Khi tâm tình của Đỗ Trạch không tốt thì phải cần người khác dỗ dành mới ổn được, đây là chuyện Trương Trác biết được từ khi bọn họ bắt đầu làm bạn cùng phòng ký túc xá. Dỗ dành anh còn có thể gia tăng tình cảm của cả hai người, sao lại không làm chứ.
Cho nên, bữa cơm chiều của Đỗ Trạch là ngồi trong lòng Trương Trác mà ăn xong. Cho dù tâm trạng hậm hực đến mức không muốn ăn cơm, nhưng dưới sự tiến công của viên đạn bọc đường từ Trương Trác, anh mở to đôi mắt ửng đỏ, nghe lời há miệng ra, tay ở trong chăn xoa mặt, chẳng bao lâu sau anh đã bắt đầu xấu hổ mà ầm ĩ. “Không sao nữa rồi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hai người. Đầu của Trương Trác và Đỗ Trạch tựa vào nhau: “Đến nhà ông nội đừng nói chuyện của mẹ em.”
“Ừm.” Đỗ Trạch nghe lời mà gật đầu. “Em không nói.” Quan hệ lợi và hại trong đó anh hiểu được, nói ra sẽ làm ông nội mất vui, không đáng chút nào.
Lúc trước, ông nội vừa lòng về Thẩm Thục Vân bao nhiêu thì bây giờ ghét người phụ nữ này bấy nhiêu, tất nhiên là con của ông cũng có chỗ sai.
Nhưng bây giờ, hai người chia tay rồi, tuổi của con ông cũng không lớn lắm, sống một mình cũng không tốt, cho nên ông gọi điện cho Đỗ Trạch bảo anh nói thêm về chuyện tái hôn với ba anh. “Quan hệ của con và ba con tốt như vậy, khuyên nó nhiều chút nha.”
Đỗ Trạch cảm thấy việc này thật khó hiểu, căn bản Đỗ Kiến Bình không biểu hiện ra tình cảm gì gọi là “Tôi cô đơn”, “Tôi lạnh lẽo”, mà chính là ông nội, nên số lần bọn họ về nhà nhiều thêm rồi.
“Con cảm thấy việc này mờ ám(*) nha.” Đỗ Trạch hóa thân thành trinh thám lừng danh, về nhà bèn nhân cơ hội hỏi ba Đỗ.
(*) 猫腻/máonì/ (Hán Việt đọc là miêu nị): đây là tiếng địa phương Bắc Kinh, cũng lưu truyền đến các nơi khác như Thiên Tân, Thượng Hải. Từ này để ám chỉ khía cạnh không hợp lẽ thường, sơ hở của một sự việc. – Theo Baidu
Ban đầu, ba Đỗ không muốn nói, nhưng thấy con trai cứ chằm chằm theo dõi mình, bèn ho khan hai tiếng rồi nói: “Con suy nghĩ nhiều rồi đó. Ba bận rộn như vậy, về nhà còn phải làm việc, con nói xem, ba mệt lắm chứ.”
Vẻ mặt của Đỗ Trạch xoắn xuýt: “Ba, tuy rằng bây giờ ba đã năm mươi cái gì đó, nhưng không… không có nhu cầu kia ạ?” Không thể sinh con không có nghĩa là không thể dùng nha.
Nhưng ba Đỗ lắc đầu ngay: “Không có bao nhiêu thời gian dư thừa để nghĩ tới mấy việc này, cho dù chỉ là giải tỏa cảm xúc nhưng ba nghĩ ngủ nghỉ còn có lý hơn việc đó.”
“Ba, ba là thánh rồi.”
Ba Đỗ nghe ra sự khác thường: “Thì ra con và Trương Trác là kiểu trường hợp này.”
“A, sao tự nhiên ba lại nhắc tới con và Trương Trác?” Đỗ Trạch xoắn xuýt, ngay cả chữ ‘ba’ cũng quên gọi.
“Thanh niên mà, ba cũng từng ở tầm tuổi các con, ba hiểu mà.”
Hiểu cái gì chứ? Đỗ Trạch cúi đầu chơi với cún con, ông nội đang ngủ trưa nên không xuống nhà. Quà mà anh và Trương Trác tặng rất hợp ý của ông cụ, cho nên ông còn tặng mỗi người một phong bao đỏ thắm.
Căn cứ nguyên tắc tiền lì xì là trên hết, Đỗ Trạch vỗ bóp tiền, tất nhiên rất là vui vẻ.
Buổi chiều, ông cụ mặc quần áo mới tinh xuống lầu, người giúp việc đang nấu cơm chiều trong bếp, cơm chiều của Thọ tinh(*) được làm y như cơm Tất niên.
(*)寿星/shòuxing/: hiểu nôm na là “người được chúc thọ”.
Thật ra, con trai đã lập gia đình, năm nào cũng không thể ở nhà ăn Tết, cho nên cứ đến sinh nhật của ông cụ là mọi người trong nhà sẽ tổ chức rất náo nhiệt, sum họp y như người ta ăn Tết Âm lịch vậy.
Nhưng năm nay thiếu gia đình Thẩm Mẫn Chi nên nhìn hơi quạnh quẽ, không chỉ thiếu gia đình bà mà ngay cả mẹ Đỗ và bà cô(*) cũng vắng mặt.
(*) bà cụ giúp việc chăm sóc ông nội từ thời con trẻ, đã qua đời.
Ông nội xuống lầu, thấy trong nhà toàn là đàn ông, xót xa vịn tường nói: “Nhà chúng ta, thừa dương khí rồi.”
Ba Đỗ nghiêm túc: “Ba, từng này tuổi rồi còn bướng bỉnh gì nữa.”
“Đợi lát nữa ông Tống của con sẽ tới chụp ảnh gia đình cho chúng ta.”
Đỗ Trạch đứng ở một bên, đuôi lông mày nhếch lên: “Sinh nhật của ông nội sẽ chụp ảnh gia đình.”
Trương Trác nói: “Tết không chụp sao?”
“Không phải, bởi vì Tết không có cách nào sum họp, mình rảnh rỗi còn ông lại không, nhà mình toàn chụp chung vào sinh nhật của ông.” Nói xong, Đỗ Trạch đưa album cho Trương Trác xem. Khi Đỗ Kiến Bình còn nhỏ đã chụp ảnh rồi, ảnh chụp mỗi năm có thể coi như bản ghi chép về quá trình trưởng thành của ông. Mới đầu là ảnh chụp chung của ba người, sau đó là cả gia đình, từ bà cô khi còn chưa kết hôn cho tới người lớn trong nhà đều ngồi trước máy ảnh cười vui vẻ, trước sau tổng cộng bảy mươi bức ảnh, là bản ghi chép về sự trưởng thành của tam đại đồng đường.
“Ông Tống cũng là người quen cũ của ông nội, lần nào cũng là ông ấy chụp giúp.”
Trương Trác nhìn anh, nói: “Năm nay là năm đầu tiên anh gia nhập cuốn album này.”
Đàn ông khi yêu đều là đồ ngốc, Đỗ Trạch nheo mắt cười nói: “Còn có thể có rất nhiều năm tiếp theo.”
Trương Trác chưa nói gì, Đỗ Trạch bèn to gan rướn lên hôn một cái, hôn một cái không đủ vì thế bèn thử cọ một chút, nhưng đúng lúc anh đang định vươn lưỡi ra thì ông nội đứng sau lưng hai người nói: “Thanh niên à, phải quan sát tình hình chứ.”
Đỗ Trạch sợ giật nảy người, ngồi xuống sofa xem TV; đừng nói là hôn trộm, bây giờ anh còn chẳng dám kéo kéo tay nhỏ cùng Trương Trác nữa là.
Hơn ba giờ chiều, ông Tống chụp ảnh đã tới, tuổi nhỏ hơn Thẩm Chi Ngang nhưng dù sao cũng lên chức ông lão rồi, nghe nói bây giờ chỉ ở trong tiệm hưởng phúc thôi, thường ngày chỉ chụp ảnh giấy chứng nhận linh tinh giúp người ta.
Thẩm Chi Ngang ngồi ở chính giữa, Đỗ Kiến Bình và Đỗ Trạch ngồi hai bên, Trương Trác thì ngồi cạnh Đỗ Trạch.
Bốn người sắp xếp vị trí không tiện lắm nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ngồi như vậy.
“Năm nay thiếu thật nhiều người.”
Ông nội cười ha hả vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo: “Dù sao người nên thiếu thì không thiếu, cứ vậy chụp đi.” Sau đó, ông ôm mèo vào lòng, cún con mà cháu trai ngoan nhà mình tặng ngồi cạnh chân ông, rất là ngoan.
“Ông xem, bức tranh trên đỉnh đầu bọn tôi ở chính giữa chưa vậy?”
Ông Tống giơ tay ra hiệu OK: “Giữa rồi giữa rồi, câu này ông hỏi mấy cái mười năm rồi đó. Nếu không ở chính giữa, chắc chắn tôi sẽ nói với ông mà.”
Trương Trác ngẩng đầu nhìn, đó chính là bức tranh mẫu đơn mà ông nội mang từ phòng ngủ ra.
“1, 2, 3.”
“Được rồi.”
“Đó chính là bà nội em.” Khi Đỗ Trạch và Trương Trác mang bức tranh vào phòng ngủ của ông nội, anh nhỏ giọng giải thích.
Trương Trác đứng ngay trước bức tranh quan sát, hoa mẫu đơn trên bức tranh rất đẹp, rất có thần, mỗi một nét vẽ đều là tình yêu của ông nội dành cho người vợ đã khuất.
“Bọn họ thật yêu thương nhau.”
Đỗ Trạch tựa đầu vào vai Trương Trác, mường tượng lại: “Em chưa từng gặp bà nhưng đã từng xem ảnh, ông nội yêu bà lắm, em rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người.”
“Bây giờ vẫn ngưỡng mộ sao?” Trương Trác nhéo ngón tay của Đỗ Trạch, cúi đầu hôn anh. “Anh thì không.”
Đỗ Trạch cười híp cả mắt lại. “Em đã tìm được người em thích nhất, ngoại trừ em cố gắng tóm lấy anh thì còn ai muốn nữa chứ.”
Chắc chắn anh đã quên từng có lúc ghen lồng lộn, Trương Trác nói: “Câu không biết ngượng này mà em cũng nói được.”
“Em có gì không dám nói chứ? Đáng yêu vô tội, em moe em lớn nhất.”
Trương Trác cạn lời, xấu hổ thì xấu hổ vô cùng mà không biết xấu hổ thì cũng không biết xấu hổ đến vô cùng, đúng thật là tự tin hết chỗ nói.
“Này, sao hai đứa còn chưa chịu xuống đây? Mau xuống xem ảnh!”
Ba Đỗ đứng trên cầu thang gọi to, lúc này, Đỗ Trạch mới xuống lầu cùng Trương Trác. Bốn người trong máy ảnh ngồi rất ngay ngắn, tinh – khí – thần của ai cũng rất ổn. Khi Đỗ Trạch nhìn đến hai bàn tay nắm chặt của anh và Trương Trác thì không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, anh nhếch miệng đẩy máy ảnh trả trở về: “Mỗi lần ông Tống đều chụp rất đẹp, con rất ưng ý.”
Ông nội mở trang album của năm nay ra, trong lòng bùi ngùi hàng nghìn hàng vạn lần. “Album này phải cất kỹ.”
Ông Tống dọn dẹp máy ảnh, tiếp lời: “Không chỉ cất giữ thôi đâu, bên trong phải có thêm vài chục tấm ảnh của Thọ tinh nữa cơ.”
“Vậy tôi thành lão yêu quái mất rồi, đến lúc đó còn chẳng cầm nổi cả bút lông ấy chứ.”
Nghe hai ông cụ đấu võ mồm, năm ngón tay của Đỗ Trạch và Trương Trác giao lại với nhau, hai người ngẩng đầu nhìn nhau cười, cùng đứng trước mặt ông nội: “Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ ạ.”
Lúc này, Đỗ Kiến Bình cũng đứng dậy đi lại gần ông. “Ba, chúc ba sinh nhật vui vẻ ạ.”
Sinh nhật năm nay không náo nhiệt bằng những năm trước, nhưng lại khiến cho ông cụ thầm cảm thấy vững dạ, hai mắt ông dần nhòe đi. “Mỗi năm đều vui vẻ, vui vẻ, mấy đứa cũng phải vui vẻ đó.”
Đỗ Trạch cười thành tiếng, sự vui vẻ trong mắt không gì che lấp được. “Chắc chắn sẽ vui vẻ ạ, hơn nữa còn là năm nay, năm sau…”
Trương Trác nắm chặt tay Đỗ Trạch, nói tiếp vế sau: “Mỗi một năm sau này, bọn con đều sẽ chúc thọ ông, năm nào cũng thật vui vẻ.”
Mặt Đỗ Trạch đỏ bừng: “Thật vui vẻ.”
“Được, thật vui vẻ.”
Cho nên, bữa cơm chiều của Đỗ Trạch là ngồi trong lòng Trương Trác mà ăn xong. Cho dù tâm trạng hậm hực đến mức không muốn ăn cơm, nhưng dưới sự tiến công của viên đạn bọc đường từ Trương Trác, anh mở to đôi mắt ửng đỏ, nghe lời há miệng ra, tay ở trong chăn xoa mặt, chẳng bao lâu sau anh đã bắt đầu xấu hổ mà ầm ĩ. “Không sao nữa rồi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hai người. Đầu của Trương Trác và Đỗ Trạch tựa vào nhau: “Đến nhà ông nội đừng nói chuyện của mẹ em.”
“Ừm.” Đỗ Trạch nghe lời mà gật đầu. “Em không nói.” Quan hệ lợi và hại trong đó anh hiểu được, nói ra sẽ làm ông nội mất vui, không đáng chút nào.
Lúc trước, ông nội vừa lòng về Thẩm Thục Vân bao nhiêu thì bây giờ ghét người phụ nữ này bấy nhiêu, tất nhiên là con của ông cũng có chỗ sai.
Nhưng bây giờ, hai người chia tay rồi, tuổi của con ông cũng không lớn lắm, sống một mình cũng không tốt, cho nên ông gọi điện cho Đỗ Trạch bảo anh nói thêm về chuyện tái hôn với ba anh. “Quan hệ của con và ba con tốt như vậy, khuyên nó nhiều chút nha.”
Đỗ Trạch cảm thấy việc này thật khó hiểu, căn bản Đỗ Kiến Bình không biểu hiện ra tình cảm gì gọi là “Tôi cô đơn”, “Tôi lạnh lẽo”, mà chính là ông nội, nên số lần bọn họ về nhà nhiều thêm rồi.
“Con cảm thấy việc này mờ ám(*) nha.” Đỗ Trạch hóa thân thành trinh thám lừng danh, về nhà bèn nhân cơ hội hỏi ba Đỗ.
(*) 猫腻/máonì/ (Hán Việt đọc là miêu nị): đây là tiếng địa phương Bắc Kinh, cũng lưu truyền đến các nơi khác như Thiên Tân, Thượng Hải. Từ này để ám chỉ khía cạnh không hợp lẽ thường, sơ hở của một sự việc. – Theo Baidu
Ban đầu, ba Đỗ không muốn nói, nhưng thấy con trai cứ chằm chằm theo dõi mình, bèn ho khan hai tiếng rồi nói: “Con suy nghĩ nhiều rồi đó. Ba bận rộn như vậy, về nhà còn phải làm việc, con nói xem, ba mệt lắm chứ.”
Vẻ mặt của Đỗ Trạch xoắn xuýt: “Ba, tuy rằng bây giờ ba đã năm mươi cái gì đó, nhưng không… không có nhu cầu kia ạ?” Không thể sinh con không có nghĩa là không thể dùng nha.
Nhưng ba Đỗ lắc đầu ngay: “Không có bao nhiêu thời gian dư thừa để nghĩ tới mấy việc này, cho dù chỉ là giải tỏa cảm xúc nhưng ba nghĩ ngủ nghỉ còn có lý hơn việc đó.”
“Ba, ba là thánh rồi.”
Ba Đỗ nghe ra sự khác thường: “Thì ra con và Trương Trác là kiểu trường hợp này.”
“A, sao tự nhiên ba lại nhắc tới con và Trương Trác?” Đỗ Trạch xoắn xuýt, ngay cả chữ ‘ba’ cũng quên gọi.
“Thanh niên mà, ba cũng từng ở tầm tuổi các con, ba hiểu mà.”
Hiểu cái gì chứ? Đỗ Trạch cúi đầu chơi với cún con, ông nội đang ngủ trưa nên không xuống nhà. Quà mà anh và Trương Trác tặng rất hợp ý của ông cụ, cho nên ông còn tặng mỗi người một phong bao đỏ thắm.
Căn cứ nguyên tắc tiền lì xì là trên hết, Đỗ Trạch vỗ bóp tiền, tất nhiên rất là vui vẻ.
Buổi chiều, ông cụ mặc quần áo mới tinh xuống lầu, người giúp việc đang nấu cơm chiều trong bếp, cơm chiều của Thọ tinh(*) được làm y như cơm Tất niên.
(*)寿星/shòuxing/: hiểu nôm na là “người được chúc thọ”.
Thật ra, con trai đã lập gia đình, năm nào cũng không thể ở nhà ăn Tết, cho nên cứ đến sinh nhật của ông cụ là mọi người trong nhà sẽ tổ chức rất náo nhiệt, sum họp y như người ta ăn Tết Âm lịch vậy.
Nhưng năm nay thiếu gia đình Thẩm Mẫn Chi nên nhìn hơi quạnh quẽ, không chỉ thiếu gia đình bà mà ngay cả mẹ Đỗ và bà cô(*) cũng vắng mặt.
(*) bà cụ giúp việc chăm sóc ông nội từ thời con trẻ, đã qua đời.
Ông nội xuống lầu, thấy trong nhà toàn là đàn ông, xót xa vịn tường nói: “Nhà chúng ta, thừa dương khí rồi.”
Ba Đỗ nghiêm túc: “Ba, từng này tuổi rồi còn bướng bỉnh gì nữa.”
“Đợi lát nữa ông Tống của con sẽ tới chụp ảnh gia đình cho chúng ta.”
Đỗ Trạch đứng ở một bên, đuôi lông mày nhếch lên: “Sinh nhật của ông nội sẽ chụp ảnh gia đình.”
Trương Trác nói: “Tết không chụp sao?”
“Không phải, bởi vì Tết không có cách nào sum họp, mình rảnh rỗi còn ông lại không, nhà mình toàn chụp chung vào sinh nhật của ông.” Nói xong, Đỗ Trạch đưa album cho Trương Trác xem. Khi Đỗ Kiến Bình còn nhỏ đã chụp ảnh rồi, ảnh chụp mỗi năm có thể coi như bản ghi chép về quá trình trưởng thành của ông. Mới đầu là ảnh chụp chung của ba người, sau đó là cả gia đình, từ bà cô khi còn chưa kết hôn cho tới người lớn trong nhà đều ngồi trước máy ảnh cười vui vẻ, trước sau tổng cộng bảy mươi bức ảnh, là bản ghi chép về sự trưởng thành của tam đại đồng đường.
“Ông Tống cũng là người quen cũ của ông nội, lần nào cũng là ông ấy chụp giúp.”
Trương Trác nhìn anh, nói: “Năm nay là năm đầu tiên anh gia nhập cuốn album này.”
Đàn ông khi yêu đều là đồ ngốc, Đỗ Trạch nheo mắt cười nói: “Còn có thể có rất nhiều năm tiếp theo.”
Trương Trác chưa nói gì, Đỗ Trạch bèn to gan rướn lên hôn một cái, hôn một cái không đủ vì thế bèn thử cọ một chút, nhưng đúng lúc anh đang định vươn lưỡi ra thì ông nội đứng sau lưng hai người nói: “Thanh niên à, phải quan sát tình hình chứ.”
Đỗ Trạch sợ giật nảy người, ngồi xuống sofa xem TV; đừng nói là hôn trộm, bây giờ anh còn chẳng dám kéo kéo tay nhỏ cùng Trương Trác nữa là.
Hơn ba giờ chiều, ông Tống chụp ảnh đã tới, tuổi nhỏ hơn Thẩm Chi Ngang nhưng dù sao cũng lên chức ông lão rồi, nghe nói bây giờ chỉ ở trong tiệm hưởng phúc thôi, thường ngày chỉ chụp ảnh giấy chứng nhận linh tinh giúp người ta.
Thẩm Chi Ngang ngồi ở chính giữa, Đỗ Kiến Bình và Đỗ Trạch ngồi hai bên, Trương Trác thì ngồi cạnh Đỗ Trạch.
Bốn người sắp xếp vị trí không tiện lắm nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ngồi như vậy.
“Năm nay thiếu thật nhiều người.”
Ông nội cười ha hả vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo: “Dù sao người nên thiếu thì không thiếu, cứ vậy chụp đi.” Sau đó, ông ôm mèo vào lòng, cún con mà cháu trai ngoan nhà mình tặng ngồi cạnh chân ông, rất là ngoan.
“Ông xem, bức tranh trên đỉnh đầu bọn tôi ở chính giữa chưa vậy?”
Ông Tống giơ tay ra hiệu OK: “Giữa rồi giữa rồi, câu này ông hỏi mấy cái mười năm rồi đó. Nếu không ở chính giữa, chắc chắn tôi sẽ nói với ông mà.”
Trương Trác ngẩng đầu nhìn, đó chính là bức tranh mẫu đơn mà ông nội mang từ phòng ngủ ra.
“1, 2, 3.”
“Được rồi.”
“Đó chính là bà nội em.” Khi Đỗ Trạch và Trương Trác mang bức tranh vào phòng ngủ của ông nội, anh nhỏ giọng giải thích.
Trương Trác đứng ngay trước bức tranh quan sát, hoa mẫu đơn trên bức tranh rất đẹp, rất có thần, mỗi một nét vẽ đều là tình yêu của ông nội dành cho người vợ đã khuất.
“Bọn họ thật yêu thương nhau.”
Đỗ Trạch tựa đầu vào vai Trương Trác, mường tượng lại: “Em chưa từng gặp bà nhưng đã từng xem ảnh, ông nội yêu bà lắm, em rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người.”
“Bây giờ vẫn ngưỡng mộ sao?” Trương Trác nhéo ngón tay của Đỗ Trạch, cúi đầu hôn anh. “Anh thì không.”
Đỗ Trạch cười híp cả mắt lại. “Em đã tìm được người em thích nhất, ngoại trừ em cố gắng tóm lấy anh thì còn ai muốn nữa chứ.”
Chắc chắn anh đã quên từng có lúc ghen lồng lộn, Trương Trác nói: “Câu không biết ngượng này mà em cũng nói được.”
“Em có gì không dám nói chứ? Đáng yêu vô tội, em moe em lớn nhất.”
Trương Trác cạn lời, xấu hổ thì xấu hổ vô cùng mà không biết xấu hổ thì cũng không biết xấu hổ đến vô cùng, đúng thật là tự tin hết chỗ nói.
“Này, sao hai đứa còn chưa chịu xuống đây? Mau xuống xem ảnh!”
Ba Đỗ đứng trên cầu thang gọi to, lúc này, Đỗ Trạch mới xuống lầu cùng Trương Trác. Bốn người trong máy ảnh ngồi rất ngay ngắn, tinh – khí – thần của ai cũng rất ổn. Khi Đỗ Trạch nhìn đến hai bàn tay nắm chặt của anh và Trương Trác thì không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, anh nhếch miệng đẩy máy ảnh trả trở về: “Mỗi lần ông Tống đều chụp rất đẹp, con rất ưng ý.”
Ông nội mở trang album của năm nay ra, trong lòng bùi ngùi hàng nghìn hàng vạn lần. “Album này phải cất kỹ.”
Ông Tống dọn dẹp máy ảnh, tiếp lời: “Không chỉ cất giữ thôi đâu, bên trong phải có thêm vài chục tấm ảnh của Thọ tinh nữa cơ.”
“Vậy tôi thành lão yêu quái mất rồi, đến lúc đó còn chẳng cầm nổi cả bút lông ấy chứ.”
Nghe hai ông cụ đấu võ mồm, năm ngón tay của Đỗ Trạch và Trương Trác giao lại với nhau, hai người ngẩng đầu nhìn nhau cười, cùng đứng trước mặt ông nội: “Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ ạ.”
Lúc này, Đỗ Kiến Bình cũng đứng dậy đi lại gần ông. “Ba, chúc ba sinh nhật vui vẻ ạ.”
Sinh nhật năm nay không náo nhiệt bằng những năm trước, nhưng lại khiến cho ông cụ thầm cảm thấy vững dạ, hai mắt ông dần nhòe đi. “Mỗi năm đều vui vẻ, vui vẻ, mấy đứa cũng phải vui vẻ đó.”
Đỗ Trạch cười thành tiếng, sự vui vẻ trong mắt không gì che lấp được. “Chắc chắn sẽ vui vẻ ạ, hơn nữa còn là năm nay, năm sau…”
Trương Trác nắm chặt tay Đỗ Trạch, nói tiếp vế sau: “Mỗi một năm sau này, bọn con đều sẽ chúc thọ ông, năm nào cũng thật vui vẻ.”
Mặt Đỗ Trạch đỏ bừng: “Thật vui vẻ.”
“Được, thật vui vẻ.”
Danh sách chương