳ ngộ” đầu tiên của mình, lúc đó vẫn còn là một cậu bé shota đáng yêu.
Giờ thì cậu nhóc shota ấy đã trở thành thiếu niên, và vẫn đang chờ cô trong quán trọ ở Đỡ Phong trấn. Nghĩ tới chuyện mình off game lâu như vậy, chắc là… cũng không sao đâu nhỉ? Nhưng rồi lại nhớ đến vẻ mặt đau đớn của hắn lúc cô đăng xuất, nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương thường ngày của hắn, trong lòng Phùng Yên lại thấy bồn chồn, rối rắm. Không biết nên nằm nghỉ tiếp, hay bật dậy vào game xem hắn thế nào.
Nghĩ tới lần trước hắn từng đột nhiên biến mất khiến nhiệm vụ gián đoạn, Phùng Yên càng không yên lòng. Cuối cùng, cô bế bé mèo lên, vội vàng chạy về nhà.
Vừa về đến nhà là cô đăng nhập lại ngay. Vừa vào game thấy giao diện quen thuộc của gia viên, cô chẳng kịp làm gì khác, vội vàng chạy đến tiệm thuốc hái dược liệu, chế thuốc, gom hết đồ mang theo, rồi nhanh chóng phóng về Dương Châu thị trấn Đỡ Phong.
Tới khách điếm, vào đúng căn phòng “ngắm cảnh nhất”, vừa mở cửa, thấy NPC vẫn đang nằm im trên giường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trò chơi c.h.ế.t tiệt này! Hủy hoại thanh xuân của ta! Cái NPC thiết kế thế này ai mà không nghiện cho được chứ!
Phùng Yên đẩy cửa sổ gỗ ô vuông ra, ánh nắng tràn vào làm căn phòng bừng sáng. Ngoài cửa là một rừng hoa anh đào nở rực, đúng là phòng “view đẹp nhất”.
Chắc trong cả server, chỉ có cô là người đầu tiên chịu khó tới thuê trọ trong game như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ đã là buổi chiều, thế mà NPC vẫn chưa tỉnh?
Phùng Yên đặt thuốc và băng gạc lên bàn, đến ngồi cạnh giường xem thử. Nhìn thấy xong lại không nhịn được mà âm thầm chửi rủa hệ thống nhiệm vụ.
NPC vẫn nằm đó, môi trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ tiều tụy.
Chết tiệt, hôm qua mình vất vả chữa thương cho hắn, thế mà chỉ sau một đêm đã quay lại tình trạng trước kia là sao? Bộ làm len cũng không cực đến vậy!
“Lưu Li, tỉnh lại đi.” Phùng Yên gọi khẽ, lay nhẹ tay hắn.
“…Nước, cho ta nước…”
“À à, được rồi, từ từ thôi.” Cô vội rót trà, bưng chén nhỏ đặt sát môi hắn, đút cho hắn uống từng ngụm.
Sau khi uống xong, cuối cùng hắn cũng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, nhưng vẫn yếu ớt, không có chút tinh thần nào.
“Tỷ tỷ, ngươi đến rồi…” Hắn khẽ nói, giọng yếu đến đáng thương, mặt mày tái nhợt, ngả vào lòng cô như thể cực kỳ ỷ lại.
Nhìn hắn như vậy, Phùng Yên tự dưng cảm thấy có lỗi. Nếu sớm hơn chút online để đổi thuốc cho hắn, chắc hắn đã không phải chịu đựng như vậy.
“Ừm.” Cô gật đầu, đỡ hắn ngồi dậy, “Ngồi dậy đi, ta giúp ngươi thay thuốc nhé?”
NPC gật đầu, để cô dìu qua ngồi xuống chiếc ghế đá gần cửa sổ.
Phùng Yên tháo băng cũ ra, dùng thuốc rửa lại vết thương. Nhìn vết thương vẫn đỏ và sưng y như lúc đầu, cô không khỏi nhíu mày.
“Sao lại vẫn chưa khá hơn thế này, tiểu Lưu Li, ngươi thấy trong người thế nào?” Phùng Yên lo lắng nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn rõ ràng rất yếu, đến mức nói cũng gần như không ra hơi, vậy mà vẫn cố mỉm cười nhìn cô trấn an: “Tỷ tỷ, ta không sao.”
Phùng Yên nghẹn ngào, mắt nóng bừng lên, suýt chút nữa thì bật khóc. Trò chơi c.h.ế.t tiệt này! Thiết kế một NPC ngoan ngoãn thế này, đúng là khiến người ta khó lòng không cảm động. Hu hu hu.
“Tất cả là tại ta… Hôm qua không nên để ngươi dầm mưa, còn để ngươi ăn đồ mặn, lại còn uống rượu nữa…”
Bỗng một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô. Phùng Yên vội kéo tay áo lên lau nước mắt, quay đầu lại nhìn hắn.
Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng, giọng yếu ớt nhấn mạnh lại một lần nữa: “Không phải lỗi của tỷ tỷ. Nhờ có tỷ tỷ, ta mới có thể tồn tại.”
Hu hu hu, cảm động c.h.ế.t mất! Đáng yêu c.h.ế.t mất rồi!
“Tỷ tỷ, hôm qua… ta thật sự rất vui.”
Phùng Yên gần như nghẹn ngào, thầm nghĩ: Không thể tổn thương NPC này được đâu.
“Được rồi, tỷ tỷ hiểu rồi.” Giọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Đúng lúc đó, mùi thơm của đồ ăn từ bên ngoài bay vào bên đối diện khách điếm là một quán ăn nhỏ bán đặc sản Dương Châu: bánh bao da mỏng nhân đầy, thịt đông trong suốt đỏ au, tôm bóc vỏ tròn vo trắng nõn, thêm phần canh đậu phụ nóng hổi thanh nhẹ.
Phùng Yên cẩn thận giúp hắn thay thuốc, vừa làm vừa quan sát sắc mặt. Nhìn thấy thiếu niên mỉm cười, cô cũng nhẹ nhõm hẳn: “Tỷ tỷ, ta đỡ hơn rồi.”
“Vậy thì uống viên giải độc này đi, còn có thuốc bổ khí dưỡng huyết, và cả thanh tâm tĩnh khí nữa. Phải uống hết đấy.” Phùng Yên lấy ra mấy lọ sứ, đổ thuốc ra, xếp từng viên lên tay hắn, giục hắn uống ngay.
Tiêu Yến cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn uống từng viên.
Điều làm hắn bất ngờ là, sau khi uống xong, cảm giác mệt mỏi khó chịu trong người dần tan biến. Nắm tay lại, hắn thấy thể lực cũng hồi phục. Nếu không phải bả vai còn hơi nhức, thì có lẽ đã tưởng mình chưa từng bị bệnh.
Nam Cung Tư Uyển
Phùng Yên thấy môi hắn đã hồng hào lại, sắc mặt cũng tốt hơn, lúc này mới an tâm. Miễn không phải kiểu tình tiết đang hồi phục thì đột tử thì tốt rồi, nếu không thì cô sẽ xóa game!
“Ngươi cảm thấy sao rồi?”
Tiêu Yến đứng dậy đi mấy bước, rồi quay lại bên cô, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, ta không sao.”
“Đói chưa?” Phùng Yên nghe mùi đồ ăn ngoài kia, muốn dẫn hắn đi ăn một bữa no nê.
Lần này tuyệt đối không cho ăn mặn hay uống rượu nữa!
Lúc nãy vì mệt nên không để ý, giờ nghe cô nhắc, Tiêu Yến mới thấy bụng mình trống rỗng, thật sự rất đói. Hắn gật đầu: “Ừ.”
Thấy hắn gật đầu, Phùng Yên liền tươi cười: “Đi nào, tỷ tỷ đãi ngươi một bữa tiệc lớn.”
Tiêu Yến có chút do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Đợi đến khi sang quán ăn đối diện, nhìn thấy tỷ tỷ gọi món, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp: tỷ tỷ thật sự là người dịu dàng, tốt bụng và tinh tế.
Ăn uống xong xuôi, hai người cưỡi ngựa trở về thành chính. Phùng Yên mở bản đồ, định đưa NPC về nhà. Trong thành Dương Châu không thấy có nhiệm vụ tiếp theo, có lẽ là sai bản đồ, có thể phải đến Lạc Dương. Nhưng NPC này vẫn đang bị thương, cần nghỉ dưỡng.
Nghỉ dưỡng ư? Biệt viện của cô chẳng phải nơi thích hợp nhất hay sao? Có lẽ đây là phần kỳ ngộ mới liên quan đến gia viên vừa cập nhật.
Nhưng đến địa điểm đăng ký thi đấu “Ngày Của Hoa” từ hôm qua, NPC lại đột ngột dừng lại.
“Đi nào, tiểu Lưu Li, chúng ta ra bến tàu về Đông Hải nha ~”
NPC lại bất ngờ nhìn cô: “Tỷ tỷ, không phải ngươi định tham gia cuộc thi này sao?”
Phùng Yên đương nhiên nhớ, nhưng một NPC sao có thể thật sự hỗ trợ người chơi tham gia cuộc thi PvP với người chơi khác được? Nếu được thì chẳng phải là bug rồi à?
Hơn nữa hắn còn đang bị thương, mà cuộc thi thì rất hao thể lực và tinh thần, nhỡ đâu làm bệnh nặng thêm thì sao? Về nhà nghỉ ngơi vẫn hơn.
“Không được, ngươi còn đang bị thương, không thích hợp thi đấu.”
NPC lại kiên định: “Tỷ tỷ, ta làm được.”
Phùng Yên hơi bối rối. Hắn nói làm được, thì mình có nên ngăn cản không? Lỡ làm tắc cốt truyện thì sao? Thôi thì…
“Được rồi, để ta thử đăng ký xem sao.”
Phùng Yên không mấy để tâm, bấm vào tổ đội đăng ký. Cô nghĩ rằng hệ thống sẽ từ chối vì không thể tổ đội với NPC. Nhưng giây tiếp theo, cảnh vật thay đổi cô và Tiêu Yến bị truyền tống đến khu vực xuất phát của đường đua.
Khi Phùng Yên chạy tới, thấy trong mắt hắn hiện rõ vẻ đau đớn, thậm chí đã đứng không vững nữa, cô vội vã đỡ lấy hắn, trong lòng cũng nhói lên. Cô lấy một viên thuốc đưa cho hắn uống.
“Loại thuốc này có vẻ hiệu quả với vết thương của ngươi, nhưng không thể uống một lần là khỏi hẳn được đâu. Số còn lại cũng chẳng còn nhiều. Ta đã nhờ Hoa Hoa làm thêm rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo nghĩ gì cả.”
Thuốc vừa vào miệng, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trong đầu Tiêu Yến dần tan biến. Trận choáng váng vừa rồi đã khiến bước chân hắn trở nên lảo đảo. Nếu không có Phùng Yên đỡ, e rằng hắn chẳng thể đi tiếp nổi.
Phùng Yên mở bản đồ ra xem. Con thuyền của Thanh Ca Môn hôm nay đã rời bến, không thể quay về bằng đường cũ. Nghĩ tới việc ngày mai NPC này còn muốn cùng cô tham gia lại cuộc thi Ngày Của Hoa, mà giờ thì hắn yếu ớt đến mức này… cô lập tức thấy rối bời.
“Tỷ tỷ, giờ mình về luôn à?” Tiêu Yến thấy cô đứng yên liền hỏi.
“Để ta nghĩ đã.”
Giờ mà còn quay lại thì đúng là hành xác thật sự.
Bỗng một ý tưởng loé lên trong đầu Phùng Yên, mắt sáng bừng:
“Hay là mình đi tìm quán trọ ngủ lại đi!”
“Nghe theo tỷ hết.”
Trong lòng Phùng Yên vui như mở hội: Haha, ta đúng là thiên tài, nghĩ ra cách này thật không uổng công ta chơi game bao năm!
Thế là Tiêu Yến liền thấy tỷ tỷ trước mặt vung tay một cái, triệu hồi ra một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng. Hai con ngựa trắng kéo xe, rèm xe màu tím thướt tha, xung quanh còn đính đầy ngọc trai lấp lánh. Bên trong xe được bày sẵn bánh ngọt, rượu nhẹ và đệm êm mềm mại.
Phùng Yên cẩn thận đỡ Tiêu Yến lên xe, còn mình thì ngồi lên vị trí đánh xe, giục ngựa chạy về phía một thị trấn nhỏ ngoài thành.
“Dạo này đang là dịp lễ Ngày Của Hoa, trong thành ồn ào quá, ta sợ ngươi nghỉ không nổi nên quyết định đưa ngươi ra ngoài thành nghỉ tạm ở thị trấn Đỡ Phong. Ở đó gần sông, lại có cả rừng hoa anh đào, phong cảnh rất đẹp.”
“Vâng, cảm ơn tỷ.” Tiêu Yến ngoan ngoãn gật đầu.
“Không cần khách sáo đâu.” Chỉ mong phần thưởng từ nhiệm vụ ba bước kế tiếp đừng có keo kiệt quá nhé. Không thì ta đây tức quá là bỏ game đấy!
Hai người đến được trấn nhỏ, Phùng Yên thu xe ngựa lại, chọn một nhà trọ bên bờ sông. Vừa bước vào, liền thấy tiểu nhị quán trọ nhiệt tình chạy ra chào đón.
“Khách quan, quý khách đến nghỉ chân hay trọ lại ạ?”
“Phụt!” Phùng Yên bật cười không nhịn nổi.
Không thể ngờ được, năm cuối đại học của cô lại có ngày… phải đi thuê trọ trong một trò chơi online.
Ban đầu cô chỉ định đăng xuất để nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến vẻ mặt khó chịu của NPC kia, nếu giờ cô rời đi, để hắn lại một mình trong thành Dương Châu, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Mà nếu quay lại biệt viện của mình thì đường sá xa xôi, sáng mai còn phải trở lại tham gia thi đấu nữa.
Suy đi tính lại, cuối cùng cô lại kéo nhau đến thị trấn Đỡ Phong để thuê trọ.
Trấn nhỏ này trước đây cô và Hoa Vũ từng ghé qua trong lúc làm nhiệm vụ thăng cấp. Khi đó cả hai đều cảm thấy nơi đây có không khí sinh hoạt rất chân thật: ăn uống, ngủ nghỉ, chụp ảnh sống ảo các kiểu.
Thôi thì… đúng là game này, chơi cũng đáng đồng tiền bát gạo thật!
Sắp xếp xong cho NPC nghỉ ngơi, Phùng Yên chuẩn bị rời đi.
“Hôm nay ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, mai ta lại đến đón.” Nhìn NPC đẹp trai nhưng mang nét tiều tụy đáng thương này, Phùng Yên thật sự không nỡ để hắn lại một mình như vậy.
“Tỷ tỷ vất vả rồi.” Tiêu Yến không nói nhiều, trong lòng hắn biết, có thể gặp được tỷ tỷ, được cô quan tâm, đã là may mắn lớn nhất đời hắn rồi. Hắn cũng hiểu tỷ tỷ còn nhiều việc riêng, nên không hỏi gì thêm.
“Ừm, mai gặp lại nhé.”
Thấy NPC gật đầu đồng ý, Phùng Yên mới yên tâm quay về biệt viện rồi thoát game.
Ngày hôm sau, Phùng Yên ngủ một mạch đến trưa. Vừa mở mắt ra đã thấy bé mèo “trà sữa” mở to đôi mắt ướt át, long lanh nhìn cô, trông vô cùng tủi thân. Thấy cô tỉnh, nó liền cất tiếng “meo~ meo~” đầy nũng nịu.
Cô mở cửa sổ ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào. Hôm nay là một ngày thích hợp để đi dạo quanh hồ. Bé mèo con nhảy lên bệ cửa sổ, meo meo ngắm tường vi ngoài kia, rồi quay lại nhìn cô bằng đôi mắt hổ phách long lanh.
Phùng Yên: “…… Biết rồi biết rồi, nghe theo em hết.”
Cô rời giường, rửa mặt thay đồ thể thao, rồi đeo túi, bế mèo con ra ngoài.
Công viên ven hồ lúc này rực rỡ muôn hoa. Đây là thời điểm hoa đẹp nhất, cũng là giai đoạn chúng chuẩn bị úa tàn. Phùng Yên vừa đi bộ dọc bờ hồ, vừa ghé hàng ăn mua thêm ít đồ và cá khô cho mèo con. Cô tìm được một bãi cỏ bên hồ, nơi có tường hoa tường vi màu hồng phớt nở rộ, rồi ngồi xuống.
Cô trải khăn picnic ra, lấy phần cá khô bỏ vào hộp:
“Trà Trà, lại đây ăn nè.”
Bé mèo được tháo dây, ngậm lấy một miếng cá khô. Nhưng khi nhìn xung quanh thấy bãi cỏ rộng vắng người, nó lại tỏ ra nhút nhát, ôm miếng cá khô rút vào cạnh bụi hoa, vừa gặm vừa rụt rè.
Gió xuân mơn man, quanh đó cũng có nhiều người ra dã ngoại. Phần lớn là cha mẹ dắt con đi chơi, hoặc các cặp đôi, học sinh. Hít thở mùi hoa, sưởi nắng, đi bộ vài vòng rồi, Phùng Yên bắt đầu thấy lơ mơ muốn ngủ.
Bé mèo ăn xong, liền nhảy vào lòng cô, l.i.ế.m móng rồi cuộn tròn nằm ngủ. Nhìn nó, cô lại nhớ đến NPC “kỳ ngộ” đầu tiên của mình, lúc đó vẫn còn là một cậu bé shota đáng yêu.
Giờ thì cậu nhóc shota ấy đã trở thành thiếu niên, và vẫn đang chờ cô trong quán trọ ở Đỡ Phong trấn. Nghĩ tới chuyện mình off game lâu như vậy, chắc là… cũng không sao đâu nhỉ? Nhưng rồi lại nhớ đến vẻ mặt đau đớn của hắn lúc cô đăng xuất, nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương thường ngày của hắn, trong lòng Phùng Yên lại thấy bồn chồn, rối rắm. Không biết nên nằm nghỉ tiếp, hay bật dậy vào game xem hắn thế nào.
Nghĩ tới lần trước hắn từng đột nhiên biến mất khiến nhiệm vụ gián đoạn, Phùng Yên càng không yên lòng. Cuối cùng, cô bế bé mèo lên, vội vàng chạy về nhà.
Vừa về đến nhà là cô đăng nhập lại ngay. Vừa vào game thấy giao diện quen thuộc của gia viên, cô chẳng kịp làm gì khác, vội vàng chạy đến tiệm thuốc hái dược liệu, chế thuốc, gom hết đồ mang theo, rồi nhanh chóng phóng về Dương Châu thị trấn Đỡ Phong.
Tới khách điếm, vào đúng căn phòng “ngắm cảnh nhất”, vừa mở cửa, thấy NPC vẫn đang nằm im trên giường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trò chơi c.h.ế.t tiệt này! Hủy hoại thanh xuân của ta! Cái NPC thiết kế thế này ai mà không nghiện cho được chứ!
Phùng Yên đẩy cửa sổ gỗ ô vuông ra, ánh nắng tràn vào làm căn phòng bừng sáng. Ngoài cửa là một rừng hoa anh đào nở rực, đúng là phòng “view đẹp nhất”.
Chắc trong cả server, chỉ có cô là người đầu tiên chịu khó tới thuê trọ trong game như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ đã là buổi chiều, thế mà NPC vẫn chưa tỉnh?
Phùng Yên đặt thuốc và băng gạc lên bàn, đến ngồi cạnh giường xem thử. Nhìn thấy xong lại không nhịn được mà âm thầm chửi rủa hệ thống nhiệm vụ.
NPC vẫn nằm đó, môi trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ tiều tụy.
Chết tiệt, hôm qua mình vất vả chữa thương cho hắn, thế mà chỉ sau một đêm đã quay lại tình trạng trước kia là sao? Bộ làm len cũng không cực đến vậy!
“Lưu Li, tỉnh lại đi.” Phùng Yên gọi khẽ, lay nhẹ tay hắn.
“…Nước, cho ta nước…”
“À à, được rồi, từ từ thôi.” Cô vội rót trà, bưng chén nhỏ đặt sát môi hắn, đút cho hắn uống từng ngụm.
Sau khi uống xong, cuối cùng hắn cũng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, nhưng vẫn yếu ớt, không có chút tinh thần nào.
“Tỷ tỷ, ngươi đến rồi…” Hắn khẽ nói, giọng yếu đến đáng thương, mặt mày tái nhợt, ngả vào lòng cô như thể cực kỳ ỷ lại.
Nhìn hắn như vậy, Phùng Yên tự dưng cảm thấy có lỗi. Nếu sớm hơn chút online để đổi thuốc cho hắn, chắc hắn đã không phải chịu đựng như vậy.
“Ừm.” Cô gật đầu, đỡ hắn ngồi dậy, “Ngồi dậy đi, ta giúp ngươi thay thuốc nhé?”
NPC gật đầu, để cô dìu qua ngồi xuống chiếc ghế đá gần cửa sổ.
Phùng Yên tháo băng cũ ra, dùng thuốc rửa lại vết thương. Nhìn vết thương vẫn đỏ và sưng y như lúc đầu, cô không khỏi nhíu mày.
“Sao lại vẫn chưa khá hơn thế này, tiểu Lưu Li, ngươi thấy trong người thế nào?” Phùng Yên lo lắng nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn rõ ràng rất yếu, đến mức nói cũng gần như không ra hơi, vậy mà vẫn cố mỉm cười nhìn cô trấn an: “Tỷ tỷ, ta không sao.”
Phùng Yên nghẹn ngào, mắt nóng bừng lên, suýt chút nữa thì bật khóc. Trò chơi c.h.ế.t tiệt này! Thiết kế một NPC ngoan ngoãn thế này, đúng là khiến người ta khó lòng không cảm động. Hu hu hu.
“Tất cả là tại ta… Hôm qua không nên để ngươi dầm mưa, còn để ngươi ăn đồ mặn, lại còn uống rượu nữa…”
Bỗng một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô. Phùng Yên vội kéo tay áo lên lau nước mắt, quay đầu lại nhìn hắn.
Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng, giọng yếu ớt nhấn mạnh lại một lần nữa: “Không phải lỗi của tỷ tỷ. Nhờ có tỷ tỷ, ta mới có thể tồn tại.”
Hu hu hu, cảm động c.h.ế.t mất! Đáng yêu c.h.ế.t mất rồi!
“Tỷ tỷ, hôm qua… ta thật sự rất vui.”
Phùng Yên gần như nghẹn ngào, thầm nghĩ: Không thể tổn thương NPC này được đâu.
“Được rồi, tỷ tỷ hiểu rồi.” Giọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Đúng lúc đó, mùi thơm của đồ ăn từ bên ngoài bay vào bên đối diện khách điếm là một quán ăn nhỏ bán đặc sản Dương Châu: bánh bao da mỏng nhân đầy, thịt đông trong suốt đỏ au, tôm bóc vỏ tròn vo trắng nõn, thêm phần canh đậu phụ nóng hổi thanh nhẹ.
Phùng Yên cẩn thận giúp hắn thay thuốc, vừa làm vừa quan sát sắc mặt. Nhìn thấy thiếu niên mỉm cười, cô cũng nhẹ nhõm hẳn: “Tỷ tỷ, ta đỡ hơn rồi.”
“Vậy thì uống viên giải độc này đi, còn có thuốc bổ khí dưỡng huyết, và cả thanh tâm tĩnh khí nữa. Phải uống hết đấy.” Phùng Yên lấy ra mấy lọ sứ, đổ thuốc ra, xếp từng viên lên tay hắn, giục hắn uống ngay.
Tiêu Yến cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn uống từng viên.
Điều làm hắn bất ngờ là, sau khi uống xong, cảm giác mệt mỏi khó chịu trong người dần tan biến. Nắm tay lại, hắn thấy thể lực cũng hồi phục. Nếu không phải bả vai còn hơi nhức, thì có lẽ đã tưởng mình chưa từng bị bệnh.
Nam Cung Tư Uyển
Phùng Yên thấy môi hắn đã hồng hào lại, sắc mặt cũng tốt hơn, lúc này mới an tâm. Miễn không phải kiểu tình tiết đang hồi phục thì đột tử thì tốt rồi, nếu không thì cô sẽ xóa game!
“Ngươi cảm thấy sao rồi?”
Tiêu Yến đứng dậy đi mấy bước, rồi quay lại bên cô, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, ta không sao.”
“Đói chưa?” Phùng Yên nghe mùi đồ ăn ngoài kia, muốn dẫn hắn đi ăn một bữa no nê.
Lần này tuyệt đối không cho ăn mặn hay uống rượu nữa!
Lúc nãy vì mệt nên không để ý, giờ nghe cô nhắc, Tiêu Yến mới thấy bụng mình trống rỗng, thật sự rất đói. Hắn gật đầu: “Ừ.”
Thấy hắn gật đầu, Phùng Yên liền tươi cười: “Đi nào, tỷ tỷ đãi ngươi một bữa tiệc lớn.”
Tiêu Yến có chút do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Đợi đến khi sang quán ăn đối diện, nhìn thấy tỷ tỷ gọi món, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp: tỷ tỷ thật sự là người dịu dàng, tốt bụng và tinh tế.
Ăn uống xong xuôi, hai người cưỡi ngựa trở về thành chính. Phùng Yên mở bản đồ, định đưa NPC về nhà. Trong thành Dương Châu không thấy có nhiệm vụ tiếp theo, có lẽ là sai bản đồ, có thể phải đến Lạc Dương. Nhưng NPC này vẫn đang bị thương, cần nghỉ dưỡng.
Nghỉ dưỡng ư? Biệt viện của cô chẳng phải nơi thích hợp nhất hay sao? Có lẽ đây là phần kỳ ngộ mới liên quan đến gia viên vừa cập nhật.
Nhưng đến địa điểm đăng ký thi đấu “Ngày Của Hoa” từ hôm qua, NPC lại đột ngột dừng lại.
“Đi nào, tiểu Lưu Li, chúng ta ra bến tàu về Đông Hải nha ~”
NPC lại bất ngờ nhìn cô: “Tỷ tỷ, không phải ngươi định tham gia cuộc thi này sao?”
Phùng Yên đương nhiên nhớ, nhưng một NPC sao có thể thật sự hỗ trợ người chơi tham gia cuộc thi PvP với người chơi khác được? Nếu được thì chẳng phải là bug rồi à?
Hơn nữa hắn còn đang bị thương, mà cuộc thi thì rất hao thể lực và tinh thần, nhỡ đâu làm bệnh nặng thêm thì sao? Về nhà nghỉ ngơi vẫn hơn.
“Không được, ngươi còn đang bị thương, không thích hợp thi đấu.”
NPC lại kiên định: “Tỷ tỷ, ta làm được.”
Phùng Yên hơi bối rối. Hắn nói làm được, thì mình có nên ngăn cản không? Lỡ làm tắc cốt truyện thì sao? Thôi thì…
“Được rồi, để ta thử đăng ký xem sao.”
Phùng Yên không mấy để tâm, bấm vào tổ đội đăng ký. Cô nghĩ rằng hệ thống sẽ từ chối vì không thể tổ đội với NPC. Nhưng giây tiếp theo, cảnh vật thay đổi cô và Tiêu Yến bị truyền tống đến khu vực xuất phát của đường đua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương