Lãnh gia giờ chỉ còn hai huynh đệ. Không ai biết được nguồn gốc của lời nguyền, mà hắn thì cũng không có cách gì để giúp họ.

Xa Chí âm thầm thở dài, rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần phải áy náy nữa, có lẽ trong mệnh ta vốn đã định phải trải qua kiếp nạn này. Dù sao tu vi ta cũng mấy chục năm không đột phá nổi, sống như người thường cũng chẳng có gì không tốt.”

“Chuyện nhà các ngươi, ta cũng không muốn quản nữa. Ngươi trong lòng hiểu rõ là được, đừng làm chuyện dại dột là được.”

“…… Đa tạ thành chủ.” Lãnh Thành Quang ngước mắt lên, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự rồi hỏi, “Thành chủ, Trần Ánh Trừng đã trở lại chưa?”

“Vẫn chưa. Sao vậy, ngươi biết nàng đi đâu à?”

“Không biết, nàng chỉ nói là muốn ra ngoài đi dạo một thời gian.”

Xa Chí đáp: “Xem ra nàng cũng đã từ biệt ngươi trước khi đi rồi.”

Lãnh Thành Quang cụp mắt xuống: “Thành chủ, Trần Ánh Trừng nàng……”

“Sao? Có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Lãnh Thành Quang lắc đầu, “Nàng và Tiểu Tước xảy ra chuyện gì sao?”

Xa Chí lắc đầu: “Chuyện đó thì ta không rõ.”

Lãnh Thành Quang nói: “Nghe giọng điệu của nàng, hình như chỉ là tạm thời rời đi, sau này vẫn sẽ quay về.”
Xa Chí ừ một tiếng, lại liếc nhìn đứa bé trong lòng Lãnh Thành Quang, rồi lặng lẽ đặt một chiếc khóa trường mệnh lên bàn sách trước mặt hắn.
Hắn chẳng có gì quý giá để tặng cho huynh đệ họ, chỉ hy vọng hai đứa trẻ này đừng bước vào con đường sai lầm như cha chúng đã từng.

Vừa gặp Lãnh Thành Quang xong, lúc quay về lại đụng phải Giang Tùy Sơn, Xa Chí nhất thời còn thấy có chút chột dạ.
Người bị thương là Lãnh Thành Quang, chuyện này không thể nói cho ai.
Trần Ánh Trừng từng đến gặp Lãnh Thành Quang, còn nói lời từ biệt với hắn, chuyện này lại càng không thể cho Giang Tùy Sơn biết.

Xa Chí cúi đầu liếc nhìn hành lý đặt trên bàn, hỏi:
“Con chỉ mang chừng này thôi à?”

Giang Tùy Sơn gật đầu: “Không có gì cần mang theo cả, dù sao cũng sẽ không ở lâu.”

Xa Chí nói: “Thật ra mấy thứ này cũng chẳng cần mang, cứ đến Xích Nhật học viện là được, Dương Liễu Sinh với bọn họ chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ cho con, tên đó rất giỏi mấy chuyện nịnh bợ này.”

Giang Tùy Sơn cong nhẹ khóe môi: “Con không quen dùng đồ của người khác.”

Từ sau khi tỉnh lại, Giang Tùy Sơn như chìm vào một bầu không khí u ám, Xa Chí cố tình nói mấy câu đùa để khuấy động tâm trạng, nhưng phản ứng lớn nhất của hắn cũng chỉ là thẫn thờ nhếch môi cười gượng.
Xa Chí cũng không dám nhắc tới chuyện có liên quan đến Trần Ánh Trừng những lúc khác hắn còn giữ được bình tĩnh, chứ hễ vừa nghe tới tên nàng là lập tức như nổi giông bão, bộ dáng như thể muốn sống không nổi.

Hai đồ đệ này, chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo cả.
Xa Chí chỉ biết thở dài mệt mỏi.
Đợi khi tìm được Trần Ánh Trừng, hắn nhất định phải dạy dỗ lại đám đồ đệ không nghe lời này một trận ra trò.

Hai người ở lại Thanh Bảo Thành thêm một đêm, sáng hôm sau liền lên đường trở về Xích Nhật học viện.

Giang Tùy Sơn vốn không định mang theo Xa Chí, thậm chí còn tính lén cõng hắn trốn đi.
Xa Chí lại suốt đêm không ngủ, vừa đúng lúc bắt quả tang hắn đang chuẩn bị rời đi.

Xa Chí mắng hắn:
“Ta ở Xích Nhật học viện mấy chục năm rồi, con làm sao có thể quen thuộc nơi đó bằng ta? Không có ta đi theo, đám hồ ly tinh kia có thể bẫy con đến xương cũng không còn!”

Giang Tùy Sơn không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Xa Chí đứng sau hắn lải nhải một hồi, nhưng khi thấy vẻ mặt hắn, liền im lặng ngậm miệng lại.

Thôi thì không nói nữa.
Hắn sợ tiểu tử này đột nhiên nổi điên, lại ném hắn từ trên phi kiếm xuống.
Dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là một người thường không còn tu vi, còn phải trông cậy vào đồ đệ đưa đi.

Dương Liễu Sinh đã chuẩn bị xong chỗ ở tại chính điện, sắp xếp nơi cư trú cho Giang Tùy Sơn, vốn mọi thứ đều an bài ổn thỏa.
Nhưng Xa Chí lại không chịu.

Hắn cứ đòi trở về căn nhà cỏ trong rừng trúc của mình, còn muốn Giang Tùy Sơn cũng ở đó cùng mình.

Dương Liễu Sinh trừng mắt với hắn:
“Nơi đó chỉ có một căn nhà cỏ thôi đấy!”
Xa Chí dựa vào đồ đệ làm chỗ dựa, vênh váo tự đắc:
“Vậy thì các ngươi xây thêm một gian nữa là được chứ gì.”

“Xa Chí, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Ôi chao, ta chỉ là một người thường thôi mà, ngươi có gì thì cứ tìm đồ đệ ta mà nói chuyện!”

Khi hai người còn đang cãi nhau, Giang Tùy Sơn đã mang hành lý vào phòng ngủ trong chủ điện, sau đó đi hỏi vị trí Tàng Thư Các, rồi lập tức thẳng đường đến chỗ cất giữ sách cổ.

Ở đâu ở cũng chẳng quan trọng với hắn, vì dù sao cũng chỉ có một mình.
Đại lục Thanh Hà xung quanh có mấy trăm Ma Vực và Yêu Vực lớn nhỏ, hắn định từng cái một tìm kiếm, hẳn là cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Nhưng thứ cần tra nhất lại là những bí cảnh ẩn trong kết giới hoặc huyễn giới, số lượng ghi chép đã có cũng lên đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn cái, phần lớn còn không có căn cứ, chỉ là lời đồn do người đời thêu dệt.
Nam Cung Tư Uyển

Muốn kiểm tra từng cái thì thật sự rất tốn công.

Tuy vậy, hắn không quen ai ở nơi này, nếu giao cho người khác làm thì hắn luôn không yên tâm.

Khi Dương Liễu Sinh phát hiện Giang Tùy Sơn không có ở đó thì hắn đã vào Tàng Thư Các rồi.

Xích Nhật học viện có ba Tàng Thư Các: dành cho đệ tử phổ thông, nội môn đệ tử, và thư tịch cấm duyệt, mỗi nơi đều có lầu các riêng biệt.
Thông thường, chỉ có đệ tử thân truyền của các trưởng lão mới được vào khu nội môn, lại còn phải được sư phụ cho phép. Nhưng người trông coi thư các lại nhận ra Giang Tùy Sơn, biết hắn là chưởng môn tương lai, liền không hỏi thêm gì mà giao chìa khóa ngay cho hắn.

Dương Liễu Sinh sau khi biết chuyện thì tức đến mức bảy khiếu bốc khói, nhưng hắn lại không có lý do gì để xử phạt đối phương vì toàn bộ học viện này vốn là chuẩn bị cho Giang Tùy Sơn.
Huống chi, chỉ là một cái thư các nho nhỏ? Ngay cả nếu ngày mai hắn muốn cải tạo phòng ngủ của Dương Liễu Sinh thành nhà ăn, Dương Liễu Sinh cũng đành ngoan ngoãn nghe theo.

“Sau này Xích Nhật học viện này chính là thiên hạ của Giang Tùy Sơn rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không thể ở lại chủ điện nữa, Dương Liễu Sinh đành quay về nơi ở cũ của mình. Tuy cũng là một tòa nhà ba gian ba lớp, nhưng so với chủ điện thì hẹp hơn nhiều.

Tạ Thông cười khẩy một tiếng:
“Hắn thì là cái thá gì? Nơi này là tâm huyết của sư huynh.”

Dương Liễu Sinh đáp:
“Ai, ta dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn không bằng cái người có được Thắng Thiên Kiếm.”

Tạ Thông nói:
“Cũng chưa chắc. Dù gì chúng ta còn chưa từng tận mắt thấy qua Thắng Thiên Kiếm.”

Nghê Nhai chen vào:
“Hôm đó có rất nhiều đệ tử đã nhìn thấy mà.”

Tạ Thông liếc hắn một cái, “Nhìn thấy thì sao? Ai biết thật hay giả? Phải kiểm chứng cho rõ, không thể để hắn dễ dàng ngồi lên ghế chưởng môn như vậy.”

Dương Liễu Sinh nói:
“Năm nay bảng xếp hạng của Kiếm Các đã công bố rồi, các thế gia và tông môn lớn chắc hẳn cũng đã biết.
Chờ bọn họ đến Xích Nhật Thành, ta sẽ tổ chức đại điển tế kiếm. Đến lúc đó, nếu hắn không lấy ra được Thắng Thiên Kiếm, thì chính là kẻ lừa đảo.”

Nghê Nhai hỏi lại:
“Nếu hắn thực sự lấy ra thì sao? Nghe nói lần trước ở Thanh Bảo Thành hắn đã đấu pháp với đại diện chưởng môn, suýt nữa…”

Dương Liễu Sinh lập tức liếc sang, ánh mắt ẩn giấu sát khí, Nghê Nhai lập tức mím môi, nhỏ giọng nói:
“Tiểu đệ lỡ lời.”

“Không sao, chuyện này cũng chẳng còn là bí mật gì. Ta chỉ là thấy hắn còn nhỏ tuổi, không nỡ xuống tay.”

Dương Liễu Sinh thuận tay cầm lấy một quyển sách trên bàn, che khuất nửa khuôn mặt, giấu đi nụ cười lạnh bên môi.

Chờ đến khi Giang Tùy Sơn lấy ra được Thắng Thiên Kiếm khi đó hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn nữa.
Vào ngày công bố bảng xếp hạng, Trăm Dặm Ngôn Đông đón nhận thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mình.
Gia tộc Bách Lý đã lâu không có con cháu đỗ đạt, môn đình hiu quạnh, nhưng giờ đây, bao nhiêu người đến thăm viếng, đạp vỡ ngạch cửa, chỉ để nhìn hắn, chỉ để bái kiến hắn.

Mỗi lần gặp cha hắn, hắn đều bị mắng cho một trận, nhưng Trăm Dặm Ngôn Đông vẫn là lần đầu tiên thấy được vẻ mặt vừa kiêu ngạo, vừa thụ sủng nhược kinh, lại còn khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi, phức tạp khó tả của cha mình.

Cha hắn đã bỏ qua hắn mười mấy năm, cuối cùng lần này, hắn lại có thể khiến cha mình có chút thay đổi, thậm chí còn suy nghĩ sẽ thêm tên hắn vào gia phả.
Sau khi tiếp nhận những lời ca tụng của những người đó, trăm dặm Ngôn Đông dù vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nghĩ đến việc có thể đưa tên vào gia phả, hắn thực sự cảm thấy xấu hổ.

Dù sao, thành tích cả trăm tầng đều là do Giang Tùy Sơn tạo nên, hắn chỉ là kẻ đi theo, thậm chí sau tầng hai mươi mấy, hắn đã ngất xỉu, chẳng thể tự mình trải qua.

Nhìn thấy cha mình hứng thú ngày càng cao, muốn viết thư mời các trưởng lão trong tộc bàn bạc chuyện này, trăm dặm Ngôn Đông cảm thấy lo lắng, hai mắt anh ta bắt đầu tối sầm lại, vội vã bỏ chạy khỏi nhà giữa đêm.

Nghe nói đại ca của hắn đến Xích Nhật học viện, Trăm Dặm Ngôn Đông liền chạy đi tìm Giang Tùy Sơn.
Những người ở Xích Nhật học viện cũng biết hắn là ai, họ không ngăn cản, mà còn chỉ cho hắn biết vị trí của Giang Tùy Sơn.
Trong mắt họ, hai người là huynh đệ, đồng cam cộng khổ!

Mặc dù Trăm Dặm Ngôn Đông có da mặt dày như tường thành, nhưng khi đối mặt với cảm giác tội lỗi, hắn vẫn ngập ngừng mấy lần, chỉ dùng một ánh mắt qua loa rồi nhanh chóng đi về phía Tàng Thư Các.

Giang Tùy Sơn đã ở đó ba ngày rồi, hầu như không ra ngoài.
Khi trăm dặm Ngôn Đông tìm được hắn, xung quanh Giang Tùy Sơn đầy những cuốn sách cổ lộn xộn.

Giang Tùy Sơn ngồi xổm giữa đống sách vở, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút huyết sắc, mắt không thần, nếu không phải tay vẫn đang lật sách, trăm dặm Ngôn Đông gần như nghĩ hắn đã c.h.ế.t chìm trong biển tri thức.

“Đại ca? Ân công?”
Trăm dặm Ngôn Đông đứng cách xa, còn chưa kịp lại gần thì đã nghe thấy một câu rõ ràng: “Cút.”

Hắn đứng tại chỗ, ngạc nhiên, “Đại ca, ngươi đang tìm gì vậy? Nhà ta cũng có rất nhiều thư tịch, nếu ngươi muốn tìm gì, ta giúp ngươi tìm.”

“Cút.”

“……”
Trăm dặm Ngôn Đông vội vàng lùi lại, bóng dáng biến mất sau kệ sách.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại thò đầu ra, “Đại ca, nghe nói tẩu tử của ngươi ——”

“Phanh ——”

Một cây bút lông từ trong tay áo của Giang Tùy Sơn bay ra, đập vào trán của Trăm Dặm Ngôn Đông, khiến hắn ngã xuống đất.

Trăm dặm Ngôn Đông sợ hãi ôm chặt cánh tay, từ từ ngồi xổm xuống, “Đại ca, ta nghe nói……”

“Không muốn c.h.ế.t thì cút đi.”

Giang Tùy Sơn nói một cách lạnh nhạt, nhưng trăm dặm Ngôn Đông cảm thấy cây bút như cắm ngay vào cổ họng hắn.

Hắn nhéo cổ mình, tiếp tục nói: “Ta nghe Xa đại gia nói, ngươi và tẩu tử ngươi trên tay có lông chim độ điểu, chúng là do nhà chúng ta nuôi! Có thể nhập mộng, nếu ngươi muốn tìm nàng……”

Lời còn chưa kịp nói hết, Giang Tùy Sơn đã xuất hiện trước mặt hắn, một tay nhấc bổng hắn lên.

“Ngươi nói cái gì?”
Không khí xung quanh như ngừng lại, tĩnh lặng đến mức Trăm Dặm Ngôn Đông chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Hắn ngước mắt nhìn Giang Tùy Sơn, sắc mặt đột ngột cứng lại.

Lúc trước, Giang Tùy Sơn luôn rất bình tĩnh, hắn còn tưởng rằng sát thần này luôn giữ được vẻ bình thản, kể cả khi vợ hắn rời bỏ.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Giang Tùy Sơn, đầy vẻ chờ mong và tuyệt vọng, Trăm Dặm Ngôn Đông đột nhiên cảm thấy…… hắn thật sự rất đáng thương.

“Lông chim độ điểu là ấn ký yêu nhân có thể thông mộng, nhưng điều kiện để thông mộng rất khắc nghiệt, phải có gối kết đồng tâm làm từ lông chim độ điểu. Nếu đối phương không có, thì phải để đối phương mơ thấy ngươi, lúc đó ngươi mới có thể vào trong mộng của họ. Tuy nhiên, tỷ lệ thành công vẫn rất thấp……”

Giang Tùy Sơn buông tay, Trăm Dặm Ngôn Đông lại ngã xuống đất, nhìn hắn lảo đảo trở về chỗ cũ, cuộn mình lại.

Tiểu thư lúc đi cũng không nói cho hắn, bỏ lại hắn ở đây, sao nàng lại có thể mơ thấy hắn?
Nhưng nếu nàng không đến trong mộng hắn, hắn làm sao gặp nàng được?
Vậy chỉ còn cách đi vào trong mộng nàng mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện