Ngô Phương Phỉ mải đắm chìm trong ký ức mà quên mất sứ mệnh làm người hòa giải của mình.
Mộ Mai đã hôn hắn, hôn một gã Tây Ban Nha, cô còn gì để nói nữa kia chứ? Quả nhiên, quả nhiên Lâm Mộ Mai không thay đổi được bản tính lẳng lơ ong bướm. Nhất định là trước đó cô đã đẩy đưa với tên Tây Ban Nha kia nên gã mới khăng khăng một mực với cô như thế, hoặc cũng có thể Lâm Mộ Mai chẳng chịu nổi cô đơn nên đã chơi trò lạt mềm buộc chặt với tên Tây Ban Nha đấy rồi. Tốt lắm, mẹ kiếp, tốt ơi là tốt! "Có lẽ gã đàn ông Tây Ban Nha kia cũng lớn tuổi rồi nhỉ?" Giọng Vưu Liên Thành thình lình cắt ngang câu chuyện tình lãng mạn trên Thái Bình Dương của Ngô Phương Phỉ.
"Hơi hơi, chừng bốn mươi, có điều trông anh ta rất phong độ." Ngô Phương Phỉ giải thích, "Không hề già chút nào."
"Không già á?" Vưu Liên Thành nở nụ cười, quay đầu nhìn lại người đàn ông có mắt như mù dám tặng hoa cho Lâm Mộ Mai kia, "Người phía bên kia cũng không trẻ trung gì."
Đối mặt với sự khiêu khích của Vưu Liên Thành, Mộ Mai tự dặn lòng phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo thì cô mới nghĩ ra cách đáp trả tốt nhất.
Ngô Phương Phải ngượng ngùng sờ mũi, xem ra cô không có khiếu làm người giảng hòa rồi.
"Cũng đúng thôi!" Vưu thiếu gia tiếp tục tự hỏi tự đáp, "Trông cô Lâm già hơn tôi và Phương Phỉ vài tuổi, hơn nữa mặt cô..." Vưu thiếu gia ung dung chống cằm, "Mặt cô... trang điểm cũng không tệ. Nhưng dáng vẻ lại hệt như mấy món đồ cổ được triển lãm trong viện bảo tàng ấy. Bình thường, lớp người trẻ tuổi như tôi và Phương Phỉ sẽ không biết thưởng thức đồ cổ đâu. Tuy nhiên cô đừng nản chí quá, mấy người lớn tuổi hơn chút sẽ biết thưởng thức, ví dụ như người đàn ông Tây Ban Nha kia, hoặc..." Anh quay đầu lại lần nữa, chỉ vào người đàn ông tặng hoa, "... ví dụ như ông chú này!"
Ông... ông chú ư? Ngô Phương Phỉ trố mắt, tuy rằng người đàn ông kia cũng chững tuổi rồi, nhưng đâu đến nỗi gọi là ông chú. Cô đành cúi gầm đầu, bây giờ cô thật sự không dám nhìn Mộ Mai nữa.
Giỏi lắm Vưu Liên Thành! Mộ Mai hừ lạnh, tôi sẽ khiến anh hối hận đến tím ruột vì câu nói của anh, sẽ hối hận đến mức chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
"Chú á?" Mộ Mai khẽ cười, đưa tay lên che miệng, "Anh Vưu, có một vài người phụ nữ trời sinh đã thích kiểu đàn ông lớn tuổi. Bởi vì họ có sức quyến rũ rất lớn, họ dịu dàng chu đáo, ở bên họ tôi luôn được bảo vệ che chở. Có những chuyện anh còn chưa nghĩ ra thì họ đã bắt tay vào làm rồi." Mộ Mai ra chiều tiếc nuối, "Anh Vưu, anh không biết đâu, bởi vì từ bé tôi đã không có cha, nên từ lúc mười mấy tuổi tôi đã hi vọng mình có thể gả cho kiểu đàn ông chững chạc săn sóc này. Có điều sau đó tôi gặp phải vài điều phiền phức nho nhỏ, nhưng chuyện đó cũng không cản trở mong ước của tôi."
Mặt Vưu thiếu gia bắt đầu trở nên nhăn nhó, nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, Mộ Mai muốn khiến sắc mặt anh càng trở nên tồi tệ hơn. Một trăm viên trân châu hồng phấn cơ đấy? Cô không thèm! Dám xưng “tôi và Phương Phỉ” với cô á? Cô khinh. Đồ cổ được trưng trong nhà bảo tàng à! Cô rất muốn giơ ngón giữa lên với anh.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt từ đầu xuống chân Vưu Liên Thành, cười cực kỳ quyến rũ: "Anh Vưu, anh khinh người quá rồi. Đồng thời lời anh nói đã gợi lên lòng hiếu thắng của tôi, tôi cảm thấy tôi cần phải giành lại sự công bằng cho những người phụ nữ có tuổi như tôi mới được. Anh hãy đợi đấy, rồi anh sẽ biết cái kiểu vật triển lãm như chúng tôi có phải chỉ có mấy ông chú mới biết thưởng thức thôi không."
Mộ Mai rời khỏi chỗ ngồi, cầm theo đóa hoa hồng, chậm rãi đi về phía người đàn ông bị Vưu Liên Thành gọi là ông chú.
Chắc hẳn anh ta đến từ Singapore, Mộ Mai ở trên du thuyền lâu đương nhiên gặp được khá nhiều người đa sắc tộc, có thể phân biệt người đó đến từ đất nước nào qua thói quen và đặc trưng của họ.
"Chào anh, anh là người Singapore à?" Mộ Mai gật đầu chào hỏi nhỏ nhẹ như thục nữ.
Người đàn ông gật đầu, nhiệt tình mời Mộ Mai ngồi.
Ánh mắt sau lưng cô như mũi dao nhọn, Mộ Mai thẳng lưng ngồi nhích lại gần người đàn ông kia: "Tôi rất thích cành hoa anh tặng cho tôi. Vì vậy tôi xin bày tỏ sự cảm kích của mình qua một cách đặc biệt, hi vọng có thể mang đến một niềm vui nho nhỏ cho anh và bạn của anh."
Bóng dáng yêu kiều của Mộ Mai lại lướt qua Ngô Phương Phỉ, cô muốn gọi Mộ Mai lại nhưng không hiểu sao cái tên Lệ Hương như bị mắc kẹt nơi cổ họng. Không, không phải Lệ Hương, mà là Lâm Mộ Mai mới đúng.
Ngô Phương Phỉ khẽ thở dài tự đáy lòng, trong khoảng thời gian cô bạn mình từ Lệ Hương biến thành Lâm Mộ Mai, dường như đã vài thứ thay đổi.
Cô gái lần đầu tiên chìm đắm vì một người con trai rất dễ bị tình yêu và tình bạn che mắt, chỉ hận không thể cho cả thế giới biết anh ấy tốt đẹp cỡ nào. Dường như làm vậy thì tình yêu của họ sẽ trở nên bền chắc. Nếu lúc này Ngô Phương Phỉ quay đầu lại nhìn người mình yêu, cô sẽ thấy được cả gương mặt của Vưu Liên Thành đang tràn ngập phẫn nộ và ghen tuông, ngay cả trong mắt cũng hằn lên sự oán độc.
Giới thiệu người mình yêu với bạn thân nhất của mình ư? Qua một thời gian nữa, Ngô Phương Phỉ mới biết quyết định của mình ngu xuẩn đến mức nào. Nếu có thể, cô sẽ lựa chọn cuộc đời này không quen biết với Lâm Mộ Mai.
Mọi người trong nhà hàng đều ngừng trò chuyện vì bóng dáng cô gái bỗng đi đến bên đàn piano. Nghệ sĩ đánh đàn đứng lên nhường chỗ cho Mộ Mai, cô ngồi xuống, đặt nhành hoa hồng lên nắp đàn.
Hoa hồng tươi thắm, đàn piano sang trọng, cô gái xinh đẹp thoáng chốc đã mang đến không khí lãng mạn cho cả nhà hàng.
Giai điệu mới lại được vang lên, tiếng nhạc du dương như nước chảy, đôi bàn tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng. Bản nhạc "Lời Thì Thầm Mùa Thu" của Richard ngân vang trong buổi trưa êm đềm. Khung cảnh mùa thu như hiện ra trước mắt: mặt hồ phẳng lặng, mặt đất khô cằn, lá vàng úa tàn rơi xuống từng chiếc... Trong khung cảnh ấy, Mộ Mai là nàng giai nhân duyên dáng, thu hút hết ánh mắt của mọi người.
Ngô Phương Phỉ thầm nghĩ, chắc hẳn đám đàn ông ở đây cũng sẽ si mê Lâm Mộ Mai cho xem. Đột nhiên có gì đó nhoi nhói trong lòng, Ngô Phương Phỉ lập tức quay đầu lại, không biết Vưu Liên Thành đã rời khỏi chỗ ngồi của mình tự lúc nào.
Lần nữa đưa mắt nhìn ánh mắt hoặc chiêm ngưỡng hoặc hau háu của đám đàn ông tập trung trên sân khấu, Ngô Phương Phỉ lại nhìn về vị trí trống trơn bên cạnh, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Vưu Liên Thành, Liên Thành của cô không lắng nghe cũng không hề xem Lâm Mộ Mai biểu diễn. Có lẽ anh đã ra ngoài nghe điện thoại rồi. Thỉnh thoảng lúc họ hẹn hò anh luôn có những cuộc gọi tới tấp, khi gặp phải việc gấp anh thậm chí không hề nhắn nhủ lời nào đã bỏ lại cô một mình.
Giờ khắc này ngắm nhìn Lâm Mộ Mai, Ngô Phương Phỉ cảm thấy lần này Vưu Liên Thành rời đi không hề khiến lòng cô hụt hẫng, trái lại còn vui vẻ khó hiểu, hi vọng anh đừng quay lại đây nữa.
Quản lý nhà hàng dẫn theo nhân viên bảo vệ đi vào phá vỡ bầu không khí êm dịu, anh ta cúi đầu nói gì đó bên tai Mộ Mai. Sau đó cô khẽ nhíu mày rồi đứng dậy, nhìn về phía Ngô Phương Phỉ.
Ngô Phương Phỉ toan bước đến nhưng Lâm Mộ Mai đã đưa tay ra hiệu ngăn cản, bình thản nói với cô ấy bằng khẩu hình: Ở đấy chờ mình!
Hồi sau, Lâm Mộ Mai đi theo người quản lý, còn nhân viên phục vụ đến báo cho Ngô Phương Phỉ biết, bạn của cô chỉ xảy ra một chút việc nhỏ, sẽ nhanh chóng trở lại ngay.
Đi theo quản lý nhà hàng và nhân viên bảo vệ, tâm trạng của Mộ Mai vô cùng ủ rủ.
Cư trú phi pháp? Tội danh này đúng là cũ rích!
Mộ Mai được đưa vào phòng quản chế, người quản lý và gã đàn ông cao lớn ngồi trong phòng khẽ trao đổi với nhau bằng tiếng Ý. Sau đó người quản lý rời đi, còn gã kia bắt đầu hỏi Mộ Mai vài câu cho có lệ. Chốc lát sau quản lý lại đi vào, lần này đi theo sau anh ta là Vưu Liên Thành.
Trên con đường ra khỏi phòng quản chế ngoằn ngoèo chật hẹp chỉ đủ cho hai người, có tiếng giày cao gót của Mộ Mai giẫm lên sàn và tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh. Cô lập tức rẽ trái vào phòng vệ sinh nữ, nhưng càng bất ngờ hơn chính là người kia cũng theo vào ngay phía sau.
Trong phòng vệ sinh đang có hai người phụ nữ dặm lại lớp trang điểm, thấy anh đột ngột xông vào, một người phản ứng khá nhanh: "Anh à..."
Nhưng dưới cái nhìn sắc lẻm của Vưu Liên Thành, người phụ nữ kia lại im bặt. Chỉ nghe anh nói một tiếng "go" liền kéo bạn mình vội vàng rời khỏi đó.
Họ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Vưu Liên Thành đã khóa trái cửa lại. Mộ Mai chán nản tựa vào tường, lạnh lùng mắng: "Đồ điên!"
Vưu Liên Thành chống tay lên bồn rửa tay màu xanh lục, nhìn Mộ Mai với ánh mắt tóe lửa: "Căn cứ vào phân tích của các nhà tâm lý học, những đứa trẻ là cô nhi bình thường sẽ yêu thích đàn ông tương đối lớn tuổi, sao tôi lại quên chuyện này mất nhỉ. Lâm Mộ Mai, em nói thử xem, mấy ông chú kia đã khiến em rung động thế nào? Nói thử xem, tại sao em vừa yêu đương với tôi vừa có thể hưởng thụ sự săn đón của mấy ông chú đó? Lâm Mộ Mai, em nói xem rốt cuộc trên du thuyền em từng hôn bao nhiêu người đàn ông, mấy chuyện sến rện chỉ có trong tiểu thuyết đã từng xảy ra với em bao nhiêu lần hả?"
Cô nhi ư? Hai chữ được thốt ra vô cùng nhẹ nhàng từ anh như con dao đâm thẳng vào đáy lòng Mộ Mai, khiến cô đau đớn cúi đầu.
Từ hồi bé xíu, mấy đứa trẻ hàng xóm chơi đùa với cô lỡ ngã lăn quay, bởi vì đau quá nên cô và nó đều òa khóc.
Một người đàn ông cuống quýt chạy ra khỏi nhà, đó là cha của đứa bé ấy, ông ta ôm lấy con mình, hôn hít vỗ về, miệng không ngừng gọi con yêu của ba, con yêu của ba. Họ cứ thế đi vào nhà mình mà quên mất, thật ra còn một đứa trẻ nữa vẫn sóng soài trên đất.
Cô chỉ biết ngồi đấy đợi thật lâu nhưng vẫn không có ai đến kéo cô dậy. Trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, rốt cuộc Mộ Mai đã hiểu ý nghĩa của từ cô nhi là gì.
Ngã thì phải tự đứng dậy, đó chính là bài học đầu tiên trong đời cô.
Mộ Mai đã hôn hắn, hôn một gã Tây Ban Nha, cô còn gì để nói nữa kia chứ? Quả nhiên, quả nhiên Lâm Mộ Mai không thay đổi được bản tính lẳng lơ ong bướm. Nhất định là trước đó cô đã đẩy đưa với tên Tây Ban Nha kia nên gã mới khăng khăng một mực với cô như thế, hoặc cũng có thể Lâm Mộ Mai chẳng chịu nổi cô đơn nên đã chơi trò lạt mềm buộc chặt với tên Tây Ban Nha đấy rồi. Tốt lắm, mẹ kiếp, tốt ơi là tốt! "Có lẽ gã đàn ông Tây Ban Nha kia cũng lớn tuổi rồi nhỉ?" Giọng Vưu Liên Thành thình lình cắt ngang câu chuyện tình lãng mạn trên Thái Bình Dương của Ngô Phương Phỉ.
"Hơi hơi, chừng bốn mươi, có điều trông anh ta rất phong độ." Ngô Phương Phỉ giải thích, "Không hề già chút nào."
"Không già á?" Vưu Liên Thành nở nụ cười, quay đầu nhìn lại người đàn ông có mắt như mù dám tặng hoa cho Lâm Mộ Mai kia, "Người phía bên kia cũng không trẻ trung gì."
Đối mặt với sự khiêu khích của Vưu Liên Thành, Mộ Mai tự dặn lòng phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo thì cô mới nghĩ ra cách đáp trả tốt nhất.
Ngô Phương Phải ngượng ngùng sờ mũi, xem ra cô không có khiếu làm người giảng hòa rồi.
"Cũng đúng thôi!" Vưu thiếu gia tiếp tục tự hỏi tự đáp, "Trông cô Lâm già hơn tôi và Phương Phỉ vài tuổi, hơn nữa mặt cô..." Vưu thiếu gia ung dung chống cằm, "Mặt cô... trang điểm cũng không tệ. Nhưng dáng vẻ lại hệt như mấy món đồ cổ được triển lãm trong viện bảo tàng ấy. Bình thường, lớp người trẻ tuổi như tôi và Phương Phỉ sẽ không biết thưởng thức đồ cổ đâu. Tuy nhiên cô đừng nản chí quá, mấy người lớn tuổi hơn chút sẽ biết thưởng thức, ví dụ như người đàn ông Tây Ban Nha kia, hoặc..." Anh quay đầu lại lần nữa, chỉ vào người đàn ông tặng hoa, "... ví dụ như ông chú này!"
Ông... ông chú ư? Ngô Phương Phỉ trố mắt, tuy rằng người đàn ông kia cũng chững tuổi rồi, nhưng đâu đến nỗi gọi là ông chú. Cô đành cúi gầm đầu, bây giờ cô thật sự không dám nhìn Mộ Mai nữa.
Giỏi lắm Vưu Liên Thành! Mộ Mai hừ lạnh, tôi sẽ khiến anh hối hận đến tím ruột vì câu nói của anh, sẽ hối hận đến mức chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
"Chú á?" Mộ Mai khẽ cười, đưa tay lên che miệng, "Anh Vưu, có một vài người phụ nữ trời sinh đã thích kiểu đàn ông lớn tuổi. Bởi vì họ có sức quyến rũ rất lớn, họ dịu dàng chu đáo, ở bên họ tôi luôn được bảo vệ che chở. Có những chuyện anh còn chưa nghĩ ra thì họ đã bắt tay vào làm rồi." Mộ Mai ra chiều tiếc nuối, "Anh Vưu, anh không biết đâu, bởi vì từ bé tôi đã không có cha, nên từ lúc mười mấy tuổi tôi đã hi vọng mình có thể gả cho kiểu đàn ông chững chạc săn sóc này. Có điều sau đó tôi gặp phải vài điều phiền phức nho nhỏ, nhưng chuyện đó cũng không cản trở mong ước của tôi."
Mặt Vưu thiếu gia bắt đầu trở nên nhăn nhó, nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, Mộ Mai muốn khiến sắc mặt anh càng trở nên tồi tệ hơn. Một trăm viên trân châu hồng phấn cơ đấy? Cô không thèm! Dám xưng “tôi và Phương Phỉ” với cô á? Cô khinh. Đồ cổ được trưng trong nhà bảo tàng à! Cô rất muốn giơ ngón giữa lên với anh.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt từ đầu xuống chân Vưu Liên Thành, cười cực kỳ quyến rũ: "Anh Vưu, anh khinh người quá rồi. Đồng thời lời anh nói đã gợi lên lòng hiếu thắng của tôi, tôi cảm thấy tôi cần phải giành lại sự công bằng cho những người phụ nữ có tuổi như tôi mới được. Anh hãy đợi đấy, rồi anh sẽ biết cái kiểu vật triển lãm như chúng tôi có phải chỉ có mấy ông chú mới biết thưởng thức thôi không."
Mộ Mai rời khỏi chỗ ngồi, cầm theo đóa hoa hồng, chậm rãi đi về phía người đàn ông bị Vưu Liên Thành gọi là ông chú.
Chắc hẳn anh ta đến từ Singapore, Mộ Mai ở trên du thuyền lâu đương nhiên gặp được khá nhiều người đa sắc tộc, có thể phân biệt người đó đến từ đất nước nào qua thói quen và đặc trưng của họ.
"Chào anh, anh là người Singapore à?" Mộ Mai gật đầu chào hỏi nhỏ nhẹ như thục nữ.
Người đàn ông gật đầu, nhiệt tình mời Mộ Mai ngồi.
Ánh mắt sau lưng cô như mũi dao nhọn, Mộ Mai thẳng lưng ngồi nhích lại gần người đàn ông kia: "Tôi rất thích cành hoa anh tặng cho tôi. Vì vậy tôi xin bày tỏ sự cảm kích của mình qua một cách đặc biệt, hi vọng có thể mang đến một niềm vui nho nhỏ cho anh và bạn của anh."
Bóng dáng yêu kiều của Mộ Mai lại lướt qua Ngô Phương Phỉ, cô muốn gọi Mộ Mai lại nhưng không hiểu sao cái tên Lệ Hương như bị mắc kẹt nơi cổ họng. Không, không phải Lệ Hương, mà là Lâm Mộ Mai mới đúng.
Ngô Phương Phỉ khẽ thở dài tự đáy lòng, trong khoảng thời gian cô bạn mình từ Lệ Hương biến thành Lâm Mộ Mai, dường như đã vài thứ thay đổi.
Cô gái lần đầu tiên chìm đắm vì một người con trai rất dễ bị tình yêu và tình bạn che mắt, chỉ hận không thể cho cả thế giới biết anh ấy tốt đẹp cỡ nào. Dường như làm vậy thì tình yêu của họ sẽ trở nên bền chắc. Nếu lúc này Ngô Phương Phỉ quay đầu lại nhìn người mình yêu, cô sẽ thấy được cả gương mặt của Vưu Liên Thành đang tràn ngập phẫn nộ và ghen tuông, ngay cả trong mắt cũng hằn lên sự oán độc.
Giới thiệu người mình yêu với bạn thân nhất của mình ư? Qua một thời gian nữa, Ngô Phương Phỉ mới biết quyết định của mình ngu xuẩn đến mức nào. Nếu có thể, cô sẽ lựa chọn cuộc đời này không quen biết với Lâm Mộ Mai.
Mọi người trong nhà hàng đều ngừng trò chuyện vì bóng dáng cô gái bỗng đi đến bên đàn piano. Nghệ sĩ đánh đàn đứng lên nhường chỗ cho Mộ Mai, cô ngồi xuống, đặt nhành hoa hồng lên nắp đàn.
Hoa hồng tươi thắm, đàn piano sang trọng, cô gái xinh đẹp thoáng chốc đã mang đến không khí lãng mạn cho cả nhà hàng.
Giai điệu mới lại được vang lên, tiếng nhạc du dương như nước chảy, đôi bàn tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng. Bản nhạc "Lời Thì Thầm Mùa Thu" của Richard ngân vang trong buổi trưa êm đềm. Khung cảnh mùa thu như hiện ra trước mắt: mặt hồ phẳng lặng, mặt đất khô cằn, lá vàng úa tàn rơi xuống từng chiếc... Trong khung cảnh ấy, Mộ Mai là nàng giai nhân duyên dáng, thu hút hết ánh mắt của mọi người.
Ngô Phương Phỉ thầm nghĩ, chắc hẳn đám đàn ông ở đây cũng sẽ si mê Lâm Mộ Mai cho xem. Đột nhiên có gì đó nhoi nhói trong lòng, Ngô Phương Phỉ lập tức quay đầu lại, không biết Vưu Liên Thành đã rời khỏi chỗ ngồi của mình tự lúc nào.
Lần nữa đưa mắt nhìn ánh mắt hoặc chiêm ngưỡng hoặc hau háu của đám đàn ông tập trung trên sân khấu, Ngô Phương Phỉ lại nhìn về vị trí trống trơn bên cạnh, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Vưu Liên Thành, Liên Thành của cô không lắng nghe cũng không hề xem Lâm Mộ Mai biểu diễn. Có lẽ anh đã ra ngoài nghe điện thoại rồi. Thỉnh thoảng lúc họ hẹn hò anh luôn có những cuộc gọi tới tấp, khi gặp phải việc gấp anh thậm chí không hề nhắn nhủ lời nào đã bỏ lại cô một mình.
Giờ khắc này ngắm nhìn Lâm Mộ Mai, Ngô Phương Phỉ cảm thấy lần này Vưu Liên Thành rời đi không hề khiến lòng cô hụt hẫng, trái lại còn vui vẻ khó hiểu, hi vọng anh đừng quay lại đây nữa.
Quản lý nhà hàng dẫn theo nhân viên bảo vệ đi vào phá vỡ bầu không khí êm dịu, anh ta cúi đầu nói gì đó bên tai Mộ Mai. Sau đó cô khẽ nhíu mày rồi đứng dậy, nhìn về phía Ngô Phương Phỉ.
Ngô Phương Phỉ toan bước đến nhưng Lâm Mộ Mai đã đưa tay ra hiệu ngăn cản, bình thản nói với cô ấy bằng khẩu hình: Ở đấy chờ mình!
Hồi sau, Lâm Mộ Mai đi theo người quản lý, còn nhân viên phục vụ đến báo cho Ngô Phương Phỉ biết, bạn của cô chỉ xảy ra một chút việc nhỏ, sẽ nhanh chóng trở lại ngay.
Đi theo quản lý nhà hàng và nhân viên bảo vệ, tâm trạng của Mộ Mai vô cùng ủ rủ.
Cư trú phi pháp? Tội danh này đúng là cũ rích!
Mộ Mai được đưa vào phòng quản chế, người quản lý và gã đàn ông cao lớn ngồi trong phòng khẽ trao đổi với nhau bằng tiếng Ý. Sau đó người quản lý rời đi, còn gã kia bắt đầu hỏi Mộ Mai vài câu cho có lệ. Chốc lát sau quản lý lại đi vào, lần này đi theo sau anh ta là Vưu Liên Thành.
Trên con đường ra khỏi phòng quản chế ngoằn ngoèo chật hẹp chỉ đủ cho hai người, có tiếng giày cao gót của Mộ Mai giẫm lên sàn và tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh. Cô lập tức rẽ trái vào phòng vệ sinh nữ, nhưng càng bất ngờ hơn chính là người kia cũng theo vào ngay phía sau.
Trong phòng vệ sinh đang có hai người phụ nữ dặm lại lớp trang điểm, thấy anh đột ngột xông vào, một người phản ứng khá nhanh: "Anh à..."
Nhưng dưới cái nhìn sắc lẻm của Vưu Liên Thành, người phụ nữ kia lại im bặt. Chỉ nghe anh nói một tiếng "go" liền kéo bạn mình vội vàng rời khỏi đó.
Họ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Vưu Liên Thành đã khóa trái cửa lại. Mộ Mai chán nản tựa vào tường, lạnh lùng mắng: "Đồ điên!"
Vưu Liên Thành chống tay lên bồn rửa tay màu xanh lục, nhìn Mộ Mai với ánh mắt tóe lửa: "Căn cứ vào phân tích của các nhà tâm lý học, những đứa trẻ là cô nhi bình thường sẽ yêu thích đàn ông tương đối lớn tuổi, sao tôi lại quên chuyện này mất nhỉ. Lâm Mộ Mai, em nói thử xem, mấy ông chú kia đã khiến em rung động thế nào? Nói thử xem, tại sao em vừa yêu đương với tôi vừa có thể hưởng thụ sự săn đón của mấy ông chú đó? Lâm Mộ Mai, em nói xem rốt cuộc trên du thuyền em từng hôn bao nhiêu người đàn ông, mấy chuyện sến rện chỉ có trong tiểu thuyết đã từng xảy ra với em bao nhiêu lần hả?"
Cô nhi ư? Hai chữ được thốt ra vô cùng nhẹ nhàng từ anh như con dao đâm thẳng vào đáy lòng Mộ Mai, khiến cô đau đớn cúi đầu.
Từ hồi bé xíu, mấy đứa trẻ hàng xóm chơi đùa với cô lỡ ngã lăn quay, bởi vì đau quá nên cô và nó đều òa khóc.
Một người đàn ông cuống quýt chạy ra khỏi nhà, đó là cha của đứa bé ấy, ông ta ôm lấy con mình, hôn hít vỗ về, miệng không ngừng gọi con yêu của ba, con yêu của ba. Họ cứ thế đi vào nhà mình mà quên mất, thật ra còn một đứa trẻ nữa vẫn sóng soài trên đất.
Cô chỉ biết ngồi đấy đợi thật lâu nhưng vẫn không có ai đến kéo cô dậy. Trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, rốt cuộc Mộ Mai đã hiểu ý nghĩa của từ cô nhi là gì.
Ngã thì phải tự đứng dậy, đó chính là bài học đầu tiên trong đời cô.
Danh sách chương