Đào Gia Vũ ngơ ngác nhìn Diệp Tuân, điếu thuốc trong tay mới hút một hơi, quên phả khói thuốc trong miệng ra ngoài. Diệp Tuân đang mặc áo ngủ không có gì khác người hết, tóc hơi rối, nhìn giống như là vội vàng chạy tới đây: “Anh…”
Diệp Tuân đi tới đấm cho y một cú: “Sao cậu không chết ở bên ngoài đi.”
“Khụ khụ.” Đào Gia Vũ bị đánh, ho khan một trận, đôi mắt nhìn thẳng về phía sau, cả nhà đều có mặt đây này.
Nhưng Diệp Tuân không biết cũng không quen ai, từ khi anh lên lầu tìm thấy Đào Gia Vũ thì trong mắt chỉ thấy được người đàn ông với gương mặt bị thương này.
Đào Gia Vũ muốn ôm lấy anh, không để ý đến Diệp Tuân đang ra sức giãy dụa trong lòng mình, hôn tay anh rồi nói: “Đằng sau là mẹ tôi.”
Tai Diệp Tuân ù đi, từ từ ngẩng đầu lên đối diện với người phụ nữ sau lưng Diệp Tuân. Trong lòng anh rất hoảng hốt, sự tức giận lúc này dần dần ổn định lại: “Sao lại thế này?”
“Anh đi theo tôi.” Đào Gia Vũ kéo Diệp Tuân ra một chỗ rồi giải thích: “Cuộc gọi lúc trước là giả đó, nói dối anh thôi.”
“… Vì sao lại lừa tôi?”
Lúc Diệp Tuân cúp máy, Đào Gia Vũ bắt đầu hối hận, y hối hận vì đã nghe lời ba Đào gọi điện thoại thử lòng Diệp Tuân. Ba Đào cảm thấy Diệp Tuân ham tiền của y mới ở bên cạnh y, mới đầu Đào Gia Vũ còn rất chắc chắn rằng Diệp Tuân không phải người như vậy, nhưng ba Đào hỏi: “Ngay từ đầu, hai đứa ở cạnh nhau vì điều gì?”
Là vì tiền.
Điều khiến Đào Gia Vũ hối hận là y đã không tin tưởng Diệp Tuân 100%.
Thử thách lòng người sao? Lòng người là thứ không thể chịu nổi thử thách nhất trên đời này. Lúc gọi điện thoại, tay y cứ run lẩy bẩy; y sợ, sợ nghe được câu trả lời khiến bản thân khó chịu, sợ sẽ để ba Đào lột được da mình.
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu y xuất hiện rất nhiều khả năng, đồng thời y cũng hi vọng Diệp Tuân không bắt máy.
Nhưng Diệp Tuân lại bắt máy, không những bắt máy mà câu trả lời còn khiến y và ba Đào khiếp sợ.
Diệp Tuân có yêu tiền hay không hả? Tất nhiên anh yêu tiền rồi. Trước khi chưa gặp Đào Gia Vũ, ngày nào anh cũng buồn phiền vì tiền bạc; nhưng hiện giờ, anh đưa hết cho y tiền mà mình có, nói rằng sẽ ổn cả. Đào Gia Vũ nghe thấy Diệp Tuân sắp khóc đến nơi rồi, đương nhiên là khóc vì người đàn ông của anh ấy.
“Gọi điện để cho ông ấy thấy, sau này ông ấy sẽ không phản đối nữa, cũng sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Đào Gia Vũ chỉ nói mấy câu dễ nghe, sao Diệp Tuân có thể nghe không hiểu ý chứ. Anh thấy đôi mắt của Đào Gia Vũ dần dần lạnh đi, cuối cùng giống y như lúc y tuyên bố ngủ chung chứ không yêu đương khi hai người vừa mới bên nhau.
“Anh đừng giận nha.” Đào Gia Vũ chỉ biết rằng Diệp Tuân đang tức giận, vội vã đi lên lầu. “Ba tôi đã đồng ý chuyện của… Ây…”
Diệp Tuân nhéo mạnh lên đùi của Đào Gia Vũ, anh dám giận nhưng không dám nói, y tự biết mình đuối lý, chỉ có thể chấp nhận: “Hết giận chưa? Nếu chưa hết giận thì anh nhéo thêm vài cái đi.”
Đào Gia Vũ tưởng rằng Diệp Tuân sẽ xót y, ai dè cái trước nhéo còn đau hơn cái sau, anh nhéo trái nhéo phải sắp thành bệnh điên luôn rồi. Cuối cùng, y không biết ngại mà sáp lại gần anh: “Bà xã đừng giận nữa.”
“Tôi nào dám giận chứ, tôi không dám giận đâu.” Diệp Tuân nói xong lại nhéo một cái. Đào Gia Vũ “A” một tiếng rồi cong người ôm lấy anh. “Tôi đây vì tương lai của hai chúng ta mới gọi điện thoại mà.”
“Vậy cậu có biết cậu nói chuyện như vậy thì tôi sẽ rất lo lắng cho cậu không?” DiệpTuân vừa nói vừa nhéo. Vẻ mặt của Đào Gia Vũ không nghiêm túc cho lắm, nhưng trong lòng y rất khó chịu, y không nên không tin Diệp Tuân như vậy.
“Tôi biết anh lo cho tôi, tôi thề những chuyện này tuyệt đối sẽ không thể xảy ra với tôi đâu. Diệp Tuân.” Đáp lại y là ánh mắt lạnh lùng xem thường, Diệp Tuân thực sự tức giận rồi.
Đào Gia Vũ ngồi xổm xuống đất, thuốc cũng không hút nữa, y đang nghĩ có nên rút một điếu ra hút để giải sầu hay không thì sau lưng vang lên một tràng ho khan.
Lần đầu tiên mẹ Đào nghe lén chuyện của con trai, bà muốn xem xem rốt cuộc người đàn ông như thế nào đã khiến cho con trai bà thay đổi tính nết. Đào Gia Vũ dù chơi đùa điên cuồng cỡ nào nhưng chưa bao giờ nói rằng muốn dẫn ai đó về nhà; ấy vậy mà trong sự kiện lớn của ngày hôm qua, đứa con luôn miệng “Con chỉ chơi đùa thôi” bỗng nghiêm túc nói muốn come out trước mặt bọn họ. Come out không phải việc nhỏ. Lúc ấy, Đào Nhiên ném vỡ bát cơm; Đào Gia Vũ thì chẳng sợ ai, ông già nhà y ngang ngược thì y càng ngang ngược hơn.
Là một người mẹ, tất nhiên mẹ Đào sẽ tức giận, nhưng chồng bà vẫn còn đang ở trong bệnh viện, sức khỏe của Lão Đào mới là chuyện quan trọng hơn cả. Bà bèn làm tiểu nhân đi nghe lén, nghe thấy con trai mình cúi đầu nhận lỗi, hai người nói chuyện phiếm không có gì khác thường, nhưng Đào Gia Vũ vẫn rất chú tâm.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Tính nết Đào Gia Vũ ra sao, trong lòng mẹ Đào rõ ràng như gương luôn, đến ba ruột còn dám cãi lại thì nó còn có thể sợ cái gì chứ.
“Hai đứa lại đây.”
Diệp Tuân sờ tóc và quần áo, tay hơi run rẩy. Đào Gia Vũ cầm lấy tay anh: “Đừng sợ.”, nhưng nào biết tay bị gạt ra ngay lập tức, bao lời chứa chan tình cảm đều không có chỗ để nói ra.
Việc đầu tiên khi Đào Nhiên tỉnh lại là thở dài, sau đó vợ ông nói rằng người con dâu nam kia đã tới đây, vì thế ông ngồi bật dậy khỏi giường, rất muốn nhìn xem đó rốt cuộc là người thế nào. Rốt cuộc, ông nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ bước vào, gương mặt ngượng ngùng gọi một tiếng: “Con chào bác.”
Đợi cho chàng thanh niên ngẩng đầu lên, Đào Nhiên nhìn về phía thằng con nhà mình rồi ném một cái gối về phía nó: “Thằng ranh này!”
“Ba, nói phải giữ lời!”
Diệp Tuân nắm góc áo ngủ như muốn chạy trốn ngay tức khắc, nhưng tay anh bị Đào Gia Vũ nắm rất chặt.
Ba Đào chỉ tay vào con trai rồi chửi ầm lên: “Chờ tới khi nó già rồi, không đẹp nữa, mày định làm gì?” Cho rằng mắt ông mờ sao? Nhìn gương mặt này đi, thằng ranh kia không phải yêu thích gương mặt này thì còn có thể là vì cái gì chứ? “Ba, ba đang giúp con phải không?” Đào Gia Vũ ôm eo Diệp Tuân rồi đột ngột hôn anh một cái, dưới ánh mắt bị chọt cho nhức nhối của mẹ Đào, y đắc ý nói: “Đây chẳng phải là ba đang tìm cơ hội cho con thổ lộ sao? Khi anh ấy già thì chắc chắn con cũng già rồi, ba cần gì phải lo. Nơi đáng giá của anh ấy để con thích còn hơn gương mặt này nữa kìa.”
“Mày… Mày.” Không còn gối để ném nữa, ba Đào tức giận thở phì phò.
Diệp Tuân cúi đầu muốn vén tóc, sau đó nhận ra tóc của anh đã cắt ngắn rồi, vì thế luống cuống buông tay xuống, đúng lúc để cho Gia Vũ thừa dịp ‘sàm sỡ’.
“Ba mẹ đồng ý sớm một chút là được rồi, con ấy à, sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định này đâu.”
Ba Đào muốn nổi giận nhưng mẹ Đào đứng cạnh đẩy ông, dùng ánh mắt ý bảo rằng hãy thỏa hiệp: “Chẳng ai quản nổi nó đâu.”
Không ai trong nhà họ Đào quản được Đào Gia Vũ, bình thường nói chuyện rất tử tế nhưng đối với một vài chuyện cá nhân thì sẽ không coi mình là người nhà họ Đào nữa. Y nhớ rất dai chuyện hồi nhỏ, lúc đó mẹ Đào vừa bước chân vào nhà họ Đào, ánh mắt của các bậc cha chú trong dòng họ rất khó coi. Ai lại nghĩ rằng Đào Gia Vũ còn nhỏ như vậy sẽ mang thù chứ, sau khi lớn lên ước gì có thể rời khỏi nhà họ Đào sớm một chút, nói là muốn sống lâu hơn.
Thật ra, mẹ Đào cũng muốn để con trai sống vui vẻ hơn, ngồi trên vị trí luôn bị người khác nhòm ngó rồi ước rằng mình sẽ chết ngay lập tức còn không bằng rời khỏi nhà sống độc lập lại an tâm hơn ấy chứ.
Đào Gia Vũ rất tự lập, hơn nữa còn tự lập sớm hơn vợ chồng họ nghĩ. Nhưng sau khi rời khỏi nhà, ông bà không thể kiểm soát nổi nữa; trong khi hai người Đào Gia Vũ và Trương Trác liều lĩnh xông xáo vào đời, thì bọn họ còn đang ngồi trên giường thương lượng xem có nên cho con trai làm một chức gì đó trong công ty để thử sức hay không.
Lúc ấy, Đào Nhiên mới nhận ra, sự quan tâm ông dành cho con trai hơi ít.
Mẹ Đào lại hiểu rất rõ, con trai muốn làm thật.
Cho nên, chẳng thà chấp nhận người con dâu nam này, và Đào Nhiên cũng có thể từ bỏ ý nghĩ lôi kéo Đào Gia Vũ trở về công ty làm việc. Con trai không nghe lời ông bà, chỉ muốn ở bên người nó yêu thật dài thật lâu. Ông bà nói gì cũng vô dụng cả, thôi thì không khiến bản thân mất vui nữa.
Với lại, Đào Gia Vũ còn có một người anh trai. Biểu hiện của Đào Nhiên rất dữ dội, ngược lại đã khiến cho Đào Gia Triết nảy sinh nghi ngờ; nghĩ như vậy, mẹ Đào bèn quay đầu phản chiến.
“Em thấy thằng bé kia cũng thật lòng với Gia Vũ, tính nết Gia Vũ tệ lậu như vậy, nhưng lại rất tốt với thằng bé.”
Ba Đào lắc đầu: “Nam thân nữ tướng(*), vô lý.”
(*)男身女相/nánshēn nǚxiāng/: Nam thân nữ tướng – giới tính là nam nhưng dáng vẻ giống như phụ nữ.
“Đó cũng là vẻ đẹp thuần tự nhiên mà ba mẹ thằng bé tặng cho mà. Lão Đào, anh đừng nói lại câu này lần nào nữa nha, trong lòng con trẻ sẽ khó chịu đó.” Mẹ Đào gọt một quả táo đưa cho chồng. “Gia Vũ cũng nói rồi, nó không cha không mẹ, đứa trẻ như vậy rất nhạy cảm.”
“Nó làm bừa như vậy mà em cũng đồng ý hả?”
Mẹ Đào nhìn ông đầy trách móc: “Không đồng ý thì có thể làm gì đây? Nó sẽ nghe lời anh mà chia tay sao? Anh cũng không thể có cách gì cản nó lại mà.”
“Nói cũng phải.” Đào Nhiên đỡ trán. “À phải rồi, lúc ở nhà anh có đánh vào chân nó, lúc nó đi đứng em thấy chân có khập khiễng không?”
Mẹ Đào có biết đâu: “Anh đánh nó mà, trong lòng anh không rõ sao?”
“Ranh con không khiến người ta bớt lo.”
“Thằng ranh con đó hiếu thảo với anh lắm đó. Vừa rồi bọn nó ra ngoài, nó còn hỏi em sức khỏe của anh thế nào rồi.” Mẹ Đào không quên nói mấy câu tốt đẹp về con trai, dỗ dành ông chồng nhà mình xong mới đi ra ngoài. Bà không quen gọi thẳng tên người đàn ông này cho lắm.
“Diệp Tuân, bác muốn nói chuyện phiếm với con một chút.”
Đào Gia Vũ đứng bật dậy: “Có gì hay ho mà tán gẫu chứ.”
“Con im miệng cho mẹ, mẹ nói với con hả?”
Đào Gia Vũ quay đầu lại nhìn Diệp Tuân: “Bà xã, anh phải tin tôi.”
Diệp Tuân chẳng thèm nhìn y dù là nửa con mắt.
Nói chuyện chừng nửa tiếng, trái tim Đào Gia Vũ cũng thắt lại suốt nửa tiếng đó. Sức khỏe của ba Đào không sao; bác sỹ nói rất kín đáo, thật ra ông chỉ đang giả vờ thôi, ở nhà không xử lý được tình huống cho nên mới vội vã giả bệnh.
Mọi người ở lại bệnh viện đến rạng sáng mới về nhà, trên đường về, Đào Gia Vũ muốn nắm tay Diệp Tuân nhưng kết quả là bị đập một cái.
“Nghiêm túc lái xe đi.”
Về tới nhà, Diệp Tuân cho hai bé mèo ăn trước, hai bé mèo cứ chạy vòng quanh chân anh. Lúc này, Đào Gia Vũ cũng sắp biến thành một con mèo chạy quanh anh rồi: “Diệp Tuân, mẹ tôi nói gì với anh vậy?”
“Nói xấu cậu.”
Nói rất thẳng thắn, Đào Gia Vũ mau chóng đi tới ôm lấy Diệp Tuân từ phía sau: “Đừng tức giận, đừng tức giận mà.” Y đã nghĩ ra cách dỗ dành, nhưng Diệp Tuân bỗng quay người lại rồi dùng cả tay và chân đấm đá y túi bụi: “Cậu còn về nhà làm gì hả? Cậu đừng về đây nữa.”
“Tôi về, tôi về mà. Lừa anh là lỗi của tôi.” Đào Gia Vũ lưu loát ôm lấy Diệp Tuân đặt dựa vào tường, mặt kề mặt, ngay cả hơi thở cũng đan quyện vào nhau, giống như bây giờ y cũng có thứ mùi dễ ngửi như của Diệp Tuân rồi. “Nghe thấy những câu anh nói, trong lòng tôi rất vui.” Đào Gia Vũ thầm thay đổi từ ngữ ở trong lòng, nên gọi là hạnh phúc mới đúng.
Mắt Diệp Tuân dần dần đong đầy nước mắt, đẩy mạnh y ra: “Tránh ra!”
Đào Gia Vũ tiếp tục làm một cái đuôi lúc la lúc lắc sau lưng anh, nhưng lại bị nhốt bên ngoài phòng ngủ. Y gõ cửa ầm ầm: “Cho tôi vào đi mà.”
Gõ chừng vài phút, Diệp Tuân cuối cùng cũng mở cửa, nhưng anh lạnh lùng nghiêm mặt lại: “Cậu còn muốn lên giường ngủ sao? Ngủ trên sofa đi.”
“Sofa lạnh lắm.”
“Tôi không mang thai. Hôm đó không phải cậu đã nói rồi sao, nếu không làm cho tôi mang thai được thì sẽ ngủ ở sofa.”
Đào Gia Vũ ngớ người ra như bị sét đánh: “Đàn ông sao mà mang thai được chứ.”
“Do cậu nói vậy, chứ tôi chưa từng nói.”
Diệp Tuân đóng sầm cửa lại. Đào Gia Vũ há hốc miệng, sau đó ngồi trên sofa xem TV cùng hai bé mèo, nhịn lâu lắm mới đi quấy rầy Trương Trác: “Hiện nay có biện pháp khoa học kỹ thuật nào có thể làm cho đàn ông mang thai không?”
“Có phải cậu nằm mơ chưa tỉnh không? Giờ này gọi cho tôi có phải muốn ăn đánh không hả?” Đỗ Trạch nằm cạnh dụi mắt, bỗng nhiên lầm bầm: “Toàn là phụ nữ chuyển giới thành đàn ông mới có tin tức đàn ông mang thai, chứ có ai nói đàn ông mang thai được đâu. Trương Trác, mặc kệ cậu ấy đi, em muốn ngủ tiếp.”
Đào Gia Vũ cảm thấy bản thân mình bị vứt bỏ, hai bé mèo có tình cảm với Diệp Tuân thì đang cào cửa phòng ngủ, y bèn nằm trên sofa than thở: “Chân đau chết mất thôi, tím xanh hết cả rồi nè.”
Ầm ĩ chừng mười phút mới có động tĩnh, ngay khi Đào Gia Vũ phấn khởi ngồi dậy thì Diệp Tuân mở cửa bế hai bé mèo vào phòng.
Trong nhà vẫn còn phòng trống có thể ngủ, nhưng Đào Gia Vũ không đi, y nằm trên sofa lầm bà lầm bầm tới rạng sáng, mặt giả vờ đáng thương, thật ra trong tay đang cầm máy chụp ảnh Diệp Tuân để quên trên bàn trà xem ảnh chụp. Ảnh chụp ở nhà của Diệp Tuân toàn là anh tự chụp, tay bấm điều khiển từ xa là xong, trong đó còn có một số bức mà người khác chưa từng thấy.
Những người xinh đẹp thường không bài xích việc chụp ảnh, Diệp Tuân cũng vậy.
Tiếng lầm bầm trong miệng Đào Gia Vũ càng ngày càng nhỏ, bởi vì y thấy tấm ảnh Diệp Tuân mặc áo sơ mi trắng hở chân, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, đôi chân dài như ẩn như hiện sau vạt áo, rất xứng với gương mặt xinh đẹp. Y tưởng tượng đến đôi mắt chất chứa ham muốn nóng bỏng của anh.
Đào Gia Vũ giơ tay che đũng quần, mặt đen như đít nồi, con mẹ nó thành thật quá thể.
Diệp Tuân đi tới đấm cho y một cú: “Sao cậu không chết ở bên ngoài đi.”
“Khụ khụ.” Đào Gia Vũ bị đánh, ho khan một trận, đôi mắt nhìn thẳng về phía sau, cả nhà đều có mặt đây này.
Nhưng Diệp Tuân không biết cũng không quen ai, từ khi anh lên lầu tìm thấy Đào Gia Vũ thì trong mắt chỉ thấy được người đàn ông với gương mặt bị thương này.
Đào Gia Vũ muốn ôm lấy anh, không để ý đến Diệp Tuân đang ra sức giãy dụa trong lòng mình, hôn tay anh rồi nói: “Đằng sau là mẹ tôi.”
Tai Diệp Tuân ù đi, từ từ ngẩng đầu lên đối diện với người phụ nữ sau lưng Diệp Tuân. Trong lòng anh rất hoảng hốt, sự tức giận lúc này dần dần ổn định lại: “Sao lại thế này?”
“Anh đi theo tôi.” Đào Gia Vũ kéo Diệp Tuân ra một chỗ rồi giải thích: “Cuộc gọi lúc trước là giả đó, nói dối anh thôi.”
“… Vì sao lại lừa tôi?”
Lúc Diệp Tuân cúp máy, Đào Gia Vũ bắt đầu hối hận, y hối hận vì đã nghe lời ba Đào gọi điện thoại thử lòng Diệp Tuân. Ba Đào cảm thấy Diệp Tuân ham tiền của y mới ở bên cạnh y, mới đầu Đào Gia Vũ còn rất chắc chắn rằng Diệp Tuân không phải người như vậy, nhưng ba Đào hỏi: “Ngay từ đầu, hai đứa ở cạnh nhau vì điều gì?”
Là vì tiền.
Điều khiến Đào Gia Vũ hối hận là y đã không tin tưởng Diệp Tuân 100%.
Thử thách lòng người sao? Lòng người là thứ không thể chịu nổi thử thách nhất trên đời này. Lúc gọi điện thoại, tay y cứ run lẩy bẩy; y sợ, sợ nghe được câu trả lời khiến bản thân khó chịu, sợ sẽ để ba Đào lột được da mình.
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu y xuất hiện rất nhiều khả năng, đồng thời y cũng hi vọng Diệp Tuân không bắt máy.
Nhưng Diệp Tuân lại bắt máy, không những bắt máy mà câu trả lời còn khiến y và ba Đào khiếp sợ.
Diệp Tuân có yêu tiền hay không hả? Tất nhiên anh yêu tiền rồi. Trước khi chưa gặp Đào Gia Vũ, ngày nào anh cũng buồn phiền vì tiền bạc; nhưng hiện giờ, anh đưa hết cho y tiền mà mình có, nói rằng sẽ ổn cả. Đào Gia Vũ nghe thấy Diệp Tuân sắp khóc đến nơi rồi, đương nhiên là khóc vì người đàn ông của anh ấy.
“Gọi điện để cho ông ấy thấy, sau này ông ấy sẽ không phản đối nữa, cũng sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Đào Gia Vũ chỉ nói mấy câu dễ nghe, sao Diệp Tuân có thể nghe không hiểu ý chứ. Anh thấy đôi mắt của Đào Gia Vũ dần dần lạnh đi, cuối cùng giống y như lúc y tuyên bố ngủ chung chứ không yêu đương khi hai người vừa mới bên nhau.
“Anh đừng giận nha.” Đào Gia Vũ chỉ biết rằng Diệp Tuân đang tức giận, vội vã đi lên lầu. “Ba tôi đã đồng ý chuyện của… Ây…”
Diệp Tuân nhéo mạnh lên đùi của Đào Gia Vũ, anh dám giận nhưng không dám nói, y tự biết mình đuối lý, chỉ có thể chấp nhận: “Hết giận chưa? Nếu chưa hết giận thì anh nhéo thêm vài cái đi.”
Đào Gia Vũ tưởng rằng Diệp Tuân sẽ xót y, ai dè cái trước nhéo còn đau hơn cái sau, anh nhéo trái nhéo phải sắp thành bệnh điên luôn rồi. Cuối cùng, y không biết ngại mà sáp lại gần anh: “Bà xã đừng giận nữa.”
“Tôi nào dám giận chứ, tôi không dám giận đâu.” Diệp Tuân nói xong lại nhéo một cái. Đào Gia Vũ “A” một tiếng rồi cong người ôm lấy anh. “Tôi đây vì tương lai của hai chúng ta mới gọi điện thoại mà.”
“Vậy cậu có biết cậu nói chuyện như vậy thì tôi sẽ rất lo lắng cho cậu không?” DiệpTuân vừa nói vừa nhéo. Vẻ mặt của Đào Gia Vũ không nghiêm túc cho lắm, nhưng trong lòng y rất khó chịu, y không nên không tin Diệp Tuân như vậy.
“Tôi biết anh lo cho tôi, tôi thề những chuyện này tuyệt đối sẽ không thể xảy ra với tôi đâu. Diệp Tuân.” Đáp lại y là ánh mắt lạnh lùng xem thường, Diệp Tuân thực sự tức giận rồi.
Đào Gia Vũ ngồi xổm xuống đất, thuốc cũng không hút nữa, y đang nghĩ có nên rút một điếu ra hút để giải sầu hay không thì sau lưng vang lên một tràng ho khan.
Lần đầu tiên mẹ Đào nghe lén chuyện của con trai, bà muốn xem xem rốt cuộc người đàn ông như thế nào đã khiến cho con trai bà thay đổi tính nết. Đào Gia Vũ dù chơi đùa điên cuồng cỡ nào nhưng chưa bao giờ nói rằng muốn dẫn ai đó về nhà; ấy vậy mà trong sự kiện lớn của ngày hôm qua, đứa con luôn miệng “Con chỉ chơi đùa thôi” bỗng nghiêm túc nói muốn come out trước mặt bọn họ. Come out không phải việc nhỏ. Lúc ấy, Đào Nhiên ném vỡ bát cơm; Đào Gia Vũ thì chẳng sợ ai, ông già nhà y ngang ngược thì y càng ngang ngược hơn.
Là một người mẹ, tất nhiên mẹ Đào sẽ tức giận, nhưng chồng bà vẫn còn đang ở trong bệnh viện, sức khỏe của Lão Đào mới là chuyện quan trọng hơn cả. Bà bèn làm tiểu nhân đi nghe lén, nghe thấy con trai mình cúi đầu nhận lỗi, hai người nói chuyện phiếm không có gì khác thường, nhưng Đào Gia Vũ vẫn rất chú tâm.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Tính nết Đào Gia Vũ ra sao, trong lòng mẹ Đào rõ ràng như gương luôn, đến ba ruột còn dám cãi lại thì nó còn có thể sợ cái gì chứ.
“Hai đứa lại đây.”
Diệp Tuân sờ tóc và quần áo, tay hơi run rẩy. Đào Gia Vũ cầm lấy tay anh: “Đừng sợ.”, nhưng nào biết tay bị gạt ra ngay lập tức, bao lời chứa chan tình cảm đều không có chỗ để nói ra.
Việc đầu tiên khi Đào Nhiên tỉnh lại là thở dài, sau đó vợ ông nói rằng người con dâu nam kia đã tới đây, vì thế ông ngồi bật dậy khỏi giường, rất muốn nhìn xem đó rốt cuộc là người thế nào. Rốt cuộc, ông nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ bước vào, gương mặt ngượng ngùng gọi một tiếng: “Con chào bác.”
Đợi cho chàng thanh niên ngẩng đầu lên, Đào Nhiên nhìn về phía thằng con nhà mình rồi ném một cái gối về phía nó: “Thằng ranh này!”
“Ba, nói phải giữ lời!”
Diệp Tuân nắm góc áo ngủ như muốn chạy trốn ngay tức khắc, nhưng tay anh bị Đào Gia Vũ nắm rất chặt.
Ba Đào chỉ tay vào con trai rồi chửi ầm lên: “Chờ tới khi nó già rồi, không đẹp nữa, mày định làm gì?” Cho rằng mắt ông mờ sao? Nhìn gương mặt này đi, thằng ranh kia không phải yêu thích gương mặt này thì còn có thể là vì cái gì chứ? “Ba, ba đang giúp con phải không?” Đào Gia Vũ ôm eo Diệp Tuân rồi đột ngột hôn anh một cái, dưới ánh mắt bị chọt cho nhức nhối của mẹ Đào, y đắc ý nói: “Đây chẳng phải là ba đang tìm cơ hội cho con thổ lộ sao? Khi anh ấy già thì chắc chắn con cũng già rồi, ba cần gì phải lo. Nơi đáng giá của anh ấy để con thích còn hơn gương mặt này nữa kìa.”
“Mày… Mày.” Không còn gối để ném nữa, ba Đào tức giận thở phì phò.
Diệp Tuân cúi đầu muốn vén tóc, sau đó nhận ra tóc của anh đã cắt ngắn rồi, vì thế luống cuống buông tay xuống, đúng lúc để cho Gia Vũ thừa dịp ‘sàm sỡ’.
“Ba mẹ đồng ý sớm một chút là được rồi, con ấy à, sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định này đâu.”
Ba Đào muốn nổi giận nhưng mẹ Đào đứng cạnh đẩy ông, dùng ánh mắt ý bảo rằng hãy thỏa hiệp: “Chẳng ai quản nổi nó đâu.”
Không ai trong nhà họ Đào quản được Đào Gia Vũ, bình thường nói chuyện rất tử tế nhưng đối với một vài chuyện cá nhân thì sẽ không coi mình là người nhà họ Đào nữa. Y nhớ rất dai chuyện hồi nhỏ, lúc đó mẹ Đào vừa bước chân vào nhà họ Đào, ánh mắt của các bậc cha chú trong dòng họ rất khó coi. Ai lại nghĩ rằng Đào Gia Vũ còn nhỏ như vậy sẽ mang thù chứ, sau khi lớn lên ước gì có thể rời khỏi nhà họ Đào sớm một chút, nói là muốn sống lâu hơn.
Thật ra, mẹ Đào cũng muốn để con trai sống vui vẻ hơn, ngồi trên vị trí luôn bị người khác nhòm ngó rồi ước rằng mình sẽ chết ngay lập tức còn không bằng rời khỏi nhà sống độc lập lại an tâm hơn ấy chứ.
Đào Gia Vũ rất tự lập, hơn nữa còn tự lập sớm hơn vợ chồng họ nghĩ. Nhưng sau khi rời khỏi nhà, ông bà không thể kiểm soát nổi nữa; trong khi hai người Đào Gia Vũ và Trương Trác liều lĩnh xông xáo vào đời, thì bọn họ còn đang ngồi trên giường thương lượng xem có nên cho con trai làm một chức gì đó trong công ty để thử sức hay không.
Lúc ấy, Đào Nhiên mới nhận ra, sự quan tâm ông dành cho con trai hơi ít.
Mẹ Đào lại hiểu rất rõ, con trai muốn làm thật.
Cho nên, chẳng thà chấp nhận người con dâu nam này, và Đào Nhiên cũng có thể từ bỏ ý nghĩ lôi kéo Đào Gia Vũ trở về công ty làm việc. Con trai không nghe lời ông bà, chỉ muốn ở bên người nó yêu thật dài thật lâu. Ông bà nói gì cũng vô dụng cả, thôi thì không khiến bản thân mất vui nữa.
Với lại, Đào Gia Vũ còn có một người anh trai. Biểu hiện của Đào Nhiên rất dữ dội, ngược lại đã khiến cho Đào Gia Triết nảy sinh nghi ngờ; nghĩ như vậy, mẹ Đào bèn quay đầu phản chiến.
“Em thấy thằng bé kia cũng thật lòng với Gia Vũ, tính nết Gia Vũ tệ lậu như vậy, nhưng lại rất tốt với thằng bé.”
Ba Đào lắc đầu: “Nam thân nữ tướng(*), vô lý.”
(*)男身女相/nánshēn nǚxiāng/: Nam thân nữ tướng – giới tính là nam nhưng dáng vẻ giống như phụ nữ.
“Đó cũng là vẻ đẹp thuần tự nhiên mà ba mẹ thằng bé tặng cho mà. Lão Đào, anh đừng nói lại câu này lần nào nữa nha, trong lòng con trẻ sẽ khó chịu đó.” Mẹ Đào gọt một quả táo đưa cho chồng. “Gia Vũ cũng nói rồi, nó không cha không mẹ, đứa trẻ như vậy rất nhạy cảm.”
“Nó làm bừa như vậy mà em cũng đồng ý hả?”
Mẹ Đào nhìn ông đầy trách móc: “Không đồng ý thì có thể làm gì đây? Nó sẽ nghe lời anh mà chia tay sao? Anh cũng không thể có cách gì cản nó lại mà.”
“Nói cũng phải.” Đào Nhiên đỡ trán. “À phải rồi, lúc ở nhà anh có đánh vào chân nó, lúc nó đi đứng em thấy chân có khập khiễng không?”
Mẹ Đào có biết đâu: “Anh đánh nó mà, trong lòng anh không rõ sao?”
“Ranh con không khiến người ta bớt lo.”
“Thằng ranh con đó hiếu thảo với anh lắm đó. Vừa rồi bọn nó ra ngoài, nó còn hỏi em sức khỏe của anh thế nào rồi.” Mẹ Đào không quên nói mấy câu tốt đẹp về con trai, dỗ dành ông chồng nhà mình xong mới đi ra ngoài. Bà không quen gọi thẳng tên người đàn ông này cho lắm.
“Diệp Tuân, bác muốn nói chuyện phiếm với con một chút.”
Đào Gia Vũ đứng bật dậy: “Có gì hay ho mà tán gẫu chứ.”
“Con im miệng cho mẹ, mẹ nói với con hả?”
Đào Gia Vũ quay đầu lại nhìn Diệp Tuân: “Bà xã, anh phải tin tôi.”
Diệp Tuân chẳng thèm nhìn y dù là nửa con mắt.
Nói chuyện chừng nửa tiếng, trái tim Đào Gia Vũ cũng thắt lại suốt nửa tiếng đó. Sức khỏe của ba Đào không sao; bác sỹ nói rất kín đáo, thật ra ông chỉ đang giả vờ thôi, ở nhà không xử lý được tình huống cho nên mới vội vã giả bệnh.
Mọi người ở lại bệnh viện đến rạng sáng mới về nhà, trên đường về, Đào Gia Vũ muốn nắm tay Diệp Tuân nhưng kết quả là bị đập một cái.
“Nghiêm túc lái xe đi.”
Về tới nhà, Diệp Tuân cho hai bé mèo ăn trước, hai bé mèo cứ chạy vòng quanh chân anh. Lúc này, Đào Gia Vũ cũng sắp biến thành một con mèo chạy quanh anh rồi: “Diệp Tuân, mẹ tôi nói gì với anh vậy?”
“Nói xấu cậu.”
Nói rất thẳng thắn, Đào Gia Vũ mau chóng đi tới ôm lấy Diệp Tuân từ phía sau: “Đừng tức giận, đừng tức giận mà.” Y đã nghĩ ra cách dỗ dành, nhưng Diệp Tuân bỗng quay người lại rồi dùng cả tay và chân đấm đá y túi bụi: “Cậu còn về nhà làm gì hả? Cậu đừng về đây nữa.”
“Tôi về, tôi về mà. Lừa anh là lỗi của tôi.” Đào Gia Vũ lưu loát ôm lấy Diệp Tuân đặt dựa vào tường, mặt kề mặt, ngay cả hơi thở cũng đan quyện vào nhau, giống như bây giờ y cũng có thứ mùi dễ ngửi như của Diệp Tuân rồi. “Nghe thấy những câu anh nói, trong lòng tôi rất vui.” Đào Gia Vũ thầm thay đổi từ ngữ ở trong lòng, nên gọi là hạnh phúc mới đúng.
Mắt Diệp Tuân dần dần đong đầy nước mắt, đẩy mạnh y ra: “Tránh ra!”
Đào Gia Vũ tiếp tục làm một cái đuôi lúc la lúc lắc sau lưng anh, nhưng lại bị nhốt bên ngoài phòng ngủ. Y gõ cửa ầm ầm: “Cho tôi vào đi mà.”
Gõ chừng vài phút, Diệp Tuân cuối cùng cũng mở cửa, nhưng anh lạnh lùng nghiêm mặt lại: “Cậu còn muốn lên giường ngủ sao? Ngủ trên sofa đi.”
“Sofa lạnh lắm.”
“Tôi không mang thai. Hôm đó không phải cậu đã nói rồi sao, nếu không làm cho tôi mang thai được thì sẽ ngủ ở sofa.”
Đào Gia Vũ ngớ người ra như bị sét đánh: “Đàn ông sao mà mang thai được chứ.”
“Do cậu nói vậy, chứ tôi chưa từng nói.”
Diệp Tuân đóng sầm cửa lại. Đào Gia Vũ há hốc miệng, sau đó ngồi trên sofa xem TV cùng hai bé mèo, nhịn lâu lắm mới đi quấy rầy Trương Trác: “Hiện nay có biện pháp khoa học kỹ thuật nào có thể làm cho đàn ông mang thai không?”
“Có phải cậu nằm mơ chưa tỉnh không? Giờ này gọi cho tôi có phải muốn ăn đánh không hả?” Đỗ Trạch nằm cạnh dụi mắt, bỗng nhiên lầm bầm: “Toàn là phụ nữ chuyển giới thành đàn ông mới có tin tức đàn ông mang thai, chứ có ai nói đàn ông mang thai được đâu. Trương Trác, mặc kệ cậu ấy đi, em muốn ngủ tiếp.”
Đào Gia Vũ cảm thấy bản thân mình bị vứt bỏ, hai bé mèo có tình cảm với Diệp Tuân thì đang cào cửa phòng ngủ, y bèn nằm trên sofa than thở: “Chân đau chết mất thôi, tím xanh hết cả rồi nè.”
Ầm ĩ chừng mười phút mới có động tĩnh, ngay khi Đào Gia Vũ phấn khởi ngồi dậy thì Diệp Tuân mở cửa bế hai bé mèo vào phòng.
Trong nhà vẫn còn phòng trống có thể ngủ, nhưng Đào Gia Vũ không đi, y nằm trên sofa lầm bà lầm bầm tới rạng sáng, mặt giả vờ đáng thương, thật ra trong tay đang cầm máy chụp ảnh Diệp Tuân để quên trên bàn trà xem ảnh chụp. Ảnh chụp ở nhà của Diệp Tuân toàn là anh tự chụp, tay bấm điều khiển từ xa là xong, trong đó còn có một số bức mà người khác chưa từng thấy.
Những người xinh đẹp thường không bài xích việc chụp ảnh, Diệp Tuân cũng vậy.
Tiếng lầm bầm trong miệng Đào Gia Vũ càng ngày càng nhỏ, bởi vì y thấy tấm ảnh Diệp Tuân mặc áo sơ mi trắng hở chân, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, đôi chân dài như ẩn như hiện sau vạt áo, rất xứng với gương mặt xinh đẹp. Y tưởng tượng đến đôi mắt chất chứa ham muốn nóng bỏng của anh.
Đào Gia Vũ giơ tay che đũng quần, mặt đen như đít nồi, con mẹ nó thành thật quá thể.
Danh sách chương