Đại thúc lôi thôi thu lại Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, sau đó lại chầm chậm xoay người mà đi, bóng lưng nhìn tiêu điều, lạnh lẽo nói không nên lời.

- Anh đi theo tôi đi.

Trong lời nói của đại thúc lôi thôi mang theo một chút bất đắc dĩ, anh ta không phải gọi Cường Tử, mà là gọi Phong Đao.

- Ma tính đã nhập vào trong cơ thể anh, nếu không tu thân dưỡng tính thì sớm muộn gì cũng thành tai họa. Thế giới này vốn đã loạn lắm rồi, anh cũng đừng gây thêm phiền phức cho nhân dân cả nước nữa. Theo tôi đi, tôi thử xem liệu có thể áp chế tâm ma của anh được không.

Phong Đao vẻ mặt ngạc nhiên, còn có đau thương. Gã nhẹ nhàng gật đầu, giấu hết khuôn mặt ở trong mũ áo gió, giống như muốn giấu mình đi vậy, cũng giống như đà điểu khi gặp nguy hiểm sẽ cắm đầu vào trong cát.

Cường Tử không có lời gì để nói, sự tình cho tới bây giờ dường như không có chút liên quan nào với hắn vậy.

Vừa gãi đầu, Cường Tử vừa hô lớn với đại thúc lôi thôi:
- Vậy còn tôi? Đại thúc lôi thôi hừ một tiếng nói:
- Nên làm gì thì đi làm đi, cậu cũng không phải con ta, tôi quản cậu làm gì?

Một ngón tay Cường Tử chỉ Phong Đao hỏi:
- Anh ta là con của chú sao? Đạo lý đâu ra đấy, không phải con chú thì không thể đi theo chú? Kể cả về mặt quan hệ tôi với anh ta càng thân mật hơn so với chú, chú dẫn hắn đi mà không dẫn tôi thì không công bằng.

Đại thúc lôi thôi dừng bước, quay đầu lại nhìn Cường Tử hỏi:
- Cậu đi theo tôi làm gì?

Vẻ mặt Cường Tử sùng bái:
- Học bản lãnh, anh ta là người xấu mà chú có thể thu thập, tôi là người tốt thì không thể theo chú học sao?

Đại thúc lôi thôi nghĩ ngợi nói:
- Bỏ đi, tôi dạy không được chiêu nắm đũng quần người khác, cậu mời người tài giỏi khác đi.

Cường Tử:
- …

Phong Đao cúi đầu, không nói lời nào theo sau đại thúc lôi thoio, như đang nhận mệnh lệnh.

Cường Tử hô:
- Chú dù sao cũng phải giải thích cho tôi, Chú sao lại xuất hiện? Tại sao lại cứu tôi? Tại sao bọn họ lại ra tay với tôi? Là ai muốn giết tôi?

Đại thúc lôi thôi không dừng bước chân, khoát tay ý bảo chính mình không thể nói. Cường Tử hung hăng mắng một câu nam mô a di đà phật, nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ người này miệng sẽ có trĩ, hậu môn thường xuyên đau nhức, sinh con trai không có lỗ đít, nghĩ lại vẫn thấy chưa đủ hung ác, thêm một câu sinh con trai không có thằng nhỏ.

Cường Tử chân thành tha thiết niệm.

Kẻ ám sát không biết từ nơi nào tới, sự tình giải quyết rất chi là mơ mơ thực thực. Cường Tử rất là có chút phẫn nộ, con mẹ nó cái gì thì phải ra cái nấy chứ, lão tử tốt xấu gì thì bây giờ cũng là học sinh lớp một – hai cấp ba ở Nhất Trung, ủy viên ban học tập kiêm người kiểm tra vệ sinh, ngày chó chết gì chứ, sao chuyện gì cũng đều gạt ta ra ngoài?

Vô duyên vô cớ bị đánh một trận rõ đau, Cường Tử hậm hực.

Dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống. Tinh thần Cường Tử buông lỏng ra, đau nhức toàn thân lúc này mới lộ ra. Hắn đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nói thật nếu không phải thân thể của hắn thật sự biến thái thì một cước vừa nãy của Phong Đao đã đá chết hắn ngay lập tức, gọn gàng linh hoạt không phải chỉ là bị đánh gãy xương.

Tay run rẩy móc thuốc từ trong túi ra, Cường Tử đặt mông ngồi trên mặt đất, run run đốt thuốc, ra sức hút một hơi thật sâu thì tâm trạng mới bình phục trở lại. Đừng nhìn biểu hiện lúc nãy của Cường Tử với đại thúc lôi thôi xem ra vô cùng trấn định, nhưng thật chất chút xíu trong đó cũng đểu là giả, trong nội tâm sợ hãi mới là thật.

Dọa không sợ mới là kì quái, không ai đối mặt với tử vong mà không sợ hãi, có lẽ cũng có người như thế, nhưng Cường Tử hoàn toàn không phải loại người trâu bò này.

Nhổ một ngụm máu từ trong miệng ra, Cường Tử cười khổ một tiếng. Bị ám sát liên tiếp vài lần thì ngay cả đến tổng thống Mỹ cũng chưa từng gặp qua chuyện này, Cường Tử cho rằng nhân phẩm của hắn so với lão tổng thống Mỹ còn tốt hơn rất nhiều. Tối thiểu nhất là không nhè lúc ả mập đang tắm hùng hổ xông vào nói hoài nghi nhà cô ả có giấu vũ khí sát thương quy mô lớn, thực ra dáng vẻ của ả mập cũng được coi là vũ khí sát thương quy mô lớn rồi.

Cường Tử sắp xếp đầu ra đầu, đuôi ra đuôi những chuyện xảy ra gần đây, thấy vẫn không có đầu mối. Mình từ ngày rời khỏi quán ăn lớn Cật Hát Đổ đi theo Lôi Tử thúc thì bị mai phục, thiếu chút nữa chết thẳng cẳng rồi. Về sau lúc ở trong bệnh viện thì không biết tại sao được cải tạo thân thể. Cường Tử dù rằng gặp được cái người ngoài hành tinh kia ở trong mộng, nhưng hắn vẫn không tin, đánh chết cũng không tin.

Hắn luôn cảm thấy bản thân mình hình như bị người nào đó tính kế, mình là người bị hại, nếu không thì cũng là vật thí nghiệm? Vừa nghĩ tới vật thí nghiệm, Cường Tử liền nhớ tới những phim điện ảnh Mỹ, có tổ chức tà ác nào đấy bắt người sống làm vật thí nghiệm, cải tạo thể chất bọn họ, biến con người thành động vật máu lạnh giết người không chớp mắt.

Lẽ nào mình bị tổ chức tà ác nào đó cải tạo rồi? Biến thành người máy rồi chăng?

Nghĩ tới những điều này, Cường Tử đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Quá tởm rồi.

Cuối cùng thì Cường Tử vẫn chọn nên tin vào giấc mơ kia, cũng không thể tin tưởng suy nghĩ lung tung của mình.

Nghĩ không ra mà, sao mình chỉ là nhân vật nhỏ mà có thể được coi trọng như vậy? Cuối cùng Cường Tử không nghĩ cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng lại suy nghĩ rất rõ một chuyện khác, đó là chính mình hiện tại quá yếu đuối rồi, lúc đối mặt với nguy hiểm nếu không có người khác trợ giúp đã sớm chết nhiều lần.

Hai lần trước cũng có Chu Bách Tước ở bên cạnh mình, lần này lại là đại thúc lôi thôi sửa xe đạp xoay mình biến thành nhân vật trâu bò có thể bảo vệ địa cầu giữ gìn hòa bình thế giới như Spider Man, Iron Man, bộ tứ siêu đẳng kia. Thật đúng là giống như những gì mà Chu Bách Tước từng nói, đừng xem thường những dân chúng bình thường, nói không chừng người đó chính là cao nhân tuyệt thế thuộc Địa Bảng, thậm chí thuộc Thiên Bảng làm cho người ta nghe đồn thôi cũng đã sợ mất mật, một đại thúc lôi thôi sửa xe đạp không ngờ có thể có tu vi mạnh mẽ như thế, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra mà.

Bây giờ Cường Tử ngẫm lại, đại thúc lôi thôi dù rằng từ đầu đến cuối không có biểu hiện ra thực lực gì làm người khác chấn động, lần duy nhất ra tay chính là bắt lấy thanh ma đao bay tới đằng sau lưng mình. Nhưng trên thân thể lười nhác của ông tản mát ra xung quanh khí chất cao thủ, hoàn toàn có thể làm người khác thán phục.

Hắn nhớ tới cây đao kia, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

- Lần trước nhìn thấy thanh đao đó, vẫn là khi ở Nhật Bản, chỉ cần trong tay người đó, thanh đao này…mới thật sự là hung khí giết người.

Đại thúc lôi thôi sau khi nói ra những lời này, Phong Đao cũng theo đó hỏi là ai? Chủ nhân của thanh đao này là ai? Tại sao tôi có cảm giác thân cận với thanh đao này? Tại sao chỉ cần thanh đao này ở trong tay tôi lại bị mất đi bản tính?

Câu gã hỏi cũng là những gì mà Cường Tử muốn biết.

- Bá Đao Tào Phá Địch.

Đại thúc lôi thôi nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, Phong Đao nghe xong cả người choáng váng, Cường Tử nghe xong thì trong nội tâm thật giống như nổi lên một hồi bão táp!

Bá Đao Tào Phá Địch!

Một người một đao, ở Nhật Bản giơ tay nhấc chân giết hơn trăm cao thủ, khí phách đầy mình.

Nghĩ tới những lời Chu Bách Tước nói cùng mình ngày đó, trong đầu Cường Tử hiện ra một thân hình cao lớn sừng sững, bước đi mạnh mẽ như rồng như hổ, nhấc một thanh cự đao dài hai thước ở trong vòng vây của hơn trăm cao thủ Đông Doanh, tiện tay giết người, oai trấn thiên hạ hào khí ngút trời! Trong mười bước giết người trăm dặm không dừng bước, hiệp khách thật sự!

Nhân tài như vậy mới là người đàn ông thật sự trong suy nghĩ của Cường Tử, một người một đao ngao du thiên hạ, giám sát tất cả bọn côn đồ, coi rẻ hết thảy yêu ma quỷ quái!

- Vậy chú là ai?

Cường Tử hiếu kỳ hỏi ra, hắn thấy ánh mắt của Phong Đao sáng lên, rõ ràng gã cũng muốn biết đại thúc lôi thôi thần bí này là thần thánh phương nào.

- Tôi?

Đại thúc lôi thôi nhẹ nhàng cười cười.

- Tôi là người sửa xe đạp.

Cường Tử phóng ra ánh mắt khinh thường với anh ta, Phong Đao rõ ràng cũng rất thất vọng, một cao thủ có thể gặp gỡ bất chợt không thể cầu mong xuất hiện trước mặt mình lại không thể biết rõ thân phận của người đó, quả thật hết sức không cam lòng.

Cường Tử:
- Đừng làm ra vẻ thần bí gì nữa, chú nói ra thì có sao đâu kia chứ? Chú sợ nói ra phải không? Chú còn sợ cái gì nữa chứ? Sợ bị người đuổi giết chết không toàn thây?

Đại thúc trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Đừng có dùng chiêu khích tướng với tôi, thằng nhóc xấu xa đừng cho rằng mình giỏi giang lắm rồi. Nhưng nếu cậu đã muốn biết, tôi tiết lộ cho cậu xíu xiu, sau này cậu tiếp xúc đến tầng bậc của tôi thì sẽ biết tôi là ai, tôi vốn cũng dùng đao, nhưng là bằng tay trái.

Cường Tử dựa vào tường, phun ra một vòng khói thuốc, nhịn không được ho khan vài tiếng, trong ngực đau dữ dội.

Tả thủ đao?

Xem ra phải trở về hỏi Chu Bách Tước một chút, Thiên Địa Nhân trong ba bảng này có cao thủ dùng đao tay trái hay không.

Bỗng nhiên trước mắt hoa lên, Cường Tử ngẩng đầu đã thấy thân hình của Chu Bách Tước xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt ngưng trọng.

- Cậu làm sao thế?

Chu Bách Tước hỏi.

Cường Tử cười cười nói:
- Rất rõ ràng là vẫn chưa chết, nhưng xương sườn bị gãy, chú có thánh dược chữa thương nào ở đó không? Cái gì mà Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm, Hà Thủ Ô vạn năm, rồi linh chi các loại gì đó lấy ra đi. Ha ha.

Chu Bác Tước nở nụ cười:
- Còn có thể khoa môi múa mép, rõ ràng chưa chết được.

Cường Tử lườm anh ta một cái nói:
- Chú còn cười, có còn nhân tính không vậy?

Chu Bách Tước:
- Có thể đứng dậy nổi không? Cần tôi đỡ cậu không?

Cường Tử:
- Thôi đi, con vẫn nên tự mình đi thôi.

Cường Tử vịn tường muốn đứng lên, bỗng bịch một tiếng ngã xuống đất! Chu Bách Tước cả kinh, vội vàng giơ tay ra đỡ hắn. Cường Tử ngã quỵ xuống mà không có dấu hiệu báo trước, nên Chu Bách Tước không kịp phản ứng.

Chu Bách Tước ngồi xổm xuống muốn ẵm Cường Tử lên, vừa mới chạm vào thân thể Cường Tử đã nghe thấy Cường Tử nhỏ giọng nói:
- Đừng đụng vào con, không cần chú đỡ!

Chu Bách Tước ngây ra một lúc, theo phản xạ quay đầu lại nhìn một chút, đã thấy Bùi Nhược thở không ra hơi chạy tới.

Chu Bách Tước:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện