Phương Văn Nam mỉm cười nói: “Chuyện tối qua thành ra cái bộ dạng như vậy cũng đều do thằng nhãi kia ban tặng!”
“Vậy sao anh lại khách sáo với hắn như vậy?”
“Chỉ một gã cán bộ phụ cấp cấp huyện mà có thể nhờ Điền Khánh Long đích thân ra mặt, lại cực kỳ thân quen với công tử cùng thiên kim đại tiểu thư Cố bí thư tỉnh ủy, hơn nữa thằng nhãi này lại là con nuôi của phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ. Mà nghe nói hắn còn là tình nhân của vị nữ chủ tịch xinh đẹp huyện Xuân Dương-Tần Thanh. Người như thế có đáng để anh phải xem trọng hay không?”
Tô Tiểu Hồng mở to mắt ngồi ngây ngốc nghe Phương Văn Nam kể một loạt những mối quan hệ của Trương Dương. Nghe xong nàng không nhịn được phải quay đầu lại nhìn thoáng ra bóng lưng của Trương Dương.
Phương Văn Nam lại trầm mặc nói tiếp: “Một thanh niên có năng lực đáng sợ như vậy, anh hỏi thật, nếu là em thì em muốn hắn là bạn hay là thù?”
Tô Tiểu Hồng ghé sát môi vào tai Phương Văn Nam giọng thủ thỉ nói: “Anh nham hiểm thật!”
Phương Văn Nam mỉm cười nói: “Đó không phải là nham hiểm mà là chấp nhận hiện thực, nếu như ngươi không thích ứng được với cái xã hội này thì ngươi sẽ là người đầu tiên bị đào thải.” Có lẽ những lời này thực sự là kinh nghiệm đúc kết cả đời người của hắn.
Nói thực, hắn cũng có chút hối hận khi tối qua không chịu cấp cho Điền Khánh Long chút mặt mũi, tuy rằng sự việc lại phát triển tới mức không ai ngờ tới như vậy, cuối cùng người chịu thiệt nhiều nhất lại là Phương Văn Nam hắn. Có lẽ tiền tài quá lớn đã che đi sự nhạy cảm của hắn, nếu như là trước kia, hắn dám chắc sẽ không xử sự lỗ mãng như vậy. Dù sao chuyện cũng đã rồi, có hối hận cũng chẳng giúp hắn lấy lại những mối quan hệ đã mất.
Tô Tiểu Hồng nhẹ giọng nói: “Cố công tử còn muốn làm khó chúng ta nữa không?”
Phương Văn Nam nhíu nhíu mày thấp giọng trả lời: “Cứ mặc kệ hắn đi. Chốc nữa em liên hệ với lão Hồng một chút, chuyện này chắc hắn ta giải quyết được!”
Lão Hồng mà Phương Văn Nam nhắc tới chính là vị bí thư thị ủy thành phố Giang Thành-Hồng Vĩ Cơ. Phương Văn Nam quen biết với Hồng Vĩ Cơ từ trước khi hắn tới Giang Thành. Lúc trước, khi Hồng Vĩ Cơ còn làm bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn, Phương Văn Nam cũng từng tới tìm hắn nhờ giúp đỡ mấy dự án đầu tư vào thành phố Lam Sơn. Lúc đó mối quan hệ của họ cũng chỉ là xã giao, lợi dụng nhau mà thôi.
Rồi thì Hồng Vĩ Cơ được chuyển tới Giang Thành, tuy rằng hai người cũng có đôi lần gặp mặt nhưng mối quan hệ vẫn chỉ là xã giao như trước. Không phải Phương Văn Nam ngu ngốc không chịu làm thân với Hồng Vĩ Cơ mà đây lại là điểm khôn khéo của hắn. Bề ngoài thì hắn với Hồng Vĩ Cơ không có quan hệ gì, nhưng hắn lại ngầm sắp xếp để Tô Tiểu Hồng ở bên cạnh Hồng Vĩ Cơ, mục đích cũng để nàng ta làm cầu nối trung gian liên hệ giữa hai người.
Tô Tiểu Hồng lại ghé đôi môi anh đào đỏ mọng của mình vào sát vành tai Phương Văn Nam nhỏ giọng nói: “Anh không sợ ăn giấm chua hay sao mà lại kêu em đi tìm hắn?”
Phương Văn Nam lùa tay vào mái tóc dài quăn của Tổ Tiểu Hồng, thâm tình hôn nhẹ lên trán nàng một cái: “Anh tin tưởng em!” Tuy miệng nói vậy nhưng ánh mắt hắn lại chuyển đi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe. Từ trước tới nay hắn đều không xem trọng tiền tài cùng đàn bà, với hắn mà nói hai thứ này chỉ là vật ngoài thân, không đáng để hắn phải bận tâm.
Tô Tiểu Hồng nhận thấy bộ dạng hờ hững lạnh lùng của Phương Văn Nam, trong mắt nàng không khỏi thoáng qua một tia mất mát khó tả. Thực ra nàng cũng hiểu tính cách nam nhân này, đúng là hắn cũng có tình cảm với nàng, nhưng nếu nói đó là tình yêu thì lại là sai lầm. Ngoại trừ đứa con trai độc nhất của hắn-Phương Hải Đào ra thì không còn ai được hắn thực sự yêu thương cả. Tiền tài hay đàn bà chỉ là thứ để hắn chứng tỏ quyền lực của hắn mà thôi. Để đạt được lợi ích cao nhất, hắn không ngần ngại đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả đó là đồ hắn yêu thích nhất.
Nàng cũng thừa biết trong mắt hắn bất quá nàng chỉ là một thứ công cụ, không hơn không kém. Có lẽ bây giờ nàng tỏ ra lệ thuộc vào hắn, bị hắn lợi dụng, chà đạp mà không dám phản kháng chút nào, nhưng càng như vậy nàng lại càng tin tưởng, chỉ cần cố gắng hết sức rồi sẽ đến một ngày, nàng có thể ưỡng ngực đứng thẳng, đối mặt với hắn như hai con người.
************
Lúc Trương Dương tới phòng Ngưu Văn Cường thì thấy Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong cũng đang ở đây. Nhìn mặt mũi thì chắc mẩm ba người này tối qua cũng chẳng ngủ ngon được, cũng khó trách, sự việc tối qua chẳng khác gì trái bom nổ chậm, chẳng biết lúc nào sẽ nổ và kẻ xấu số nào sẽ bị tử vong, một cảm giác nặng nề cứ đè nặng tâm trí ba người họ từ tối qua đến giờ.
Ngưu Văn Cường vẫn bồn chồn không yên, cứ chốc chốc lại ra đứng trước cửa sổ ngó xuống đường. Lúc thấy Trương Dương về, hắn vội vàng ra mở cửa đón: “Trương Dương, chiếc xe vừa rồi có phải là ô tô của Phương Văn Nam hay không?” Không đợi Trương Dương trả lời, hắn lại vội vàng hỏi tiếp luôn: “Thế nào rồi? Rốt cuộc hắn nói những gì vậy? Nhanh nói gì đi chứ?”
Trương Dương tủm tỉm cười nhỏ giọng nói: “Chẳng là vừa rồi may mắn lại gặp được Cố Minh Kiện!” Vừa nói Trương Dương vừa đi tới bàn uống nước, ngồi xuống phía đối diện với Khương Lượng, thong dong vặn nút chai nước khoáng uống một ngụm chướt họng, xong xuôi rồi mới nói tiếp: “Phương Văn Nam cũng là một gã cáo già, thấy sự việc bất lợi, hắn liền cầu hòa với Cố Minh Kiện!”
Đỗ Vũ Phong cũng không nhịn được nữa phải hỏi chen vào: “Cố Minh Kiện đã đáp ứng hắn chưa?”
Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Cố Minh Kiện là người cứng đầu, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện như vậy nên mới không đáp ứng Phương Văn Nam, vì thế mà chuyện này mới có chút phiền phức như vậy!”
Ngưu Văn Cường thở dài không nói gì, hắn đều không phải sợ Cố Minh Kiện gây thù chuốc oán đối chọi với Phương Văn Nam, mà bọn họ là người liên quan trực tiếp tới vụ lần này, càng nháo lớn hơn thì bọn họ càng phải gánh chịu hậu quả lớn hơn.
Trương Dương cũng biết mấy người bọn họ đang suy nghĩ điều gì, nhịn không được mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chuyện này hẳn không liên quan tới chúng ta nữa rồi. Ta đến đây là để báo tình hình cho các ngươi biết, tiện thể hỏi xem bao giờ các ngươi về?”
Khương Lượng gật gật đầu, tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy thực lòng bọn họ cũng chẳng muốn ở lại làm gì nữa cho mệt người: “Có lẽ sẽ về sớm, ngươi có về cùng bọn ta không?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Ta còn chút chuyện phải giải quyết, nếu như làm xong sớm thì có thể cùng về với các ngươi được.”
Quay sang nói với Đỗ Vũ Phong: “Đỗ ca, ngươi trở về thì liên lạc với lão bí thư chi bộ Lưu Truyện Khôi một chút, chẳng là ta muốn kêu con trai hắn lên Bắc Kinh làm đầu bếp cho nhà hàng của ta. Hẳn ngươi cũng biết lão ta là một người khó tính, nếu ta đi sợ rằng hắn sẽ không đồng ý.”
Đỗ Vũ Phong còn tưởng chuyện gì, chứ chút chuyện cỏn con như vậy hắn liền sảng khoái gật đầu nhận lời: “Chuyện này cứ để ta lo đi, chắc sẽ không việc gì đâu!” Nói thật, hắn vẫn có chút chột dạ chuyện tối qua, lúc Trương Dương nói cáo từ, hắn đích thân tiễn ra tận cửa nhưng vẫn không quên nhắc đi nhắc lại: “Người anh em, nghìn vạn lần không được để chị dâu ngươi biết chuyện tối qua đó nhé, không là ta khó sống sót với nàng ta!”
Trương Dương tủm tỉm ý vị thâm trường nói nhỏ: “Đỗ ca cứ yên tâm đi, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói ta biết mà!”
Đỗ Vũ Phong xấu hổ gượng cười, thân thiết vỗ vỗ vai Trương Dương nói: “Vì chút rượu mà tí nữa gây họa, cũng may có ngươi giúp đỡ!”
Trương Dương khoát tay cười nói: “Anh em với nhau còn phải nói mấy lời khách sáo đó nữa sao? Sau này nhớ phải giữ mình là được rồi.”
Quả thực nhiều lúc rượu là thứ tốt không sai, nam nhân uống rượu để tăng khí phách mạnh mẽ của mình, còn nữ nhân uống rượu lại càng tăng vẻ kiều mị hấp dẫn.
Hồng Vĩ Cơ lặng lẽ ngồi trong căn biệt thự nằm trên hòn đảo ngay giữa hồ Nhã Vân. Tô Tiểu Hồng đưa chén rượu vang đỏ đến trước người hắn, bàn tay trắng nõn hơi nghiêng chén rượu đi một chút làm mấy giọt rượu đỏ tươi rơi trước ngực hắn. Nàng đáp cho hắn một ánh mắt kiều mị đầy hấp dẫn rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi mình đùa nghịch từ từ liếm từng chút một chỗ rượu trên ngực hắn.
Hồng Vĩ Cơ hai mắt nhắm hờ thả lỏng thân thể ngồi tựa ra phía sau ghế sô pha cảm nhận khoái cảm nhân gian. Nữ nhân trước mắt đích thực là vưu vật trời ban, nàng ta biết cách lấy lòng nam nhân, biết cách khiến nam nhân đạt đỉnh điểm khoái cảm. Tô Tiểu Hồng sau khi liếm xong chỗ rượu vang trước ngực hắn vẫn dùng đầu lưỡi mơn trớn liếm ngược lên phía trên rồi kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy.
Tô Tiểu Hồng rất biết cách kích thích nam nhân, trước sự khiêu gợi trêu trọc của nàng ta, rốt cục Hồng Vĩ Cơ cũng không cưỡng lại dục hỏa đang dâng trào, thế nhưng sau nhiều năm làm quan hắn đã luyện được một ý chí sắt thép cùng bản lĩnh vững vàng, ngay khi Tô Tiểu Hồng định hôn môi thì hắn dùng tay ngăn lại, ánh mắt đầy thâm thúy lạnh lùng nói: “Có phải có chuyện gì không?”
Bị Hồng Vĩ Cơ ngăn lại, Tô Tiểu Hồng cũng đành dừng lại không trêu đùa hắn nữa, tuy trong lòng thấy khó chịu nhưng nàng lại cảm thấy sợ hắn hơn. Một nam nhân trong tình cảnh như vậy mà vẫn giữ được đầu óc sáng suốt, người như vậy nàng không đoán được tâm cơ hắn, mà phải nói rằng nàng sợ hắn thì đúng hơn. Nàng biết, mình không là gì với hắn, bất kỳ lúc nào hắn có thể đẩy ra không thương tiếc. Tô Tiểu Hồng chỉ đáp cho hắn một ánh mắt khó chịu biểu hiện như câu hỏi vừa rồi của hắn là không thích hợp trong lúc này. Nàng không nói gì mà vẫn dùng lưỡi trêu đùa khắp người hắn rồi dần dần hôn xuống phần hạ thân hắn.
Tuy rằng nội tâm Hồng Vĩ Cơ cảm thấy cực kỳ thích thú nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng không có biểu hiện gì khác thường. Một lúc sau hắn không chịu được nữa, phải dùng hai tay ngăn không cho nàng ta làm loạn bên dưới nữa. Tô Tiểu Hồng nhìn hắn nở nụ cười đầy yêu mị, nàng buông hắn ra đứng lên rồi chậm rãi cởi quần dài lộ ra cặp đùi trắng nõn đẫy đà.Hai mắt Hồng Vĩ Cơ thoáng một tia dục vọng. Chỉ một thoáng biến hóa đó thôi cũng không qua được mắt Tô Tiểu Hồng. Nàng vươn hai cánh tay trắng muốt của mình đặt lên vai hắn, từ từ xích lại gần rồi ngồi vào lòng hắn. Ánh mắt nàng đầy yêu mị nhìn thẳng mắt hắn, nhoẻn miệng nở nụ cười kinh tâm động phách đồng thời nàng hơi cử động mông để hai thân thể, để hai chỗ đó không ngừng cọ sát vào nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tuy Hồng Vĩ Cơ vẫn gia vẻ lạnh lùng hỏi lại nhưng thanh âm lại hơn run rẩy gần như không kìm chế được nữa.
Tô Tiểu Hồng muốn hôn nhưng lại bị hắn né tránh, điều này khiến nàng cảm thấy có chút khuất nhục. Nàng vẫn không trả lời mà chỉ vòng tay cố sức ôm sát cổ hắn, đôi môi anh đào ghé ngay sát vành tai hắn, vừa thở vào tai hắn, vừa phát ra tiếng rên rỉ câu dẫn lòng người, đồng thời động tác bên dưới của nàng càng lúc càng nhanh hơn. Nàng đang dùng chính thân thể mình trả thù việc hắn dám khinh thường, lạnh nhạt hờ hững nàng.
Rốt cuộc Hồng Vĩ Cơ cũng không chịu được sự kích thích mạnh mẽ như vậy nữa, hắn thò tay ôm chặt bờ mông căng tròn của Tô Tiểu Hồng, rồi gầm rú lên một tiếng. Ngay lúc đó Tô Tiểu Hồng cảm thấy rõ ràng một vật vừa cứng rắn lại nóng ấm đang không ngừng xâm chiếm thân thể nàng, càng lúc càng mạnh bạo, càng lúc càng sâu, càng nhanh hơn.
Tuy rằng Tô Tiểu Hồng không ngừng rên rỉ vì khoái cảm sung sướng, nhưng tất cả những điều đó chỉ là giả tạo, trong lòng nàng không hề có chút tình cảm nào với hắn. Nàng cũng biết, hắn ta cũng chỉ coi nàng như một thứ công cụ, một dạng đồ chơi không hơn không kém. Vì vậy giữa hai người phát sinh cái chuyện này cũng chẳng khác gì một dạng trao đổi, nàng dùng chính thân thể mình trao đổi lợi ích với hắn.
**********
Sau khi trải qua màn mây mưa vừa rồi, Hồng Vĩ Cơ khôi phục lại dáng vẻ đàng hoàng bệ vệ của mình, hắn chậm rãi nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhẹ giọng hỏi: “Nói đi!”
Hồng Vĩ Cơ cũng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết tại sao Tô Tiểu Hồng lại để mình lợi dụng nàng ta như vậy, và hắn cũng biết nàng ta là người của Phương Văn Nam sắp xếp để làm phương tiện trao đổi với hắn. Chuyện của tập đoàn Hưng Thịnh tối qua hắn cũng có nghe nói tới, sáng nay lại nghe tin Cố công tử bị đánh, vậy thì tám chín phần Tô Tiểu Hồng tới đây cũng vì chuyện này.
Tô Tiểu Hồng mân mê đôi môi anh đào của mình ghé sát vào mặt hắn nũng nịu hỏi: “Chắc ngươi cũng biết chuyện tối qua của tập đoàn Hưng Thịnh chứ?”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, chuyển chén trà qua cho nàng ta rồi đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút: “Ngươi cũng là người trong giới làm ăn chắc cũng phải biết người làm ăn tối kỵ nhất là gây ra xung đột. Vậy vì sao hắn lại dám đánh người? Vì sao lại làm mấy chuyện trái pháp luật đó?”
Tô Tiểu Hồng có vẻ ủy khuất nhỏ giọng nói: “Người đánh Cố công tử chỉ là khách hàng, không có liên quan gì tới người của bên Hưng Thịnh. Tối hôm qua Điền Khánh Long cũng nhân cơ hội này làm khó dễ bọn họ, đây chắc chắn là lấy việc công trả thù riêng. Nhiều năm nay tập đoàn Hưng Thịnh vẫn giữ được sao vàng thi đua hạng nhất, vụ tai tiếng này chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của tập đoàn. Mà hơn hết bọn họ không có điều tra rõ ràng lại võ đoán rồi ra thông báo bắt nhà hàng Hoàng Gia phải đóng cửa kinh doanh.”
Hồng Vĩ Cơ nghe mà không nhịn được cười: “Lợi dụng việc công báo thù riêng? Vậy ngươi nói cho ta nghe, Điền Khánh Long có tư thù gì với Phương Văn Nam vậy?”
Tô Tiểu Hồng bị hắn hỏi mà nghẹn họng không trả lời được được. Đến giờ nàng mới hiểu được một điều, trước mặt Hồng Vĩ Cơ thì nàng có giở trò cách mấy cũng đều vô dụng, rõ ràng kinh nghiệm từng trải hay tâm cơ hắn đều cao hơn nàng rất nhiều.
Hồng Vĩ Cơ lại nói tiếp: “Chuyện này ta không muốn tham gia, các ngươi dám đánh công tử của Cố bí thư, mà hơn nữa đến cả Tả phó thị trưởng cũng đứng ra tố giác chuyện này, rồi thì phía cảnh sát cũng đã đưa ra chứng cứ xác thực chuyện này là có thật. Vậy thì ra thông báo buộc các ngươi phải ngừng kinh doanh là oan khuất hay sao?”
Tô Tiểu Hồng đứng dậy nắm cánh tay hắn thấp giọng nói: “Vĩ Cơ, giám đốc Phương đã tự mình xin lỗi Cố công tử, ngoài trừ bồi thường cho hắn một chiếc xe mới, lại còn kèm them 20 vạn tiền thuốc men nhưng mà hắn ta vẫn không chịu, nhất quyết đòi làm sáng tỏ vụ này mới chịu thôi.”
Hồng Vĩ Cơ vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt chí công vô tư của mình, nhíu nhíu mày ra vẻ khó chịu nói: “Tiểu Hồng, cũng không phải là ta không muốn giúp ngươi, thế nhưng tình cảm và công việc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta là một cán bộ đảng viên hiển nhiên ta phải trung thành với cách mạng, đường lối của Đảng, nhưng ngươi cứ yên tâm ta sẽ tự mình đốc thúc bọn họ mau chóng xử lý thật tốt sự việc lần này, không bao che không thiên vị bất cứ ai cả, sẽ không vì điều khác mà gây bất lợi cho tập đoàn các ngươi.”
Hồng Vĩ Cơ ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nói đi thì cũng phải nói lại, các ngươi cũng nên xem xét lại hành động của mình, nên làm điều gì thì làm đi đừng để đến lúc lại nói ta không nể tình thân!”
Thấy dáng vẻ đường hoàng đạo mạo của hắn, Tô Tiểu Hồng thấy mà chán ghét, trong lòng thầm mắng gã tiểu nhân Hồng Vĩ Cơ. Thế sao lúc ngươi ngồi bên dưới ta thì không nói mấy cái đường lối nguyên tắc của Đảng kia đi? Lúc ăn xong rồi liền chùi mép rồi làm ra vẻ chính nhân quân tử. Đột nhiên Tô Tiểu Hồng cảm thấy đáng thương thay cho số phận của mình, phải bán thân, phải hầu hạ, cầu cạnh một gã tiểu nhân vô sỉ như gã Hồng Vĩ Cơ này.
Kỳ thực Hồng Vĩ Cơ cũng có nỗi khổ riêng của mình. Phương Văn Nam lần này gây ra phiền phức thực không hề nhỏ chút nào, hiện giờ cục diện chính trị tại Giang Thành hay cả tỉnh Bình Hải này đang nằm trong thời gian cực kỳ mẫn cảm, chỉ trong thời gian ngắn mà phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ bị bắt giam điều tra, rồi lại tới thị trưởng Lê Viên Chính bị sứt đầu mẻ chán vì việc tham ô của vợ bị bại lộ, mà lần này hắn giả bệnh xin nghỉ dài hạn chắc tám chín phần mười cũng là để chuẩn bị xin nghỉ hưu sớm để nhận trách nhiệm.
Gã phó thị trưởng còn lại-Tả Viên Triệu nghiễm nhiên có khả năng cao nhất được bổ nhiệm là tân thị trưởng thành phố Giang Thành, mà ai cũng biết Tả Viên Triệu lại là người của Cố bí thư. Hồng Vĩ Cơ hắn cũng không mong muốn gì có thêm đối thủ trên chính đàn, huống chi phía sau Tả Viên Triệu lại là lão đại của cả cái tỉnh Bình Hải này, đương nhiên Hồng Vĩ Cơ cũng chẳng dại gì đem đá bỏ chân mình.
Mà Tả Viên Triệu cũng lợi dụng chuyện của Cố công tử lần này để biểu đạt sự trung thành của hắn với Cố bí thư. Nếu như Hồng Vĩ Cơ hắn lại tỏ rõ thái độ đứng về phía Phương Văn Nam thì chẳng khác gì đối lập với Cố bí thư cả, bởi vậy hắn mới chọn cách im lặng, làm người ngoài cuộc bàng quan xem diễn biến.
Hiển nhiên Tô Tiểu Hồng không hiểu được những khúc mắc trong lòng Hồng Vĩ Cơ, mà nàng chỉ nhận thấy hắn đang cố gắng tìm cách né tránh chỉ bo bo giữ mình không chịu giúp đỡ. Hắn cũng chỉ là một gã vô lại ăn no rồi tìm cách chùi mép, một kẻ tiểu nhân ra vẻ đường hoàng đạo mạo.
*************
Tuy rằng đã có Tô Tiểu Hồng bên cạnh Hồng Vĩ Cơ, nhưng Phương Văn Nam vẫn thấy không yên tâm, từ nhiều nguồn tin tức thân cận cho thấy Điền Khánh Long cùng Tả Viên Triệu đều tỏ ra rất quyết liệt không chịu nhượng bộ chút nào, mà Cố công tử thì lại càng ương ngạnh nhất quyết không chịu đàm phám. Lúc Tô Tiểu Hồng thông báo cho hắn biết Hồng Vĩ Cơ cũng không có biện pháp giúp hắn, Phương Văn Nam mới bắt đầu ý thức được chuyện này càng lúc càng không ổn. Điền Khánh Long cùng Tả Viên Triệu rõ ràng là đứng về phía Cố Minh Kiện, bởi vậy mà Hồng Vĩ Cơ mới không dám ra mặt giúp đỡ, có lẽ hắn ta là sợ đụng chạm đến Cố bí thư.
Càng nghĩ Phương Văn Nam càng thấy buồn bực, hắn đã xuống nước hạ mình xin lỗi còn bồi thường thiệt hại lẫn tiền thuốc men vậy mà dối phương lại không thèm nể mặt hắn chút nào. Xem ra quan trường so với thương trường càng vô tình đáng sợ hơn nhiều.
Lúc biết tin Hồng Vĩ Cơ khước từ không chịu ra mặt giúp đỡ, Phương Văn Nam vừa tức giận lại vừa bối rối hoang mang. Tức giận khi hắn đã phải tốn bao công sức, không kể tiền bạc, lợi ích, ngay đến cả người đàn bà của hắn, hắn cũng đem cho Hồng Vĩ Cơ, vậy mà đến lúc cần thì hắn ta lại ngoảnh mặt làm ngơ. Còn hoang mang bối rối khi hắn cảm thấy sự việc tưởng như đơn giản đột nhiên lại phát sinh nan giải đến nhường này.
Chỉ thoáng hoang mang qua đi, rất nhanh hắn liền nhìn ra vấn để mấu chốt, tất cả chuyện này cũng đều nằm ở thằng nhãi Trương Dương kia. Từ khi Ngưu Văn Cường đánh con hắn đến nay hắn đều nắm trong tay quyền chủ động, thế nhưng đột nhiên Cố Minh Kiện tham gia vào lập tức thay đổi tất cả.
Cẩn thận suy xét lại thì chuyện này chẳng có liên quan gì tới Cố Minh Kiện cả, mà chắc chắn chính thằng nhãi Trương Dương là người kéo Cố Minh Kiện tham gia vào vụ này, chính nhân tố này khiến cục diện xoay chiều, Phương Văn Nam hắn lại rơi vào thế bị động, bị người ta nhào nặn chèn ép thậm tệ.
Lúc đã biết rõ ngọn nguồn sự việc, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, hắn liền rút điện thoại ra gọi cho Trương Dương. Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, tất cả chuyện này đều do thằng nhãi Trương Dương gây nên thì hết thảy cũng phải là hắn thu dọn giải quyết.Lúc Phương Văn Nam gọi tới cũng là lúc Trương Dương đang đi chơi cùng Tần Thanh. Từ lúc được thả ra đến giờ tâm tình Tần Thanh cực kỳ tốt, không còn ủ rũ sầu nào như mấy hôm trước nữa nhưng chuyện vừa rồi vẫn như bóng ma ám ảnh nàng mãi không thôi. Mà Trương Dương vì nhớ tới khuôn mặt héo hon của Tả Hiểu Tình mà lòng lại thấy man mác buồn. Hai người đều có tâm sự nên rủ nhau đến hồ Nhã Vân chèo thuyền nói chuyện phiếm giúp nhau vơi nỗi buồn.
Ánh nắng ấm áp buổi chiều thu cùng làn gió mát nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Tần Thanh chậm rãi đạp chân vịt để thuyền dập dờn chạy trên mặt hồ.
Trương Dương ngồi phía đối diện nàng hai tay buông thõng, mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đang ngủ ngon lành. Tần Thanh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt hắn, bất chợt từng hồi ức lúc xưa lại ùa về. Bao lần hắn dùng tấm thân mình che chắn bảo vệ nàng, bao lần vì giúp nàng mà không màng nguy hiểm tính mạng, không tiếc công danh địa vị … Những ký ức đó khiến nàng thấy ngọt ngào khó tả, lại nghĩ tới buổi tối trước khi rời đi hắn còn lén thâu hương trộm ngọc hôn nàng một cái.
Nghĩ đến đây khuôn mặt xin đẹp cũng hơi đỏ hồng lên, nàng cũng bắt đầu nhận ra, chẳng biết từ lúc nào nàng không khống chế được cảm tình với hắn nữa, cứ chìm dần vào cái cảm giác ấm áp ngọt ngào kia.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Thanh, mà tiếng chuông điện thoại cũng khéo Trương Dương từ trong cảm giác buồn ngủ trở lại hiện thực. Trương Dương vội vàng mở máy nghe: “Alo!”
Lúc biết đối phương là ai Trương Dương liền nhoẻn miệng cười tủm: “Giám đốc Phương đó à? Tìm ta có việc gì không?”
Âm điệu Phương Văn Nam vẫn bình tĩnh như thường, nhưng để ý kỹ thì vẫn có thể nhận ra chút thân thiết cùng thành khẩn trong đó: “Không biết buổi tối Trương chủ nhiệm có rỗi không? Chẳng là ta có đặt một phòng ở nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương, muốn mời Trương chủ nhiệm tới dùng cơm!”
Trương Dương cũng biết ‘lễ hạ vu nhân tất sở cầu’, khẳng định Phương Văn nam có việc muốn cầu cạnh mình, mà tám chín phần hẳn liên quan tới Cố Minh Kiện. Thực không ngờ nhiều lúc tiểu tử Cố Minh Kiện này lại được việc như vậy.
Trương Dương trầm ngâm một lúc, đang chuẩn bị tìm lời từ chối thì Phương Văn Nam lại chủ động nói tiếp: “Trương chủ nhiệm …! Ta thực sự muốn kết giao với Trương chủ nhiệm, quá khứ có gì không vui thì bỏ hết đi. Mà người xưa có, câu không đánh thì không thành bạn! Chắc Trương chủ nhiệm sẽ không nể cái mặt già này chứ?”
Hắn ta đã nói đến như vậy khiến Trương Dương có muốn cũng không khước từ được nữa.
Trương Dương có vẻ rụt rè ngấp ngứ như không tin vào tai mình: “Vậy … Ta sao dám kết giao với giám đốc Phương …”
“Có gì mà không được! Tối nay ta cũng không mời người ngoài, chỉ kêu mình Tô tiểu thư tới tiếp rượu cho Trương chủ nhiệm!”
Trương Dương làm bộ khó khăn lắm nhưng cuối cùng cũng đáp ứng nhận lời. Tần Thanh đã ngừng đạp thuyền, để mặc cho thuyền trôi dạt theo cơn sóng, đôi mắt đẹp trong vắt như mặt hồ mùa thu nhìn thẳng Trương Dương nói: “Ngươi bận thì cứ đi đi, ta tự về được rồi!”
“Đi cùng đi! Là Phương Văn Nam mời ta ăn tối, hắn còn dẫn theo cả Tô Tiểu Hồng mà ta lại sợ hắn sử dụng mỹ nhân kế câu dẫn ta, chắc Tần chủ tịch không nỡ thấy chết mà không cứu chứ?”
Tần Thanh nhịn không được nở nụ cười, liếc mắt nhìn hắn hỏi kháy: “Không phải ngươi là Đảng viên cộng sản có lập trường cùng bản lĩnh vững vàng lắm sao? Sao lại sợ người ta dùng mỹ nhân kế vậy? Hay là ngươi không đủ tư cách làm Đảng viên nữa?”
Nụ cười tươi càng khiến khuôn mặt xin đẹp của Tần Thanh kinh tâm động phách hơn, Trương Dương cứ ngẩn ngơ ngồi ngắm mãi không thôi. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt lắc lắc đầu chán nản nói: “Bất kể là Đảng viên gì đi chăng nữa đều không cưỡng lại được vẻ đẹp chim sa cá lặn của Tần chủ tịch!”
Tần Thanh mặt hơi ửng đỏ nhẹ giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Còn nói lung tung nữa là ta đá ngươi xuống hồ đó!” Nói xong Tần Thanh liền nhận ra mình vừa rồi hơi thất thố, chẳng biết có phải vì thằng nhãi Trương Dương kia hay không mà nàng cảm nhận rõ càng lúc càng thay đổi chính bản thân mình, không còn giữ được vẻ bình tĩnh lãnh đạm như trước nữa.
Bị người đẹp dọa nạt, Trương Dương không hề thấy sợ mà trái lại càng cảm thấy vui mừng, biết rõ tính tình Tần Thanh, Trương Dương cũng không trêu đùa nàng ta tiếp mà đổi bài, đột nhiên lại thở dài cảm thán: “Người ta đều có bạn gái, có người yêu, vậy mà ta lại không có đến một người … Ài … Thật là mất mặt quá …!”
Trương Dương dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn Tần Thanh nói tiếp: “Tối nay ta cũng không rủ ai đi cùng, hay là ngươi theo ta tới đó luôn?”
Tần Thanh hơi cúi người xuống thò bàn tay trắn muốt của mình nghịch nghịch nước. Nghe Trương Dương nói mà lòng nàng cũng thấy có chút bối rối, cũng may nước hồ mát lạnh giúp nàng thanh tỉnh lại hơn, rốt cuộc nàng cũng gật đầu hờ hững nói: “Buổi tối ta cũng không có bận gì, chi bằng theo ngươi ăn ké một bữa cũng được, dù sao ta cũng chẳng phải trả tiền!”
***********
Nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương cũng thuộc tập đoàn Hưng Thịnh, tuy mới mở ra chưa đầy hai tháng nhưng nhờ danh tính cực lớn của tập đoàn Hưng Thịnh, kết hợp với hình thức kinh doanh khá tốt, cùng với đồ ăn thức uống mới lạ khiến cho doanh thu nhà hàng cao đến chóng mặt, các phú hào cùng những nhân vật có tiếng tại Giang Thành đều đua nhau tới đây dùng cơm, mở tiệc đãi khách. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà doanh thu lẫn danh tiếng của Ngư Mễ Chi Hương còn vượt qua cả nhà hàng Hoàng Gia phía đối diện bên kia hồ Nhã Vân.
Đúng giờ Trương Dương cùng Tần Thanh tới nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương, vừa tới nơi hai người liền bị thu hút bởi đài phun nước ngay ngoài sân cùng tiếng nhạc du dương, theo từng nhịp điệu lên xuống mà đài phun nước thay đổi cả màu sắc lẫn hình dạng các cột nước. Bãi để xe thì rộng rãi thoáng đãng, lướt mắt nhìn một lượt cũng nhận ra không ít số xe của đám lãnh đạo cao tầng cũng tới đây dùng cơm. Nghĩ đến đây bất chợt Trương Dương lại nhớ tới Sở Yên Nhiên, nhớ tới lần bắt gặp một gã phóng viên săn lùng tin tức chụp trộm biển số xe, không biết Giang Thành có gã phóng viên nào lớn mật như vậy không.
Tần Thanh ngồi bên bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiền ăn uống của đám cán bộ càng ngày càng nhiều, tiền công quỹ cũng theo đó mà thâm hụt đi. Sau chuyến này ta phải kiến nghị thanh tra lại một phen mới được!”
Trương Dương cười nói: “Ai mà chẳng phải ăn uống, với lại tiệc tùng càng lớn thì càng thể hiện được đẳng cấp của người ta, trách sao được?”
Gửi xe xong, hai người cùng đi vào đại sảnh, đập vào mắt họ là cái ao to đùng ngay giữa đại sảnh, bên trong nuôi hai con cá sấu lớn. Cũng có thể nói đây là phương thức làm ăn khá mới, một cách để thu hút sự chú ý của khách hàng. Tần Thanh kéo kéo tay Trương Dương ý bảo rời đi, dù sao đây là chỗ đông người, nàng không muốn bị người khác nhận ra rồi lại đặt điều nói linh tinh.
Đột nhiên một thanh âm mềm mại đầy quyến rũ vang lên bên tai Trương Dương: “Sao giờ này tiểu Trương chủ nhiệm mới tới vậy?” Là đích thân Tô Tiểu Hồng đi đón hai người Trương Dương.
Trương Dương cười cười nhìn lại thấy nàng ta mặc một bộ sườn xám màu xanh dương bó sát thân thể, kết hợp khăn len quàng cổ màu đen khiến nàng có vẻ đẹp quỷ mỵ câu dẫn lòng người.
Lúc này Tô Tiểu Hồng mới chú ý Tần Thanh bên cạnh Trương Dương. Tối nay Tần Thanh ăn mặc rất giản dị, áo len cao cổ màu xám, quần bò xanh thẫm, buộc tóc đuôi ngựa để cao, trông hết sức bình dị lại nhưng lại có phần tươi mới trẻ trung. Tuy rằng ăn mặc không sang trọng nhưng cả người nàng ta vẫn toát lên khí chất cao quý thanh tao. Tô Tiểu Hồng cũng được coi là đệ nhất mỹ nhân, ăn mặc lại duyên dáng lả lướt, nhưng nàng vẫn tự nhận thua Tần Thanh ở vẻ đẹp tinh tế thanh cao toát ra từ người nàng ta.
Danh tiếng của Tần Thanh tại Giang Thành rất lớn, cũng là con gái nhưng Tô Tiểu Hồng ngưỡng mộ nàng ta đã lâu, đây là lần đầu tiên được gặp mặt. Nghe nói nàng ta mới được thả tự do cùng khôi phục chức phận, giờ thấy đi cùng Trương Dương càng chứng minh lời của Phương Văn Nam là chính xác. Gã tiểu tử cán bộ phụ cấp này trông vậy chứ không hề tầm thường chút nào, có thể mời nữ chủ tịch huyện xinh đẹp cùng đi dự tiệc, quan hệ của họ phải như thế nào chứ? Trên đỉnh nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương là Thủy Tinh các, đây cũng là nơi Phương Văn Nam dành riêng để chiêu đãi khách quý. Đúng như tên gọi của Thủy Tinh các, nơi đây được xây hoàn toàn bằng kính trong suốt, ngồi trong Thủy Tinh các có thể phóng mắt nhìn toàn cảnh hồ Nhã Vân. Thủy Tinh các là nơi cao nhất của Ngư Mễ Chi Hương, phàm là người được mời tới đây ăn cơm thì cũng đều là người có địa vị cao trong xã hội, thử nghĩ mà xem, được ngồi ăn ở đây không những khung cảnh thoáng mát lại có thể dẫm lên đầu tất cả đám người phía dưới, cái khoái cảm như vậy ai mà chẳng ham muốn.
Phương Văn Nam tỏ ra rất vui mừng khi thấy Tần Thanh cùng tới dự tiệc. Trước kia hắn cũng vài lần gặp gỡ qua vị nữ bí thư đoàn ủy thành phố này rồi. Lúc mọi người ngồi vào bàn thì trời cũng đã xẩm tối, Phương Văn Nam bảo người kéo rèm cửa che ba mặt của Thủy Tinh các lại, chỉ để một mặt hướng ra bờ hồ Nhã Vân.
Ngửa đầu có thể thấy bầu trời đầy sao, xa xa lại có mặt nước hồ Nhã Vân thơ mộng hài hòa, được ăn ở nơi có cảnh sắc mỹ lệ như vậy cũng khiến lòng người thấy thư thái thoải mái hơn.
Phương Văn Nam mỉm cười bắt chuyện trước: “Được Tần chủ tịch đại giá quang lâm, thực vinh hạnh cho kẻ hèn này quá!”
Tần Thanh cười nhẹ nói: “Đã mạo muội tự ý tới bái phỏng, mong rằng giám đốc Phương khong để bụng đã là may mắn lắm rồi!”
Phương Văn Nam cười lớn khoát tay nói: “Được Tần chủ tịch chiếu cố là phúc phận của tôi rồi, Tần chủ tịch không nên khách khí như vậy.”
Bốn người vừa ngồi xuống bàn nữ nhân viên phục vụ liền bưng các món ăn lên, Phương Văn Nam chuẩn bị đều là các món hải sản, đồ ăn cũng hết sức tinh xảo đẹp mắt, rượu là một chai mao đài 30 năm, từ điều này cũng có thể nhận ra thành ý của hắn với Trương Dương đến đâu.
Phương Văn Nam kêu Tô Tiểu Hồng tới chủ yếu là để nàng ta hầu rượu cùng góp vui khiến bầu không khí buổi tiệc vui vẻ hơn. Mà điều quan trọng nhất chính là tửu lượng của nàng ta, tuy rằng không đến trình độ ngàn chén không say nhưng cũng khó có gã nào khiến nàng phải say trước cả.
Từ đầu tới giờ Trương Dương vẫn tỏ ra nhã nhặn lịch thiệp, mà Tần Thanh lại cho thằng thằng nhãi này chỉ giả bộ, nàng đánh mắt nhìn Trương Dương giả bộ hờ hững nói: “Không uống được rượu thì đừng có cố!”
Tuy rằng Phương Văn Nam đã điều tra một lượt các mối quan hệ của Trương Dương, nhưng hắn lại không để ý tới tửu lượng Trương Dương ra sao, nghe Tần Thanh nói vậy tưởng thằng nhãi kia tửu lượng không ra gì liền đánh mắt cho Tô Tiểu Hồng, ý bảo nàng ta cứ việc xuất kích.
Vất vả lắm Phương Văn Nam mới ép Trương Dương uống rượu được, mà mỗi lần cụng ly thằng nhãi này đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Thấy thằng nhãi này giả vờ ra vẻ, Tần Thanh thực sự không nhịn được cười, nhưng đương nhiên nàng cũng không vạch trần Trương Dương làm gì, để xem hắn đang toan tính điều gì.
Mà điều khiến Trương Dương khó chịu nhất lại chính là Phương Văn Nam chỉ nhấc chén rượu lên cụng ly rồi lại đặt xuống, không hề uống một giọt nào, mà Tần Thanh lại uống nước trái cây, cuối cùng chỉ còn hắn với Tô Tiểu Hồng là chân chính uống rượu.
Tô Tiểu Hồng đang định bụng trước tiên phải chuốc say thằng nhãi này đã, thế nhưng chẳng hiểu sao nàng càng chuốc thằng nhãi này lại càng uống hăng hơn, chưa thấy đối phương bị vấn đề gì mà nàng lại cảm thấy có chút chóng mặt.
Đột nhiên Trương Dương cười tủm tỉm đầy ám muội, đã đến lúc xuất khích trả lại rồi: “Vậy … Tô tiểu thư! Để đáp lại tấm lòng thịnh tình của người, ta cũng xin kính lại tám chén!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tiểu Hồng đã hơi ửng đỏ, lúc này nàng mới nhận ra hóa ra từ đầu thằng nhãi kia chỉ giả vờ, căn bản tửu lượng hắn ngàn chén không say. Tuy trong lòng thầm mắng nam nhân đều là lũ vô sỉ như nhau, thế nhưng nàng vẫn phải giả bộ tươi cười, đã đâm lao đành theo lao, nàng nũng nịu đánh mắt đưa tình nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm xấu thật, ngài là nam nhân lại khi dễ phận liễu yếu đào tơ như tôi, uống như vậy thật không công bình chút nào. Vậy thế này đi, ngài uống hai chén, tôi uống một … Như vậy mới công bình!”
“Vậy sao anh lại khách sáo với hắn như vậy?”
“Chỉ một gã cán bộ phụ cấp cấp huyện mà có thể nhờ Điền Khánh Long đích thân ra mặt, lại cực kỳ thân quen với công tử cùng thiên kim đại tiểu thư Cố bí thư tỉnh ủy, hơn nữa thằng nhãi này lại là con nuôi của phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ. Mà nghe nói hắn còn là tình nhân của vị nữ chủ tịch xinh đẹp huyện Xuân Dương-Tần Thanh. Người như thế có đáng để anh phải xem trọng hay không?”
Tô Tiểu Hồng mở to mắt ngồi ngây ngốc nghe Phương Văn Nam kể một loạt những mối quan hệ của Trương Dương. Nghe xong nàng không nhịn được phải quay đầu lại nhìn thoáng ra bóng lưng của Trương Dương.
Phương Văn Nam lại trầm mặc nói tiếp: “Một thanh niên có năng lực đáng sợ như vậy, anh hỏi thật, nếu là em thì em muốn hắn là bạn hay là thù?”
Tô Tiểu Hồng ghé sát môi vào tai Phương Văn Nam giọng thủ thỉ nói: “Anh nham hiểm thật!”
Phương Văn Nam mỉm cười nói: “Đó không phải là nham hiểm mà là chấp nhận hiện thực, nếu như ngươi không thích ứng được với cái xã hội này thì ngươi sẽ là người đầu tiên bị đào thải.” Có lẽ những lời này thực sự là kinh nghiệm đúc kết cả đời người của hắn.
Nói thực, hắn cũng có chút hối hận khi tối qua không chịu cấp cho Điền Khánh Long chút mặt mũi, tuy rằng sự việc lại phát triển tới mức không ai ngờ tới như vậy, cuối cùng người chịu thiệt nhiều nhất lại là Phương Văn Nam hắn. Có lẽ tiền tài quá lớn đã che đi sự nhạy cảm của hắn, nếu như là trước kia, hắn dám chắc sẽ không xử sự lỗ mãng như vậy. Dù sao chuyện cũng đã rồi, có hối hận cũng chẳng giúp hắn lấy lại những mối quan hệ đã mất.
Tô Tiểu Hồng nhẹ giọng nói: “Cố công tử còn muốn làm khó chúng ta nữa không?”
Phương Văn Nam nhíu nhíu mày thấp giọng trả lời: “Cứ mặc kệ hắn đi. Chốc nữa em liên hệ với lão Hồng một chút, chuyện này chắc hắn ta giải quyết được!”
Lão Hồng mà Phương Văn Nam nhắc tới chính là vị bí thư thị ủy thành phố Giang Thành-Hồng Vĩ Cơ. Phương Văn Nam quen biết với Hồng Vĩ Cơ từ trước khi hắn tới Giang Thành. Lúc trước, khi Hồng Vĩ Cơ còn làm bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn, Phương Văn Nam cũng từng tới tìm hắn nhờ giúp đỡ mấy dự án đầu tư vào thành phố Lam Sơn. Lúc đó mối quan hệ của họ cũng chỉ là xã giao, lợi dụng nhau mà thôi.
Rồi thì Hồng Vĩ Cơ được chuyển tới Giang Thành, tuy rằng hai người cũng có đôi lần gặp mặt nhưng mối quan hệ vẫn chỉ là xã giao như trước. Không phải Phương Văn Nam ngu ngốc không chịu làm thân với Hồng Vĩ Cơ mà đây lại là điểm khôn khéo của hắn. Bề ngoài thì hắn với Hồng Vĩ Cơ không có quan hệ gì, nhưng hắn lại ngầm sắp xếp để Tô Tiểu Hồng ở bên cạnh Hồng Vĩ Cơ, mục đích cũng để nàng ta làm cầu nối trung gian liên hệ giữa hai người.
Tô Tiểu Hồng lại ghé đôi môi anh đào đỏ mọng của mình vào sát vành tai Phương Văn Nam nhỏ giọng nói: “Anh không sợ ăn giấm chua hay sao mà lại kêu em đi tìm hắn?”
Phương Văn Nam lùa tay vào mái tóc dài quăn của Tổ Tiểu Hồng, thâm tình hôn nhẹ lên trán nàng một cái: “Anh tin tưởng em!” Tuy miệng nói vậy nhưng ánh mắt hắn lại chuyển đi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe. Từ trước tới nay hắn đều không xem trọng tiền tài cùng đàn bà, với hắn mà nói hai thứ này chỉ là vật ngoài thân, không đáng để hắn phải bận tâm.
Tô Tiểu Hồng nhận thấy bộ dạng hờ hững lạnh lùng của Phương Văn Nam, trong mắt nàng không khỏi thoáng qua một tia mất mát khó tả. Thực ra nàng cũng hiểu tính cách nam nhân này, đúng là hắn cũng có tình cảm với nàng, nhưng nếu nói đó là tình yêu thì lại là sai lầm. Ngoại trừ đứa con trai độc nhất của hắn-Phương Hải Đào ra thì không còn ai được hắn thực sự yêu thương cả. Tiền tài hay đàn bà chỉ là thứ để hắn chứng tỏ quyền lực của hắn mà thôi. Để đạt được lợi ích cao nhất, hắn không ngần ngại đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả đó là đồ hắn yêu thích nhất.
Nàng cũng thừa biết trong mắt hắn bất quá nàng chỉ là một thứ công cụ, không hơn không kém. Có lẽ bây giờ nàng tỏ ra lệ thuộc vào hắn, bị hắn lợi dụng, chà đạp mà không dám phản kháng chút nào, nhưng càng như vậy nàng lại càng tin tưởng, chỉ cần cố gắng hết sức rồi sẽ đến một ngày, nàng có thể ưỡng ngực đứng thẳng, đối mặt với hắn như hai con người.
************
Lúc Trương Dương tới phòng Ngưu Văn Cường thì thấy Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong cũng đang ở đây. Nhìn mặt mũi thì chắc mẩm ba người này tối qua cũng chẳng ngủ ngon được, cũng khó trách, sự việc tối qua chẳng khác gì trái bom nổ chậm, chẳng biết lúc nào sẽ nổ và kẻ xấu số nào sẽ bị tử vong, một cảm giác nặng nề cứ đè nặng tâm trí ba người họ từ tối qua đến giờ.
Ngưu Văn Cường vẫn bồn chồn không yên, cứ chốc chốc lại ra đứng trước cửa sổ ngó xuống đường. Lúc thấy Trương Dương về, hắn vội vàng ra mở cửa đón: “Trương Dương, chiếc xe vừa rồi có phải là ô tô của Phương Văn Nam hay không?” Không đợi Trương Dương trả lời, hắn lại vội vàng hỏi tiếp luôn: “Thế nào rồi? Rốt cuộc hắn nói những gì vậy? Nhanh nói gì đi chứ?”
Trương Dương tủm tỉm cười nhỏ giọng nói: “Chẳng là vừa rồi may mắn lại gặp được Cố Minh Kiện!” Vừa nói Trương Dương vừa đi tới bàn uống nước, ngồi xuống phía đối diện với Khương Lượng, thong dong vặn nút chai nước khoáng uống một ngụm chướt họng, xong xuôi rồi mới nói tiếp: “Phương Văn Nam cũng là một gã cáo già, thấy sự việc bất lợi, hắn liền cầu hòa với Cố Minh Kiện!”
Đỗ Vũ Phong cũng không nhịn được nữa phải hỏi chen vào: “Cố Minh Kiện đã đáp ứng hắn chưa?”
Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Cố Minh Kiện là người cứng đầu, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện như vậy nên mới không đáp ứng Phương Văn Nam, vì thế mà chuyện này mới có chút phiền phức như vậy!”
Ngưu Văn Cường thở dài không nói gì, hắn đều không phải sợ Cố Minh Kiện gây thù chuốc oán đối chọi với Phương Văn Nam, mà bọn họ là người liên quan trực tiếp tới vụ lần này, càng nháo lớn hơn thì bọn họ càng phải gánh chịu hậu quả lớn hơn.
Trương Dương cũng biết mấy người bọn họ đang suy nghĩ điều gì, nhịn không được mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chuyện này hẳn không liên quan tới chúng ta nữa rồi. Ta đến đây là để báo tình hình cho các ngươi biết, tiện thể hỏi xem bao giờ các ngươi về?”
Khương Lượng gật gật đầu, tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy thực lòng bọn họ cũng chẳng muốn ở lại làm gì nữa cho mệt người: “Có lẽ sẽ về sớm, ngươi có về cùng bọn ta không?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Ta còn chút chuyện phải giải quyết, nếu như làm xong sớm thì có thể cùng về với các ngươi được.”
Quay sang nói với Đỗ Vũ Phong: “Đỗ ca, ngươi trở về thì liên lạc với lão bí thư chi bộ Lưu Truyện Khôi một chút, chẳng là ta muốn kêu con trai hắn lên Bắc Kinh làm đầu bếp cho nhà hàng của ta. Hẳn ngươi cũng biết lão ta là một người khó tính, nếu ta đi sợ rằng hắn sẽ không đồng ý.”
Đỗ Vũ Phong còn tưởng chuyện gì, chứ chút chuyện cỏn con như vậy hắn liền sảng khoái gật đầu nhận lời: “Chuyện này cứ để ta lo đi, chắc sẽ không việc gì đâu!” Nói thật, hắn vẫn có chút chột dạ chuyện tối qua, lúc Trương Dương nói cáo từ, hắn đích thân tiễn ra tận cửa nhưng vẫn không quên nhắc đi nhắc lại: “Người anh em, nghìn vạn lần không được để chị dâu ngươi biết chuyện tối qua đó nhé, không là ta khó sống sót với nàng ta!”
Trương Dương tủm tỉm ý vị thâm trường nói nhỏ: “Đỗ ca cứ yên tâm đi, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói ta biết mà!”
Đỗ Vũ Phong xấu hổ gượng cười, thân thiết vỗ vỗ vai Trương Dương nói: “Vì chút rượu mà tí nữa gây họa, cũng may có ngươi giúp đỡ!”
Trương Dương khoát tay cười nói: “Anh em với nhau còn phải nói mấy lời khách sáo đó nữa sao? Sau này nhớ phải giữ mình là được rồi.”
Quả thực nhiều lúc rượu là thứ tốt không sai, nam nhân uống rượu để tăng khí phách mạnh mẽ của mình, còn nữ nhân uống rượu lại càng tăng vẻ kiều mị hấp dẫn.
Hồng Vĩ Cơ lặng lẽ ngồi trong căn biệt thự nằm trên hòn đảo ngay giữa hồ Nhã Vân. Tô Tiểu Hồng đưa chén rượu vang đỏ đến trước người hắn, bàn tay trắng nõn hơi nghiêng chén rượu đi một chút làm mấy giọt rượu đỏ tươi rơi trước ngực hắn. Nàng đáp cho hắn một ánh mắt kiều mị đầy hấp dẫn rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi mình đùa nghịch từ từ liếm từng chút một chỗ rượu trên ngực hắn.
Hồng Vĩ Cơ hai mắt nhắm hờ thả lỏng thân thể ngồi tựa ra phía sau ghế sô pha cảm nhận khoái cảm nhân gian. Nữ nhân trước mắt đích thực là vưu vật trời ban, nàng ta biết cách lấy lòng nam nhân, biết cách khiến nam nhân đạt đỉnh điểm khoái cảm. Tô Tiểu Hồng sau khi liếm xong chỗ rượu vang trước ngực hắn vẫn dùng đầu lưỡi mơn trớn liếm ngược lên phía trên rồi kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy.
Tô Tiểu Hồng rất biết cách kích thích nam nhân, trước sự khiêu gợi trêu trọc của nàng ta, rốt cục Hồng Vĩ Cơ cũng không cưỡng lại dục hỏa đang dâng trào, thế nhưng sau nhiều năm làm quan hắn đã luyện được một ý chí sắt thép cùng bản lĩnh vững vàng, ngay khi Tô Tiểu Hồng định hôn môi thì hắn dùng tay ngăn lại, ánh mắt đầy thâm thúy lạnh lùng nói: “Có phải có chuyện gì không?”
Bị Hồng Vĩ Cơ ngăn lại, Tô Tiểu Hồng cũng đành dừng lại không trêu đùa hắn nữa, tuy trong lòng thấy khó chịu nhưng nàng lại cảm thấy sợ hắn hơn. Một nam nhân trong tình cảnh như vậy mà vẫn giữ được đầu óc sáng suốt, người như vậy nàng không đoán được tâm cơ hắn, mà phải nói rằng nàng sợ hắn thì đúng hơn. Nàng biết, mình không là gì với hắn, bất kỳ lúc nào hắn có thể đẩy ra không thương tiếc. Tô Tiểu Hồng chỉ đáp cho hắn một ánh mắt khó chịu biểu hiện như câu hỏi vừa rồi của hắn là không thích hợp trong lúc này. Nàng không nói gì mà vẫn dùng lưỡi trêu đùa khắp người hắn rồi dần dần hôn xuống phần hạ thân hắn.
Tuy rằng nội tâm Hồng Vĩ Cơ cảm thấy cực kỳ thích thú nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng không có biểu hiện gì khác thường. Một lúc sau hắn không chịu được nữa, phải dùng hai tay ngăn không cho nàng ta làm loạn bên dưới nữa. Tô Tiểu Hồng nhìn hắn nở nụ cười đầy yêu mị, nàng buông hắn ra đứng lên rồi chậm rãi cởi quần dài lộ ra cặp đùi trắng nõn đẫy đà.Hai mắt Hồng Vĩ Cơ thoáng một tia dục vọng. Chỉ một thoáng biến hóa đó thôi cũng không qua được mắt Tô Tiểu Hồng. Nàng vươn hai cánh tay trắng muốt của mình đặt lên vai hắn, từ từ xích lại gần rồi ngồi vào lòng hắn. Ánh mắt nàng đầy yêu mị nhìn thẳng mắt hắn, nhoẻn miệng nở nụ cười kinh tâm động phách đồng thời nàng hơi cử động mông để hai thân thể, để hai chỗ đó không ngừng cọ sát vào nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tuy Hồng Vĩ Cơ vẫn gia vẻ lạnh lùng hỏi lại nhưng thanh âm lại hơn run rẩy gần như không kìm chế được nữa.
Tô Tiểu Hồng muốn hôn nhưng lại bị hắn né tránh, điều này khiến nàng cảm thấy có chút khuất nhục. Nàng vẫn không trả lời mà chỉ vòng tay cố sức ôm sát cổ hắn, đôi môi anh đào ghé ngay sát vành tai hắn, vừa thở vào tai hắn, vừa phát ra tiếng rên rỉ câu dẫn lòng người, đồng thời động tác bên dưới của nàng càng lúc càng nhanh hơn. Nàng đang dùng chính thân thể mình trả thù việc hắn dám khinh thường, lạnh nhạt hờ hững nàng.
Rốt cuộc Hồng Vĩ Cơ cũng không chịu được sự kích thích mạnh mẽ như vậy nữa, hắn thò tay ôm chặt bờ mông căng tròn của Tô Tiểu Hồng, rồi gầm rú lên một tiếng. Ngay lúc đó Tô Tiểu Hồng cảm thấy rõ ràng một vật vừa cứng rắn lại nóng ấm đang không ngừng xâm chiếm thân thể nàng, càng lúc càng mạnh bạo, càng lúc càng sâu, càng nhanh hơn.
Tuy rằng Tô Tiểu Hồng không ngừng rên rỉ vì khoái cảm sung sướng, nhưng tất cả những điều đó chỉ là giả tạo, trong lòng nàng không hề có chút tình cảm nào với hắn. Nàng cũng biết, hắn ta cũng chỉ coi nàng như một thứ công cụ, một dạng đồ chơi không hơn không kém. Vì vậy giữa hai người phát sinh cái chuyện này cũng chẳng khác gì một dạng trao đổi, nàng dùng chính thân thể mình trao đổi lợi ích với hắn.
**********
Sau khi trải qua màn mây mưa vừa rồi, Hồng Vĩ Cơ khôi phục lại dáng vẻ đàng hoàng bệ vệ của mình, hắn chậm rãi nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhẹ giọng hỏi: “Nói đi!”
Hồng Vĩ Cơ cũng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết tại sao Tô Tiểu Hồng lại để mình lợi dụng nàng ta như vậy, và hắn cũng biết nàng ta là người của Phương Văn Nam sắp xếp để làm phương tiện trao đổi với hắn. Chuyện của tập đoàn Hưng Thịnh tối qua hắn cũng có nghe nói tới, sáng nay lại nghe tin Cố công tử bị đánh, vậy thì tám chín phần Tô Tiểu Hồng tới đây cũng vì chuyện này.
Tô Tiểu Hồng mân mê đôi môi anh đào của mình ghé sát vào mặt hắn nũng nịu hỏi: “Chắc ngươi cũng biết chuyện tối qua của tập đoàn Hưng Thịnh chứ?”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, chuyển chén trà qua cho nàng ta rồi đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút: “Ngươi cũng là người trong giới làm ăn chắc cũng phải biết người làm ăn tối kỵ nhất là gây ra xung đột. Vậy vì sao hắn lại dám đánh người? Vì sao lại làm mấy chuyện trái pháp luật đó?”
Tô Tiểu Hồng có vẻ ủy khuất nhỏ giọng nói: “Người đánh Cố công tử chỉ là khách hàng, không có liên quan gì tới người của bên Hưng Thịnh. Tối hôm qua Điền Khánh Long cũng nhân cơ hội này làm khó dễ bọn họ, đây chắc chắn là lấy việc công trả thù riêng. Nhiều năm nay tập đoàn Hưng Thịnh vẫn giữ được sao vàng thi đua hạng nhất, vụ tai tiếng này chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của tập đoàn. Mà hơn hết bọn họ không có điều tra rõ ràng lại võ đoán rồi ra thông báo bắt nhà hàng Hoàng Gia phải đóng cửa kinh doanh.”
Hồng Vĩ Cơ nghe mà không nhịn được cười: “Lợi dụng việc công báo thù riêng? Vậy ngươi nói cho ta nghe, Điền Khánh Long có tư thù gì với Phương Văn Nam vậy?”
Tô Tiểu Hồng bị hắn hỏi mà nghẹn họng không trả lời được được. Đến giờ nàng mới hiểu được một điều, trước mặt Hồng Vĩ Cơ thì nàng có giở trò cách mấy cũng đều vô dụng, rõ ràng kinh nghiệm từng trải hay tâm cơ hắn đều cao hơn nàng rất nhiều.
Hồng Vĩ Cơ lại nói tiếp: “Chuyện này ta không muốn tham gia, các ngươi dám đánh công tử của Cố bí thư, mà hơn nữa đến cả Tả phó thị trưởng cũng đứng ra tố giác chuyện này, rồi thì phía cảnh sát cũng đã đưa ra chứng cứ xác thực chuyện này là có thật. Vậy thì ra thông báo buộc các ngươi phải ngừng kinh doanh là oan khuất hay sao?”
Tô Tiểu Hồng đứng dậy nắm cánh tay hắn thấp giọng nói: “Vĩ Cơ, giám đốc Phương đã tự mình xin lỗi Cố công tử, ngoài trừ bồi thường cho hắn một chiếc xe mới, lại còn kèm them 20 vạn tiền thuốc men nhưng mà hắn ta vẫn không chịu, nhất quyết đòi làm sáng tỏ vụ này mới chịu thôi.”
Hồng Vĩ Cơ vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt chí công vô tư của mình, nhíu nhíu mày ra vẻ khó chịu nói: “Tiểu Hồng, cũng không phải là ta không muốn giúp ngươi, thế nhưng tình cảm và công việc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta là một cán bộ đảng viên hiển nhiên ta phải trung thành với cách mạng, đường lối của Đảng, nhưng ngươi cứ yên tâm ta sẽ tự mình đốc thúc bọn họ mau chóng xử lý thật tốt sự việc lần này, không bao che không thiên vị bất cứ ai cả, sẽ không vì điều khác mà gây bất lợi cho tập đoàn các ngươi.”
Hồng Vĩ Cơ ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nói đi thì cũng phải nói lại, các ngươi cũng nên xem xét lại hành động của mình, nên làm điều gì thì làm đi đừng để đến lúc lại nói ta không nể tình thân!”
Thấy dáng vẻ đường hoàng đạo mạo của hắn, Tô Tiểu Hồng thấy mà chán ghét, trong lòng thầm mắng gã tiểu nhân Hồng Vĩ Cơ. Thế sao lúc ngươi ngồi bên dưới ta thì không nói mấy cái đường lối nguyên tắc của Đảng kia đi? Lúc ăn xong rồi liền chùi mép rồi làm ra vẻ chính nhân quân tử. Đột nhiên Tô Tiểu Hồng cảm thấy đáng thương thay cho số phận của mình, phải bán thân, phải hầu hạ, cầu cạnh một gã tiểu nhân vô sỉ như gã Hồng Vĩ Cơ này.
Kỳ thực Hồng Vĩ Cơ cũng có nỗi khổ riêng của mình. Phương Văn Nam lần này gây ra phiền phức thực không hề nhỏ chút nào, hiện giờ cục diện chính trị tại Giang Thành hay cả tỉnh Bình Hải này đang nằm trong thời gian cực kỳ mẫn cảm, chỉ trong thời gian ngắn mà phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ bị bắt giam điều tra, rồi lại tới thị trưởng Lê Viên Chính bị sứt đầu mẻ chán vì việc tham ô của vợ bị bại lộ, mà lần này hắn giả bệnh xin nghỉ dài hạn chắc tám chín phần mười cũng là để chuẩn bị xin nghỉ hưu sớm để nhận trách nhiệm.
Gã phó thị trưởng còn lại-Tả Viên Triệu nghiễm nhiên có khả năng cao nhất được bổ nhiệm là tân thị trưởng thành phố Giang Thành, mà ai cũng biết Tả Viên Triệu lại là người của Cố bí thư. Hồng Vĩ Cơ hắn cũng không mong muốn gì có thêm đối thủ trên chính đàn, huống chi phía sau Tả Viên Triệu lại là lão đại của cả cái tỉnh Bình Hải này, đương nhiên Hồng Vĩ Cơ cũng chẳng dại gì đem đá bỏ chân mình.
Mà Tả Viên Triệu cũng lợi dụng chuyện của Cố công tử lần này để biểu đạt sự trung thành của hắn với Cố bí thư. Nếu như Hồng Vĩ Cơ hắn lại tỏ rõ thái độ đứng về phía Phương Văn Nam thì chẳng khác gì đối lập với Cố bí thư cả, bởi vậy hắn mới chọn cách im lặng, làm người ngoài cuộc bàng quan xem diễn biến.
Hiển nhiên Tô Tiểu Hồng không hiểu được những khúc mắc trong lòng Hồng Vĩ Cơ, mà nàng chỉ nhận thấy hắn đang cố gắng tìm cách né tránh chỉ bo bo giữ mình không chịu giúp đỡ. Hắn cũng chỉ là một gã vô lại ăn no rồi tìm cách chùi mép, một kẻ tiểu nhân ra vẻ đường hoàng đạo mạo.
*************
Tuy rằng đã có Tô Tiểu Hồng bên cạnh Hồng Vĩ Cơ, nhưng Phương Văn Nam vẫn thấy không yên tâm, từ nhiều nguồn tin tức thân cận cho thấy Điền Khánh Long cùng Tả Viên Triệu đều tỏ ra rất quyết liệt không chịu nhượng bộ chút nào, mà Cố công tử thì lại càng ương ngạnh nhất quyết không chịu đàm phám. Lúc Tô Tiểu Hồng thông báo cho hắn biết Hồng Vĩ Cơ cũng không có biện pháp giúp hắn, Phương Văn Nam mới bắt đầu ý thức được chuyện này càng lúc càng không ổn. Điền Khánh Long cùng Tả Viên Triệu rõ ràng là đứng về phía Cố Minh Kiện, bởi vậy mà Hồng Vĩ Cơ mới không dám ra mặt giúp đỡ, có lẽ hắn ta là sợ đụng chạm đến Cố bí thư.
Càng nghĩ Phương Văn Nam càng thấy buồn bực, hắn đã xuống nước hạ mình xin lỗi còn bồi thường thiệt hại lẫn tiền thuốc men vậy mà dối phương lại không thèm nể mặt hắn chút nào. Xem ra quan trường so với thương trường càng vô tình đáng sợ hơn nhiều.
Lúc biết tin Hồng Vĩ Cơ khước từ không chịu ra mặt giúp đỡ, Phương Văn Nam vừa tức giận lại vừa bối rối hoang mang. Tức giận khi hắn đã phải tốn bao công sức, không kể tiền bạc, lợi ích, ngay đến cả người đàn bà của hắn, hắn cũng đem cho Hồng Vĩ Cơ, vậy mà đến lúc cần thì hắn ta lại ngoảnh mặt làm ngơ. Còn hoang mang bối rối khi hắn cảm thấy sự việc tưởng như đơn giản đột nhiên lại phát sinh nan giải đến nhường này.
Chỉ thoáng hoang mang qua đi, rất nhanh hắn liền nhìn ra vấn để mấu chốt, tất cả chuyện này cũng đều nằm ở thằng nhãi Trương Dương kia. Từ khi Ngưu Văn Cường đánh con hắn đến nay hắn đều nắm trong tay quyền chủ động, thế nhưng đột nhiên Cố Minh Kiện tham gia vào lập tức thay đổi tất cả.
Cẩn thận suy xét lại thì chuyện này chẳng có liên quan gì tới Cố Minh Kiện cả, mà chắc chắn chính thằng nhãi Trương Dương là người kéo Cố Minh Kiện tham gia vào vụ này, chính nhân tố này khiến cục diện xoay chiều, Phương Văn Nam hắn lại rơi vào thế bị động, bị người ta nhào nặn chèn ép thậm tệ.
Lúc đã biết rõ ngọn nguồn sự việc, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, hắn liền rút điện thoại ra gọi cho Trương Dương. Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, tất cả chuyện này đều do thằng nhãi Trương Dương gây nên thì hết thảy cũng phải là hắn thu dọn giải quyết.Lúc Phương Văn Nam gọi tới cũng là lúc Trương Dương đang đi chơi cùng Tần Thanh. Từ lúc được thả ra đến giờ tâm tình Tần Thanh cực kỳ tốt, không còn ủ rũ sầu nào như mấy hôm trước nữa nhưng chuyện vừa rồi vẫn như bóng ma ám ảnh nàng mãi không thôi. Mà Trương Dương vì nhớ tới khuôn mặt héo hon của Tả Hiểu Tình mà lòng lại thấy man mác buồn. Hai người đều có tâm sự nên rủ nhau đến hồ Nhã Vân chèo thuyền nói chuyện phiếm giúp nhau vơi nỗi buồn.
Ánh nắng ấm áp buổi chiều thu cùng làn gió mát nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Tần Thanh chậm rãi đạp chân vịt để thuyền dập dờn chạy trên mặt hồ.
Trương Dương ngồi phía đối diện nàng hai tay buông thõng, mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đang ngủ ngon lành. Tần Thanh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt hắn, bất chợt từng hồi ức lúc xưa lại ùa về. Bao lần hắn dùng tấm thân mình che chắn bảo vệ nàng, bao lần vì giúp nàng mà không màng nguy hiểm tính mạng, không tiếc công danh địa vị … Những ký ức đó khiến nàng thấy ngọt ngào khó tả, lại nghĩ tới buổi tối trước khi rời đi hắn còn lén thâu hương trộm ngọc hôn nàng một cái.
Nghĩ đến đây khuôn mặt xin đẹp cũng hơi đỏ hồng lên, nàng cũng bắt đầu nhận ra, chẳng biết từ lúc nào nàng không khống chế được cảm tình với hắn nữa, cứ chìm dần vào cái cảm giác ấm áp ngọt ngào kia.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Thanh, mà tiếng chuông điện thoại cũng khéo Trương Dương từ trong cảm giác buồn ngủ trở lại hiện thực. Trương Dương vội vàng mở máy nghe: “Alo!”
Lúc biết đối phương là ai Trương Dương liền nhoẻn miệng cười tủm: “Giám đốc Phương đó à? Tìm ta có việc gì không?”
Âm điệu Phương Văn Nam vẫn bình tĩnh như thường, nhưng để ý kỹ thì vẫn có thể nhận ra chút thân thiết cùng thành khẩn trong đó: “Không biết buổi tối Trương chủ nhiệm có rỗi không? Chẳng là ta có đặt một phòng ở nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương, muốn mời Trương chủ nhiệm tới dùng cơm!”
Trương Dương cũng biết ‘lễ hạ vu nhân tất sở cầu’, khẳng định Phương Văn nam có việc muốn cầu cạnh mình, mà tám chín phần hẳn liên quan tới Cố Minh Kiện. Thực không ngờ nhiều lúc tiểu tử Cố Minh Kiện này lại được việc như vậy.
Trương Dương trầm ngâm một lúc, đang chuẩn bị tìm lời từ chối thì Phương Văn Nam lại chủ động nói tiếp: “Trương chủ nhiệm …! Ta thực sự muốn kết giao với Trương chủ nhiệm, quá khứ có gì không vui thì bỏ hết đi. Mà người xưa có, câu không đánh thì không thành bạn! Chắc Trương chủ nhiệm sẽ không nể cái mặt già này chứ?”
Hắn ta đã nói đến như vậy khiến Trương Dương có muốn cũng không khước từ được nữa.
Trương Dương có vẻ rụt rè ngấp ngứ như không tin vào tai mình: “Vậy … Ta sao dám kết giao với giám đốc Phương …”
“Có gì mà không được! Tối nay ta cũng không mời người ngoài, chỉ kêu mình Tô tiểu thư tới tiếp rượu cho Trương chủ nhiệm!”
Trương Dương làm bộ khó khăn lắm nhưng cuối cùng cũng đáp ứng nhận lời. Tần Thanh đã ngừng đạp thuyền, để mặc cho thuyền trôi dạt theo cơn sóng, đôi mắt đẹp trong vắt như mặt hồ mùa thu nhìn thẳng Trương Dương nói: “Ngươi bận thì cứ đi đi, ta tự về được rồi!”
“Đi cùng đi! Là Phương Văn Nam mời ta ăn tối, hắn còn dẫn theo cả Tô Tiểu Hồng mà ta lại sợ hắn sử dụng mỹ nhân kế câu dẫn ta, chắc Tần chủ tịch không nỡ thấy chết mà không cứu chứ?”
Tần Thanh nhịn không được nở nụ cười, liếc mắt nhìn hắn hỏi kháy: “Không phải ngươi là Đảng viên cộng sản có lập trường cùng bản lĩnh vững vàng lắm sao? Sao lại sợ người ta dùng mỹ nhân kế vậy? Hay là ngươi không đủ tư cách làm Đảng viên nữa?”
Nụ cười tươi càng khiến khuôn mặt xin đẹp của Tần Thanh kinh tâm động phách hơn, Trương Dương cứ ngẩn ngơ ngồi ngắm mãi không thôi. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt lắc lắc đầu chán nản nói: “Bất kể là Đảng viên gì đi chăng nữa đều không cưỡng lại được vẻ đẹp chim sa cá lặn của Tần chủ tịch!”
Tần Thanh mặt hơi ửng đỏ nhẹ giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Còn nói lung tung nữa là ta đá ngươi xuống hồ đó!” Nói xong Tần Thanh liền nhận ra mình vừa rồi hơi thất thố, chẳng biết có phải vì thằng nhãi Trương Dương kia hay không mà nàng cảm nhận rõ càng lúc càng thay đổi chính bản thân mình, không còn giữ được vẻ bình tĩnh lãnh đạm như trước nữa.
Bị người đẹp dọa nạt, Trương Dương không hề thấy sợ mà trái lại càng cảm thấy vui mừng, biết rõ tính tình Tần Thanh, Trương Dương cũng không trêu đùa nàng ta tiếp mà đổi bài, đột nhiên lại thở dài cảm thán: “Người ta đều có bạn gái, có người yêu, vậy mà ta lại không có đến một người … Ài … Thật là mất mặt quá …!”
Trương Dương dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn Tần Thanh nói tiếp: “Tối nay ta cũng không rủ ai đi cùng, hay là ngươi theo ta tới đó luôn?”
Tần Thanh hơi cúi người xuống thò bàn tay trắn muốt của mình nghịch nghịch nước. Nghe Trương Dương nói mà lòng nàng cũng thấy có chút bối rối, cũng may nước hồ mát lạnh giúp nàng thanh tỉnh lại hơn, rốt cuộc nàng cũng gật đầu hờ hững nói: “Buổi tối ta cũng không có bận gì, chi bằng theo ngươi ăn ké một bữa cũng được, dù sao ta cũng chẳng phải trả tiền!”
***********
Nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương cũng thuộc tập đoàn Hưng Thịnh, tuy mới mở ra chưa đầy hai tháng nhưng nhờ danh tính cực lớn của tập đoàn Hưng Thịnh, kết hợp với hình thức kinh doanh khá tốt, cùng với đồ ăn thức uống mới lạ khiến cho doanh thu nhà hàng cao đến chóng mặt, các phú hào cùng những nhân vật có tiếng tại Giang Thành đều đua nhau tới đây dùng cơm, mở tiệc đãi khách. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà doanh thu lẫn danh tiếng của Ngư Mễ Chi Hương còn vượt qua cả nhà hàng Hoàng Gia phía đối diện bên kia hồ Nhã Vân.
Đúng giờ Trương Dương cùng Tần Thanh tới nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương, vừa tới nơi hai người liền bị thu hút bởi đài phun nước ngay ngoài sân cùng tiếng nhạc du dương, theo từng nhịp điệu lên xuống mà đài phun nước thay đổi cả màu sắc lẫn hình dạng các cột nước. Bãi để xe thì rộng rãi thoáng đãng, lướt mắt nhìn một lượt cũng nhận ra không ít số xe của đám lãnh đạo cao tầng cũng tới đây dùng cơm. Nghĩ đến đây bất chợt Trương Dương lại nhớ tới Sở Yên Nhiên, nhớ tới lần bắt gặp một gã phóng viên săn lùng tin tức chụp trộm biển số xe, không biết Giang Thành có gã phóng viên nào lớn mật như vậy không.
Tần Thanh ngồi bên bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiền ăn uống của đám cán bộ càng ngày càng nhiều, tiền công quỹ cũng theo đó mà thâm hụt đi. Sau chuyến này ta phải kiến nghị thanh tra lại một phen mới được!”
Trương Dương cười nói: “Ai mà chẳng phải ăn uống, với lại tiệc tùng càng lớn thì càng thể hiện được đẳng cấp của người ta, trách sao được?”
Gửi xe xong, hai người cùng đi vào đại sảnh, đập vào mắt họ là cái ao to đùng ngay giữa đại sảnh, bên trong nuôi hai con cá sấu lớn. Cũng có thể nói đây là phương thức làm ăn khá mới, một cách để thu hút sự chú ý của khách hàng. Tần Thanh kéo kéo tay Trương Dương ý bảo rời đi, dù sao đây là chỗ đông người, nàng không muốn bị người khác nhận ra rồi lại đặt điều nói linh tinh.
Đột nhiên một thanh âm mềm mại đầy quyến rũ vang lên bên tai Trương Dương: “Sao giờ này tiểu Trương chủ nhiệm mới tới vậy?” Là đích thân Tô Tiểu Hồng đi đón hai người Trương Dương.
Trương Dương cười cười nhìn lại thấy nàng ta mặc một bộ sườn xám màu xanh dương bó sát thân thể, kết hợp khăn len quàng cổ màu đen khiến nàng có vẻ đẹp quỷ mỵ câu dẫn lòng người.
Lúc này Tô Tiểu Hồng mới chú ý Tần Thanh bên cạnh Trương Dương. Tối nay Tần Thanh ăn mặc rất giản dị, áo len cao cổ màu xám, quần bò xanh thẫm, buộc tóc đuôi ngựa để cao, trông hết sức bình dị lại nhưng lại có phần tươi mới trẻ trung. Tuy rằng ăn mặc không sang trọng nhưng cả người nàng ta vẫn toát lên khí chất cao quý thanh tao. Tô Tiểu Hồng cũng được coi là đệ nhất mỹ nhân, ăn mặc lại duyên dáng lả lướt, nhưng nàng vẫn tự nhận thua Tần Thanh ở vẻ đẹp tinh tế thanh cao toát ra từ người nàng ta.
Danh tiếng của Tần Thanh tại Giang Thành rất lớn, cũng là con gái nhưng Tô Tiểu Hồng ngưỡng mộ nàng ta đã lâu, đây là lần đầu tiên được gặp mặt. Nghe nói nàng ta mới được thả tự do cùng khôi phục chức phận, giờ thấy đi cùng Trương Dương càng chứng minh lời của Phương Văn Nam là chính xác. Gã tiểu tử cán bộ phụ cấp này trông vậy chứ không hề tầm thường chút nào, có thể mời nữ chủ tịch huyện xinh đẹp cùng đi dự tiệc, quan hệ của họ phải như thế nào chứ? Trên đỉnh nhà hàng Ngư Mễ Chi Hương là Thủy Tinh các, đây cũng là nơi Phương Văn Nam dành riêng để chiêu đãi khách quý. Đúng như tên gọi của Thủy Tinh các, nơi đây được xây hoàn toàn bằng kính trong suốt, ngồi trong Thủy Tinh các có thể phóng mắt nhìn toàn cảnh hồ Nhã Vân. Thủy Tinh các là nơi cao nhất của Ngư Mễ Chi Hương, phàm là người được mời tới đây ăn cơm thì cũng đều là người có địa vị cao trong xã hội, thử nghĩ mà xem, được ngồi ăn ở đây không những khung cảnh thoáng mát lại có thể dẫm lên đầu tất cả đám người phía dưới, cái khoái cảm như vậy ai mà chẳng ham muốn.
Phương Văn Nam tỏ ra rất vui mừng khi thấy Tần Thanh cùng tới dự tiệc. Trước kia hắn cũng vài lần gặp gỡ qua vị nữ bí thư đoàn ủy thành phố này rồi. Lúc mọi người ngồi vào bàn thì trời cũng đã xẩm tối, Phương Văn Nam bảo người kéo rèm cửa che ba mặt của Thủy Tinh các lại, chỉ để một mặt hướng ra bờ hồ Nhã Vân.
Ngửa đầu có thể thấy bầu trời đầy sao, xa xa lại có mặt nước hồ Nhã Vân thơ mộng hài hòa, được ăn ở nơi có cảnh sắc mỹ lệ như vậy cũng khiến lòng người thấy thư thái thoải mái hơn.
Phương Văn Nam mỉm cười bắt chuyện trước: “Được Tần chủ tịch đại giá quang lâm, thực vinh hạnh cho kẻ hèn này quá!”
Tần Thanh cười nhẹ nói: “Đã mạo muội tự ý tới bái phỏng, mong rằng giám đốc Phương khong để bụng đã là may mắn lắm rồi!”
Phương Văn Nam cười lớn khoát tay nói: “Được Tần chủ tịch chiếu cố là phúc phận của tôi rồi, Tần chủ tịch không nên khách khí như vậy.”
Bốn người vừa ngồi xuống bàn nữ nhân viên phục vụ liền bưng các món ăn lên, Phương Văn Nam chuẩn bị đều là các món hải sản, đồ ăn cũng hết sức tinh xảo đẹp mắt, rượu là một chai mao đài 30 năm, từ điều này cũng có thể nhận ra thành ý của hắn với Trương Dương đến đâu.
Phương Văn Nam kêu Tô Tiểu Hồng tới chủ yếu là để nàng ta hầu rượu cùng góp vui khiến bầu không khí buổi tiệc vui vẻ hơn. Mà điều quan trọng nhất chính là tửu lượng của nàng ta, tuy rằng không đến trình độ ngàn chén không say nhưng cũng khó có gã nào khiến nàng phải say trước cả.
Từ đầu tới giờ Trương Dương vẫn tỏ ra nhã nhặn lịch thiệp, mà Tần Thanh lại cho thằng thằng nhãi này chỉ giả bộ, nàng đánh mắt nhìn Trương Dương giả bộ hờ hững nói: “Không uống được rượu thì đừng có cố!”
Tuy rằng Phương Văn Nam đã điều tra một lượt các mối quan hệ của Trương Dương, nhưng hắn lại không để ý tới tửu lượng Trương Dương ra sao, nghe Tần Thanh nói vậy tưởng thằng nhãi kia tửu lượng không ra gì liền đánh mắt cho Tô Tiểu Hồng, ý bảo nàng ta cứ việc xuất kích.
Vất vả lắm Phương Văn Nam mới ép Trương Dương uống rượu được, mà mỗi lần cụng ly thằng nhãi này đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Thấy thằng nhãi này giả vờ ra vẻ, Tần Thanh thực sự không nhịn được cười, nhưng đương nhiên nàng cũng không vạch trần Trương Dương làm gì, để xem hắn đang toan tính điều gì.
Mà điều khiến Trương Dương khó chịu nhất lại chính là Phương Văn Nam chỉ nhấc chén rượu lên cụng ly rồi lại đặt xuống, không hề uống một giọt nào, mà Tần Thanh lại uống nước trái cây, cuối cùng chỉ còn hắn với Tô Tiểu Hồng là chân chính uống rượu.
Tô Tiểu Hồng đang định bụng trước tiên phải chuốc say thằng nhãi này đã, thế nhưng chẳng hiểu sao nàng càng chuốc thằng nhãi này lại càng uống hăng hơn, chưa thấy đối phương bị vấn đề gì mà nàng lại cảm thấy có chút chóng mặt.
Đột nhiên Trương Dương cười tủm tỉm đầy ám muội, đã đến lúc xuất khích trả lại rồi: “Vậy … Tô tiểu thư! Để đáp lại tấm lòng thịnh tình của người, ta cũng xin kính lại tám chén!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tiểu Hồng đã hơi ửng đỏ, lúc này nàng mới nhận ra hóa ra từ đầu thằng nhãi kia chỉ giả vờ, căn bản tửu lượng hắn ngàn chén không say. Tuy trong lòng thầm mắng nam nhân đều là lũ vô sỉ như nhau, thế nhưng nàng vẫn phải giả bộ tươi cười, đã đâm lao đành theo lao, nàng nũng nịu đánh mắt đưa tình nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm xấu thật, ngài là nam nhân lại khi dễ phận liễu yếu đào tơ như tôi, uống như vậy thật không công bình chút nào. Vậy thế này đi, ngài uống hai chén, tôi uống một … Như vậy mới công bình!”
Danh sách chương