Tần Hàn Lâm: "Cắt, qua."
Mấy vai phụ giả chết, trẻ đứng lên trước, sau đó nâng người già cùng nhau đứng lên, rất tình cảm hài hòa.

Camera trung thực ghi lại khoảng khắc đặc biệt này, sẵn sàng cho cảnh quay hậu trường.
Nói chung, ngoài quay phim ra thì trong quá trình còn quay một số video hài hước, nhưng cũng có quay lại những khoảng khắc tình cảm như vậy, đặc biệt là sau đoạn phim bi tráng này, có thể thư thả hơn với những cảnh quay hậu trường, hơn nữa còn có vai trò tích cực khác.
Lục Ẩm Băng cầm kiếm đứng ở cửa, không nhúc nhích, thậm chí cười cũng không cười một cái, trước sau vẫn duy trì trạng thái ở trong phim, không quan tâm đến những nhân viên công tác đi tới đi lui, hay là Tần Hàn Lâm chỉ huy điều hành, ông ấy còn nói cười, vui đùa với những vai phụ cùng phối diễn với Lục Ẩm Băng khi nãy.
Hạ Dĩ Đồng bảo Phương Hồi lén chụp một tấm của Lục Ẩm Băng, sau đó đưa cho cô.

Thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ, không màng tới hồng trần ồn ào náo động kia, vẫn cứ khoanh tay mà đứng, mặt mày lạnh nhạt, như là một bức tranh sơn thủy, bị tô mực tùy ý vậy.
Thời gian không chờ ai, lúc quay phim là vào buổi chiều, hiện tại sắc trời đã tối, 10p sau, thư ký trường quay dập bảng clapboard lần nữa, nhanh chóng nói: "Phá Tuyết" lần thứ.....nhất!
Kinh Tú rút kiếm đi ra ngoài, dự đoán cục diện nguy hiểm này Trần Khinh sẽ không xuất hiện, hắn sửng sốt.
Ngoài cửa không có Trần Khinh, chỉ có quân địch đông như kiến, trang bị đầy đủ giáp mũ, thủ lĩnh quân địch thấy một thứ gì đó, đang ở trên không trung, bắt lấy, mở ra, đó là một món đồ vật, ánh mắt nhìn về phía Kinh Tú, nhíu mày.
Đó là một miếng ngọc bội dùng dây màu đỏ treo lơ lửng, kiểu dáng bình thường, ngay cả chất liệu cũng vậy, cũng không có độ sáng, quả thật là một miếng ngọc tầm thường, thậm chí còn bị khuyết một góc.
Sắc mặt Kinh Tú lập tức trắng, đó là nương đã để lại cho hắn, hắn đưa cho Trần Khinh làm tín vật định ước.

Hắn tiến lên một bước, quát lớn: "Nàng ở nơi nào?"

Thủ tĩnh quân địch khóe miệng tà ác cong lên: "Ngươi nói xem?"
"Thật sự là một tiểu mỹ nhân a." Ngữ khí của hắn châm chọc, cố ý nói cho Kinh Tú nghe, "Đang ở trại doanh của đại nhân hưởng thụ, các tướng sĩ đều nguyện tới gần nàng, ngươi cũng muốn đi à, sợ là muộn rồi."
Quân sĩ đi theo cùng nở ra một nụ cười dâm đãng, mà trong lòng người nam nhân nào cũng rõ.
Hắn thành công chọc giận Kinh Tú.
Kinh Tú nhìn chằm chằm hắn, cả đôi mắt vì nổi lên cơn thịnh nộ mà đỏ ngầu, hắn rút kiếm bước lên phía trước, hét to: "Súc sinh! Ta giết ngươi!"
Thủ lĩnh quân địch đỡ được một kiếm của hắn, thoáng kinh ngạc: "Nghe nói ngươi là một con ma ốm, không thể ngờ lại còn thật sự có tài." Nói xong liền thư giãn gân cốt, cái cổ phát ra tiếng răng rắc, không cần kiếm, lấy chùy của hắn, vung lên một cái đem Kinh Tú đẩy lùi về sau ba bước, một đòn trúng ngay mũ miện của Kinh Tú.
Mái tóc dài của Kinh Tú đột nhiên xõa xuống, bị gió thổi hỗn độn, trong đó còn đang che giấu một đôi mắt màu đỏ.
Hắn lại một đòn một đòn nữa, đem Kinh Tú bức đến không thể lùi được nữa, lưng đụng vào trụ cột ngay ngoài hiên, một đòn đánh trúng ngực, Kinh Tú quay đầu phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta....!Muốn giết ngươi!" Thiếu niên tuấn tú, nho nhã ngày nào, giờ đây tóc dài xõa tung ra, mắt đỏ như máu, cổ nổi lên từng gân xanh, ngực kịch liệt phập phồng, khớp hàm tất cả đều là máu, thanh âm bởi vì gào rống lên mà giọng có chút khàn khàn, trong lòng có chút chua xót.
Hai binh lính dùng thương kề ngay yết hầu của hắn.
Thủ lĩnh kẻ địch phủi phủi bụi trên áo giáp, hắn hất cằm lên, mỉa mai nhìn, giọng điệu khinh bỉ: "Đem hắn dẫn đi, nhốt lại."
Kinh Tú bị áp giải xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh kia, bên trong tràn ngập phẫn nộ, thù hận, hận không thể bây giờ mà lóc thịt tên đó.

Kinh Tú không còn là thiếu niên cười lên là tràn ngập ánh sao trong mắt nữa.
Điện hạ Kinh Tú kia đã chết.
Sống sót chỉ còn tù nhân Kinh Tú mà thôi.
Hắn bị giam giữ trong thiên lao, một tháng sau bị lưu đày, đưa đến địch doanh mà làm việc.
Tần Hàn Lâm: "Cắt-----" ông tạm dừng một lát, cao giọng nói, "Qua!"
Chuyên viên trang điểm vội vàng dẫn Lục Ẩm Băng đi, đưa quần áo dơ cho cô mặc, Lục Ẩm Băng vẫn xõa tóc ra, từ khe hở của tóc mà nhìn người xung quanh, cặp mắt kia vẫn là màu đỏ.
Tiểu Tây run lập cập: "Lục lão sư chị có thể đừng nhìn em như vậy không? Em hoảng sợ."
Lục Ẩm Băng cong cong khóe miệng, trò chơi giả làm ác quỷ kết thúc.
Hạ Dĩ Đồng cười tủm tỉm đi tới, Lục Ẩm Băng nhìn cô, không hề báo trước mà nói ra ác khẩu, gào thét nói: "Ta hận ngươi!"
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Lục Ẩm Băng: "Ngươi cố ý bày bố để lừa ta đi ra, làm ta bị người khác đánh tới nỗi phun ra máu, còn ở trong tối cười trộm."
À, là nói kịch bản.
Hạ Dĩ Đồng ở bên cạnh cô lấy ra cái ghế gấp nhỏ ngồi xuống, ôn tồn giải thích: "Ta là vì không để ngươi tự sát, nếu ta không cho người đi kêu một tiếng thì ngươi đã sớm cắt cổ tự vẫn, nào ngươi có thể được xưng bá thiên hạ.

Lại nói, ta ở trong tối......."
"Đủ rồi!" Lục Ẩm Băng thô bạo mà cắt ngang cô, thanh âm lãnh khốc từ trước tới nay chưa từng có, "Ngươi ở trong tối mà xem ta giống hệt như một con giòi vậy, ngươi nhìn ta ở trong nhà giam trăm phương nghìn kế để dò la tin tức của ngươi, ngươi thấy ta đối với ngươi thâm tình như vậy, cuối cùng lại đem ta như một trò cười!"
"Ta không có!"
"Vậy ngươi vì cái gì?" Lục Ẩm Băng lấy vỏ kiếm kề ngay yết hầu của cô, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt oán hận lại xuất hiện, cô trước nay không hề nghĩ sẽ dùng ánh mắt này mà nhìn ái nhân, cô tức giận, rít gào, "Ngươi nói chuyện a!"
Tiểu Tây sợ tới mức giật mình một cái, thiếu điều muốn ngồi xổm xuống, vắt chân lên cổ mà chạy.

Trong lòng chuyên viên trang điểm rất mệt, tay nhanh tới hết cỡ, này còn tẩy trang được không, hai vị chú ý xíu đi? "Ta là-----" Hạ Dĩ Đồng nghẹn lời.
"Không có lời nào để nói?" Vỏ kiếm Lục Ẩm Băng vẫn ngay yết hầu cô, hừ hừ nói, "Tôi nếu là Kinh Tú, tôi liền chém em."
Cô ấy là diễn, Hạ Dĩ Đồng cũng thoải mái diễn.
"Lúc trước Lục lão sư không phải nói với em, muốn diễn được phải khiến bản thân trở thành nhân vật, đi lý giải suy nghĩ của nhân vật đó trong từng lựa chọn của hắn sao?" Hạ Dĩ Đồng cười, "Như thế nào bây giờ lại muốn giết em?"
Lục Ẩm Băng dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng cọ một chút ở mặt cô, vỏ kiếm này giống như là bàn tay Lục Ẩm Băng đang vuốt ve gương mặt cô, động tác quá nhẹ, Hạ Dĩ Đồng muốn tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ tại chỗ.
Lục Ẩm Băng chậm rãi nheo mắt lại, nói: "Bởi vì em là yêu tinh mê hoặc lòng người, không giết em, tôi sẽ chết trong tay em."
Đây không phải là lời thoại trong phim, nhưng lại có liên quan.

Cùng với vẻ mặt nghiêm túc Lục Ẩm Băng bây giờ, Hạ Dĩ Đồng thật sự không có biện pháp khiến mình suy nghĩ theo hướng phân tích, phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng nếu một lần nữa như vậy, chị còn nguyện ý chết trong tay em sao?"
"Tôi nguyện ý." Lục Ẩm Băng nhìn đôi mắt của cô, nói rõ từng chữ một.
Hạ Dĩ Đồng không kiềm được mà mặt đỏ tim đập, vì cái gì cô ấy lại nói ba chữ "tôi nguyện ý" kinh điển trong hôn lễ vậy!
Tiểu Tây từ bỏ suy nghĩ vắt chân lên cổ mà chạy, hạnh phúc tới nỗi sắp ngất xỉu, chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng đẩy cánh tay của cô một cái, thiện ý nhắc nhở.
Hạ Dĩ Đồng đè nén xuống tâm tình muốn nổ tung của mình, tự nhiên cười nói: "Em xem này thử đi."
Tiểu Tây dâng lên một loại dự cảm, Lục lão sư là muốn nổi bão táp a.
Quả nhiên, ngay sau đó Lục Ẩm Băng liền ném vỏ kiếm vào trong lòng Hạ Dĩ Đồng, nhắm mắt chờ tẩy trang.
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Tiểu Tây hiển nhiên là vô cùng mất mát: "......"
Chỉ có vậy? Trước kia Lục lão sư phát giận có thể làm nổ cả một tòa nhà, hiện tại sao giống tiểu cô nương làm nũng ném vỏ kiếm thôi vậy, đây là ảnh hậu bá đạo cao quý lãnh diễm sao?
Giải thích loại tình huống này chỉ có một khả năng duy nhất----- hai người họ đang yêu nhau.
Tiểu Tây cảm thấy mình bất tri bất giác mà nhận thấy được chân lý, mà chân lý này khiến cả người cô rơi vào trạng thái điên cuồng, toàn bộ não đều quay cuồng, so với phát đường còn khiến người ta kích thích tột cùng----- CP chính thức trở thành sự thật!!!
Cô hiện tại đại khái như một phế nhân vậy.
Trừ bỏ "AAAAAAA" thì không có hoạt động tâm lý nào khác.
Lục lão sư nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái, là e lệ ngượng ngùng, liếc mắt đưa tình, AAAAAAAA.
Tiểu Tây ăn cẩu lương cảm thấy mình phi thường hạnh phúc.
Nhưng vì cái gì Phương Hồi lại cười nhạo cô, cô ấy có phải hay không đối với mình có thành kiến? Cô ấy dựa vào cái gì mà lại có thành kiến với mình?
Tiểu Tây vừa mới đi qua một chút, Phương Hồi liền tránh cô, xem đoàn phim dọn dẹp dụng cụ, chăm chú còn hơn cả diễn viên sắp lên sân khấu, diễn xuất cũng không kém là bao.

Hừ, này tiên nhân, vừa nãy rõ ràng là nhìn cô, hiện tại lại giả vờ, thật là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.
Tần Hàn Lâm xem lại playback, buổi tối 7g, mọi thứ đều thuận lợi, kết thúc công việc trở về khách sạn.
Trước khi trở về, Lục Hạ hai người cố ý mời Tần Hàn Lâm ra ngoài ăn cơm để cải thiện thức ăn cho đoàn phim, Tần Hàn Lâm rất vui mừng, có một loại cảm giác như cải trắng nhà mình trồng cuối cùng cũng có thể cho lợn nhà mình ăn, nước phù sa không chảy ra ngoài ruộng.
Mới vừa lên đồ ăn, ông liền nhắn tin cho sứ giả hóng chuyện Lai Ảnh ——【 vợ chồng son mời ta ăn cơm, chụp ảnh chung, hâm mộ đi [ hình ảnh ]】
Lai Ảnh ——【 không hâm mộ, tôi còn xem qua hai người họ hôn lưỡi, ông có xem qua sao? 】
Tần Hàn Lâm ——【 xem qua a, hôn diễn đều quay mấy lần, còn bị NG rất nhiều lần.



Lai Ảnh ——【 Xì, ý tôi nói là không phải kiểu diễn xuất, là hôn lưỡi trực tiếp, hôn rất kích thích trong 3 phút.


Tần Hàn Lâm ——【 Trời má ơi, cầu video, không, cầu ảnh chụp.


Lai Ảnh ——【 không dám chụp, chụp thì tôi hiện tại còn ở đây sao, Lục Ẩm Băng nhất định sẽ chém tôi ra trăm mảnh a [ buông tay ]】
Tần Hàn Lâm ——【 vậy thím còn nói làm gì.


Lai Ảnh ——【 nói cho ông chảy nước miếng a, đồ gay khống bách hợp.


Tần Hàn Lâm ——【đồ thẳng nữ khống bách hợp 】
Lai Ảnh ——【 lêu lêu lêu.


Tần Hàn Lâm bị bại trận trước Lai Ảnh, không kiêu ngạo, không nóng nảy mà cất di động, trực tiếp nhìn cẩu lương trước mặt mình, Lục Ẩm Băng lại cùng Hạ Dĩ Đồng ngồi cạnh nhau ăn cơm, giống như là tay không có được dài vậy, đồ ăn gần ngay trước mặt cũng không gắp được, phải chờ người kia gắp cho cô.
Bất quá Tần Hàn Lâm có biện pháp không ăn cẩu lương: "Hai người thu dọn hành lý xong chưa?"
Hai người mờ mịt dừng lại, hành lý cái gì?
Tần Hàn Lâm chậc chậc một tiếng, hai tay chéo nhau đặt ở trên bàn, ngồi đoan chính, nói: "Cảnh quay đầu phim đều đã quay xong.

Ngày mai Ẩm Băng bay qua tỉnh X, Tiểu Hạ bay tới Cửu Trại Câu, hai người quay một ngoại cảnh riêng biệt, sau đó chúng ta cùng tụ tập lại ở tỉnh X."
"A?"
Hai người nhìn nhau, điều này có nghĩa là cuộc sống ở chung của họ đã kết thúc?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện