". . ." Lần này Quan Vũ là thật sự không thể nói nên lời, phẫn nộ cũng vô ích! Bởi vì đây là sự thật! Lần đó, với bản lính của Nhạc Tiến với Xa Trụ, canh giữ Từ Châu đợi đến lúc Tào Tháo chỉ huy đại quân đến giúp, không phải là việc khó, hơn nữa, Hạ Hầu Uyên cũng rất giỏi sử dùng của kỵ binh, hoàn toàn có thể quấy rối Kỷ Linh từ bên ngoài, khiến cho Kỷ Linh hắn không thể an tâm công thành! "Nguyên Nhượng tướng quân, không nên nói nữa, Quan tướng quân hiểu rõ trong lòng!" Tuân Du còn nói thêm một câu về chuyện cũ này.
"Đúng vậy! Quan tướng quân, chủ ta đối đãi với tướng quân sâu nặng, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân để chúng ta yêu cầu tướng quân vĩnh viễn đứng ở bên chúng ta, nếu không chúa công người sẽ không đáp ứng hai điều kiện đó của Quan tướng quân, nhưng lúc này, chúa công thân mắc kỳ chứng, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi thống khổ vô bờ, chúng ta lại vừa mới tổn thất hơn mười viên Đại tướng, sĩ khí biến mất, vào lúc này tướng quân lại muốn rời đi, chẳng phải chúng ta đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, tướng quân cảm thấy làm như vậy có thích hợp không?" Quách Gia "Thương tâm" nói: "Hơn nữa, tướng quân vừa đi, nếu như chúa công được biết, ốm đau cộng thêm thương tâm, tướng quân chẳng phải là muốn. . . Ai!"
". . ." lúc này Quan Vũ đã không còn tức giận nữa, hắn chỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, không nói một lời!
"Quan tướng quân, lúc này, theo tại hạ biết, Lưu sứ quân cùng Trương Vệ giao chiến với nhau ở Uyển Thành, Trương Vệ chỉ có thể tử thủ, cũng không dám xuất chiến, Lưu sứ quân chiếm ưu thế, tình thế cũng không cần gấp, nhưng nếu tướng quân vừa đi, sĩ khí quân ta chỉ sợ cũng rốt cuộc không thể gượng dậy nổi. Lần này xuất chinh có thể đã thất bại, chẳng lẽ tướng quân lại giương mắt nhìn gian tặc Hứa Thành này tiếp tục kiêu ngạo sao? Nhưng chẳng lẽ đây chính là việc các thần tử Đại Hán ta nên làm sao?" Tuân Du lại tăng thêm một chút liều lượng!
"Mà thôi! Ta đợi đến lúc phá được thành Huỳnh Dương sẽ tìm Tào tướng quân!" Rốt cục Quan Vũ thốt lên sau đó hắn không để ý tới mọi người, đi về hướng doanh trướng của mình.
Nhìn thấy Quan Vũ đi xa, đám người Quách Gia thở dài một hơi, nhưng rồi Quách Gia lại nóng giận, hắn nói: "Nguyên Nhượng tướng quân, vừa rồi tướng quân biểu diễn quá mức nôn nóng, suýt chút nữa thì hỏng việc rồi!"
"Ta cũng quá tức giận! Quan Vũ này thật sự là không biết điều, đã thuần phục chúa công, lại vẫn muốn đi tìm Lưu Bị, hừ!" Hạ Hầu Đôn đã không còn thái độ nổi giận đùng đùng như ban nãy ngược lại lúc này hắn trông có vẻ đơn độc!
"Thế sự vô thường, cái gì cũng có khả năng!" Tuân Du thở dài nói: "Chỉ cần Quan Vũ không đi, như vậy sĩ khí tạm thời cũng không tiếp tục hạ xuống, chúng ta còn có một cơ hội! Hơn nữa Quan Vũ đã bày tỏ thành tâm, với tính cách của hắn, ngược lại hắn càng thêm mãnh lực giao chiến, điều này đối với chúng ta mà nói, cũng là chuyện tốt!"
"Được rồi, đừng nói nữa, vẫn nên đợi đến lúc chúa công tốt hơn một chút rồi nói sau! Chúng ta cần phải trở về!" Quách Gia nói xong, hắn lập tức cùng với hai người quay trở về.
Thì ra tên lính quèn chính là trạm gác ngầm mà Tào Tháo phái ra giám thị Quan Vũ, sau khi hắn báo tin tức cho Tuân Du với Quách Gia, Quách Gia cho rằng Quan Vũ luôn luôn tự ngạo, mà lại luôn luôn xem thường sĩ phu, bằng vào hai người bọn họ, chỉ sợ dù nói thế nào cũng khó có thể lưu lại hắn, vì vậy, hai người đã đi tìm Hạ Hầu Đôn, để cho hắn ra mặt diễn mặt đen, dùng tính khí nóng nảy của võ tướng để yểm hộ, nói rằng Tào Tháo luôn luôn hậu đãi đối với Quan Vũ hắn, nhất là khiến cho hắn từ sau khi bại trong tay Vương Việt có thể lại một lần nữa trọng chấn uy danh, loại ân tình này đối với Quan Vũ, một người nổi danh là trọng nghĩa, trọng tình, không thể không nhận, cũng không thể không báo, sau đó, lại dùng sĩ khí quân Tào không phấn chấn làm lý do, ép buộc Quan Vũ, khiến cho hắn không thể tùy ý rời đi! Cuối cùng, sau đó Tuân Du với Quách Gia sử dụng tình cảm, dùng nghĩa, cuối cùng khiến cho Quan Vũ đồng ý ở lại! Nhất là ngay từ đầu Quách Gia với Tuân Du thổi phồng Quan Vũ, có chín thành Quan Vũ hắn cuối cùng sẽ đồng ý, mà với tính cách của loại người như Quan Vũ này, cho dù hắn biết mình bị tính kế, nhưng một khi đã đáp ứng, hắn sẽ không đổi ý!
*************************
"Ai da! Lại không ném trúng!" tiểu thê tử của Hứa Thành, Mi thị phu nhân, dịu dàng la lên.
"Muội muội, tư thế của muội không đúng! Hơn nữa, lực đạo quá mạnh mẽ!" Thái Văn Cơ ở một bên cười chỉ điểm, bên cạnh thì là Văn Thu đang che miệng mà cười ( có dáng vẻ nữ tử nhà Hán rồi, Hứa Thành lợi hại không ).
