Sau khi Cường Tử tránh được cú đá hiểm hóc của Phong Đao, thân hình lăn ngược về phía sau giữ một khoảng cách với Phong Đao. Sau đó hắn quỳ nửa người xuống theo dõi Phong Đao, dự đoán hành động tiếp theo của đối phương.

Phong Đao một cước đá vào khoảng không, không nhịn được ồ lên một tiếng quay đầu lại gã đã nhìn thấy Cường Tử lăn lộn cách đó đến bốn mét, ánh mắt của gã vụt sáng.

- Thú vị, cậu còn mạnh hơn so với tư liệu cá nhân của cậu đấy!

Phong Đao ngẩng đầu nhìn, Bùi Dạ đã biến mất ở cuối ngỏ hẻm. Y lắc đầu tự nhủ mình đã quá chủ quan, sao mình phạm phải sai lầm đánh giá thấp đối thủ như vậy, xem ra tật xấu khinh địch quả thực là cần phải sửa lại. Điều này nếu như trước kia bị bọn sư huynh nắm được thì nguy rồi. Nhưng không sao, đã nhớ kỹ hình dáng cô bé kia, cô bé sống không qua đêm nay đâu.

Cường Tử nhếch môi, máu từ khóe miệng chảy ra.

- Đồ ngốc!

Sắc mặt Phong Đao phát lạnh, nhìn chăm chú Cường Tử nói:
- Cậu mắng tôi thêm câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cậu.

Cường Tử không hề lép về chút nào trừng mắt nhìn Phong Đao:
- Thối lắm! Tôi không chửi, không mắng anh mới là chịu thiệt, anh là đồ thái giám chết tiệt.

Phong Đao mặt trắng không cần bôi phấn, tình tình như con gái, hai chữ “Thái giám” này là các huynh đệ của gã gọi sau lưng gã, mỗi lần nghe thấy các huynh đệ gọi mình sau lưng như vậy, lòng gã đau như dao cắt. Cường Tử mắng câu này khác nào thêm dầu vào lửa!

- Ngươi muốn chết à!

Phong Đao hét lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén, sát khí sôi trào!

Gã rút phắt trường đao ở sau lưng ra, thanh trường đao này rõ ràng là không có vỏ đao, dùng vải buộc sau lưng. Chỉ thấy toàn thân đao đen bóng, khí lạnh toả ra! Rõ ràng là được chế tạo từ đồng đen! Trường đao dài hơn hai thước, rộng khoảng hai tấc, cạnh sống đao lại hẹp, quả nhiên là bá đạo dị thường. Thân đao và chuôi đao được đúc liền, cũng không phải là một chuôi đao chỉ làm cho xứng với thanh đao.

Có một vòng tròn đúc ở đuôi của chuôi đao, nhìn như có thể khảm vào một vật gì đó, tuy nhiên chỗ đó bây giờ rỗng tuếch, vì thế có thể thấy được thanh đao này là một vũ khí sắc bén hơn nữa còn là đồ cổ, nhưng cũng chưa phải là vật hoàn chỉnh!

Thanh đao sáng loáng vừa rút ra, Cường Tử đã cảm giác thấy lỗ chân lông toàn thân giãn nở ra hết. Đây chính là áp lực thanh đao mang đến, trên thân đao mang theo sát khí.

Lạnh thấu xương, bá đạo!

Mắt của Cường Tử nheo lại, chăm chú nhìn vào thanh đao khổng lồ, rõ ràng quên mất mình đang rơi vào hiểm cảnh. Thân đao dù đen bóng, nặng nề nhưng không hề cũ kỹ, trái lại ánh sáng lập lòe tỏa ra từ trong sắc đen âm u, đao khí cứ phun ra rồi nuốt vào.

Phong Đao vuốt ve thân đao, động tác dịu dàng yêu thương.

Ngón tay của gã vuốt ve chỗ dính liền giữa chuôi và thân đao, thị lực của Cường Tử rất tốt, hắn có thể nhìn thấy chỗ đó khắc mấy chữ.

- Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ (Đêm ở căn lầu nhỏ nghe tiếng mưa xuân).

Phong Đao rù rì nói:
- Ra khỏi vỏ phải uống máu, không chết không ngừng.

Gã vừa quay đầu lại nhìn Cường Tử, lửa nóng trong mắt biến thành âm hàn.

- Cái tên của thanh đao này không phải rất đặc biệt sao? Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, cái tên nghe hay biết bao. Máu nhuộm trên đao này, đều là máu tươi của cao thủ thế gian. Cậu có được may mắn, bằng không với tư cách của cậu không xứng chết dưới đao này. Nhưng hôm nay trong lòng tôi vui vẻ, phá lệ một lần, tôi sẽ cho cậu chết dưới Ma Đao này.

Đồng tử của Cường Tử không ngừng mở rộng, cây đao “Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ” này rõ ràng là có ma lực, thu hút ánh mắt còn có cả tinh thần của Cường Tử, khiến hắn quên đi tình thế vô cùng nguy hiểm trước mặt!

Phong Đao hai tay cầm đao, giơ đao thẳng lên trời.

- Vốn dĩ tôi không khống chế được cây ma đao này, suýt nữa bị đao cắn trả, sau đó tôi phát hiện ra một bí mật, chỉ cần hàng ngày cho Ma Đao này uống no máu tưới, nó sẽ thuận theo tôi, cho tôi sử dụng. Trong sư môn bối phận của ta lôi thấp nhất, tu vi thấp nhất, tôi may mắn tìm được bảo đao. Những tên đáng chết kia không phải kẻ nào cũng chết trong tay tôi.

Gã nhìn Cường Tử trong ánh mắt hằn lên chằn chịt tia máu.

- Dùng ma đao này, tôi giết hết bọn sư huynh đồng môn. Cậu nói xem tôi có ác độc hay không? Cường Tử dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, tinh thần thoát ra từ trong áp lực của Ma Đao.

Đao này quả nhiên quỷ dị, Cường Tử cố gắng hết sức giữ vững tinh thần không loạn. Cảnh tượng này nếu như không phải đích thân Cường Tử gặp được, nói thế nào hắn cũng sẽ không tin. Ma đao? Đây lại không phải tiểu thuyết võ hiệp, không phải huyễn hoặc cũng không phải tu chân, đây rõ ràng là xảy ra trong thành phố, tại sao lại có một thứ đảo lộn trời đất như vậy?

Phong Đao châm rãi hạ thanh đao xuống, xua ngón tay nói với Cường Tử:
- Hôm nay, tôi không gặp phải cao thủ, đành phải để cho ma đao chịu thiệt thòi, dùng dòng máu ti tiện của cậu làm thức ăn.

Một đao trong tay, khí thế của Phong Đao lập tức thay đổi.

Trên thanh đao này dường như có cỗ oán hận phảng phất, ác độc không sao nói hết.

Phong Đao nhe răng cười như một ác ma.

- Tiểu tử, chịu chết đi.

Gã đi từng bước chậm rãi về phía Cường Tử, tốc độ tuy rằng không nhanh nhưng từng bước đều là sát khí. Cường Tử nhìn chằm chằm vào mắt của Phong Đao, nhận thấy đôi mắt của gã đã hoàn toàn biến thành màu máu đỏ! Hồng quang sâu kín từ trong đôi mắt lập loè phát ra, giống như ác qủy. Cường Tử lại càng hoảng sợ, tự nhủ sao lại có cây đao biến thái như vậy, rõ ràng là có thể thay đổi thực lực, thậm chí thay đổi cả tâm tính con người.

Thậm chí Cường Tử cảm nhận được, nếu Phong Đao trước khi chưa xuất đao, khả năng của gã và Chu Bách Tước là sàn sàn nhau, thậm chí Chu Bách Tước còn chiếm chút ưu thế. Nhưng sau khi cây ma đao này được rút ra, cho dù là Chu Bách Tước, e rằng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Trong lòng Cường Tử tự nhủ ’mẹ kiếp, may mắn gì, chết lừng lẫy như vậy không biết có cho mình một tờ giấy chứng nhận là liệt sĩ hay không’. Suy nghĩ mình chết cũng không nặng bằng Thái Sơn, thậm chí còn chết trong đần độn u mê, Tổ quốc chắc chắn sẽ không cho danh hiệu liệt sĩ, cùng lắm chỉ xử lý như người mất tích.

Phong Đao từng bước, từng bước đi tới, Cường Tử tiện tay cầm một nửa hòn gạch dưới đất lên. Tự nhủ phải liều mạng, tôi không tin hòn gạch trong tay tôi không phá được Ma Đao trong tay anh, hôm nay xem cục gạch trong tay tôi làm nên chuyện hay ma đao của anh làm nên chuyện!

Đợi lúc Phong Đao cách mình chỉ còn ba đến năm bước, chợt Cường Tử ra sức ném cục gạch trong tay ra. Cục gạch này mang theo một vòng sáng màu đỏ, như một tia chớp văng vào giữa mặt Phong Đao.

Màu đỏ trong mắt Phong Đao lóe lên, cục gạch cách Ma Đao khoảng hai thước, có tiếng va chạm, cục gạch đã vỡ vụn thành bụi, đủ biết lần này Cường Tử dùng lực lớn thế nào.

Cường Tử cản được Phong Đao thoáng chốc, trong lòng tự nhủ bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào. Cản được Phong Đao Cường Tử co cẳng chạy ra ngoài, triển khai khinh công trong Bách biến thần hành đến cực hạn!

Cường Tử chỉ cảm thấy gió vang lên vù vù bên tai, cách cuối ngõ hẻm khoảng hai, ba trăm mét, trong điều kiện bình thường Cường Tử dùng không đến một phút đã có thể chạy hết. Chạy một đoạn nữa chính là đường lớn, hắn không tin Phong Tao, í lộn, Phong Đao kia lại dám giết người giữa đường phố đông người!

Nhưng tiếc rằng, Cường Tử đã đánh giá bản thân quá cao.

Một đường ánh sáng đen thui lóe lên, Phong Đao ném cây Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ra, mang theo một cỗ sát khí đâm thẳng vào sau lưng Cường Tử.

Cường Tử cảm giác được làn gió lạnh sau lưng, biết là không hay vội vàng tránh sang một bên, nhưng đã chậm một bước. Ma đao kia dường như có sinh mạng, rõ ràng là ở lưng chừng cong vòng xuống đâm thẳng vào sau lưng Cường Tử!

Phong Đao cười lạnh khà khà.

- Muốn chạy ư? Ma đao đã xuất ra, làm sao cậu có thể chạy được?

Mắt thấy Ma Đao sắp đâm thẳng vào sau lưng Cường Tử, một bàn tay vô cùng bẩn đầy dầu mỡ không biết từ đâu tới giơ ra, nhàn nhã nhẹ nhàng chụp lấy chuôi ma đao, giữ lấy ma đao giữa lưng chừng.

Cường Tử đã cảm giác thấy khí lạnh âm hàn xâm nhập vào cơ thể mình, trong lòng tự nhủ đồ trứng thối, cuộc đời tươi đẹp mới đó đã hết rồi? Đang lúc phân thần chân Cường Tử bị vấp ngã nằm sấp trên mặt đất vang lên một tiếng thật to , hắn nhanh nhẹn còn lựa thế lăn mấy vòng, cảm giác khí lạnh âm hàn sau lưng đã không còn nữa. Hắn còn tưởng vừa rồi linh cảm của mình nhạy bén đã thoát ra tìm được đường sống.

Mồ hôi lạnh trên trán theo đó hắn chảy ra không ngừng, hắn theo phản xạ quay lại liếc nhìn.

Chỉ thấy thanh đao bằng đồng đen kia, dựng thẳng đứng giữa lưng chừng thật là quái dị như ma quỷ.

Nhìn theo thân đao, liền nhìn thấy môt bàn tay thô to dính đầy dầu mỡ rất bẩn. Trong nháy mắt Cường Tử biết mình đã được người ta cứu rồi. Hắn lần đầu tiên cảm thấy vô cùng tự hào về cách ăn ở của mình.

Một người, không vĩ đại, không khôi ngô, không mạnh mẽ, rất bẩn thỉu, thậm chí còn hèn mọn.

Dù cơ thể ông ta cao lớn, mặc dù vạm vỡ hơn hắn, dù ông ta tướng mạo cường tráng hơn hắn. Nhưng một bộ quần áo lao động màu xanh dính đầy dầu mỡ, đi một đôi dép lê bằng nhựa, tóc ngắn dính đầy bụi đất, có nhìn thế nào cũng không ra phong phạm của một cao thủ.

Để râu, mặt chữ điền. Trong miệng ngậm một điếu thuốc Đô Bảo, quay đầu lại nhìn Cường Tử cười khì khì, đâu có một chút nào bộ dáng của một cao nhân đứng trên đỉnh cao.

Cường Tử cảm giác muốn khóc, hắn quen biết người này.

- Tiểu tử, cậu thật xui xẻo.

Cường Tử nhẹ nhàng gật đầu, tự nhủ đúng là mình thật không may.

- Không ngờ được chú là cao nhân tuyệt thế, thực sự là có duyên phận!

- Thối lắm! Tuyệt thế cao nhân chó má gì, cao nhân mà phải đi sửa xe đạp à?

Người này chính là đại thúc nhỏ mọn bỉ ổi mà trước kia Cường Tử từng sửa xe đạp, mặc bộ quần áo cũ nát lôi thôi. Cường Tử có ấn tượng rất mạnh với anh ta, thực ra anh ta đã từng nói với Cường Tử một đạo lý rất cao xa.

- Đàn ông có hai chuyện thiệt thòi nhất, một là mua phải bao thuốc giả, hai là vợ không còn là xử nữ.

Đại thúc lôi thôi vừa thu cây ma đao lại, xoạt một tiếng cây đao cắm xuống đất nửa mét! Lần này mới thể hiện phong thái thực sự của một cao thủ chân chính, Cường Tử thoáng nhìn đã ngây người ra.

- Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, mười năm nay chưa xuất hiện trên giang hồ, sao anh lại có được?

Đại thúc lôi thôi ngậm điếu thuốc, híp mắt lại nhìn Phong Đao.

Ma đao vừa mất, màu máu trong ánh mắt Phong Đao đã biến mất. Gã cảm giác toàn thân đau nhức, mất hết sức lực, còn cảm giác được dường như cơ thể không trụ vững được.

- Ngươi… Ngươi là ai?

Phong Đao không kịp thở hỏi.

Đại thúc lôi thôi hừ một tiến gnói:
- Tôi là ai thì anh làm được gì? Anh đánh thắng được tôi không? Với tu vi của anh căn bản là không thể khống chế được thanh đao này. Đồ không biết sống chết như anh sớm muộn gì cũng bị ma đao này biến thành cái xác không hồn.

Phong Đao:
- Ngươi biết lai lịch của cây đao này?

Cường Tử dỏng tai lên, hắn cũng muốn biết cây đao này có lai lịch gì.

Đại thúc lôi thôi nhổ điếu thuốc trong miệng ra, thần sắc có vẻ bối rối, ông ta vuốt ve chuôi đao nói:
- Lần trước nhìn thấy cây đao này, vẫn còn đang ở Nhật Bản, chỉ có ở trong tay người đó, đao này… Mới thực sự là hung vật giết người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện