Nói thật, Mạnh Thiên Bình cũng không biết chuyện gì
đang xảy ra, theo lý mà nói sau khi cô cầm 100 vạn của Dịch Tử Xá thì phải hết
sức học tập sắm vai mình cần sắm, sau đó giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn
mới đúng, kết quả cô đang làm cái gì? Buổi đầu tiên đến nhà anh ta thì ngủ quên trời đất,
ngủ thẳng đến giữa trưa luôn, coi như có nguyên nhân chính đáng là vì cô chưa
ngủ đủ đi. Nhưng chiều hôm sau ăn đại tiệc anh ta thết không phải trả tiền, còn
mua cả đống quần áo mấy trăm vạn, buổi chiều anh ta phải về công ty tăng ca nên
cô cứ nhàn nhã ở nhà ngủ tiếp, ngủ đến nỗi làm cách nào từ sofa phòng khách về
giường ngủ cũng không biết, đúng là quá sức bê bối.
Ngày thứ ba, khi cô còn nằm trên giường anh đã đi Cao Hùng công tác, đi suốt 2 ngày 2 đêm.
♥
Nháy mắt, giao dịch của bọn họ đã tiến vào ngày thứ 5, ngoại trừ được lợi thì cô chưa phải trả giá gì, bất ngờ còn ở phía sau, như hiện tại cô đã nhận được 1 bức thư thông báo của ngân hàng, bên trong là thẻ Visa Card có tên mình.
Hóa ra lúc đó cô không nghe lầm, anh ta nói thật.
Tôi sẽ làm 1 thẻ cho cô.
Nhưng sao có thể? Cô đến đây để làm gì? Trong đầu anh ta đang nghĩ gì?
Cô càng nghĩ càng rối, muốn lập tức gọi điện ngay cho Dịch Tử Xá, nhưng lo lắng quấy rầy công việc của anh, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, nhịn tới buổi tối sau khi anh đã tan tầm về nhà.
♥
Buổi tối, khi tiếng nhạc mở cửa điện tử vang lên trong phòng khách, Mạnh Thiên Bình ở bếp cực kỳ vui vẻ. Tuy nói ở bếp, nhưng kiến trúc mở của căn phòng thuận tiện cho cô chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Dịch Tử Xá đẩy cửa vào.
“Anh về rồi”. Cô gọi.
Buổi tối tan tầm về nhà, đẩy cửa là đèn trong phòng sáng lên, còn có người chào đón anh vào, Dịch Tử Xá có cảm giác nói không nên lời, hơn nữa người mặc tạp dề trong bếp kia không biết đang làm gì mà mặt mũi tóc tai hỗn loạn lên.
“Cô đang làm gì đó?”. Đóng cửa lại, anh để cặp tài liệu lên bàn, sau đó đi về phía cô. Anh nhìn thấy hình như trên tóc cô có dính thức ăn.
“Gói sủi cảo”.
“Gói sủi cảo?”. Anh trợn mắt, giống như không hiểu 3 chữ này nghĩa là gì.
“Đúng rồi. Anh ăn tối chưa? Đói bụng rồi hay chưa đói, muốn tôi hấp ít sủi cảo cho anh ăn trước không?”. Cô hỏi.
Đến gần cô, Dịch Tử Xá mới nhìn thấy toàn bộ quầy bar đang chi chít sủi cảo đã gói xong đẹp đẽ, số lượng ít nhất phải trăm cái, trong khi cô – hai tay dính đầy bột mì vẫn đang bận rộn tiếp tục gói.
Phòng bếp lộn xộn, quầy bar không khá hơn, ngay cả cô cũng có chút lấm lem, nhưng tuyệt không khiến người ta ghét, mà cảm giác rất ấm áp, thân thiết, muốn được tham gia cùng cô.
Đột nhiên, anh bỗng hiểu ra cảm giác nói không nên lời vừa nãy là gì, đó là cảm giác gia đình, gia đình ấm áp, gia đình đầm ấm, từ năm 11 tuổi đi du học đến nay anh đã quen sống một mình, chưa từng nhớ được cảm giác có 1 gia đình là thế nào.
Còn cô……
“Sao, muốn ăn sủi cảo không?”. Vì anh không trả lời nên cô hỏi lại lần nữa.
Anh vẫn không lên tiếng, tiến đến gỡ bắp cải dính trên tóc cô xuống, cô không hề phòng vệ, ngạc nhiên tròn mắt.
“Bắp cải”. Anh đưa tới trước mặt cô miếng bắp cải, trả lời nghi vấn trong đáy mắt cô.
“À”. Cô hiểu ra, cười với anh.
“Sao tự nhiên lại gói sủi cảo?”. Anh tò mò hỏi.
Mạnh Thiên Bình đầu tiên hơi run lên, sau đó nhăn mặt.
“Để dời đi lực chú ý”. Cô nói.
Anh không đề cập tới, suýt chút nữa cô đã quên chuyện này. “Anh rốt cuộc đang nghĩ gì?”.
“Ý gì?”. Anh khó hiểu nhướng mày.
“Thẻ tín dụng. Anh làm thẻ tín dụng cho tôi làm gì?”.
“Cô nhận được thẻ rồi à?”.
Cô gật đầu.
“Rất tốt. Hiệu suất làm việc của bọn họ quả nhiên rất tốt, trong vòng 3 ngày đã đưa thẻ tới, tôi phải gọi điện khen ngợi chất lượng phục vụ mới được”. Dịch Tử Xá khẽ nhếch miệng, gật đầu hài lòng.
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi”. Mạnh Thiên Bình nhịn không được mặt nhăn nhúm lại, đồng thời nhét phần nhân cuối cùng vào trong vỏ bánh.
“Còn dư bột bánh biết làm gì bây giờ?”. Anh chú ý tới phần bột ước chừng 2cm còn dư trong tô.
“Nấu ăn chứ làm sao”.
“Nấu thế nào?”. Vẻ mặt anh kinh ngạc khó hiểu.
“Cắt nhỏ ra thành từng viên là được, còn nữa, anh đừng đánh trống lảng, nhanh trả lời tôi, anh rốt cuộc nghĩ gì hay tính gì mà lại làm thẻ tín dụng cho tôi?”.
“Không phải cô nói muốn vét sạch thẻ của tôi à? Tôi làm để cô vét chứ gì nữa”. Anh nhếch miệng, cười như không cười, nhìn cô.
Mạnh Thiên Bình không biết đỡ sao.
“Tôi muốn ăn 20 cái, cô ăn 10 cái”. Anh đột ngột nói 1 câu kì lạ.
Cái gì ‘cô ăn 10 cái’?
“Tôi đâu có nói tôi đói bụng muốn ăn”. Cô nhịn không được lên tiếng.
“Cô ăn dùm tôi”. Anh bá đạo tuyên bố, tiếp theo bỏ lại một câu “Tôi đi tắm cái đã” rồi xoay người đi vào phòng.
Mạnh Thiên Bình hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không hiểu anh ta là con người thế nào : Bá đạo? Cuồng ngạo? Đáng đánh đòn? Hay kì quặc?
Tóm lại, dù sao – cô lại hít thêm hơi nữa – anh ta là ông chủ, cô cứ nghe lệnh làm theo là được.
Cô lấy nồi hấp sủi cảo, tranh thủ thời gian chờ bánh chín dọn dẹp phòng bếp, lau sạch quầy bar. Chờ dọn dẹp xong, sủi cảo cũng đã chín, cô bưng dĩa bánh để lên bàn, trong chốc lát Dịch Tử Xá cũng ra khỏi phòng như đã tính trước thời gian.
Đầu anh ướt nhẹp chưa sấy, trên người mặc T-shirt trắng và quần đùi đen, thoạt nhìn anh trẻ ra vài tuổi, nhưng cái cách lớn giọng đáng đánh đòn vẫn chưa thay đổi được. “Dừng mấy thứ đó lại, lại đây ăn với tôi cái đã”.
“Tay tôi đang ướt”. Cô bất đắc dĩ nói. Để cô đi rửa xong thì đã làm sao?!
“Tay ướt lau đi là được, lại đây nhanh lên”.
Cô nhíu mày, hơi do dự nhìn chén bát đang rửa dở dang, không nghĩ anh chẳng chút kiên nhẫn đi một mạch lại gần, trực tiếp kéo tay cô tới vòi nước rửa, rồi rút khăn giấy lau khô tay cả hai, nắm tay cô đi vào bàn ăn ấn cô ngồi xuống ghế.
Động tác của anh nhanh gọn liền mạch lưu loát, làm cô không kịp phản ứng.
“Nhìn rất ngon, nhanh ăn đi”. Anh ngồi xuống đối diện cô, nhếch miệng nói, sau đó vùi đầu vào ăn, ngay cả liếc mắt cũng không rảnh nhìn cô.
Nhìn anh, Mạnh Thiên Bình thật sự chỉ có 4 chữ “không thể đỡ nổi” để hình dung cảm thụ của cô lúc này.
Anh cứ bắt buộc phải kéo cô tới ngồi đây làm chi? Nói muốn cô ăn dùm, kết quả một mình ăn sạch, thật sự không hiểu nổi.
m thầm than thở, cô cầm lấy chén đũa học anh im lặng ăn sủi cảo.
“No quá”. Giải quyết xong 20 cái sủi cảo, Dịch Tử Xá thỏa mãn dựa lưng vào ghế nói.
Mạnh Thiên Bình kinh ngạc nhìn về phía anh, cô còn chưa ăn xong 5 cái mà anh ta đã dứt xong 20 cái, anh ta đói như quỷ đầu thai à, sao ăn nhanh dữ vậy?
“Nhìn tôi làm gì, đừng mong tôi ăn dùm cô, sào trúc”.
“Sào trúc?”. Cô trợn mắt.
“Ha ha….”. Biểu tình của cô làm Dịch Tử Xá nhịn không được bật cười, cảm giác mệt nhọc mất hết.
Hai ngày không gặp, bộ dáng của cô so với trí nhớ của anh hấp dẫn hơn nhiều, thuận mắt, còn có cảm giác nhớ nhung bất ngờ.
Anh không xác định được cảm giác này có liên quan đến không khí ấm áp quấn quanh mình không, nhưng cho dù có liên quan, không khí này cũng vì cô mà có, căn nhà này anh đã ở hơn ba năm nhưng chưa biết ngoại trừ xa hoa, rộng rãi, thoải mái, nó cũng có thể trở nên ấm áp.
Đây chẳng lẽ giống như lời mẹ thường càm ràm bên tai anh, trong nhà phải có nữ chủ nhân mới ra căn nhà?
Lẽ ra mẹ phải nói rõ một chút, phải nói trong nhà nếu không có một nữ chủ nhân “đúng nghĩa” thì thật sự kém hơn nhiều.
Quan trọng hẳn là hai chữ “đúng nghĩa”, vì anh không phải chưa từng đưa phụ nữ về nhà để cô ta tạm thời làm nữ chủ nhân, nhưng cảm giác cũng chẳng tốt hơn ở một mình là mấy, tới tận bây giờ, chỉ có cô là khiến nó đổi khác.
Nhìn cô gái muốn nói lại thôi, nhíu mày trừng mình trước mặt, tâm tình của anh đột nhiên trở nên vô cùng tốt, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.
“Ăn nhanh đi, ăn xong tôi pha cafe cho cô uống”. Anh nói với cô. Ngoại trừ ba tên anh em trao đổi danh thiếp ra, anh chưa từng phục vụ bất kỳ ai, chưa từng chủ động pha cafe cho người khác uống.
“Giờ sắp 10 giờ rồi còn uống cafe?”. Mạnh Thiên Bình nghe vậy, nhịn không được nhăn mặt.
“Cô uống cafe vào là mất ngủ hả?”.
Cô gật đầu. Tuy rằng ít có cơ hội uống cafe nhưng trước kia chỉ cần có người hảo tâm mời cô uống cafe thì tối đó nhất định cô sẽ mất ngủ tới tận hừng đông, lần nào cũng vậy.
“Là vậy à?”.
Anh mỉm cười, đứng dậy tới quầy bar pha cafe, sau khi cô ăn xong sủi cảo và dọn bàn xong thì anh đã pha cho mỗi người 1 ly cafe thơm nức mũi, đặt xuống bàn trà.
“Lại đây uống cafe”. Anh ngồi lên sofa, gọi.
Mạnh Thiên Bình trợn mắt cố nhịn, không nói gì bước lại gần, khi thấy anh lấy ra 2 cái ly cô đã biết anh không bỏ qua cho cô mà.
“Ngồi ở đây”. Thấy cô tới gần sofa, anh bỗng nhiên vỗ vỗ xuống vị trí cạnh mình.
Cô bước chậm lại, do dự một chút mới miễn cưỡng ngồi xuống cạnh anh.
“Làm gì đề phòng vậy, tôi đâu có ăn thịt người, huống hồ tôi vừa mới ăn no”. Anh chế nhạo nhìn cô, cười xấu xa.
“Yêu râu xanh cũng đâu có ăn thịt người”. Cô nhịn không được lầm bầm.
Anh ngạc nhiên, nhắm mắt lại, lập tức hiểu ra cười to, sau đó đột ngột ngừng.
“Em yêu”. Vẻ mặt anh nghiêm túc đứng đắn nhìn cô. “Nếu em đã phát hiện ra bí mật của anh, anh cũng chỉ có thể xơi em thật ngon thôi”. Nói xong, anh giơ tay hướng tới cổ cô –
“Á!”. Mạnh Thiên Bình bị dọa nhảy dựng khỏi ghế sofa, kinh hoàng thét chói tai.
“Ha ha ha….”. Dịch Tử Xá nhịn không được cười sặc sụa, cả người ngã xuống ghế sofa, không dậy nổi.
Buồn cười chết mất, yêu râu xanh? Cô đúng là hoang tưởng, oa ha ha ha….
Trừng mắt nhìn anh ta cười lăn lộn, Mạnh Thiên Bình chợt hiểu ra mình bị anh ta đùa giỡn, nhịn không được thẹn quá hóa nắm cái gối trên ghế đánh anh.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”. Cô đánh thật cật lực, vừa đánh vừa mắng.
Anh ta đúng là đáng ghét, dám dọa mình!
“Hắc hắc hắc, giỡn chút xíu mà, cô không cần phải mưu sát chồng nha?”. Anh vừa cười vừa đưa tay đỡ mấy cú đánh của cô, sao biết cô không hề có dấu hiệu dừng tay, anh đành đổi sách lược định đoạt cái gối trong tay cô.
Canh đúng lúc, kéo một cái, ai ngờ động tác của anh quá đột ngột, cô vẫn đang nắm chặt lấy cái gối, anh dùng sức, cô mất cân bằng ngã dúi xuống ghế, nháy mắt nằm đè lên anh, mặt dán trên môi anh.
Tình huống ngoài ý muốn bất thình lình, cả hai đều ngây dại.
Bọn họ tròn mắt nhìn đối phương, cảm giác quanh mình yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng tim mình đập, đập mạnh kịch liệt ‘bùm bụp’ từng tiếng.
Mạnh Thiên Bình đột nhiên bừng tỉnh, lập tức giãy giụa muốn đứng dậy khỏi người anh, sao biết càng giãy càng loạn, vừa mới chống tay, chân đã trượt ngã xuống người anh lại.
Anh la lên.
“A, xin lỗi, xin lỗi”. Cô vội vàng nói, tay chân luống cuống muốn đứng dậy lần 2, xui xẻo thế nào, tiếp tục bổ nhào vào người anh.
“Đừng động đậy nữa!”. Dịch Tử Xá rốt cuộc chịu không nổi quát lên.
Cô lập tức nín thinh, nghĩ đến anh ta không chịu nổi sự đểnh đoảng của cô – trên thực tế cô cũng sắp chịu không nổi muốn tự hét vào mặt mình, cho nên anh mới kêu cô đừng động đậy nữa, để anh đứng dậy mau hơn, nhưng giây tiếp theo anh lại ôm lấy mặt cô, sau đó…….
Hôn cô –
Dịch Tử Xá cố ý hôn cô.
Vừa rồi tắm rửa trong phòng anh vẫn đang băn khoăn có phải mình đã yêu 1 cái bàn giặt mất rồi hay không, nếu thật thì chẳng giống anh chút nào, nhưng nếu anh không thích thì sao khi vào cửa thấy cô liền cảm động, còn làm ra mấy cái hành động không tưởng tượng được?
Anh biết mình có tật xấu là mềm lòng, cho dù mới bắt đầu thì không biết, nhưng sau khi bị Nhâm Duẫn Dực và mấy tên khốn nạn kia cười nhạo thì anh đã hiểu.
Nhưng mềm lòng thì mềm lòng, vẫn có giới hạn nhất định, chưa bao giờ như bây giờ, buông lỏng tiền bạc chưa tính, anh còn đau lòng muốn mau dưỡng béo và nuông chiều cô ngốc này.
Thấy Mạnh Thiên Bình trong nhà, anh còn có cảm giác thỏa mãn không hiểu nổi. Thấy thân ảnh bận rộn của cô trong bếp, anh còn cảm động, cho dù cô dính bột và bắp cải khắp người, anh vẫn thấy cô rất đẹp, đẹp đến nỗi tim anh đập thình thịch.
Thương hại có làm tim người ta đập thình thịch không?
Thương hại có làm người ta thấy thỏa mãn không?
Còn nữa, thương hại có làm người ta thấy nhớ cô ấy không?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng qua hai, ba ngày qua, số lần anh nhớ cô đã làm anh kinh hãi.
Cho nên, vừa rồi một mình trong phòng, anh đã chuẩn bị trước “mượn đề tài nói chuyện của mình”, lợi dụng chuyện cô nhận lời phối hợp diễn giả làm thật với anh để xác định cảm tình của mình với cô.
Vốn anh tính tiến hành chậm rãi, trước nói chuyện phiếm, sau đó mới từ từ vào vấn đề chính, không ngờ cản không được kế hoạch biến hóa, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, chết tiệt, cô còn ma sát cọ cọ không ngừng trên người anh, tuy rằng không phải cố ý nhưng cũng đủ bức điên một người đàn ông khỏe mạnh như anh.
Mặc kệ, hôn trước nói sau, tuy rằng có thể sẽ làm cô sợ, nhưng đỡ hơn so với việc cô cứ cọ đi cọ lại trên người anh, rồi bị anh dùng ‘cách xấu hổ khác’ dọa?
Phải biết rằng, muốn khống chế phản ứng tự nhiên của cơ thể là rất khó.
Môi cô thật mềm mại, hoàn toàn bất đồng với thân thể cứng đờ như khúc gỗ của cô, vừa mềm vừa ấm, làm cho người ta lướt qua rồi thì không dừng được, chẳng qua hai mắt cô sợ hãi trố to hơi khó chịu.
“Nhắm mắt lại”. Anh ra lệnh.
Cô vẫn mở mắt không buồn nhúc nhích, rất giống tiểu bạch thỏ hoảng sợ, càng làm đại sói hoang là anh thêm thú tính lồng lên.
“Nhanh lên!”. Anh quát, cô sợ quá lập tức nhắm mắt, y hệt tiểu ngu ngốc.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cô ngốc không nhớ mình hoàn toàn có thể giơ chân đá anh, tát anh 1 cái hoặc thét lên ra lệnh anh phải buông cô ra, nhưng trong giờ phút này, anh hy vọng cô đừng nhớ ra.
Dịch Tử Xá nhắm mắt lại, tinh tế nhấm nháp hương vị của cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, anh vốn tưởng chỉ nhấm nháp một chút hương vị của cô thôi, tiện thể làm rõ cảm giác của mình với cô, không nghĩ tới hương vị của cô lại quá sức tuyệt vời, thêm biểu hiệu đờ đẫn của cô, kích thích cá tính đàn ông tự đại quyết không chịu thua trong anh.
Cô không hề sợ anh, càng không hề mê say nụ hôn của anh.
Anh muốn cô cũng giống anh, thích nụ hôn của bọn họ.
Nhấp nháp hưởng thụ trong nháy mắt biến thành nhu tình câu dẫn và lôi cuốn, anh dùng đầu lưỡi khẽ liếm lên cánh môi của cô, vẽ lên hình môi cô, chậm rãi, chậm rãi, thẳng đến khi cô không tự chủ được dần dần đáp lại.
Anh không thể ngăn được phản ứng run rẩy, than nhẹ, phản ứng đó không hề làm anh sợ, nhưng làm cô sợ.
Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên mở to mắt, cả hai bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt ngoại trừ có hoang mang, nếu anh đoán không lầm còn có thần sắc động tình, con người cô luôn bí ẩn và tràn đầy mê hoặc.
Nhìn cô không chuyển mắt, chỉ thấy ánh mắt cô dần trở nên mông lung, rồi vô lực nhắm nghiền. Cô cúi đầu rên rỉ ra tiếng, thanh âm tuyệt vời dễ nghe, làm cho anh hoàn toàn không thể khống chế được càng thêm nồng cháy mà hôn môi cô cuồng nhiệt mạnh mẽ.
Tim đập mạnh hơn, hô hấp dồn dập, hơi thở hai người theo môi hôn quyện lại thành một, đan thành tấm lưới dục vọng, đưa cả hai gắt gao dán vào nhau, buộc chặt cùng một chỗ, không giãy được.
Dịch Tử Xá rời khỏi môi cô, hôn lên gáy cô, cảm giác da thịt cô mềm mại trơn nhẵn và rung động từ mạch máu run rẩy.
Quần áo trên người cô bị anh liếm, hôn, đùa bỡn, từng cái từng cái bị cởi ra, rút khỏi.
Cô có cảm giác mình sắp không thở được nữa, muốn đẩy anh ra nhưng lại muốn ôm chặt lấy anh hơn, muốn nói anh dừng nhưng cũng không muốn, thậm chí hy vọng anh tiến tới mạnh hơn. Cô biết chính mình thật mâu thuẫn, nhưng không biết làm sao cho phải……
Thân thể áp thân thể, tâm hòa tâm.
Hô hấp giao hòa, tim đập tương ứng.
Bốn phía một mảnh trầm tĩnh.
.
.
.
Đầu óc Mạnh Thiên Bình trống rỗng, không xác định được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì – không, không phải không xác định, mà là không thể tin được, không thể tin, vừa rồi giữa bọn họ đã phát sinh ‘chuyện ấy’.
Cô và anh…… Bọn họ…….. Bọn họ thế nhưng……..
“Em có khỏe không?”. Dịch Tử Xá đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khàn khàn hỏi.
Cô hoàn toàn không biết nên nói gì, cũng không biết mình nên trả lời hay không nên, chỉ có dùng vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng và hoang mang nhìn anh.
“Thực xin lỗi”. Anh giải thích.
Cô bỗng nhiên cứng đờ người.
“Không nên suy nghĩ bậy bạ, tiếng xin lỗi này là vì vừa rồi đã làm em đau”. Thấy cô đờ ra, Dịch Tử Xá lập tức nhíu mày nói. Lát sau, anh nhịn không được lại quan tâm hỏi. “Có khỏe không? Rất đau sao?”.
Cô đỏ mặt, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống luôn, dời mắt đi nơi khác tìm quần áo của mình. Quần áo của cô la liệt dưới đất, xen lẫn với quần áo anh, quấn lấy nhau, giống như bọn họ vừa rồi.
“Anh…. Có thể để em đứng dậy được không?”. Cô thấp giọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ rút lui khỏi người cô, sau đó trong nháy mắt đã chặn ngang bế bổng cô lên.
“Á!”. Mạnh Thiên Bình sợ hãi la lên, bối rối vội vàng ôm lấy cổ anh, ngừa chính mình té xuống. “Anh đang làm gì?”. Hoảng hốt làm giọng cô có chút chói tai.
“Mang em đi tắm rửa”. Anh thoải mái ôm lấy cô đi về hướng phòng anh.
“Em tự về phòng tắm được, anh nhanh thả em xuống”. Ý định của anh làm cô sợ tới mức trợn tròn 2 mắt, giãy giụa cả kinh kêu lên.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, dễ dàng bế cô vào căn phòng vốn không khóa cửa của mình, sau đó đưa cô vào phòng tắm. Anh đặt cô ngồi xuống bồn tắm massage, mở nước ấm, sau đó vòng tay ôm cô, kéo vòi sen giúp cô tắm rửa.
Thân thể dần dần thả lỏng, mỏi mệt và cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Mạnh Thiên Bình bất tri bất giác dựa vào người anh không ngăn được hai mắt díp lại.
Quá buồn ngủ, cô chỉ nhớ rõ hình như mình bị người ta ôm lấy, sau đó chẳng biết gì nữa.
Ngày thứ ba, khi cô còn nằm trên giường anh đã đi Cao Hùng công tác, đi suốt 2 ngày 2 đêm.
♥
Nháy mắt, giao dịch của bọn họ đã tiến vào ngày thứ 5, ngoại trừ được lợi thì cô chưa phải trả giá gì, bất ngờ còn ở phía sau, như hiện tại cô đã nhận được 1 bức thư thông báo của ngân hàng, bên trong là thẻ Visa Card có tên mình.
Hóa ra lúc đó cô không nghe lầm, anh ta nói thật.
Tôi sẽ làm 1 thẻ cho cô.
Nhưng sao có thể? Cô đến đây để làm gì? Trong đầu anh ta đang nghĩ gì?
Cô càng nghĩ càng rối, muốn lập tức gọi điện ngay cho Dịch Tử Xá, nhưng lo lắng quấy rầy công việc của anh, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, nhịn tới buổi tối sau khi anh đã tan tầm về nhà.
♥
Buổi tối, khi tiếng nhạc mở cửa điện tử vang lên trong phòng khách, Mạnh Thiên Bình ở bếp cực kỳ vui vẻ. Tuy nói ở bếp, nhưng kiến trúc mở của căn phòng thuận tiện cho cô chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Dịch Tử Xá đẩy cửa vào.
“Anh về rồi”. Cô gọi.
Buổi tối tan tầm về nhà, đẩy cửa là đèn trong phòng sáng lên, còn có người chào đón anh vào, Dịch Tử Xá có cảm giác nói không nên lời, hơn nữa người mặc tạp dề trong bếp kia không biết đang làm gì mà mặt mũi tóc tai hỗn loạn lên.
“Cô đang làm gì đó?”. Đóng cửa lại, anh để cặp tài liệu lên bàn, sau đó đi về phía cô. Anh nhìn thấy hình như trên tóc cô có dính thức ăn.
“Gói sủi cảo”.
“Gói sủi cảo?”. Anh trợn mắt, giống như không hiểu 3 chữ này nghĩa là gì.
“Đúng rồi. Anh ăn tối chưa? Đói bụng rồi hay chưa đói, muốn tôi hấp ít sủi cảo cho anh ăn trước không?”. Cô hỏi.
Đến gần cô, Dịch Tử Xá mới nhìn thấy toàn bộ quầy bar đang chi chít sủi cảo đã gói xong đẹp đẽ, số lượng ít nhất phải trăm cái, trong khi cô – hai tay dính đầy bột mì vẫn đang bận rộn tiếp tục gói.
Phòng bếp lộn xộn, quầy bar không khá hơn, ngay cả cô cũng có chút lấm lem, nhưng tuyệt không khiến người ta ghét, mà cảm giác rất ấm áp, thân thiết, muốn được tham gia cùng cô.
Đột nhiên, anh bỗng hiểu ra cảm giác nói không nên lời vừa nãy là gì, đó là cảm giác gia đình, gia đình ấm áp, gia đình đầm ấm, từ năm 11 tuổi đi du học đến nay anh đã quen sống một mình, chưa từng nhớ được cảm giác có 1 gia đình là thế nào.
Còn cô……
“Sao, muốn ăn sủi cảo không?”. Vì anh không trả lời nên cô hỏi lại lần nữa.
Anh vẫn không lên tiếng, tiến đến gỡ bắp cải dính trên tóc cô xuống, cô không hề phòng vệ, ngạc nhiên tròn mắt.
“Bắp cải”. Anh đưa tới trước mặt cô miếng bắp cải, trả lời nghi vấn trong đáy mắt cô.
“À”. Cô hiểu ra, cười với anh.
“Sao tự nhiên lại gói sủi cảo?”. Anh tò mò hỏi.
Mạnh Thiên Bình đầu tiên hơi run lên, sau đó nhăn mặt.
“Để dời đi lực chú ý”. Cô nói.
Anh không đề cập tới, suýt chút nữa cô đã quên chuyện này. “Anh rốt cuộc đang nghĩ gì?”.
“Ý gì?”. Anh khó hiểu nhướng mày.
“Thẻ tín dụng. Anh làm thẻ tín dụng cho tôi làm gì?”.
“Cô nhận được thẻ rồi à?”.
Cô gật đầu.
“Rất tốt. Hiệu suất làm việc của bọn họ quả nhiên rất tốt, trong vòng 3 ngày đã đưa thẻ tới, tôi phải gọi điện khen ngợi chất lượng phục vụ mới được”. Dịch Tử Xá khẽ nhếch miệng, gật đầu hài lòng.
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi”. Mạnh Thiên Bình nhịn không được mặt nhăn nhúm lại, đồng thời nhét phần nhân cuối cùng vào trong vỏ bánh.
“Còn dư bột bánh biết làm gì bây giờ?”. Anh chú ý tới phần bột ước chừng 2cm còn dư trong tô.
“Nấu ăn chứ làm sao”.
“Nấu thế nào?”. Vẻ mặt anh kinh ngạc khó hiểu.
“Cắt nhỏ ra thành từng viên là được, còn nữa, anh đừng đánh trống lảng, nhanh trả lời tôi, anh rốt cuộc nghĩ gì hay tính gì mà lại làm thẻ tín dụng cho tôi?”.
“Không phải cô nói muốn vét sạch thẻ của tôi à? Tôi làm để cô vét chứ gì nữa”. Anh nhếch miệng, cười như không cười, nhìn cô.
Mạnh Thiên Bình không biết đỡ sao.
“Tôi muốn ăn 20 cái, cô ăn 10 cái”. Anh đột ngột nói 1 câu kì lạ.
Cái gì ‘cô ăn 10 cái’?
“Tôi đâu có nói tôi đói bụng muốn ăn”. Cô nhịn không được lên tiếng.
“Cô ăn dùm tôi”. Anh bá đạo tuyên bố, tiếp theo bỏ lại một câu “Tôi đi tắm cái đã” rồi xoay người đi vào phòng.
Mạnh Thiên Bình hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không hiểu anh ta là con người thế nào : Bá đạo? Cuồng ngạo? Đáng đánh đòn? Hay kì quặc?
Tóm lại, dù sao – cô lại hít thêm hơi nữa – anh ta là ông chủ, cô cứ nghe lệnh làm theo là được.
Cô lấy nồi hấp sủi cảo, tranh thủ thời gian chờ bánh chín dọn dẹp phòng bếp, lau sạch quầy bar. Chờ dọn dẹp xong, sủi cảo cũng đã chín, cô bưng dĩa bánh để lên bàn, trong chốc lát Dịch Tử Xá cũng ra khỏi phòng như đã tính trước thời gian.
Đầu anh ướt nhẹp chưa sấy, trên người mặc T-shirt trắng và quần đùi đen, thoạt nhìn anh trẻ ra vài tuổi, nhưng cái cách lớn giọng đáng đánh đòn vẫn chưa thay đổi được. “Dừng mấy thứ đó lại, lại đây ăn với tôi cái đã”.
“Tay tôi đang ướt”. Cô bất đắc dĩ nói. Để cô đi rửa xong thì đã làm sao?!
“Tay ướt lau đi là được, lại đây nhanh lên”.
Cô nhíu mày, hơi do dự nhìn chén bát đang rửa dở dang, không nghĩ anh chẳng chút kiên nhẫn đi một mạch lại gần, trực tiếp kéo tay cô tới vòi nước rửa, rồi rút khăn giấy lau khô tay cả hai, nắm tay cô đi vào bàn ăn ấn cô ngồi xuống ghế.
Động tác của anh nhanh gọn liền mạch lưu loát, làm cô không kịp phản ứng.
“Nhìn rất ngon, nhanh ăn đi”. Anh ngồi xuống đối diện cô, nhếch miệng nói, sau đó vùi đầu vào ăn, ngay cả liếc mắt cũng không rảnh nhìn cô.
Nhìn anh, Mạnh Thiên Bình thật sự chỉ có 4 chữ “không thể đỡ nổi” để hình dung cảm thụ của cô lúc này.
Anh cứ bắt buộc phải kéo cô tới ngồi đây làm chi? Nói muốn cô ăn dùm, kết quả một mình ăn sạch, thật sự không hiểu nổi.
m thầm than thở, cô cầm lấy chén đũa học anh im lặng ăn sủi cảo.
“No quá”. Giải quyết xong 20 cái sủi cảo, Dịch Tử Xá thỏa mãn dựa lưng vào ghế nói.
Mạnh Thiên Bình kinh ngạc nhìn về phía anh, cô còn chưa ăn xong 5 cái mà anh ta đã dứt xong 20 cái, anh ta đói như quỷ đầu thai à, sao ăn nhanh dữ vậy?
“Nhìn tôi làm gì, đừng mong tôi ăn dùm cô, sào trúc”.
“Sào trúc?”. Cô trợn mắt.
“Ha ha….”. Biểu tình của cô làm Dịch Tử Xá nhịn không được bật cười, cảm giác mệt nhọc mất hết.
Hai ngày không gặp, bộ dáng của cô so với trí nhớ của anh hấp dẫn hơn nhiều, thuận mắt, còn có cảm giác nhớ nhung bất ngờ.
Anh không xác định được cảm giác này có liên quan đến không khí ấm áp quấn quanh mình không, nhưng cho dù có liên quan, không khí này cũng vì cô mà có, căn nhà này anh đã ở hơn ba năm nhưng chưa biết ngoại trừ xa hoa, rộng rãi, thoải mái, nó cũng có thể trở nên ấm áp.
Đây chẳng lẽ giống như lời mẹ thường càm ràm bên tai anh, trong nhà phải có nữ chủ nhân mới ra căn nhà?
Lẽ ra mẹ phải nói rõ một chút, phải nói trong nhà nếu không có một nữ chủ nhân “đúng nghĩa” thì thật sự kém hơn nhiều.
Quan trọng hẳn là hai chữ “đúng nghĩa”, vì anh không phải chưa từng đưa phụ nữ về nhà để cô ta tạm thời làm nữ chủ nhân, nhưng cảm giác cũng chẳng tốt hơn ở một mình là mấy, tới tận bây giờ, chỉ có cô là khiến nó đổi khác.
Nhìn cô gái muốn nói lại thôi, nhíu mày trừng mình trước mặt, tâm tình của anh đột nhiên trở nên vô cùng tốt, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.
“Ăn nhanh đi, ăn xong tôi pha cafe cho cô uống”. Anh nói với cô. Ngoại trừ ba tên anh em trao đổi danh thiếp ra, anh chưa từng phục vụ bất kỳ ai, chưa từng chủ động pha cafe cho người khác uống.
“Giờ sắp 10 giờ rồi còn uống cafe?”. Mạnh Thiên Bình nghe vậy, nhịn không được nhăn mặt.
“Cô uống cafe vào là mất ngủ hả?”.
Cô gật đầu. Tuy rằng ít có cơ hội uống cafe nhưng trước kia chỉ cần có người hảo tâm mời cô uống cafe thì tối đó nhất định cô sẽ mất ngủ tới tận hừng đông, lần nào cũng vậy.
“Là vậy à?”.
Anh mỉm cười, đứng dậy tới quầy bar pha cafe, sau khi cô ăn xong sủi cảo và dọn bàn xong thì anh đã pha cho mỗi người 1 ly cafe thơm nức mũi, đặt xuống bàn trà.
“Lại đây uống cafe”. Anh ngồi lên sofa, gọi.
Mạnh Thiên Bình trợn mắt cố nhịn, không nói gì bước lại gần, khi thấy anh lấy ra 2 cái ly cô đã biết anh không bỏ qua cho cô mà.
“Ngồi ở đây”. Thấy cô tới gần sofa, anh bỗng nhiên vỗ vỗ xuống vị trí cạnh mình.
Cô bước chậm lại, do dự một chút mới miễn cưỡng ngồi xuống cạnh anh.
“Làm gì đề phòng vậy, tôi đâu có ăn thịt người, huống hồ tôi vừa mới ăn no”. Anh chế nhạo nhìn cô, cười xấu xa.
“Yêu râu xanh cũng đâu có ăn thịt người”. Cô nhịn không được lầm bầm.
Anh ngạc nhiên, nhắm mắt lại, lập tức hiểu ra cười to, sau đó đột ngột ngừng.
“Em yêu”. Vẻ mặt anh nghiêm túc đứng đắn nhìn cô. “Nếu em đã phát hiện ra bí mật của anh, anh cũng chỉ có thể xơi em thật ngon thôi”. Nói xong, anh giơ tay hướng tới cổ cô –
“Á!”. Mạnh Thiên Bình bị dọa nhảy dựng khỏi ghế sofa, kinh hoàng thét chói tai.
“Ha ha ha….”. Dịch Tử Xá nhịn không được cười sặc sụa, cả người ngã xuống ghế sofa, không dậy nổi.
Buồn cười chết mất, yêu râu xanh? Cô đúng là hoang tưởng, oa ha ha ha….
Trừng mắt nhìn anh ta cười lăn lộn, Mạnh Thiên Bình chợt hiểu ra mình bị anh ta đùa giỡn, nhịn không được thẹn quá hóa nắm cái gối trên ghế đánh anh.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”. Cô đánh thật cật lực, vừa đánh vừa mắng.
Anh ta đúng là đáng ghét, dám dọa mình!
“Hắc hắc hắc, giỡn chút xíu mà, cô không cần phải mưu sát chồng nha?”. Anh vừa cười vừa đưa tay đỡ mấy cú đánh của cô, sao biết cô không hề có dấu hiệu dừng tay, anh đành đổi sách lược định đoạt cái gối trong tay cô.
Canh đúng lúc, kéo một cái, ai ngờ động tác của anh quá đột ngột, cô vẫn đang nắm chặt lấy cái gối, anh dùng sức, cô mất cân bằng ngã dúi xuống ghế, nháy mắt nằm đè lên anh, mặt dán trên môi anh.
Tình huống ngoài ý muốn bất thình lình, cả hai đều ngây dại.
Bọn họ tròn mắt nhìn đối phương, cảm giác quanh mình yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng tim mình đập, đập mạnh kịch liệt ‘bùm bụp’ từng tiếng.
Mạnh Thiên Bình đột nhiên bừng tỉnh, lập tức giãy giụa muốn đứng dậy khỏi người anh, sao biết càng giãy càng loạn, vừa mới chống tay, chân đã trượt ngã xuống người anh lại.
Anh la lên.
“A, xin lỗi, xin lỗi”. Cô vội vàng nói, tay chân luống cuống muốn đứng dậy lần 2, xui xẻo thế nào, tiếp tục bổ nhào vào người anh.
“Đừng động đậy nữa!”. Dịch Tử Xá rốt cuộc chịu không nổi quát lên.
Cô lập tức nín thinh, nghĩ đến anh ta không chịu nổi sự đểnh đoảng của cô – trên thực tế cô cũng sắp chịu không nổi muốn tự hét vào mặt mình, cho nên anh mới kêu cô đừng động đậy nữa, để anh đứng dậy mau hơn, nhưng giây tiếp theo anh lại ôm lấy mặt cô, sau đó…….
Hôn cô –
Dịch Tử Xá cố ý hôn cô.
Vừa rồi tắm rửa trong phòng anh vẫn đang băn khoăn có phải mình đã yêu 1 cái bàn giặt mất rồi hay không, nếu thật thì chẳng giống anh chút nào, nhưng nếu anh không thích thì sao khi vào cửa thấy cô liền cảm động, còn làm ra mấy cái hành động không tưởng tượng được?
Anh biết mình có tật xấu là mềm lòng, cho dù mới bắt đầu thì không biết, nhưng sau khi bị Nhâm Duẫn Dực và mấy tên khốn nạn kia cười nhạo thì anh đã hiểu.
Nhưng mềm lòng thì mềm lòng, vẫn có giới hạn nhất định, chưa bao giờ như bây giờ, buông lỏng tiền bạc chưa tính, anh còn đau lòng muốn mau dưỡng béo và nuông chiều cô ngốc này.
Thấy Mạnh Thiên Bình trong nhà, anh còn có cảm giác thỏa mãn không hiểu nổi. Thấy thân ảnh bận rộn của cô trong bếp, anh còn cảm động, cho dù cô dính bột và bắp cải khắp người, anh vẫn thấy cô rất đẹp, đẹp đến nỗi tim anh đập thình thịch.
Thương hại có làm tim người ta đập thình thịch không?
Thương hại có làm người ta thấy thỏa mãn không?
Còn nữa, thương hại có làm người ta thấy nhớ cô ấy không?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng qua hai, ba ngày qua, số lần anh nhớ cô đã làm anh kinh hãi.
Cho nên, vừa rồi một mình trong phòng, anh đã chuẩn bị trước “mượn đề tài nói chuyện của mình”, lợi dụng chuyện cô nhận lời phối hợp diễn giả làm thật với anh để xác định cảm tình của mình với cô.
Vốn anh tính tiến hành chậm rãi, trước nói chuyện phiếm, sau đó mới từ từ vào vấn đề chính, không ngờ cản không được kế hoạch biến hóa, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, chết tiệt, cô còn ma sát cọ cọ không ngừng trên người anh, tuy rằng không phải cố ý nhưng cũng đủ bức điên một người đàn ông khỏe mạnh như anh.
Mặc kệ, hôn trước nói sau, tuy rằng có thể sẽ làm cô sợ, nhưng đỡ hơn so với việc cô cứ cọ đi cọ lại trên người anh, rồi bị anh dùng ‘cách xấu hổ khác’ dọa?
Phải biết rằng, muốn khống chế phản ứng tự nhiên của cơ thể là rất khó.
Môi cô thật mềm mại, hoàn toàn bất đồng với thân thể cứng đờ như khúc gỗ của cô, vừa mềm vừa ấm, làm cho người ta lướt qua rồi thì không dừng được, chẳng qua hai mắt cô sợ hãi trố to hơi khó chịu.
“Nhắm mắt lại”. Anh ra lệnh.
Cô vẫn mở mắt không buồn nhúc nhích, rất giống tiểu bạch thỏ hoảng sợ, càng làm đại sói hoang là anh thêm thú tính lồng lên.
“Nhanh lên!”. Anh quát, cô sợ quá lập tức nhắm mắt, y hệt tiểu ngu ngốc.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cô ngốc không nhớ mình hoàn toàn có thể giơ chân đá anh, tát anh 1 cái hoặc thét lên ra lệnh anh phải buông cô ra, nhưng trong giờ phút này, anh hy vọng cô đừng nhớ ra.
Dịch Tử Xá nhắm mắt lại, tinh tế nhấm nháp hương vị của cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, anh vốn tưởng chỉ nhấm nháp một chút hương vị của cô thôi, tiện thể làm rõ cảm giác của mình với cô, không nghĩ tới hương vị của cô lại quá sức tuyệt vời, thêm biểu hiệu đờ đẫn của cô, kích thích cá tính đàn ông tự đại quyết không chịu thua trong anh.
Cô không hề sợ anh, càng không hề mê say nụ hôn của anh.
Anh muốn cô cũng giống anh, thích nụ hôn của bọn họ.
Nhấp nháp hưởng thụ trong nháy mắt biến thành nhu tình câu dẫn và lôi cuốn, anh dùng đầu lưỡi khẽ liếm lên cánh môi của cô, vẽ lên hình môi cô, chậm rãi, chậm rãi, thẳng đến khi cô không tự chủ được dần dần đáp lại.
Anh không thể ngăn được phản ứng run rẩy, than nhẹ, phản ứng đó không hề làm anh sợ, nhưng làm cô sợ.
Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên mở to mắt, cả hai bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt ngoại trừ có hoang mang, nếu anh đoán không lầm còn có thần sắc động tình, con người cô luôn bí ẩn và tràn đầy mê hoặc.
Nhìn cô không chuyển mắt, chỉ thấy ánh mắt cô dần trở nên mông lung, rồi vô lực nhắm nghiền. Cô cúi đầu rên rỉ ra tiếng, thanh âm tuyệt vời dễ nghe, làm cho anh hoàn toàn không thể khống chế được càng thêm nồng cháy mà hôn môi cô cuồng nhiệt mạnh mẽ.
Tim đập mạnh hơn, hô hấp dồn dập, hơi thở hai người theo môi hôn quyện lại thành một, đan thành tấm lưới dục vọng, đưa cả hai gắt gao dán vào nhau, buộc chặt cùng một chỗ, không giãy được.
Dịch Tử Xá rời khỏi môi cô, hôn lên gáy cô, cảm giác da thịt cô mềm mại trơn nhẵn và rung động từ mạch máu run rẩy.
Quần áo trên người cô bị anh liếm, hôn, đùa bỡn, từng cái từng cái bị cởi ra, rút khỏi.
Cô có cảm giác mình sắp không thở được nữa, muốn đẩy anh ra nhưng lại muốn ôm chặt lấy anh hơn, muốn nói anh dừng nhưng cũng không muốn, thậm chí hy vọng anh tiến tới mạnh hơn. Cô biết chính mình thật mâu thuẫn, nhưng không biết làm sao cho phải……
Thân thể áp thân thể, tâm hòa tâm.
Hô hấp giao hòa, tim đập tương ứng.
Bốn phía một mảnh trầm tĩnh.
.
.
.
Đầu óc Mạnh Thiên Bình trống rỗng, không xác định được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì – không, không phải không xác định, mà là không thể tin được, không thể tin, vừa rồi giữa bọn họ đã phát sinh ‘chuyện ấy’.
Cô và anh…… Bọn họ…….. Bọn họ thế nhưng……..
“Em có khỏe không?”. Dịch Tử Xá đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khàn khàn hỏi.
Cô hoàn toàn không biết nên nói gì, cũng không biết mình nên trả lời hay không nên, chỉ có dùng vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng và hoang mang nhìn anh.
“Thực xin lỗi”. Anh giải thích.
Cô bỗng nhiên cứng đờ người.
“Không nên suy nghĩ bậy bạ, tiếng xin lỗi này là vì vừa rồi đã làm em đau”. Thấy cô đờ ra, Dịch Tử Xá lập tức nhíu mày nói. Lát sau, anh nhịn không được lại quan tâm hỏi. “Có khỏe không? Rất đau sao?”.
Cô đỏ mặt, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống luôn, dời mắt đi nơi khác tìm quần áo của mình. Quần áo của cô la liệt dưới đất, xen lẫn với quần áo anh, quấn lấy nhau, giống như bọn họ vừa rồi.
“Anh…. Có thể để em đứng dậy được không?”. Cô thấp giọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ rút lui khỏi người cô, sau đó trong nháy mắt đã chặn ngang bế bổng cô lên.
“Á!”. Mạnh Thiên Bình sợ hãi la lên, bối rối vội vàng ôm lấy cổ anh, ngừa chính mình té xuống. “Anh đang làm gì?”. Hoảng hốt làm giọng cô có chút chói tai.
“Mang em đi tắm rửa”. Anh thoải mái ôm lấy cô đi về hướng phòng anh.
“Em tự về phòng tắm được, anh nhanh thả em xuống”. Ý định của anh làm cô sợ tới mức trợn tròn 2 mắt, giãy giụa cả kinh kêu lên.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, dễ dàng bế cô vào căn phòng vốn không khóa cửa của mình, sau đó đưa cô vào phòng tắm. Anh đặt cô ngồi xuống bồn tắm massage, mở nước ấm, sau đó vòng tay ôm cô, kéo vòi sen giúp cô tắm rửa.
Thân thể dần dần thả lỏng, mỏi mệt và cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Mạnh Thiên Bình bất tri bất giác dựa vào người anh không ngăn được hai mắt díp lại.
Quá buồn ngủ, cô chỉ nhớ rõ hình như mình bị người ta ôm lấy, sau đó chẳng biết gì nữa.
Danh sách chương