Na nữ nhân này có thể nói là người có sức ảnh hưởng nhất hiện nay bên Hứa Thành, đương nhiên, chỉ trong đám nữ nhân. Trong lĩnh vực chính sự, hiện tại các nàng còn không có năng lực quấy nhiễu!
"Ai! Đừng tới!" Mi thị dịu dàng nói: "Nếu không phải nghe nói tướng công bọn họ thắng lợi, ta mới không muốn đi ra ngoài! Mới mấy ngày ở lại đó, xương cốt đều mềm nhũn! Ngay cả ném thẻ vào bình rượu cũng không quăng được!" ( ném thẻ vào bình rượu - trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa)
"Ha ha! Muội muội, chẳng lẽ muội muội không cao hứng sao? Lần này Phiêu Kỵ Đại tướng quân đại thắng, về sau không còn có người có thể rung chuyển hắn nữa!" Thái Văn Cơ cười nói.
"Điều này còn có liên quan gì? Căn bản không có quan hệ tới chúng ta!" Mi phu nhân nói: "Việc đánh trận, để cho đám nam nhân đi làm là được rồi! Ta mới mặc kệ!"
"Vì sao đánh trận chính là chuyện của nam nhân bọn hắn? Các người thật phiền toái, rõ ràng quan tâm, lại còn không muốn nói!" Văn Thu cố ý bĩu môi, cười nói.
"Cái này không phải là chuyện của ta!" Thái Văn Cơ nói: "Tử Gia hắn chỉ là quan văn, cũng không phải là võ tướng!"
"Còn không phải như vậy! Đều là vì Hứa Thành người kia, muội dám nói không lo lắng người kia vạn nhất bị đánh bại, tên ngu ngốc Lư Dục kia cũng không may sao?" Văn Thu nói không chút khách khí.
"Ha ha! Văn tỷ tỷ, chính tỷ tỷ gọi tướng công là người kia, gọi Lư đại nhân là đồ đần, còn gọi Thường đại nhân là kẻ hám lợi, nói trong tên của hắn có ba chữ vàng, cũng là bởi vì tham tài! Không nói đến tướng công cùng Thường Hâm đại nhân, lúc này Lư đại nhân có địa vị chỉ ở phía dưới Thường Hâm đại nhân, trong Hành chính viện không có những người khác có thể so sánh được!" Mi phu nhân vừa cười nói.
"Muội còn nói ta?" Văn Thu phản bác: "Còn không phải muội ở sau lưng gọi Hà Thông lão đầu kia là lão tặc đầu! Muội không sợ hắn biết, tìm hai ca ca của muội gây phiền toái sao? Nhưng hắn trông coi viện giám sát, nếu hắn cố ý muốn tìm hai ca ca muội gây phiền toái, cũng không khó lắm!"
"YAA.A.A..! Tỷ dám nói bậy! Xem muội là cho tỷ ngứa!" Mi phu nhân bắt đầu tiến công Văn Thu!
"Thu muội muội, muội dám gọi tướng công của ta như vậy, không sợ ta. . ." Thái Văn Cơ giơ hai bàn tay trắng nõn lên với Văn Thu, ngón tay run run, cũng bắt đầu bày tỏ uy hiếp hướng phía xương sườn Văn Thu!
"A...! . . . Không nên!" Văn Thu vội vàng lui về phía sau, nhưng cũng khó thoát khi bị một người khác ngăn chặn, mà người có đảm lượng ngăn cản nhị phu nhân của Hứa Thành, đương nhiên chỉ có Mi phu nhân!
Cười đùa một lúc, ba người tản ra, lại bắt đầu hàn huyên.
Thái Văn Cơ vốn đã trải qua đại khổ nạn, hiếm khi có yên bình, mà từ khi gả cho Lư Dục, cuộc sống thật sự quá cô đơn lạnh lẽo, Lư Dục liền xin Hứa Thành giúp đỡ, muốn mời hai lão bà của Hứa Thành đi tới kết giao với Thái Văn Cơ, bởi vì trong đại quan quân Hứa Thành, tuy rằng mấy người Dương Nhị đều cưới lão bà, nhưng Dương Nhị cưới con gái thương nhân, khó có thể có tiếng nói chung cùng Thái Văn Cơ, mặc dù lão bà của Từ Hoảng xuất thân gia tộc quyền thế, bản thân vẫn còn ở Hoằng Nông, cho nên Lạc Dương cũng chỉ có hai vị này phu nhân của Hứa Thành mới đủ tư cách thân thiết cùng Thái Văn Cơ. Tuy rằng Mi thị cũng là con gái thương nhân, nhưng nàng vốn còn là một thiếu nữ, không có thói hư tật xấu, thân phận vừa cao, mà lại rất nghịch ngợm, rất được Thái Văn Cơ tán thưởng, mà Văn Thu đương nhiên càng không cần phải nói. Tuy nàng bị Hứa Thành "Mạnh mẽ đoạt" lấy, tuy rằng nàng có xuất thân Tiên Ti tộc, nhưng cũng có đồng bệnh tương liên với Thái Văn Cơ, ở chung cùng với nhau cũng rất hòa thuận!
"Hừ! Nếu có một ngày như vậy, ta muốn đi bên ngoài nhìn một cái, nhìn xem những kẻ gọi là chư hầu kia đều là cái dạng gì!" Văn Thu nói, trong giọng nói ngập tràn vẻ không phục!
"Biết rõ tỷ không phục khi bị Phiêu Kỵ Đại tướng quân thu nạp, biết tỷ là nữ trung anh kiệt xuất, dám đơn độc xông miệng hổ, được chưa!" Thái Văn Cơ khẽ động trong lòng, nhưng nàng rất nhanh chóng nghĩ ra một lý lẽ!
"Đúng đấy, Văn tỷ tỷ, ta rất bội phục tỷ tỷ! Có thể trải qua những chuyện truyền kỳ như vậy, cuộc sống còn đặc sắc hơn nhiều so với ta!" Mi phu nhân lại ở một bên nói.
"Chuyện đó thì có gì đáng nói!" Văn Thu ôm cổ nàng, dùng ngón tay điểm vào chóp mũi của nàng, nói: "Cùng lắm thì về sau muội quấn quít lấy Hứa Thành để cho tên đó mang muội đi ra ngoài chơi một chuyến!"
"Vậy cũng không hay, Phiêu Kỵ tướng quân chỉ sợ sẽ mất hứng!" Cho tới bây giờ Thái Văn Cơ vẫn cảm thấy rất kinh hãi khi nhìn thấy hai tỷ muội ở trước mặt này không coi Hứa Thành là một người quan trọng! Nàng từng khích lệ các nàng, không nên được sủng ái mà nhõng nhẽo, cũng không được mấy ngày, hai nữ nhân này lại khôi phục nguyên dạng, căn bản coi lời của nàng như gió thoảng bên tai!
"Văn Cơ tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng!" Mi phu nhân nói với Thái Văn Cơ: "Tướng công sẽ không quản chúng ta nói gì về hắn! Hắn nói rất không muốn nhìn thấy tượng gỗ! Ha ha a!"
". . ." Thái Văn Cơ im lặng, có phải Hứa Thành quá quá mức phóng túng đối với hai nữ nhân này hay không? Vẫn nguyện ông trời phù hộ!
Thủ phủ U Châu, Phạm Dương!
"Đáng giận! Bàng Bái lại thắng được dễ dàng như thế! Ngươi thật sự xác định, hắn còn có hơn tám vạn binh lực?" Cao Lãm, địa vị tối cao ở U Châu hiện nay, trưởng quan quân sự, hắn phụng mệnh lệnh Viên Thiệu lưu thủ U Châu, thân là một trong "Tứ trụ Hà Bắc", hắn một mực quan sát chặt chẽ đối với Bàng Bái ở bên cạnh mình, hơn nữa là lòng đố kỵ rất mạnh, giống như lão trượng nhìn thấy tiểu lão bà xinh đẹp! Nhưng hắn vốn tưởng rằng Lâu Ban xuất hết binh sĩ Tiên Ti tộc, lấy nhiều khi ít, cơ hội thắng không nhỏ! Nhưng sau khi nghe tin các thám tử báo về Công Tôn Chỉ với Triệu Vân dùng năm nghìn binh lực đại náo đại doanh Lâu Ban, giết chết hai tộc Vương, lập tức hắn không đặt kỳ vọng cao vào Lâu Ban, nhưng hắn vẫn cho rằng vì Lâu Ban có binh lực gấp đôi, vẫn có thể níu kéo Bàng Bái một thời gian ngắn. Ít nhất cũng có thể khiến cho Bàng Bái đại thương nguyên khí, như vậy, U Châu vẫn an toàn một chút!
Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng Hứa Thành rõ ràng còn an bài một chiêu độc, Bát kỳ binh luôn luôn không xuất chiến vậy mà lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, hơn mười vạn đại quân tấn công hậu quân, tên ngu ngốc Lâu Ban này toàn quân bị diệt, bản thân Lâu Ban cũng chết trận sa trường, tiếp theo, Đạp Đốn, Kha Bỉ Năng còn có Tô Phó Duyên cũng không có có thể thoát được tánh mạng! ( hắn không biết Tô Phó Duyên là bị Kha Bỉ Năng giết chết! )
"Tiên Ti tộc xem như đã xong, về sau trên thảo nguyên phương bắc sẽ do Hứa Thành định đoạt! Hắn không có nỗi lo ở phía sau, U Châu chúng ta không được an bình nữa! Đáng giận!" Cao Lãm thở dài nói tiếp: "Mau mau gửi chiến báo đến chúa công ở tiền tuyến, hy vọng những mưu sĩ của chúng ta ở đó có thể nghĩ ra biện pháp!"
Chỉ có điều Cao Lãm cũng không biết, lúc này ở bên ngoài thành Hà Nội, Viên Thiệu cũng không có khoảng thời gian tốt đẹp. Trương Yến thủ vệ Hà Nội mặc dù nói không quá phòng thủ kiên cố, nhưng cũng khiến cho đại quân của Viên Thiệu gánh chịu tổn thất không thể đền bù. Cũng cần nhắc lại rằng Tào Tháo ở Huỳnh Dương tổn thất không ít tướng lãnh,nhưng hắn không thương vong bao nhiêu binh sĩ. Thế nhưng bên Viên Thiệu thì ngược lại, sĩ tốt tử thương vô cùng nghiêm trọng!
Mà điều càng làm cho Viên Thiệu khổ sở đó chính là Chu Thương đã đến!
Sau khi tự mĩnh dẫn đại quân xuất phát, đương nhiên Hứa Thành biết rõ các lộ chư hầu sẽ thừa dịp hư không mà tấn công, tuy rằng hắn đã an bài tất cả binh mã tử thủ các nơi, nhưng vì dự phòng vạn nhất, hắn vẫn còn để lại Lạc Dương mấy đội binh mã, có thể bất kỳ lúc nào tiếp viện tất cả các bộ phận! Đội quân này do Vương Việt làm chủ tướng, Hồng Phong, Điển Vi, Chu Thương, Hách Chiêu làm phó tướng, "Quyền thuật quân" là chủ lực, một vạn kỵ binh hình thành đội quân đánh du kích cường đại!
Mà phía sau những tướng lãnh này, còn có ba người Thường Hâm, Hà Thông, Trần Cung làm tham mưu. Mặc dù nói quyền lực đã được phân chia, vào thời khắc mấu chốt cũng nên giúp đỡ một chút!
Sau khi mấy người Vương Việt đánh tan đại quân do Lưu Bị chỉ huy, lập tức lưu thủ ở hai tòa thành nhỏ ở phía nam Lạc Dương, do Trần Cung ở gần đó chỉ huy, Vương Việt thì bị Hứa Thành điều đi tới Ung Châu, hoàn thành tâm nguyện lâu nay của hắn, đánh một trận cùng Lã Bố. Kỳ thật Hứa Thành cũng không muốn cho Vương Việt hắn đến, bởi vì thật sự không cần thiết nhưng Vương Việt phát tác tính khí bướng bỉnh nóng nảy hiếm thấy, bất đắc dĩ, cuối cùng Hứa Thành vẫn phải đồng ý!
Mà Chu Thương, sau khi mấy người Thường Hâm thấy đại cục đã định, lại cảm thấy có chút lo lắng đối với Trương Yến, cho nên phái Chu Thương đi giúp Trương Yến! Đội quân này hoàn toàn do kỵ binh tạo thành, nhân số có năm nghìn người, phó tướng lại là Hách Chiêu có năng lực bất phàm!
Đương nhiên, trong quân Hứa Thành cũng không có ai xem thường Chu Thương. Quân Khăn vàng tan rã, rèn luyện trong núi sâu rừng thẳm, hơn nữa cuối cùng thành hình trong quân Hứa Thành, năng lực của người này sớm đã không phải là điều người bình thường có thể đối phó được!
Sau khi vượt qua Hoàng Hà, qua Ki quan, Chu Thương cùng Hách Chiêu lập tức quyết định không vào trong thành Hà Nội, phương châm tác chiến chính là chuyên đánh vòng ngoài!
Năm nghìn kỵ binh, nhân số mặc dù không nhiều lắm, nhưng kỳ thật thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Hãy thử nghĩ xem Hứa Thành để lại quân đội phòng thủ, có thể yếu ớt không? ( Tào Tháo tấn công trọng binh Viên quân canh giữ Ô Sào dùng cũng không quá năm nghìn kỵ binh mà thôi! )
Vốn Viên Thiệu tấn công Hà Nội tuy rằng không được như ý, nhưng đóng quân ở bên ngoài vẫn coi như an ổn! Nhưng hai người này vừa đến, Viên Thiệu lập tức ăn không ngon ngủ không yên!
Đầu tiên, mấy người Chu Thương cắt đứt con đường lương thảo của Viên Thiệu! Tướng trông coi doanh trại lương thảo chính là Đại tướng Thuần Vu Quỳnh của Viên Thiệu, tuy rằng vị Thuần Vu tướng quân này đã từng bị hai thân binh của Hứa Thành đơn giản đánh gục, khiến cho Viên Thiệu cực kỳ mất mặt, nhưng dựa vào biểu hiện trung thành với Viên Thiệu, hơn nữa hắn coi như là có mối quan hệ rộng rãi ở Viên doanh, cho nên sau khi Viên Thiệu đạt được Ký Châu, hắn vẫn được trọng dụng!
Một lần nữa nhận được ân sủng của Viên Thiệu, sau một thời gian ngăn kiềm chế tính cách của mình, Thuần Vu quỳnh lại trở về tính cách trước đây. Những thứ khác chúng ta không biết, có một điều rất rõ ràng, đó chính là —— chủ quan! Trong mắt của hắn, tuy rằng bên quân mình tiến quân bất lợi, nhưng là phía sau vẫn rất an toàn, cho nên, một người luôn luôn thích rượu khi đang làm nhiệm vụ như hắn, không thể thiếu được vấn đề này!
Cứ như vậy, vào một buổi đêm đã khuya, Chu Thương cùng Hách Chiêu cùng suất quân đến, tiếp đó đều công tiến cái này trông coi lương thảo quân doanh rồi, vị Thuần Vu tướng quân này vẫn đang trong tình trạng say mèm bất tỉnh, mà tới khi hắn tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy đại đao của Chu Thương!
Khi thấy tánh mạng mình sắp mất, Hách Chiêu kịp thời xuất hiện, ngăn cản đao của Chu Thương thay hắn! Mà bởi vì lúc lên đường, hai người Chu Thương cùng Hách Chiêu đã nhận được mệnh lệnh là không được để cho Viên Thiệu rút quân, cho nên, hai người chỉ đánh vào doanh trại lương thảo, bắn chút lửa mà thôi, cũng không thiêu hủy bao nhiêu lương thảo, sau đó hai người lập tức dẫn người bắt theo Thuần Vu Quỳnh bỏ chạy! Sau đó vì cần phải tấn công sĩ khí của Viên quân, Hách Chiêu đề nghị, Thuần Vu Quỳnh bị cởi hết quần áo ( đáng thương Thuần Vu Quỳnh, hắn không biết Chu Thương xuất thân thổ phỉ, ngay cả cái quần lót cũng không để lại cho hắn! ), trói lại trông giống như bánh chưng, cuối cùng bị Chu Thương phái người, ở giữa ban ngày ban mặt, ném tới trước cổng đại doanh Viên quân!
Kết quả, lúc này không một ai có thể can ngăn, Viên Thiệu giận dữ, xử trảm!
Tiếp đó, sĩ khí đại chấn, Chu Thương cùng Hách Chiêu chỉ huy quân bản bộ, mà bắt đầu vây quanh đại doanh quân Viên Thiệu, bắt đầu thực hiện kế hoạch!
Hơn nửa đêm, trống trận ù ù, tướng sĩ trong quân Viên Thiệu sợ tới mức không dám ngủ, tinh thần suy sụp nghiêm trọng. Cuối cùng Viên Thiệu nghe theo ý kiến của Điền Phong phái thêm thủ hạ dò xét vào ban đêm, hơn nữa chia làm mấy lớp, như vậy có thể nghỉ ngơi thật tốt!
Không thể dùng chiêu đánh trống trận ù ù nữa, quân Chu Thương lại bắt đầu vây doanh bắn tên vào nửa đêm, vốn là hắc tiễn! Đó chính là mũi tên không mang theo lửa, hơn nửa đêm, không nhìn thấy mũi tên bay từ chỗ nào mà đến, không biết chắc mũi tên sẽ bắn trúng người nào, tất cả sĩ tốt Viên doanh đều run sợ trong lòng!
Tiếp đó, bắt đầu lượn quanh doanh phóng hỏa!
Dù sao mục đích chính của mấy người Chu Thương là không để Viên quân ngủ ngon giấc! Nhưng hành động của bọn hắn lại được các thám tử mà Hứa Thành an bài ở trong binh sĩ Viên quân truyền bá một loại ý tứ khác. Đó chính là quân Hứa Thành chịu nhiều mặt giáp công, không nhanh được, cho nên mới phái người đến quấy rối, mục đích chính là muốn ngăn trở quân ta! Không lâu lời truyền đến lỗ tai Viên Thiệu, lại khiến cho Viên Thiệu khá an tâm ! Hơn nữa Viên Thiệu còn quyết định mấy lần tiến công thành Hà Nội, nhưng cho một đám binh sĩ tinh thần suy sụp nghiêm trọng đi tấn công một tòa thành kiên cố, kết quả cuối cùng cũng có thể hiểu được!
Về sau, đám người Thư Thụ đề nghị sắp đặt cạm bẫy để thu thập đội quân này của Chu Thương. Thật ra là khiến mấy người Chu Thương chịu một chút tổn thất! Vì vậy, Chu Thương cùng Hách Chiêu lại quay lại liên tiếp tập kích quấy rối doanh trại lương thảo Viên quân, khiến cho Viên Thiệu luôn cảm thấy không yên trong lòng, gã chỉ sợ lại xuất hiện một sự kiện "Thuần Vu quỳnh " khác!
Mà theo tin tức nhận được, các lộ chư hầu khác cũng không có tiến triển, Viên Thiệu cũng không vội tấn công Hà Nội nữa, gã phân phó thủ hạ nhất định phải nghĩ biện pháp trước tiên bắt được hai tên gia hỏa Chu Thương cùng Hách Chiêu. Các mưu sĩ thủ hạ của Viên Thiệu tự nhiên tận tâm tận lực, định ra các loại kế sách. Thế nhưng vào lúc đó hai người Chu Thương lại không thấy xuất hiện nữa! Giống như hai người đã dẫn quân đi tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi!
"Đúng vậy! Quan tướng quân, chủ ta đối đãi với tướng quân sâu nặng, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân để chúng ta yêu cầu tướng quân vĩnh viễn đứng ở bên chúng ta, nếu không chúa công người sẽ không đáp ứng hai điều kiện đó của Quan tướng quân, nhưng lúc này, chúa công thân mắc kỳ chứng, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi thống khổ vô bờ, chúng ta lại vừa mới tổn thất hơn mười viên Đại tướng, sĩ khí biến mất, vào lúc này tướng quân lại muốn rời đi, chẳng phải chúng ta đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, tướng quân cảm thấy làm như vậy có thích hợp không?" Quách Gia "Thương tâm" nói: "Hơn nữa, tướng quân vừa đi, nếu như chúa công được biết, ốm đau cộng thêm thương tâm, tướng quân chẳng phải là muốn. . . Ai!"
". . ." lúc này Quan Vũ đã không còn tức giận nữa, hắn chỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, không nói một lời!
"Quan tướng quân, lúc này, theo tại hạ biết, Lưu sứ quân cùng Trương Vệ giao chiến với nhau ở Uyển Thành, Trương Vệ chỉ có thể tử thủ, cũng không dám xuất chiến, Lưu sứ quân chiếm ưu thế, tình thế cũng không cần gấp, nhưng nếu tướng quân vừa đi, sĩ khí quân ta chỉ sợ cũng rốt cuộc không thể gượng dậy nổi. Lần này xuất chinh có thể đã thất bại, chẳng lẽ tướng quân lại giương mắt nhìn gian tặc Hứa Thành này tiếp tục kiêu ngạo sao? Nhưng chẳng lẽ đây chính là việc các thần tử Đại Hán ta nên làm sao?" Tuân Du lại tăng thêm một chút liều lượng!
"Mà thôi! Ta đợi đến lúc phá được thành Huỳnh Dương sẽ tìm Tào tướng quân!" Rốt cục Quan Vũ thốt lên sau đó hắn không để ý tới mọi người, đi về hướng doanh trướng của mình.
Nhìn thấy Quan Vũ đi xa, đám người Quách Gia thở dài một hơi, nhưng rồi Quách Gia lại nóng giận, hắn nói: "Nguyên Nhượng tướng quân, vừa rồi tướng quân biểu diễn quá mức nôn nóng, suýt chút nữa thì hỏng việc rồi!"
"Ta cũng quá tức giận! Quan Vũ này thật sự là không biết điều, đã thuần phục chúa công, lại vẫn muốn đi tìm Lưu Bị, hừ!" Hạ Hầu Đôn đã không còn thái độ nổi giận đùng đùng như ban nãy ngược lại lúc này hắn trông có vẻ đơn độc!
"Thế sự vô thường, cái gì cũng có khả năng!" Tuân Du thở dài nói: "Chỉ cần Quan Vũ không đi, như vậy sĩ khí tạm thời cũng không tiếp tục hạ xuống, chúng ta còn có một cơ hội! Hơn nữa Quan Vũ đã bày tỏ thành tâm, với tính cách của hắn, ngược lại hắn càng thêm mãnh lực giao chiến, điều này đối với chúng ta mà nói, cũng là chuyện tốt!"
"Được rồi, đừng nói nữa, vẫn nên đợi đến lúc chúa công tốt hơn một chút rồi nói sau! Chúng ta cần phải trở về!" Quách Gia nói xong, hắn lập tức cùng với hai người quay trở về.
Thì ra tên lính quèn chính là trạm gác ngầm mà Tào Tháo phái ra giám thị Quan Vũ, sau khi hắn báo tin tức cho Tuân Du với Quách Gia, Quách Gia cho rằng Quan Vũ luôn luôn tự ngạo, mà lại luôn luôn xem thường sĩ phu, bằng vào hai người bọn họ, chỉ sợ dù nói thế nào cũng khó có thể lưu lại hắn, vì vậy, hai người đã đi tìm Hạ Hầu Đôn, để cho hắn ra mặt diễn mặt đen, dùng tính khí nóng nảy của võ tướng để yểm hộ, nói rằng Tào Tháo luôn luôn hậu đãi đối với Quan Vũ hắn, nhất là khiến cho hắn từ sau khi bại trong tay Vương Việt có thể lại một lần nữa trọng chấn uy danh, loại ân tình này đối với Quan Vũ, một người nổi danh là trọng nghĩa, trọng tình, không thể không nhận, cũng không thể không báo, sau đó, lại dùng sĩ khí quân Tào không phấn chấn làm lý do, ép buộc Quan Vũ, khiến cho hắn không thể tùy ý rời đi! Cuối cùng, sau đó Tuân Du với Quách Gia sử dụng tình cảm, dùng nghĩa, cuối cùng khiến cho Quan Vũ đồng ý ở lại! Nhất là ngay từ đầu Quách Gia với Tuân Du thổi phồng Quan Vũ, có chín thành Quan Vũ hắn cuối cùng sẽ đồng ý, mà với tính cách của loại người như Quan Vũ này, cho dù hắn biết mình bị tính kế, nhưng một khi đã đáp ứng, hắn sẽ không đổi ý!
*************************
"Ai da! Lại không ném trúng!" tiểu thê tử của Hứa Thành, Mi thị phu nhân, dịu dàng la lên.
"Muội muội, tư thế của muội không đúng! Hơn nữa, lực đạo quá mạnh mẽ!" Thái Văn Cơ ở một bên cười chỉ điểm, bên cạnh thì là Văn Thu đang che miệng mà cười ( có dáng vẻ nữ tử nhà Hán rồi, Hứa Thành lợi hại không ).
Na nữ nhân này có thể nói là người có sức ảnh hưởng nhất hiện nay bên Hứa Thành, đương nhiên, chỉ trong đám nữ nhân. Trong lĩnh vực chính sự, hiện tại các nàng còn không có năng lực quấy nhiễu!
"Ai! Đừng tới!" Mi thị dịu dàng nói: "Nếu không phải nghe nói tướng công bọn họ thắng lợi, ta mới không muốn đi ra ngoài! Mới mấy ngày ở lại đó, xương cốt đều mềm nhũn! Ngay cả ném thẻ vào bình rượu cũng không quăng được!" ( ném thẻ vào bình rượu - trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa)
"Ha ha! Muội muội, chẳng lẽ muội muội không cao hứng sao? Lần này Phiêu Kỵ Đại tướng quân đại thắng, về sau không còn có người có thể rung chuyển hắn nữa!" Thái Văn Cơ cười nói.
"Điều này còn có liên quan gì? Căn bản không có quan hệ tới chúng ta!" Mi phu nhân nói: "Việc đánh trận, để cho đám nam nhân đi làm là được rồi! Ta mới mặc kệ!"
"Vì sao đánh trận chính là chuyện của nam nhân bọn hắn? Các người thật phiền toái, rõ ràng quan tâm, lại còn không muốn nói!" Văn Thu cố ý bĩu môi, cười nói.
"Cái này không phải là chuyện của ta!" Thái Văn Cơ nói: "Tử Gia hắn chỉ là quan văn, cũng không phải là võ tướng!"
"Còn không phải như vậy! Đều là vì Hứa Thành người kia, muội dám nói không lo lắng người kia vạn nhất bị đánh bại, tên ngu ngốc Lư Dục kia cũng không may sao?" Văn Thu nói không chút khách khí.
"Ha ha! Văn tỷ tỷ, chính tỷ tỷ gọi tướng công là người kia, gọi Lư đại nhân là đồ đần, còn gọi Thường đại nhân là kẻ hám lợi, nói trong tên của hắn có ba chữ vàng, cũng là bởi vì tham tài! Không nói đến tướng công cùng Thường Hâm đại nhân, lúc này Lư đại nhân có địa vị chỉ ở phía dưới Thường Hâm đại nhân, trong Hành chính viện không có những người khác có thể so sánh được!" Mi phu nhân vừa cười nói.
"Muội còn nói ta?" Văn Thu phản bác: "Còn không phải muội ở sau lưng gọi Hà Thông lão đầu kia là lão tặc đầu! Muội không sợ hắn biết, tìm hai ca ca của muội gây phiền toái sao? Nhưng hắn trông coi viện giám sát, nếu hắn cố ý muốn tìm hai ca ca muội gây phiền toái, cũng không khó lắm!"
"YAA.A.A..! Tỷ dám nói bậy! Xem muội là cho tỷ ngứa!" Mi phu nhân bắt đầu tiến công Văn Thu!
"Thu muội muội, muội dám gọi tướng công của ta như vậy, không sợ ta. . ." Thái Văn Cơ giơ hai bàn tay trắng nõn lên với Văn Thu, ngón tay run run, cũng bắt đầu bày tỏ uy hiếp hướng phía xương sườn Văn Thu!
"A...! . . . Không nên!" Văn Thu vội vàng lui về phía sau, nhưng cũng khó thoát khi bị một người khác ngăn chặn, mà người có đảm lượng ngăn cản nhị phu nhân của Hứa Thành, đương nhiên chỉ có Mi phu nhân!
Cười đùa một lúc, ba người tản ra, lại bắt đầu hàn huyên.
Thái Văn Cơ vốn đã trải qua đại khổ nạn, hiếm khi có yên bình, mà từ khi gả cho Lư Dục, cuộc sống thật sự quá cô đơn lạnh lẽo, Lư Dục liền xin Hứa Thành giúp đỡ, muốn mời hai lão bà của Hứa Thành đi tới kết giao với Thái Văn Cơ, bởi vì trong đại quan quân Hứa Thành, tuy rằng mấy người Dương Nhị đều cưới lão bà, nhưng Dương Nhị cưới con gái thương nhân, khó có thể có tiếng nói chung cùng Thái Văn Cơ, mặc dù lão bà của Từ Hoảng xuất thân gia tộc quyền thế, bản thân vẫn còn ở Hoằng Nông, cho nên Lạc Dương cũng chỉ có hai vị này phu nhân của Hứa Thành mới đủ tư cách thân thiết cùng Thái Văn Cơ. Tuy rằng Mi thị cũng là con gái thương nhân, nhưng nàng vốn còn là một thiếu nữ, không có thói hư tật xấu, thân phận vừa cao, mà lại rất nghịch ngợm, rất được Thái Văn Cơ tán thưởng, mà Văn Thu đương nhiên càng không cần phải nói. Tuy nàng bị Hứa Thành "Mạnh mẽ đoạt" lấy, tuy rằng nàng có xuất thân Tiên Ti tộc, nhưng cũng có đồng bệnh tương liên với Thái Văn Cơ, ở chung cùng với nhau cũng rất hòa thuận!
"Hừ! Nếu có một ngày như vậy, ta muốn đi bên ngoài nhìn một cái, nhìn xem những kẻ gọi là chư hầu kia đều là cái dạng gì!" Văn Thu nói, trong giọng nói ngập tràn vẻ không phục!
"Biết rõ tỷ không phục khi bị Phiêu Kỵ Đại tướng quân thu nạp, biết tỷ là nữ trung anh kiệt xuất, dám đơn độc xông miệng hổ, được chưa!" Thái Văn Cơ khẽ động trong lòng, nhưng nàng rất nhanh chóng nghĩ ra một lý lẽ!
"Đúng đấy, Văn tỷ tỷ, ta rất bội phục tỷ tỷ! Có thể trải qua những chuyện truyền kỳ như vậy, cuộc sống còn đặc sắc hơn nhiều so với ta!" Mi phu nhân lại ở một bên nói.
"Chuyện đó thì có gì đáng nói!" Văn Thu ôm cổ nàng, dùng ngón tay điểm vào chóp mũi của nàng, nói: "Cùng lắm thì về sau muội quấn quít lấy Hứa Thành để cho tên đó mang muội đi ra ngoài chơi một chuyến!"
"Vậy cũng không hay, Phiêu Kỵ tướng quân chỉ sợ sẽ mất hứng!" Cho tới bây giờ Thái Văn Cơ vẫn cảm thấy rất kinh hãi khi nhìn thấy hai tỷ muội ở trước mặt này không coi Hứa Thành là một người quan trọng! Nàng từng khích lệ các nàng, không nên được sủng ái mà nhõng nhẽo, cũng không được mấy ngày, hai nữ nhân này lại khôi phục nguyên dạng, căn bản coi lời của nàng như gió thoảng bên tai!
"Văn Cơ tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng!" Mi phu nhân nói với Thái Văn Cơ: "Tướng công sẽ không quản chúng ta nói gì về hắn! Hắn nói rất không muốn nhìn thấy tượng gỗ! Ha ha a!"
". . ." Thái Văn Cơ im lặng, có phải Hứa Thành quá quá mức phóng túng đối với hai nữ nhân này hay không? Vẫn nguyện ông trời phù hộ!
Thủ phủ U Châu, Phạm Dương!
"Đáng giận! Bàng Bái lại thắng được dễ dàng như thế! Ngươi thật sự xác định, hắn còn có hơn tám vạn binh lực?" Cao Lãm, địa vị tối cao ở U Châu hiện nay, trưởng quan quân sự, hắn phụng mệnh lệnh Viên Thiệu lưu thủ U Châu, thân là một trong "Tứ trụ Hà Bắc", hắn một mực quan sát chặt chẽ đối với Bàng Bái ở bên cạnh mình, hơn nữa là lòng đố kỵ rất mạnh, giống như lão trượng nhìn thấy tiểu lão bà xinh đẹp! Nhưng hắn vốn tưởng rằng Lâu Ban xuất hết binh sĩ Tiên Ti tộc, lấy nhiều khi ít, cơ hội thắng không nhỏ! Nhưng sau khi nghe tin các thám tử báo về Công Tôn Chỉ với Triệu Vân dùng năm nghìn binh lực đại náo đại doanh Lâu Ban, giết chết hai tộc Vương, lập tức hắn không đặt kỳ vọng cao vào Lâu Ban, nhưng hắn vẫn cho rằng vì Lâu Ban có binh lực gấp đôi, vẫn có thể níu kéo Bàng Bái một thời gian ngắn. Ít nhất cũng có thể khiến cho Bàng Bái đại thương nguyên khí, như vậy, U Châu vẫn an toàn một chút!
Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng Hứa Thành rõ ràng còn an bài một chiêu độc, Bát kỳ binh luôn luôn không xuất chiến vậy mà lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, hơn mười vạn đại quân tấn công hậu quân, tên ngu ngốc Lâu Ban này toàn quân bị diệt, bản thân Lâu Ban cũng chết trận sa trường, tiếp theo, Đạp Đốn, Kha Bỉ Năng còn có Tô Phó Duyên cũng không có có thể thoát được tánh mạng! ( hắn không biết Tô Phó Duyên là bị Kha Bỉ Năng giết chết! )
"Tiên Ti tộc xem như đã xong, về sau trên thảo nguyên phương bắc sẽ do Hứa Thành định đoạt! Hắn không có nỗi lo ở phía sau, U Châu chúng ta không được an bình nữa! Đáng giận!" Cao Lãm thở dài nói tiếp: "Mau mau gửi chiến báo đến chúa công ở tiền tuyến, hy vọng những mưu sĩ của chúng ta ở đó có thể nghĩ ra biện pháp!"
Chỉ có điều Cao Lãm cũng không biết, lúc này ở bên ngoài thành Hà Nội, Viên Thiệu cũng không có khoảng thời gian tốt đẹp. Trương Yến thủ vệ Hà Nội mặc dù nói không quá phòng thủ kiên cố, nhưng cũng khiến cho đại quân của Viên Thiệu gánh chịu tổn thất không thể đền bù. Cũng cần nhắc lại rằng Tào Tháo ở Huỳnh Dương tổn thất không ít tướng lãnh,nhưng hắn không thương vong bao nhiêu binh sĩ. Thế nhưng bên Viên Thiệu thì ngược lại, sĩ tốt tử thương vô cùng nghiêm trọng!
Mà điều càng làm cho Viên Thiệu khổ sở đó chính là Chu Thương đã đến!
Sau khi tự mĩnh dẫn đại quân xuất phát, đương nhiên Hứa Thành biết rõ các lộ chư hầu sẽ thừa dịp hư không mà tấn công, tuy rằng hắn đã an bài tất cả binh mã tử thủ các nơi, nhưng vì dự phòng vạn nhất, hắn vẫn còn để lại Lạc Dương mấy đội binh mã, có thể bất kỳ lúc nào tiếp viện tất cả các bộ phận! Đội quân này do Vương Việt làm chủ tướng, Hồng Phong, Điển Vi, Chu Thương, Hách Chiêu làm phó tướng, "Quyền thuật quân" là chủ lực, một vạn kỵ binh hình thành đội quân đánh du kích cường đại!
Mà phía sau những tướng lãnh này, còn có ba người Thường Hâm, Hà Thông, Trần Cung làm tham mưu. Mặc dù nói quyền lực đã được phân chia, vào thời khắc mấu chốt cũng nên giúp đỡ một chút!
Sau khi mấy người Vương Việt đánh tan đại quân do Lưu Bị chỉ huy, lập tức lưu thủ ở hai tòa thành nhỏ ở phía nam Lạc Dương, do Trần Cung ở gần đó chỉ huy, Vương Việt thì bị Hứa Thành điều đi tới Ung Châu, hoàn thành tâm nguyện lâu nay của hắn, đánh một trận cùng Lã Bố. Kỳ thật Hứa Thành cũng không muốn cho Vương Việt hắn đến, bởi vì thật sự không cần thiết nhưng Vương Việt phát tác tính khí bướng bỉnh nóng nảy hiếm thấy, bất đắc dĩ, cuối cùng Hứa Thành vẫn phải đồng ý!
Mà Chu Thương, sau khi mấy người Thường Hâm thấy đại cục đã định, lại cảm thấy có chút lo lắng đối với Trương Yến, cho nên phái Chu Thương đi giúp Trương Yến! Đội quân này hoàn toàn do kỵ binh tạo thành, nhân số có năm nghìn người, phó tướng lại là Hách Chiêu có năng lực bất phàm!
Đương nhiên, trong quân Hứa Thành cũng không có ai xem thường Chu Thương. Quân Khăn vàng tan rã, rèn luyện trong núi sâu rừng thẳm, hơn nữa cuối cùng thành hình trong quân Hứa Thành, năng lực của người này sớm đã không phải là điều người bình thường có thể đối phó được!
Sau khi vượt qua Hoàng Hà, qua Ki quan, Chu Thương cùng Hách Chiêu lập tức quyết định không vào trong thành Hà Nội, phương châm tác chiến chính là chuyên đánh vòng ngoài!
Năm nghìn kỵ binh, nhân số mặc dù không nhiều lắm, nhưng kỳ thật thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Hãy thử nghĩ xem Hứa Thành để lại quân đội phòng thủ, có thể yếu ớt không? ( Tào Tháo tấn công trọng binh Viên quân canh giữ Ô Sào dùng cũng không quá năm nghìn kỵ binh mà thôi! )
Vốn Viên Thiệu tấn công Hà Nội tuy rằng không được như ý, nhưng đóng quân ở bên ngoài vẫn coi như an ổn! Nhưng hai người này vừa đến, Viên Thiệu lập tức ăn không ngon ngủ không yên!
Đầu tiên, mấy người Chu Thương cắt đứt con đường lương thảo của Viên Thiệu! Tướng trông coi doanh trại lương thảo chính là Đại tướng Thuần Vu Quỳnh của Viên Thiệu, tuy rằng vị Thuần Vu tướng quân này đã từng bị hai thân binh của Hứa Thành đơn giản đánh gục, khiến cho Viên Thiệu cực kỳ mất mặt, nhưng dựa vào biểu hiện trung thành với Viên Thiệu, hơn nữa hắn coi như là có mối quan hệ rộng rãi ở Viên doanh, cho nên sau khi Viên Thiệu đạt được Ký Châu, hắn vẫn được trọng dụng!
Một lần nữa nhận được ân sủng của Viên Thiệu, sau một thời gian ngăn kiềm chế tính cách của mình, Thuần Vu quỳnh lại trở về tính cách trước đây. Những thứ khác chúng ta không biết, có một điều rất rõ ràng, đó chính là —— chủ quan! Trong mắt của hắn, tuy rằng bên quân mình tiến quân bất lợi, nhưng là phía sau vẫn rất an toàn, cho nên, một người luôn luôn thích rượu khi đang làm nhiệm vụ như hắn, không thể thiếu được vấn đề này!
Cứ như vậy, vào một buổi đêm đã khuya, Chu Thương cùng Hách Chiêu cùng suất quân đến, tiếp đó đều công tiến cái này trông coi lương thảo quân doanh rồi, vị Thuần Vu tướng quân này vẫn đang trong tình trạng say mèm bất tỉnh, mà tới khi hắn tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy đại đao của Chu Thương!
Khi thấy tánh mạng mình sắp mất, Hách Chiêu kịp thời xuất hiện, ngăn cản đao của Chu Thương thay hắn! Mà bởi vì lúc lên đường, hai người Chu Thương cùng Hách Chiêu đã nhận được mệnh lệnh là không được để cho Viên Thiệu rút quân, cho nên, hai người chỉ đánh vào doanh trại lương thảo, bắn chút lửa mà thôi, cũng không thiêu hủy bao nhiêu lương thảo, sau đó hai người lập tức dẫn người bắt theo Thuần Vu Quỳnh bỏ chạy! Sau đó vì cần phải tấn công sĩ khí của Viên quân, Hách Chiêu đề nghị, Thuần Vu Quỳnh bị cởi hết quần áo ( đáng thương Thuần Vu Quỳnh, hắn không biết Chu Thương xuất thân thổ phỉ, ngay cả cái quần lót cũng không để lại cho hắn! ), trói lại trông giống như bánh chưng, cuối cùng bị Chu Thương phái người, ở giữa ban ngày ban mặt, ném tới trước cổng đại doanh Viên quân!
Kết quả, lúc này không một ai có thể can ngăn, Viên Thiệu giận dữ, xử trảm!
Tiếp đó, sĩ khí đại chấn, Chu Thương cùng Hách Chiêu chỉ huy quân bản bộ, mà bắt đầu vây quanh đại doanh quân Viên Thiệu, bắt đầu thực hiện kế hoạch!
Hơn nửa đêm, trống trận ù ù, tướng sĩ trong quân Viên Thiệu sợ tới mức không dám ngủ, tinh thần suy sụp nghiêm trọng. Cuối cùng Viên Thiệu nghe theo ý kiến của Điền Phong phái thêm thủ hạ dò xét vào ban đêm, hơn nữa chia làm mấy lớp, như vậy có thể nghỉ ngơi thật tốt!
Không thể dùng chiêu đánh trống trận ù ù nữa, quân Chu Thương lại bắt đầu vây doanh bắn tên vào nửa đêm, vốn là hắc tiễn! Đó chính là mũi tên không mang theo lửa, hơn nửa đêm, không nhìn thấy mũi tên bay từ chỗ nào mà đến, không biết chắc mũi tên sẽ bắn trúng người nào, tất cả sĩ tốt Viên doanh đều run sợ trong lòng!
Tiếp đó, bắt đầu lượn quanh doanh phóng hỏa!
Dù sao mục đích chính của mấy người Chu Thương là không để Viên quân ngủ ngon giấc! Nhưng hành động của bọn hắn lại được các thám tử mà Hứa Thành an bài ở trong binh sĩ Viên quân truyền bá một loại ý tứ khác. Đó chính là quân Hứa Thành chịu nhiều mặt giáp công, không nhanh được, cho nên mới phái người đến quấy rối, mục đích chính là muốn ngăn trở quân ta! Không lâu lời truyền đến lỗ tai Viên Thiệu, lại khiến cho Viên Thiệu khá an tâm ! Hơn nữa Viên Thiệu còn quyết định mấy lần tiến công thành Hà Nội, nhưng cho một đám binh sĩ tinh thần suy sụp nghiêm trọng đi tấn công một tòa thành kiên cố, kết quả cuối cùng cũng có thể hiểu được!
Về sau, đám người Thư Thụ đề nghị sắp đặt cạm bẫy để thu thập đội quân này của Chu Thương. Thật ra là khiến mấy người Chu Thương chịu một chút tổn thất! Vì vậy, Chu Thương cùng Hách Chiêu lại quay lại liên tiếp tập kích quấy rối doanh trại lương thảo Viên quân, khiến cho Viên Thiệu luôn cảm thấy không yên trong lòng, gã chỉ sợ lại xuất hiện một sự kiện "Thuần Vu quỳnh " khác!
Mà theo tin tức nhận được, các lộ chư hầu khác cũng không có tiến triển, Viên Thiệu cũng không vội tấn công Hà Nội nữa, gã phân phó thủ hạ nhất định phải nghĩ biện pháp trước tiên bắt được hai tên gia hỏa Chu Thương cùng Hách Chiêu. Các mưu sĩ thủ hạ của Viên Thiệu tự nhiên tận tâm tận lực, định ra các loại kế sách. Thế nhưng vào lúc đó hai người Chu Thương lại không thấy xuất hiện nữa! Giống như hai người đã dẫn quân đi tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi!
Danh sách chương