Ba giờ chiều, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng đi gặp bác sĩ tâm lý đã hẹn trước, bác sĩ đó là người đã trị căn bệnh kia cho cô vào mấy năm trước, hai người gặp mặt nói vài câu ôn chuyện cũ, sau đó Hạ Dĩ Đồng đi vào, còn cô thì ra ngoài chờ.

Biết rằng thời gian sẽ không ngắn, Hạ Dĩ Đồng lấy kindle đọc sách ra khỏi túi, 《Stoner》của John Williams, truyện kể về cuộc đời của một người bình thường thường xuyên thất vọng trước hư vô.

Có một chậu lan được trồng ngay trước cửa phòng tâm lý, phát triển rất tốt, phiến lá xanh mơn mởn, lộ ra sức sống mãnh liệt. Lục Ẩm Băng đọc sách mỏi lại quay ra nhìn chậu hoa lan đó, hóa giải một chút mệt nhỏ, lúc nhìn chậu hoa lan lần thứ năm, cửa phòng mở ra, bác sĩ lịch sự đưa Hạ Dĩ Đồng ra ngoài.

Lục Ẩm Băng đứng bật dậy.

"Trước mắt thì mỗi tuần tới hai lần." Cô nghe bác sĩ nói vậy, đi tới, lo lắng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

Bác sĩ nhìn Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng gật đầu, bác sĩ mới nói: "Tâm thần phân liệt nhẹ, điều trị tâm lý kết hợp với dược vật trị liệu, giữ tâm trạng ổn định, có khả năng cao là khỏi hẳn. Tinh thần cô ấy rất mạnh mẽ, có thể phân biệt được đâu là ảo giác, nên không có gì nghiêm trọng đâu."

"Cảm ơn bác sĩ.' Cuối cùng Lục Ẩm Băng cũng hạ được tảng đá lớn trong lòng.

Bác sĩ nghe vậy cười cười: "Tôi lấy phí rất cao đó, cũng chẳng phải miễn phí nên em không cần cảm ơn gì hết." Dứt lời lại ra vẻ giận giữ, "Đi đi, đưa người trở về đi, thanh niên các người quay phim quên luôn mạng, có thể tùy tiện để bệnh tâm lý phát tác thế à, không sợ nó đeo bám cả đời sao."

Lục Ẩm Băng kéo khóe miệng.

Hạ Dĩ Đồng vừa tiếp nhận buổi tư vấn tâm lý, cả người nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nghe lời.

Bác sĩ nhìn vậy cũng hết cách, đi kê đơn thuốc Risperidone cho Hạ Dĩ Đồng, hẹn lần sau gặp, hai người lên đường trở về. Không về nhà ngay mà ghé qua quán cơm trước, nhà hàng Tây Âu cao cấp, bữa tối dưới ánh nến.

Nhưng bữa ăn này lại cực kỳ im lặng, lại sắp tới năm mới, so với giao thừa năm ngoái, tuy hai người ở hai nơi nhưng kết nối điện thoại một cái là lại dính như keo. Năm nay dẫu ở cùng một chỗ nhưng lại cảm giác như giữa hai người có một thứ gì đó ngăn cách.

Hai người ngồi đối diện nhau, Hạ Dĩ Đồng kéo ghế lại gần Lục Ẩm Băng, tay phải cô khoác lấy tay trái Lục Ẩm Băng: "Lục lão sư..."

"Huh?" Lục Ẩm Băng nhìn cô, "Sao vậy?"

Hạ Dĩ Đồng kéo đĩa tới, cúi đầu nhìn miếng bò bít tết đã cắt thành những miếng nhỏ: "Chị không định nói cho em biết sao?"

"Nói gì cơ?"

"Nguyên nhân chị rút khỏi đoàn phim."

"À."

À. Trong ấn tượng, Lục Ẩm Băng chưa từng nói chuyện lạnh lùng với cô như vậy, Hạ Dĩ Đồng có chút sửng sốt, Lục Ẩm Băng nhanh chóng đổi ánh mắt và nhẹ giọng nói: "Lúc về chúng ta nói sau nhé? Giờ ăn cơm trước đã."

Nhanh tới mức Hạ Dĩ Đồng còn tưởng là ảo giác.

"Vâng."

Trên bàn ăn chỉ có tiếng dao đĩa va chạm nhau, Lục Ẩm Băng uống rượu, Hạ Dĩ Đồng không uống, cô phụ trách lái xe về, Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào một điểm trước mắt một lúc lâu, một ý nghĩ xoẹt qua: Thật mệt mỏi.

Người yêu bên cạnh nhiệt huyết yêu đời, ân cần và dịu dàng, thích cười thích nũng nịu, ánh mắt Lục Ẩm Băng lấp lánh, chuyển ánh mắt từ hư không lên trên cơ thể người mình yêu, Hạ Dĩ Đồng hình như không vui vẻ, vì cô sao? Cô khiến Hạ Dĩ Đồng không vui.

"Hạ lão sư."

"Đến ngay đây." Hạ Dĩ Đồng không kịp phản ứng, một miếng thịt bò non đưa tới miệng cô, Hạ Dĩ Đồng há miệng cắn, nhìn mắt cô thoáng chốc phát sáng.

Tay Lục Ẩm Băng giữ lấy gáy cô, nhéo nhéo thịt mềm.

Không khí ấm hơn một chút, hai người gắp đồ ăn cho nhau, uống hơn nửa chai rượu đỏ, Lục Ẩm Băng có chút đắc ý, ngồi thì không sao, nhưng khí đứng dậy thì cả người lảo đảo.

Lần này say, cô về nhà tắm rửa rồi ngủ luôn, nói rằng chuyện kia để lần khác nói, trực tiếp cho qua. Hạ Dĩ Đồng uống thuốc, đêm đến rúc vào trong ngực Lục Ẩm Băng, bật đèn đi ngủ. Không biết là do tác dụng của uống, hay là do buổi tư vấn tâm lý, hay là do vòng tay ấm áp của Lục Ẩm Băng, hoặc là do cả ba, giọng nói bên tai Hạ Dĩ Đồng không còn kiêu ngạo như trước nữa, ảo giác vẫn xuất hiện, nhưng trong lúc ngủ mở Lục Ẩm Băng nhíu mày nhăn trán, Hạ Dĩ Đồng đành phải nói nhỏ với mẹ: "Bây giờ con muốn chăm sóc chị ấy, để lần sau đi."

Mẹ Hạ rất hiểu cô, còn tới đây thăm con dâu tương lai của mình.

Hạ Dĩ Đồng giới thiệu: "Mẹ à, chị ấy cực kỳ tốt."

Mẹ Hạ nói đùa: "Con đang giới thiệu cái gì, là chỗ đó tốt hả?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Chỗ nào cũng cực kỳ tốt, cực kỳ kính nghiệp, kỹ thuật biểu diễn cực kỳ giỏi, đối xử với con cực kỳ tốt."

Mẹ Hạ chỉ vào Lục Ẩm Băng nói: "Con nhìn cô ấy cảm động đến khóc luôn rồi kìa."

Hạ Dĩ Đồng ngẩn người, ngón tay sờ lên khóe mắt Lục Ẩm Băng, chất lỏng ấm áp, hôn lên, mặn mặn chua xót.

Lục Ẩm Băng đang khóc trong mơ.

Cái này là nhận thức bị trì hoãn, trực tiếp xâm nhập vào tâm trí cô, khiến Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn mơ hồ. Dù sao đi nữa, cô không thể tưởng tượng được tại sao một người như Lục Ẩm Băng lại có thể buồn trong giấc mơ của chính mình.

Hạ Dĩ Đồng tựa trán lên trán Lục Ẩm Băng, cảm giác người cô có hơi run rẩy, thút thít, như một con dao lưỡi cùn cứa qua tim, không thể thở nổi.

Tay cô nắm lấy vai Lục Ẩm Băng, muốn lay cô tỉnh, ánh mắt thay đổi, thả tay ra, từ từ hạ xuống.

Hạ Dĩ Đồng nằm ngửa trên giường, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống, ngấm vào gối đầu.

Đồng hồ sinh học của cả hai người nhất trí bãi công, lại ngủ đến trưa ngày hôm sau, lần này không có Tiểu Tây gọi ăn cơm trưa, giữa trưa không dậy nổi, bụng đói cồn cào, không ăn gì đó lại thành đau dạ dày, hai người mới lề mề rời khỏi giường.

Hạ Dĩ Đồng nhìn nước mắt khô ở khóe mắt Lục Ẩm Băng, đối phương lại thản nhiên như không có gì, dường như không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì. Hạ Dĩ Đồng đương nhiên sẽ không vạch trần cô ấy, nhưng cô muốn biết là tại sao.

Hai ngày sau khi cô quay về, Lục Ẩm Băng như dán miệng không hề đề cập tới chuyện kia, có lí do nghi ngờ, không, dường như có thể khẳng định là cô ấy đang né tránh, muốn kéo dài thời gian, kéo được tới đâu hay tới đó.

Chậm chạp rời giường đi rửa mặt, ở lỳ trên giường vượt qua một ngày, tới tối mới gọi đồ ăn ngoài, Lục Ẩm Băng như này là quá khác thường. Vừa nhắc tới chuyện kia thì viện đủ loại lí do để khi khác nói, tới tối ngày thứ ba, Hạ Dĩ Đồng không nhịn được nữa, buồn bã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

"Bây giờ chị có thể nói cho em biết nguyên nhân được chưa?"

Em ấy tuổi trẻ, mạnh mẽ, thẳng thắn, linh hoạt đa dạng, nét đẹp khác với mình, nhất định sẽ có nhiều người thích em ấy trong tương lai. Lục Ẩm Băng nhìn người trước mặt, trong đầu dâng lên mớ suy nghĩ hỗn loạn, chính cô cũng không thể khống chế.

Không thể tiếp tục trốn tránh, vậy thì như con ốc sên chui ra từ từ đi.

"Có khả năng chị không thể tiếp tục làm diễn viên được nữa." Lục Ẩm Băng nói, "Lần ngã cầu thang khi trước, đầu óc va chạm, có..." cô hít nhẹ hai cái, phút chốc đỏ hoe hai mắt, tiếp tục nói "di chứng... Chị... không nhớ được lời thoại."

Cô nghẹn ngào: "Không thể trị dứt điểm..."

Cô tưởng rằng mình đã chấp nhận sự thật, có thể bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng mà khi đối diện với Hạ Dĩ Đồng, cô không thể tiếp tục đeo lớp mặt nạ ấy, cô rất đau, rất khó chịu, thống khổ đến chết mất.

Muốn khóc thật lớn.

Nước mắt khẩn trương lăn dài trên má, nối tiếp nhau, cô dựa vào vai Hạ Dĩ Đồng bật khóc nức nở.

Hạ Dĩ Đồng thì thầm: "Sao lại như vậy chứ?"

Nhưng người phụ nữ suy sụp trong ngực nói cho cô biết: Mọi chuyện chính là như thế đấy, vô lý, nhưng nó thật sự đã xảy ra.

Đổng Nhã Phi nhận án 5 năm, trải qua 5 năm trong tù, là hình phạt cho tội của cô ta. Nhưng Lục Ẩm Băng đã làm sai điều gì, cô đã nhặt lại cái mạng mình từ trước quỷ môn quan, nhưng lại phải trả giá bằng nửa cuộc đời còn lại? Ông trời à, nếu ông có mắt, tại sao lại bất công như vậy?

"Ôi..." Hạ Dĩ Đồng ngửa mặt nhìn trần nhà, cười giễu cợt, rồi nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.

. . .

Lục Ẩm Băng khóc đến mệt lả, Hạ Dĩ Đồng đưa tay ôm cô thật chặt, kéo một cái chăn mỏng phủ lên cả hai người, rồi từ từ ngả người xuống, hai người ôm nhau chen chúc trên sofa.

Đôi khi ở trong không gian chật chội, người ta lại cảm thấy an toàn. Cô cảm giác xung quanh mình đâu đâu cũng là cạm bẫy, dưới mỗi cái bẫy đều là một cái miệng khổng lồ muốn ăn thịt người, trực chờ cô và Lục Ẩm Băng xuất hiện, nó sẽ nuốt chửng một phát, không chừa lại một mẩu xương.

"Chúng ta cứ nằm ở đây đi." Hạ Dĩ Đồng nói.

Đôi mắt đen láy của Lục Ẩm Băng dò xét một phen, lại vùi mặt vào ngực cô. Cánh tay của Hạ Dĩ Đồng bị chuột rút, một hồi lâu không thể cử động, Lục Ẩm Băng căng gân giúp cô, đau đớn la oai oái, nhưng đa số là làm nũng, Lục Ẩm Băng lại cực kỳ tận hưởng trạng thái này, phần thưởng là một nụ hôn.

Lục Ẩm Băng tới phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, Hạ Dĩ Đồng làm trợ thủ, kiểu dáng đơn giản, sandwich và sữa bò nóng, tắm mình dưới ánh ban mai, thưởng thức lấy bữa sáng tại nhà, tựa như mọi lo lắng đều bị quét sạch.

"Ngày nào cũng ở nhà sắp mốc cả người rồi, chúng ta ra ngoài dạo chơi ha?" Lục Ẩm Băng đưa ra đề nghị.

Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng đồng ý, bị nghẹn bánh sandwich, giữ cổ gật đầu lia lịa, sợ đối phương đổi ý.

Lục Ẩm Băng: "Núi XX có ngôi chùa, chúng ta tới đó đi."

Lúc này Hạ Dĩ Đồng mới ngẩn ngơ: "Vâng. Nhưng mà sao tự nhiên chị lại muốn tới chùa vậy?"

Lục Ẩm Băng: "Tâm loạn, muốn tĩnh tâm."

Ngôi chùa cách nhà Lục Ẩm Băng 2 tiếng chạy xe, thực sự ở ngoại thành bảo tồn di tích cổ rất tốt, có lẽ nó rất tâm linh, hương hỏa hưng thịnh, ngày làm việc nhưng cũng khá nhiều người lui tới, chủ yếu là người lớn tuổi, cũng có những người trẻ tuổi lao lực khổ sở, lang thang trước bảo điện Đại Hùng.

Trong điện đặt tượng vàng Bồ Tát, ngồi xếp bằng trên đài hoa sen, nét mặt nhu hòa, hiện ra mấy phần từ bi. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tượng Phật như được bảo phủ bởi một lớp ánh sáng quý giá, pháp tướng trang nghiêm.

Âm thanh gõ mõ tụng kinh vang lên trong bảo điện Đại Hùng, tiếng niệm phật trang nghiêm.

Hạ Dĩ Đồng đi theo Lục Ẩm Băng, quỳ gối lên tấm nệm, cô liếc nhìn ra ngoài, trên mặt Lục Ẩm Băng rất dịu dàng, cúi đầu thành kính với bức tượng Phật trước mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện