Huỳnh Dương!

Đại doanh Tào Tháo!

Sau khi Tào Hồng với nhiều tướng lãnh chết trận, thương tâm cùng với nôn nóng kích động, dưới một kích này, đột nhiên Tào Tháo cảm thấy cực kỳ đau đầu. Đau đến mức khiến cho hắn mỗi ngày đều chỉ liên tục gào thét, thậm chí hắn còn không thể ngủ, tinh thần kém đến nỗi không chịu được nữa, nhưng tiếng kêu la càng ngày càng nhiều, càng ngày càng to. Vì thế, các tướng với chúng mưu sĩ trong doanh lại đi tìm thầy thuốc, tìm Vu sư. Tất cả các loại phương pháp đều dùng qua nhưng vẫn không thấy khá. Mỗi ngày ở trong doanh, Tào Tháo phải dùng một sợi dây bằng vải bố băng ngang trán, hai bên cho hai binh sĩ cầm hai đầu dây kéo mạnh, làm vậy thì cơn đâu đầu mới tạm dừng một đoạn thời gian ngắn, khi đó Tào Tháo mới có thể tạm thời xử lý công việc. Dưới tình hình này, công cuộc tiến công Huỳnh Dương của quân Tào cũng dừng lại!

Mà vào lúc này, trong trướng Quan Vũ!

"Đại ca thật sự đi đến Kinh Châu sao?" Tuy rằng Quan Vũ ở vào trạng thái cực độ kích động, nhưng hắn vẫn cố gắng hạ thấp giọng nói!

"Đúng vậy! Quan tướng quân, sứ quân cũng đã biết ước định của tướng quân cùng Tào Tháo, sứ quân cũng không trách tướng quân, chỉ tự trách mình bố trí không chu toàn, ngược lại còn để cho người nhà của mình làm liên lụy tới tướng quân, bằng không, với bản lãnh của ngài, Tào Mạnh Đức sao có thể vây được ngài! Rõ ràng điều này chỉ có thể nói là ý trời trêu người!" Trải qua trăm cay nghìn đắng, rốt cục khi Tào Tháo đang bệnh nặng, Tôn Càn mới tìm được cơ hội tiến vào đại trướng Quan Vũ, thông báo cho Quan Vũ chuyện xảy ra trước kia.

"Vì sao các người không sớm tới tìm ta?" Lúc này gương mặt Quan Vũ đã chuyển từ đỏ sang tỏa sáng.

"Quan tướng quân, tướng quân không thử nghĩ xem, tướng quân ngài là người như thế nào? Với bản lãnh của ngài, Tào Mạnh Đức không đồng ý thả tướng quân ngài đi. Mấy lần ta tới tìm tướng quân ngài nhưng đều bị người ngăn lại. Có một lần ta còn bị bắt, bị đưa đến chỗ Tào Tháo. Vì Tào Tháo không muốn làm cho tướng quân ngày sau biết được mà tức giận nên hắn mới cho người thả ta ra!"Rõ ràng lời này của Tôn Càn có ý đồ khơi dậy nghi ngờ. Kỳ thật Tào Tháo thấy Tôn Càn hắn là người trung thành nên mới tha cho hắn, người có lòng trung thành! Luôn có người tôn trọng!

"Tào Tháo! Ai! . . ." Quan Vũ nghe xong lời này của Tôn Càn lập tức hắn trở nên giận dữ, nhưng lại không thể trút giận, Tào Tháo đối xử với hắn như thế nào, ai mà không rõ ràng sao? Hắn tức giận cũng không thể phát ra được!

"Quan tướng quân, tướng quân cũng đã biết, vì đào viên tam kiệt đang thiếu người trí dũng song toàn như tướng quân, sứ quân mới có thể bại ở trong tay Vương Việt ở biên cảnh Tư Châu!" Tôn Càn còn nói thêm.

"Đại ca tiến binh Tư châu thế nào? Không phải ngươi đã nói Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng nào đó có bản lĩnh phi phàm, có thể ganh đua cao thấp cùng Tam đệ sao? Hắn cùng với đại ca, Tam đệ liên thủ, chẳng lẽ còn không đánh lại một Vương Việt?" Những ngày này lòng tự tin của Quan Vũ tăng vọt. Tuy hắn không cho rằng một mình hắn có thể một người đơn đấu với Vương Việt, nhưng ở trong mắt của hắn nếu ngày đó ba huynh đệ bọn hắn liên thủ, sao Vương Việt lại có thể kiêu ngạo như vậy? "Đại quân giao chiến sao còn để xen lẫn tình cảm cá nhân?" Tôn Càn mới nói rõ: "Lần đó Vương Việt mô phỏng phương pháp Quan tướng quân dùng một vạn kỵ binh đại phá Kỷ Linh. Hắn dùng một vạn bộ binh, cộng thêm năm nghìn kỵ binh đánh bại mười lăm vạn liên quân Kinh Châu cùng Hán Trung do sứ quân chỉ huy. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có mãnh tướng Hồng Phong cùng Điển Vi dưới trướng Hứa Thành. Hai kẻ này võ nghệ rất mạnh, có thể đánh bất phân thắng bại cùng Trương tướng quân. Ba người đều tới, bên người sứ quân dù có mãnh tướng, cũng không đủ dùng!"

Lời này của Tôn Càn lại ninh bợ nói lại thảm trạng ngày đó của Lưu Bị, đã kích thích ngạo khí của Quan Vũ, cũng như để cho hắn chớ quên huynh đệ đào viên còn có người đang phải chịu khổ, mục đích là khiến cho Quan Vũ hắn mau chóng trở về! Hãy thử nghĩ mà xem một người lợi hại như vậy, có bản lĩnh như vậy, nổi danh như vậy, tại sao có thể không có nghĩa khí huynh đệ, mắt thấy huynh đệ của mình chịu khổ, sao có thể ung dung hưởng thụ ở nơi khác?

"Tốt, ta phải đi chào từ giã Tào tướng quân!" Quan Vũ hạ quyết tâm. Hắn vẫn nên đi tìm đại ca. Tào doanh này cuối cùng vẫn không phải là nơi mà hắn nên ở lại!

"Không thể, Tào Tháo thu nạp tướng quân, vốn là muốn tướng quân bán mạng cho hắn. Lúc này tướng quân ngài lại đi tới gặp, chào từ giã hắn, sao hắn có thể đồng ý? Đây chẳng phải tướng quân ngài tự mình đi vào con đường chết sao? Chúng ta vẫn nên vụng trộm rời khỏi nơi này mới đúng!" Tôn Càn nghe xong lời Quan Vũ nói, hắn vội vàng ngăn cản Quan Vũ. Nói giỡn, đây không phải muốn chết sao?

"Không thể!" Quan Vũ kiên cường nói: "Tuy rằng Tào tướng quân mời chào ta là có dụng tâm kín đáo, nhưng trong khoảng thời gian này ta ở Tào doanh, Tào tướng quân đối đãi ta không bạc, ta không thể như vậy vụng trộm mà chạy đi. Nói gì đi nữa Quan Vân Trường ta, cả đời quang minh lỗi lạc, làm việc sao có thể lén lút như thế. Ngày đó ta tới Tào doanh một cách quang minh, lúc này, tự nhiên ta cũng muốn quang minh rời đi. Tới đi đều rõ ràng mới là đạo làm người của nam nhi đại trượng phu!"

"Nhưng. . ." Tôn Càn phát hiện ra tư duy của mình hình như không đủ. Vòng vèo chỉ cần ngoặt một cái là đến đích. Không phải Quan Vũ phát điên rồi đấy chứ?

"Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!" Quan Vũ khoát tay ngăn Tôn Càn lai, không cho hắn nói thêm gì nữa. Quan Vũ nói tiếp: "Nói gì đi nữa, ngày đó ta phụng mệnh đại ca bảo vệ chị dâu Cam thị. Lúc này nếu như ta vụng trộm chạy đi, chị dâu sẽ ra sao? Hiện nay chị dâu vẫn còn đang ở Hứa Xương, không người bảo vệ, nếu như chị dâu gặp nạn, ta không thể ăn nói với đại ca? Hơn nữa ta còn thể diện gì nữa mà đứng giữa trời đất?"

". . ." Tôn Càn cũng không thể tiếp tục lên tiếng khuyên can nữa. Chuyện này liên lụy trực tiếp đến hai vị phu nhân của Lưu Bị. Dù sao hắn cũng chỉ là thuộc hạ, đây cũng không phải là chuyện mà hắn có thể quyết định. Nói gì đi nữa, hắn cũng không có tư cách này, thậm chí nói đúng cũng không được coi trọng!

"Ta đi tìm Tào tướng quân! Công Hữu, trước tiên ngươi ra bên ngoài doanh, như vậy an toàn hơn một chút!" Quan Vũ mặc vào áo chiến bào màu xanh lá mà Lưu Bị tặng cho hắn, định đi ra ngoài.

"Quan tướng quân. . ." Tôn Càn kêu lên một tiếng. Khi thấy Quan Vũ quay đầu lại, hắn lại nói tiếp: "Nếu như Tào Tháo cố tình không đồng ý, tướng quân không thể tranh chấp cùng hắn, nhưng hãy tiếp tục tìm cơ hội!"

"Ta hiểu rõ, cám ơn ngươi! Công Hữu!" Nói xong, Quan Vũ quay người đi ra ngoài!

Quan Vũ rời đi, nhưng hắn cũng có không chú ý tới khi hắn đi không lâu, một tên lính quèn đứng hầu ở bên cạnh lều của hắn rời khỏi cương vị, chạy! Phương hướng đúng là đại trướng Tào Tháo!

"Quan tướng quân, ngài không thể đi vào!" Quan Vũ tới đại trướng của Tào Tháo, nhưng hắn bị vệ binh ngăn cản ở ngoài trướng.

"Vì cái gì?" Quan Vũ hỏi.

"Chúa công đau đầu khó nhịn, hiện tại không tiếp khách!" Vệ binh nói.

"Không phải Tào tướng quân không đau đầu nữa sao? Không phải Tào tướng quân đã bắt đầu xử lý quân vụ sao?" Quan Vũ nói: "Ngươi chớ cố ý gây khó xử ta, để cho ta đi vào!"

"Nhưng Quan tướng quân. . ." Khi thấy Quan Vũ ít nhiều đã nổi cơn thịnh nộ, tên vệ binh cũng không biết nên như thế nào cho phải!

"Quan tướng quân!" Một giọng nói vang lên sau lưng, Quan Vũ xoay người nhìn lại, thì ra là Quách Gia với Tuân Du!

"Thì ra là Phụng Hiếu tiên sinh với Công Đạt tiên sinh, " Quan Vũ ngạo nghễ nói: "Quan mỗ có việc gấp muốn gặp Tào tướng quân, mời hai vị tiên sinh cho vệ tốt tránh ra, chớ cản trở Quan mỗ!"

Tuy rằng Quan Vũ nói không lễ phép, nhưng Quách Gia với Tuân Du cũng không biểu hiện thái độ, chỉ nghe Quách Gia nói: "Quan tướng quân đã nhận được tin tức của Lưu sứ quân, muốn chào từ biệt chúa công, đúng không?"

"Ừ? Các người đã biết?" Quan Vũ khẽ giật mình. Đột nhiên, hắn ra tay nắm lấy bả vai Quách Gia, di chuyển sang bên cạnh la lên: "Các người gặp Công Hữu sao? Các người làm gì hắn rồi?"

"Quan tướng quân, chúng ta cũng không làm gì Tôn Công Hữu. Trước tiên xin tướng quân buông tay, tại hạ không chịu được thần lực của tướng quân!" Quách Gia la lên.

"Đúng vậy! Quan tướng quân, nhớ ngày đó bắt được Tôn Càn, chúa công còn cảm thán vì lòng trung thành của người đó rất hiếm có, cho nên đã thả ra, chúng ta há lại sẽ giết hắn? Nói gì đi nữa hắn đã mang tin tức Lưu sứ quân nói cho tướng quân, chúng ta lại bắt hắn thì có ích lợi gì? Bây giờ hắn còn đang trong đại trướng của tướng quân, chúng ta cũng không động đến hắn!" Tuân Du cũng ở một bên nói.

"A...! . . ." May mà sắc mặt Quan Vũ vốn đỏ, không biểu hiện thái độ ngượng ngùng của hắn, nhưng từ việc hắn buông tay ra thì vẫn có thể nhận ra được điều đó, hắn nói: "Quan mỗ nhất thời nóng vội, đắc tội, mời Phụng Hiếu tiên sinh chớ trách!"

"Ha ha! Không sao, không sao!" Quách Gia xoa bả vai, âm thầm khinh bỉ đối với biểu hiện mạnh mẽ vừa rồi của Quan Vũ, rồi mới lên tiếng: "Quan tướng quân, chúng ta nên đi ra ngoài xa bàn lại! Chớ quấy rầy chúa công nghỉ ngơi, chúa công đã liên tục nhiều ngày không thể ngủ! Mời!"

Quan Vũ quay đầu lại nhìn đại trướng Tào Tháo, lắc đầu, cũng không đa tạ, rồi hắn đi đến hướng mà Quách Gia chỉ.

Quách Gia với Tuân Du liếc nhìn nhau, đều âm thầm lắc đầu, lập tức đi theo.

"Phụng Hiếu tiên sinh, Công Đạt tiên sinh, bây giờ có thể nói không?" Rời khỏi doanh trướng Tào Tháo đã xa, Quan Vũ dừng lại, quay đầu lại nhìn hai người nói.

"Quan tướng quân, tướng quân chính là nhân kiệt đời nay! Không chỉ trung nghĩa hơn người, hơn nữa võ nghệ cao cường, tinh thông binh pháp" Tuân Du nói trước: "Cho nên, chúa công yêu thích tài năng của tướng quân, đối đãi với tướng quân cũng hậu hơn các tướng khác! Điểm này, chắc chắn tướng quân sẽ không phản đối!"

"Cái này. . . Thật là như thế!" Quan Vũ chần chờ một chút, đáp.

"Quan tướng quân, ngày đó, tướng quân bị đại quân vây quanh, bên người còn có phu nhân của Lưu sứ quân, nếu không có chủ ta tử tế, Trình Trọng Đức hòa giải, tướng quân cùng Cam phu nhân nhất định đều phải chết trong trận, điểm này, tướng quân có thừa nhận không?" Tuân Du lại hỏi.

"Quan mỗ thừa nhận!" Quan Vũ thở dài một hơi, một lần nợ nhân tình, xem ra cả đời cũng khó có thể trả hết. Nhưng cũng không thể khiến cho mấy người đại ca đơn độc ở bên ngoài. Là huynh đệ tự nhiên phải có nạn cùng chịu mới đúng. Quan Vũ nói: "Nhưng hai vị chớ quên ngày xưa ta cùng với Tào tướng quân đã ước định. Theo như đính ước lúc đó, nếu như Quan mỗ được biết tung tích đại ca, tự nhiên sẽ rời bỏ nơi này mà đi tìm, hẳn là hai vị muốn để cho Tào tướng quân bị mang tiếng là bất tín sao?"

"Chúng ta tự nhiên nhớ rõ ước định của Quan tướng quân cùng chúa công, còn nhớ rõ chuyện Quan tướng quân dùng một vạn kỵ binh đại phá Kỷ Linh, phân giải Từ Châu chi vây công công lao, Quan tướng quân cũng không làm trái với ước định!" Quách Gia giả trang làm kẻ mặt trắng!

"Đã như vậy, Quan mỗ rời đi cũng sẽ không tính toán là sai chứ?" Quan Vũ nói.

"Đương nhiên không sai, thế nhưng Quan tướng quân, chủ ta đối đãi với tướng quân như thế, khi chủ ta đang khốn đốn, tướng quân lại bỏ đi sao? Tự bản thân tướng quân có cảm thấy tướng quân đã đáp lại ân tình sâu nặng của chúa công nhà ta với tướng quân chưa?" Quách Gia lại hỏi: "Với cách làm người của chúa công, tự nhiên sẽ không cần nhận được báo đáp ân huệ, nhưng Quan tướng quân, trong lòng tướng quân thật sự có thể cứ như vậy mà bỏ đi không?"

"Cái này. . ." Quan Vũ bắt đầu trầm mặc!

"Quan Vũ, đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa ở đâu?" Ngay khi Quan Vũ đang lưỡng lự, một tiếng rống to, từ nơi không xa truyền đến. Tất cả mọi người đều nhận ra đó chính là Hạ Hầu Đôn đang đi tới!

"Quan Vũ, ngươi, đồ tiểu nhân!" Hạ Hầu Đôn vừa tới, hắn đã lập tức giơ đại đao chỉ thẳng vào Quan Vũ, mắng: "Chủ công nhà ta đối đãi với ngươi như thế, ngươi lại muốn rời đi vào lúc này, thật sự ngươi là một tiểu nhân chính cống!"

"Ai nói Quan mỗ là tiểu nhân? Ta có cái gì không đúng?" Dù cho Thanh Long Yển Nguyệt Đao không có ở bên người, Quan Vũ cũng không chút sợ hãi mà rống lên. Hắn cũng không thẹn với lương tâm. Hắn cảm thấy khó xử chẳng qua là băn khoăn trên phương diện tình cảm mà thôi! Lý do cực kỳ nhiều, hơn nữa cũng vô cùng hợp lý!

"Nguyên Nhượng tướng quân, không thể như thế, Quan tướng quân không phải loại người như vậy!" Quách Gia cùng Tuân Du đồng thời đứng ra, ngăn cản hai người. Hình như hai người Quách Gia sợ bọn hắn sẽ sống mái với nhau!

"Chúng ta đang nói đến việc này cùng Quan tướng quân. Quan tướng quân cũng thật khó xử, một mặt là tình thâm nghĩa trọng, một mặt khác là ân tình sâu nặng, hai phe cũng đều cần Quan tướng quân tương trợ, thật sự không thể trách Quan tướng quân do dự!" Tuân Du nói.

"Cái gì mà do dự? Chủ ta đối đãi hắn như thế nào, có ai mà không biết? Nhưng hắn lại nghe thấy chủ cũ triệu hồi là muốn ly khai. Đây không phải bạc tình bạc nghĩa phụ nghĩa vậy thì là cái gì?" Hạ Hầu Đôn cố ý không bỏ đại đao trong tay xuống!

"Chẳng lẽ đại ca của ta có việc ta không nên đi giúp sao?" Quan Vũ lớn phẫn nộ quát, Sao nào? Đi theo các người chính là trọng tình trọng nghĩa, đi tìm huynh đệ kết nghĩa thì lại biến thành bạc tình bạc nghĩa hả?

"Nguyên Nhượng tướng quân chẳng qua là nhất thời nôn nóng, Quan tướng quân làm người rộng lượng, mời chớ để ý!" Quách Gia cùng Tuân Du lại một lần nữa vội vàng ngăn cản hai người, thậm chí Quách Gia còn đưa mắt ra hiệu đối với Hạ Hầu Đôn.

"Hừ!" Nghe xong hai người Quách Gia nói, Quan Vũ cúi đầu đứng ở một bên, không hề nhìn Hạ Hầu Đôn, dáng vẻ giống như là Hạ Hầu Đôn không xứng nói chuyện cùng hắn!

"Nếu không có chủ công nhà ta cho ngươi mang binh xuất chiến, sao ngươi có thể thành lập công tích dùng một vạn binh mã đại phá hai mươi vạn? Ngươi cho rằng chủ công nhà ta không phái người khác sao? Chẳng lẽ không phải ngươi thì không làm được sao? Ngươi đi theo Lưu Bị, có khi nào đánh thắng trận không? Còn không phải từ đầu đến cuối đều bại sao? Chủ ta đối với ngươi có ân tái tạo, chẳng lẽ người đã quên sao?" Nhìn thấy ánh mắt của Quách Gia, Hạ Hầu Đôn sửa sang lại lí do khiển trách, lại lớn tiếng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện