Khi còn bé cảm giác lần đầu tiên được ăn thạch trái cây như thế nào, thì cảm giác hiện tại của Hạ Dĩ Đồng hệt như vậy.

Bên trong Lục Ẩm Băng mặc một áo sơ mi bất đối xứng, chỉ cần cử động mạnh một chút thì phần eo của cô ấy sẽ hoàn toàn lộ hết, Hạ Dĩ Đồng xoa xoa chỗ đó, không nhịn được, chậm rãi lấy tay đặt lên.
Từ bên hông, xuống đến bụng dưới, ngón tay hơi cong, đầu ngón tay khẽ chạm lên mặt bụng dưới, có chút lưu luyến.
Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại khẽ cười, tiếng cười rất thanh thúy, vòng eo vặn vẹo một chút, không phải khó chịu, mà là cảm giác chân thật muốn giãy giụa trốn tránh đụng chạm của cô: "Hahaha nhột quá."
Hạ Dĩ Đồng bất động.
Lục Ẩm Băng cũng ngừng cười, tay đang ôm cổ cô, đổi thành ôm lưng cô, không an phận mà sờ sờ lưng cô, nói là vuốt lưng chi bằng nói là cào lưng cô thì đúng hơn.

Tuy Hạ Dĩ Đồng cảm thấy thực mất hứng, nhưng trên lưng truyền đến cảm giác khác.
Là tiếp tục sờ, hay là không đây?
Đây là một vấn đề.
Không đợi cô đưa ra đáp án hoàn chỉnh, thì đầu lưỡi Lục Ẩm Băng từ chủ động chuyển sang bị động, chậm rãi biến thành địch bất động ta cũng bất động, địch đụng đến thì ta vẫn như cũ bất động, bàn tay không an phận khi nãy thì cũng dừng lại, đầu chậm rãi nghiêng sang một bên, hai má dán vào ga trải giường, ngủ.

Hô hấp đều đều, cái mũi trong lúc mơ ngủ còn nhăn nhăn lại, bởi vì tư thế bị người khác đè không thoải mái, hai tay thuận thế mà buông xuống ở trên giường.
Hạ Dĩ Đồng dở khóc dở cười từ trên người cô bò dậy, Lục Ẩm Băng hệt như cá lớn vậy, hô hấp đều đều, toàn bộ cơ thể đều co lại, trừ bỏ đôi chân đang mang giày.
Hạ Dĩ Đồng ôm cánh tay, nhìn trong chốc lát, cuối cùng quyết định giúp Lục Ẩm Băng tắm rửa, gió to lại thổi, lại còn uống rượu, tắm nước nóng sẽ đỡ hơn chút, cả hai đều đang yêu đương, lại cùng là nữ, giúp đỡ nhau tắm một chút, chắc không sao đâu nhỉ?
Cô bắt đầu đi kiểm tra phòng tắm của nơi này, ở trên cao nguyên Tây Bắc hay thiếu nước, không có bồn tắm hay gì cả, chỉ có một vòi sen thôi, phòng tắm nhìn nửa chừng như có nửa mét vuông, hai người chen chúc thì chắc vẫn được, nhưng nếu muốn di chuyển tới lui, nhất định sẽ đụng phải tường, nhưng trên tường có cái gì đó xanh xanh, nhìn như là....!Đèn có chút tối, Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm xuống, lấy di động ra mở flash nhìn, nhất thời mở to cả hai mắt, khó có thể tin được, này không phải là rêu xanh sao?
Đây có phải là khách sạn không vậy? Sao khách sạn này vẫn kinh doanh được vậy? Hạ Dĩ Đồng không thể tưởng tượng nổi Lục Ẩm Băng lại có thể ở trong phòng này tận một tháng, chuyên gia dọn dẹp – Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng tìm thứ gì đó có thể dùng được để dọn dẹp rêu xanh, bàn chải đánh răng, sữa tắm, dầu gội,...!tìm xem còn có đồ vật nào dơ nữa không, dùng giấy vệ sinh đều lau sạch sẽ, sau đó kéo ống quần lên thử nhiệt độ nước, sau đó mới miễn cưỡng gọi đây là phòng tắm rồi mới bước ra.
Lục Ẩm Băng ngủ rất an ổn, giày sau khi được Hạ Dĩ Đồng cởi ra, vẫn nằm yên trên giường, bởi vì lạnh còn tự đắp chăn cho mình.

Trong điều kiện như thế này, có thể không bạc đãi bản thân thì sẽ không bạc đãi, giường này chẳng những hẹp mà còn không dài, cùng lắm chỉ có 1m9, phía trước có cái gối đầu, không có chỗ để chân nữa, Hạ Dĩ Đồng đau lòng, sớm biết như vậy thì cô sẽ mang hẳn cái giường tới cho chị ấy.
Giữa việc cởi quần áo ra rồi đi vào phòng tắm, hay là vào rồi mới cởi, Hạ Dĩ Đồng chọn phương án thứ hai.
Trước kia xem phim, đều cảm thấy cởi áo sơ mi là động tác rất sắc tình, so với cảnh quay trên giường còn kịch liệt hơn, Hạ Dĩ Đồng lại thích nhẹ nhàng, thông qua những chi tiết nhỏ mà thể hiện cảm xúc của mình, chẳng hạn như ngón tay, ánh mắt.
Mà hiện tại, cô đang làm chuyện như vậy.

Ngón tay cô dừng ngay không rõ ràng của Lục Ẩm Băng, tựa hồ như có gì đó rất nhỏ nhô lên, vừa cứng vừa mềm.
Lục Ẩm Băng nuốt một ngụm nước miếng, cô cũng nuốt một ngụm nước miếng theo, chuyện này khiến cho cô sinh ra một loại cảm giác rất kỳ diệu, tựa như cô và Lục Ẩm Băng đang hô hấp cùng nhau vậy, là một cá thể không thể tách rời nhau.
Dần dần cúi người xuống, nương theo ánh đèn mà nhìn rõ cúc áo, tay nắm lấy vạt áo, không nên đụng chạm vào da thịt Lục Ẩm Băng, nên chuyên tâm mà cởi từng cúc áo một.

Hãy tìm đọc trang chính ở _ trumtruye n.o r g _
Cúc áo thứ nhất, xương quai xanh, mỗi người đều có xương quai xanh, nhưng góc độ ẩn hiện không giống nhau, không phải tập một nghìn bài, gầy xuống thì xương quai xanh sẽ đẹp.

Khung xương của Lục Ẩm Băng thuộc dạng trung bình, không tính là gầy, nhưng bờ vai như vậy lại rất phù hợp với nhiều lễ phục, xương quai xanh thanh mảnh, gần như là 180 độ, nhưng cũng không phải là quá thẳng, hơi nhô lên, nhìn cũng không bắt mắt lắm, nhưng khi nói chuyện hay hô hấp sâu một chút, hoặc là cảnh quay hành động ở trên phim, liền sẽ hiện rõ, trong khoảng khắc đó dường như là thu hút mọi sự chú ý vậy.
Lúc Hạ Dĩ Đồng cởi cúc áo ngay ngực Lục Ẩm Băng, cô tựa như là nhận ra vậy, dùng sức hít một hơi, xương quai xanh thẳng tắp hiện rõ trên làn da trắng, cổ dài ngửa ra sau, ngực phập phồng theo, là một tư thế khiến cho người khác dục hỏa sôi sục.
Cơ thể cô ấy như viết: Ta rất ngon a, mau tới ăn đi, mau tới ăn ta đi.
Hạ Dĩ Đồng hít sâu, nhắm mắt lại, ngón tay hoảng loạn đụng phải ngay ngực của Lục Ẩm Băng, thực ấm áp, cũng thực mềm, Hạ Dĩ Đồng đã tự khuyên nhủ bản thân vô số lần phải nhẫn nại, dừng lại 5s, muốn dời đi, nhưng Lục Ẩm Băng lại không chịu buông tha cô, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, đặt lại về chỗ cũ, nghiêng người nằm đè lên.
Hạ Dĩ Đồng mồ hôi đều túa ra, cúi người xuống bên tai Lục Ẩm Băng hỏi: "Lục lão sư, chị tỉnh rồi sao?"
"Lục lão sư?"

"Lục Ẩm Băng?" Hạ Dĩ Đồng lén hôn cô một cái.
"....."
Hạ Dĩ Đồng thử xoay người cô lại, nhưng người say rượu so với người thường nặng hơn, cô không dám dùng sức, đẩy một cái cũng không nhúc nhích gì.

Nếu không phải ngực của Lục Ẩm Băng khiến cô trở nên đen tối như vậy, thì tối nay không phải vướng vào tình huống như này.
Dùng sức đẩy, Lục Ẩm Băng xoay người thành công, suýt chút nữa là đẩy Lục Ẩm Băng từ giường xuống, cô cũng không dám đánh thức cô ấy.
Từ khi Lục Ẩm Băng ngủ tới giờ, đã qua một giờ, cũng được ngủ một chút, so với tỉnh rượu cũng không khác gì, hơn nữa động tĩnh lại lớn như vậy, Lục Ẩm Băng có là heo thì cũng bị tỉnh dậy.
Vẻ mặt cô kinh hãi nhìn Hạ Dĩ Đồng, cũng không đẩy tay cô ấy ra: "Em đang làm gì vậy?!"
Hạ Dĩ Đồng nhìn tay mình, giải thích loạn xà ngầu lên: "Em, là chị, chị, chị, chị chủ động ----"
"Vậy em mau lấy tay ra!" Lục Ẩm Băng so với cô còn hoảng loạn hơn, mặc dù là cơ lão ngây ngô, là tài xế mới chưa có kinh nghiệm lái xe, sự tình hôn môi khi nãy là do tác động của rượu, cô tuyệt đối không có khả năng làm vậy, lại còn chủ động cởi quần áo! Hạ Dĩ Đồng nhất định cho rằng cô là sắc lang, không được, cô là đức nghệ song hinh, cô phải bình tĩnh lại.
Hạ Dĩ Đồng "À" một tiếng, thu tay về, lại hối hận ban nãy không thừa dịp chị ấy ngủ sờ sờ mấy cái.
Hai người nhìn mặt nhau, đồng thời quay mặt đi, nhìn sang bức tường đã lâu không được tu sửa lại, lại quay đầu nhìn xem cửa phòng có khóa hay chưa, cửa vẫn chốt, rất tốt.
Lục Ẩm Băng dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái, vừa lúc đối phương cũng lén nhìn mình.
"Chuyện kia...." Lục Ẩm Băng bình tĩnh mà tháo gỡ nút thắt tình huống này, "Không thì em đi tắm trước đi?"
"Em để hành lý ở phòng kế bên, chị đi tắm trước đi." Hạ Dĩ Đồng nói.
Không thì...!cùng nhau tắm?
Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu Lục Ẩm Băng, đại não nghệ thuật của cô bắt đầu suy diễn ra những cảnh dây dưa từ phòng tắm, rồi từ phòng tắm lăn lộn trên giường, rồi từ trên giường lại vào phòng tắm, những hình ảnh đó hệt như những bộ phim trước đây cô xem, suy nghĩ một hồi, cảm giác như sắp có một trận đại hồng thủy ập tới.
Cô cảm thấy cảm xúc với kinh nghiệm của mình được nâng lên một bậc, dường như là trận đại hồng thủy đó đang tràn vào mũi cô vậy.
Nội tâm của Lục Ẩm Băng chạy tới chạy lui mấy cái xe lửa, trên mặt rất bình tĩnh, dù sao cũng là ảnh hậu, giỏi che giấu cảm xúc của mình, kể cả những suy nghĩ không được sáng cho lắm, nhưng vẫn bị vẻ mặt nghiêm túc của cô lấn át, thoạt nhìn rất chính trực.
Nếu như mũi của cô không chảy máu thì cô sẽ càng chính trực hơn.
Hạ Dĩ Đồng phát hiện cô bị chảy máu mũi, Lục Ẩm Băng vẫn đối diện nhìn cô, máu mũi từng giọt từng giọt chảy xuống, Hạ Dĩ Đồng vẫn cho là mình bị hoa mắt, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, vẫn thấy máu chảy.
Lục Ẩm Băng mơ hồ khi thấy Hạ Dĩ Đồng bắt đầu đi tìm khăn giấy, sau đó liền xông vào phòng tắm, lấy một cuộn giấy đưa tới: "Lục lão sư, mau, mau nhét vào! Cúi thấp đầu xíu, đừng có ngửa mặt lên, máu mũi chảy ngược xuống đó."
Nhét vào.....!Gì cơ?
Lục Ẩm Băng dâng lên một dự cảm xấu, sờ mũi một cái, quả nhiên tay đầy máu.
"...." Mẹ nó, thật là tức chết mà, còn chưa có nghĩ hết nữa, chẳng lẽ cô phải chảy máu mũi tới chết trước khi có kinh nghiệm hay sao?

Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng xé một mảng giấy lớn, nhét vào mũi, không biết vì sao cô ấy lại chảy máu mũi.
"Lục lão sư, chị có phải ở đây ăn nhiều thịt dê quá rồi bị nóng hay không?"
"Chắc vậy." Lục Ẩm Băng mơ hồ đáp, không muốn nói chuyện.
"Vậy em đi mua cho chị một ít thịt vịt, ăn thịt dê bổ dương, thịt vịt bổ âm, như vậy chị sẽ không bị nóng nữa."
"Ừm." Lục Ẩm Băng nói, "Chị như vậy một hồi cũng chưa đi tắm được, không thì em lấy quần áo, rồi qua đây tắm đi."
"Dạ."
Hai người đều quyết định ở chung một phòng, Hạ Dĩ Đồng mở cửa đi ra ngoài, hành lang không dài lắm, bóng đèn lâu năm không có sửa nên ánh sáng có chút u ám, phòng đối diện không biết có người hay không, từ khe cửa phía dưới không có ánh đèn.

Hai cửa phòng cách nhau tầm 3m, tiếng chân của Hạ Dĩ Đồng trên hành lang trống rỗng.
Kẽo kẹt, hình như là không ai nghe thấy tiếng động mở cửa.
Trước khi tiến vào cửa phòng, Hạ Dĩ Đồng bỗng nhiên có dự cảm, quay đầu lại nhìn cửa phòng đối diện, mắt còn phát hiện ra một tia sáng, giống như là áng sáng của ống kính camera vậy.
Ánh sáng chợt lóe lên, nhanh chóng liền biến mất.
Cô không bị dọa, nhưng người trong phòng thì bị dọa.
Tên thắt bím ngả ngửa ra sau, đụng trúng lòng ngực của tên tóc vàng, tên tóc vàng đang chơi điện thoại, thấp giọng mắng một câu "Mẹ nó", "Chúcó bệnh à?"
Tên thắt bím nuốt nước miếng một cái: "Anh à, em cảm thấy cô ấy phát hiện ra bọn mình."
"Phát hiện thì thôi, không phải có câu châm ngôn sao, không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ," tên tóc vàng nhăn nhăn cái mũi lại, hai người họ đều từ chỗ quay phim ban đầu đến tận vùng Tây Bắc này, những minh tinh kia đều là người thôi, hắn không tin là đối phương đều không có cảm giác với nhau.
Tên thắt bím hít hít mũi, suy nghĩ một hồi, nói: "Anh, bọn mình là trộm à?"
Tên tóc vàng giơ tay gõ vào đầu hắn một cái, trừng mắt: "Sao lại nói như vậy, chúng ta là nhà báo, anh đây chỉ là so sánh vậy thôi, chú lại không biết à? Mù chữ! Bộ không có học qua tiểu học sao?"
Tên thắt bím vội vàng giơ ngón tay cái lên, cúi đầu khom lưng: "Phải phải, anh nói phải."
"Học hỏi đi." Tên tóc vàng nhướng mày, trong đôi mắt nhỏ đó, hiện lên một tia đắc ý, nói "Nhìn thấy không, hai người này....!Là hẹn hò đêm khuya đó.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện